Sau Khi Lưu Chí Hoành Biến Mất
Ngược anh Dịch như đã hẹn, thỏa lòng mong ước của các nàng rồi nhé
:-)
~~~
Lưu Chí Hoành đã mất tích bốn ngày hôm nay,Dịch Dương Thiên Tỉ ngày nào cũng về nhà với niềm hy vọng rằng khi mở cửa ra người dọn dẹp trang hoàng nhà của không phải là người làm mà là Lưu Chí Hoành, có lẽ bây giờ Dịch Dương Thiên Tỉ mới cảm nhận được cảm giác tồn tại của Lưu Chí Hoành ,và cả cảm giác đợi ai đó trở về.Mỗi ngày anh đều ôm chiếc gối của Lưu Chí Hoành đi ngủ, chỉ có bốn ngày mà anh cảm thấy mình nhớ cậu đến phát điên lên mất vậy mà Lưu Chí Hoành đã đợi anh bốn năm.
Làm thế nào đây, Lưu Chí Hoành đi rồi, ngay cả anh cũng không biết cậu đi đâu nữa?
Không biết em bây giờ ra sao?
Em sẽ quay lại chứ?_ Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi một mình trong quán rượu, anh hy vọng rằng rượu sẽ khiến anh ngủ say, rượu sẽ làm giúp anh trốn tránh thực tại, và thế anh uống hết chai này đến chai khác.
~~~
Vương Nguyên trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn liền gọi Vương Tuấn Khải đến cùng uống rượu, nếu lỡ như có say thì sẽ có người đưa cậu về.Thật trùng hợp cả ba người cùng ở quán rượu đó. Vương Tuấn Khải từ phòng vệ sinh bước ra nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh trai mình vội qua chỗ anh
-Anh, tâm trạng anh không tốt sao_Vương Tuấn Khải nhìn xung quanh anh mình lớn nhỏ không biết bao nhiêu là chai rượu lo lắng nói- Dạ dày anh không tốt, sao anh lại uống nhiều rượu thế ?
-Dạ dày của Lưu Chí Hoành cũng không tốt nhưng em ấy đã vì anh mà uống biết bao nhiêu là rượu , chút rượu này có đáng gì chứ_Dịch Dương Thiên Tỉ không thôi nhìn vào chai rượu trong tay mình.
-Ồ, đúng rồi anh. Anh Chí Hoành đâu rồi ạ, dạo này em không nhìn thấy anh ấy_ Vương Tuấn Khải làm bộ mình không biết chuyện gì.
-Tiểu Khải à, anh đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc.
-Chuyện gì anh?
-Chính tay anh làm tổn thương Lưu Chí Hoành, anh đã khiến Chí Hoành không thể nói chuyện được nữa.
-Sao cơ? Anh vừa nói cái gì?
-Anh đúng thật là một kẻ khốn khiếp, bốn ngày nay Chí Hoành đã không về nhà, chắc em ấy giận anh nhiều lắm, lần này anh anh có cầu xin chắc Chí Hoành cũng không tha thứ cho anh đâu_ Dịch Dương Thiên Tỉ vò đầu mình đau đớn bất lực.
Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng của anh trai mình mà không biết nên nói gì.
-Anh phải làm sao đây? Anh nên làm gì đây? Sao anh có thể tự tay mình làm ra chuyện ấy, bây giờ anh rất muốn uống thử thứ thuốc ấy để xem nó rốt cuộc có mùi vị gì._ Dịch Dương Thiên Tỉ không ngừng trách giận mình.
-Tiểu Khải à, bây giờ anh đã hiểu cái cảm giác đợi phải đợi chờ một người nó đau đớn như thế nào, Chí Hoành đã đợi anh bốn năm, còn anh mới chỉ đợi bốn ngày mà con tim anh như muốn nổ tung ra rồi.
-Anh không biết giờ Chí Hoành đang ở đâu, cũng không biết Chí Hoành có trở lại hay không nhưng chắc em ấy đang hận anh lắm, còn anh đang ngồi đây_ Rồi Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ vào bị trí bên trái lòng ngực của mình- Tiểu Khải , nó đau lắm, nó đang không ngừng gào thét Tiểu Khải à.
-Anh rất nhớ Chí Hoành thực sự rất nhớ,, anh chỉ cầu mong em ấy trở về bên anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với Chí Hoành, sẽ không làm Chí Hoành tổn thương thêm một lần nào nữa._ Nói xong Dịch Dương Thiên Tỉ gục xuống bàn rượu.
Vương Tuấn Khải nhìn anh trai đau khổ anh cũng đau lòng lắm, dù gì đó cũng là anh ruột của anh.Nhớ hồi nhỏ mỗi lần anh xảy ra chuyện thì anh trai là người xuất hiện đầu tiên, mỗi khi anh bị ai đó bắt nạt anh trai vẫn là người đầu tiên đến cứu anh, mọi sai lầm anh trai đều nhận về mình, bị phạt anh trai chạy đến chịu phạt cùng anh, có anh trai trên cuộc đời này là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho anh.
Vương Tuấn Khải lưỡng lự một lúc anh quyết định nhờ Vương Nguyên vun đắp lại mối quan hệ này, Vương Tuấn Khải tin rằng dù ít dù nhiều trong lòng của Lưu Chí Hoành vẫn còn hình bóng của Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành có lẽ không phải là người nhẫn tâm như thế đâu.
Thôi cứ để anh ấy uống rượu, có lẽ như thế khiến lòng anh dễ chịu hơn.
Vương Tuấn Khải quay người bước về chỗ Vương Nguyên , anh rời đi có một lúc mà Vương Nguyên đã uống không ít, Tuấn Khải thanh toán tiền xong rồi đưa Vương Nguyên về.
Ngoài trời đúng lúc đang mưa lớn, Vương Nguyên chẳng nghĩ ngợi chạy ra đứng giữa trời đất mênh mông hai tay dang rộng ra như muốn ôm cả đất trời vào trong mình, như đang tận hưởng niềm hạnh phúc nào đó. Vương Tuấn Khải gọi thế nào cậu cũng không quay lại, thật may là trời đã tối nên đường ít xe hơn ,nếu không có lẽ đã xảy ra tai nạn rồi.
Vương Tuấn Khải thở dài một cái, anh dựa mình vào xe, đợi cho Vương Nguyên mắng chán rồi cậu ấy sẽ quay lại, nhưng Vương Nguyên càng mắng càng không muốn dừng cậu cứ đứng ở đó "ngắm mưa", Vương Tuấn Khải đành phải chạy ra kéo Vương Nguyên vào xe
Cả đoạn đường Vương Nguyên không ngừng mắng Dịch Dương Thiên Tỉ - Dịch Dương Thiên Tỉ anh là đồ khốn nạn, Lưu Chí Hoành cậu là kẻ đần độn, Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng của Vương Nguyên mà không nhịn được cười , anh cố gắng kiểm soát những hành động điên cuồng của Vương Nguyên.
-Được , được rồi, anh không cần phải mắng nữa.
-Vương Tuấn Khải , cậu đang làm gì đấy, tôi không thể mở được cửa.
-Anh ngồi im đó cho em. Anh có nghe thấy không?
-Dừng lại ,nếu không tôi sẽ nhảy qua cửa xe xuống đấy.
-Ông tổ của tôi ơi, ngồi yên một chút nữa thôi, sắp về đến nhà rồi.
Thật không dễ gì mới có thể đưa được Vương Nguyên về, anh đỡ cậu vào giường nằm, giúp cậu cởi áo khoác và giày. Vương Tuấn Khải suy nghĩ một hồi rồi quyết định ở lại chăm sóc cậu, một mặt vì muốn cậu cảm động anh, một mặt vì anh cũng thật lòng lo cho cậu.
Giúp cậu lau mồ hôi trên trán anh mới nhận ra cả người cậu đều ướt nhèm, mặc quần áo như này đi ngủ thật không dễ chịu gì,không những thế lại còn dễ bị cảm. Suy nghĩ một hồi, anh sẽ giúp cậu mặc bộ quần áo dễ chịu hơn. Anh cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo, hít một hơi thật sâu, không ngừng nói với lòng mình " cậu ấy cũng giống anh trai mình, như một người anh trai mà thôi".
Nhưng khi chiếc áo dần được cởi ra, anh không kìm được mình , chạm tay lên cơ thể cậu. Nguyên Nguyên à, bỏ qua cho anh nha,anh không thôi nhìn vào ngực của cậu,lại thêm khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì uống rượu , miệng cậu thì lại không ngừng gọi tên
-Tiểu Khải , Tiểu Khải.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh _ Vương Tuấn Khải không kìm được chính mình mất nên anh đành nhắm mắt nhanh chóng thay xong đồ cho cậu.
Thay xong đồ cho cậu, Vương Tuấn Khải vừa cảm thấy hạnh phúc vì anh đã kiềm chế được mình vừa đi vào phòng tắm .
Anh mở vòi tắm, nước từ vòi hoa sen từ từ làm ướt cơ thể mình, Vương Tuấn Khải không ngừng lắc đầu, rất muốn quên đi hình ảnh lúc nãy của Vương Nguyên , coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ấy bây giờ chỉ là anh trai của mình thôi_ anh tự nói với chính mình.Nhưng Vương Tuấn Khải không làm được cái cảm giác lúc nãy chạm vào da thịt cậu vẫn vấn vương trong anh.
-Vương Tuấn Khải ơi là Vương Tuấn Khải mày sao vây, mày không nên dành quá nhiều tình cảm cho Vương Nguyên, nếu không thì mày không thể rời xa cậu ấy đâu.
Anh chuẩn bị cho Vương Nguyên một chút mật ong giải rượu, đỡ Vương Nguyên dậy để giúp cậu uống mật ong.
Vương Tuấn Khải đột nhiên muốn phì cười vì không biết tự lúc nào anh lại biết cách chăm sóc người khác, như một người mẹ vậy. Chút mật ong còn lưu lại trên môi của Vương Nguyên , Vương Tuấn Khải đột nhiên rất muốn được hôn lên bờ môi ấy..
Sau đó thì anh đặt môi mình lên môi Vương Nguyên.
Vương Nguyên cảm nhận được có người đang quấy nhiễu mình bèn xoay người đồng thời phát ra một âm thanh nho nhỏ- hừ..
Lúc này Vương Tuấn Khải mới phát hiện ra mình đã hôn quá lâu.
hey, Vương Nguyên sao cậu lại có sức cám dỗ lớn như thế?
Anh nên làm cách nào mới có được em?
Em có thích anh không?
Ngộ nhỡ đến cuối cùng anh sợ anh không xa được em thì anh phải làm gì đây?
Gần 11 h đêm rồi, Vương Tuấn Khải nằm gục bên giường Vương Nguyên , anh thấy bàn tay ai đó đang nắm chắc tay anh,bàn tay ấy rất nóng.
Vương Tuấn Khải ngay lập tức tỉnh dậy , Vương Nguyên cũng vội vàng buông tay ra.
Cậu lại căng thẳng trở lại.
Đôi bàn tay Vương Nguyên nóng ran lên, miệng thì không ngừng kêu- Lạnh,..Lạnh quá..
-Cậu ấy sốt rồi,_ Vương Tuấn Khải nhanh chóng đi tìm nhiệt kế, tìm mãi tìm mãi cuối cùng mới phát hiện ra nó ở trong ngăn kéo.
Để Vương Nguyên kẹp cái cặp nhiệt độ một lúc, Vương Tuấn Khải lấy ra xem .
-41C , chắc là do ngấm nước mưa rồi._ Vương Tuấn Khải vội vàng đi tìm thuốc sốt mà tìm hoài không thấy -Chắc phải nhập viện thôi.
Sau khi được bác sĩ khám và cho uống thuốc nhiệt độ cũng đã giảm, miệng cũng không còn kêu lạnh nữa.Vương Tuấn Khải sờ đầu xem Vương Nguyên thế nào, anh ngáp một cái thật sâu, anh cũng buồn ngủ lắm rồi , lại ngủ gục bên giường bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com