Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 4 - Chương 11 - 15

Quyển 4 - Chương 11: Lời tiên đoán

  Vào tế ti tháp, Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn đỏ bừng mặt."Bối Đức Nhĩ tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ." Nam tử khom lưng, thanh âm hòa nhã.

Thiên Nguyệt Thần đi tới chủ vị tại trường tháp, ngồi xuống, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng y: "Đây là Đại tế ti Bối Đức Nhĩ, hắn là ai, tế ti biết rõ."

"Vi thần biết rõ." Kích động nhiều năm trước vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua, lời tiên đoán rốt cuộc trở thành sự thật , nghĩ tới đây Bối Đức Nhĩ không nén được mà nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng không mang vẻ mị quân, mục mâu kim sắc sạch sẽ, trí tuệ, đợi đã... Kim sắc? Kim sắc? Ánh mắt của lục hoàng tử cư nhiên là kim sắc, lúc lục hoàng tử ra đời thì song sắc Mạn Đà La nở rộ, Bối Đức Nhĩ sửng sốt, không ngờ, Mạn Đà La kim sắc còn bao hàm ý nghĩa này?

"Đại tế ti?" Thiên Nguyệt Triệt không rõ: "Tế ti là làm gì? Là pháp sư phụ trách việc cúng bái sao?" Thuận tiện cầu phúc, Thiên Nguyệt Triệt chỉ nghĩ đến chuyện này.

"Tế ti ở đây tương đương với tiên tri, bọn họ học ma pháp tiên đoán." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Tiên tri? Có thể biết trước tương lai sao?" Nếu có thể, vậy... Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, từ đầu phụ hoàng biết hắn sẽ yêu y, cũng không cảm thấy kỳ quái, là vì lời tiên đoán sao?

"Đúng." Thiên Nguyệt Thần nhìn hắn, xác định, thứ nhất, là bởi vì tiên tri có thể tiên đoán tương lai, thứ hai, là bởi vì tiên tri nói rằng bọn họ yêu nhau.

"Phụ hoàng, ta khá tò mò về lời tiên đoán ban đầu." Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng tế ti, cũng hướng về phía Thiên Nguyệt Thần nói chuyện.

"Phụ tử cấm kỵ, vi phạm lẽ thường." Thiên Nguyệt Thần không chút do dự nói ra lời tiên đoán ngày đó, cũng vì những lời này, khiến tế ti lo lắng mười ba năm, sợ hoàng đế sẽ giết hắn diệt khẩu. Hắn nhớ rõ, năm đó bệ hạ đã nói, giết một người rất đơn giản đúng không?

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt: "Sao phụ hoàng xác định người kia là ta?"

Thiên Nguyệt Thần lắc đầu buồn cười: "Triệt nhi, nếu như cảm giác có thể dùng lời nói xác định, thì tâm đã dễ dàng bị chính mình đã khống chế." Là trong sâu thẳm, biết người kia là ngươi. Nên mới nguyện ý trầm luân.

"Phụ hoàng, nếu như... ?"

"Nếu như bị người trong thiên hạ biết được, vậy thì sao? Lẽ thường, đạo đức là người định? Nơi này là Mạn La đế quốc, trẫm nói có thể thì có thể, thiên hạ của trẫm, trẫm làm chủ." Nếu lẽ thường không ủng hộ, y liền phá hủy lẽ thường, nghịch chuyển luân lý, nhìn xem còn luân lý nào tới ngăn cản.

"Uh, thế giới của ta có ta làm chủ." Thiên hạ này, từ trước đến giờ chỉ nhận cường giả.

Bối Đức Nhĩ không biết làm sao, thậm chí hoài nghi mục đích bệ hạ tới đây, lúc này, phụ tử hai người tình ý liên tục, chẳng cảm thấy sự hiện hữu của hắn."Bệ hạ." Lắc đầu, không phải mình cố ý quấy rầy, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng tình hình sẽ càng khó điều khiển.

"Chuyện gì?" Quay đầu, nhìn chằm chằm Bối Đức Nhĩ.

"Bệ hạ, thỉnh nhìn." Bối Đức Nhĩ đem thánh hoa của Mạn La quốc – kim sắc Mạn Đà La nhiều năm trước ra, Mạn Đà La hoa lại nở rộ lần nữa, nhưng, lần này là ngũ sắc, bạch, hồng, hắc, hoàng, thanh.

"Thật kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, mở miệng trước: "Cánh hoa ngũ sắc vây lấy nhụy hoa kim sắc, ta thấy qua vô số Mạn Đà La, nhưng chưa từng thấy qua màu sắc này." Thiên Nguyệt Triệt ngạc nhiên sờ sờ, cẩn cẩn dực dực che chở như bảo bối. Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, ánh mắt khó hiểu nhìn Bối Đức Nhĩ.

Bối Đức Nhĩ nhìn bọn họ một chút: "Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng."

"Ngươi nói như vậy, ta nghe không hiểu, dài dòng làm gì, thẳng thắn một chút."Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt, kiếp trước hắn không giỏi ngữ văn, không phải bài thơ nào cũng hiểu được, cổ nhân đặc biệt lợi hại, nhưng nơi này cũng không tính là cổ đại a, nên bọn họ không phải cổ nhân. Sau đó Thiên Nguyệt Triệt nhìn người vô cùng thông minh kia, chính là phụ hoàng của hắn, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng, không phải hắn biến đần, mà ngay cả phụ hoàng cũng hiện lên nét mặt nghi ngờ.

Trừng mắt nhìn tiểu đông tây một cái: "Ngươi rất hài lòng?" Thanh âm trầm thấp mang theo cảnh cáo, Thiên Nguyệt Triệt lè lưỡi làm mặt quỷ, hài lòng, đó là hiển nhiên.

"Điều này vi thần cũng không hiểu được." Bối Đức Nhĩ thành thật thừa nhận: "Nhưng nó liên quan đến chuyện Thần tộc, hơn nữa cánh hoa ngũ sắc của Mạn Đà La, có liên quan tới ngũ sắc ma pháp."

Thiên Nguyệt Thần đồng ý quan điểm của Bối Đức Nhĩ: "Chép lại bài thơ đó." Mới niệm quá một lần ai nhớ kỹ.

"Vâng." Bối Đức Nhĩ cung kính lấy giấy bút viết ra, sau đó giao cho Thiên Nguyệt Thần. Tiếp lấy trang giấy, Thiên Nguyệt Thần nhìn sắc mặt do dự của hắn: "Còn có việc?"

"Này... ." Bối Đức Nhĩ suy tư một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: "Bệ hạ, Mạn La đế quốc đã không cần tế ti, vi thần muốn rời khỏi tế ti tháp, nhìn thế giới bên ngoài, ma pháp tiên đoán tuyệt vời, nhưng ma pháp trong thiên hạ bao la."

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, giống như đang suy tư, trong đầu y nghĩ tới hàng ngàn vấn đề, quan hệ giữa y và Triệt nhi không sợ người trong thiên hạ biết, nhưng y muốn một cuộc sống nhàn nhã, mang theo Triệt nhi du ngoạn thiên hạ.

"Phụ hoàng, để hắn đi, hắn là tế ti, hắn hiểu rõ cuộc đời mình hơn bất kì ai, không muốn nuối tiếc, phụ hoàng, ta tin tưởng hắn." Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt khiến Bối Đức Nhĩ đầy xúc động, mấy chữ ngắn ngủn nói ra khốn cảnh của hắn, đúng vậy, người sống ai không sợ chết, nhưng ai có thể thoát, mà hài tử trước mắt này lại nhìn thấu.

Dù Thiên Nguyệt Thần còn băn khoăn, nhưng y chưa bao giờ nói một chữ 'không' với Thiên Nguyệt Triệt. Ra khỏi tế ti tháp đã là buổi tối, hai người nắm tay tản bộ dưới ánh trăng.

"Phụ hoàng đang suy nghĩ, tại sao ta giúp hắn?" Thiên Nguyệt Triệt ôm cánh tay y, như gấu Koala dán trên người y, có một người để dựa vào thật tốt, khó trách tình nhân thích tản bộ, "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta đang hẹn hò nha."

"Ta tin tưởng lý do của ngươi." Thiên Nguyệt Thần không trả lời trực tiếp, có những lúc không cần hỏi, mà lý do của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần hiểu, lúc này, y chỉ muốn nắm tay hắn, tiếp tục đi, đến vĩnh viễn.

Hôm sau, lúc bình minh chiếu rọi khắp nơi, Thiên Nguyệt Triệt mơ mơ màng màng tỉnh, có chút ngây ngốc nhìn bốn phía, là tẩm cung quen thuộc, an tâm nhắm mắt, sau đó lại nhảy dựng lên. Rửa mặt một chút, mặc ngoại sam bạch sắc, hiển nhiên là tìm phụ hoàng, lý do rất đơn giản, lời tiên đoán hôm qua chưa có đáp án?

Song, còn chưa đến Ngự thư phòng đã nhìn thấy một đống người.

"Thư phi nương nương." Thị vệ cung kính hướng Thư phi hành lễ.

"Lúc này bệ hạ đang bận sao? Bổn cung nấu một chút thang thanh nhiệt, muốn đưa vào cho bệ hạ." Mặc dù Thư phi rất lễ nghi, nhưng giọng điệu phi thường mãnh liệt, từ lúc Hoàng quý phi "Chết", toàn bộ hoàng cung hiển nhiên là nàng và Trữ quý phi đương quyền, mà Trữ quý phi sao sánh được thủ đoạn của nàng.

"Này... ." Thị vệ vừa định trả lời, bị một thanh âm nhẹ nhàng ngăn cản."Phụ hoàng bề bộn nhiều việc." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, nữ nhân này càng xem càng chán ghét, nên Thiên Nguyệt Triệt sẽ không khách khí: "Tiểu Bạch, tới đây." Hướng phía Tiểu Bạch vẫy vẫy tay, Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ đắc ý. Khuôn mặt đen sẫm của Tiểu Bạch nhìn không ra đỏ ửng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, có chút xấu hổ đứng phía sau hắn, dù sao Tiểu Bạch cũng là ma thú, tuy biến đổi nhiều lần, đôi lúc thông minh, nhưng trí lực vẫn có hạn.

Lúc Thư phi thấy y phục trên người Tiểu Bạch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng xanh mét hơn nửa, bộ y phục này chính là cây vải nàng thích bị Thiên Nguyệt Triệt lấy đi. Y phục của Tiểu Bạch giống áo choàng của ma pháp sư, có mũ đội trên đầu, cho nên trừ mặt Tiểu Bạch, toàn bộ bị che hết, thật ra Thiên Nguyệt Triệt còn cho Tiểu Bạch mang mặt nạ, nhưng hôm nay không kịp chuẩn bị, đành miễn cưỡng một chút. Nhưng thấy sắc mặt Thư phi, phần miễn cưỡng cũng trở thành không miễn cưỡng.

"Hóa ra là tiểu điện hạ." Thư phi cười chào hỏi, sắc mặt biến đổi cực nhanh, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, có thể so với tắc kè.

"Di? Bổn điện tới lâu như vậy, Thư phi mới nhìn thấy bổn điện a, khó trách, vừa rồi Thư phi nhìn chằm chằm bổn điện, bổn điện khó hiểu, hóa ra..." Thiên Nguyệt Triệt thương cảm lắc đầu: "Nguyên lai là Thư phi già rồi, nhãn lực không tốt."

"Ngươi... ." Sắc mặt Thư phi xanh mét lần nữa: "Lễ nghi của tiểu điện hạ khiến người ta phải học tập."

"Đâu có đâu có, phụ hoàng cảm thấy lễ nghi của bổn điện rất OK a." Thiên Nguyệt Triệt nói như lưu manh, nét mặt giống hệt tiểu hài tử.

"OK?" Thư phi không hiểu lời của Thiên Nguyệt Triệt.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt hiện lên nét mặt nghi ngờ: "Thư phi không rõ OK là gì sao?"

Rõ hay không rõ? Nhất thời Thư phi khó có thể trả lời, hài tử này không chỉ tùy hứng, mà hiện nay, hắn còn là hài tử hoàng đế thương yêu nhất.

"Bổn cung đương nhiên hiểu." Dù không rõ, nhưng nghe lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cũng có thể lý giải mấy phần.

"Bổn điện cũng nghĩ Thư phi hiểu rõ, nếu Thư phi là liên hôn, vậy chắc chắn Thư phi có tìm hiểu phong tục của nước ta, OK là tục ngữ." Thiên Nguyệt Triệt còn rất kiên nhẫn giải thích. Sau đó đắc ý giương lông mày, hướng cửa Ngự thư phòng. 




Quyển 4 - Chương 12: Giải thơ

  Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt Thư phi dần dần hiện lên lo lắng, nhưng chỉ một lát, nàng lại lễ nghi hướng phía thị vệ: "Xin phiền thông báo bệ hạ, nói bổn cung cầu kiến."

"Thư phi nương nương khách khí..."

"Phụ hoàng bề bộn nhiều việc, không gặp." Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, quay lại, đi tới trước mặt Thư phi: "Nếu Thư phi có chuyện, có thể nói cho bổn điện, bổn điện sẽ nhắn nhủ." Có quỷ mới nhắn nhủ, Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nghĩ, đương nhiên Thư phi cũng biết ý nghĩ của hắn, cho nên, có quỷ mới tin.

"Lòng tốt của tiểu điện hạ bổn cung xin nhận, nhưng chuyện giữa đại nhân (người lớn) với nhau, tiểu điện hạ không tiện nhắn nhủ." Thư phi cố ý nói mập mờ, nàng thấy Thiên Nguyệt Triệt là hài tử bị chiều hư, ôm phụ hoàng làm nũng. Dù sao Thiên Nguyệt Triệt mới mười ba tuổi.

"Chuyện đại nhân sao?" Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười suy nghĩ: "Thư phi có thể chỉ điểm bổn điện một chút, lúc năm tuổi bổn điện nhìn thấy phụ hoàng cùng phi tần khác lên giường, ai, khi đó bổn điện tuổi nhỏ, không hiểu biết phương diện này, về sau phụ hoàng sợ việc đó ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của bổn điện, cho nên cấm việc đó xuất hiện trước mặt bổn điện, nếu như Thư phi nguyện ý chỉ giáo, bổn điện rất vui." Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói rõ, sắc mặt Thư phi xanh mét, loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói.

"Nếu bệ hạ có chuyện quan trọng, ngày khác bổn cung đến." Thư phi tránh việc mình thất thủ mà giết hài tử này, thừa dịp bây giờ còn lý trí, nên rời đi trước.

"Chậm đã." Thiên Nguyệt Triệt lại lên tiếng: "Thang của Thư phi bưng tới cho phụ hoàng mà? Nếu muốn đưa, bổn điện cố giúp ngươi đưa vào."

Cố giúp? Mặt Thư phi nhăn nhó: "Vậy làm phiền tiểu điện hạ."

Nhìn nữ nhân nộ khí đằng đằng rời đi, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, thật thoải mái a. Cửa ngự thư phòng mở ra, nam nhân khoanh tay trước ngực, toan tính nhìn hắn: "Chơi vui chứ?"

"Chơi?" Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh: "Bổn điện đang thu thập tàn cuộc cho ngươi." Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, dường như hắn ham chơi, nhưng hắn rất tài giỏi a.

"Đúng, thu thập tàn cuộc, Thư phi trở về sẽ bị tức chết." Thiên Nguyệt Thần nghe rõ ràng lời của nhi tử bảo bối, bị nói chưa tính, còn bị cướp, không thể đắc tội tiểu đông tây này, nếu không có một ngày người xui xẻo là mình.

"Phụ hoàng, tam cung lục viện nhiều như vậy, từng người từng người rời đi, ngươi đau lòng." Thiên Nguyệt Triệt tức giận nghĩ, sớm muộn gì cũng thu thập hết.

"Đâu có, chuyện ta đau lòng là, Triệt nhi nói lâu như vậy, miệng sẽ chua." Thiên Nguyệt Thần trợn mắt nói mạnh miệng, nhưng thừa nhận mình đang nghe hí, trăm triệu lần không thể.

"Hừ, đừng cho là ta không biết ý nghĩ trong lòng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng đặt thang trên bàn, thậm chí còn làm bắn ra vài giọt.

"Triệt nhi thật hiểu ta." Vươn tay kéo tiểu đông tây đang hờn giỗi, ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại rất thoải mái: "Sao sớm như vậy đã rời giường, hôm qua đi dạo rất mệt mà? Hôm nay không ngủ nhiều ư? "

"Ngủ đủ." Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Thiên Nguyệt Thần, ngả tay: "Lấy ra."

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Thần biết rõ còn cố hỏi.

"Đừng giả vờ, lấy ra nhanh lên, bài thơ tế ti viết." Thiên Nguyệt Triệt không cho y giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt. Ai... Thiên Nguyệt Thần than thở, lấy tờ giấy trong ngực ra, Thiên Nguyệt Triệt tiếp nhận, đặt trên bàn, vẫn không quên hỏi Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng có đáp án chứ?"

Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng.

Đây là kết quả tế ti dựa vào ngũ sắc Mạn Đà La tiên đoán.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm trang giấy, bắt đầu hối hận, tại sao kiếp trước chẳng thèm ngó tới ngữ văn.

"Triệt nhi muốn nghe lời thật, hay giả?" Hai cái đầu cũng chung một chỗ, mặt to cọ xát mặt nhỏ, khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút nhột.

"Hiển nhiên là thật." Thiên Nguyệt Triệt không chút do dự, "Nói thật cho ta biết nó có ý gì."

Thiên Nguyệt Thần thành thật trả lời: "Nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết."

"Vì sao?" Nào có người như vậy, đã biết còn không muốn nói.

"Sợ Triệt nhi bận tâm." Đáp án dĩ nhiên là như vậy, bởi vì quá mức hiểu rõ hài tử trong lòng, nên, nếu biết đáp án, hài tử này sẽ không thể thờ ơ.

"Phụ hoàng biết, ta sẽ nghĩ ra, chỉ là vấn đề thời gian." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, miễn cưỡng liếc mắt một cái. Hai đôi môi gần như sát nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương.

Đột nhiên, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trở nên thâm thúy: "Triệt nhi, ta muốn làm." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, nam nhân này không biết, không phải lúc nói chuyện như vậy sao? Huống chi đây là Ngự thư phòng.

"Triệt nhi... ." Thanh âm nam nhân nhu tình như nước, gọi hài tử trong lòng: "Triệt nhi, làm đi." Mặc dù nói thế, tay nam nhân đã sớm tìm tòi thân thể thiếu niên, môi mỏng lấp kín đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi đi vào, cuồng dã quấn quýt, tình cảm ân ái mãnh liệt.

Y phục thiếu niên bán khai, rơi xuống bên hông, quần kéo tới đầu gối, nam nhân ôm thiếu niên, đối mặt nhau. Thứ cứng rắn ma sát, thăm dò. Thiên Nguyệt Triệt luôn thuận theo cảm giác, tay vốn khoác lên bả vai nam nhân cũng bắt đầu di động, đi đến nhũ tiêm của nam nhân, nghe được nam nhân nhẹ nhàng hấp khí, thật là hài lòng. Tay dừng lại trước ngực trong chốc lát, sau đó lướt qua bụng, đi tới dục vọng, cầm lấy, lúc lên lúc xuống, hữu khí vô lực, kì thực lực đạo vừa đủ khuấy động.

"Cư nhiên học được cái này." Thanh âm nam nhân trầm thấp mà khàn khàn, hưởng thụ khoái cảm. Ngón tay thon dài xẹt qua đùi thiếu niên, đi tới cửa huyệt, một ngón tay đi vào, thiếu niên thân thể chấn động, có chút đau, vô thức chạm nhẹ đỉnh. Khoái cảm lại đánh tới, chỉ vì động tác không tự chủ vừa rồi của thiếu niên, khiến nam nhân khó kiềm chế.

"Triệt nhi, rất không ngoan." Đáy mắt hiện sóng, a... Thiếu niên ôm lấy cổ nam nhân, nửa người trên ngửa ra sau, nam nhân đi vào khiến đầu óc thiếu niên nhất thời trống rỗng, thân thể theo khoái cảm mà vũ động. Tiếng thở dốc, một tiếng áp đảo một tiếng...

Sau giờ ngọ, thị vệ Kim Long điện thấy tiểu điện hạ lúc đi vào thì vui vẻ, lúc đi ra thì mê man trong lòng bệ hạ. Thân thể thỉnh thoảng bay ra mùi vị dâm mỹ, áo phía ngoài là áo choàng của bệ hạ, người mắt sắc liền thấy hồng ngân trên cổ trắng nõn. Tâm chấn động, giả vờ không nhìn thấy gì.

Ôn thất ấm áp, lại thêm tác dụng của thạch anh, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy toàn thân buông lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm."Phụ hoàng." Nam nhân ôm hắn, hai người ngâm mình trong nước ấm.

"Tỉnh, xin lỗi, ta làm quá mức." Thời điểm đối mặt với hắn, y khó có thể điều khiển, dù biết rất rõ hắn chỉ là hài tử mười ba tuổi.

"Không." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ: "Phụ hoàng, nhẫn vô cùng khổ cực."

Thiên Nguyệt Thần bắt lấy tay hắn, nói nhỏ: "Hắc y tức tương dẫn hạt thiên hạ: nói cách khác thiên hạ này sắp bị bóng tối bao phủ. Chân tính thần tử nhập thích nhân gian: Triệt nhi nên biết, thế giới này có Tinh Linh tộc, Thần tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc, nhưng chân chính dẫn dắt loài người là Thần tộc, mà Thần tộc chi hoàng được gọi là Quang Minh thần tử, cho nên những lời này nói rằng Quang Minh thần tử chuyển thế ở nhân gian."

"Di? Lôi Lợi Tư nói Quang Minh thần tử ở Quang Minh thần giới mà? Chẳng lẽ... ." Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt: "Phụ hoàng nói Triệt nhi không phải là Tinh Linh hoàng chuyển thế, mà là Quang Minh thần tử chuyển thế." Thiên Nguyệt Triệt cũng là người thông minh, liên tưởng đến tình huống lúc trước, hiển nhiên đoán được những thứ này.

"Ta cũng nghĩ thế." Thiên Nguyệt Thần không phủ nhận: "Niết bàn trọng sinh hồi quy Thần tộc: sống lại sẽ trở về Thần tộc. Duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân: ngũ thần là chỉ ngũ thần tướng, ta nghe Ám Diễm nói, bên cạnh Quang Minh thần tử có ngũ thần tướng, mà lúc trước nam tử tấn công Triệt nhi cũng đề cập tới, ngũ thần tướng không tiếc hết thảy bảo vệ Triệt nhi, cho nên ta nghĩ, ý của những lời này là, nếu như Triệt nhi muốn khôi phục lực lượng, hoặc trí nhớ lúc trước, phải tìm được năm người kia. Nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng: những lời này có chút khó hiểu, nhưng ý cũng rất đơn giản, ta đã từng nghĩ tới Nhật vi quang, Nguyệt vi dạ, hợp lại chính là nhật nguyệt, có lẽ... "

"Có lẽ là nói, Quang là Quang Minh thần tử, Nguyệt là Ám Dạ chi tộc, chính là hai người hoặc hai tộc hợp lực phải không?" Thiên Nguyệt Triệt dựa vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, nối tiếp lời nam nhân.

"Ta thích Triệt nhi thông minh." Thiên Nguyệt Thần hôn lên mặt hắn.

"Nếu như ta ngốc, phụ hoàng không thích ta phải không." Thiên Nguyệt Triệt đẩy đầu y ra, tránh nam nhân lại tâm huyết dâng trào lần nữa.

"Không. Đã sáp nhập linh hồn." Thiên Nguyệt Thần theo lực đạo của hắn ngẩng đầu.

"Phụ hoàng, ngũ thần tướng là kim mộc thủy hỏa thổ, ngươi nói... Cùng ngũ hành linh châu có quan hệ gì?" Vấn đề này Thiên Nguyệt Triệt đã sớm muốn hỏi, về chuyện Tinh Linh hoàng, Thiên Nguyệt Triệt cũng liên tục nghi ngờ, nên để Thánh Anh tìm hiểu Quang Tinh Linh tộc, Thánh Anh là người thông minh, hắn rất yên tâm về Thánh Anh, hy vọng lúc trở lại Thánh Anh sẽ có thu hoạch. Nhưng, nếu hắn không phải là Tinh Linh hoàng, vậy vì sao Thánh Anh phải nói hắn là Tinh Linh hoàng chứ? Hắn biết Thánh Anh sẽ không gạt người, cho nên trong đó hẳn là có nguyên nhân Thánh Anh không biết, còn Thần tộc, nếu như mình là thần tử, vậy người ở Thần tộc lúc này là ai? Dám chắc, không phải ai cũng có thể bắt chước thần tử, trừ phi...

"Dù đúng hay không đúng, nhìn rồi hẵng nói tiếp, lúc này Triệt nhi có mấy viên linh châu?"

"Trên người ca ca có Hỏa Linh châu của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, Liệt La Đặc có mộc linh châu, tình nhân của nhị ca có Thủy Linh Ngọc, chỉ còn Kim Linh châu và Thổ Linh Châu." Thiên Nguyệt Triệt ngẫm nghĩ, mà Kim Linh châu, nếu như khất nhi không nhớ sai, hẳn là thuộc về thiếu niên La Hán. Thiên Nguyệt Triệt lại nghĩ tới một việc, thiếu niên La Hán muốn tìm kiếm bốn bằng hữu của mình, hơn nữa nhìn thấy ngũ sắc nguyên tố còn kích động như vậy, cho nên bốn bằng hữu của hắn nắm giữ bốn linh châu còn lại. Có lẽ... Thiếu niên La Hán biết cái gì đó.

"Muốn tìm Kim Linh châu phải đến hiệp hội ma pháp, vậy chúng ta dựa theo lộ tuyến này, Thổ Linh châu ở Sắc Vi đế quốc, không vội."

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Thiên Nguyệt Thần, bắt đầu nghỉ ngơi.

Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt đi lên, ngâm trong nước lâu không tốt, sau đó cầm khăn lông, lau khô bọt nước trên người hắn: "Triệt nhi nghỉ ngơi một lát, ta phân phó Nặc Kiệt chuẩn bị thức ăn."

"Ân."




Quyển 4 - Chương 13: Thiên tai

  Lời tiên đoán của tế ti được giải đáp, còn lại cũng là chuẩn bị hành lý, sắp xếp hành trình đến hiệp hội ma pháp, đương nhiên không cần Thiên Nguyệt Triệt lo lắng, đã có Thiên Nguyệt Thần một tay an bài.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Thiên Nguyệt Triệt còn nằm trên giường, nhưng nằm trên giường hiển nhiên không phải là ngủ, mà vươn ra ngón chân tuyết trắng, "Phụ hoàng, nhanh lên một chút." Thiên Nguyệt Triệt vừa ăn nho, vừa thúc giục.

Thiên Nguyệt Thần đang cầm kéo tỉ mỉ cắt móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt, nói thật, móng chân của Thiên Nguyệt Triệt cũng không quá dài, nhưng tối hôm qua, lúc ngủ, chân gác lên người nam nhân, kết quả ngón chân vẽ hoa lên thân y, cho nên chuyện đầu tiên nam nhân làm lúc hạ triều là cắt bỏ móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt. Để kéo xuống, lại dùng tinh dầu bôi lên ngón chân hắn, nhìn bàn chân hoàn mỹ không tì vết, Thiên Nguyệt Thần thật hài lòng, thân thể hoàn mỹ này thuộc về y.

"Được rồi." Lấy tất đi vào cho hắn, rồi mang giày, ôm tiểu đông tây xuống giường.

"Phụ hoàng, ngươi không vội sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trước gương, để Thiên Nguyệt Thần buộc tóc cho hắn, mái tóc dài được nâng lên, dùng tơ mỏng hoàng sắc cột phía sau.

"Chuyện này có gấp cũng không được, không phải một ngày hai ngày có thể chuẩn bị tốt ." Thiên Nguyệt Thần nói: "Được rồi, ngươi tự ngoạn, trẫm có việc."

Ngoạn? Hoàng cung này, có nơi nào hắn chưa từng tới a, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì liền tới thiện phòng: "Liệt La Đặc đâu?" Nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Liệt La Đặc, Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngự trù bên cạnh.

"Hồi tiểu điện hạ, hôm nay chưởng trù chưa tới thiện phòng."

"Nga? Hắn bận cái gì?" Bữa sáng cũng quên làm, Thiên Nguyệt Triệt xoa bụng đói: "Các ngươi làm điểm tâm Giang Tây, bổn điện đói bụng rồi."

"Vâng."

Sau khi lấp đầy bụng, Thiên Nguyệt Triệt dạo đông dạo tây, đi tới một chỗ hẻo lánh sau sơn giả, bị chuyện trước mắt khơi dậy hứng thú. Chỉ thấy Liệt La Đặc và Địch Trạch đang lôi kéo, y phục có chút xốc xếch.

"Tiếp tục đi." Thanh âm thiếu niên vang lên, hai người lập tức hoàn hồn.

"Chủ tử." Liệt La Đặc dùng sức kéo y phục, vẻ mặt xấu hổ.

"Di, từ lúc nào các ngươi trở nên tốt như vậy, nếu bổn điện nhớ không lầm, hai người các ngươi mới biết nhau mấy ngày trước a." Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm, vẻ mặt xem kịch vui.

"Chủ tử không biết, cái này người hạ lưu vô sỉ." Liệt La Đặc đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt còn cẩn cẩn dực dực phòng bị Địch Trạch.

"Nga? Hắn hạ lưu vô sỉ với ngươi thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hai tay ôm ngực, buồn cười nhìn hắn.

"Chủ tử." Liệt La Đặc nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt ý, nhưng: "Người này trà trộn vào hoàng cung, đùa giỡn thuộc hạ."

"Trà trộn vào hoàng cung, lời này không đúng, dù ta không có quan chức nhưng cũng là nhị thiếu gia của Nhĩ Đặc Lãng gia tộc, hay Hồi Giác thiếu gia cảm thấy ta thứ xuất, không xứng tiến vào đại viện hoàng cung." Địch Trạch cười trả lời, bóng dáng cao lớn có vài tia phong lưu ý nhị. Nam tử này quả nhiên không đơn giản, Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, dù nam tử kia lợi hại, nhưng không phải đối thủ của nam tử trước mắt này, nếu nam tử này có lòng ham tước vị, Nhĩ Đặc Lãng gia tộc sẽ rơi vào tay hắn.

"Hừ." Liệt La Đặc hừ lạnh: "Chủ tử vừa rời giường, hẳn đói bụng, thủ hạ đến thiện phòng."

"Không cần, bổn điện đã ăn rồi , Địch Trạch là khách nhân, nếu tới hoàng cung, hiển nhiên bổn điện phải tiếp đãi, nếu Liệt La Đặc có chuyện thì đi trước." Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, cho biết không để ý.

Liệt La Đặc thật sự không muốn ở cùng nam nhân nham hiểm này, chưa kể chủ tử là hạng người gì, hai lão hổ đụng chung một chỗ sao có thể nói chuyện tốt, cho nên hắn phải đề phòng, đi theo thì tốt hơn.

"Nếu chủ tử đã dùng bữa sáng, thuộc hạ không có chuyện gì, hiển nhiên là làm tùy tùng của chủ tử." Liếc Địch Trạch một cái, đi theo Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Địch Trạch chớp chớp mắt, hai người ngầm hiểu.

Liệt La Đặc buồn bực nhìn hai người kia, một bình trà có gì dễ uống, hai người còn uống say sưa.

"Ngươi thở dài cái gì? Hay cũng khát? Ngồi xuống uống uống, sao nét mặt căng thẳng như vậy?" Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Đúng vậy a, Hồi Giác công tử là trù tử nổi danh, nếu có may mắn được ăn, chắc chắn nhớ mãi dư vị." Địch Trạch nhìn Liệt La Đặc, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

"Nằm mơ, đời này ngươi đừng nghĩ." Liệt La Đặc ngồi giữa hai người, tránh cho chủ tử bị người này lây nhiễm.

"Có đôi khi nằm mơ cũng tốt, không biết tiểu điện hạ có đồng ý lời của ta." Địch Trạch dịch sang phía Liệt La Đặc, khiến Liệt La Đặc bất mãn.

"Không tệ, mộng rất đẹp, người nên mộng." Thiên Nguyệt Triệt cười: "Quan hệ của nhị thiếu gia và Liệt La Đặc vượt quá dự liệu của bổn điện."

"Từ ngày đó, ta đối với Hồi Giác công tử trong lòng nhớ thương, cho nên không mời mà tới, mong tiểu điện hạ lượng thứ." Địch Trạch nói mục đích đến.

"Sau này coi đây như nhà mình, cứ đến, muốn ở đây cũng không sao, trong Mạn La các của bổn điện còn nhiều phòng." Thật ra Thiên Nguyệt Triệt đang nghĩ, nếu hai người kia có thể phát sinh chuyện gì đó thì càng tốt, chỉ cần cho hắn đi xem.

"Chủ tử, thuộc hạ không muốn thấy bản mặt kia."

"Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ... ." Thanh âm của Nặc Kiệt từ xa truyền tới: "Tiểu điện hạ, bệ hạ đang tìm ngài."

"Tìm ta, phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?" Mới rời đi không bao lâu mà? Chẳng lẽ phụ hoàng nhớ hắn? Không thể nào, vậy là có chuyện.

"Tiểu điện hạ đi thì biết, bệ hạ đang chờ." Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi vừa rót cho mình một ly trà, hắn sắp chết khát.

Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút, sau đó cáo từ Địch Trạch, hướng Ngự thư phòng, tốc độ cực nhanh khiến Địch Trạch phải kinh ngạc.

"Uy, chủ tử đã đi xa, ánh mắt của ngươi nên thu hồi." Liệt La Đặc xanh mặt nói, nhìn xem, hắn nhìn chủ tử bằng ánh mắt gì, có thể nhìn chủ tử như vậy sao? Để bệ hạ thấy được, coi chừng đào mắt của ngươi.

Địch Trạch thu hồi tầm mắt, tới gần hắn ngửi ngửi, bị Liệt La Đặc đẩy ra: "Ngươi làm gì?"

"Quá chua, hôm nay ngươi ăn ô mai?" Địch Trạch trêu đùa.

"Ngươi bệnh thần kinh." Liệt La Đặc đứng dậy, vội vàng rời đi.

"Uy, đừng đi a." Địch Trạch đuổi theo.

"Phụ hoàng... ." Cửa phòng bị đá mở, Thiên Nguyệt Triệt chạy vào: "Phụ hoàng, ngươi tìm ta?"

Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu từ đống tấu chương: "Tại sao mỗi lần đi vào đều thô lỗ như vậy?" Nhìn cửa bị hắn đá lỏng, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu thở dài.

"Phụ hoàng, đó không gọi là thô lỗ." Thiên Nguyệt Triệt đi tới thư trác, nằm bẹp bên bàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần.

"Được gọi là gì?" Nhìn tiểu đông tây cưỡng từ đoạt lý, Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Cá tính, được gọi là cá tính." Thiên Nguyệt Triệt tỏ rõ quan điểm.

Lúc này tiếng gõ cửa truyền đến. "Đi vào." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói: "Chuyện gì?" Thấy thị vệ đi vào, Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Bệ hạ, dân chính đại thần có việc cầu kiến."

"Vi thần tham kiến bệ hạ." Dân chính đại thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt ngồi bên cạnh Thiên Nguyệt Thần một cái: "Vi thần tham kiến tiểu điện hạ."

"Miễn, chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần nói.

"Hồi bệ hạ, Nam Giang thành phát sinh thiên tai, thành chủ Nam Giang thành có tấu chương gửi lên." Dân chính đại thần đem tấu chương dâng lên.

"Thiên tai?" Thiên Nguyệt Thần mở tấu chương, chân mày nhíu chặt: "Chuyện này đã thăm dò?"

"Hồi bệ hạ, nhận được tấu chương vi thần liền phái người đi thăm dò, thiên tai rất nghiêm trọng, cuộc sống của thành dân phi thường khó khăn."

Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ: "Đã như vậy, chuyện này cấp bách, trẫm lập tức hạ chỉ giúp nạn thiên tai, 1000 bao gạo cùng 500 vạn kim tệ, lập tức mang đến, gạo và kim tệ đưa tận tay nạn dân, dọc đường có Tu chịu trách nhiệm áp tải." Tay di động, chữ rồng bay phượng múa rơi xuống, thánh chỉ đã viết xong.

"Vâng, vi thần thay thế thành dân của Nam Giang thành tạ ân điển của bệ hạ."

Chờ dân chính đại thần lui ra, Thiên Nguyệt Triệt mới lên tiếng: "Lần này thiên tai rất nghiêm trọng sao?" Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết chuyện không đơn giản.

"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Nước ta đất đai phì nhiêu nguồn nước dồi dào, cây nông nghiệp phong phú, Nam Giang thành lại có thể gặp hạn hán, có chút kỳ quái."

"Ý phụ hoàng là chuyện này đáng ngờ?" Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ hỏi chuyện quốc gia, cũng chưa từng thấy Thiên Nguyệt Thần vì chuyện quốc gia mà phiền nhiễu, bây giờ, phải dùng một mặt khác để nhìn nam nhân này. Phụ hoàng, rốt cuộc là vua của một nước.

"Lần này chúng ta tới hiệp hội ma pháp cũng đi qua Nam Giang thành, thuận tiện thăm dò, đoạn đường này Triệt nhi sẽ không cảm thấy nhàm chán." Vẻ mặt nghi hoặc của Thiên Nguyệt Thần biến mất, thay vào đó là nồng đậm sủng nịnh đối với Thiên Nguyệt Triệt.

"Phụ hoàng xem ta là người ham hưởng lạc sao, ta là người sống nội tâm." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, sau đó ngồi lên chân nam nhân: "Phụ hoàng, vừa rồi bảo Nặc Kiệt gọi ta đến, có chuyện gì?"

"Bị dân chính đại thần quấy nhiễu, phụ hoàng quên mất, thật ra cũng không có gì, chỉ muốn gọi Triệt nhi cùng ăn cơm." Nào có đại sự gì, sợ tiểu đông tây nhàm chán, lại đi hậu cung gây phiền toái, cho nên mới bảo Nặc Kiệt đi gọi hắn, thuận tiện nhìn hắn.




Quyển 4 - Chương 14: Tức giận

  Một tháng sau, Thiên Nguyệt Thần sắp xếp tốt chuyện triều đình, liền dẫn Thiên Nguyệt Triệt xuất cung. Năm tuấn mã kéo xe ngựa đơn giản mà sang quý, người trước người sau không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người. Nặc Kiệt cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, so với bình thường càng tăng thêm một phần uy phong lẫm lẫm, đi cùng là Liệt La Đặc, Đàn Thành và sáu minh vệ.

Nhưng từ lúc ra cung, sắc mặt Liệt La Đặc chưa từng tốt, bởi vì, hắn không ngờ tên khốn khiếp Địch Trạch hiển nhiên dám theo, theo còn chưa tính, lại còn dùng ánh mắt buồn nôn nhìn hắn.

"Phụ hoàng, tại sao cho phép Địch Trạch theo?" Thiên Nguyệt Triệt nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hai tay chơi đùa tóc của y, miệng nhỏ động động.

Thiên Nguyệt Thần bóc một múi quýt, bỏ vào miệng Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi không thấy đoạn đường này rất nhàm chán sao? Có người đi theo sẽ vui hơn, mà tuổi Liệt La Đặc không còn nhỏ."

Thiên Nguyệt Triệt ăn quýt, nghĩ thầm, đâu chỉ không còn nhỏ, rõ ràng là rất lớn, "Phụ hoàng sợ Liệt La Đặc liên tục đi theo khiến ta để ý sao? Ngay cả như vậy, cần gì phải giao hắn cho Địch Trạch?" Thiên Nguyệt Triệt không phải đứa ngốc, tâm tư của Thiên Nguyệt Thần, hắn rất hiểu.

"Nếu Triệt nhi biết cần gì phải hỏi phụ hoàng, ta thấy bọn họ rất xứng đôi." Đồng thời cho mình một múi quýt, Thiên Nguyệt Thần nói.

Đối với việc Liệt La Đặc và Địch Trạch xứng đôi, Thiên Nguyệt Triệt không có ý kiến gì, tính cách Liệt La Đặc, hắn hiển nhiên hiểu rõ, mà hắn cũng không chú ý quá nhiều đến Địch Trạch. Nếu như chán ghét một người, chỉ cần né tránh là được, không cần thiết tầm mắt đuổi theo nhất cử nhất động của người nọ, cho nên, Liệt La Đặc không hề vô tâm với Địch Trạch. Ai... Thiên Nguyệt Triệt thở dài, một người tốt lại gia nhập hàng ngũ đồng tính luyến ái.

"Phụ hoàng thật có bản lĩnh tác hợp uyên ương." Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, phía ngoài là một rừng cây, phong cảnh rất đẹp: "Phụ hoàng, ta muốn cưỡi ngựa?"

"Cưỡi ngựa không sợ mệt sao?" Thiên Nguyệt Thần hướng ngoài cửa sổ, ra hiệu, mã xa ngừng lại.

"Nhưng ngồi bên trong cũng rất nhàm chán." Thiên Nguyệt Triệt bay vọt ra, ngồi lên bạch mã.

"Triệt nhi." Ngay sau đó Thiên Nguyệt Thần cũng bay vọt ra, ngồi lên hắc mã của mình, nhất bạch nhất hắc, một trước một sau, hai con ngựa chạy đi.

Đường rừng rất rộng, giục ngựa chạy là một việc vô cùng thích ý, Liệt La Đặc và Địch Trạch đồng thời giục ngựa đi theo, nhưng mục thì bất đồng, "Uy, ngươi theo sau làm gì?" Địch Trạch nhanh một bước ngăn cản ngựa của Liệt La Đặc.

"Hiển nhiên là bảo vệ chủ tử, tránh ra." Tên nham hiểm này, dám chặn đường của hắn, muốn chết.

"Bảo vệ, chủ tử nhà ngươi cần ngươi bảo vệ sao? Đừng cản trở là tốt rồi, huống chi có gia ở đây, còn cần ngươi." Địch Trạch cười ha ha, cười Liệt La Đặc không biết tự lượng sức mình.

Liệt La Đặc tay phải kéo cương ngựa, tay trái nắm chặt, quang mang hỏa thạch xanh biếc phát ra, chỉ thấy đại thụ sau lưng Địch Trạch xẻ thành hai nửa. Địch Trạch sững sờ, có chút không dám tin.

"Đừng chọc ta." Liệt La Đặc hung hăng cảnh cáo, cưỡi ngựa lướt qua Địch Trạch, nhưng không đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt, cũng không phát hiện nụ cười của Địch Trạch càng ngày càng sâu.

"Phụ hoàng, lần này trở về, chúng ta đi săn, ta rất muốn biết." Thiên Nguyệt Triệt hô lớn.

"Được." Thiên Nguyệt Thần nhận lời.

Này... Hai người lại bắt đầu ngươi chạy ta đuổi, nhưng... Đột nhiên nửa đường có một người lăn từ trên núi xuống, ngựa của Thiên Nguyệt Triệt quá nhanh, hưu... Mọi người lo lắng, bạch mã lướt qua chướng ngại vật. Thiên Nguyệt Triệt ổn định ngựa đang chấn kinh: "Phụ hoàng, sao người này lăn từ trên sơn đạo xuống?" Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh hắn, nhìn người nằm trên mặt đất còn hô hấp, y phục lôi thôi, tóc tai bù xù, giày đã bị hỏng.

"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... ." Chú ý động tĩnh phía trước, tiếng kêu kinh thiên của Nặc Kiệt vang lên, chạy tới: "Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Các ngươi không sao chứ? "

"Tới đúng lúc, mau nhìn xem người này bị gì?" Thiên Nguyệt Triệt kéo Nặc Kiệt qua.

Nhìn? Nặc Kiệt nhìn người nằm trên mặt đất, thật bẩn, Nặc Kiệt do dự vươn tay, nhưng... Trên thân người kia có mùi vị khác thường, giống như đã thật lâu không tắm rửa. Cuối cùng, Nặc Kiệt đành vươn tay lật lại người nằm trên đất, dù sắc mặt người nọ khô vàng, nhưng loáng thoáng có thể thấy được là một nam tử chừng ba mươi tuổi, nhưng núi hoang rừng hoang, nam tử này ở đây làm gì.

"Nước... nước... ." Thanh âm mơ mơ hồ hồ từ miệng nam tử truyền ra, hơi thở phi thường suy yếu.

Nặc Kiệt cởi bọc nước mang bên hông, cho nam tử một miếng, lúc này truyền đến tiếng nữ nhân và hài tử kêu gọi. "Phụ thân... . " " Tướng công... ." Sau đó một nữ nhân ăn mặc đơn giản có chút lôi thôi nắm tay một hài tử chạy tới, thấy nam tử nằm trên mặt đất, có chút kích động.

"Không sao, chẳng qua hắn quá lâu không uống nước." Môi nam tử đã khô khốc, môi hài tử cũng vậy.

Hài tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thấy Thiên Nguyệt Triệt vận y phục hoa lệ, nhìn nhìn y phục xốc xếch của mình, trong lòng ủy khuất.

"Sao các ngươi lại chật vật như vậy, gặp cường đạo hay bị gì?" Nghĩ có cường đạo xuất nhập, Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn, đánh cường đạo có thể giết thời gian.

"Ân nhân." Nam tử tỉnh lại, thấy Thiên Nguyệt Triệt hỏi bọn hắn, liền thành thật nói ra: "Bọn ta không có... ." Mới nói đến một nửa, bụng mấy người phát ra tiếng "Cô lỗ". Khuôn mặt vô cùng bẩn nhất thời khó xử.

"Nặc Kiệt, chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, phân phó mọi người nghỉ ngơi ở đây." Thiên Nguyệt Thần ra lệnh.

"Vâng." Nặc Kiệt vội vàng trở về phân phó, đội ngũ không quá nhỏ liền dừng lại. Một nhà ba người giống lang hổ giải quyết thức ăn Nặc Kiệt lấy ra, ăn xong còn liếm liếm ngón tay, như chưa từng ăn đồ mỹ vị đến thế. Mà Thiên Nguyệt Triệt thấy tiểu hài tử nhìn chằm chằm vào hắn, xác thực là nhìn y phục trên người hắn, tựa hồ hiểu rõ, hắn nhìn y phục rách rưới bẩn thỉu trên người hài tử, lắc đầu.

"Hắn mấy tuổi ?" Nhỏ gầy, tay khẳng khích, trên mặt không chút ánh sáng, dù là Thiên Nguyệt Triệt cũng khó tránh khỏi thương cảm.

"Mười lăm." Nữ nhân thành thật trả lời.

"Mười lăm?" Thiên Nguyệt Triệt không tin, hài tử này nhìn qua còn nhỏ hơn hắn, đã mười lăm? Nặc Kiệt được Thiên Nguyệt Triệt phân phó, lấy ra hài bộ y phục mới: "Nè, cho ngươi." Mặc cái kia thật đơn bạc.

"Nếu không phải gặp cường đạo, sao lại chật vật như vậy?" Thiên Nguyệt Thần nhìn bọn hắn, nheo mắt hỏi.

"Ân công, bọn ta... Là thành dân của Nam Giang thành, gần một năm thiên tai liên tục, không có thu hoạch, lương thực năm ngoái và năm trước tồn lại đã ăn hết, cuộc sống của thành dân rất cực khổ."

"Hoang đường, tháng trước triều đình đã cung cấp tiền và lương thực cho nạn dân? Từ đế đô đến Nam Giang thành, ngày đêm lên đường, 15 ngày có thể tới nơi." Thiên Nguyệt Thần tin tưởng năng lực của Tu, lúc này trợ cấp thiên tai hẳn đã đến Nam Giang thành nửa tháng trước, dù không nửa tháng cũng đã 10 ngày.

"Giúp thiên tai?" Nam tử nghe thế phá lên cười: "Bệ hạ phát lương thực và bạc giúp nạn dân, nhưng nó không đến tay dân thường chúng ta."

"Nói tiếp." Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh, hàn khí hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Thần, mà một nhà ba người thật thà không chú ý tới mình đang nói chuyện này với ai.

"Nghe nói Long quân đế đô mang bạc và lương thực tới nửa tháng trước giao cho thành chủ, ngày thứ hai thành chủ bắt đầu trợ giúp thiên tai, nhưng mới được hai ngày, tới ngày thứ ba bọn ta đến lấy lương thực, lại bị báo rằng những lương thực này phải dùng tiền mua, hơn nữa giá tiền cao hơn bình thường rất nhiều, bất đắc dĩ, bọn ta chỉ có thể lấy tiền ra, nhưng đáng giận là trong gạo còn có cát, ta dùng vài thùng nước đều không thể rửa sạch. Sau đó ở Nam Giang thành thật sự không qua được, một nhà ba người chúng ta ăn xin mà sống ra khỏi Nam Giang thành."

"Lớn mật." Thiên Nguyệt Thần nghe nam tử kể lại, sắc mặt khó coi cực điểm, tiếng rống giận khiến một nhà ba người run rẩy. Thiên Nguyệt Triệt kéo áo Thiên Nguyệt Thần: "Phụ thân, bớt giận." Thiên Nguyệt Thần tức giận không phải một chốc có thể hạ xuống. Thiên Nguyệt Triệt bất đắc dĩ, bảo Nặc Kiệt cho gia đình kia một số tiền, cũng thay quan viên của Nam Giang thành mà ai điếu, những ngày an nhàn của các ngươi sắp hết.




Quyển 4 - Chương 15: Nhàn sự

  Sau khi nghe gia đình kia kể chuyện, ngày thứ hai nhóm người Thiên Nguyệt Thần tới Kiền Đức thành, Kiền Đức thành cách Nam Giang thành hai ngày đường, mà chuyến này nhóm người Thiên Nguyệt Thần lại bí mật xuất cung, cho nên không quan viên nào trong thành biết được. Mặc dù Kiền Đức thành gần Nam Giang thành, nhưng thiên tai ở Nam Giang thành không ảnh hưởng đến nơi này, thành dân ở đây an cư lạc nghiệp. Chẳng qua là...

Bọn họ vừa đi vào, phát hiện trong thành có rất nhiều khất cái.

"Van cầu ngài, van cầu ngài, cho ta xin một chút." Một hài tử khoảng bảy tuổi và một hài tử năm tuổi, đi dọc theo sạp xin ăn. Ngửi mùi bánh bao thơm ngào ngạt, tiểu hài tử đã chảy nước miếng.

"Bọn ăn mày, cút ngay." Lão bản lớn tiếng ồn ào.

"Lão bản, van cầu ngài, đã hai ngày bọn ta không ăn gì, nếu tiếp tục nhịn đói, đệ đệ của ta sẽ chết, van cầu ngài..." Hài tư lớn tuổi hơn đau khổ cầu khẩn.

"Ca ca, bụng ta rất đói... ." Một bên còn truyền đến tiếng khóc của đệ đệ.

"Cút ngay, đừng quấy rầy việc buôn bán của ta, nếu tên ăn mày nào cũng tới khóc lóc kể lể, ta có thể buôn bán sao." Lão bản đẩy hai huynh đệ. Bởi vì còn nhỏ, hai hài tử không cẩn thận ngã nhào trên đất, kết quả, khiến con ngựa vừa chạy đến kinh sợ, cẩm y công tử trên ngựa ngã nhào xuống đất.

"Công tử..." Người hầu thấy thế nhanh chóng đỡ cẩm y thiếu niên dậy.

"Cút ngay." Cẩm y thiếu niên vung tay lên, đẩy người hầu, lấy trường tiên (roi dài) trên ngựa hướng hai hài tử mà quật.

Đàn Thành chạy như bay qua, kéo trường tiên của cẩm y thiếu niên, sau đó dùng lực, cẩm y thiếu niên bị vứt sang một bên.

"Tiểu đệ đệ, không sao chứ?" Đàn Thành đỡ hai hài tử dậy, cẩm y thiếu niên vừa kịp phản ứng, mạnh mẽ cho Đàn Thành một roi sau lưng, Đàn Thành đang ôm hài tử, không tránh kịp. Tê... Y phục bị phá, ngay cả da thịt cũng lộ ra.

"Tiểu tử, ngươi thật to gan, ngay cả chuyện của bổn thiếu gia cũng dám quản, toàn bộ Kiền Đức thành ai dám quản chuyện của bổn thiếu gia, ngươi ăn gan trời sao?" Cẩm y thiếu niên trừng mắt giận dữ: "Người tới, đánh cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên ra lệnh một tiếng, người hầu đồng loạt xông lên.

"Đánh." Thiên Nguyệt Thần nhả ra một chữ, sáu minh vệ xuất thủ, những người hầu kia sao có thể là đối thủ của minh vệ, mới một hai cái đã bị đánh bay.

"Các ngươi... Các ngươi chờ cho bổn thiếu gia." Cẩm y thiếu niên kéo y phục chạy trốn.

"Tiểu đệ đệ, các ngươi không sao chứ, đi thôi." Đàn Thành để hai hài tử xuống, song hài tử ôm chặt hắn không muốn rời đi. Này... Đàn Thành không biết làm thế nào mới tốt, xuất thủ là đã hết lòng giúp đỡ, đối với tiểu hài tử, hắn không có kinh nghiệm ứng phó.

"Đàn Thành, theo bổn điện thấy, ngươi hãy thu hai người bọn họ, ngày sau dưỡng lão." Thiên Nguyệt Triệt cười, tiến lên, mua mấy cái bánh bao, sau đó trở về cho hai hài tử trước mặt. Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, nhanh chóng tiếp lấy cắn từng miếng.

"Chủ tử, chớ có nói đùa." Đàn Thành luôn luôn không lộ biểu cảm, lúc này mặt mày co quắp, dưỡng lão? Thiếu chủ cũng nghĩ ra được, hắn chưa tới ba mươi, dưỡng lão là quá nhanh.

"Ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt sảng lãng cười to: "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta ở đây qua đêm sao?"

"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sau đó nhìn hai hài tử kia một cái, chân mày cau lại: "Đi thôi." Đàn Thành lấy ra một ít tiền giao cho hai hài tử, sau đó đuổi theo.

Tụ Đức Hiền An Sạn là tửu lâu tốt nhất Kiền Đức thành, với tính cách của Thiên Nguyệt Thần, hiển nhiên là chọn nơi này, nhưng bọn họ mới ngồi xuống, liền có rất nhiều khất cái đi vào, bất đắc dĩ khách điếm phải dùng vũ lực đối phó bọn họ.

"Chậm đã." Nặc Kiệt theo ý của Thiên Nguyệt Thần đi tới quầy: "Có chuyện xảy ra sao, bách tính của Mạn La đế quốc dù không phú giáp một phương, nhưng sao Kiền Đức thành lại có nhiều khất cái như vậy?"

"Khách nhân không phải thành dân ở đây, hiển nhiên không biết, Nam Giang thành gần Kiền Đức thành xảy ra thiên tai, khất cái ở đây hầu hết là thành dân Nam Giang thành chạy nạn." Chưởng quỹ thấy khách nhân hỏi thăm, cũng nói thực. Nặc Kiệt nghe nguyên do, đi tới nhẹ giọng nói cho Thiên Nguyệt Thần, nghe xong Thiên Nguyệt Thần phân phó lại tới quầy: "Chủ tử nhà ta phân phó, nấu nhiều cháo một chút, sau đó tìm chỗ trống phát cháo miễn phí, đây là tiền." Nặc Kiệt đem một túi ngân tệ đặt trên quầy.

Chưởng quỹ nhìn ngân tệ, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần. Nam nhân một thân cẩm y hắc sắc, diện mạo bất phàm, người bên cạnh đều dáng vẻ đường đường, hơn nữa xuất thủ hào phóng, lại càng cảm thấy kỳ lạ, dù người có tiền cũng không cho khất cái, mà nhóm người kia..."Khách nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm tốt." Nặc Kiệt trở lại vị trí, mấy bàn xung quanh nghe được lời Nặc Kiệt, tất cả đều tò mò nhìn hướng bên này, trong một góc khách điêm vang lên thanh âm gảy đàn tỳ bà của nữ nhân.

Song mới hát được một nửa, một nhóm người tiến vào. Dẫn đầu là lam y nam tử, nam tử đi tới trước mặt nữ nhân gảy đàn tỳ bà."Kỳ hạn ba ngày đã đến, nếu không giao tiền, biết điều một chút theo ta trở về. "

"Không... Ta không về... Ta chết cũng không theo ngươi về..." Nữ nhân từ chối.

"Không biết tốt xấu, người tới, mang đi cho ta." Lam y nam tử hiển nhiên không kiên nhẫn: "Làm nữ nhân của ta thì không được xuất đầu lộ diện." Nam tử nói xong, hạ nhân lập tức đi qua trói nữ nhân lại.

"Các ngươi muốn làm gì, mau buông nữ nhi của ta ra." Trung niên nam tử sờ sờ gậy, là người mù, khó trách lúc kéo nhị hồ thì hai mắt vô thần.

"Lão già này, cút ngay." Một hạ nhân đá văng trung niên nam tử.

Trung niên nam tử ngã xuống đất, tay bắt được một cái ghế, cầm lấy đánh loạn xạ.

"Đại thúc, có chuyện gì vậy?" Mấy ngày qua Thiên Nguyệt Triệt nhàm chán cực độ, thật vất vả mới phát sinh chuyện hứng thú, liền đi đến tham gia náo nhiệt. Đại thúc nghe câu hỏi của thiếu niên, bắt đầu kể lể. Hóa ra nữ tử mại xướng (hát rong) bị lam y nam tử coi trọng, nhưng nữ tử không muốn, trung niên nam tử chính là phụ thân của nữ tử, vì hai mắt mù, đi lại khó khăn, nên không cẩn thận đụng ngã. Nữ tử mời đại phu xem bệnh, chỉ đả thương gân cốt, ăn chút dược sẽ tốt, nhưng ở Kiền Đức thành không ai dám bán dược cho nữ tử, nữ tử bất đắc dĩ chỉ có thể hướng lam y nam tử mua, lam y nam tử đề cao giá tiền, 100 ngân tệ, quy định ba ngày phải trả. Cho nên hôm nay mới xảy ra chuyện này.

Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận quan sát nữ tử, đúng là xinh đẹp, nhưng, "Chẳng lẽ trong mắt nam tử kia không có luật pháp, dược điếm ở Kiền Đức thành do hắn điều khiển sao? Cường đoạt dân nữ là chuyện phạm pháp từ lúc khai quốc tới nay." Thiên Nguyệt Thần đã bất mãn vì tình hình thiên tai, hôm nay Mạn La đế quốc thái bình thịnh thế, đại khái là chuyện quốc gia rất an nhàn, giờ lại chuyện này nối tiếp chuyện kia.

Thanh âm lạnh lùng của Thiên Nguyệt Thần khiến nam tử ngồi bàn bên cạnh bất mãn: "Trời cao hoàng đế xa, Kiền Đức thành quá xa đế đô, cho nên đất này hiển nhiên là cường hào ác bá làm chủ, chưa kể Phù Nhĩ Đặc gia tộc quyền cao chức trọng, Phù Nhĩ Đặc đại nhân lại là nam tước, cho nên nơi này nghiễm nhiên là thiên hạ của bọn họ."

"Một nam tước nho nhỏ ngông cuồng như thế, ta muốn nhìn xem, hắn có khả năng gì." Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sắc bén: "Minh Nhị, cứu bọn họ." Minh Nhị là một trong sáu minh vệ.

"Vâng." Minh Nhị vừa dứt lời, bóng dáng đã đến nơi đó, một tay đỡ nam tử bị mù, một quyền đánh nam tử kia bay ra ngoài, nếu chủ tử mở miệng, đánh chết cũng không cần chịu trách nhiệm , Minh Nhị cười lạnh. Trong nháy mắt hạ nhân bị đánh ngã toàn bộ.

"Ngươi là ai? Dám ở Kiền Đức thành giương oai." Phù Nhĩ Đặc nhị công tử dò xét Minh Nhị.

"Gặp chuyện bất bình giúp đỡ." Minh Nhị đỡ nam tử trung niên đứng vững, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, theo động tác của hắn, tầm mắt của Phù Nhĩ Đặc nhị công tử cũng dời về phía bàn Thiên Nguyệt Thần. Đặc biệt là nam nhân vận cẩm y hắc sắc kia, khí chất hơn người, cảm giác áp bách mãnh liệt, toàn bộ Kiền Đức thành, sợ rằng không tìm ra người thứ hai. Mà bên cạnh nam nhân là tuyệt sắc thiếu niên, thiếu niên mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, thiếu niên phong hoa nguyệt mạo như thế, cũng chưa từng thấy qua. Nghĩ tới đây, Phù Nhĩ Đặc nhị công tử bắt đầu cảnh giác: "Nếu các hạ không quen biết với ta, việc nhàn sự cũng quản quá rộng?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com