Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 3 - Chương 31 - 35

Quyển 3 - Chương 31: Ôn dịch

  Đau, toàn thân đều đau.

Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ đang ngủ say của nam nhân, đau đớn do cử động, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ khẽ động khóe miệng.

Mẹ kiếp, sao toàn thân đau như vậy, rõ ràng ngày hôm qua còn thư thái, sao nữ nhân trong phim đều bảo đau rất ít a, đáng thương đời trước sống mười tám năm, thiếu niên ngay thơ chỉ từng xem qua a phiến trong lòng kêu khổ thấu trời.

Bởi vì khóe miệng khẽ động, một cỗ mùi nhất thời từ trong miệng của hắn lan tràn.

Mùi? Thiên Nguyệt Triệt liếm liếm, là mùi vị của máu.

Chuyện ngày hôm qua từng ly từng tý tràn vào trong đầu, là hắn vừa cảm nhận phụ hoàng đi vào, vừa ôm lấy bả vai phụ hoàng, khi đó mùi máu mê hoặc tâm trí hắn, hắn liều mạng hút lấy máu.

Lúc đó ngay cả hắn cũng không biết, tại sao máu của hắn lại sôi trào? Tại sao tim của hắn hưng phấn như thế.

Liên quan tới chủng tộc sao?

Nhớ kỹ truyền thông từng nói quỷ hút máu là chủng tộc thị huyết và có dục vọng rất mạnh, mình cũng là như thế sao?

Chỉ nghĩ như vậy, trong mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe ra tia sáng, khóe miệng phát ra nụ cười tà ác, thân thể nhẹ nhàng rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần.

Đợi Thiên Nguyệt Thần tỉnh lại, nhìn thấy tình huống của mình đầu tiên là sửng sốt, sau đó không thể tự kiềm chế ha ha phá lên cười.

Triệt nhi... Triệt nhi của hắn thật đúng là bảo bối.

Thân thể trần truồng thập phần thon dài, lồng ngực rắn chắc lộ ra bên ngoài, dọc từ hông cho đến bắp đùi được đắp một chiếc chăn tơ tằm nho nhỏ, y bị trói thành hình chữ đại ở trên giường, tay chân bị chia ra trói chặt.

Chơi trò chơi sao?

Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn thiếu niên đang ngồi ở trên giường, thiếu niên mặc nội y đơn bạc.

Nội y cũng không kín, loáng thoáng có thể thấy rõ hồng ngân trên xương quai xanh thiếu niên.

Nhu tình nhìn thiếu niên, trong mắt phượng mỹ lệ là tiếu ý thật sâu, cũng không cảm giác lúc này mình chật vật như thế nào.

"Cười cái rắm a." Thiên Nguyệt Triệt khó chịu mắng, thầm nghĩ 30 năm tu vi của mình, toàn bộ hủy ở trong tay nam nhân này.

"Triệt nhi, tích cực như vậy là chuẩn bị thượng ta sao?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, thần thái phi dương, có thể thấy được tâm tình của y vô cùng tốt.

"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt không chịu lép vế, giơ giơ dao giải phẫu lên: "Bổn điện hạ phải xẻ ngươi."

"Nga?" Thiên Nguyệt Thần không sợ chết, đổ thêm dầu vào lửa: "Triệt nhi không tiếc sao? Còn tưởng rằng Triệt nhi đối với thân thể của ta lưu luyến không dứt, thất sách, thất sách."

"Bổn điện hạ rất lưu luyến không dứt a, phi thường lưu luyến không dứt." Thiên Nguyệt Triệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là tên khốn kiếp, cư nhiên... Cư nhiên đem ta làm đau như vậy, ngươi là một tên lừa gạt, tên lừa gạt không có kỹ thuật."

Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa vươn tay hung hăng ngắt một cái lên ngực Thiên Nguyệt Thần: "Đau chết ngươi."

Đúng là rất đau, nhưng không có kỹ thuật?

Thiên Nguyệt Thần có chút khó chịu kháng nghị: "Chẳng lẽ Triệt nhi không thoải mái?"

"Thoải mái cái đầu của ngươi." Tay kia tò mò dọc theo thân thể Thiên Nguyệt Thần, học theo động tác tối hôm qua của Thiên Nguyệt Thần, dần dần đi tới giữa hai chân của y.

"Triệt nhi, ôn nhu một chút nga, trẫm dầu gì cũng là lần đầu tiên." Thiên Nguyệt Thần làm bộ đáng thương nói, đùa với tiểu đông tây của y cũng khiến cho y hưng phấn như thế.

Tiểu đông tây của y chỉ chạm nhẹ như vậy, hạ thân của y vẫn thành thật đứng lên.

Nhìn y phản ứng, Thiên Nguyệt Triệt lập tức đỏ mặt: "Ngươi nói nhảm, ngươi tối hôm qua rõ ràng... Rõ ràng rất có kinh nghiệm."

Nguyên lai Triệt nhi để ý chính là cái này, không phải nói kỹ thuật của y rất kém cỏi sao? Mặc dù thượng qua rất nhiều nữ nhân, đương nhiên là trước lúc Triệt nhi 5 tuổi, tám năm nay y đều nhịn, nhưng y cũng không phải người ngu, biết nữ nhân cùng nam nhân bất đồng, tất nhiên phải nghiên cứu một phen, miễn cho đến lúc đó thật sự bị nói không có kỹ thuật.

"Cho nên Triệt nhi ghen ghét?" Phải biết rằng tám năm nay y chỉ có thể ở trong mộng, ảo tưởng đem Triệt nhi làm n lần.

"Hừ." Cự tuyệt trả lời, tay thô lỗ gõ gõ phân thân đỏ sậm kia, phân thân run lên, tựa hồ lại to thêm vài phần, tò mò mở trừng hai mắt, trong mắt Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy hứng thú.

"Không phải trẫm đã nói sao? Triệt nhi là nam nhân đầu tiên của trẫm a." Tuyệt không thẹn thùng vì tình huống của mình, ngược lại Thiên Nguyệt Thần còn an nhàn trêu chọc Thiên Nguyệt Triệt.

"Nói nhảm, bổn điện hạ còn chưa thượng ngươi mà? Hơn nữa... ." Hơn nữa phụ hoàng không phải nói, bây giờ bằng tiểu đông tây mềm nhũn của hắn, căn bản không thể nào thượng y nha, đồng dạng là nam nhân, đây tuyệt đối là tổn thương lòng tự ái cao ngạo của hắn.

"Triệt nhi cũng không nên không chịu trách nhiệm, tối hôm qua, rõ ràng Triệt nhi ăn vô cùng no, hơn nữa Triệt nhi rất lợi hại, Triệt nhi vừa đụng nó thành thật đầu hàng như thế." Thanh âm khàn khàn cho thấy nam nhân đã động tình.

"Thiên Nguyệt Thần, ngươi... ."

Thanh âm mắng mỏ không tiếp tục, cửa vang lên tiếng gõ, Thiên Nguyệt Triệt thuận tay kéo chăn qua, thân thể phụ hoàng chỉ hắn có thể nhìn.

"Đi vào." Thanh âm trầm thấp có chút bị đè nén, Thiên Nguyệt Thần ai oán liếc Thiên Nguyệt Triệt một cái, ý bảo hắn giải quyết nhu cầu cho y, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt trừng mắt liếc y một cái, đừng hòng.

Ảnh vệ đi vào, đứng ngoài bình phong báo cáo: "Bệ hạ, Phỉ Bỉ Na thành truyền đến cấp báo, bên trong thành ôn dịch tràn lan, đã chết rất nhiều người."

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng kêu lên: "Phụ hoàng, Nặc Kiệt... Nặc Kiệt bị Triệt nhi nhét ở Phỉ Bỉ Na thành."

Hắn thật sự quên mất Nặc Kiệt, còn có Thủ Điện Đồng.

"Trẫm đã biết, đi xuống chuẩn bị lập tức lên đường." Thiên Nguyệt Thần trầm ổn mở miệng, vì sao lúc mới bắt đầu ôn dịch, Phỉ Bỉ Na thành không cấp báo?

Bất đắc dĩ cởi trói cho Thiên Nguyệt Thần, song dây vừa cời hắn đã bị nam nhân lập tức đè lên.

"A... Định làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt hai tay che ngực.

"Ngươi nói thử xem? Triệt Nhi phải uy nó ăn no nha." Khiêu mi, cười tà nhìn hắn, bàn tay to đi tới giữa đùi Thiên Nguyệt Triệt, lơ đãng xẹt qua hạ thân Thiên Nguyệt Triệt: "Nguyên lai Triệt nhi đã chuẩn bị sẵn sàng a."

"Nói nhảm, ta mới không có." Đánh chết cũng không thừa nhận hắn có cảm giác với thân thể phụ hoàng.

Một giờ sau, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở cửa, sắc mặt mặc dù hồng nhuận, nhưng thân thể thật sự đau nhức, Thiên Nguyệt Triệt chỉ có thể biết điều một chút tựa đầu lui vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần.

Bởi vì hắn cảm giác mình không có mặt mũi gặp người.

Ba tuấn mã kéo một mã xa trang nhã mà không kém phần hoa lệ đi trên đường, bên trong mã xa là Thiên Nguyệt Triệt ngủ say trong lòng Thiên Nguyệt Thần.

Thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt Thiên Nguyệt Thần là nhu tình cùng ái ý nồng đậm.

Một hài tử như vậy, y thế nào cũng không buông ra được.

Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị xoay người, tay kia vuốt ve trên mặt khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, hé miệng hung hăng cắn chặt ngón tay Thiên Nguyệt Thần.

"Không cho phép quấy rầy ta." Thanh âm tinh tế uy hiếp, nhưng mềm yếu không thấy nửa phần uy nghiêm.

Tùy ý Thiên Nguyệt Triệt cắn ngón tay của mình, tay kia của Thiên Nguyệt Thần ôm hắn càng chặt.

Hai ngày sau, bọn họ tới Phỉ Bỉ Na thành, cửa thành như cũ mở rộng, Thiên Nguyệt Triệt lộ ra đầu nhỏ từ trong mã xa, vẫn náo nhiệt như nửa tháng trước, tuyệt không giống bị ôn dịch.

Thiên Nguyệt Triệt có chút hoài nghi, chẳng lẽ bọn hắn bị lừa.

"Phụ hoàng, mỗi thành đều có ảnh vệ của ngươi sao?" Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Thiên Nguyệt Triệt từ cửa sổ đưa đầu nhỏ vào, hỏi.

Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: "Không sai."

Ảnh vệ ở mỗi thành sống như người bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế là thám tử Thiên Nguyệt Thần bố trí.

"Bọn họ có thể gạt ngươi hay không?" Hấp thụ nhiệt độ cơ thể của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Triệt nhi cảm thấy trẫm dễ dàng bị lừa như vậy sao?" Thiên Nguyệt Thần thú vị nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Đương nhiên Triệt nhi là ngoại lệ."

Bởi vì chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ tin.

Sớm quen nam nhân này bất kỳ lúc nào cũng có thể lời ngon tiếng ngọt, nhưng nghe vào trong lòng, không biết tại sao vẫn rung động, khóe miệng mang theo mỉm cười ngọt ngào, thật lâu sau, Thiên Nguyệt Triệt buồn bực nói: "Phụ hoàng cũng là ngoại lệ."

Tình cảm chính là cùng nhau nỗ lực.

Đi tới một khách điếm vắng vẻ, nhìn người đi đường, hai mắt thị giả vui sướng như được nhận kim tệ, bởi vì nhóm người Thiên Nguyệt Thần chính là kim tệ trên đời.

"Phụ hoàng, Triệt nhi để Nặc Kiệt ở lại chỗ này." Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ vào khách điếm, không biết Nặc Kiệt và nam tử kia thế nào.

Được thị giả dẫn đường, Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt đi tới phòng Nặc Kiệt.

Gõ cửa là lễ nghi căn bản, cho dù là Thiên Nguyệt Thần cũng có lúc tôn trọng đối phương.

"Bệ... Chủ nhân... ." Lúc Nặc Kiệt mở cửa phòng, thấy Thiên Nguyệt Thần đứng trước cửa, kích động rơi nước mắt.

"Chào... ." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào người Thiên Nguyệt Thần, nghịch ngợm chào hỏi, cho dù ai cũng không ngờ, hắn có một mặt ngây thơ như vậy.

Nặc Kiệt run lên, nước mắt không khống chế được nữa, không ngừng chảy xuống: "Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc đã tới... Ô ô... Nô tài chờ ngài mãi." 



Quyển 3 - Chương 32: Nam tử

  Thiên Nguyệt Triệt cười cười, an ủi vỗ vỗ bả vai Nặc Kiệt.

"Đúng rồi, nam tử kia đâu?"Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới nguyên nhân Nặc Kiệt ở lại chỗ này, vừa kéo cánh tay Thiên Nguyệt Thần, vừa nói.

"Tỉnh, nhưng là... ."Nặc Kiệt đỏ mặt.

Thật ra da Nặc Kiệt rất trắng, lại phì phì nộn nộn, nhìn qua cũng khả ái.

"Nam tử?"Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, nghi hoặc nhìn cánh tay đang kéo cánh tay mình, mới hơn nửa tháng không thấy, tiểu đông tay lại kiếm ra nam tử.

"Hắc hắc."Thiên Nguyệt Triệt ý đồ lừa gạt qua cửa, nhưng nhìn đôi mắt hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần dừng trên người hắn, biết nam nhân này sẽ không bỏ qua cho hắn như vậy, cho nên phải nói chuyện đã trải qua từ đầu tới đuôi cho y biết.

Bàn tay to nắm chặt tay hắn, thanh âm trầm thấp ẩn chứa tức giận nghiêm trọng: "Ngươi cư nhiên dám đơn độc theo dõi người khác, Thiên Nguyệt Triệt, ai cho ngươi lá gan lớn vậy?"

"Ta... ."Biết nam nhân là lo lắng cho hắn, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình không còn mặt mũi, xoay người nhìn ra phía sau, Đàn và Đàn Thành diện vô biểu tình.

Mà Liệt La Đặc bởi vì thân thể còn yếu nên ở lại hoàng cung tĩnh dưỡng.

Sau đó lại nhìn nam nhân đang tràn đầy tức giận, Thiên Nguyệt Triệt lấy lòng ôm thắt lưng nam nhân: "Phụ hoàng... ."

Nếu như không an ủi nam nhân tốt, sau này đừng nghĩ lại được ra ngoài một mình, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt cũng không định ra ngoài một mình.

Hừ... Thiên Nguyệt Thần mặt lạnh đi vào trong phòng, song tình huống bên trong lại khiến y nhíu mày: "Đây lại là chuyện gì?"

Chỉ thấy người ở bên trong giống như xác ướp bị trói ở trên giường, mà cái đầu lâu kia đang dương dương đắc ý ngồi ở trên thân nam tử.

Nghe thấy thanh âm của y, quay đầu nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, Thủ Điện Đồng mừng rỡ từ trên giường chạy vội xuống: "Tiểu đệ đệ... ."

Mặc giá y hồng sắc trên người, Thủ Điện Đồng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nhào tới.

Thân thể Thiên Nguyệt Triệt chợt lóe, trốn ra sau lưng nam nhân, lúc này nếu để cho Thủ Điện Đồng tới gần, Thiên Nguyệt Triệt biết nam nhân này sẽ còn tức giận lớn hơn nữa.

"Buông ta ra... ."Trên giường truyền đến thanh âm kháng nghị suy yếu của nam tử kia.

"Nặc Kiệt, bổn điện hạ nói ngươi chiếu cố hắn thật tốt mà?"Chẳng lẽ chiếu cố lên trên giường sao? Không thể nào, Nặc Kiệt là thái giám a, chẳng lẽ là giả? Đầu óc Thiên Nguyệt Triệt có chút loạn cả lên.

Nhìn ánh mắt không ổn định của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần bắt lấy cằm hắn: "Ngươi đang nghĩ loạn thất bát tao cái gì?"

Xoay người ngồi xuống ghế, cũng không đi để ý người trên giường, trực tiếp đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: "Nặc Kiệt, ngươi tới nói."

Nặc Kiệt sợ hãi nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, sau đó hướng về phía Thiên Nguyệt Thần cung kính: "Vâng, ngày đó điện hạ đem nam tử này giao cho nô tài, nô tài vẫn ở chỗ này, ước chừng qua mười ngày sau, hắn bắt đầu tỉnh, sau đó tỉnh lại thì công kích nô tài cùng Thủ Điện Đồng, nô tài cùng Thủ Điện Đồng mất rất nhiều công sức mới trói được hắn lại.

Không có biện pháp, nam tử này quá mạnh, nô tài sợ to chuyện, bỏ nhuyễn cân tán cho nam tử này ăn một chút, như vậy sẽ không sợ nam tử này gây chuyện nữa, nô tài hỏi hắn rất nhiều, hắn cũng không mở miệng, cho nên nô tài vẫn chờ tiểu điện hạ, nhưng nô tài liên tục đợi không được, nô tài còn định, nếu như tiểu điện hạ không tới, nô tài liền mang theo hắn hồi cung."

"Nga? Cởi trói cho hắn."Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh: "Các ngươi không phát hiện nam tử này có chuyện muốn nói sao?"

Không phát hiện.

Nặc Kiệt cùng Thủ Điện Đồng nhất trí gật đầu.

Được tự do, nam tử tức giận trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó lập tức rời đi, nhưng hân thể nam tử thật sự quá yếu, mới đi vài bước thì toàn thân vô lực.

Đàn Thành thấy thế, tiến lên đỡ lấy nam tử.

Nam tử ngẩn người, mới vừa rồi không có chú ý tới hắn, lúc này mới đánh giá mấy người trước mắt một lần nữa, nguyên lai là mấy người ở khách điếm kia, nhưng là...

Nam tử nhìn Thiên Nguyệt Thần một chút, người này rất xa lạ, mặc dù như thế, nhưng có cảm giác nói không ra lời, người này khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

"Uy, là bổn điện hạ cứu ngươi."Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, hắn không thích ánh mắt nam nhân kia nhìn phụ hoàng, phụ hoàng là của hắn, không ai có thể nghĩ, dù nhìn cũng không được.

Ánh mắt của nam tử rời khỏi người Thiên Nguyệt Thần, có chút không dám tin, là hài tử này cứu hắn, hắn biết, từ lúc tỉnh lại, là hắn biết có người cứu hắn, nếu không với tình hình đêm đó, hắn nhất định sẽ chết.

Vừa nghĩ tới đêm đó, nam tử ngay lập tức khẩn trương, đêm đó mình không ngăn cản được hành động của người nọ, như vậy khẳng định người nọ đã thành công, không tốt, qua nhiều ngày như vậy, sợ là không cách nào xử lý.

Đang nhớ lại những thứ này, nam tử lại nghĩ tới thân thể, bất đắc dĩ thân thể thật sự không có khí lực.

Thiên Nguyệt Triệt càng thêm khó chịu, cái người này, rõ ràng là mình cứu hắn, nhưng một chút phản ứng cũng không có, thật muốn một chưởng đánh chết hắn.

"Tạ... Đa tạ công tử đã cứu ta."Lúc Thiên Nguyệt Triệt cho là nam tử sẽ không để ý đến hắn, nam tử yếu ớt mở miệng.

Di?

Thiên Nguyệt Triệt mặt không đổi sắc: "Biết là bổn điện hạ cứu ngươi, vậy thì ngươi nói cho bổn điện biết đó là chuyện gì?"

"Xin lỗi." Nam tử không chút do dự cự tuyệt: "Chuyện này cùng công tử không quan hệ, công tử nhanh rời khỏi đây, nếu ngươi không đi, chỉ sợ không được mấy ngày nơi này sẽ bị ôn dịch lây bệnh, hủy diệt toàn bộ thành."

Cái gì?

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần hai mặt nhìn nhau, bọn họ vì ôn dịch mà đến, không ngờ người này cư nhiên biết chuyện ôn dịch.

"Ngươi là ai?"Mở miệng chính là Thiên Nguyệt Thần, không giống với Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt làm cho người ta có cảm giác phong độ nhanh nhẹn, quý công tử tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, còn Thiên Nguyệt Thần trừ vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ, thì mang đến cho người ta cảm giác áp bách thật sâu.

Nam nhân này này là ai?

Tại sao khiến người ta bị đè nén như vậy.

Hai người lại một lần nữa yên lặng suy đoán thân phận của đối phương.

Lại nhìn nhau, Thiên Nguyệt Triệt rất không thoải mái hướng phía bắp đùi Thiên Nguyệt Thần hung hăng sờ: "Ngươi là ai?"

Hai mắt hung hăng trợn mắt nhìn nam tử một cái, nam tử còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì nghe Thiên Nguyệt Thần nói tiếp: "Ôn dịch đã truyền ra."

Cái gì?

Nam tử càng thêm ngạc nhiên: "Không được, phải nhanh ngăn cản, nếu không người nơi này sẽ chết, liên lụy tới bách tính."

Thiên Nguyệt Triệt vừa chuẩn bị mở miệng, Thiên Nguyệt Thần lấy tay che miệng hắn lại: "Có thể có biện pháp?"

Mà Thiên Nguyệt Triệt hạ thủ ở một phương diện khác.

"Ách?"Không ngờ Thiên Nguyệt Thần sẽ hỏi hắn như thế, nam tử suy tư nên mở miệng thế nào, vốn chuyện này không liên quan đến loài người, nếu như không phải chuyện Phỉ Bỉ Na trước kia, cũng không có kết quả bây giờ.

Mặc dù là tội lỗi của loài người, nhưng phía trên phân phó, không nên để cho hậu nhân gánh chịu.

"Như vậy đi, Nặc Kiệt, Đàn, các ngươi ở lại chỗ này chiếu cố hắn trước."Thiên Nguyệt Thần từ trên ghế đứng lên, đồng thời hạ lệnh.

"Vâng."Nặc Kiệt cùng Đàn gật đầu.

Ngoài khách điếm

"Phụ hoàng, chúng ta đi tới nơi truyền ra ôn dịch sao?"Thiên Nguyệt Triệt nháy mắt hỏi.

Thiên Nguyệt Thần vuốt mái tóc mềm mại của hắn: "Ta còn giận ngươi."

Cho tới bây giờ cũng không biết nam nhân này hẹp hòi như vậy, Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, không thú vị nhìn y: "Vậy thì không nên tức giận quá."

Đâu phải chuyện gì quá đáng, chỉ là ban đêm theo dõi một chút thôi mà.

"Triệt nhi, ngươi biết mình sai ở đâu sao?"Nhìn tiểu đông tây nghiễm nhiên không có thái độ ăn năn, còn chỉ trích hắn hẹp hòi, Thiên Nguyệt Thần không biết nên cười hay là nên khóc.

"Không biết."Nói thật, Thiên Nguyệt Triệt thật sự không cảm giác mình sai ở đâu, có lẽ là chưa từng từng có chuyện như vậy, cho nên cũng chưa từng có thói quen ngẫm nghĩ: "Phụ hoàng, ta biết ngươi sẽ lo lắng cho ta, nhưng ta biết mình đang làm cái gì. Ta sẽ không để mình gặp nguy hiểm, bởi vì ta còn muốn sống thật tốt, dù cho chỉ là vì ngươi."

Thiên Nguyệt Triệt ôm thắt lưng nam nhân, làm nũng, nhưng thật ra hắn còn có một việc không nói , đó chính là chuyện gặp bạch y nam tử trong rừng, cùng với chuyện mình bị thương nặng.

"Phụ hoàng... ."Đột nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Cái gì?"Biết mình không có cách giận dữ với tiểu đông tây này, Thiên Nguyệt Thần ngẫm nghĩ, ít nhất sau này tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi ra ngoài một mình.

"Trên thế giới này chỉ có một Tinh Linh hoàng sao?"Mái tóc màu đen giống nhau, hỏa diễm thấu minh giống nhau, cho nên tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Thiên Nguyệt Thần không có trực tiếp trả lời vấn đề này, dường như biết được suy nghĩ của hắn, Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y biết Triệt nhi tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề râu ria.

Cho nên Triệt nhi phát hiện cái gì sao?

"Ta không phải là người của Tinh Linh tộc, chỉ nghe nói Tinh Linh hoàng có ấn ký hỏa diễm thấu minh, cụ thể chỉ có một Tinh Linh hoàng hay không, chẳng bao giờ có người hỏi."

Có lẽ ngay cả Quang Tinh Linh cùng Ám Tinh Linh vương tộc cũng không biết chuyện này.

Không tiếp tục đề tài này, nhưng trong lòng phụ tử hai người đều có đáp án, căn cứ ám vệ cung cấp, ôn dịch phát sinh ở Hồng Diệp thôn, mà người trong Phỉ Bỉ Na thành còn chưa biết có ôn dịch tập kích.

Có lẽ trong thành đã có người nhiễm, chẳng qua là chưa xuất hiện tử vong.

Hỏi dọc theo đường đi, Hồng Diệp thôn cách thành chính khá xa, trước khi trời tối bọn họ đặt chân tới một thôn khác gần Hồng Diệp thôn – Quất Tử thôn.

Trong một gian phòng tối, nam nhân đứng chắp tay: "Ngươi nói cái gì? Có người hỏi thăm vị trí Hồng Diệp thôn?"Thanh âm trầm thấp có chút kinh ngạc, hai mắt nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng.



Quyển 3 - Chương 33: Dã ngoại

  "Phụ hoàng, không phải ảnh vệ nói ôn dịch phát sinh ở Hồng Diệp thôn sao? Trực tiếp để ảnh vệ dẫn đường, phụ hoàng vừa đi vừa hỏi như vậy là muốn đối phương chú ý sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần, đầu tựa lên vai y, mở to mắt hỏi.

"Nếu như là Triệt nhi thì nhất định sẽ chạy thẳng tới Hồng Diệp thôn, khiến đối phương ứng phó không kịp, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần xoa đầu của hắn, ôn hòa nói.

"Ân." Không thể phủ nhận, hắn thích dùng cách đấu trực tiếp, đối với chuyện lãng phí thời gian, từ trước đến giờ hắn lười làm, nhưng nếu có nam nhân này theo bên người thì lại khác.

"Triệt nhi thích rõ ràng, nhưng có một số việc mờ ám mới thú vị." Tóc tựa hồ dài thêm rất nhiều, Thiên Nguyệt Thần lấy ra ngân ti cột tóc cho Thiên Nguyệt Triệt, tránh cho tóc vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tay vuốt ve khóe mắt của hắn, đôi mắt này luôn thần thái phi dương, mà chỉ khi nhìn y mới thể hiện tiếu ý nồng đậm.

Triệt nhi, tình của ngươi, lòng của ngươi, ta vẫn không hiểu hết?

Ngay cả như vậy vẫn không thể nhẫn tâm tổn thương ngươi.

"Phụ hoàng, rất dương. " Bắt lấy đỉnh đầu nam nhân đang hôn lên mặt hắn, Thiên Nguyệt Triệt khẽ cười nói.

Thiên Nguyệt Thần không có tiếp tục, nắm lấy bàn tay nhỏ bé: "Lạnh không?" Cảm giác được tay nhỏ bé có một tia lạnh lẽo, Thiên Nguyệt Thần ôn hòa hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nhìn ánh mắt nhu tình như nước của nam nhân, tâm cũng nóng lên: "Không lạnh." Chỉ cần có ngươi sẽ không lạnh.

Dưới ánh trăng, hai người nhìn nhau thật lâu, mái tóc quấn quanh nhau, Thiên Nguyệt Triệt tinh nghịch nâng tóc Thiên Nguyệt Thần lên, sau đó dùng ngân ti của mình cột tóc hai người vào nhau.

"Phụ hoàng, đây là kết tóc." Ý tứ không cần nói cũng biết.

Ánh mắt chờ đợi có chút thản nhiên, cũng có chút kiêu ngạo.

Thiên Nguyệt Thần biết hài tử trong ngực cao ngạo, nhưng cao ngạo đồng thời cũng có yếu đuối, có tính trẻ con.

Cầm lấy mái tóc hai người kết chung, Thiên Nguyệt Thần hứa hẹn: "Uh, kết tóc."

Kết tóc là vĩnh viễn, cho nên Triệt nhi, ngươi đời đời kiếp kiếp là thê của ta.

Nghe được Thiên Nguyệt Thần đồng ý, mặt Thiên Nguyệt Triệt nhất thời hớn hở lên, còn bất chợt thưởng thức mái tóc của hai người, nhìn kiệt tác của mình, thật là hài lòng.

"Phụ hoàng." Giống như nghĩ tới điều gì, Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên kêu lên.

"Ân?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi nhìn hắn, mặt Thiên Nguyệt Triệt chợt hiện lên tức giận.

"Thư phi nói sau này phụ hoàng sẽ còn có hài tử, cho nên ta không phải là cuối cùng." Xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chắn là tức giận, đặc biệt là lúc nhắc tới hài tử.

"Triệt nhi là hài tử của phụ hoàng, hài tử duy nhất." Hài tử xâm nhập cốt nhục.

"Vạn nhất sau này phụ hoàng thật sự có lão bát thì làm sao?" Chỉ hứa hẹn không có nghĩa gì, nhưng hắn tin tưởng y, cho nên mới bốc đồng.

"Không có ngày đó, bởi vì nó chỉ có cảm giác với Triệt nhi." Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, cố ý cọ xát: "Tin tưởng đi."

Tin tưởng cái rắm, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt cúi đầu, nghĩ thầm, nam nhân này lúc nào cũng động dục.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt lại ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định.

"Ân?" Cảm giác hôm nay tiểu đông tây đặc biệt không ổn định, Thiên Nguyệt Thần biết tiểu đông tây có điều suy nghĩ.

"Nếu như, nếu như phụ hoàng có hài tử khác, Triệt nhi sẽ giết hắn, thật sự." Cho dù ngươi hận ta.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, Thiên Nguyệt Triệt cong khóe miệng nhìn y.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu nở nụ cười: "Không có nếu như."

Cúi đầu hôn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nếu như để hắn nói tiếp, Thiên Nguyệt Thần không cách nào khẳng định mình sẽ nghe được cái gì? Triệt nhi, cho ta thêm một ít thời gian, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.

Bờ môi mềm mại đầy mùi vị ngọt ngào, Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng mút lấy, tinh tế đảo qua mỗi một chỗ, đầu lưỡi khuấy động khoang miệng Thiên Nguyệt Triệt, trêu đùa đầu lưỡi của hắn, cùng hắn dây dưa.

Ngọn lửa quen thuộc cấp tốc lan tràn, dục vọng dưới hạ thân đã cứng rắn, nhưng Thiên Nguyệt Thần chỉ ôn nhu hôn hắn, cũng không tiến thêm một bước.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt rên rỉ lên tiếng, ánh mắt ngập nước nghi hoặc nhìn nam nhân đang ôm hắn trong ngực.

"Như vậy là tốt rồi." Thiên Nguyệt Thần cũng không để ý.

Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sau đó xấu xa cười nhẹ: "Có phải phụ hoàng cảm thấy không có giường lớn hoa lệ, lại đang ở tiểu viện nông gia, sẽ xấu hổ, hiếm khi phụ hoàng cũng thẹn thùng nha?"

Nhìn tiểu đông tây không biết sống chết khiêu khích, Thiên Nguyệt Thần thật sự rất muốn đặt hắn ở phía dưới, hung hăng tiến vào thân thể của hắn, mới cho hắn nghỉ ngơi hai ngày đã trở nên vô pháp vô thiên.

Nhưng lý trí ngăn trở y muốn vọng động.

"Triệt nhi muốn?" Thiên Nguyệt Thần tà mị cười, tay vươn vào trong y phục Thiên Nguyệt Triệt, xẹt qua hai điểm phấn nộn, mềm nhẹ vuốt ve.

"Hô ... Nói nhảm." Hắn chẳng qua là, chẳng qua là ... Chỉ là muốn ... Muốn cái gì?

Tự mình cũng không biết, chẳng qua là quan tâm người nam nhân này mà thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, càng dán sát lấy ngực nam nhân, y phục tản ra cũng không quan trọng, chỉ chú ý cảm thụ cảm giác của thân thể.

Ánh trăng chiếu rọi trên da thịt trắng nõn, tản mát ra quang mang nhu hòa, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Thiên Nguyệt Thần, tùy ý để bàn tay to ấm áp kia khuấy động lồng ngực hắn.

Bởi vì loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Chết tiệt, Thiên Nguyệt Thần nói nhỏ, nét mặt tiểu đông tây chẳng những động lòng người, hơn nữa càng thêm yêu diễm, gợi cảm cực điểm.

Ôm lấy tiểu đông tây, hai bóng dáng nhất thời biến mất ở trong tiểu viện.

"Trong phạm vi trăm mét, nếu có người cố ý đến gần, giết." Thanh âm trầm thấp lộ ra vô tình, khiến người ta cảm giác được lãnh lẽo thật sâu.

"Vâng."

Trong bóng tối truyền đến mấy đạo thanh âm vô tình tương tự.

Cánh rừng được bốn bề núi vây quanh, đồng thời còn truyền đến tiếng nước chảy róc rách, tuy là đêm tối, nhưng thỉnh thoảng cảm giác được tiếng chim và hương hoa.

Bên dòng suối nhỏ là cỏ non xanh nhạt, bình thường những người trong thôn tới nơi này giặt y phục hoặc tắm rửa.

"Thật sự không lạnh?" Rất sợ bảo bối trong ngực không thoải mái, Thiên Nguyệt Thần xác nhận lần nữa.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt nhìn đôi mắt hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần, gật đầu.

Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười, gương mặt tuấn mỹ vô song, dưới đêm trăng càng tuyệt đại tao nhã.

Cởi trường sam trải trên nền cỏ xanh, sau đó đem nhân nhi nhẹ nhàng đặt ở trên y phục, động tác đầy sủng nịnh.

Con non xanh mượt cũng không đâm người, song có chút khác lạ, khiến Thiên Nguyệt Triệt càng thêm vội vã.

"Phụ hoàng." Ánh mắt mê muội biểu hiện trạng thái chân thực, càng tăng thêm vẻ liêu nhân.

Thiên Nguyệt Thần tinh tế giải khai y phục trên người Thiên Nguyệt Triệt, mỗi một cử động cũng đặc biệt ưu nhã, ngón tay xẹt qua mỗi một nơi, phảng phất có ngọn lửa tán loạn, mà cỗ tán loạn này khiến Thiên Nguyệt Triệt không yên, nghĩ muốn, rồi lại nói không nên lời.

Vóc dáng hoàn mỹ của nam nhân lộ ra trước mắt, lồng ngực rắn chắc luôn khiến hắn cảm thấy ấm áp cùng an toàn.

Vươn tay đặt lên lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, không mềm mại như mình, mà rắn chắc có thể tin cậy, ngay cả màu sắc nhũ tiêm cũng khác nhau rất lớn.

Nhẹ nhàng vừa đụng, khiến tim Thiên Nguyệt Thần đập rộn lên, tiểu đông tây này thật biết hành hạ người.

Mục mâu thâm thúy bắt đầu phát ra quang mang quỷ dị, khóe miệng còn tạo thành độ cong tự tiếu phi tiếu, tay Thiên Nguyệt Triệt vuốt ve lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vô ý thức lè lưỡi liếm liếm đôi môi khô khan.

Vào giờ khắc này toàn bộ lý trí bay hết, đôi môi mỏng ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, đầu lưỡi ướt át mút lấy bờ môi hắn, sau đó bá đạo đưa vào khoang miệng, mãnh liệt đảo qua mỗi một chỗ.

Hơi thở nam tính cuồng liệt khiến Thiên Nguyệt Triệt ngẩn ngơ, tay nắm thật chặt cánh tay Thiên Nguyệt Thần, đầu lưỡi cũng không tự giác vươn tới, giao triền, dịch thủy trong suốt từ khóe môi hai người chảy ra.

Chỉ bạc phá vỡ đêm tối yên tĩnh.

Môi xẹt qua tai Thiên Nguyệt Triệt, dừng lại trên cổ trắng nõn, hôn qua cổ đi tới lồng ngực mềm mại mê người, hé miệng ngậm lấy điểm phấn hồng.

Mút lấy, khuấy động, giống như là nhấm nháp mỹ vị trên đời, nhũ tiêm vốn mềm mại dần dần cương lên, tựa hồ đang chờ đợi nam nhân thương yêu.

Bộ ngực truyền đến đau đớn bén nhọn, khiến Thiên Nguyệt Triệt không khỏi hoàn hồn: "Phụ hoàng ..... Đau ...."

Mà nam nhân không để ý tới Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, chỉ là dùng sức giữ chặt thắt lưng giãy dụa của hắn, dần dần, cảm xúc hỗn độn bị khoái cảm thay thế, nhũ tiêm bị cắn vương bọt nước, trong suốt không giống phàm vật, giống như đang khóc, càng khiến người thương tiếc.

Linh hồn đã không còn là của mình nữa, Thiên Nguyệt Triệt toàn thân vô lực tê liệt nằm trên cỏ, da thịt trắng noãn đỏ ứng, thần bí mà gợi cảm khiến người ta không thể khắc chế được ham muốn vọng động.

Dục vọng dưới hạ thân Thiên Nguyệt Thần cơ hồ muốn đốt cháy y, lớn không giống bình thường.

Môi rời khỏi lồng ngực Thiên Nguyệt Triệt, một đường hôn xuống bụng, nhẹ tay tách hai chân Thiên Nguyệt Triệt, phân thân phấn nộn đứng thẳng lộ ra chất lỏng trắng đục.

Tiếng cười mị hoặc lòng người của Thiên Nguyệt Thần truyền ra: "Chỉ như vậy đã lên cao trào sao?"

Mở hai chân Thiên Nguyệt Triệt rộng thêm, huyệt khẩu phấn hồng lộ dưới ánh trăng, cũng may là đầy tháng, mới có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này.

Dưới ánh trăng, hoa huyệt co lại, một tia tinh dịch trong suốt rơi xuống, chảy vào trong hoa huyệt, khiến hoa huyệt đột nhiên khẽ mở ra.

Tinh hương trong suốt của thiếu niên lộ ra mùi vị, tản bốn phía.



Quyển 3 - Chương 34: Kích thích

  Cúi đầu, đem phân thân run rẩy ngậm trong miệng.

Ân ... Từng tiếng rên rỉ từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt tràn ra, cũng khống chế không được nữa, cảm giác quá tốt, thắt lưng không tự chủ được cong lên, ý đồ càng thêm xâm nhập.

Đầu lưỡi từ dưới mà lên vây bắt phân thân trong miệng, liếm láp, đồng thời vươn một ngón tay dính ái dịch chảy ra từ khóe miệng đi vào khe hẹp.

Dị vật tiến vào khiến hậu huyệt hắn co rút, nội bích mềm mại nhanh chóng vây ngón tay thật chặt, muốn bài xích nó ra ngoài, nhưng ngược lại đem ngón tay của y càng hút càng sâu.

Rõ ràng là mang theo đau đớn, rồi lại say mê.

"Triệt nhi, buông lỏng chút." Thanh âm trầm thấp mang theo khí tức bất ổn, hậu huyệt chặt đến mức ngay cả một ngón tay của y cũng khó vào, như vậy sao dung hạ được phân thân to lớn của y.

Phía trước quá mức thoải mái, thanh âm nam nhân khiến hắn cảm thấy rất an toàn, hậu huyệt vốn co rút từ từ buông lỏng, để ngón tay của y thuận lợi đi vào, xúc cảm mềm mại chặt chẽ khiến chỗ thầm kín của Thiên Nguyệt muốn nổ tung ra.

Ngón tay của y phảng phất mang theo dòng điện, xoay tròn ở trong hậu huyệt khô ráo, trong huyệt đạo tựa hồ cũng có thể tiết ra chất lỏng ướt át.

Mỗi một lần xoay tròn khiến hắn run rẩy, hậu huyệt điên cuồng co rút lại, một loại khát vọng được cự vật tiến vào xâm nhập tâm của hắn.

Mà lối vào được ngón tay Thiên Nguyệt Thần khuấy động, càng lúc càng nhanh.

Thật thoải mái, nhưng không đủ, vẫn chưa đủ.

Nội tâm reo hò, hắn muốn càng nhiều, càng nhiều.

Ngón tay chen vào hậu huyệt từ một biến thành hai, chuẩn xác tìm được điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn, ngón tay tà nịnh nhấn một cái.

Thiên Nguyệt Triệt không chịu nổi khóc ồ lên, thân thể theo trước sau mà đong đưa, khoái cảm tê tê dại dại không ngừng ngưng tụ tại phân thân của hắn, cho đến khi toàn thân rụng động một trận, tinh dịch của Thiên Nguyệt Triệt trực tiếp bắn vào trong miệng Thiên Nguyệt Thần.

Toàn thân bởi vì phát tiết mà thanh tĩnh lại, khoái cảm còn quấn quanh, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng, hậu huyệt khó chịu, ngón tay không thể thỏa mản khát vọng của hắn, đêm đó, tình cảnh đêm đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.

Hắn muốn chính là .......

Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt nhất thời xấu hổ muốn tìm cái hố chui xuống, hắn cư nhiên, lại muốn muốn phụ hoàng cái kia cái.

"Triệt nhi, phía dưới có phải rất khó chịu hay không, nghĩ muốn phụ hoàng sao?" Bốn ngón tay rút khỏi hậu huyệt, khiến Thiên Nguyệt Triệt bất mãn.

Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng đứng dậy, trên môi mỏng vẫn còn dịch thể trong suốt từ dục vọng của Thiên Nguyệt Triệt.

Nghiêng đầu, nhìn nam nhân tự mình cởi xuống ti khố, phân thân to lớn bên trong bởi vì mình mà động tình nhất thời hiện ra, thân thể Thiên Nguyệt Triệt giống như bị hỏa thiêu, hậu huyệt vô thức co rút, mà phân thân buông lỏng của hắn lại có dấu hiệu ngẩng đầu.

Thiên Nguyệt Triệt xấu hổ nhìn phân thân của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần, dưới ánh trăng, thân thể nam nhân hoàn mỹ như thế, tinh tráng hữu lực.

Chẳng qua là lực chú ý dù thế nào vẫn dừng lại ở hạ thân nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cái kia so với người bình thường còn to hơn, thật sự có thể tiến vào phía sau của mình sao?

Lần trước, hắn thật sự không thể tin được, lần trước dục vọng lớn như vậy, thật sự tiến vào trong cơ thể của mình.

Trong đầu không khỏi ảo tưởng cảm giác bị tiến vào, thân thể lại rung động, nguyên lai phân thân đã ngẩng đầu, đau nhức cũng lớn lên.

"Triệt nhi có muốn không?" Hài lòng nhìn nét mặt của nhân nhi lúc này, Thiên Nguyệt Thần khinh thân đè lên, tách hai chân Thiên Nguyệt Triệt, phân thân to lớn ma sát ở cửa ra vào hậu huyệt.

Liều mạng cắn môi của mình, không để cho thanh âm chảy ra nửa phần, liều mạng nghĩ muốn, nhưng là ......

"Có muốn không?" Thanh âm trầm thấp mê người vài phần, lực ma sát cũng đồng thời mạnh lên, nhưng không tiến vào.

Khó chịu muốn chết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, tất cả đều là dấu hiệu động tình, mái tóc dài thủy phấn xõa tung bốn phía, nước mắt chảy ra từng giọt, rốt cục gật đầu.

"Muốn." Không thể ủy khuất chính mình, Thiên Nguyệt Triệt quyết định sau này tính sổ với nam nhân.

"Thật ngoan." Thiên Nguyệt Thần khen ngợi, thắt lưng rắn chắc dùng sức, phân thân to lớn cứng rắn hung hăng tiến vào cửa huyệt non nớt.

Ân ......

Thiên Nguyệt Triệt bị nam nhân hung hăng bá đạo tiến vào, đau đến khóc ồ lên.

"Phụ hoàng ..... Đau quá ....." Tại sao, tại sao lần trước không có đau như vậy.

"Triệt nhi, hôm nay là trăng tròn." Trăng tròn, dục vọng của quỷ hút máu so với bình thường càng mạnh hơn, đồng thời phía dưới cũng trở nên to lớn, cho nên lúc nãy y không định muốn hắn.

Biết thân thể của hắn rất khó thích ứng, nhưng tiểu đông tây quá không ngoan, hết lần này tới lần khác trêu chọc y.

Trăng tròn? Ô ô ô .... Trăng tròn chết tiệt, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, cho nên hôm nay hắn mới có thể phóng đãng như vậy.

"Triệt nhi, nhẫn một chút, ta còn chưa vào toàn bộ."

Biết nhân nhi khó chịu nhưng không thể dừng lại, Thiên Nguyệt Thần thương tiếc hôn lên nước mắt trên khóe mắt hắn, nội bích chặt chẽ vây lấy y, loại cảm giác được nghênh đón này, khiến cho một nửa phân thân đang ở bên ngoài lại lớn lên mấy phần, phân thân cực nóng chỉ muốn trực đảo hoàng long.

"Nhưng là, rất đau." Thiên Nguyệt Triệt do dự, hắn sợ nhất là đau đớn.

Nét mặt điềm đạm đáng yêu khiến tâm nam nhân nhộn nhạo, tiểu đông tây, lúc này còn muốn quyến rũ mình sao?

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần thâm tình gọi, khẽ sử dụng lực cánh tay, đem người vốn nằm trên đất ôm lên.

Ba ......

Mất đi trọng tâm, thân thể Thiên Nguyệt Triệt trầm xuống, cửa huyệt phía dưới hé mở, trong nháy mắt kia dục vọng hung hãn đi vào toàn bộ.

A .....

Ân ......

Hai thanh âm bất đồng cùng vang lên, một thanh âm là đau đớn bị xé rách, một thanh âm là khoái cảm.

Toàn bộ đi vào, Thiên Nguyệt Thần đẩy đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, phân thân cứng rắn xẹt qua một điểm, nóng bỏng nằm trong cơ thể hắn, khiến Thiên Nguyệt Triệt run rẩy không dứt.

Một trận run rẩy này cũng làm Thiên Nguyệt Thần đè nén không được nữa, hai tay ôm thật chặt thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, thứ thẳng tắp đứng thẳng cứ như vậy trực tiếp hướng phía cửa huyệt Thiên Nguyệt Triệt ra vào.

Bởi vì cơ thể ở tư thế ngồi, mỗi lần Thiên Nguyệt Thần động đậy, cũng tới chỗ sâu nhất trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, động đậy hung mãnh khiến thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt rất vật vả, rất sợ mình rơi xuống, hai chân chủ động ôm thắt lưng nam nhân.

Thiên Nguyệt Thần ra vào càng lúc càng nhanh, thanh âm thân thể va chạm "Ba ba" không ngừng vang lên trong rừng yên tĩnh.

Mỗi lần Thiên Nguyệt Thần đi vào, dục vọng của Thiên Nguyệt Triệt cũng không dừng ma sát bụng của y.

Thật sự thật thoải mái, Thiên Nguyệt Triệt đắm chìm trong dục vọng này.

"Phụ hoàng." Hai tay ôm chặt cổ nam nhân, Thiên Nguyệt trầm mê theo dục vọng.

Thiên Nguyệt Thần mê luyến nhìn hắn: "Triệt nhi, ta muốn nghe thanh âm của Triệt nhi, gọi ra ..." Vừa nói, bên hông vẫn tiếp tục luật động, xoay tròn ở trong cơ thể hắn.

"Phụ hoàng ... Không ..." Thanh âm mềm yếu như làm nũng đánh sâu vào lý trí Thiên Nguyệt Thần, hoa huyệt mở rộng như cái miệng nhỏ nhắn nuốt thứ cứng rắn, chỗ giao tiếp của hai người hiển hiện dưới ánh trăng.

Thiên Nguyệt Thần rút nhẹ rồi lại vào sâu hơn, một chút lại một chút, lúc Thiên Nguyệt Triệt chưa kịp cảm thụ cao trào, thì một cao trào khác lại đánh tới.

Điên cuồng ra vào, khiến toàn thân Thiên Nguyệt Triệt không ngừng run rẩy: "Ân ...."

Phân thân đẩy lấy bụng Thiên Nguyệt Thần run lên, mùi hương trong suốt như hương hoa xuất ra, rơi xuống, một giọt lại một giọt rơi trên phân thân Thiên Nguyệt Thần.

Khiến phân thân càng nóng rực vô cùng.

Nhìn thần sắc mê ly, quyến rũ của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần gầm một tiếng, đem tinh dịch của mình bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể Thiên Nguyệt Triệt.

Phác thông ..... Phác thông .....

Chảy đến trên mặt đất.

Thiên Nguyệt Thần rút dục vọng ra, tiểu huyệt hé miệng, nhất thời tinh dịch Thiên Nguyệt Thần bắn vào chảy xuống.

Hình ảnh dâm mỹ như thế khiến phân thân lại lần nữa sôi sục lên, cảm nhận được cái kia lại to lớn, Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu thở dốc: "Phụ hoàng .... Ta .... Ta không được ...."

"Nói nhảm, bảo bối của ta rất lợi hại, ngươi nhìn, nơi này vẫn vây lấy ta rất chặt." Cố ý dùng phân thân cứng rắn đi vào một chút, quả nhiên hậu huyệt vậy chặt lại.

Thiên Nguyệt Thần lập tức chạy nước rút vọng động, ôm Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên cỏ, để hắn tựa trên người của mình, phân thân to lớn trượt lên xuống, khoái cảm lan tràn cơ thể, rung động lại được nâng lên.



Quyển 3 - Chương 35: Ngăn trở

  Thiên Nguyệt Triệt dùng tia lý trí cuối cùng: "Không được, phụ hoàng... Ta... Ta không được."

Nếu như lại tiếp tục, ngày mai không thể xuống giường là chuyện nhỏ, phía sau đau nhức mới là đại sự.

"Vậy... Được rồi." Thiên Nguyệt Thần cố giả bộ bối rối, ngón tay cái xẹt qua môi Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi đã chuẩn bị dùng tới cái miệng nhỏ nhắn này sao? Xác định sao?"

Thiên Nguyệt Triệt run rẩy một trận, phía trên? Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đầu lập tức lắc lắc như trống bỏi: "Nhất định phải sao?"

"Nhất định." Hai mắt Thiên Nguyệt Thần đều là dục vọng thiêu đốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, gật đầu, chỉ có một ngày, phụ hoàng, ta sẽ lấy lại gấp bội.

Nhìn trong mắt tiểu đông tây hiện lên tính toán, tiếu ý trong mắt Thiên Nguyệt Thần càng thêm sáng tỏ, bảo bối, ngươi không có ngày đó.

Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi nhỏ, mút lấy dịch thủy trong miệng hắn, thỉnh thoảng đùa với đầu lưỡi của hắn.

Một bên ôn nhu kéo hai đùi trắng nõn ra, dục hỏa đã sớm bành trướng, trực đảo hoàng long, dễ dàng ra vào hậu huyệt đã được tinh dịch của y làm ướt.

Ân...

Thiên Nguyệt Triệt kìm lòng không đậu rên rỉ, bị phân thân to lớn nóng rực như lửa tiến vào hậu huyệt, trong cơ thể ngứa ngáy không gì sánh được, cho tới bây giờ mới biết nam nhân cũng có thể nhạy cảm như vậy.

Như vậy...

Hai mắt mê ly đột nhiên sáng ngời, trong cơ thể phụ hoàng có như vậy hay không, nếu như mình cũng có thể giữ lấy phụ hoàng ... , nghĩ đến đó, bụng của hắn lại nóng lên, ngọn lửa cấp tốc ngưng tụ xuống hạ thân, phân thân phấn hồng lại càng đứng thẳng.

"Triệt nhi háo sắc." Tiếng cười tà mị của nam nhân vang lên: "Triệt nhi đang nghĩ cái gì?"

"Không... Không có... ." Có cũng tuyệt đối không thừa nhận.

"Đó là ta làm không tốt? Cho nên mới để cho Triệt nhi ảo tưởng, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần phát ra kháng nghị bất mãn.

Ngay lập tức cường hãn đi vào.

Không...

Bởi vì cảm giác nơi hậu huyệt mà toàn thân tê dại, tiếng rên rỉ không dứt từ miệng phát ra, thắt lưng lại càng lắc lư.

Trong rừng u tĩnh không ngừng truyền ra hơi thở mê mị, thân thể hồng nhuận của thiếu niên và thân thể rắn chắc của nam nhân quấn lấy nhau, dịch thể trong suốt mà trắng đục không ngừng chảy xuống từ chỗ hai người giao tiếp.

Phong cảnh dâm loạn như thế, ngay cả trăng sáng cũng phải ngượng ngùng che mặt.

"Chủ nhân." Ảnh vệ không tiếng động đưa lưng về phía nam nhân.

Rút phân thân không biết bắn bao nhiêu lần ra khỏi cơ thể thiếu niên, Thiên Nguyệt Thần dùng trường sam phía dưới lau sạch sẽ cho hai người.

"Chuyện gì?" Thanh âm sau hoan ái có chút khàn khàn.

"Trong vòng trăm dặm đang có người chạy tới." Ảnh vệ mang theo mặt nạ nên nhìn không rõ đáy mắt, nhưng từ thanh âm bình thản của hắn có thể cảm giác hắn không hề có chút dao động.

"Uh, giải quyết tốt hậu quả." Thiên Nguyệt Thần than nhẹ, đồng thời ôm Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở trong rừng.

Một khắc đồng hồ sau.

Thân ảnh ngoài trăm dặm đến nơi này.

"Sao vậy?" Đầu tiên là thanh âm của nam nhân, thanh âm rất nhẹ, có chút thở hổn hển, bởi vậy có thể thấy được nếu như không phải nam nhân chạy nhanh mất sức, thì đó chính là thân thể hư nhược.

"Mùi vị dâm loạn." Thị vệ bên cạnh mở miệng.

Cho dù mùi vị đã tản, nhưng ban đêm không dễ mất đi, cho nên còn lưu lại một ít.

"Nga?" Thanh âm của nam nhân cũ, hiển nhiên mang theo chút hứng thú, núi rừng hoang dã lại có người nhã hứng như vậy: "Xem ra chúng ta quấy rầy người ta."

Nam nhân phán đoán.

"Đúng vậy." Thị vệ đồng ý: "Nhưng, cũng có thể thấy được võ công người kia cực cao."

Tựa như phán đoán lại như khẳng định.

"Lại là đối thủ sao?" Nam nhân thưởng thức tiếng vang, giống như hỏi thăm ý kiến người khác.

"Không rõ." Thị vệ thành thực trả lời.

Hôm sau

Thiên Nguyệt Triệt tỉnh lại trong lòng Thiên Nguyệt Thần, sau khi tỉnh lại người đã ở trên xe ngựa , xe ngựa ở trầm ổn di động, nhưng thỉnh thoảng xẹt qua qua cục đá sinh ra lay động, đánh thức Thiên Nguyệt Triệt.

"Tỉnh." Vừa mở mắt, truyền vào trong tai chính là thanh âm sủng nịnh của nam nhân.

Mơ hồ có chút không biết làm sao, Thiên Nguyệt Triệt xoay xoay đầu, chuyện tối hôm qua từng ly từng tý tràn về, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.

Tay lén lút vươn ra khỏi chăn, ý đồ lôi lên, che kín khuôn mặt thẹn thùng của mình, nhưng không ngờ tay bị bàn tay ấm áp của nam nhân cầm lấy: "Đã ngủ một ngày một đêm, tới ăn một chút."

Hai mắt từ dưới chăn chui ra, lăng lăng nhìn trứ nam nhân đang ôm hắn, thật lâu gật đầu một cái: "Ân."

Cháo đã được mang lên từ trước, cho nên chờ lúc Thiên Nguyệt Triệt tỉnh thì đã sớm lạnh, Thiên Nguyệt Thần tay trái ôm Thiên Nguyệt Triệt, tay phải cầm lấy chén.

Chỉ chốc lát sau cháo vốn đã nguội bốc hơi nóng hổi, nguyên lai là Thiên Nguyệt Thần dùng nội lực đem nó làm nóng lên.

Sau đó tay trái cầm lấy chén, tay phải uy từng thìa cho Thiên Nguyệt Triệt.

Thỏa mãn hưởng thụ nam nhân hầu hạ, Thiên Nguyệt Triệt ăn xong vẫn không quên ngáp một cái.

Tay trong chăn sờ sờ bụng đã tròn vo, Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, nói: "Bây giờ là lúc nào ?"

"Sáng hôm qua rời khỏi Quất Tử thôn, bây giờ là buổi trưa ngày thứ hai, đang đến Hồng Diệp thôn." Thiên Nguyệt Thần cầm lấy khăn ướt một bên tỉ mỉ lau miệng cho nhân nhi, sau đó cầm lấy y phục giúp hắn mặc vào từng cái.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt hơi tò mò cùng bối rối: "Sao không thấy đau." Khẩu khí còn có chút không tin, Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần thử giật giật thân thể.

"Sát dược." Biết tiểu đông tây đang nói cái gì, Thiên Nguyệt Thần hảo tâm giải thích, nhưng không ngờ khiến cho nhân nhi mang thù: "Vậy sao lần đầu tiên ngươi không sát dược cho ta?"

Nhớ kỹ ngày đó tỉnh lại nhưng đau muốn chết, Thiên Nguyệt Triệt nắm lấy tóc Thiên Nguyệt Thần, rất có khí thế chỉ trích.

"Ta muốn để Triệt nhi nhớ kỹ phần đau này." Thiên Nguyệt Thần đáp đương nhiên, nét mặt tà mị của nam nhân lộ ra sự thoải mái trắng trợn.

Tay nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu thâm thúy mang theo tình ý dạt dào, nhìn hắn: "Triệt nhi, nhớ kỹ sao?"

Tâm không ngừng bị hãm sâu, hai mắt lại càng không nỡ dời tầm nhìn: "Nhớ kỹ." Vĩnh viễn nhớ kỹ, đột nhiên nhớ lại khi đó đã cắn nam nhân, vọng động, Thiên Nguyệt Triệt đã vén áo nam nhân lên.

"Triệt nhi..." Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, cũng mang theo kinh ngạc: "Khó có được bây giờ Triệt nhi cũng muốn cho ta nhớ kỹ loại đau này?"

Cười xấu xa nhìn Thiên Nguyệt Triệt, bộ dáng tựa hồ còn mang theo mong đợi.

"Đau cái rắm a." Thiên Nguyệt Triệt không khách khí vỗ lên đầu Thiên Nguyệt Thần một cái, quì gối trên đùi Thiên Nguyệt Thần, tay thô lỗ hất ống tay áo Thiên Nguyệt Thần xuống.

Hai hàng dấu răng trên vai ánh vào trong mắt của hắn, còn có hai cái lổ nhỏ thật sâu.

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần đưa tay đặt ở bên hông Thiên Nguyệt Triệt, khẽ dùng lực, ôm chặt lấy hắn: "Đau lòng ?"

Cười khẽ trêu chọc.

Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, ngón tay một lần lại một lần vuốt ve vết thương bị răng cửa cắn qua, vết thương do quỷ hút máu cắn, bằng công lực của phụ hoàng có thể hoàn toàn xóa đi, nhưng vì sao?

"Không thừa nhận cũng không sao, nhưng là... ." Thiên Nguyệt Thần đem lỗ tai của mình tựa vào ngực Thiên Nguyệt Triệt: "Lòng Triệt nhi đang nói cho ta biết, nó đau."

Thanh âm nam tính thành thục luôn là khiến tim hắn đập nhanh như vậy, cho dù là một cái động tác đơn giản cũng khiến hắn đưa mắt nhìn thật lâu.

"Phụ hoàng... ." Thanh âm mềm mại có chút buồn bực.

"Hài tử ngốc." Ôm hắn vào trong ngực, thuận tiện chỉnh y phục của mình: "Không phải đã nói muốn Triệt nhi nhớ kỹ đau đớn lần đó sao? Ta hiển nhiên cũng muốn nhớ kỹ, mỗi lần soi vào gương nhìn thấy vết thương này, sẽ nhớ tới Triệt nhi lúc cao trào động lòng người như thế nào."

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt tăng thêm thanh âm, nam nhân đáng ghét này không thể đứng đắn một chút sao?

Mặc dù như thế, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ mà giơ lên, hắn biết phụ hoàng đang dùng phương thức của y nói với hắn, y yêu hắn.

Mã xa dừng lại trước cửa Hồng Diệp thôn cửa.

Phía trước Hồng Diệp thôn có một tấm bia đá, nhìn thấy bọn họ đến, có người đi ra cản đường đi của bọn họ.

"Các ngươi là ai?" Mở miệng là người dẫn đầu nhóm người, nhóm người này mặc quân trang, vừa nhìn cũng biết là thành vệ binh trong thành.

Hóa ra thành quản trong thành đã biết nơi này ôn dịch lan tràn, cho nên mới phái nhân thủ bí mật đóng quân.

"Bọn ta thăm người thân." Thanh âm trầm ổn của Thiên Nguyệt Thần từ bên trong mã xa truyền ra.

Thăm người thân?

Mấy thành vệ binh nhìn nhau, đánh giá những người ngoài mã xa một phen, những người này đều là minh vệ trong cung mặc thường phục.

Ảnh vệ chia làm: ám vệ và minh vệ, ám vệ là ảnh vệ ngầm, mà minh vệ là cung nữ, thái giám hoặc thị vệ, với thân phận ảnh vệ, chỉ có lúc khẩn cấp bọn họ mới có thể biểu hiện thân phận của mình, cho nên nếu có người muốn mua cung nữ, thái giám hoặc là thị vệ, vận khí không tốt sẽ đụng phải minh vệ.

Người dẫn đầu nhóm thành vệ binh hảo tâm nhắc nhở: " Hồng Diệp thôn xảy ra một ít chuyện, cho nên lối đi bị cấm, không muốn liên lụy đến các vị, cho nên các vị trở về đi."

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, từ trong miệng thành vệ binh có thể hiểu ra đối phương không muốn cho người bên ngoài biết Hồng Diệp thôn bị ôn dịch, hoặc là mấy thành vệ binh cũng không biết chuyện?

"Bọn ta không sợ phiền toái." Thanh âm nhẹ nhàng của Thiên Nguyệt Triệt còn mang theo mấy phần ngây thơ của thiếu niên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com