Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 6 - Chương 16 - 20

Quyển 6 - Chương 16: Yến hội

  "Phụ hoàng, có đôi khi lời Nặc Kiệt nói chỉ có thể tin được bảy phần thôi." Thiên Nguyệt Triệt từ trong vòng ôm của nam nhân chui ra, ở trên giường lăn qua lăn lại.

"Kia còn ba phần nữa đâu?" Đem tay ra một lần nữa chặn tiểu đông tây đang nghịch ngợm không ngừng kia lại.

"Bị hắn giấu diếm mất rồi." Nằm yên trong ngực nam nhân khiến hắn tay chân bứt rứt, tỉnh rồi không có ngủ lại được nữa, Thiên Nguyệt Triệt chẳng thể làm gì khác hơn là muốn dùng việc lăn lộn qua lại để giết bớt thời gian.

"Tiểu điện hạ, ngài oan cho nô tài, nô tài thực sự không có tàng tư" Nặc Kiệt chỉ kém là chưa có gào khóc lên thôi, lần này thực sự hắn không có tích của riêng gì hết.

"Bổn điện hạ biết ngươi có tàng tư hay không, lúc về cung sẽ tra cho rõ." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhỏm dậy, xấu bụng nói, "Trong cung ngươi hẳn là giấu diếm vật này vật nọ ở trong phòng ngủ đi, bất quá trên thuyền thì khác, chúng ta tới gần bờ rồi thuyền sẽ quay đầu trở lại, nếu như giấu ở nơi nào đó trên boong ắt sẽ có người đánh cắp mất, ngươi liền đem theo trên người a, dù vẫn lo sợ bị ta cùng phụ hoàng phát hiện ra."

Nặc Kiệt trợn tròn con mắt, một câu cũng không thể nói, chỉ biết ngơ ngác nhìn chăm chăm đại nhân trước mắt, trong lòng đem tên mật thám nào đó đã báo cáo ẩn sự hung hăng mắng cho tới tấp, chờ hắn trở về, không bắt. không túm tên kia ra trị tội không được.

"Tốt lắm, Triệt nhi, thôi đừng khi dễ Nặc Kiệt thêm nữa." Vỗ vỗ bả vai tiểu tử, thật ra Nặc Kiệt này bụng dạ gì cũng thành thật, ở trước mặt Triệt nhi thì vô pháp chống lại, đánh không dám hoàn thủ, mắng không dám trả treo.

"Bệ hạ....." Nặc Kiệt lỗ mũi có điểm cay cay, cảm động.

"Dừng dừng dừng, đem nước mắt dụi cho hết rồi nói lúc nãy ngươi tới gõ cửa là có chuyện gì?"

Thiên Nguyệt Thần vừa nói ra, Nặc Kiệt vội vàng thu lại nước mắt, ngưng xuất tự nhiên như vậy khiến Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt nha sửng sốt, trong lóng cảm thán :Nặc Kiệt thật lợi hại.

"Bẩm, chuyện là như vậy, đám người chúng ta cứu ngày hôm qua, có mấy người đề nghị mở một yến hội nho nhỏ, để an ủi lẫn nhau, hỏi có thể mượn thuyền lớn của chúng ta được hay không, vẫn đề ngân lượng có thể thu xếp tốt." Cho nên mới có đống ngân bảo thạch bảo trân quý gì đó mà hắn vừa lôi ra đó chứ, này là tới nhờ vả hắn mới có thôi.

Những lữ khách kia cũng đều là người có tiền, có của, căn bản chẳng bận tâm tới số ít lẻ loi này.

Nghe Nặc Kiệt nói xog, Thiên Nguyệt Thần vô thức đem ánh mắt dời về phía Thiên Nguyệt Triệt, "Ý Triệt nhi thế nào?" Ở trên biển mấy ngày đúng là có chút nhàm chán, tới được nơi kia cũng còn những mấy ngày thuyền, trong mấy này tới nếu cứ ở không quả là sẽ sinh ra buồn bực.

"Được." Thiên Nguyệt Triệt sảng khoái nói.

Chơi ? Hắn không quá có hứng thú, có điều, náo nhiệt một cũng cũng chẳng sao.

Nhận được sự cho phép của Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Ngyệt Triệt, Nặc Kiệt vui vẻ mà chạy đi báo trước.

"Nặc Kiệt, đem những thủy tinh thạch bảo này mang đi đi." Nặc Kiệt đang định rời đi thì Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng.

Nặc Kiệt nghe vào trong lỗ tai, thần trí sáng ngời, vội vàng trở ại, "Cảm ơn tiểu điện hạ."

Thiên Nguyệt Triệt cong khóe miệng lên cười, "Không cần, không cần, Nặc Kiệt ngươi cũng khổ cực mà."

Khổ cực ? Không không không, Nặc Kiệt lắc đầu, "Nô tài không khổ không khổ." Mỗi ngày vuốt những bảo bối này, cũng sẽ không còn cảm giác khổ cực gì hết, Nặc Kiệt trong lòng vui thích nghĩ tới.

"Thật ư? Kia, chờ chúng ta trở lại hoàng cung, để phụ hoàng thưởng thêm cho Nặc Kiệt, những đồ này trước mắt làm phiền Nặc Kiệt dọc đường đi mang theo, về tới cung rồi thì sung vào quốc khổ, quốc khố sẽ phong phú thêm không ít." Thiên Nguyệt Triệt vô cùng hài lòng gật đầu, chủ ý này không tồi đi.

Nặc Kiệt lại một lần nữa đầu óc bị nổ cho choáng váng, mí mắt nhấp nháy không ngừng, bất động hồi lâu, hắn mới tỉnh tỉnh, hiểu ra được, tiểu điện hạ không phải đang đùa, người là dùng văn chương làm hắn rối trí.

"Ngươi a, luôn khi dễ Nặc Kiệt, hắn cũng không ngốc, không ngu." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhỏ, hy vọng tiểu tử sau này thu liễm một chút.

"Ta biết, chính là hắn thiếu tâm nhãn thôi, cho nên mới chỉ cho hắn thấy đó." Ngẩng đầu, trên khuôn mặt tinh sảo tràn đầy tiếu ý, có thể thấy tâm tình của tiểu hài tử không tệ, không biết hắn lại đang mong đợi cái gì.

"Cũng đừng đùa giỡn quá phận." Nhìn cái mặt đắc ý kia, Thiên Nguyệt Thần dự cảm có thể ohats sinh thêm cái gì đó.

"Hứ" Lạnh lùng hừ khẽ, Thiên Nguyệt Triệt từ trên gường nhảy lên, "Phụ hoàng, cũng chỉ nói mãi lời này, ta làm việc luôn luôn rất có phân tấc." Mặc mỗi áo trong trắng, mỏng, Thiên Nguyệt Triệt mặc kệ từ bắp đùi tới bàn chân trần trụi xuống giường, mở cửa phòng. Thủ vệ bên cửa cúi đầu, "Điện hạ."

Tò mò nhìn hai cái đầu đang cúi một trái một phải tò mò, "Bổn điện hạ đói bụng rồi, kêu người chuẩn bị sớm một chút."

"Dạ, điện hạ muốn dùng bữa ở trong phòng, ở đại sảnh hay là trên boong ?"

"Ân....." Nhìn nhìn mênh mông sóng nước bên ngoài, Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút rồi nói, "Trên boong tàu đi." Ở boong trên mới có chuyện vui chứ. Từ bên trong, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, bước xuống giường, trực tiếp đem tiểu tử đang ở trước cửa kia mà ôm vào lòng, tiện tay đóng sập cửa lại, "Mặc áo xong rồi nói." Thật đúng là không sợ người khác nhìn sao.

Trên boong thuyền.

Tiểu điện hạ kiêu ngạo của chúng ta hiện đang ngồi trên ghế nhìn nhìn chân, vô cùng mất hứng. Thượng trên ghế gỗ rắn được lót hai tầng đệm mềm là cặp chân trắng trẻo đến chói sáng – cựa quậy a cựa quậy, bụng đói kêu gào.

"Liệt La Đặc, không xong rồi, không xong rồi....." Thiên Nguyệt Triệt ngửa mặt lên trời mà hô to, có người từ trong chạy vội ra kinh ngạc nhìn hắn. Bộ dáng lãnh ngạo ngày hôm qua tuyệt nhiên ngày hôm nay không còn bóng dáng, khuôn mặt kia trăm phần trăm là tiểu hài đồng.

"Chủ tử, Liệt La Đặc chỉ có hai cái tay." Giận dỗi mà nhìn tên tiểu tử bốc đồng kia, vốn đã chuẩn bị sắn cháo cho bữa sáng thì hết lần này tới lần khác không chịu uống, trước giờ có khi nào Thiên Nguyệt Triệt ăn sáng là đồ ngọt đâu, hôm nay không biết va vào cái gì, hứng lên đòi điểm tâm ngọt. Cũng hên là Liệt La Đặc toàn năng, giờ bất đắc dĩ cặm cụi chuẩn bị.

"Di, Liệt La Đặc không nói, ta còn nghĩ Liệt La Đặc có bốn cái tay, bốn cái chân đó, ha ha....." Hài tử thấy khuôn mặt khó xử kia của thuộc hạ mà thích chí cười.

"Chủ tử, Liệt La Đặc là người, không có đuôi chỉ có chân thôi." Giận đến tái mặt nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, kêu người trước đem điểm tâm chuẩn bị xong đưa lên. Màu sắc mùi vị thơm thơm ngon ngon đủ cả khiến một vài lữ khách ngang qua chảy nước miếng ròng ròng.

"Này là ý tưởng mới của ngươi." Thiên Nguyệt Thần nhìn tiểu gia hỏa bốc đồng kia bất đắc dĩ không nói lên lời – muốn ăn đồ ngọt cái gì, rõ ràng là muốn dụ dỗ kẻ khác, tâm tư tiểu tử ngày càng quỷ dị.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai, "Phụ hoàng chẳng lẽ không biết sao, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là không khí khi ăn nha, bị nhiều người vây quanh hâm mộ như vậy, thức ăn ăn vào mới có mùi có vị. Huống chi......." Trong lòng cười lạnh khinh thường, "Những người đó....." Tình cảnh đã như vậy rồi còn cư nhiên đòi mở yến hội, thật là ngu xuẩn.

Thiên Nguyệt Thần dùng tay vuốt nhẹ những sợi tóc đen mượt, xõa tung trên vai Thiên Nguyệt Triệt, "Trong đầu ngươi rốt cuộc có những tư tưởng kỳ quái gì nữa?" thanh âm vừa hỏi vừa thăm dò.

Thân thể mảnh khảnh ấy, khuôn mặt non nớt ấy có thể biến hóa ra biết bao Triệt nhi bất đồng, Triệt nhi ngây thơ, Triệt Nhi lãnh khốc, Triệt nhi hoạt bát vui tươi, Triệt nhi mệt mỏi u buồn. Nhưng dưới con mắt của Thiên Nguyệt Thần thì từng ấy Triệt nhi đều là Triệt nhi của y, từng điểm từng điểm tụ lại đều là Triệt nhi, một Triệt nhi hoàn mỹ.

Lời Tinh Linh Hoàng từng cảnh báo với hắn quanh quẩn bên tai, linh lực của Quang Minh chi tử cùng với nguồn lực từ máu của Ám Dạ chi tử nếu như xung đột với nhau sẽ phá hủy Triệt nhi.

Sẽ sao? Không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó phát sinh.

Lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Nguyệt Triệt ăn điểm tâm ngọt, cứ như vậy mà dương dương càn rỡ, khuôn mặt ấy luôn luôn thu hút mọi ánh nhìn. Ánh mắt y dần nhu hòa, đáy mắt là dạt dào tình ý, mà tình ấy là kiếp kiếp, đời đời.

Choang.....

Âm thanh đồ ăn rơi xuống sàn, nhìn tới nơi âm thanh xuất phát thì ra là một cô gái, mâm trên tay bị rớt xuống boong thuyền.

Này đúng ra là chuyện bình thường, nhưng nữ tử kia thần sắc bối rối, phát hiện Thiên Nguyệt Thần đang nhìn, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, vội vàng xoay người né qua.

"Di, sao vậy?" Thiên Nguyệt Triệt vừa giải quyết xong mĩ vị cao lương, hiện đang viên mãn mà xoa xoa bụng nhỏ.

"Không có." Chẳng qua là đáy mắt hiện lên một điểm nghi hoặc, cô gái kia thần tình có vẻ quá mức bối rối, phải chăng....?

Màn đêm dần buông, mọi người đã chờ yên tiệc khai màn từ sớm.

Quân hạm to lớn, Nặc Kiệt bận rộn tới lui, trang hoàng này nọ.

Giấc ngủ từ trưa của Thiên Nguyệt Triệt bị tiếng ồn ào bên ngoài lay tỉnh, trong phòng không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần,Phụ hoàng đâu?

.....

Một đường hướng sảnh yến hội mà đi.

Chẳng qua chủ đích của Thiên Nguyệt Thần là ra nhìn một cái, không nghĩ tới lại bị người khác tới chặn đường.

Khiêu mi, quang mang trong mắt lóe lên rồi bị ẩn dưới đáy mắt mị hoặc.

Nữ tử trước mặt quần trắng, áo ngực, tóc dài cuộn sóng, thanh thoát nhẹ nhàng, dung nhan xinh đẹp, đúng là mỹ nhân.

"Ngươi là nam nhân khiến người khác động tâm." Tóc nữ tử kia bay bay, sợi tóc thổi qua chóp mũi Thiên Nguyệt Thần, dư hương phiêu tán trên không trung.

"Sau đó thì sao?" Thiên Nguyệt Thần hai tay khoanh tại trước ngực, tựa vào lề cửa, tự tiếu phi tiếu mà nhìn cô.

"Ta muốn ngươi." Nữ tử bước lại gần Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần lui ra, kéo dãn khoảng cách với nữ nhân này, "Đáng tiếc, ta không muốn ngươi." Nữ nhân không thú vị. Xoay người đinh trở về phòng, Triệt nhi e rằng đã tỉnh.

Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Thần, nữ tử vốn đang ở sau lưng thân ảnh đột nhiên trong chớp nhoáng quỷ dị mà xuất hiện trước mắt y.

"Ngươi......" Thiên Nguyệt Thần cước bộ khựng lại, vừa rồi hắn không cảm giác được hơi thở lưu động, mà nữ tử này......

"Mạn La đế quốc Hoàng đế bệ hạ." Nữ tử thản nhiên cười. 




Quyển 6 - Chương 17: Huyết ngọc

Mạn La đế quốc Hoàng đế bệ hạ– những lời này làm cho Thiên Nguyệt Thần xung động không nhỏ, nhưng điều khiến y thực sự để tâm là việc nữ tử ấy đột nhiên di động từ sau ra trước chỉ trong khoảnh khắc.

Nhưng Thiên Nguyệt Thần là người ra sao, kinh chắc bất quá là trong nháy mắt, ngay sau đó rất nhanh thần thái đã khôi phục trấn địnhnhư ban đầu.

Khi nữ tử này di động, y không cảm nhận được nội tức của cô, này nói lên điều gi? Thiên Nguyệt Thần rõ ràng, chỉ cần là ma pháp, thời điểm vận dụng, cho dù có cao nhân tới mức nào với tu vi của Thiên Nguyệt Thần tuyệt nhiên đều có thể cảm nhận được đừng nói là gần trong gang tấc, cho dù là xa tới ngàn thước vẫn nhạy bén như thường.

Nhưng là, vừa rồi y không cảm nhận được. Nữ tử không dùng ma pháp, vậy ngoài ma pháp ra có loại linh lực nào có khả năng di động không gian đây. Chợt trong đầu Thiên Nguyệt Thần vang lên lời Tư Đốn Phất Lai từng nói – Là ẩn nhẫn của Thục quốc.

Ẩn nhẫn – có khả năng này.Cặp mắt kia không những không chút sợ hãi mà ngược lại ý cười càng sâu.

Thiên Nguyệt Triệt từ trong phòng đi ra, đầu nhỏ loạng choạng, lại có chút nhàm chán. Phụ hoàng không biết sao bỏ lại hắn ra ngoài một mình đi dạo, như vậy có chuyện gì mà tới giờ vẫn chưa quay về?

Xỏ dép, mặc áo ngoài, Thiên Nguyệt Triệt đi tới khu vực tổ chức yến hội.

"Xin chào" Một giọng nữ thanh thúy vang lên quấy rầy cước bộ của hắn.

Nữ tử này là ?

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, buổi sáng lúc hắn đang dùng điểm tâm, cô gái này cũng ở đó, hắn nhớ kỹ phụ hoàng còn nhìn nàng hồi lâu,Hiện nàng tìm đến mình?

"Tỷ tỷ tìm ta có việc sao?"Đáy mắt ánh nhìn sắc nhọn tản đi, Thiên Nguyệt Triệt dùng thanh âm non nớt hướng người kia ngọt ngào hỏi.

Nữ tử này khuôn mắt bình thường, nhưng là......Thiên Nguyệt Triệt trong lòng khẽ động, hắn cư nhiên không cảm giác được hơi thở của còn người trên thân cô,đây là ?

"Phụ thân gọi người qua." Mặc dù nữ tử không lộ vẻ gì, nhưng giọng điệu nửa như cầu nửa như không.

Phụ hoàng?Thiên Nguyệt Triệt cười nói, "Phiền tỷ tỷ dẫn đường."

"Tiểu công tử bên này, mời." Nữ tử ở phía trước dẫn đường, Thiên Nguyệt Triệt ở phía sau ánh nhìn sắc bén, đôi con ngươi đen tuyền khóa chặt trên lưng nữ tử, tựa như muốn xuyên thủng hai cái lỗ tới nơi, Thiên Nguyệt Triệt cố sức nhẫn lại dù ánh mắt toàn vị chua, cũng là tạm buông tha.

"Đây là nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt đơn thuần hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt không biết bọn họ đi bao lâu rồi, chẳng qua là quành quành rẽ rẽ vài vòng.

"Nơi này là trên thuyền." Nữ tử trả lời.

"Phụ hoàng có ở bên trong không?" Bọn họ đi tới một căn phòng, bên trong có chút ánh nến nhưng vẫn một màng mờ mịt.

"Mời, phụ thân ngài đang ở trong chờ."

Di ?Thiên Nguyệt Thần không quên để ý nét mặt của nữ nhân này, hoàn toàn bình tĩnh, mới rồi Thiên Nguyệt Triệt đã đổi xưng hổ với Thiên Nguyệt Thần – gọi một tiếng phụ hoàng, vậy mà nữ tử này không phản ứng, là cô ta đã sớm biết thân phận cả hai người.

Quân hạm có kẻ lạ trà trộn?

Thiên Nguyệt Triệt vươn tay đầy cửa, nhưng là, "Tỷ tỷ, Triệt nhi đây không nối, nặng quá."

Nữ tử vươn tay, hướng vãn cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, mở ra.

Thiên Nguyệt Triệt kéo tay nữ tử, "Triệt nhi sợ tối, tỷ tỷ theo Triệt nhi cùng vào đi." Không đợi nữ nhân kia cự tuyệt, Thiên Nguyệt Triệt đã lôi nàng vào.

Người vừa tiến vào, cửa tự nhiên khép lại, ánh nến mặc dù yếu ớt những cũng nhìn được mọi vật xung quanh, nhìn khắp bốn phía nào có cái bóng của Thiên Nguyệt Thần.

Buông tay nữ tử ra, Thiên Nguyệt Triệt đi lên vài bước, tựa như tìm tìm Thiên Nguyệt Thần, "Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?"

Song, nữ tử vừa được tự do, liền xoay người rời đi có điều lập tức cơ thể bị bắn trở lại, cửa ngay trước mặt nhưng như có một bức tường bô hình chắn ngang tuyệt không thể đi qua.

"Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?" Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, ánh nến chiếu vào gương mặt tinh sảo của hắn, âm thanh nhàn nhạt hỏi, giọng điệu non nớt kia biến mắt, vô hình toát lên sự lãnh ngạo cùng mùi vị vô tình.

Âm thanh Thiên Nguyệt Triệt bình thản kéo lý trí của nữ tử kia quay về, trong thoáng chốc dường như có chút bối bối dù nét mặt không khác khi nãy là mấy,đây là......

"Mạn La đế quốc tiểu điện hạ, quả nhiên không phải bình thường." Nữ tử nói chuyện, không còn bình bình đạm đạm giống vừa rồi, mà thêm chút hưng phấn ra mặt.

Thiên Nguyệt Triệt giống như nghĩ tới điều gì, "Linh hồn của người cùng thân thể hình như rất không ăn khớp." Dựa vào cảm nhận mà nói không ngờ phán trúng.

Nữ tử kia kinh ngạc, dù cho không nhìn rõ ánh mắt cô nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm giác thực là vậy.

"Buổi sáng ở trên boong thuyền cũng khuôn mặt này nhưng mang vẻ bối rối, còn lúc này đây bộ dáng của cô thì tương phản hoàn toàn, chỉ có vô vàn hứng thú cùng tò mò........."Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi nói, kéo dài âm cuối, "Thân thể này bị linh hồn các ngươi tàn phá ?"

"Xem ra, tin tức nhận được là có thế tin, tiểu điện hạ quả nhiên khiến cho bọn ta vui mừng, trong thân thể mảnh khảnh ẩn chứa một linh hồn thú vị." Nữ tử nói xong, thân thể từ từ ngã xuống.

"Ngươi nói?" Thiên Nguyệt Triệt trợn to hai mắt, cái linh thể này không giống với Tử Hồn, khó trách hắn không cảm giác được quỷ khí, linh thể bình thường là trước khi chết linh lực cao siêu hoặc không cũng là người có hồn phách thuần khiết. Nữ nhân kia ăn mặc vô cùng kỳ quái nhưng cũng không quá lạ mắt, trang phục này cùng phục sức của dân tộc Tang ở địa cầu rất giống nhau.

Linh thể này là người ở đâu tới?

"Tôi là người của Thánh Linh quốc."

Thánh Linh quốc, Thiên Nguyệt Triệt càng thêm kinh ngạc, hắn biết quốc gia này, hơn nữa không chỉ một lần được nghe thấy. Tuy trước Tu thuật lại một đường truy tìm dấu vết của sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc, cũng thấy được một khối đã có khắc ba chữ Thánh Linh quốc kia, nhưng đó không phải lần đầu hắn biết tới.

Mà là .....Đôi con ngươi nheo lại, hơi thở trở nên nguy hiểm, ở lần yến hội đó, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bị trộm mất huyết ngọc, khi ấy hắn còn nhớ kĩ có người nói, ngọc không chỉ có một khối mà là hai. Trong đó Thánh Linh quốc sở hữu một khối, khối khác là lễ vật mà một tiểu quốc dâng tặng cho phụ hoàng. Thời điểm đó phụ hoàng đang sủng ái nương của ngũ ca nên bạn thưởng cho họ, nàng đeo cho ngũ ca. Tám năm trước, huyết ngọc bị người ta trộm mấ và kẻ lấy trộm là một Ám Dạ chi tử.

Chuyện này, phụ hoàng không có nói rõ, luôn coi như "áo cũ thì lấy áo mới thay" nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết y rất để ý. Mà hôm nay, Thiên Nguyệt Triệt có cơ hội biết đáp án, giờ khắc này so ra có khi hắn còn chú ý hơn.

"Bôn điện hạ đã nghe qua về Thánh Linh quốc." Nếu đã ngửa bài thì không cần thiết phải tiếp tục giấu nữa, Thiên Nguyệt Triệt khôi phục sự cao ngạo lúc trước, "Nghe nói, Thánh Linh quốc có một bảo vật, là huyết ngọc."

Linh thể bị lời nói của Thiên Nguyệt Triệt đánh động, khi trước quan sát đứa bé này, luôn là tùy hứng cùng cao ngạo mà nàng đã thoáng quên một điều rằng đứa bé ấy xuất thân tôn quý, sự tôn quý này trong linh khí của hắn còn mang điểm bất thường, linh khí trong hắn mang sự tối cao, mang sự thuần khiết.Hắn, là ai?

Quả thật chỉ là một tiểu điện hạ bình thường thôi sao? Không thể, thân phận của hắn chắc chắn đặc biệt vượt quá sức tưởng tượng.

"Không, điện hạ sai rồi, bảo vật của Thánh Linh quốc – Huyết ngọc kia có hai khối."

"Cái gì? Hai khối?" Thiên Nguyệt Triệt không thể tin được, "Như vậy tại sao trong truyền thuyết lại chỉ nhắc tới có một."

"Từ khi Thành Linh quốc lập thành tới nay, luôn có hai khối huyết ngọc song hành, hai khối huyết ngọc đó là chí bảo của Thánh Linh, cùng với sự hưng suy của Thánh Linh quốc mà tồn tại. Trong một lần bất cẩn đã bị trộm mất một khối, kể từ đó Thánh Linh quốc suy yếu dần. Thánh Linh quốc cùng với các nước bên ngoài ngăn cách, không mấy giao thiệp, cho nên truyền thuyết ấy căn bản không phải là toàn bộ sự tình của Thánh Linh quốc."

"Như vậy, đã có chuyện gì? Cho dù có cao siêu tới đâu thì việc một quốc gia hoàn toàn biến mất tuyệt đối không thể đơn giản như thế." Thiên Nguyệt Triệt không giả thích được, thực sự không giải thích nổi.

"Lãng quên đã lâu, quốc gia của chúng tôi trước sống bên trong kết giới, vì việc huyết ngọc biến mất mà kết giới được mở, chúng tôi xuất hiện trước mặt mọi người. Cùng vì thói quen không tranh quyền đoạt thế mà tộc dân không cách nào hòa đồng được với người người trong thiên hạ, nhân tính xấu xa, và rất nhanh, quốc gia của chúng tôi bị tuyệt diệt."

"Nếu đã có kết giới thì huyết ngọc như thế nào bị trôm đi, ngoại nhân làm cách nào tiến nhập được kết giới đó?"

Nữ tử trầm mặc, "Tôi vốn là thị nữ của công chúa điện hạ, người là nữ nhi duy nhất của quốc vương, cho nên từ nhỏ đã được chỉ định sau này sẽ kế thừa ngôi báu, người vô cùng tôn quý. Cho đến một ngày, người đi dạo chơi rồi đem về một nam nhân...." Hồi ức khi xưa từ từ quay trở lại, "Người nam nhân ấy bị trọng thương nhưng vết thương không che được vẻ ngoài tuấn mỹ vô cùng, khiến công chúa nảy sinh tình cảm, tâm tư thiếu nữ lần đầu biết yêu thật dễ dàng bị hấp dẫn, bị rung động bởi một chàng trai ngoại giới........Trước giờ chưa từng có người ngoài vào tộc..........mà người đó với tộc dân cũng chẳng thấy khác biệt ở đâu cho nên chúng tôi dần dần đem lòng tin tưởng. Nam nhân ấy thực tốt lại còn anh dũng tài giỏi, vượt trội hơn các nam tử khác trong tộc bởi vậy quốc vương rất coi trọng y rồi quyết định đem công chúa tác thành cho y."

Nước mắt nữ tử tuôn rơi, "Bi kịch cũng từ đó mà bắt đầu."




Quyển 6 - Chương 18: Cố sự

"Khởi đầu của tình yêu như thế nào lại biến thành bi kịch?" Thiên Nguyệt Triệt phất phát tay, ở trong bóng tối của căn phòng giăng kết giới, ánh sáng từ linh lực của Quang Minh thần tử bao bọc chiếu rọi khuôn mặt nữ tử, vô cùng bi thương.

Nữ tử thoáng kinh ngạc, xúc động nhìn Thiên Nguyệt Triệt trước mắt, rồ lại nhìn khắp căn phòng, tràn ngập hơi thở lưu động,thật tốt......thật ấm áp. Đây là ma pháp, nhưng cho dù là ma pháp hướng sáng thì trước kia cũng chưa bao giờ thấy được người tạo ra cảm giác ấm áp như vậy, là linh thể, bọn họ đối với ma pháp bài xích không nhỏ, thiếu niên ấy sử dụng linh lực của mình lại có thể khiến họ dung hòa.

Làm cho người ta không tự chủ mà buông lỏng hết thảy.

"Bởi kẻ đó thực chất là lang tâm cẩu phế." Nữ tử phẫn hận, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.

Nghe đến đó, Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ đã dự liệu được chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo, nam nhân đó đã phản bội.

"Quốc vương sau khi qua đời, công chúa liền tiếp ngôi, nam nhân kia nghiễm nhiên trở thành hoàng phu tôn quý. Bởi Thánh Linh quốc ngắn cách với bên ngoài nên cuộc sống luôn trôi qua trong thái bình, cũng chính trong sự thái bình đó mà âm mưu bắt đầu nảy nở. Nam nhân kia luôn tận dụng đêm khuya yên tĩnh mà xuất nhập thánh quốc, dẫn linh khí từ trong ra, đem cái vẩn đục từ ngoài vào, khi hắn trộm đi thánh vật huyết ngọc rồi biến mât, nữ hoàng vì kiếm tìm hắn mà ra ngoài, tìm từ năm này qua năm nọ rồi họ dường như cùng nhau biến mất. Quốc gia không có quốc chủ cùng dần dần suy yếu. Một ngày nọ có một đám người thần bí tiến vào kết giới, bọn họ một thân đen kịt xông vào muốn chúng tôi giao ra một khối huyết ngọc khác. Năm đó nam nhân kia mang một khối huyết ngọc đi khiến cho linh thú trong Thánh Linh quốc không được áp chế, làm càn, mà trừ bỏ điện hạ không ai có thể kiềm giữ chúng."

"Thánh thú hộ quốc?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, đồng thwoif trong lòng dường như nảy sinh một cảm giác kỳ quái.

"Ân, là thánh thú hộ quốc – Bạch Hổ. Huyết ngọc vốn chính là đôi mắt của thánh thú."

Thánh thú Bạch Hổ.

Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt nảy lên một cái, nhớ tới Đàn Thành từng nói cho hắn biết, tổ tông của y từng cứu Bách thú vương Bạch Hổ, cho nên hắn có năng lực có thể cùng động vật khác tương thông, như vậy.......Tâm Thiên Nguyệt Triệt chấn động, Đàn Thành cùng Thánh Linh quốc có quan hệ gì?

Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt liền hỏi, "Con dân của Thánh Linh quốc có thể cùng với động vật thông hiểu ý nhau hay không?"

Di ?Nét mặt nữ tử có chút kinh ngạc, "Ý của điện hạ là gì?" Nữ tử chợt trở nên rất vui mừng, "Điện hạ biết cùng động vật nói chuyện được sao?"

"Có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của nữ tử, cái hắn muốn là đáp án câu trước đó.

"Là, người của Thánh Linh quốc, có thể cùng động vật nói chuyện với nhau, nhưng không phải ai cũng sở hữu năng lực đó, chỉ có người kế thừa ngôi vị hoàng đế, trên người chạy dòng máu hoàng gia mới có."

Cái gì?

Thiên Nguyệt Triệt nghe được tiếng tim mình đập rất nhanh,Như vậy Đàn Thành, hắn...? Không, không, không, tìn tức kia quá mức chấn động,"Có thể kể rõ một chút không."

Nét mặt hắn vô cùng kiên đinh, khiến cho người khác khó lòng chối từ.

Nữ tử cũng có chút lo nghĩ cho nên cũng không có cự tuyệt, "Bởi vì tổ tông của chúng tôi, hoàng đế đời thứ nhất đã cứu Bách thú vương Bạch Hổ, cho nên Bạch Hổ mới trở thành thánh thú hộ quốc của chúng tôi, sau khi Bạch Hổ qua đời, mỗi một vị hoàng đế kế vị đều có loại năng lực cùng động vật hiểu ý ấy. Hơn nữa, thân thể Bạch Hổ khi chết hóa thành tượng đá,......đôi mắt đó chính là hai khối Huyết ngọc kia."

"Vậy tại sao lại đem huyết ngọc từ đôi mắt Bạch Hổ đó lấy ra?"

"Vì nếu để hai khối huyết ngọc cùng một chỗ sẽ không an toàn, cho nên......., nữ hoàng sau khi người rời khỏi Thánh Linh quốc, bọn ta mới biết mắt Bạch Hổ bị khuyết thiếu chính là huyết ngọc còn lưu lại kia đã bị người lấy mang theo. Đám người kia xông vào Thánh Linh quốc muốn lấy trộm ngọc nhưng rốt cuộc không còn mà lấy, chúng rất không cam tâm cho nên đã đuổi giết rất nhiều tộc dân chúng tôi. Những linh hồn ấy bị nhốt trong kết giới bao bọc quốc gia không cách nào khác ra đi cũng chẳng biết làm sao để siêu thoát."

"Nếu vây, ngươi sao lại tới được nơi này?"

"Lúc tôi đi khỏi thì còn sống, vì muốn ra ngoài tìm nữ hoàng cho nên mới tránh được một kiếp truy sát kia, tới lúc tôi trở về thì Thánh Linh quốc đã tan thành mây khói, tới được thánh miếu, nơi này thờ phụng tượng đá của thánh thú cho nên người đem toàn bộ trận giết chóc ấy truyền tới ý thức trong tôi, tôi mới biết được cả câu chuyện từ đầu tới cuối."

"Nhưng là......" Nước mắt lại một lần rơi xuống, "Cho tới lúc chết, tôi cũng không tìm được nữ hoàng bệ hạ."

"Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi là linh thể, có khả năng nhập thân, nghe nói thuyền này muốn đi tới Khả Hãn Nặc quốc mà Khả Hãn Nặc quốc đó lại gần với Thánh Linh cho nên tôi liền áp chế cô gái kia, muốn dùng thân xác ấy mà về lại cố quốc."

"Sáng nay ở trên boong, nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy?" Vì sao nhìn thấy hắn cùng phụ hoàng liền hoảng sợ mà vội vã bỏ chạy?

"Này....." Nữ tử mặt thoáng đỏ ửng, tựa hồ có chút hối lỗi, "Tôi vốn trốn ở một góc thuyền thôi, các người trên thuyền toàn là nam nhân, tôi tìm sao được thân thể nữ nhân nào để nhập vào, sau giữa đường các người cứu chiếc thuyền kia, tôi nhìn thấy cô gái này bèn áp vào, nàng vốn là thị nữ cạnh một vị tiểu thư, sáng nay phụng mệnh đi mời phụ thân ngài, kết quả là vừa thấy mặt.....nhìn thấy.....nhìn thấy phụ thân ngài nhìn ngài thâm tình như vậy, cho nên cô ấy hoảng sợ."

"Vị tiểu thư kia ? Lại chuyện gì nữa?"

"Cái này tôi không biết, tôi chỉ tạm bám vào thân thể của thị nữ kia thôi, không dám nhập hồn bởi vị tiểu thư kia vô cùng lợi hại, tôi ở trước mặt nàng cảm thấy rất bức bách cho nên sợ sẽ bị nàng phát hiện ra mất, cái kia....." Nữ tử có chút bối rồi, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống, "Xin hỏi, ngài lúc trước nhắc đến năng lực cùng động vật thông hiểu là có chuyện gì xảy ra? Có thể hay không nói cho tôi biết."
"Ta cần xác định thêm đã." Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt, không nói rõ ràng, thật sự hắn không thể lỗ mãng được.

"Nếu quả thật có người như vậy, hắn nhất định là hài tử của nữ hoàng bệ hạ, ngài có thể không biết, nữ hoàng của chúng tôi nếu như sinh hạ được người kế vị như vậy năng lực của nàng sẽ biến mất, tôi sợ......"

"Yên tâm." Thiên Nguyệt Triệt nhả ra hai chữ, hắn dường như có thế xác nhận Đàn Thành có lẽ thực sự là hoàng tử của Thánh Linh quốc, " Ngươi không thể tiếp tục trú ngụ trong thân thể của cô gái này nữa, dù ngươi là linh thể những rốt cuộc vẫn là âm hồn, nếu ở lâu sẽ tổn hại đến nguyên khí của nữ tử này."

"Tôi biết, nhưng tôi có thể đi nơi nào nữa đây?"

"Nếu vậy.....Ta tạm thời sẽ đem ngươi thu vào trong Tạp Cơ Tư, nhưng là......ở bên tron đó còn có rất nhiều những cá thể khác, hy vọng ngươi sẽ không khó xử."

........

Thu nhận linh thể xong Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới hắn tựa hồ quên hỏi linh thể này phụ hoàng của hắn hiện đang ở đâu rồi. Có điều cùng không sao, nếu nữ tử này là do nhận mệnh mà đến thì người chỉ thị kia hắn muốn tách hắn cùng phụ hoàng ra, phụ hoàng ở bên kia nhất định cũng có chuyện thú vị mới đúng.

Ngón út móc một cái, đem nữ nhân bất tỉnh trên mặt đất kia mang theo dời khỏi căn phòng. Thiên Nguyệt Triệt hào hững đi tìm Thiên Nguyệt Thần.

.......

Thiên Nguyệt Thần nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân hai tay đặt lên vai y, "Bệ hạ, ta không muốn người dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, phải dùng ánh mắt mà người đã nhìn đứa bé kia sáng nay, cỡ nào nhu....."

Chữ "tình" chưa kịp nói ra thì một luồng khói đen đã quấn lấy hai cánh tay khiến nữ nhân kia cả kinh, thân ảnh đột nhiên biến mất.

Thiên Nguyệt Thần ánh mắt sững lại, quả nhiên, cũng giống vừa rồi, biến mất mà không lưu lại hơi thở lưu động. Lúc này nữ nhân kia đang ở đâu, căn bản không tài nào phát hiện được.

"Thật là một nam nhân nhẫn tâm." Thanh âm ở phía trước Thiên Nguyệt Thần vang lên, thân ảnh nữ nhân kia lại hiện ra, "Lại muốn chặt đứt cánh tay của ta." –Mới vừa rồi nếu như mình không mau thoát ra, sợ rằng khói đen đó đã sớm bẻ gãy hai tay rồi, người nam nhân sao lại có thể vô tình đến vậy.

Hay là hắn chỉ thâm tình đối với mình thiếu niên kia?

.........

Là hắc khí của phụ hoàng.

Bước chân của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, phụ hoàng dùng tới hắc khí, là y đụng phải đối thủ? –Không, trên thế giới này không có ai đủ sức làm đối thủ của phụ hoàng. Thiên Nguyệt Triệt vô cùng tin tưởng như vậy –Phụ hoàng là đang đối phó với kẻ nào?

Nghĩ tới đây, tâm tính muốn hóng hớt náo nhiệt càng dâng lên, lập tức bước càng nhanh hơn.

.......

"Cánh tay của ngươi làm ta chướng mắt." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng, ưu nhã buông lời lãnh khốc, hắc khí bên cạnh hắn lại động, vây hướng nữ nhân kia, một lần nữa thân ảnh đó lại biến mất.

"Ngươi lại dùng chiêu đó nữa." Nữ nhân tự phụ lên tiếng.

Nhưng lần này, nữ nhân trợn to mắt, nghẹn họng nhìn nam nhân trước mắt, "Ngươi .......ngươi...." Hô hấp có chút khó khăn đừng nói là lên tiếng nổi.

"Muốn hỏi tại sao ta lại biến ngươi ẩn thân ở đâu?" Thiên Nguyệt Thần cười, nụ cười vô cùng mê người, "Đúng là khí tức của ngươi không động, ta quả thật không cách nào biêt vị trí của ngươi, nhưng ngươi đã quá tự phụ ...... mỗi lần trước khi hiện thân lại phát ra âm thanh trước."

Mà lúc nữ nhân này lên tiếng, Thiên Nguyệt Thần sẽ định hướng được, cho nên hắn đoán ra nơi nàng ta đang giấu mình.

"Ngươi thật đáng sợ...."

Xoẹt xoẹt xoẹt..... Đây là......tiếng bước chân của Triệt nhi.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, đồng thời buông lỏng tay, thả cho nữ nhân kia một đường.

Chương 17: Huyết ngọc

**

Mạn La đế quốc Hoàng đế bệ hạ– những lời này làm cho Thiên Nguyệt Thần xung động không nhỏ, nhưng điều khiến y thực sự để tâm là việc nữ tử ấy đột nhiên di động từ sau ra trước chỉ trong khoảnh khắc.

Nhưng Thiên Nguyệt Thần là người ra sao, kinh chắc bất quá là trong nháy mắt, ngay sau đó rất nhanh thần thái đã khôi phục trấn địnhnhư ban đầu.

Khi nữ tử này di động, y không cảm nhận được nội tức của cô, này nói lên điều gi? Thiên Nguyệt Thần rõ ràng, chỉ cần là ma pháp, thời điểm vận dụng, cho dù có cao nhân tới mức nào với tu vi của Thiên Nguyệt Thần tuyệt nhiên đều có thể cảm nhận được đừng nói là gần trong gang tấc, cho dù là xa tới ngàn thước vẫn nhạy bén như thường.

Nhưng là, vừa rồi y không cảm nhận được. Nữ tử không dùng ma pháp, vậy ngoài ma pháp ra có loại linh lực nào có khả năng di động không gian đây. Chợt trong đầu Thiên Nguyệt Thần vang lên lời Tư Đốn Phất Lai từng nói – Là ẩn nhẫn của Thục quốc.

Ẩn nhẫn – có khả năng này.Cặp mắt kia không những không chút sợ hãi mà ngược lại ý cười càng sâu.

Thiên Nguyệt Triệt từ trong phòng đi ra, đầu nhỏ loạng choạng, lại có chút nhàm chán. Phụ hoàng không biết sao bỏ lại hắn ra ngoài một mình đi dạo, như vậy có chuyện gì mà tới giờ vẫn chưa quay về?

Xỏ dép, mặc áo ngoài, Thiên Nguyệt Triệt đi tới khu vực tổ chức yến hội.

"Xin chào" Một giọng nữ thanh thúy vang lên quấy rầy cước bộ của hắn.

Nữ tử này là ?

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, buổi sáng lúc hắn đang dùng điểm tâm, cô gái này cũng ở đó, hắn nhớ kỹ phụ hoàng còn nhìn nàng hồi lâu,Hiện nàng tìm đến mình?

"Tỷ tỷ tìm ta có việc sao?"Đáy mắt ánh nhìn sắc nhọn tản đi, Thiên Nguyệt Triệt dùng thanh âm non nớt hướng người kia ngọt ngào hỏi.

Nữ tử này khuôn mắt bình thường, nhưng là......Thiên Nguyệt Triệt trong lòng khẽ động, hắn cư nhiên không cảm giác được hơi thở của còn người trên thân cô,đây là ?

"Phụ thân gọi người qua." Mặc dù nữ tử không lộ vẻ gì, nhưng giọng điệu nửa như cầu nửa như không.

Phụ hoàng?Thiên Nguyệt Triệt cười nói, "Phiền tỷ tỷ dẫn đường."

"Tiểu công tử bên này, mời." Nữ tử ở phía trước dẫn đường, Thiên Nguyệt Triệt ở phía sau ánh nhìn sắc bén, đôi con ngươi đen tuyền khóa chặt trên lưng nữ tử, tựa như muốn xuyên thủng hai cái lỗ tới nơi, Thiên Nguyệt Triệt cố sức nhẫn lại dù ánh mắt toàn vị chua, cũng là tạm buông tha.

"Đây là nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt đơn thuần hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt không biết bọn họ đi bao lâu rồi, chẳng qua là quành quành rẽ rẽ vài vòng.

"Nơi này là trên thuyền." Nữ tử trả lời.

"Phụ hoàng có ở bên trong không?" Bọn họ đi tới một căn phòng, bên trong có chút ánh nến nhưng vẫn một màng mờ mịt.

"Mời, phụ thân ngài đang ở trong chờ."

Di ?Thiên Nguyệt Thần không quên để ý nét mặt của nữ nhân này, hoàn toàn bình tĩnh, mới rồi Thiên Nguyệt Triệt đã đổi xưng hổ với Thiên Nguyệt Thần – gọi một tiếng phụ hoàng, vậy mà nữ tử này không phản ứng, là cô ta đã sớm biết thân phận cả hai người.

Quân hạm có kẻ lạ trà trộn?

Thiên Nguyệt Triệt vươn tay đầy cửa, nhưng là, "Tỷ tỷ, Triệt nhi đây không nối, nặng quá."

Nữ tử vươn tay, hướng vãn cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, mở ra.

Thiên Nguyệt Triệt kéo tay nữ tử, "Triệt nhi sợ tối, tỷ tỷ theo Triệt nhi cùng vào đi." Không đợi nữ nhân kia cự tuyệt, Thiên Nguyệt Triệt đã lôi nàng vào.

Người vừa tiến vào, cửa tự nhiên khép lại, ánh nến mặc dù yếu ớt những cũng nhìn được mọi vật xung quanh, nhìn khắp bốn phía nào có cái bóng của Thiên Nguyệt Thần.

Buông tay nữ tử ra, Thiên Nguyệt Triệt đi lên vài bước, tựa như tìm tìm Thiên Nguyệt Thần, "Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?"

Song, nữ tử vừa được tự do, liền xoay người rời đi có điều lập tức cơ thể bị bắn trở lại, cửa ngay trước mặt nhưng như có một bức tường bô hình chắn ngang tuyệt không thể đi qua.

"Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?" Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, ánh nến chiếu vào gương mặt tinh sảo của hắn, âm thanh nhàn nhạt hỏi, giọng điệu non nớt kia biến mắt, vô hình toát lên sự lãnh ngạo cùng mùi vị vô tình.

Âm thanh Thiên Nguyệt Triệt bình thản kéo lý trí của nữ tử kia quay về, trong thoáng chốc dường như có chút bối bối dù nét mặt không khác khi nãy là mấy,đây là......

"Mạn La đế quốc tiểu điện hạ, quả nhiên không phải bình thường." Nữ tử nói chuyện, không còn bình bình đạm đạm giống vừa rồi, mà thêm chút hưng phấn ra mặt.

Thiên Nguyệt Triệt giống như nghĩ tới điều gì, "Linh hồn của người cùng thân thể hình như rất không ăn khớp." Dựa vào cảm nhận mà nói không ngờ phán trúng.

Nữ tử kia kinh ngạc, dù cho không nhìn rõ ánh mắt cô nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm giác thực là vậy.

"Buổi sáng ở trên boong thuyền cũng khuôn mặt này nhưng mang vẻ bối rối, còn lúc này đây bộ dáng của cô thì tương phản hoàn toàn, chỉ có vô vàn hứng thú cùng tò mò........."Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi nói, kéo dài âm cuối, "Thân thể này bị linh hồn các ngươi tàn phá ?"

"Xem ra, tin tức nhận được là có thế tin, tiểu điện hạ quả nhiên khiến cho bọn ta vui mừng, trong thân thể mảnh khảnh ẩn chứa một linh hồn thú vị." Nữ tử nói xong, thân thể từ từ ngã xuống.

"Ngươi nói?" Thiên Nguyệt Triệt trợn to hai mắt, cái linh thể này không giống với Tử Hồn, khó trách hắn không cảm giác được quỷ khí, linh thể bình thường là trước khi chết linh lực cao siêu hoặc không cũng là người có hồn phách thuần khiết. Nữ nhân kia ăn mặc vô cùng kỳ quái nhưng cũng không quá lạ mắt, trang phục này cùng phục sức của dân tộc Tang ở địa cầu rất giống nhau.

Linh thể này là người ở đâu tới?

"Tôi là người của Thánh Linh quốc."

Thánh Linh quốc, Thiên Nguyệt Triệt càng thêm kinh ngạc, hắn biết quốc gia này, hơn nữa không chỉ một lần được nghe thấy. Tuy trước Tu thuật lại một đường truy tìm dấu vết của sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc, cũng thấy được một khối đã có khắc ba chữ Thánh Linh quốc kia, nhưng đó không phải lần đầu hắn biết tới.

Mà là .....Đôi con ngươi nheo lại, hơi thở trở nên nguy hiểm, ở lần yến hội đó, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bị trộm mất huyết ngọc, khi ấy hắn còn nhớ kĩ có người nói, ngọc không chỉ có một khối mà là hai. Trong đó Thánh Linh quốc sở hữu một khối, khối khác là lễ vật mà một tiểu quốc dâng tặng cho phụ hoàng. Thời điểm đó phụ hoàng đang sủng ái nương của ngũ ca nên bạn thưởng cho họ, nàng đeo cho ngũ ca. Tám năm trước, huyết ngọc bị người ta trộm mấ và kẻ lấy trộm là một Ám Dạ chi tử.

Chuyện này, phụ hoàng không có nói rõ, luôn coi như "áo cũ thì lấy áo mới thay" nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết y rất để ý. Mà hôm nay, Thiên Nguyệt Triệt có cơ hội biết đáp án, giờ khắc này so ra có khi hắn còn chú ý hơn.

"Bôn điện hạ đã nghe qua về Thánh Linh quốc." Nếu đã ngửa bài thì không cần thiết phải tiếp tục giấu nữa, Thiên Nguyệt Triệt khôi phục sự cao ngạo lúc trước, "Nghe nói, Thánh Linh quốc có một bảo vật, là huyết ngọc."

Linh thể bị lời nói của Thiên Nguyệt Triệt đánh động, khi trước quan sát đứa bé này, luôn là tùy hứng cùng cao ngạo mà nàng đã thoáng quên một điều rằng đứa bé ấy xuất thân tôn quý, sự tôn quý này trong linh khí của hắn còn mang điểm bất thường, linh khí trong hắn mang sự tối cao, mang sự thuần khiết.Hắn, là ai?

Quả thật chỉ là một tiểu điện hạ bình thường thôi sao? Không thể, thân phận của hắn chắc chắn đặc biệt vượt quá sức tưởng tượng.

"Không, điện hạ sai rồi, bảo vật của Thánh Linh quốc – Huyết ngọc kia có hai khối."

"Cái gì? Hai khối?" Thiên Nguyệt Triệt không thể tin được, "Như vậy tại sao trong truyền thuyết lại chỉ nhắc tới có một."

"Từ khi Thành Linh quốc lập thành tới nay, luôn có hai khối huyết ngọc song hành, hai khối huyết ngọc đó là chí bảo của Thánh Linh, cùng với sự hưng suy của Thánh Linh quốc mà tồn tại. Trong một lần bất cẩn đã bị trộm mất một khối, kể từ đó Thánh Linh quốc suy yếu dần. Thánh Linh quốc cùng với các nước bên ngoài ngăn cách, không mấy giao thiệp, cho nên truyền thuyết ấy căn bản không phải là toàn bộ sự tình của Thánh Linh quốc."

"Như vậy, đã có chuyện gì? Cho dù có cao siêu tới đâu thì việc một quốc gia hoàn toàn biến mất tuyệt đối không thể đơn giản như thế." Thiên Nguyệt Triệt không giả thích được, thực sự không giải thích nổi.

"Lãng quên đã lâu, quốc gia của chúng tôi trước sống bên trong kết giới, vì việc huyết ngọc biến mất mà kết giới được mở, chúng tôi xuất hiện trước mặt mọi người. Cùng vì thói quen không tranh quyền đoạt thế mà tộc dân không cách nào hòa đồng được với người người trong thiên hạ, nhân tính xấu xa, và rất nhanh, quốc gia của chúng tôi bị tuyệt diệt."

"Nếu đã có kết giới thì huyết ngọc như thế nào bị trôm đi, ngoại nhân làm cách nào tiến nhập được kết giới đó?"

Nữ tử trầm mặc, "Tôi vốn là thị nữ của công chúa điện hạ, người là nữ nhi duy nhất của quốc vương, cho nên từ nhỏ đã được chỉ định sau này sẽ kế thừa ngôi báu, người vô cùng tôn quý. Cho đến một ngày, người đi dạo chơi rồi đem về một nam nhân...." Hồi ức khi xưa từ từ quay trở lại, "Người nam nhân ấy bị trọng thương nhưng vết thương không che được vẻ ngoài tuấn mỹ vô cùng, khiến công chúa nảy sinh tình cảm, tâm tư thiếu nữ lần đầu biết yêu thật dễ dàng bị hấp dẫn, bị rung động bởi một chàng trai ngoại giới........Trước giờ chưa từng có người ngoài vào tộc..........mà người đó với tộc dân cũng chẳng thấy khác biệt ở đâu cho nên chúng tôi dần dần đem lòng tin tưởng. Nam nhân ấy thực tốt lại còn anh dũng tài giỏi, vượt trội hơn các nam tử khác trong tộc bởi vậy quốc vương rất coi trọng y rồi quyết định đem công chúa tác thành cho y."

Nước mắt nữ tử tuôn rơi, "Bi kịch cũng từ đó mà bắt đầu."




Quyển 6 - Chương 19: Nghiên cứu

  Nữ nhân trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, vốn tưởng mình sẽ chết nhưng không ngờ một khắc ấy Thiên Nguyệt Thần lại buông ra.

"Phụ hoàng." Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt hiện ra, đôi con ngươi màu đen trong trẻo hướng tới Thiên Nguyệt Thần, dư quang liếc tới nữ nhân đứng kia, tạm dừng lại, "Phụ hoàng." Thân ảnh bé nhỏ nhào vào lồng ngực nam nhân, mềm mại như vậy, kiêu ngạo như vậy.

Hừ, nữ nhân đứng sau nhìn thấy trong mắt Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy nhìn mình mà khinh thường.

"Tỉnh?" Động tác nhẹ nhàng đầy sủng nịnh xoa đầu hải tử, vốn phút trước là một nam nhân lãnh khốc vô tình lúc này đây chỉ còn là ôn nhu cùng chung tình.

"Ân." Đầu nhỏ gật mạnh, "Phụ hoàng, Triệt nhi vừa mới bị người khác lừa." Trước mặt kẻ khác, Mạn La đế quốc – bốc đồng tiểu điện hạ vĩnh viễn treo một nụ cười vô hại, khuôn mặt tinh sao ấy luôn là hồn nhiên như thế, con ngươi trong suốt chớp a chớp, chỉ có người thân thuộc mới biết dáng vẻ đó thực chất là bước đệm cho chuỗi hành động bắt nạt người khác sau này.

"Ưm, ai to gan như thế, dám khi dễ Triệt nhi?" Cầm tay tiểu bảo bối, chạm vào mạch nơi cổ tay, cảm giác được linh lực lưu động, mới rồi Triệt nhi cùng kẻ khác giao thủ?

Nhưng một mặt cũng không cảm giác được gì dị thường, liền hiểu ra thực chất linh lực vừa rồi là Thiên Nguyệt Triệt vận khởi để tạo kết giới, liền dùng ánh mắt hỏi thăm cùng cảnh cáo.

"Vừa này, Triệt nhi từ phòng đi ra liền có một tỷ tỷ tới tìm Triệt nhi, nói là phụ hoàng cho gọi, sau đó Triệt nhi đi theo tỷ tỷ ấy, đi một đoạn đường dài, nhưng rốt cuộc tới nơi cũng không thấy phụ hoàng đâu, xoay người lại phát hiện tỷ tỷ đó biến đâu mất, Triệt nhi tìm a, cứ như vậy tìm tới nơi này." Thanh âm nót nớt nghe không nhẹ cũng không nặng, đây là Thiên Nguyệt Triệt cố ý nói cho cái nữ nhân đứng kia nghe.

Trên mặt nữ nhân biến động hay không nhìn không ra nhưng trong lòng đích thực rung lên, cũng không phải lo lắng cho tỳ nữ kia an toàn hay không, ả chỉ không rõ Thiên Nguyệt Triệt nói lời đó có ý tứ gì.

Thiên Nguyệt Thần xoa xoa đầu nhi tử, "Là phụ hoàng không tốt, không nên rời Triệt nhi, để Triệt nhi lo lắng, phụ hoàng lập tức phái người đi thăm dò, rốt cuộc lá gan của kẻ nào lớn như vậy cư nhiên dám giả truyền thánh chỉ."

"Ân, phụ hoàng nếu tìm được rồi, nhất định phải nói để cho Triệt nhi xử lý nha." Thiên Nguyệt Triệt bày ra ngữ điệu mềm nhũn, áp sát hơn vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, "Trong phòng thí nghiệm của Triệt nhi vẫn còn thiếu tiêu bản đó." Song, ý tứ trong lời nói nhu hòa đó lại khiến nữ nhân kia nhịn không được run sợ.

Đây rốt cuộc là một thiếu niên như thế nào vậy.

"Tiêu bản?" Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, khó hiểu –Lại là vật không hay ho gì đây.

"Chính là đem nội tạng trong người kẻ đó toàn bộ lấy ra, đem thân thể cho đóng băng, cứng thành tượng đá đó." Mặt làm ra vẻ đương nhiên ngước lên hỏi, "Phụ hoàng, dì này là ai a? Tại sao cứ mãi nhìn chúng ta?"

Trước nói một câu kinh khủng, sau lại một câu nhanh chóng thay đổi ngữ điệu.

Dì? Nét mặt nữ nhân nhanh chóng cứng lại.Nàng? Rất già sao?

Nữ nhân trong mắt hiện vẻ không ui, hài tử này thật chẳng chút lễ phép, liền nói, "Tiểu điện hạ phải chăng từng có tật ở mắt?"

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt ánh mắt sáng lên, "Dì a, làm sao ngươi biết?"

Lại là dì? Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, cười, "Nếu không phải từng có tất ở mắt, tiểu điện hạ nên thấy rõ ràng hơn một chút chứ, ta – còn – rất – trẻ – tuổi ."

"Di?" Lại một tiếng di nữa, nữ nhân nghe mà ứa gan, "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, "Bà dì này thật kỳ quái nha, biết rõ ta là tiểu điện hạ, lại còn biết ta từng có tất ở mắt, phụ hoàng, Triệt nhi nhớ kỹ Nặc Kiệt đã nói, trong cung chúng ta có một cung nữ từng bị bắt nạt, sau thần kinh luôn bị kích động, theo cách nói đời thường là bị thần kinh ấy, dì này là người đó?"

Đôi con ngươi đen nhánh lại sáng lên, "Phụ hoàng, Triệt nhi muốn nghiên cứu nàng."

Ngón chỏ chỉ chỉ vào nữ nhân kia, Thiên Nguyệt Triệt không che giấu toán tính.

Nữ nhân trên mặt biến hóa lúc trắng lúc xanh, đứa bé này thật sự chọc giận nàng, nhưng ngại hắn là hài tử của Thiên Nguyệt Thần nàng không thể lỗ mãng.

"Hừ" Lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Trieeth một cái, nữ nhân xoay người rời đi, từ phía sau Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, "Phụ hoàng, người này rất vô phép, chúng ta đem nàng đuổi khỏi thuyền đi, cho chết đuối dưới sông, Triệt nhi lúc đó còn có thể nghiên cứu."

Nữ nhân đang bước đi nghe thấy suýt nữa ngã xuống.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nâng giọng cảnh cáo, dù rằng âm điêu vẫn vô cùng ôm nhu.

Rốt cuộc, tiểu điện hạ bốc đồng phát ra tiếng cười đắc ý.

Thấy nữ nhân đã đi xa, Thiên Nguyệt Triệt nhăn nhăn mũi nhỏ, ở trên người Thiên Nguyệt Triệt ngửi ngửi.

Lôi cái đầu nhỏ đang cọ quậy trên người ra, Thiên Nguyệt Thần không khỏi cười vang, "Triệt nhi từ khi nào biến thành một chú cún nhỏ rồi?" Nhìn bộ dáng kia thật giống làm sao.

"Vì phụ hoàng là đại lang a." Thiên Nguyệt Triệt không vui nói, "Phụ hoàng trên người có mùi dầu vừng, Triệt nhi chưa bao giờ dùng."

Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, "Đi thôi, trở về tắm."

"Hừ, phụ hoàng để cho nữ nhân kia gần người?" Bất mãn vô cùng, Thiên Nguyệt Triệt quyết định sẽ giải quyết nữ nhân kia, ánh mắt cô ta nhìn mình vô cùng không thích hợp.

"Có dùng mấy chiêu." Thiên Nguyệt Thần lựa chọn thẳng thắn.

"Cũng chỉ mấy chiêu, phụ hoàng đã dùng tới hắc khí." Thiên Nguyệt Triệt căn bản không tin.

Đưa tay ôm dụi Thiên Nguyệt Triệt.

"A......" Thiên Nguyệt Triệt sợ hãi kêu, "Phụ hoàng, người làm gì, tha ta xuống, mau buông ta xuống."

"Chẳng qua là mấy chiêu thôi mà, cô ta....... Nếu như ta đoán không nhầm, hẳn là thuộc phái ẩn nhẫn (ninja)." Ôm chặt hài tử trong ngực, "Triệt nhi nếu động đậy nữa mà té xuống phụ hoàng cũng mặc kệ nha." Ôn nhu mà uy hiếp, thực chất có té xuống cũng không xảy ra chuyện gì nhiều lắm thì cũng là mông nở hoa mà thôi.

Quả nhiên, Thiên Nguyệt Triệt sợ đau nhất lập tức dịu ngoan, "Ẩn nhẫn, cô ta cùng chuyện của Thư phi có quan hệ, hoặc là có liên quan tới Dĩ Sắc Liệt quốc, nếu đúng thì cô ta tới đây trà trộn bằng cách nào?" Vô tình xen lẫn trong đám lữ khách kia, vận khí tốt như vậy hả, hết lần này tới lần khác đều đụng phải.

Về tới phòng, hai ba nhát lột xong quần áo của tiểu tử trên người, kế tiếp thả vào thùng nước tắm, nước bắn tung tóe liền bị tiểu tử kia mắng liên tục, "Thiên Nguyệt Thần, ngươi khốn kiếp." Họ khan mấy cái, dường như là bị sặc nước.

"Triệt nhi không phải nói muốn tắm rửa sao?" Cởi áo trên người, Thiên Nguyệt Thần bước từng bước dài tới.

Phanh......Thiên Nguyệt Triệt vô thức bật dậy, "Ngươi muốn làm gì?"

Nhìn tiểu tử đang khẩn trương kia một cái, Thiên Nguyệt Thần cười vô cùng ám muội mà nói, "Nghĩ muốn Triệt nhi."

"Ngươi ....... Ngươi......." Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên.

Thiên Nguyệt Thần tà mị cười, một tay quấn lấy eo Thiên Nguyệt Triệt kéo sát tới lồng ngực mình, một tay nâng cằm nhỏ, chậm rãi tiến tới, mút mút cánh môi hồng xinh.

Thiên Nguyệt Triệt lúc này tim bắt đầu tăng tốc, đây là mùi vị của phụ hoàng, hắn rất thích thú, hai cánh tay không nhịn được vươn ra dụ dỗ, chủ động ôm lấy cổ nam nhân, đầu lưỡi dâng lên dây dưa cùng đáp trả.

Trong phòng tràn ngập hơi thở tình sắc.

"Phụ ...... phụ hoàng, Triệt nhi không nổi nữa." Miễn cưỡng tựa vào ngực nam nhân, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy mệt mỏi, bả vai vô lực rũ xuống, thân thể giật giật, có điều dục vọng cứng cáp đang chôn sâu ở nơi nào đó vẫn còn đang dồi dào sinh lực, "Phụ hoàng?" Đáng thương nhìn nam nhân, hắn thật sự quá mệt mỏi.

"Triệt nhi đừng để ý, nhắm mắt lại là tốt rồi." Hai tay nâng thắt lưng bảo bối, tiếp tục tiến vào rút ra, chưa thể ngừng nghỉ.

Thẳng cho đến khi đêm xuống mới chịu buông hài tử trong ngực ra.

"Triệt nhi." Vỗ vỗ hai má Thiên Nguyệt Triệt.

"Ân?" Miễn cưỡng mở mắt, nét mặt tràn ngập phong tình.

"Trên thuyền chúng ta có nội gián." Từ trong nước ấm ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt tẩy rửa, nhấc qua bọc trong khăn khô, lau người rồi bước về giường.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Ân, ta biết, nếu không thì người đàn bà kia làm sao biết được hành trình của chúng ta đây? Khi cứu được nhiều khách lữ hành như vậy, chúng ta cũng không rõ là nữ nhân kia có ở trong số đó hay không nữa, có khi ả đã lẫn ở trong thuyền từ trước chứ thân nữ nhi như vậy một đám hải tặc lẽ nào bỏ qua."

"Hài tử thông mình, cho nên lúc vừa bắt đầu đã có người báo cho ả ta toàn bộ hải trình, Triệt nhi đoán kẻ đó là ai?"

"Phụ hoàng, Triệt nhi thích nhất chơi trò mèo vờn chuột." Thiện Nguyệt Triệt xấu xa cười, sau đó mệt mỏi mà thiếp đi trong ngực nam nhân.

....................

"Bệ ha, ngài tìm nô tài?" Nặc Kiệt vừa mới ở trong yến hội hưởng thụ niềm vui, nghe được truyền âm của Thiên Nguyệt Thần liền vội vàng chạy tới.

"Ừm, người dừng yến hội được rồi, sau đó đi tìm một người, tiếp theo......." Thiên Nguyệt Thần đem kế hoạch từ đầu đến cuối nói một lượt.

"Nô tài đã biết, bệ hạ.....Cái kia......chuyện này để cho nô tài một mình xử lý?" Nghe được một vài âm thanh, rõ ràng là Thiên Nguyệt Triệt phát ra, là vô cùng hưng phấn.

"Cũng đừng làm trẫm thất vọng."

"Dạ, nô tài nhất định vì bệ hạ cúc cung tận tụy." Âm thanh Nặc Kiệt thập phần vang dội.

........

Tại một góc tối trên thuyền.

"Hài tử kia đúng là không bình thường." Thanh âm trung tính làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khó phân định rõ là nam hay nữ.

"Hừ, thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường là Mạn La đế quốc hoàng đế mà lại cùng với con trai mình tư tình." Thanh âm nữ nhân lộ rõ vẻ khinh thường.




Quyển 6 - Chương 20: Sắc đẹp

  Một đội thi vệ xông ào vào yến hội nơi đại sảnh.

Nhớ lại mới mấy bữa trước đụng độ đám hải tặc, sự hoảng loạn từ tận sâu trong kí ức của những người tham gia yến hội vẫn còn nguyên đó, đang yên đang lành thấy một màn như vậy sợ tới mức người kéo ta túm dàn tản loạn cả ra. Người xuất hiện dẫn đầu đoàn vệ binh là tổng quản mập mạp, Nặc Kiệt quan đại nội.

Nặc Kiệt nâng cằm hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt nhếch lên cười ẩn ý nói, "Mọi người tiếp tục chơi, tiếp tục vui chơi."

"Cái kia.....Xin hỏi ngài, có chuyện gì xảy ra sao?" Thuyền trưởng đang lúc mọi người tạm thời trấn tĩnh lại, cẩn trọng dò hỏi.

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Nặc Kiệt một mặt hòa khí giải thích, "Chẳng qua là, nơi này có người giả mạo chủ tử nhà ta, đem tiểu chủ tử lừa gạt vào phòng tối, ý đồ mưu hại."

Tâm mọi người vừa mới nghe câu trước buông xuống chưa được một phút, nghe nốt câu sau thì lại giật thót lên, quay mặt nhìn nhau sửng sốt,Là ai? Kẻ nào?

Vừa loạn, vừa hoảng, nhất thời nghi kị lẫn nhau, tất cả đều chung một suy nghĩ muốn nhanh rũ bỏ mọi mối quan hệ với những người còn lại.

"Theo như lời tiểu chủ tử thuật lại, đó là một tỳ nữ, mọi người đem toàn bộ tỳ nữ gọi ra đây, để tiểu chủ tử nhà ta nhìn một cái." Nặc Kiệt ngồi xuống chiếc ghế mà thị vệ vừa bê lại, nhịn không được nhếch miệng cười –/Cảm giác này thích thật!/ –Nặc Kiệt nghĩ tới sau này còn muốn thử thêm nhiều một chút. Tiểu điện hạ nói, tư thế ngồi thể hiện sự tu dưỡng của con người, hắn là tổng quản cạnh bệ hạ, sự tu dưỡng của hắn ảnh hưởng tới cả mặt mũi của bệ hạ, nhất định không được làm mất thể hiện của người.

Trong góc, một nữ nhân kiều diễn trông thấy tất cả thì cười lạnh, này là muốn giở trò gì chứ, tỳ nữ lúc nãy bọn hắn rõ ràng đoán được là tỳ nữ do nàng phái đi, cớ gì còn bày vẽ mấy trò truy khảo tốn thời gian như thế này, chẳng thà trực tiếp kêu người tới áp giải nàng đi cho rồi, xoay đầu hướng về người ẩn mình trong bóng tối kia tỏ ý không giải thích được.

Người nọ lắc đầu, xoay người rời đi.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần, cả hai tâm đều luôn luôn khó đoán.

Liếc thấy người nọ rời đi, nữ nhân kia cũng tính toán muốn tách khỏi nơi này. Vừa lúc lại bị Nặc Kiệt cản lại.

Nữ nhân khiêu mi, thân thể dán lên ngực Nặc Kiệt, "Ca ca, có chuyện gì sao?" – thanh âm nũng nịu, câu dẫn khiến cho Nặc Kiệt run rẩy một hồi.......Nữ nhân đúng là nguy hiểm nha, chân mày Nặc Kiệt co cụm lại một chỗ. Nặc Kiệt thường không quá quan tâm tiểu tiết khi hành xử nhưng cái tình huống này còn chưa có gặp qua bao giờ nha, lúc này hắn nếu đẩy ra cũng không phải mà không đẩy ra cũng chẳng xong.

"Tiểu thư xin hãy tự trọng." Vứt, vứt, mới bị nữ nhân dựa vào một chút mà đầu óc với hành động đã chênh nhau mất mấy nhịp.

"Tự trọng?" Nữ nhân cười khẽ, uyển chuyển choàng một cánh tay quanh cổ Nặc Kiệt, tay kia đặt lên ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng, "Ca ca ôm ta một cái, ôm một cái liền biết ta có tự trọng hay không."

Ôm? Đúng, đúng, ôm một cái sẽ biết, Nặc Kiệt vươn tay, đang chuẩn bị vuốt ve, đột nhiên lý trí như bị tát cho một cái, nghĩ tới hắn đang làm cái gì vậy? Đang làm cái khỉ gì vậy?

Bất thình lình đẩy ngược nữ nhân kia ra, mặt thoáng đỏ như lòng quả trứng gà vậy.

"Tổng quản, tỳ nữ đã tập hợp đủ." Thị vệ tới bên tai Nặc Kiệt nói nhỏ.

A? Ờ ờ? Nặc Kiệt vội vàng trở lại chính sự, "Các người xếp hàng theo sau bản sự tới gặp tiểu điện hạ xác nhận, xem xem kẻ to gan đó có mặt trong số này hay không." Vừa nói vừa vung tay ưỡn người bước đi trước, vênh vang tự đắc rời khỏi yến hội, phía sau, trong mắt nữ nhân kia ánh lên hứng thú nhàn nhạt.

Trong khách phòng.

Nữ nhân ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại nhìn nữ tỳ đang quỳ dưới đất, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dụ một đứa nhỏ ra một chỗ giữ chân nó, ngươi cũng không làm được?"

Tỳ nữ quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng, "Không, thuộc hạ.....thuộc hạ đối với chuyện này, một chút kí ức cũng không có, thuộc hạ dựa theo phân phó của người, đem đứa bé kia dẫn tới căn phòng được dặn, nhưng sau đó thuộc hạ mất đi tri giác, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ, khi thuộc hạ tỉnh lại thì đã phát hiện bản thân nằm ở trong một khoang thuyền cạnh hành lang rồi."

"Nga?" Nữ nhân đánh giá tỳ nữ, hoặc giả nên nói là nàng đang muốn nhìn thấu thật giả của lời biện giải đó, "Tới đây."

Tỳ nữ kia nơm nớp lo sợ, run run tới gần.

Nữ nhân vung ngón chỏ, thân thể tỳ nữ kia nhẹ bẫn nâng lên xếp bằng song song, cách đất, nữ nhân nhắm mắt lại, trong phòng, một trận khí tức quỷ dị lưu chuyển, sau đó, trên trán nữ nhân lấm tấm mồ hôi, đơi khi ả mở mắt cùng lúc thân thể tỳ nữ kia cũng rơi xuống.

Chẳng lẽ mình đã đoán sai.

Nữ nhân nghi hoặc, trên người tỳ nữ ả không dò được khí tức của một linh hồn nào khác, một chút hơi thở cũng không. Nếu như thực có người điều khiển hoặc từng bị chiếm dụng thân thể qua, đúng ra tất phải có dấu vết, thế nhưng .... Vì sao? Ánh mắt nữ nhân nheo lại, nhìn tỳ nữ bên mình càng lúc càng sợ sệt.

"Bây giờ phía bên ngoài đều đang tra tìm kẻ lửa gạt đứa nhỏ kia, ngươi nói, ta nên làm thế nào?" Nữ nhân đứng dậy khỏi ghế, đẩy cửa sổ ra, hướng mắt nhìn ra biển rộng mênh mông, vô bờ vô bến, nước biển nơi chân trời hé rạng màu lục bích (xanh ngọc)tượng trưng cho sinh mệnh khơi nguồn nhưng lại làm cho tâm người đang bước theo nó ẩn ẩn lo sợ.

"Thuộc hạ chờ người xử trí." Tỳ nữ tuy run rẩy nhưng vẫn lên tiếng. Tổ chữ có quy củ, nghiêm pháp tuyệt đối phải phục tùng, không cần bất cứ lý do giải thích dư thừa nào hết.

Nữ nhân tựa hồ rất hài lòng với đáp án của tỳ nữ, ngón tay hướng ra mặt biển mênh mông hỏi, "Như vậy, biển xanh kia ngươi có thích không?"

"Thích.....có thích."

"Vậy thì......" Nữ nhân còn chưa nói hết lời, một trận ồn ào gõ cửa đã vang lên, ánh mắt ngưng lại, "Người nào?" Nếu là địch nhân, cần gì phải gõ cửa?

"Là ta, tổng quản của đoàn thuyền." Thì ra người tới là Nặc Kiệt.

"Chuyện gì vậy?" Nữ nhân cố gải bộ căng thẳng, đi tới kéo cửa, hé ra một chút khe hở, "Ca ca tới lúc này, ta đang chuẩn bị cởi đồ đi nghỉ, ca ca cần phải theo chân ta?"

Nặc Kiệt trong lòng có chút hồ đồ, nhìn khuôn mặt nữ nhân mỹ lệ kia, lớn như vậy vẫn chưa có ai đối với hắn thân thiết nũng nịu như vậy, chấn động ầm ầm, Nặc Kiệt khó khăn lên tiếng, "Các tỳ nữ tập hợp được đã kiểm tra xong, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng kẻ lừa gạt đó, nghe những lữ khách khác nói lại, từng thấy bên cạnh tiểu thư cũng có một a hoàn, cho nên....."

"Cho nên?" Cửa lại kéo rộng ra thêm một chút, nữ nhân mang trên mình đơn thuần chỉ là một thân lụa mỏng gần như trong suốt, quần áo hoa lệ khách nhác thấy thả rơi quanh phòng, "Ca ca có muốn vào nói chuyện?"

Đi vào? Hay không đi vào?

Gian phòng này không thể không đi vào, trong cung dù là nội cung phi tần hắn cũng thản nhiên xuất nhập theo lệnh, nhưng này có chút bất đồng. Nặc Kiệt trong lúc còn đang rối rắm mà nghĩ thì hai chân đã không cần lệnh tự động tiến vào.

"Ca ca mập." Tay của nữ nhân kéo lấy cổ áo Nặc Kiệt, chậm rãi đóng cửa lại, "Ca ca mập, có cảm thấy ta xinh đẹp không?" Âm thanh mềm mại buông câu hỏi, bắp đùi mềm dẻo đong đưa ma sát quanh chân Nặc Kiệt.

Nặc Kiết hít một hơi lạnh, đây là......Đây là cảm giác gì? Hắn không thể tưởng được, trên đời này còn có nữ nhân để mắt tới hắn? Nặc Kiệt cảm giác mình rốt cuộc cũng tìm đượcnàngrồi, còn là mỹ nhân a.

"Đẹp, rất đẹp." Nặc Kiệt dán mình lên cánh cửa, đơn thuần là nghĩ sàn phòng còn rải nhiều đồ cần tránh giẫm phải.

"Thật đẹp?" Nữ nhân dường như đối với câu trả lời kia chưa đủ hài lòng, tiếp tục lôi kéo cổ áo Nặc Kiệt làm nũng.

Ách? Thật đẹp?

Nặc Kiệt chu mỏ nịnh, "So với tiểu chủ tử nhà ta còn đẹp hơn."

Mặc dù miệng hắn nói nhưng tâm hắn thì đang tự phi phi mấy cái lời trên, tiểu chủ tử trong lòng hắn lúc nào mà chả là nhất, đẹp cũng nhất của nhất luôn, bất quá mỹ nhân lại ngoài ý muốn hài lòng, "Ca ca nhìn ta này, trong phòng ta ca ca không thấy có tỳ nữ nào, đúng không?"
Ách?Nặc Kiệt nhìn xung quanh, "Cô....cô...." Ngón tay chỉ vào tỳ nữ đang đứng cạnh cửa sổ.

"Cái gì cũng không có, ca ca không có nhìn thấy, không có nhìn thấy gì nha." Nữ nhân rời khỏi thân thể Nặc Kiệt, tự động trút luôn lớp vải có như không kia đi. Nặc Kiệt nhất thời bất động, trong đầu ra sức niệmCái gì ta cũng không nhìn thấy, không có thấy, không thấy.

"Ca ca, sao các người phải tìm tỳ nữ vậy?" Nữ nhân nằm xuống giường, nghiêng người.

"Tại sao hả?" Não Nặc Kiệt nghe hỏi, có chút động đậy trở lại, "Bệ hạ nói, nơi này trong chúng ta có nội gian, muốn truy lùng, ngài cũng nói, tỳ nữ kia hẳn có thể biết cái gì đó." Nặc Kiệt chi tiết khai.

Nội gian?

Nữ nhân nheo nheo mắt, nhanh như vậy liền phát hiện được, Thiên Nguyệt Thần không hổ là Thiên Nguyệt Thần.

"Có hoài nghi ai cụ thể không?" Nếu trọng lòng bọn họ có tính toán rồi, như vậy kế hoạch tiếp theo hẳn là nên thay đổi, nữ nhân tự hỏi, làm thế nào liên lạc lại với người kia đây.

....

Bên kia.

Thiên Nguyệt Triệt tựa vào ngực Thiên Nguyệt Thần tiếp tục làm trư con say ngủ, đám tỳ nữ vừa rồi theo Nặc Kiệt đi nhận dạng thực chất cũng chẳng có qua đây, mà là vào kết giới do Thiên Nguyệt Thần giăng ra.

Y làm sao lại để cho kẻ khác tới quấy rầy giấc ngủ của hài tử bảo bối nhà mình được.

Cốc cốc cốc.....

"Vào đi."

Thân thể tròn vo của Nặc Kiệtlănvào, "Bệ hạ, không phát hiện ra người bệ hạ cần tìm kia." Để đề cao tinh thần, tỏ rõ hắn vô cùng có trách nhiệm mà làm việc nên nói tiếng lớn hơn mọi khi, "Nô tài còn đem các phòng từng gian một mà lục soát."

Ha? Thiên Nguyệt Thần nâng mi, cái này hơi lạ.

"Phụ hoàng, Nặc Kiệt có phải hay không lười biếng?" Âm thanh buồn bực hờn dỗi từ trong chăn truyền ra, Thiên Nguyệt Triệt sáng tới giờ cứ lúc nào hắn đang ngọt ngào yên ngủ thì cái chuông chục cân kia lại chạy tới khua ầm ĩ. Thiên Nguyệt Triệt dụi dụi mắt chui ra, "Còn có nha, phải chẳng Nặc Kiệt nhà ta đã gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp mỹ miều nào đó, tới đánh động xuân tâm?"

Thân thể bị Thiên Nguyệt Thầm âm trọn trong ngực miễn cưỡng mở mắt, vươn cánh tay trắng noãn ra ngoài chăn, hướng về phía Nặc Kiệt chỉ chỏ trêu ghẹo.

Nặc Kiệt nhất thời thấy ủy khuất lắm lắm, "Tiểu điện hạ lại oan uổng nô tài, thực sự nô tài đã lăn vào từng phòng mà tìm rồi ấy." Khuôn mặt đầy đặn lúc này xị ra, cúi cúi, làm người khác nhìn vào có cảm giác đầu thân chập một, giống hết một cái tượng đất cỡ trung bình, này làm tâm tình Thiên Nguyệt Triệt khoái trá, "Được, được, đã biết, ngươi lại đi tìm đi, biết đau còn có chỗ nào đó bỏ sót. Hóa trang rồi thì sao."

"Thật sự?" Ánh mắt Nặc Kiệt sáng lên, có lẽ đối phương đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột.

"Thật sự." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com