Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39

[....]

Nhất Bác muốn ở lại với ba mẹ thêm một thời gian nên Y đã xin phép sư phụ Minh Triết cho ở lại Nam thành. Phong ấn trên cơ thể đã bị cơn phẫn nộ của Nhất Bác phá giải, sư phụ Minh Triết và vợ chồng Vương Khang quyết định đợi Nhất Bác khoẻ lại sẽ dạy Y cách kiểm soát và sử dụng linh lực, sức mạnh của mình, cho đến khi Nhất Bác tu luyện thành thạo sư phụ Minh Triết sẽ trả lại phần chân thân mà ông đang giữ cho Y.

Tư Truy ở lại Nam Thành bầu bạn với Nhất Bác, cả hai thường đi ra bên ngoài vui chơi tới chiều tối mới về. Sự xuất hiện của Hoa Lạc và Tịnh Ái khiến Nhất Bác cảm thấy vừa vui lại vừa phiền phức, mặc kệ Y có đuổi thế nào anh ta nhất mực không chịu đi còn gọi ba mẹ Vương là nhạc phụ, nhạc mẫu.

Nhất Bác biết Tịnh Ái rất yêu Hoa Lạc, Y trước giờ là người thẳng thắn nên có gì sẽ nói rõ ràng chứ không vòng vo. Tranh thủ lúc Hoa Lạc đang bận quanh quẩn bên cạnh ba mẹ Vương lấy lòng, Nhất Bác đã hẹn Tịnh Ái vào trong phòng của mình nói chuyện. Sau khi nghe Nhất Bác nói rằng Y đã có người trong lòng, sắc mặt của Tịnh Ái mới thả lỏng hơn một chút, cô ấy thở dài nói với Nhất Bác

"Ngươi không biết là biểu ca đã nói với các trưởng bối trong tộc là sẽ thành thân với ngươi sao? Khi bị phản đối huynh ấy đã lấy thân phận của mình ra để quyết định chuyện này. Biểu ca nói nếu không có ngươi thì huynh ấy đã không thể khoẻ mạnh mà đứng ở đây, ngươi là người đã tái sinh ra huynh ấy và huynh ấy phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho ngươi cả cuộc đời. Bỉ Dực Điểu trước nay có ơn tất báo, nếu như gây ra sai lầm chắc chắn sẽ gánh vác trách nhiệm và chịu sự trừng phạt. Biểu ca là người kế vị, ngươi có ơn lớn với huynh ấy tức là có ơn với cả tộc của bọn ta"

Nhất Bác bật cười trước lời nói của Tịnh Ái, Y nói người Y cứu không chỉ có mình Hoa Lạc, nếu nói như anh ta chẳng lẽ tất cả những người khác cũng là được Y tái sinh và cần phải có trách nhiệm với Y hay sao? Nếu vậy thì Y phải chọn ở bên cạnh ai mới được?

Tịnh Ái cũng thoải mái bật cười với Nhất Bác, cô ấy nói cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu vì sao Hoa Lạc lại thích ở bên cạnh Nhất Bác tới như vậy. Y là người thẳng thắn, có gì nói nấy, không tính toán thiệt hơn, ở bên cạnh Y liền tìm thấy được sự thoải mái, thanh thản, ngay cả Tịnh Ái cũng tìm thấy được điều này khi tiếp xúc với Nhất Bác.

"Ta không ngại chịu thiệt khi chia sẻ biểu ca với ngươi, nếu ngươi chấp nhận ta sẽ để ngươi thành thân với huynh ấy với thân phận là lẽ"

Nhất Bác lắc đầu, Y nói chỉ coi Hoa Lạc như huynh đệ, như một vị ca ca chứ không hề nảy sinh thứ tình cảm như Tịnh Ái đang nghĩ. Nhất Bác còn nói Tịnh Ái không cần lo lắng, đợi tới thời điểm thích hợp Y sẽ nói rõ ràng với Hoa Lạc và khuyên anh ta kết hôn với cô ấy theo đúng như hôn ước.

"Ngươi không biết gì về tộc của bọn ta, cũng khó trách ngươi có suy nghĩ đơn giản như vậy. Tộc Bỉ Dực Điểu của ta chính là đại diện cho sự chung thuỷ, một khi đã đem lòng yêu thích một ai đó thì cả đời sẽ chỉ toàn tâm, toàn ý nhìn về phía của người đó mà thôi, chỉ có cái chết mới khiến tình yêu của bọn ta biến mất. Để dân chúng của tộc không phải chịu sự thiệt thòi nên trưởng tộc đã đưa ra quy định không cho phép người trong tộc kết hôn với người ngoại tộc, khi hai người nên duyên với nhau đồng nghĩa với việc có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia, nếu một trong hai chết đi thì người còn lại cũng không thể sống tiếp được nữa, vì thế nếu như trong một gia đình có một người chết thì người thân của họ sẽ phải chuẩn bị đám tang cho hai người"

Sau khi Tịnh Ái rời đi, Nhất Bác thơ thẩn đứng ra ngoài cửa sổ suy nghĩ, mặc dù quy định của Bỉ Dực Điểu có phần cổ hủ, còn có phần trái với luân thường đạo lý về việc anh em họ có thể kết hôn với nhau, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vì một chữ tình. Nhất Bác không cảm thấy như vậy có gì là xấu, cho tới khi chết vẫn một lòng một dạ yêu thương một người thì còn gì hạnh phúc bằng. Sống cùng sống, chết cùng chết, cho dù là lên trời hay xuống địa ngục vẫn được ở bên cạnh nhau.

Tiêu Chiến đưa các huynh đệ trở về Cao Lãng, hắn quỳ trước mặt sư phụ Di Hoà tạ tội và cầu xin ông hãy trừng phạt hắn thật nặng để hắn tỉnh ngộ. Sư phụ Di Hoà khẽ thở dài, ông nói việc này không thể trách ai đúng, ai sai. Nếu muốn quy tội thì chính ông mới là người có tội lớn.

Ngay từ đầu sư phụ Di Hoà đã biết Đào Tử là yêu quái, vậy nhưng lí do mà ông không vạch trần cô ta là bởi vì an nguy của các đệ tử Cao Lãng. Sư phụ Di Hoà đã dùng đọc tâm thuật và biết được mục đích của Đào Tử trà trộn vào Cao Lãng là vì Tiêu Chiến, cô ta còn có suy nghĩ nếu thân phận bị bại lộ sẽ khiến phái Cao Lãng diệt vong và đem Tiêu Chiến về căn cứ của cô ta chiếm giữ, hàng ngày sẽ để cho ma khí xâm nhập vào cơ thể hắn, dần dần biến hắn thành một ác nhân.

Tiêu Chiến hỏi tại sao sư phụ Di Hoà không trực tiếp nói cho hắn biết thân phận của Đào Tử? nếu hắn biết thì hắn sẽ không phạm phải những sai lầm như hôm nay. Sư phụ Di Hoà khẽ mỉm cười, ông nói với tính cách của Tiêu Chiến, nếu để hắn biết sự thật liệu hắn có bình thản mà đối mặt, đồng ý ở cạnh Đào Tử hay không? Tu vi của cô ta rất cao, ngay đến cả ông cũng không thể một mình đối phó với Đào Tử, nếu có một sơ xuất nhỏ thì hàng trăm tính mạng của các môn sinh Cao Lãng sẽ bị cô ta lấy đi, thân là người đứng đầu Cao Lãng ông không thể nhìn môn phái bị huỷ đi một cách vô nghĩa như vậy.

Lúc này Tiêu Chiến mới hiểu lí do sư phụ Di Hoà nói hắn mang theo Đào Tử, trước đó hắn vẫn luôn thắc mắc nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhưng tại sao ông lại để cho một nữ nhi yếu đuối còn mới nhập môn như cô ta đi theo hắn? Mục đích là muốn cô ta rời khỏi Cao Lãng, đợi đến khi tìm đủ bốn sứ giả sẽ cùng nhau hợp sức tiêu diệt cô ta.

Chỉ là sự xuất hiện của Nhất Bác không nằm trong dự tính của sư phụ Di Hoà, ông càng không lường trước được Tiêu Chiến lại đem lòng yêu thích người ta tới mức để bản thân bị tình cảm chi phối, u mê không tỉnh ngộ. Đối với tất cả những chuyện đã xảy ra sư phụ Di Hoà chỉ có thể phán một câu

"Tất cả.... đều là ý trời"

Tiêu Chiến đã tự nhốt mình vào mật thất đọc kinh sách xám hối, tịnh tâm. Vậy nhưng mọi chuyện hắn làm với Nhất Bác khiến lương tâm hắn luôn cắn rứt, đã vậy đến một câu xin lỗi hắn cũng không thể nói với Y, không phải là vì lòng tự trọng mà là vì hắn cảm thấy đến tư cách nói ra câu đó hắn cũng không có.

Thời gian xám hối của Tiêu Chiến diễn ra trong vòng một tháng, vậy nhưng chỉ mới hơn nửa tháng hắn đã phải ra bên ngoài theo mệnh lệnh của sư phụ. Lần này sư phụ Di Hoà muốn đích thân đi tới Nam thành một chuyến, thứ nhất là để thay mặt Tiêu Chiến tạ lỗi với Nam thành vương, thứ hai là muốn bàn bạc về kế hoạch thu phục yêu quái đang gây nhiễu loãn ở nhân gian.

Sự xuất hiện của Tiêu Chiến ở trong Vương phủ làm Nhất Bác kinh ngạc, Y muốn rời khỏi phòng khách quay về phòng của mình nhưng lại bị ba Vương ngăn cản, ông nói Nhất Bác không được vô lễ, còn nhắc nhở Y mau tới hành lễ với sư phụ Di Hoà.

"Bái kiến Thượng Thần, vãn bối là Vương Nhất Bác, là nhi tử của Nam Thành Vương"

Nhất Bác tiến tới trước mặt sư phụ Di Hoà rồi quỳ gối, chấp tay hành lễ với ngài. Sư phụ Di Hoà đưa cánh tay ra nâng Nhất Bác đứng lên, ông nói quả nhiên là nhi tử của Nam thành vương, so về lễ nghĩa thì không có ai sánh bằng. Vương Khang bật cười, ông nói sư phụ Di Hoà đã quá lời rồi, Nhất Bác từ nhỏ đã rời xa ba mẹ nên vẫn còn rất nhiều thiếu sót.

"Vương huynh đừng nói vậy, đứa trẻ này là do thượng đế ban tặng cho vợ chồng huynh, ngài sẽ không có lí do gì để cướp nó đi cả. Vậy nhưng mỗi người khi sinh ra đều mang trên vai một sứ mệnh, một nhiệm vụ, một gánh nặng, một tội nghiệt cùng những món nợ khác nhau, phải đến khi hoàn thành xong, gánh hết nghiệp và hoàn trả hết nợ nần lúc đó mới có được một kiếp sống mới, một kiếp sống của chính mình"

Ngọc Phiến buồn rầu nhìn Nhất Bác, "Vậy nhưng đứa trẻ của bọn muội không giống như những người đó, có lẽ huynh cũng đã đoán ra được"

Sư phụ Di Hoà gật đầu, ông nói trong tứ đại thần thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ thì chỉ có một mình Chu Tước là có khả năng tái sinh. Cứ trong khoảng mười vạn năm nhân gian sẽ phải trải qua một biến cố lớn, lúc đó linh anh của ba đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ sẽ xuất hiện ở nhân gian và chọn một người thích hợp để giao phó trọng trách bảo vệ sự an nguy của bách tính, những người đó còn được xem là các sứ giả thánh thú.

"Vậy còn Chu Tước thì sao? Thưa sư phụ"

Sư phụ Di Hoà hỏi Tiêu Chiến, lúc hắn được hơn năm tuổi có nhớ là đã phải chứng kiến cảnh tưởng gì kinh hoàng hay không? Tiêu Chiến trầm ngâm tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu rồi nói với sư phụ Di Hoà rằng cảnh tượng đó vẫn luôn in sâu trong ký ức của hắn.

Tiêu Chiến kể lại, khi hắn đang cùng với sư phụ trò chuyện thì trên trời bỗng xảy ra hiện tượng kỳ lạ khiến hắn sợ hãi phải núp sau lưng của sư phụ. Từ trên bầu trời, một tia xét chạy dài giống như xé toang bầu trời ra làm hai, những tia xét nhỏ chạy xung quanh giống như một trận pháp bị nhiễu loạn. Vết nứt do tia xét tạo thành dần dần tách ra, từ trong kẽ hở hiện ra một đám mây đỏ hồng mang hình dạng một con chim. Chim lớn sải ra đôi cánh to che kín một góc trời, sau đó uyển chuyển nghiêng mình tạo thành tư thế giống như đang sà xuống bên dưới.

"Ý của sư phụ, thời khắc đó chính là thời khắc Chu Tước tái sinh?"

Sư phụ Di Hoà gật đầu, ông nói Chu Tước có khả năng hồi sinh nên ngài muốn tự tay diệt trừ kẻ ác, trả lại cuộc sống bình yên cho muôn dân. Vậy nhưng nếu không có ngài thì sẽ rất khó khăn để diệt trừ yêu quái, trừ khi bọn chúng đồng ý buông tay chịu trói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com