Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vương Tuấn Khải bị phát hiện

-Anh , Cao Tuấn Kiệt trở về Mỹ rồi, em zai Mỹ kia đến tìm anh ta , sau đó hai người họ cùng về Mỹ rồi_ Dịch Dương Thiên Tỉ đọc tin nhắn được gửi tới từ em trai.

~~~

-Hoành Hoành

[Không phải là tôi đã nói là anh đừng đến nữa mà?]

-Cao Tuấn Kiệt đi rồi?

[Sao anh lại biết chuyện đó? Là Tiểu Khải nói cho anh phải không?]

-Không phải , chỉ là gần đây anh không nhìn thấy cậu ta đâu nữa?

[Cậu ấy đi rồi thì sao ?] Anh đừng mơ mộng hão huyền kiểu đục nước béo cò.

Thiên Tỉ im lặng một lúc rồi lên tiếng

-Hoành Hoành anh muốn em quay lại.

Cậu không trả lời, câu nói này không biết cậu đã nghe bao nhiêu lần, ngay cả anh ta nói nhiều như thế cũng không thấy chán sao?

-Anh thật lòng mong em quay lại , khi em rời xa anh rồi anh mới biết rằng với anh em quan trọng như thế nào? Anh biết rằng anh đã quá tàn nhẫn , anh biết rằng chính anh là người để em phải chịu bao đau đớn.

[Anh có tư cách gì nói với tôi điều ấy.]

Chí Hoành mím môi, ngón tay thoăn thoắt gõ tin nhắn

[Bốn năm qua, cái gọi là nhà mà chẳng phải nhà, với tôi nó chẳng khác gì địa ngục cả?]

[Tôi không muốn bản thân mình ngu ngốc trở về cái địa ngục ấy một lần nữa.]

-Anh đã nói với em , anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.

[Anh còn nói với tôi sẽ đối xử tốt với tôi cả đời, nhưng kết quả thì sao?]

-Lần đó chỉ là...

[Thôi đi , lời hứa của anh khiến tôi buồn nôn lắm.]

-Hoành Hoành , em không thể cho anh thêm một cơ hội sao?

[Bốn năm qua anh có biết tôi cho anh bao nhiêu cơ hội rồi không? Tôi không muốn bản thân mình lại đau thêm một lần nữa.]

-Anh chỉ xin em hãy tin anh một lần cuối này thôi.

[Không được, Thiên Tỉ tôi không đủ mạnh mẽ hãy kiên trì để tiếp tục chơi trò này cùng anh.]

_Lần này thôi, lần này em sẽ không phải cho đi bất cứ điều gì cả, chỉ cần em tin anh thôi.

[Tôi đã nói với anh rồi, không thể nào, chúng ta giống như hai đường thẳng cắt nhau, giao điểm kia đã không còn nữa rồi, khoảng cách giữa hai chúng ta cũng ngày một xa lạ. Cho dù Cao Tuấn Kiệt có về Mỹ đi chăng nữa thì anh cũng đừng trông chờ vào bất cứ điều gì.]

_Hoành Hoành à...

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hoành dứt khoát đứng dậy rời đi, những điều chưa kịp nói lại nuốt hết vào trong lòng.

~~~

[Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi muốn gặp anh?]

[Chuyện gì?]

[Chuyện quan trọng.]

~~~

_Cậu tìm tôi có chuyện gì?_Thiên Tỉ không nhìn Vương Nguyên, để tầm mắt mình rơi xuống chiếc dây đeo của đồng hồ trên tay.

_Chuyện của Nhị Văn._Vương Nguyên thẳng thắn.

_Chuyện gì của em ấy?

_Dịch Dương Thiên Tỉ anh từ bỏ đi, Nhị Văn cậu ấy không thể chịu tổn thương lần nào nữa đâu.

_Các người chưa cho tôi cơ hội làm lại từ đầu sao lại có thể biết kết cục sẽ như thế?

_Bốn năm kết hôn kia đủ để chứng minh tất cả rồi.

Vương Nguyên ngả lưng ra ghế, chậm rãi lên tiếng:

_Đừng nhìn Nhị Văn vui vẻ hoạt bát như mặt trời nhỏ ở quán trà sữa mà cho rằng cậu ấy hoàn toàn ổn, cậu ấy vẫn chưa thể bước ra được khỏi cái bóng của chuyện năm đó. Anh không hề biết có những đêm cậu ấy giật mình tỉnh lại sau ác mộng hai trán đẫm mồ hôi, mắt thẫn thờ nhìn trần nhà hồi lâu không chớp, anh không hề biết cái nhìn của những con người biết cậu ấy không thể nói được nữa làm cho cậu ấy buồn tới mức nào, anh không hề biết cậu ấy bất lực đến cỡ nào khi có người yêu cầu cậu ấy nói chuyện hát ca. Anh cũng không hề biết cứ mỗi lần có người hỏi lý do tại sao cậu ấy không thể lên tiếng được nữa hay những lần chúng tôi vô tình nhắc tới chuyện đêm đó là cậu ấy lại lén lút tỉnh dậy giữa khuya trốn vào một góc ngồi khóc nức nở.

Vương Nguyên ngẩng đầu lên, cố gắng để cho bản thân mình thật bình tĩnh.

_Trước mặt cậu ấy, chúng tôi không dám trêu đùa nhau đọc rap hay hát chung, bởi vì lần nào cũng vậy, cậu ấy đều hớn hở muốn hát cùng chúng tôi, mở miệng ra rồi mới chợt nhớ ra bản thân chẳng thể cất tiếng..

Cậu đưa cái nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt ngân ngấn giọt thủy tinh trong suốt long lanh.

_Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ khiến em ấy sống nửa đời còn lại trong vui vẻ và hạnh phúc, tôi sẽ giúp em ấy chữa khỏi cổ họng của mình.

_Nhị Văn sẽ không đồng ý với anh đâu, hiện giờ cậu ấy sống rất tốt, tôi chỉ hy vọng anh đừng làm đảo loạn cuộc sống vừa mới đi vào quỹ đạo của cậu ấy.

Nói xong câu đó Vương Nguyên dứt khoát đứng dậy rời đi.

Trước khi bước ra khỏi cửa cậu có quay đầu lại nói với người trong quán một câu, liên quan tới chuyện mà cậu lo lắng nhất.

_Chuyện của anh với Nhị Văn đừng cố gắng cưỡng cầu làm gì, cho dù bất cứ ai chen chân vào can thiệp cũng vô dụng mà thôi.Thế nên, đừng lôi kéo ai vào giúp anh, đừng khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối.

Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình...Cậu ấy muốn ám chỉ....Tiểu Khải sao?

_Sẽ không đâu, cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó..

Ánh mắt của anh rõ ràng có nét chột dạ..

_Không có thì tốt..

Nói xong cậu liền rời đi.

Vương Nguyên có ý gì? Cậu ấy phát giác ra rồi sao?

Hoành Hoành, anh phải làm gì đây?

~~~

[Tiểu Khải, em nên cẩn thận một chút, hình như Vương Nguyên phát giác ra rồi.]

[Vậy ạ? Sao anh biết?]

[Hôm nay Vương Nguyên tới tìm anh, lời nói bóng gió mập mờ lắm]

[Em biết rồi, cám ơn anh.]

Vương Tuấn Khải nhìn đoạn tin nhắn của hai anh em cảm giác nặng nề trĩu nặng cả con tim.

Dạo gần đây mình nói chuyện hành động quá rõ ràng rồi sao? Nguyên Nguyên em ấy nghi ngờ rồi?

A, nên có chừng mực một chút mới được.

~~~

_Tiểu Khải, anh thất thần gì thế, đi tắm đi chứ, em xong rồi.

Vương Nguyên lấy khăn tắm xoa mái tóc còn ướt nhẹp của mình, bước ra khỏi nhà tắm.

_Ừ, đợi anh chút.

Nghịch ngợm đặt lên môi Vương Nguyên nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên ngượng ngùng đuổi vào phòng tắm.

Nhạc chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên, Vương Nguyên nằm ở trên giường nói lớn

_Tiểu Khải, anh có điện thoại.

_Nghe giúp anh, chắc là anh Nhất Lân.

Tiếng nói vọng ra theo tiếng nước ào ào...

Vương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, liền cầm điện thoại lên ấn nút nhận.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm nghiêm khắc ổn trọng.

_Tiểu Khải à, dạo này cháu chết giấm chết dúi góc nào thế?Không phải là quên tiệt rồi chứ? Tại sao mà hơn một năm rồi mà Thiên Tỉ cũng chỉ gặp được mặt Lưu Chí Hoành nói vài câu vớ vẩn vậy thế?Hiệu suất làm việc của cháu sao mà kém thế hả? Cứ theo cái tiến độ rùa bò này của cháu thì Lưu Chí Hoành với Thiên Tỉ chắc 10 năm sau mới tái hôn được mất.Haizzzz, cái tên tiểu từ này, có phải cháu không nỡ rời xa cái tên nhóc Vương Nguyên gì gì đó không hả? Tuần trước không phải cháu gọi điện cho ta nói bây giờ cháu chỉ mong mau mau chóng chóng tái hợp hai người kia sau đó thoát khỏi tên nhóc đó hay sao hả, với lại dù thế nào cháu với nó cũng phải tách ra thôi, Tiểu Khải , cháu...

Dịch Lão Gia.?

Vương Nguyên cười lớn, cậu cười mà còn khó coi hơn cả khóc,

_Lão Gia à, cháu là Vương Nguyên, cái tật điện thoại vừa kết nối đã nói một tràng của ông sau này nhất định phải sửa đó nha, tránh trường hợp đem chuyện lớn quan trọng của các người tiết lộ với người ngoài cuộc.

Sau đó cậu cắn răng cúp điện thoại.

Cậu không nên nghe cuộc gọi này...

Đáng lẽ cậu nên nhìn kỹ xem đây có phải Lưu Nhất Lân gọi đến không rồi mới nhận điện thoại mới đúng...

Nhưng mà, nếu như không nghe, bản thân cậu lại bị lừa dối , quay mòng mòng trong đống hỗn loạn thực hư kia .

Vương Tuấn Khải, anh là cái tên khốn kiếp.

Uổng công tôi đối tốt với anh, thật lòng quan tâm anh..

Vậy mà đổi lại chỉ là câu "chỉ muốn mau mau chóng chóng cho hai người kia tái hợp rồi thoát khỏi " tôi của anh..

Tôi thật ngu ngốc mà...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com