Vương Tuấn Khải tự tử
Hai hàng lông mày của Lưu Nhất Lân nhíu lại thành một vệt ngang giận dữ.
_Tiểu Khải? Tại sao em lại làm thế? Em là người hiến giác mạc cho anh phải không?
_Đúng_Vương Tuấn Khải nhìn anh, nước mắt rơi đầy mặt_Chính em là người muốn hiến giác mạc cho anh.
_Chát!
Lưu Nhất Lân thở ra nặng nề, cánh tay phải vừa đưa ra cũng run rẩy không ngừng. Vương Tuấn Khải ôm má phải bị tát đến tê dại, gục đầu trốn trong chăn, nức nở bật khóc.
_Nhất Lân....Tiểu Khải
La Đình Tín nhìn Lưu Nhất Lân rồi lại quay ra nhìn Vương Tuấn Khải, há hốc mồm kinh ngạc .
Tại sao Lưu Nhất Lân lại có thể dám tát Vương Tuấn Khải?
Lưu Nhất Lân ngồi xuống bên giường, lôi Vương Tuấn Khải đang chôn mình trong chăn ngồi dậy, trách móc
_Ngốc nghếch, sao em lại có thể ngu ngốc như thế hả? Ai cần em quản những chuyện không đâu như thế. Đay là chuyện riêng của anh, anh tự có thể giải quyết. Cả chuyện của Thiên Tỉ với Chí Hoành nữa, đó cũng là chuyện của hai người đó, có liên quan gì đến cái tên vương bát đản em đâu, em không cần phải tham dự vào, làm đảo loạn hết mọi chuyện lên như thế.
_Nhưng em thấy mọi người sống rất đau khổ, em không muốn ngay cả bản thân em cũng cảm thấy bản thân vô dụng.
Vương Tuấn Khải run rẩy bám lấy vạt áo trước ngực Lưu Nhất Lân, thanh âm run rẩy đến lợi hại.
_Chẳng ai nghĩ như thế đâu, đồ ngốc! Em vẫn còn là một đứa nhóc, bọn anh mới là người nên quan tâm bảo vệ không để em chịu thương tổn gì mới đúng, chứ không phải em là người hy sinh vì bọn anh.
_Anh Nhất Lân, coi như em cầu xin anh đấy...Anh hãy coi như không nhìn thấy gì hết, coi như không gặp em đi...Hãy để em được hiến đôi mắt mình cho anh...
_Vương Tuấn Khải....Vì anh mà nửa đời còn lại em sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa..Em cho rằng sau khi nhận được giác mạc của em anh vẫn có thể sống vui vẻ hay sao? Anh sẽ không tự trách sao? Anh sẽ không day dứt dằn vặt sao?
_Nhưng...
_Nhưng cái gì mà nhưng...Không có nhưng nhị gì hết.Em yên tâm đi, anh sẽ tìm thấy giác mạc phù hợp với anh thôi, anh đẹp zai thế này ông trời không nỡ để anh đau khổ đâu. Đừng lo lắng gì cả, được không? Em không cần phải hy sinh bất cứ điều gì cả.
_Anh Nhất Lân, em xin lỗi....
_Em không có lỗi gì với anh hết, người em cần xin lỗi đó chính là bản thân em. Ngoan nào, đợi lát nữa anh sẽ đưa em về nhà.
Lưu Nhất Lân vuốt nhẹ mái tóc Vương Tuấn Khải, trong lòng âm thầm thở dài.
Haizzz, sao lại loạn hết cả lên thế này...
~~~
Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên đang ngây người ngồi trên bờ biển ngắm mặt trời lên, quay ra phía sau lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc vẫn còn dừng ở đó chưa chịu đi.
Lưu Chí Hoành nhảy xuống khỏi mỏm đá, đi về hướng chiếc xe.
Ngồi ở ghế lái, ai đó ôm hai cánh tay , đầu hơi cúi xuống, tóc mái che khuất mất một nửa khuôn mặt, có vẻ như đang ngủ rất say.
Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng đưa tay qua cửa kính của xe, giúp anh chỉnh lại mái tóc mất trật tự, đem chiếc khăn trên cổ anh quấn nghiêm chỉnh lại.
Người kia đang ngủ say bị quấy rầy, cảm giác được có điều gì đó khác thường, lắc lắc đầu, dụi dụi hai mắt còn ngái ngủ của mình một hồi mới mơ mơ màng màng mở mắt.
Vừa mở mắt, đập vào mắt anh là hình ảnh phóng to của Lưu Chí Hoành chỉ cách anh một chiếc cửa sổ kính.
Lưu Chí Hoành không ngờ rằng bản thân chỉ giúp anh chỉnh lại tóc mái với khăn quàng mà lại làm anh thức giấc, bên kia Dịch Dương Thiên Tỉ rõ ràng cũng bị dọa cho giật mình.
Rất nhanh, Lưu Chí Hoành vội vàng rời ánh mắt, sợ không dám nhìn thẳng vào anh.
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu liếm liếm cánh môi khô nẻ của mình, có vẻ như phát giác ra hành động ban nãy của cậu, cười đến ngọt ngào.
_Cám ơn em...
Hai chưa cám ơn vừa vang lên, tiếng chuông điện thoại cũng rất thức thời mà kêu lên inh ỏi, xóa đi phần nào không khí ngượng ngùng giữa hai người.
_A lô, Nhất Lân, có chuyện gì thế?
_Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu chết ở đâu thế? Cậu không cần em trai nữa hả?
_Tớ làm sao chứ? Sao tớ lại không cần Tiểu Khải?
_Cậu có biết người bệnh tim muốn hiến giác mạc cho tớ là em trai cậu không hả? Cái tên khốn kiếp nhà cậu làm anh kiểu gì thế hả?
_Là Tiểu Khải ư? Sao có thể?
_Em trai cậu bảo cậu ấy có cũng chẳng có tác dụng gì lớn, chẳng thà đem cho tớ còn thơn.Cái tên khốn nhà cậu ngày ngày bận rộn cái quái gì thế hả? Nếu như tớ không phát hiện sớm thì tớ sẽ mang đôi mắt của cậu ấy cả đời mà không biết mất.
_Dạo này tớ có chút chuyện.
_Chuyện gì mà khiến cả chuyện của em trai cậu cũng không thèm quan tâm thế hả? Cậu đang ở đâu? Lăn về đây ngay cho tớ.
Thiên Tỉ nói với Nhất Lân
_Tớ chắc không về được đâu, cậu trông chừng em ấy giúp tớ đi.
Dịch Dương Thiên Tỉ à Dịch Dương Thiên Tỉ, đó là em trai ruột của cậu đấy, cậu thật sự không thèm quan tâm sao?
Lưu Chí Hoành làm khẩu hình miệng nói với Thiên Tỉ một câu "Về đi", Anh thở dài nói với đầu dây bên kia _Được rồi_Sau đó cúp điện thoại.
[Quay về đi, quay về chăm sóc cho Vương Tuấn Khải, có lẽ bây giờ cậu ấy rất khó chịu]
Lưu Chí Hoành gửi cho anh một tin nhắn.
_Nhưng còn em thì sao? ANh không yên tâm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
[Sẽ không có chuyện gì đâu, lát nữa tôi sẽ nói với Vương Nguyên là tôi cũng tới đây rồi, chúng tôi cùng nhau trở về là được rồi]
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang ngảy cẫng lên vì được nhìn mặt trời mọc ở đằng xa xa bãi biền.
_Vậy được, cẩn thận đấy.
[Biết rồi ]
_Vậy anh đi đây...
Lưu Chí Hoành vẫy vẫy tay, nhìn theo chiếc xe dần đi khuất.
~~~
Lưu Nhất Lân nói chuyện với Thiên Tỉ xong, La Đình Tín cũng vừa vặn mang một đĩa hoa quả vừa gọt vào.
_Nhất Lân, ăn táo đi~~
_Đình Tín.._Lưu Nhất Lân từ phía sau ôm lấy bờ vai của cậu_Người bệnh tim đó là Tiểu Khải,là Tiểu Khải lừa anh.
_Em biết mà...
La Đình Tín cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt lấy cánh tay anh.
_Anh không thể lấy đôi mắt của Tiểu Khải được.
_Tất nhiên là không được lấy rồi.Nhất Lân, anh sao thế?
_Đình Tín..._Lưu Nhất Lân ngưng lại_Anh vốn nghĩ đôi mắt anh sẽ nhanh chóng khỏe hẳn, không liên lụy gì tới em nên mới đem em trở về bên mình. Nhưng mà, mắt anh đến bây giờ chẳng thể khỏe nổi.
La Đình Tín im lặng nghe anh nói, một lúc sau, cậu nghe thấy giọng anh bình tĩnh lạ thường.
_Tầm Tầm, chúng ta vẫn nên tạm thời xa nhau thì hơn, đợi tới lúc mắt anh khỏ hoàn toàn rồi, anh sẽ tới đón em được không?
La Đình Tín không phản bác, cũng không lên tiếng nói lại, chỉ nhẹ nhàng quay lưng lại đối diện với anh, sau đó bất ngờ nắm chặt lấy cổ anh.
_Anh còn dám nói Vương Tuấn Khải ngốc. lẽ nào anh nghĩ anh thông mình hơn cậu ấy? Lưu Nhất Lân, em yêu anh, em làm sao có thể đi được cơ chứ? Chúng ta đã rời xa nhau một năm rồi, lẽ nào còn pahir rời xa nhau tiếp nữa sao?
_Nhưng anh...Có lẽ không lâu nữa đâu anh sẽ không nhìn thấy bất cứ gì nữa.
_Vậy em sẽ luôn ở bên anh.Rời xa nhau cả anh và em sống cũng đâu vui vẻ gì khôn phải sao? Cho dù anh có là gánh nặng của em em cũng chấp nhận, ai bảo em thích anh cơ chứ?
_Tầm Tầm, có em ở bên anh thật tốt..
_Em không vĩ đại như thế đâu, em cũng rất ích kỉ. Một năm rời xa nhau kia, em cũng đã từng nghĩ đến việc tìm một người yêu em...Nhưng..._La Đình Tín nói tới đây đột nhiên bật cười_Nhưng àm em phát hiện ra, ngoài anh ra dường như không còn một ai có thể bao dung nhẫn nãi tính tình ương bướng của em.
Thế nên, Lưu Nhất Lân ..
Đừng nói những lời chia tay với em nữa...
Hãy cứ để em được ở bên cạnh anh đi...
Nếu không em sẽ không đươc hạnh phúc..
Là tại anh đã chiều hư em...
Vậy nên cả đời này anh chỉ có thể để em ỷ lại
Là em đáng đời, ai mượn em yêu anh nhiều như thế
Thế nên cả đời này em sẽ ở mãi bên cạnh anh..
~~~
Mấy bữa này tâm trạng của Vương Tuấn Khải cực kỳ tồi tệ, thế nên Thiên Tỉ cũng không có đem chuyện "Người bị bệnh tim " kia ra trách cứ anh.
Vương Tuấn Khải cứ nhốt mình mãi trong phòng, Thiên Tỉ cũng không nỡ làm phiền , nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng.
Haiizzz. giờ phải làm sao bây giờ?
Trong phòng, sắc màu ảm đạm của rèm cửa đem cả căn phòng nhấn chìm trong tăm tối.
Vương Tuấn Khải nằm dài trên giường, do biếng ăn cộng thêm cả không nghỉ ngơi tốt khiến cho anh vốn gầy lại càng gầy hơn, vỏn vẹn trong mấy ngày ngắn ngủi mà gầy đi hẳn một vòng.
Vương Tuấn Khải đem hết những chuyện xảy ra mấy năm nay ra nghĩ lại một lượt, Thiên Tỉ, Lưu Nhất Lân , La Đình Tín, Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên
Nghĩ tới Vương Nguyên,nước mắt mặn chát chảy dài trên má anh.
Anh hối hận.
Anh hối hận bởi anh đã khiến cho cả hai người phải chịu đau khổ.
Anh thật đáng chết..
Đùa giỡn cậu lâu như thế...
Vương Tuấn Khải đem tay trái giơ lên trước ánh đèn, bàn tay gầy guộc của một người đàn ông bởi vì nhợt nhạt kém sắc mà dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu mờ mờ.
Anh nheo nheo mắt, đèn tối quá sao, mạch máu này là màu đỏ tím hay màu xanh vậy?
Anh đem tay lại gần mắt thêm một chút, nhưng vẫn không nhìn rõ.
Coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình đi.
Nghĩ vậy anh đem chiếc bình thủy tinh đầu giường đập cho vỡ ra thành từng mảnh
Cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn lên, nhẹ nhàng đặt vào chỗ mạch máu đó.
Rất nhanh thôi sẽ nhìn rõ được đó là màu gì.
Khóe môi anh cong lên nụ cười đầy nhức mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com