25
Rời khỏi ngọn núi, đoàn người của Hải Khoan đi tới một thị trấn nhỏ. Nhìn phố chợ ở nơi này có nhiều món ăn dân giã, Tư Truy nắm lấy tay Nhất Bác kéo đi xem thử.
Mùi thịt xiên nướng thơm lừng làm hai người không sao kiềm chế được, cả hai không hẹn mà quay sang nhìn nhau, nhận được cái gật đầu của Nhất Bác, Tư Truy kêu ông chủ bán cho mười xiên thịt nướng, Y nhận lấy thịt từ trong tay của ông lão bán hàng, cúi đầu cảm ơn ông rồi mang thịt đi chia cho các huynh đệ.
Đứng trước mặt của Hoa Lạc, Nhất Bác phân vân có nên chia cho anh ta hay không? Nhận ra được vẻ mặt của Y, Hoa Lạc lên tiếng chọc ghẹo
"Sao hả? Không muốn chia cho ta đúng không? Ngươi tiếc hả?
"Ta.... Ta không có... Chỉ là.... Chỉ là ta nghĩ loài chim các ngươi chỉ ăn hoa quả thôi..."
Lời nói của Nhất Bác làm các huynh đệ cười ầm lên, Hải Khoan giải thích cho Y nghe, từ lúc tu thành hình người thì tập tính của bọn họ cũng phải thay đổi để thích nghi, sau khi Bỉ Dực Điểu được liệt vào Tiên tộc thì bọn họ luôn thị hiện ở hình dạng người, rất ít khi nhìn thấy được chân thân của họ. Để hoà nhập, sống chung được với những người dân thì tộc Bỉ Dực Điểu cũng cần phải tập làm quen với cách sinh hoạt của loài người, lâu dần trở thành thói quen truyền từ đời này sang đời khác.
Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Y mỉm cười đưa cho Hoa Lạc một xiên thịt. Lúc chia thịt đủ cho mọi người Nhất Bác mới phát hiện ra chẳng còn xiên thịt nào cho mình cả, Tư Truy nói vì quên mất có cả Hoa Lạc nên cậu ấy chỉ mua có mười xiên thịt mà thôi.
"Bác Nhi, đệ ăn cái này đi, đại sư huynh không muốn ăn"
Nhất Bác đẩy xiên thịt về phía Hải Khoan, "Không sao, đệ có thể mua thêm một cây nữa".
Nhất Bác chạy tới quầy bán thịt mua thêm một xiên, Y vui vẻ chạy về bên cạnh Hải Khoan, đưa cao xiên thịt lên khoe với anh ta. Nhất Bác cho xiên thịt lên miệng, ngó ngang ngó dọc muốn tìm Tư Truy thì đập vào mắt Y là đoàn người của Tiêu Chiến ở phía sau. Thấy Tiêu Chiến cứ nhìn mình chằm chằm, Nhất Bác hoá đá tại chỗ.
Hoa Lạc quay sang nhìn thấy Nhất Bác cứ ngậm xiên thịt trên miệng mà không ăn, anh ta vỗ vỗ lên vai làm Y giật mình kéo ngang xiên thịt sang một bên khiến phần sốt dính lên khoé miệng. Hoa Lạc bật cười khoái trí trước hình ảnh này của Nhất Bác, anh ta cực kỳ thoải mái đưa ngón tay cái lau chỗ nước sốt rồi lại đưa ngón tay vào miệng của mình mút chụt một cái. Hành động của Hoa Lạc làm cho mọi người trợn mắt lên nhìn, Hải Khoan và Tiêu Chiến tuy mặt mũi không thể hiện cảm xúc gì, nhưng nắm tay lại siết chặt đến nổi gân xanh.
"Tư Truy, Nhất Bác, hai người cũng ở đây sao?"
Tiếng gọi của Cảnh Nghi làm bầu không khí kì lạ này biến mất, cậu ta chạy tới bên cạnh đám người của Hải Khoan vui vẻ chào hỏi. Nhất Bác không nhìn Tiêu Chiến, nói đúng hơn là Y đang tránh ánh mắt của hắn, Nhất Bác cảm nhận được sự tức giận trong đôi mắt màu hổ phách ấy.
Hải Khoan chào hỏi Tiêu Chiến, còn hỏi nhóm người của hắn đi nhanh tới như vậy sao? Tiêu Chiến không lạnh không nóng đáp lại câu hỏi của Hải Khoan.
"Không phải bọn ta đi nhanh, chỉ là các huynh đi chậm mà thôi"
Hải Khoan bật cười, anh ta nói cũng đúng, vì sức khoẻ của Nhất Bác vẫn chưa thực sự tốt nên bọn họ vừa đi vừa phải nghỉ rất nhiều lần. Tiêu Chiến nhếch miệng cười, hắn nói tại sao sức khoẻ chưa tốt mà phải vội vàng rời đi như vậy? Hải Khoan đủ thông minh để hiểu ý Tiêu Chiến, anh ta nói chính vì sức khoẻ của Nhất Bác không tốt, lại sợ ảnh hưởng tới công việc bắt yêu nên anh ta đã quyết định tách khỏi bọn họ. Vì những lời nói của Hải Khoan đều là những lời đầy lý lẽ, Tiêu Chiến không có cách nào đáp trả đành gật đầu tán thành. Hắn nói Hải Khoan nghĩ mọi chuyện thật chu toàn, ở điểm này hắn còn cần phải học hỏi thêm nhiều.
Vì mặt trời sắp xuống núi nên toàn bộ mọi người quyết định sẽ thuê phòng trọ qua đêm. Việc này khiến Nhất Bác vừa vui lại vừa buồn, Y vui vì lại được ở cạnh Tiêu Chiến, buồn là vì sợ sẽ lại mang phiền phức cho hắn. Tuy là ở cùng một quán trọ nhưng hai môn phái lại không như trước kia ngồi ăn chung với nhau, cũng không trò chuyện gì cả. Nhất Bác ngồi ở chiếc bàn đối diện với bàn của Tiêu Chiến, thỉnh thoảng Y lại ngước mặt lên nhìn hắn.
Hoa Lạc và Hải Khoan thi nhau gắp đồ ăn cho Nhất Bác, mặc kệ Y lúc này đang suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, đến khi bát của Nhất Bác không còn chỗ chứa thức ăn nữa Hoa Lạc trực tiếp mang đồ ăn nhét vào miệng cho Y. Vì đang mải suy nghĩ nên Nhất Bác đã há miệng ra nhận lấy miếng thịt từ đũa của Hoa Lạc, đến lúc não bộ tiếp nhận được việc gì đang xảy ra thì miếng thịt đã bị Y nhai nát mất rồi.
"Ngươi...."
"Ngươi cái gì? Tại ta thấy ngươi cứ thừ người ra không chịu ăn nên mới trực tiếp mớm đồ ăn cho ngươi đó. Sao hả? có phải ăn đồ trên đũa của ta có mùi vị ngon hơn không?"
"Ngươi đừng hành động như vậy nữa, ta không phải là trẻ con, không cần làm tới mức đấy"
Nhất Bác nhăn mặt nói với Hoa Lạc, ánh mắt của Y không tự chủ lại hướng về phía Tiêu Chiến. Khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của hắn găm trên mặt mình, Nhất Bác khẽ rùng mình một cái. Y nghĩ trong đầu làm sao có thể nuốt trôi được đồ ăn ở hoàn cảnh này chứ? Nhất Bác đặt đũa xuống bàn, xin phép đại sư huynh lên trên phòng nghỉ ngơi.
Kéo ghế ngồi ra sát bệ cửa sổ, Nhất Bác nói với Mão Mão bây giờ cần làm thế nào? Mão Mão nói Y nên bày tỏ nỗi lòng của mình cho Tiêu Chiến biết, nghe đến đây Nhất Bác lập tức phủ nhận
"Bày.... Bày cái gì? Mão Mão, em đừng có nói bừa"
"Chủ nhân, ý em là bày tỏ lòng cảm kích của người đối với người ta mà, chủ nhân nghĩ đi đâu vậy?"
Mặt Nhất Bác đỏ lựng, luống cuống giải thích với Mão Mão là ý của Y chính là lòng biết ơn đó, Y đã dùng máu của mình để trả ơn, như vậy không nói lên tấm lòng to lớn của Y rồi hay sao? Nghĩ một hồi Nhất Bác lại nói tiếp
"Mão Mão, em có nghĩ là ta sẽ lại gây phiền toái cho hắn không?"
Mão Mão nhìn Nhất Bác thành thật gật đầu, đến khi nhìn thấy đôi mắt buồn rầu cụp xuống nó lại lắc đầu. Tư Truy mở cửa bước vào phòng, cậu ấy nói là có tin vui muốn thông báo với Nhất Bác. Nghe đến tin vui Y cũng rất hào hứng giục Tư Truy nhanh chóng nói, đến khi cậu ấy nói xong mặt Nhất Bác lập tức xụ xuống
"Sao vậy? Chúng ta lại được đi chung với nhóm người của Cao Lãng, cậu không vui hay sao?"
Nhất Bác ngẩng mặt nhìn Tư Truy, Y cười gượng một cái rồi gật đầu nói rất vui. Lấy cớ cơ thể có chút mệt để đuổi người, Nhất Bác ôm lấy Mão Mão thủ thỉ, Y nói không thể để việc truy bắt yêu quái này thêm chậm trễ một ngày nào nữa, và để làm được điều đó thì Y cần phải rời đi.
"Chủ nhân, người đừng có hành động lỗ mãng, em sẽ tìm đại sư huynh...."
"Mão Mão, nếu em mà dám nói lại chuyện này với đại sư huynh thì ta sẽ không nhìn mặt em nữa"
"Vậy em sẽ tìm Tư Truy huynh..."
"Dù bất kể là ai, nếu em dám tiết lộ bí mật của ta thì ta sẽ từ mặt em. Nếu em không muốn đi cùng ta thì em có thể ở lại đây, ta không ép"
"Chủ nhân, người biết là em sẽ không để người đi một mình mà"
Mão Mão chạy tới bên giường, dụi đầu vào đùi Nhất Bác lấy lòng. Y bế nó lên ôm vào ngực, nói rằng chỉ có cách đó mới khiến bọn họ chuyên tâm vào bắt yêu, nếu có Tư Truy đi theo thì khi tức của cậu ấy sẽ khiến bọn họ bị tìm ra rất nhanh, chính vì thế mà lần này Nhất Bác sẽ trốn đi một mình.
Nhất Bác không bỏ đi giữa đêm mà là gần sáng, Y còn rất cẩn thận dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho mình lương thực đi đường. Với số lượng bùa chú mà Hải Khoan đưa cho, Nhất Bác tự tin là bản thân có thể tự vệ được.
Khi mọi người đã tụ tập đông đủ để chuẩn bị dùng bữa sáng, Tư Truy hớt hải, chạy thục mạng từ trên lầu xuống thông báo Nhất Bác đã biến mất. Hải Khoan vội vàng chạy lên phòng kiểm tra xem có dấu vết gì khả nghi hay không? Sau khi đã xác định căn phòng hoàn toàn nguyên vẹn, đồ dùng của Nhất Bác cũng không cánh mà bay thì Hải Khoan chắc chắn lần này là Y đã bỏ trốn rồi.
"Có phải là vì chúng ta đã quyết định đi chung với các môn sinh của Cao Lãng, nên Bác Nhi mới bỏ đi hay không?"
Lời nói của Tư Truy làm đôi đũa trên tay Tiêu Chiến khẽ siết lại. Vì muốn tìm hiểu nguyên do tại sao Nhất Bác lại muốn tách khỏi hắn nên hắn đã nghĩ ra đủ lí do thuyết phục Hải Khoan đi chung, vậy mà Nhất Bác lại dùng cách bỏ đi để tránh mặt hắn. Nước cờ này Tiêu Chiến lại đi sai rồi.
Nhất Bác ôm Mão Mão trong lòng, vừa đi vừa hỏi đường về Nam Thành. Y nghĩ nếu giờ một mình quay về Hạc Hiên thì chả khác nào nạp mạng cho yêu quái, chi bằng quay về thăm ba mẹ để nhận được sự an ủi của họ.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng Nhất Bác quyết định thuê một chiếc xe ngựa để họ đưa Y về Nam thành. Y mù đường, trí nhớ cũng thực sự không được tốt, vừa mới hỏi đường vài ba phút Y đã quên sạch rồi, nếu cứ quốc bộ mà đi chắc tới vài năm Y cũng chưa về được nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com