Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thành Toàn (2)

Lưu Chí Hoành gấp gáp đẩy cửa ra chạy đi, phố đêm hơn ba giờ sáng lạnh buốt da buốt thịt, cậu đợi nửa ngày mới đợi được một chiếc taxi.

Hoang mang lôi ra chiếc chìa khóa, lại bởi vì hai bàn tay run rẩy mà thử đi thử lại mấy lần mới có thể nhét đúng chìa vào ổ.Lưu Chí Hoành không quan tâm đến lão quản gia đang ở phòng khách nghe thấy tiếng động mà chạy qua, cậu chạy thẳng một mạch lên lầu.

Phòng tắm sáng đèn biểu thị bên trong có người, cái dáng người quen thuộc đằng sau lớp cửa kính, Lưu Chí Hoành nhìn cái dáng người ấy mà ngây ngốc, phút chốc khững lại đứng như chôn chân tại chỗ.

Dịch Dương Thiên Tỉ kéo khăn tắm qua thắt vòng qua eo, lại cấm lấy khăn lông, vừa mở cửa phòng tắm vừa lau mái tóc còn hơi ẩm.

Dịch Dương Thiên Tỉ sững lại khi thấy cậu nhóc nào đó không biết đã đứng bao lâu trước cửa phòng tắm, đợi khi anh định thần lại được thì Lưu Chí Hoành đã nhào qua ôm chặt lấy cổ anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa lưng cậu:

_Nhớ tôi đến vậy sao?

Lưu Chí Hoành không lên tiếng, chỉ đem đầu mình vùi sâu vào hõm vai anh, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ anh, cả khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ đều thoang thoảng mùi hương dầu gội nhàn nhạt từ tóc cậu.

_Hoành Hoành, em để bản thân buồn chán đến mốc meo rồi sao?

Dịch Dương Thiên Tỉ muốn đẩy Lưu Chí Hoành ra để cậu có thể thở một cách bình thường, tránh cho cậu ngộp thở, nhưng cậu lại cố gắng dùng sức gà vịt của mình, có thể nào cũng câu chặt lấy anh không chịu buông.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không lên tiếng nữa, anh biết cậu bắt đầu ỷ lại vào anh rồi. Anh biết mặc dù cậu không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng cậu luôn luôn không nỡ anh. Anh vòng tay qua ôm lấy eo cậu. Cả hai cứ đứng ở cái tư thế đó ôm nhau hồi lâu.

[Anh trở về tại sao không nói tôi biết?]

Em còn tưởng anh không quay về nữa.

_Tôi chỉ muốn xem xem người quay về là Tiểu Khải em sẽ có bộ dạng như thế nào?

[Không phải anh đã đáp ứng không đùa giỡn tôi nữa hay sao?]

_Tôi chỉ nghĩ rằng em ở chỗ Vương Nguyên sẽ vui hơn quay về đây .

Lưu Chí Hoành đặt điện thoại xuống, lại một lần nữa ôm chặt lấy cổ Thiên Tỉ, lại quay trở về cái tư thế đứng trước cửa phòng tắm ban nãy.

Đồ ngốc, nếu như đến bây giờ vẫn còn không chắc chắn như vậy, em đây chỉ đành nói cho anh biết vậy.

Lưu Chí Hoành tối ấy phá vỡ quy tắc đã đặt ra cho phép Thiên Tỉ ôm mình ngủ một đêm.

Sáng sớm, nắng ban mai hiền hòa trải dài trên mặt đất, hắt lên khung cửa sổ, len lỏi xuyên qua chói rọi vào con sâu lười đang vùi mình trong chăn.Lưu Chí Hoành rúc mình thật kín trong chăn, mắt nhắm mắt mở, ngủ không được mà muốn thức dậy lại không mở nôi mắt ra.

_Hoành Hoành, dậy rồi?

Ngoài cửa thò vào một cái đầu, cười còn tươi hơn hoa.

Mơ mơ màng màng nằm trong chăn , cậu gật gật đầu, nhưng vẫn không tải nào mở nổi mắt.

_Mau dậy nào, nói cho em nghe một chuyện tốt.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên giường, đưa tay qua vỗ vỗ hai má cậu.

Lưu Chí Hoành hồ loạn huơ huơ tay, tỏ ý em không muốn dậy.

_Là chuyện tốt, mau dậy nào.

Anh lôi chiếc chăn đã bị cuộn thành hình tròn ra, nhìn tư thế nằm của Lưu Chí Hoành, đột nhiên thấy bản thân thật thông minh, đổi giường thành loại tròn, cho dù cậu có lăn qua lăn lại cũng sẽ không va vào cạnh giường.

Đang nửa tỉnh nửa mê cậu càm ràm gì đó, có lẽ là muốn anh trực tiếp nói ra nhanh lên.

_Nhất Lân Đình Tín hai tên nhóc đó chạy tới Denmark rồi.

Đại não của cậu đảo một vòng? Denmark? Ở đâu thế? Denmark cũng giống như Hà Lan sao?

Lưu Chí Hoành mở hai mắt, nhìn người đang ngồi bên giường nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, cậu làm một cái khẩu hình miệng "Denmark?"

_ừ, có lẽ hai người đó định kết hôn.

Anh nhìn cậu hai má hồng hồng hết sức đáng yêu. Đến khi nào thì anh với cậu cũng có thể đi một chuyện Hà Lan nhỉ.

Lưu Chí Hoành từ trong chăn thò ra hai cánh tay huơ rồi huơ, sau đó tiếp tục rúc sâu hơn.

Giá gì bây giờ mình có thể mơ một giấc mơ về hôn lễ của hai chúng ta thì tốt biết mấy.

~~~

_Đình Tín, khi chúng ta kết hôn, em thích hoành tráng nhiều người tới tham dự hay thích một hôn lễ ấm áp nhẹ nhàng chỉ có hai chúng ta thôi.

Lưu Nhất Lân ngồi thư thái, trong lòng ôm chặt La Đình Tín, cúi thấp người nhỏ giọng nói vào tai cậu.

_Nhân vật phụ mãi mãi cũng chỉ là nhân vật phụ, nhân vật chính có là đủ rồi_La Đình Tín đưa tay ra sau chạm vào gáy anh, nhẹ nhàng đáp.

Lưu Nhất Lân ôm cậu, lắc lư lắc lư:

_Vậy sau khi kết hôn em muốn có con không? Em có muốn nhận nuôi một đứa không?

La Đình Tín ngáp một cái:

_Được chứ, nuôi một đứa nhóc ngoan ngoãn và nghe lời.

_Con trai hay con gái nhỉ?_Anh nghịch ngợm thơm lên má cậu một cái chụt thật nhẹ.

_Trai gái đều tốt, phải nuôi một nhóc thật xinh đẹp._Cậu quay nửa người tựa hẳn vào lòng anh , giống như một chú mèo nhỏ, an lành nhắm hai mắt lại.

_Một trai một gái thì thế nào?

_Vậy thì tốt quá rồi.

_Thật ra so với nhận nuôi, chúng ta tự mình sinh lấy một đứa thì thế nào?_Giọng của anh đầy nghịch ngợm.

_Vậy còn phải đẻ ra được chứ_Cậu lườm anh một cái_Hiện thời em chưa có cái công năng đấy.

_Có thể chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

_Cũng tám năm sắp chín năm rồi còn gì, nếu như em mà thật sự có cái công năng đấy thì bảo bảo cũng đã sớm đi học rồi.

Lưu Nhất Lân bị cậu chọc cho bật cười, cậu cũng bị nụ cười không hiểu đầu cua tai nheo của anh chọc cho cười theo.

Ở nhà của Lưu Nhất Lân và La Đình Tín, sẽ có hai người sống một cuộc sống hạnh phúc, sẽ có hai bảo bảo ngoan ngoãn, sẽ có những cãi nhau vu vơ, sẽ có những nụ cười đầy yêu thương, sẽ có "Đừng có nói chuyện với tôi, tôi không muốn nói chuyện với em/ anh" "sao lúc ấy tôi lại có thể mờ mắt mà yêu em/anh cơ chứ" , cũng sẽ có "Là em/anh không đúng, xin lỗi, đừng giận nhé" "Tôi sủng em cả đời này em còn sợ cái gì?", và sẽ có "tôi/em yêu em/anh" câu nói đầy hạnh phúc và tình yêu không bao giờ phai nhạt.

Sớm,sau một hồi đấu tranh dữ dội mới có thể leo khỏi giường, Lưu Nhất Lân lại phát hiện ra không có bóng dáng La Đình Tín nằm bên cạnh.

_Đình Tín?Đính Tín?

Lưu Nhất Lân đi khắp căn nhà trống trải, gọi to tên cậu.

_Đi đâu rồi không biết?

Cầm chiếc điện thoại đang sạc dở trên sô pha, ngắt dây sạc, anh bấm số điện thoại cậu.

Tút tút tút tút~~~~~~~~

_Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau......

Vốn tưởng nghe điện thoại là giọng nói của cậu, anh thất vọng khi tiếng nữ trực tổng đài vang lên.

_Đi đâu đây không biết?

Anh đi đi lại lại trong phòng khách.

Quần áo ngủ được gấp cẩn thận đặt trong tủ quần áo, vài bộ quần áo và một đôi giày biến mất, chắc chắn cậu đã mặc đi rồi, bữa sáng nằm yên trên bàn, nhưng lại không có mảnh giấy nhớ nhắc nhở anh ăn uống đầy đủ như mọi ngày, nahf không có gì thay đổi quá lớn, chỉ duy nhất là La Đình Tín không ở nhà.

Gọi điện không ai nghe, đáp lại anh chỉ là tiếng nói rành mạch của nữ trực tổng đài, nhắn tin không trả lời, cả khung tin nhắn chỉ có độc tin của một mình anh gửi đi. Anh đột nhiên nhớ tới ngày anh và Vương Tuấn Khải đi tìm Lưu Chí Hoành, vứt cậu lại một mình ở bệnh viện, khi ấy cậu rất tức giận, giống như vậy giờ, không nghe điện, không trả lời tin nhắn.

_Deng deng deng deng~~~~~

Lưu Nhất Lân hoang mang chụp vội điện thoại bấm nút nghe, vốn muốn mở miệng hỏi "La Đình Tín , em ở đâu" nhưng lại vì đầu dây bên kia mà nói không thành lời.

_Lưu Nhất Lân, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng muốn kết hôn rồi? Cậu ở đâu thế? Tớ và Hoành Hoành đang ở cái giáo đường mà các cậu đã định sẵn để kết hôn chơ cậu này, cậu mau tới đón chúng tớ đi_Đầu dây bên kia là tiếng nói lẫn trong tiếng gió của Thiên Tỉ.

_Bây giờ tớ không có thời gian, tớ nói với các cậu địa chỉ các cậu tự đến nhé_Giọng nói của anh lộ rõ vẻ gấp gáp/

_Đừng mà, cậu sao thế, đón chúng tớ một tẹo thôi mà cũng không chịu.

_Không phải, bây giờ tớ có việc gấp.

_Chỉ cần không phải trên giường, cậu vứt ngay cái chuyện mà cậu cho là "chuyện gấp" đến đây ngay cho tớ...

Tút tút tút tút~~~~~

Cuối cùng thì Lưu Nhất Lân vẫn không dám trái lệnh ngài Dịch, vẫn đến cái giáo đường ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com