Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyệt Vọng

Người đàn ông ấy lại nói tiếp

_Thiếu gia cậu đừng dẻo mồm nữa, cậu là vợ của Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng lẽ anh ta lại không quan tâm cậu.

-Nhưng sự thật thì anh ấy không hề quan tâm tôi _ Lưu Chí Hoành không thôi lắc đầu.

-Lưu Chí Hoành tiên sinh, nếu không chúng tôi sẽ tẩn cho cậu một trận ,hoặc là cậu cứ ngồi đây đợi, hoặc là đợi khi Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện ra không thấy cậu đâu rồi, anh ta đến rồi,nhưng đó sẽ là kết quả mà chúng ta đều không mong muốn nhìn thấy_ Người đàn ông vẫn cố giữ bộ dạng tôn kính nhưng ánh mắt của hắn thì không làm được điều ấy.

-Tôi không thể làm được_ Cậu kiên định nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đó.

-Vậy thì chúng ta cùng gọi cho anh ta vậy_ Ánh mắt của người đàn ông ấy đã bốc hỏa.

Lưu Chí Hoành cúi đầu

_ Tùy anh vậy dù sao thì Thiên Tỉ cũng sẽ không đến đâu.

Hắn ta lấy điện thoại của Lưu Chí Hoành gọi điện cho Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng chỉ nghe thấy tiếng " tút, tút , tút,..." Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật không nhấc máy, hắn ta gọi lại nhưng vẫn không nhấc máy, lại tiếp tục gọi nhưng anh vẫn không nghe máy.

Người đàn ông ấy ném chiếc điện thoại về phía Lưu Chí Hoành, hắn ta không còn giữ được vẻ tôn kính như lúc đầu, hắn ta dùng chiếc điện thoại khác gọi điện cho Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng anh cũng không nghe máy.

Lưu Chí Hoành cười thành tiếng

- Đừng phí công vô ích, anh ấy cũng chỉ nghĩ rằng tôi đổi điện thoại thôi, anh ấy nhất định sẽ không nghe máy đâu.

-Hai giờ chiều phiên đấu giá bắt đầu, bây giờ là một giờ chúng ta chỉ còn một tiếng nữa thôi, tôi không cần biết cậu làm như thế nào cậu nhất định phải lôi kéo được Dịch Dương Thiên Tỉ đến đây, nếu không thì tôi không thể giữ lời hứa không làm tổn thương cậu_ Ánh mắt hắn ta hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu.

-Tôi đã nói rồi, các người đã phí công rồi ,có bắt thì cũng phải bắt đúng người sao lại bắt tôi, anh ấy quan tâm nhiều người, thích cũng nhiều người, nhưng anh ấy không hề thích tôi, một chút quan tâm cũng không có_ Lưu Chí Hoành không biết làm sao để có thể giải thích cho người đàn ông kia hiểu.

-Dù sao thì bây giờ chúng tôi cũng bắt cậu , cậu và mảnh đất ấy, cậu lựa chọn xem cậu muốn để cho Dịch Dương Thiên Tỉ có cái nào.

-Tại sao lại phí sức đi bắt một người mà anh ấy không hề quan tâm cơ chứ_ Lưu Chí Hoành thật không thể hiểu nối.

-Được thôi, dù gì thì chúng tôi cũng đã bắt cậu rồi , cậu và mảnh đất ấy cậu lựa chọn để Dịch Duong Thiên Tỉ có cái nào?

-Vậy thì mảnh đất đó đi.

-Ha haaaaaaaaaa_ Người đàn ông đó cười ngặt nghẽo_ Được rồi nhưng dù cho anh ta không quan tâm cậu thì cậu cũng đâu việc gì phải nghĩ cho anh ta.

-Nói tóm lại là tôi không thể khiến anh ấy từ bỏ phiên đấu giá_ Vẫn ánh mắt kiên định ấy, Lưu Chí Hoành nhìn thẳng vào mắt người nam nhân kia.

Từng giây từng phút trôi qua, cậu và người đàn ông kia vẫn tiếp tục chờ đợi, còn ở phía bên kia chiếc điện thoại vẫn nằm yên trong ngăn kéo bàn làm việc, hôm qua anh trở về mà không mang theo điện thoại cón bây giờ anh đang ở nhà chuẩn bị để trực tiếp đi đến phiên đâu giá cho buổi đấu giá.

Sắp hai giờ rồi.

-Đại ca sắp hai giờ rồi, hội nghị sắp bắp đầu rồi ạ_ Người thuộc hạ phía sau lên tiếng.

Người đàn ông nghe xong quay người nhìn Lưu Chí Hoành

-Lưu Chí Hoành đây là cơ hội cuối cùng của cậu ,cậu có đồng ý hay không?

-Tôi không đồng ý_ Lưu Chí Hoành kiên định.

-Có gan lắm, tôi bái phục ,nhưng bây giờ không phải là lúc thể hiện sự kiên định _ Người nam nhân ấy nhìn về phía tên áo đen cuối hàng_Giao cho các cậu ,cậu ta tùy mọi người xử lý, nhưng không được để xảy ra án mạng.

Sau khi hắn ta đi thì đám người áo đen ấy múa máy tay chân tiến đến gần cậu.

-Các ngươi muốn làm gì_ Lưu Chí Hoành muốn bỏ chạy nhưng cậu đã bị cột tay.

Đám người đó kéo Lưu Chí Hoành không ngừng đánh cậu,ban đầu Lưu Chí Hoành chỉ cảm thấy má hơi đau một chút, ngực hơi đau một chút, bụng hơi đau một chút ,nhưng sau đó cậu thấy toàn thân đau đớn vô cùng.

Cũng không biết bao lâu, Lưu Chí Hoành thấy trước mắt cậu là một hình ảnh mờ mờ, còn đầu óc thì cảm thấy mơ mơ hồ hồ

_ Tôi thấy tên tiểu tử này cũng không tồi, dáng dấp cũng ok , bỏ đi thì thật là phí.

-Đúng thế, không bằng để mấy anh em mình thỏa mãn một chút

-Thật không thể ngờ được là mình có thể gặp một người đẹp như thế này.

Hàng chục bàn tay đặt lên thân thể của cậu , giọt nước mắt vô thức rơi xuống từ đôi mắt đẹp vô cùng ấy.

Dịch Dương Thiên Tỉ em đã vì anh mà hy sinh rất nhiều.

Dịch Dương Thiên Tỉ anh hiểu những gì em làm chứ.

Dịch Dương Thiên Tỉ liệu anh còn cơ hội để đến tạm biệt em?

Dịch Dương Thiên Tỉ , em rất sợ, em sợ lắm, em sợ em không còn sống nổi nữa...

Lưu Chí Hoành nhắm mặt lại , nghĩ đến việc tốt hơn cả là cậu sẽ ngủ một giấc, khi tỉnh giấc cậu đang nằm trên chiếc giường lớn ấy của Dịch gia.

Khi Lưu Chí Hoành mơ hồ cảm nhân được có người đang cởi y phục của cậu thì có một bàn tay ngăn cản lại đống thời cậu nghe thấy

-Đại ca, là bọn em...bọn em ...bọn em không có làm gì ..đại ca yên tâm..bọn em không hề động vào cậu ta..

-Đứng hết dậy,đại ca nói rồi người của Dịch Dương Thiên Tỉ tốt nhất là không nên động vào, thật may cho các chú là chưa động vào cậu ta.

-Làm sao ...sao có thể như thế..đúng là..người đẹp như thế mà phải nhắm mắt cho qua, không có cách nào khác ai bảo người của Dịch Dương Thiên Tỉ lại không dám động vào.

-Bước tiếp theo, chúng ta làm thế nào?...để cậu ta ờ đây, để cậu ta tự sinh tự diệt.

Sau đó Lưu Chí Hoành chỉ còn nghe thấy những tiếng bước chân xa dần.

Cuối cùng thì cũng đã đi rồi, Lưu Chí Hoành cuối cùng thì bọn họ cũng đã đi rồi.....

Nhưng mình phải tự sinh tự diệt sao...có lẽ mình không sống nổi nữa rồi..

Em rất muốn được gặp anh một lần..

Phiên đấu giá kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ không chút nghi ngờ gì về việc anh dễ dàng có được mảnh đất ấy, người của BFN ngồi bên cạnh gõ bàn vò đầu bứt tai, ngẩng đầu lên thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang nói chuyện với người khác mới sực nhớ ra chuyện của Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành cố gắng cầm điện thoại, hết lần này đến lần khác cậu gọi cho Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng đổi lại thì chỉ là những tiếng tút tút vô vị.

Em gọi anh nhiều như thế mà anh vẫn không nghe máy, anh không quan tâm em sao?

Một chút lo lắng cũng không sao, em đã tưởng rằng anh sẽ đến cứu em, nhưng mà sự thật thì anh đã không đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com