Chương 3
Nhẹ nhàng thả trôi những ký ức phiền muộn, lại không dấu được tâm can nhức nhối. Những gì đã qua không thể lấy lại được, chỉ có thể im lặng nhìn nó dần đi vào quá khứ.
Một Vương Nguyên mãi chỉ biết câm nín cam chịu, gương mặt đã xước xát vì bị cào, gắt gao giấu chặt vào lòng người ấy. Nước mưa lạnh giá quất vào mặt, ướt hết bộ đồng phục mới tinh, so buốt giá thấm vào tim còn có hề hấn gì. Tiếng hô hoán chửi bới cứ như vậy chẳng còn khiến cậu thêm tổn thương nữa.
Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc, thấy trên người mình nóng nực không thôi. Ngay cả lưng áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cơn ác mộng chập chờn đánh cậu thức tỉnh. Tóc mai dính bết vào hai bên thái dương, toàn thân lại đơ đơ chẳng thể nhanh chóng cử động. Tựa như trong phút giây nào đó suýt lạc mất hồn phách.
Ánh ban mai len lỏi qua từng khe cửa nhỏ, chiếu lên gương mặt thất thần của Vương Nguyên. Cậu mệt mỏi đưa tay che đi vệt trắng mỏng manh ấy, nhận ra đã đến lúc phải thức giấc rồi, không thể có cơ hội cho cậu ở lì trong cơn mộng mị xinh đẹp ấy nữa đâu.
Sau khi đã chỉnh tề y phục, soi vào bản thân trong gương, dư quang liếc thấy chậu tử đằng mơn mởn vẫn cứ như vậy cô đơn một mình toả sắc tím, nhành hoa lay lắt phiêu lưu trong gió. Có lẽ nên mua thêm một chậu cây nữa.
"Vương Nguyên, cầm tập giấy này mang cho tổng giám đốc ký dùm tôi."
Cậu đương đưa tay nhận lấy, ngay lập tức có tiếng kêu lên nhao nhao của mấy chị nhân viên. Ai cũng muốn tranh giành công việc tốt này muốn ngắm nghía nhan sắc mà Vương Nguyên nghe ngóng được là vô cùng đẹp trai.
Phó phòng Lục bực bội, nghe mấy âm thanh nheo nhéo không ngừng kia đến phát chán. Cách tốt nhất là để Vương Nguyên cậu đi, là con trai nên sẽ không ai ganh tị.
Mấy nhân viên nữ tuy rất tiếc nuối, nhưng lại không thể nói thêm điều gì. Uất ức quay lại tiếp tục công việc của mình.
Vương Nguyên ngoan ngoãn nhận lấy tập hồ sơ, đi tới cuối hành lang nơi để máy phô tô ngày hôm qua. Đưa tay gõ mấy tiếng lên cửa phòng tổng giám đốc, chờ đợi người kia đồng ý mới mở cửa tiến vào.
"Vào đi." Giọng nói trầm ổn nam tính vang lên, khiến Vương Nguyên tự nhiên có chút khẩn trương.
Bàn làm việc để rất nhiều thứ linh tinh, tổng giám đốc ấy ngồi ghế xoay, từ đầu đến cuối mặc kệ Vương Nguyên tiến vào. Vẫn bận rộn nói chuyện điện thoại gì đó, nhất thời để cậu phải đứng chờ thêm một lát.
"Tình hình chứng khoán bên công ty đối phương đang giảm nhẹ 3%. Suy cho cùng thì chưa phải thời cơ tốt để thu mua lô đất bên khu C. Em tạm thời chưa cần để ý mấy thứ ấy đâu, anh sẽ quan sát một thời gian đã."
Vương Nguyên âm thầm ngó đồng hồ, chắc đến nửa tiếng rồi đấy. Vị tổng giám này cũng giỏi nói ghê, nói nãy giờ mà không cả thèm quay lại. Hay thật ra là không biết có người đang đợi mình.
Vương Nguyên rảnh rỗi đưa ánh mắt tìm kiếm, cũng không thấy bảng tên đặt trên bàn đâu cả. Hình như là vì vội đặt quá nên chưa có hoàn thành thì phải, cậu thật sự ngay cả tên tổng giám đốc mới cũng không biết, không cả biết mặt luôn. Đây chính là nhân viên mẫn cán của năm trong truyền thuyết sao.
"Có chuyện gì không, nói nhanh lên tôi bận lắm."
Cuối cùng cũng chịu ngắt máy, Vương Nguyên nghe vậy vội đứng thẳng lưng. Chỉ thấy ghế da xoay một vòng, lộ ra bộ dáng của tổng giám đốc. Mà người kia ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái cũng không thèm, tay bấm bấm điện thoại liên hồi không chớp mắt.
Vương Nguyên chính thức rơi vào tĩnh lặng của hồi ức. Gương mặt kia sau bao nhiêu năm dù có biểu hiện xa lạ gấp bội cũng không khiến cậu một phút một giây quên đi.
Vội nuốt lại nước bọt cố trấn tĩnh bản thân, nhưng không cách nào ngưng lại trái tim đang dồn dập thổn thức. Ngay cả hơi thở cũng khó khăn để điều hòa bình thường.
Vị tổng giám kia thấy người trước mặt im lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngạc nhiên rời mắt khỏi màn hình nhìn Vương Nguyên. Chính là ánh nhìn từ khi cùng nhau học cấp ba cho tới mấy năm qua mới gặp lại, một chút cũng không thay đổi. Lạnh nhạt, vô vị còn có chút khinh thường những nhân vật nhỏ bé không có tiền đồ như Vương Nguyên.
Đôi đồng tử nâu thẫm màu trà trong giây lát khẽ xao động. Nhưng rất nhanh lấy vẻ lạnh lùng như bình thường, ngắm nhìn Vương Nguyên như đứa ngốc đang ngơ ngẩn.
Khiến Vương Nguyên cảm thấy vô cùng mất mặt, chính là sau một thời gian dài gặp lại. Cậu vẫn là thấp kém như vậy, ngay cả thắt lưng người kia cũng không có cơ hội chạm vào. Còn mang vẻ thiếu chuyên nghiệp, cư nhiên nhìn chằm chằm mặt người ta.
Sau cùng tay cầm tập hồ sơ có chút run rẩy đi ra khỏi phòng tổng giám. Cả người thất thần không thôi, cứ như đã đánh rơi mất ý thức, để mặc kệ nó lạc trôi vào quá khứ cùng dòng thời gian.
"Vương Nguyên, sao thế, mặt em sao lại trắng bệch thế kia. Dịch tổng nói nặng lời à."
Vương Tuấn Khải tùy ý đi qua, nhìn thấy Vương Nguyên vô lực đứng chống tay vào bức tường bên cạnh. Một bộ dạng suy nhược, tay còn rất lạnh, vừa lạnh vừa toát mồ hôi.
Một hồi sau Vương Nguyên mới có thể từ từ trấn tĩnh lại. Cười xòa một cái với Vương Tuấn Khải ra vẻ mình không sao nữa rồi. Trong lòng đối với vị trưởng bối này là biết ơn vô cùng, ít ra những lúc như này, còn mỗi hắn quan tâm Vương Nguyên.
"Tôi đã nói rồi mà, cậu cứ làm việc bạt mạng như vậy, sớm muộn cũng chết vì công việc."
Vương Nguyên rất nghe lời gật đầu, nhận lấy ly cà phê mà Vương Tuấn Khải pha cho. Nhấp một ít lấy lại bình tĩnh. Quả thật lâu như vậy mới có thể lại nhìn thấy mặt người kia, trong lòng biết bao nhiêu là cảm xúc hòa lẫn. Cứ như vậy đánh nhau một hồi trong tâm trí Vương Nguyên, khiến cậu vô cùng khó khăn ổn định.
*****
Buổi trưa Dịch tổng lần đầu tiên đại giá quanh lâm, tự thân đi xuống nhà ăn của công ty lĩnh phần cơm. Tuy nhiên vẫn mang gương mặt bàng quan với mọi thứ, dự định sẽ mang lên phòng ăn một mình.
Đáng lẽ y có thể ngồi một chỗ mà nhờ trợ lý đi lấy dùm, thế nào đột nhiên lại nhớ tới người kia ngày hôm nay đứng đờ người trước bàn làm việc, không thể nói bất cứ câu gì. Chưa hết bất ngờ tại sao cậu lại làm việc ở đây, y chính là có chút muốn đi lại xem xem Vương Nguyên một chút. Dẫu gì cũng là bạn học cũ, hơn nữa còn từng là bạn thân quen đến không thể quen hơn.
Nhân viên nữ ban đầu đang thoải mái ăn uống, vừa ăn vừa cười nói quên trời đất. Thoắt thấy bóng dáng Dịch tổng, sơ mi đen sắn tay áo cực kỳ điển trai nam tính, đang đứng tần ngần trước quầy hoa quả chờ sinh tố. Tức thì nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, yểu điệu thục nữ không khác gì tiểu thư con nhà quý tốc. Nhất định phải tạo được ấn tượng tốt đẹp với tổng giám đẹp trai kia.
Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi mất mặt, đứng trước bao nhiêu ánh nhìn chăm chăm vào lưng đến bỏng rát chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng biến về văn phòng. Thật lòng hối hận vì đã xuống tận đây.
Dư quang bắt gặp dáng người có chút gầy guộc ấy đang ngồi ăn cơm. Mặc áo sơ mi trắng hơi rộng khiến cậu trông càng nhỏ con, ngồi đối diện là một đồng nghiệp. Đồng nghiệp kia liên tục hoa tay múa chân tán dóc, cười cười chớp nhả với cậu.
Vương Nguyên mải nghe Vương Tuấn Khải kể chuyện cười, hài hước đến nỗi khiến cậu ôm bụng lăn quào quào ra bàn. Không để ý đằng sau lưng có ánh mắt không mấy dễ chịu đang quan sát mình.
Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng cảm thấy vị giác đều mất hết, tiện tay túm lấy cấp dưới bên cạnh nhờ cậu ta lát nữa mang giúp phần ăn lên tầng cho mình. Sau đó giữ vẻ mặt nặng hơn chì trở về phòng. Thâm tâm cũng không rõ vì sao bản thân thấy Vương Nguyên vui đùa với người khác thì nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com