Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 6 - Chương 21 - 25

Quyển 6 - Chương 21: Trúng kế

  Nhìn Nặc Kiệt tinh thần dâng cao mà rời đi, Thiên Nguyệt Triệt bất đăc dĩ lắc đầu thở dài, "Phụ hoàng, ta dám khẳng định trên thế gian này, mang ra so sánh đảm bảo không có ai so với Nặc Kiệt đơn thuần hơn được đâu."

Vuốt ve lỗ tai Thiên Nguyệt Triệt, "Đây không gọi là đơn thuần, mà là lòng không so đo cùng toàn tâm tín nhiệm, đơn thuần có đôi khi xấp xỉ ngu xuẩn nhưng Nặc Kiệt không xuẩn, không ngu, hắn hiểu được thị phi sai đúng là như thế nào, đối với Triệt nhi thì hắn đơn thuần, đối với người khác thì hắn lại khôn khéo." Âm thanh trầm thấp mang theo chút biếng nhác, truyền vào lỗ tai Thiên Nguyệt Triệt phải gọi là vô cùng, vô cùng dễ nghe.

"Ý của phụ hoàng, là nói Triệt nhi khi dễ hắn a?" Nhìn ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần lúc này, bỏ qua cái đống dông dài phụ hoàng vừa nói, vào tai tiểu tử kia ý tứ chính là y lại oan cho hắn khi dễ Nặc Kiệt, "Nhưng ta có khi dễ hắn thêm lần nào nữa đâu." Miệng phụng phịu, nhịn không được tự mình kháng cáo, thật không có mà.

Hai người bọn họ, một nguyện ra roi, một nguyện ăn đòn, Thiên Nguyệt Thần không cần can ngăn gì hết, tùy cho cả hai cao hứng là đủ.

"Không, ý phụ hoàng muốn nói, là Triệt nhi đã làm rất tốt." Nhóc con muốn quậy thì cứ để cho hắn quậy đi, hai tay Thiên Nguyệt Thần vuốt nhẹ những sợi tóc tơ đen tuyền của tiểu hài tử, thật trơn, thật mềm mại, giống hệt như da thịt của hắn vậy, khiến người khác sờ sao cũng không thấy đủ, thân thủ nhỏ bé mà ấm áp, dễ chịu cuộn tròn trong lồng ngực y.

Một bé con đáng yêu như vậy lại có năng lực kỳ diệu của thân phận Quang Minh thần tử chuyển thế, nói sao cũng thật khó tin.

"Phụ hoàng.....phụ hoàng....." Thiên Nguyệt Triệt kéo kéo tay áo Thiên Nguyệt Thần, khàn khàn giọng kêu, "Nếu phụ hoàng cứ tiếp tục kéo kéo tóc Triệt nhi như thế thì đầu Triệt nhi sẽ sớm bị trọc lốc mất thôi."

Thiên Nguyệt Thần tiếc nuối hạ tay xuống, nếu như Triệt nhi trọc đầu thì chẳng phải sẽ rất giống với Nặc Kiệt lúc này sao. Bất quá, Thiên Nguyệt Triệt ở bên cạng lại nghĩ, dù không còn một sợi tóc nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ trở thành nhất đẳng tuẩn mỹ đại sư nha.

Thiên Nguyệt Thần dùng ngón trỏ điểm nhẹ cái trán hài tử kia, "Triệt nhi mà thành hòa thượng, phụ hoàng sẽ vì ngươi mà xây một tòa miếu tháp thật lớn, đến lúc đó Nặc Kiệt hẳn sẽ cao hứng lắm, rốt cuộc hắn cũng có bạn đồng dạng ở bên."

"Hứ" Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc cái đầu nhỏ, "Đến lúc đó, Triệt nhi sẽ xuống tóc cho phụ hoàng, người có trốn cũng không thể thoát." Tay Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu nghịch loạn, tóc tai hai người chốc lát đã xõa cùng một chỗ, lớn nhỏ bất phân.

....

Màn đêm đối với tội ác luôn rất được mong đợi, chỉ những lúc chìm trong bóng tối, mọi thứ mới được thỏa sức phơi bày.

"Nga? Hắn nói như vậy sao?" Thanh âm trung tính lại một lần nữa cất lên.

"Cái tên mập ngu ngốc đó, hắn vốn không biết cách lừa lọc." Âm thanh của nữ nhân vang lên rất tự phụ, "Vừa nghĩ tới cảnh hắn nhỏ nước miếng nhìn cơ thể ta thèm khát, thật quá buồn nôn."

"Ha ha....." Tiếng cười khẽ truyền ra, " Thái giám mà cũng động đậy trước mỹ sắc, thật ly kỳ."

Câu này ngụ ý, hắn không quá tin.

"Người có muốn thử một chút hay không?" Nữ nhân kia tới gần người nọ, hai tay quấn quanh cổ hắn, đầu lưỡi đưa ra, lướt qua vành tai khẽ thủ thỉ, "Chơi đùa với nữ sắc một chút, hử?"

Người nọ nhếch mày, không hề phụ họa.

"Không muốn ha." Nữ nhân cười cười, "Nếu như chơi đùa lúc này, sẽ không tận hứng được a." Cặp đùi mềm mại, dẻo dai trượt vào giữa hai chân của người nọ, đong đưa cọ sát, hích đẩy nhẹ nhàng.

Cánh môi dán vào bên cổ hắn chạm rồi lại chạm, hai tay vuốt ve từ lồng ngực hắn thẳng một đường tới nơi trọng yếu giữa hai chân.

Là nam nhân, sẽ không chịu đừng những kích thích ấy, nữ nhân rất có lòng tin vào mình. Nhưng là....mặc cho ả vuốt ve như thế nào nơi đó vẫn không hề phản ứng lại.

"Ngươi .....người....." Trong mắt nữ nhân tràn đầy sự kinh ngạc,Sao có thể như vậy?

"Không phải tất cả đều thuần phục dưới tay ngươi, ngoài ta ra chẳng phải y cũng như thế...." Hắn mập mờ cười, "Thiên Nguyệt Thần."

"Hừ, hắn khác biệt." Nữ nhân không thừa nhận, mị lực của ả vô dụng, "Là đàn ông, lại thích nam nhân, là phụ thân còn ham muốn hài tử của mình, sao không khác biệt, y là kẻ có bệnh. Có điều, nói sao cũng.....vẫn thấy tiếc, hàng tốt như vậy."

"Tỳ nữa kia ngươi định xử trí thế nào, nếu giao ra cho bọn họ nói không chừng chuyện giữa chúng ta có thể sẽ bị bại lộ." Người nọ liếc nhìn nữ nhân, đây mới là chuyện hắn thực sự lo lắng.

Nữ nhân đưa tay xẹt ngang cổ, "Đã giải quyết, tiếp sau ta sẽ rời đi ngay, chủ thượng ở bên kia chờ người."

Người nọ gật đầu, trên mặt vẫn có chút do dự, "Hắn.....hắn thế nào?"

Nói đến người kia, nữ nhân cũng tỏ ra bất đắc dĩ, "Vẫn như cũ, không ai tiếp cận hắn được, chủ thượng cũng không có cách nào, tiếp tục như vậy, sớm muộn hắn cũng vì tuyệt thực mà chết."

.......

"Phụ hoàng." Đôi đũa trong tay Thiên Nguyệt Triệt đang gắp điểm tâm bống dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, hắn cũng cảm thấy có sự dong động của linh lực.

"Không xong, cháy rồi....."

"Cháy...."

Trong chốc lát, chiến thuyền tiếng ồn ào náo loạn vang lên.

Bịch bịch bịch......phanh– Cửa bị đẩy ra, Nặc Kiệt hổn hển chạy vào, "Bệ hạ......Tiểu điện hạ.......cháy.....thuyền cháy......."

Hai người liếc nhau, cũng không vội chạy ra ngoài, trước tiến tới cửa sổ quan sát rồi nhảy ra.

Hai người tới gần hơn một chút nhìn phần thuyền chiến bốc cháy, có một nữ nhân xinh đẹp tay cầm chén rượu lả lướt đi tới, "Buổi tối tốt lành, bệ hạ tôn kính, tiểu điện hạ tôn kính."

Chiến hạm cháy như ngọn đuốc giữa lòng đại dương, khói trắng bốc lên nghi ngút.

"Lễ vật thật lớn." Thiên Nguyệt Triệt khóe miệng nhếch lên, khẽ cười, khuôn mặt nhìn không ra có điểm nào vui thích, "Bổn điện hạ đang rảnh rỗi tới phát nản, mỹ nhân lại dâng lễ vật đến, thật đúng lúc làm sao."

"Ồ?" Nữ nhân đem chén rượu trong tay ném về phía biển, thân ảnh chớp mắt liền di động, tiến sát tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

TRong lòng Thiên Nguyệt Triệt khẽ động, hắn không cảm giác được linh lực của ả ta lưu chuyển, thật quỷ dị.

"Khuôn mặt thật xinh đẹp." Tay nữ nhân vươn ra, chưa kịp chạm vào Thiên Nguyệt Triệt đã bị một luồng khí lạnh áp bức từ phía sau lưng đe dọa buộc phải thủ thế, thu tay về.Đây là......là.....Ả chưa từng nghĩ rằng nguồn lực từ đứa bé này phát ra lại có sức mạnh không hề thua kém Thiên Nguyệt Thần như thế.

Hắn....rốt cuộc là ai?

"Đừng động đậy, đao kiếm trong tay ta vốn không hề có mắt." Song kiếm Âm Dương, một đen, một trắng đã sớm hiện hình kề sát bên ả, lưỡi kiếm lạnh băng động đậy như muốn hút vào nguồn linh lực mới ngay trước mắt.

"Đừng nóng." Thiên Nguyệt Triệt cười đùa, "Ta có bỏ đói các ngươi lâu ngày đâu."

Thiên Nguyệt Triệt an ủi đôi kiếm bảo bối của mình, "Ta rất tò mò về linh lực của ngwoi." Thiên Nguyệt Triệt thẳng thắn, "Có thể nói cho ta biết không?"

"Có thể." Nữ nhân thoải mái đáp, xoay người, kiếm cũng vì thế chuyển từ thế chĩa vào lưng ả liền biến động vắt chéo sát cổ nữ nhân.

"Ta đồng thời cũng muốn biết, sức mạnh của tiểu điện hạ có được là từ đâu."

Đứa nhỏ này rõ ràng một khắc trước còn ở trước mặt ả, khắc sau đã thần không biết, quỷ không hay mà tập kích sau lưng, quan trọng là chính ả ta cũng không cảm giác được sự di động đó.

"Ân?" Thiên Nguyệt Triệt làm bộ suy tư, "Ngươi biết thứ gọi là ma thuật không?"

"Cái gì?" Nữ nhân không hiểu.

"Ngay từ lúc đầu, ta đã đứng phía sau lưng ngươi rồi." Vừa nói hắn vừa không kìm được ý cười mà kiêu ngạo chống cằm đánh giá, "Ngươi khiến bổn điện hạ ta đây thất vọng quá, trước ta đánh giá trí tuệ của ngươi khá cao, lúc này chắc phải kêu phụ hoàng nhìn nhận lại một chút, ngươi cũng chẳng lợi hại như lời phụ hoàng ta đã nói."

"Cái gì?" Nữ nhân vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong từng lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, ả chỉ biết trong con mắt đang nhìn mình kia tràn ngập mỉa mai cùng khinh miệt.

Thiên Nguyệt Triệt bật tay một cái, phía sau nữ nhân lập tức xuất hiện một Thiên Nguyệt Triệt thứ hai, ả xoay người lại lắp bắp, "Ngươi......ngươi....."Lại là hai Thiên Nguyệt Triệt.

Nhưng trong chốc lát, ảo ảnh đó dần dần trong suốt, cuối cùng đóng thành khối băng rồi tan chảy.

"Đây chính là ma thuật, có tên làảo ảnh từ băng.Ta mới nghĩ ra đó."

"Ma pháp hệ băng." Nữ nhân biết, ma pháp đơn thuần là hội tụ của ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn ma pháp có linh lực bắt nguồn từ băng là một phân nhánh của những người thu nhận ma pháp hệ thủy.....đứa bé này.....Nữ nhân nhìn về phía Thiên Nguyệt Thần, nhíu mày nghi ngờ.

"Phụ hoàng là người thật nha." Thiên Nguyệt Thần hiếm khi mở lời giải thích cho kẻ khác, "Bởi vì phụ hoàng là người thật, cho nên linh lực của y đã che giấu linh lực từ băng của ta, ngươi không phát giác cũng có thể hiểu. Bây giờ...." Mũi kiễm đâm vào cổ nữ nhân, tia máu theo đà chảy xuống, đôi con ngươi trong suốt phát ra ánh nhìn dịu dàng nhưng sự dịu dàng ấy lại có điểm lạnh lẽo, 'Nói cho bổn điện hạ biết, ngươi là ai?"

Nữ nhân vươn tay ra, vẻ kinh ngạc mới rồi đã biễn mất, ngón chỏ cùng ngón giữa kẹm chặt thân kiếm, "Tiểu đệ đệ, không thể dùng chút ôn nhu mà đối đãi với nữ nhân sao." 




Quyển 6 - Chương 22: Phản bội

  Ôn nhu?

Thiên Nguyệt Triệt giương giương lông mày, "Ca ca ta chỉ ôn nhu đối với nam nhân thôi." Tay cầm kiếm dùng thêm lực đẩy linh lực hệ băng rót và thân kiếm. Ân Dương kiếm tính hàn, mềm dẻo, cùng với băng hệ tương đồng, bởi vậy, đối với nguồn lực mà Thiên Nguyệt Triệt ép vào, hoàn toàn tiếp nhận, sức mạnh tăng lên vài lần.

Ngón trỏ cùng ngón giữa của nữ nhân thoáng chốc đã cảm thấy lạnh lẽo, chẳng qua là khi ả thu tay lại thì phát hiện khí lạnh ấy đã vượt quá sự tưởng tượng của mình, hai ngón tay hoàn toàn tê dại, không chút cảm giác.

"Ngươi....." Nữ nhân trong mắt hiện lên vẻ bất lực, tốc độ của hắn quá nhanh, không chỉ là tốc độ của riêng kiếm khí mà còn có cả lực đẩy của linh lực truyền dẫn bên trong.

Nữ nhân cũng tự mình cảm thấy được, trên người đứa bé này có một thứ gì đó rất kỳ quái, nó có thể vận dụng đồng thời các hệ linh lực mà chẳng hề hô gọi, vạn vật trên thế gian này chẳng khác nào vốn là thuộc về nó.

Sự kỳ dị này chính ả cũng biết nó thật bất thường.

Nhưng đáng nghi ngại nhất vẫn là ả không thể phân định rõ ràng thuộc tính sức mạnh trong tay nó.

"Muốn chạy trốn sao." Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, chĩa đầu kiếm chỉ vào nữ nhân, xuất động ngàn vạn băng ti(tia băng)từ thân kiếm tỏa ra, đan xen dày đặc.

Nữ nhân vận hết sức mình để tránh né, "Mấy băng châm này làm gì được ta đây." Âm điệu rõ ràng mang theo sự thích thú, tựa như ả có thể nhìn thấu Thiên Nguyệt Triệt vậy.

Động tác luồn lách không nhanh không châm, chơi đùa thật thú vị.

Thiên Nguyệt Triệt cũng chỉ đứng đó, lạnh mắt nhìn một màn này.

"Ngươi không giúp đỡ sao?" Nữ nhân hướng về phía Thiên Nguyệt Thần một ánh mắt lả lướt, hỏi.

Thiên Nguyệt Thần liếc mắt một cái, chỉ cười không đáp.

"Ngươi còn có sức để câu dẫn phụ hoàng ta, chẳng phải ý muốn nói bổn điện hạ ta đây đã quá ôn nhu rồi sao." Nháy mắt, băng châm tỏa ra từ thân Âm Dương kiếm càng lúc càng nhanh hơn, dày đặc hơn, đáng sợ hơn – lần này, băng châm bắn trên một phạm vi rất lớn.

Chỉ thế thôi sao?Nữ nhân có chút cụt hứng, phi thân nhảy lên cao, trong lòng bàn tay xuất ra hỏa tiễn nhắm thẳng Thiên Nguyệt Triệt phía dưới, có điều...........khi chớp mắt nhìn lại, người đó còn đâu.

"Này cô." Thanh âm trong trẻo mang theo sự kiêu ngạo từ đâu vọng tới.

Nữ nhân ngẩng đầu, trợn to hai mắt, băng châm từ trên dội thẳng xuống,Vẫn chiêu đó sao?Nữ nhân lại lách quá còn nở nụ cười khinh thường.

Nước có thể dập tắt được lửa, lửa có thể làm tan chảy băng, hàng ngàn mũi hỏa tiễn từ tay nữ nhân kia bung ra.

Qua làn lửa, nữ nhân phát hiện nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt càng yêu mị hơn. Trong chớp mắt mọi thứ bỗng hoán đổi vượt quá sự dự đoán của ả ta, hỏa tiễn vốn phảu bắn về phía Thiên Nguyệt Triệt cư nhiên đổi hướng, phản ngược lại chính mình.

A......

Nữ nhân rơi xuống giữa không trung.

Có điều thân ảnh đó không hề rơi xuống mặt đất, cứ như vậy mà tan trong không khí.

Ẩn nhẫn sao?

(Thuật che giấu bản thân giống ninja)

Trên khóe môi Thiên Nguyệt Triệt nụ cười từ từ kéo rộng hơn.

Một chưởng gió đánh tới bên mặt Thiên Nguyệt Triệt cùng lúc với vòng sáng màu vàng từ đâu tỏa ra bao phủ toàn bộ thân thể, che chắn cho hắn,Đây là?

Mắt nữ nhân như phát sáng,Là kết giới trong truyền thuyết.

"Ánh sáng." Miệng Thiên Nguyệt khẽ mấp máy, vòng sáng Quang hệ ma pháp của hắn tạo thành một cái kén, đuổi thoe thân ảnh của nữ nhân.

"Cẩn thận." Một thân hình to béo từ đâu đâu lao đến, thủy linh lực cuồn cuộn nhắm về phía Thiên Nguyệt Triệt mà đối đầu.

"Đoạn không." Không gian nhất thời bị cắt đứt, nước cũng không còn, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt tối sầm lại, "Phụ hoàng."

Trên mặt đất chỉ có cái bóng của Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt và nữ nhân kia, đã sớm không thấy đâu.

Nặc Kiệt xuất hiện khiến cho cả hai đều bất ngờ,Nặc Kiệt........

Thiên Nguyệt Triệt có thế nào cũng không nghĩ tới, đột nhiên hắn hô to: "Phụ hoàng, Nặc Kiệt phản bội người."

Trời ạ, trời ạ, này so với chuyện tháng sáu trời có tuyết rơi xem ra còn khó tưởng tượng hơn, kẻ luôn tận trung như Nặc Kiệt vậy mà dám phản bội lại phụ hoàng.

Thiên Nguyệt Thần nheo mắt lại nhìn phương hướng mà Nặc Kiệt cùng nữ nhân kia biến mất.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, quơ quơ trơ trước mặt Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ,Thôi xong, lần này đả kích mạnh quá a.

Năm ngón tay mềm mại bỗng chốc bị người nắm chặt, thần sắc con ngươi của nam nhân kia đã khôi phục lại như thường, "Triệt nhi muốn vậy, không đúng sao?"

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt chớp chớp mắt, "Phụ hoàng đang nói cái gì thế?"

"Triệt nhi mưu ma chước quỷ ra sao, phụ hoàng chẳng lẽ còn không rõ." Đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng, dùng tay lau đi cái trán đã mướt mồ hôi, mới có một lát mà đã như vậy, nhìn bộ dạng này, bất kể là do phó hồn ly thể hay là bên trong linh lực của Quang minh thần tử đang giằng co với ám lực của dòng máu Ám Dạ đi chăng nữa thân thể nhỏ bé của hài tử hẳn là phải mang một gánh nặng rất lớn.

"Phụ hoàng là giun đũa sao?" Thiên Nguyệt Triệt tựa vào lồng ngực nam nhân, rất rất không vui nha,Cũng tốt, dù sao hắn cung không định giết ả ta, bởi vì hắn muốn lợi dụng con mồi này để câu được cá lớn thực sự.

"Không, ta chỉ là một nam nhân yêu ngươi." Hơi tách người ra, nhìn ngắm hắn. Hài tử tóc tai tán loạn, dù cho có điểm mệt mỏi nhưng thần thái vẫn sáng ngời như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn này, luôn khiến tầm mắt y một khắc cũng không thể ly khai.

Từ từ cúi đầu, y hôn hắn thật mãnh liệt, cánh tay vung lên, quân hạm dưới chân nháy mắt chìm trong biển lửa, thiêu trụi hoàn toàn, mà những người nhìn thấy thì được một phen hoảng sợ.

Trong góc tôi âm u, bóng người tiêu thất.

Gió biển lồng lộng thổi, tràn qua y phục của hai người, họ vẫn quấn quýt hôn nhau như thế, thật sâu.

.

.

Thuyền rốt cuộc cũng tới bến tàu của Khả Hãn Nặc quốc, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc, Địch Trạch còn có cả y liệu sư La Tắc Nhĩ, năm người xuống thuyền. Thiên Nguyệt Thần hạ chỉ cho chiến hạm đem những người còn lại quay trở về Mạn La đế quốc.

Khả Hãn Nặc quốc là một nước nhỏ, chỉ tầm như một thành thị nào đó của Mạn La đế quốc mà thôi, nhưng dọc đường nhìn lại, dân chúng nơi đây có cuộc sống vô cùng yên ổn.

Mấy người tìm được một quán trọ, tính toán nghỉ lại một đêm, thăm dò tình hình trước đã.

Bởi vì quốc gia này phía đông thì giáp biển rộng, phía tây là cồn cát cao, phía bắc rừng rậm bao phủ cho nên kỳ thực cảnh sắc không hề tệ.

Theo như lời Tu kể lại, sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc chưa hề đi qua cửa khẩu của Mạn La đế quốc cho nên rất có thể những người đó mới chỉ di chuyển qua Khả Hãn Nặc quốc mà thôi, nơi đây không lớn lắm, muốn xác nhận xem có một đoàn người ngoại quốc nào từng ghé tới hay không là chuyện không khó khăn gì.

Hơn thế nữa, một đoàn sứ giả khi đi qua một quốc gia nào đó cũng sẽ phải tới xuất trình để ghi danh, đây là một trong những quy ước nhằm bảo hộ an toàn cho mỗi thành trì.

Sứ giả của Dĩ Sắc Liệt quốc là anh trai của Thư phi, bọn họ là vương tử, đi một đoạn đường dài từ Dĩ Sắc Liệt quốc tới Mạn La đế quốc như vậy, nhân lực lẫn lương thực dẫn theo hẳn là cũng không ít. Đã như vậy sao có thể không khiến cho Khả Hãn Nặc quốc chú ý.

Muốn tra danh sách những đoàn ngoại quốc thông quan, nhất định phải có quân lệnh từ trên xuống.

Ban đêm, việc đầu tiên cần phải làm, tất nhiên là đidạomột phen.

Phong tục ở Khả Hãn Nặc quốc có phần tương tự như người dân Tây Tạng ở trên địa cầu, cũng là một khu tự trị dân tộc, từ văn hóa cho tới trang phục chẳng khác mấy. Nam mặc áo thổ cẩm, quần ống; nữ thì để lộ bụng. Ở đây, nam nữ cũng mang, phụ kiện, trang sức bên người, bởi thế dọc hai bên đường, những sạp lớn sạp nhỏ bán đầy những dây đeo, nút thắt ... muôn màu, rực rỡ.

"Phụ hoàng, cái này nhìn không tệ." Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy một cái mặt nạ dùng chơi lửa trại, áng áng so so trên mặt mình, "Phụ hoàng, cái này đeo cho ngươi" – Lại cầm lên một chiếc khác.

Ông chủ sạp thấy Thiên Nguyệt Triệt thích liền mau mắn cò mồi, "Hai vị đây là khách từ phương khác tới, chỗ chúng tôi nơi này mỗi tháng đề tổ chức đốt lửa trải, ai ai cũng đeo mặt nạ tới đã nhảy múa, rồi kiếm một nửa cho mình. Hai vị nếu có hứng thú có thể đi thử cho vui, nói không chừng, cùng người ấy hữu duyên lại gặp mặt."

Thiên Nguyệt Triệt nghe nói khẽ cười, "Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm – Thoáng chốc ngoái đầu đã bao năm."

Thiên Nguyệt Thần nghe xong, nheo nheo mắt, rồi chẳng kiêng nể ai, gữa đường đem Thiên Nguyệt Triệt kéo sát ôm trong ngực, " Triệt nhi thật hăng hái ha, còn ngâm cả thơ nữa, không rõ người Triệt nhi kiếm tìm là ai đây? Hử?"

Vốn hiện đang là ban ngày ban mặt, chỉ với vẻ anh tuấn của Thiên Nguyệt Thần cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tinh xảo của Thiên Nguyệt Triệt cũng đã đủ hấp dẫn người khác liếc nhìn, còn thêm một màn ôn nhu ôm ấp như vậy, tầm mắt toàn thể những người xung quanh cứ gọi là tập trung hết lại đây.

Thiên Nguyệt Triệt thầm tính toán, nếu ngay lúc này đây hắn không trả lời người nọ, không hùa theo quấn quýt nam nhân kia của mình, thì đoán chừng một khắc sau đó, y sẽ làm thêm những chuyện kích tình hơn thế không nhỉ.

Rốt cuộc là, tiểu tử kiêu ngạo đang bị người khác nhìn như con khỉ ôm cây kia, rất không thích nha.

Cánh môi duyên dáng khẽ động, đôi tay nhỏ bé nắm lấy một bàn tay to hơn, con ngươi đen nhánh như đang phát sáng, "Thì là cái người thứ nhất tiến vào thân thể ta."

Thiên Nguyệt Thần bao trọn lấy bàn tay nho nhỏ kia, nắm chặt, "Triệt nhi đáp nhầm rồi." Thanh âm trầm thấp bên tai Thiên Nguyệt Triệt khẽ sửa.

"Nhầm ư?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, phát hiện trong mắt nam nhân lóe lên một ánh nhìn là lạ, tâm một lần nữa say mệ, không kìm được muốn ta trong sự dịu dàng đó.

"Phải là thứ cuối cùng tiến nhập vào thân thể Triệt nhi chứ, cái thứ nhất........" Nam nhân hung hăng cắn một cái lên vành tai ai kia, "Cái thứ nhất tiến vào thân thể Triệt nhi không phải là ta."

Bị phát hiện rồi.

Thiên Nguyệt Triệt le lưỡi, đúng là không phải phụ hoàng nha......

"Mà là băng tằm chết tiệt." Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Thần nhịn không được khơi dậy sát khí.

Mỗi một thứ, lần đầu tiên của Triệt nhi, tất cả đều phải là của hắn, cư nhiên lại bị băng tằm chết tiệt kia tranh phần.




Quyển 6 - Chương 23: Bạo động

  Trốn trong Tạp Tư Cơ, Tiểu Bạch đang ngủ say, Thiên Nguyệt Thần có sát khí cuồn cuộn đến mấy căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó, cùng lắm là hắt hơi một cái thôi. Chỉ tội cho người qua đường, nhìn rồi lại thầm đồng cảm với Thiên Nguyệt Triệt,Tiểu hài tử này chắc sẽ không tránh khỏi bị nam nhân kia'làm'a.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phía xung quanh, Thiên Nguyệt Thần lần đầu tiên trong đời cảm thấy rất buồn bực, lại nhìn nhi tử trong tay, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng giương giương nụ cười, nam nhân ngẩn ra một khắc, tia sáng tà ác chợt lóe lên. Thiên Nguyệt Triệt thầm kêu không tốt, không kịp chữa cháy nữa rồi.

Trước mặt bàn dân thiên hạ, y ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, hết hôn rồi mút, cắn cho cái miệng nhỏ nhắn kia, sưng đỏ cả lên.

"Phụ ... phụ hoàng... tỉnh táo..." Những âm thanh còn lại chỉ còn nước bị nuốt trọn, Thiên Nguyệt Triệt cũng không kêu lên nữa, mà buông tha, cảm nhận nam nhân mang đến cho mình những rung động khó nói.

"Bệ hạ thật lãng mạn quá đi." Địch Trạch ở bên nhịn không được khẽ liếc Liệt La Đặc rồi tới bờ môi người kia, nghĩ thầm, nếu như lúc này, hắn cũng không kiêng nể đè ai đó ra hôn, thì sẽ thế nào.

Liệt La Đặc thân thể cứng đờ, ý nghĩ của tên kia làm sao qua nổi mắt hắn?

Tay trái siết chặt thành nắm đấm, hung hăng trợn mắt nhìn Địch Trạch nói, "Nếu ngươi dám, lão tử sẽ dùng một quyền đánh bay ngươi." Lạnh giọng 'Hứ' thêm một tiếng, trước phải trách cái tên luôn không an phận này đã, sau mới kiến nghị chủ tử với bệ hạ nhà mình còn vô tình dạy hắn thêm hư.

Địch Trạch nghĩ thì vẫn cứ tiếp tục nghĩ, nhưng quả đấm của Liệt La Đặc cũng không phải giỡn chơi. Linh lực của Mộc linh thần tướng khôi phục rồi, một cước thôi nếu không đấm hắn bay về tới cuối chân trời thì mới là lạ. Tâm tư nhỏ bé đành nuốt nước miếng ực ực, nhịn, quyết tâm nhịn.

Ở một bên khác, y liệu sư La Tắc Nhĩ lại cảm thấy thập phần thú vị, nhìn chăm chú Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt hôn nhau, trên môi nở nụ cười tươi rói,Thật đúng là bệ hạ cũng bốc đồng theo tiểu điện hạ rồi.

Địch Trạch đột nhiên nheo nheo mắt, mặc dù vẫn cùng Liệt La Đặc đùa giỡn linh tinh nhưng xúc giác thì luôn luôn nhạy bén.

Phát giác có ánh nhìn chăm chú tập trung vào mình, La Tắc Nhĩ quay đầu lại khiêu mi, nhìn Địch Trạch. Ánh mắt cả hai âm thầm ẩn chứa ý tứ mà chỉ riêng bản thân họ mới biết.

Lễ hội mặt nạ ban đêm của Khả Hãn Nặc quốc sẽ thú vị lắm đây.

Đêm đến, tại một khoảng sân rộng lớn nơi đình viện của một quý tộc nào đó lễ hội được cử hành. Nam nam, nữ nữ, người người, nhà nhà đều mang mặt nạ, tìm kiếm một nửa yêu thương cũng có những đôi tình đầu hợp ý, kết chung sợi chỉ tơ hồng, mang ra so sánh cũng chẳng khác ngày hội tương thân là mấy, ít nhất trong mắt Thiên Nguyệt Triệt là như vậy.

Mấy người họ đứng ở một bên, gần với lửa hội, không khí cũng theo những vệt lửa lên lên xuống xuống mà dâng cao, tâm tình không kém phần hưng phấn.

"Triệt nhi có muốn thử chơi không?" Biết rõ tính cách hài tử nhà mình, Thiên Nguyệt Thần cưng chiều hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Cho dù là chân trời góc biển, Triệt nhi cũng có thể tìm được phụ hoàng." Huống chi, chẳng qua chỉ là một biệt viện này, hơn nữa, lẫn vào những con người xa lạ ấy, đám hơi thở hỗn hợp kia làm hắn khó chịu.

Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, đáy mắt lại càng thêm ôn nhu,Không tệ, chân trời góc biển cũng có thể tìm được lẫn nhau.

Lưu lại Liệt La Đặc, Địch Trạch cùng Lã Nhĩ Tắc, Thiên Nguyệt Thần ôm ngang lấy Thiên Nguyệt Triệt, thân ảnh hai người biến mất ngay tại chỗ.

Chỗ khách nhân muốn thông quan phải ghi danh là một phủ nha rất bình thường. bốn phía mặc dù có thị vệ canh chừng nhưng nhìn bộ dáng, cấp bậc vị quan này cũng không lớn.

Có điều, muốn tìm được danh sách trong căn phòng này quả thực có chút khó khăn. Thiên Nguyệt Triệt nhìn thoáng qua phủ nha bình thường này một cái, sau đó nhắm mắt lại, dùng thần thức để kiếm tìm. Dù nhanh nhưng cũng rất mất sức, may mắn, phụ hoàng ở cạnh bên khiến hắn rất an tâm.

Dùng thần thức, mọi ngóc ngách, vị trí sắp xếp đồ vật đều hiện lên trong đầu Thiên Nguyệt Triệt một cách rõ ràng. Phút chốc, trên vầng trán trắng nõn, mồ hôi toát ra, âm ẩm. Thiên Nguyệt Thần ôn nhu dùng tay áo lau đi.

Khi mở mắt, khí sắc Thiên Nguyệt Triệt có phần không dễ chịu gì, thân thể tựa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, ở bên kia." Nói xong, ngả hẳn vào trong vòng tay Thiên Nguyệt Thần nghỉ ngơi.

Thiên Nguyệt Thần trong tâm đau nhói, Triệt nhi của y, nhìn khuôn mặt tiểu hài tử ngày càng mệt mỏi, tiềm thức Thiên Nguyệt Thần chợt có ý nghĩ muốn lập tức đem hắn quay về Ám Dạ chi tộc.

"Phụ hoàng?" Thấy nam nhân vẫn không nhúc nhích, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt. Đôi con ngươi trong suốt, đối diện với ánh nhìn phức tạp nơi Thiên Nguyệt Thần, bàn tay nhỏ bé vươn ra, vuốt ve sợi tóc y rủ trên áo, "Không có chuyện gì, phụ hoàng."

Thiên Nguyệt Thần vẫn duy trì ánh nhìn ẩn ẩn suy tư đó mà nhìn Thiên Nguyệt Triệt, rồi đặt tay hắn lên lồng ngực trái, "Nơi này đau."

"Đau thì uống chút thuốc là đỡ rồi." Thiên Nguyệt Triệt ôn nhu cười, vòng tay kéo cổ nam nhân xuống, nhẹ nhàng ở trên làn môi ấy, khẽ hôn, "Phải không?"

Thiên Nguyệt Thần khẽ cười, "Phải." Cho dù là không phải cũng không thể để ngươi lo lắng nữa.

.

Trên cuốn sổ ghi danh, xác thực tìm được ấn tự của đoàn người vương tử bọn họ.

Chuyến đi thăm dò này tương đối thuận lợi hơn so với những gì họ nghĩ. Trở lại quán trọ, Thiên Nguyệt Triệt lo lắng, "Phụ hoàng, dường như chúng ta đang tiến vào một hang ổ nào đó." Mà bên trong hết thảy đã sớm được dự trù.

"Vậy cũng phải có người ở trong hang ổ đó chờ chúng ta, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần đưa tay, đem áo khoác ngoài của Thiên Nguyệt Triệt cởi xuống, kế đó là vén chăn, bọc lấy bảo bối vào trong lòng.

Đúng vậy!– Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mỹ mãn, gật đầu.

.

Hôm sau, họ mua một chiếc xe ngựa rồi cùng rời khỏi Khả Hãn Nặc quốc.

Từ Khả Hãn Nặc quốc đến vùng biên quan, đường núi vô cùng trắc trở. Với những vương tử từ bé đến lớn sớm tối nuông chiều khó tránh khỏi thấy đường mà ngại. Nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao đám người kia vẫn chọn đường này để đi.

Xe ngựa rung lên hạ xuống, hài tử đang ngủ trên đùi Thiên Nguyệt Triệt mi mắt khẽ động.

"Còn chưa tới nơi, nghỉ thêm một chút." Thiên Nguyệt Thần khẽ xoa đầu Thiên Nguyệt Triệt, để hắn an tâm.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt xoay xoay người, lại tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ. Chẳng qua lần này, cảm giác ngủ chưa sâu, thoáng cái lại bị đánh động. Liệt La Đặc cưỡi ngựa tới cạnh buồng xe, "Bệ hạ."

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần kéo màn ra, nhìn cảnh tượng phía trước, ánh mắt ngưng lại.

Cảm nhận được hơi thở của Thiên Nguyệt Thần nhất thời biến đổi, Thiên Nguyệt Triệt cũng tỉnh dậy, ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe. Trước mắt con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu mà họ đang đi không hề thấy nữa, bốn phía rậm rạp rừng cây, bao quanh họ dường như là chướng khí đậm đặc. Chạy suốt một ngày đường, tại sao họ không phát hiện ra, dù chỉ là một chút biến hóa nho nhỏ.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần xuống xe, nhìn khắp bốn phía. Chướng khi nơi đây càng giống với thi khí hơn.

"Đây là mùi của tử thi." Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát rồi cất tiếng.

"Điện hạ nói rất đúng." La Tắc Nhĩ ở một bên hô, "Mọi người mau tới đây nhìn."

Mấy người họ hai mặt nhìn nhau, chạy tới.

"Đây là cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt dù sao cũng là người hiện đại bị đưa tới, trên lục địa này, có rất nhiều thứ thật xa lạ.

Nhưng thứ trước mắt họ, ngay cả Thiên Nguyệt Thần lẫn Địch Trạch cũng lắc đầu, chỉ có Liệt La Đặc là đoán ra, "Thần nhớ là ở trong một cuốn sách nấu ăn có ghi tên của loài hoa này, gọi là Hồi Sinh." Không sai, đúng là loại hoa La Nhĩ Tắc vừa chỉ.

Nhưng hình dạng của loài hoa này thật lạ, cuống hoa màu trắng, cánh lại đỏ tươi, hình dạng giống như dáng người, hoa là đầu, cành là thân, bốn lá chia làm bốn hướng tay chân đủ cả.

"Phải, đúng là hoa Hồi Sinh." La Nhĩ Tắc từ trong bao y phục lấy ra một con dao, ở cạnh gốc hoa bắt đầu đào, "Nhưng hoa này còn có một tên gọi khác là Tử Hồn, theo truyền thuyết, hoa là do hồn người chết ngưng tụ thành. Sở dĩ có danh tự là Hồi Sinh là bởi nó lớn lên giống như thân xác người đã chết vậy. Cho nên, còn có một truyền thuyết khác, đó là chỉ cần tại nơi có loài hoa này mọc thì bên dưới nhất định có tử thi."

Thiên Nguyệt Triệt hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, "Hiện tại khanh đang đào gốc hoa là muốn xem bên dưới có xác chết hay không chứ gì?" La Nhĩ Tắc này, đúng thật là quái tính.

"Đây là lần đầu tiên vi thần nhìn thấy loại hoa này, cho nên có chút hiếu kỳ, muốn xác thực một chút, điện hạ có thể tạm lánh đi." La Tắc Nhĩ kêu khổ với con dao trong tay, nó quá nhỏ thành ra bất tiện, liền nhìn nhìn bốn phía xung quanh một chút, tìm xem có cái gì hữu ích hơn không.

"Bổn điện hạ cũng rất tò mò." Thiên Nguyệt Triệt chu môi, "Âm Dương."

Vừa nghe gọi, Âm Dương kiếm nháy mắt trở nên thật to lớn, chẳng qua là sau lúc biến hóa, chúng không giống mọi khi biết điều chờ lệnh, nay lại không ngừng cựa quậy, lưỡi kiếm vô cùng hưng phấn.

"Âm Dương kiếm, xảy ra chuyện gì?" Thiên Nguyệt Triệt tiến lên cầm chuôi.

Hưu một tiếng, chuôi kiếm rời khỏi tay Thiên Nguyệt Triệt vọt ra ngoài.

"Âm Dương." Thiên Nguyệt Triệt kinh hãi, vọt theo. Âm Dương kiếm bay rất nhanh, cây cối bốn phía xung quanh bị chặt đổ, từng vạt từng vạt đổ về phía sau, thẳng hướng Thiên Nguyệt Triệt đang lao tới.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần đang muốn tiến lên lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản, "Phụ hoàng, ở tại chỗ đó chờ ta." Một người một kiếm, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Bầu trời bắt đầu tối dần, Thiên Nguyệt Triệt đi theo Âm Dương kiếm bay thật lâu, nó còn không có ý muốn dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt dùng toàn bộ hệ trận ma pháp, bên thành dây thừng, đem nó trói lại.

Âm Dương kiếm bị quang hệ ma pháp vây bọc lưng trời, triệt tiêu hết lực, cứ vậy rơi xuống. Phía dưới là một đầm nước, rất trong, kiếm bởi vì có sức nặng nên chìm xuống đáy cốc. Thiên Nguyệt Triệt dựa trên tảng đá bên bờ, từ nhẫn Tư Tạp Cơ gọi ra Thủ Điện Đồng, kêu nó lặn xuống tìm Âm Dương kiếm.

Thủ Điện Đồng nhảy vào đầm nước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, mà đầm nước cũng rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.




Quyển 6 - Chương 24: Khàn khàn

  Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên tảng đá bên đầm nước, chờ Thủ Điện Đồng đem Âm Dương kiếm tìm ra. Có thể do chờ đợi khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mệt mỏi, ánh mắt nặng trĩu, dạo gần đây cũng hay cảm thấy như vậy. Nhìn phiến đã vừa lớn lại vừa sạch cho nên hắn không nhịn được nữa, dứt khoát nằm hẳn xuống.

Mi mắt khép dần khép dần – ngủ gật.

Rừng rậm bốn phía yên lặng vốn là vậy, hết thảy đang thay hình đổi dạng, mọi thứ rất mơ hồ, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt lúc này căn bản nhìn không rõ.

Thủ Điện Đồng theo Âm Dương kiếm chìm xuống đầm nước kia. Càng xuống mọi thứ càng bị bóp méo, mặt nước xanh lam biến thành nước bùn, rất nhanh nước bùn lại chuyển thành đầm lầy, keo dính, Thủ Điện Đồng ở bên trong giãy giua, thế nào cũng không thoát ra được, mà Âm Dương kiếm cứ thẳng tặp cắm trong đầm.

Thiên Nguyệt Triệt ngủ rất ngon, khóe môi cong lên đầy đặn, còn khẽ nhả vệt nước miếng trong suốt, bộ dáng một tiểu thiếu gia đang chìm trong mộng đẹp.

Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn, sờ lên gương mặt tinh sảo. Thứ đó chỉ có tay, lại nhìn không rõ vật chủ, dần dần, lại thêm một đôi tay khác, tất cả đều rất trắng. Mà nhìn kĩ lại, căn bản không phải là ngón tay trắng nõn mà là trắng xương, thứ kia mềm mềm là da thịt mục nát còn xót lại.

Nhất thời khiến cho người thấy cảm giác muốn nôn hết một trận. Quần quần áo áo nổi hết cả gai.

Linh hồn thơm quá a– Tiếng cảm thánh từ một âm thanh già nua.

Linh hồn ... Linh hồn ... Đây là linh hồn ... –Tựa như là tiếng nuốt nước bọt đầy thèm khát.

Những khớp xương xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày một nhiều, sờ soạng một hồi, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng lắm. Mặt người làm sao có thể không phập phồng mà lại bóng loáng một mảnh.

Trúng kế!– Đám xương trắng muốn rút tay lại nhưng không thể. Chỉ thấy hài tử vốn đang nhắm mắt ngủ say, từ từ mở mắt, đôi con ngươi đen nhánh, trong vắt, ánh nhìn lóe lên lóe lên giống hệt như là vầng sáng của thần tiên.

"Mấy vị thật hăng hái." Thanh âm non nớt, còn mang theo dư vị của thiếu niên. Một tầng hơi mỏng sáng ngời bao lấy thân thể thiếu niên. Đây chính là kết giới mà Thiên Nguyệt Triệt tự mình giăng ra để ngăn cách tiếp xúc với ngoại giới.

"Ngươi hạ kết giới." Tiếng nói phát ra thêm vài phần bối rối, xem chừng mấy thứ bạch cốt này cũng không có ngu, Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ.

"Ngươi thế mà cũng tạo được kết giới?" Dường như thứ nọ vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng bất mãn.

Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng, "Ta có từng nói sẽ không tạo kết giới sao?" Âm thanh mềm nhũn hỏi ngược lại, mang theo một chút dụ người, tâm ai nghe thấy cư nhiên cũng sẽ bị giọng điệu này làm cho ngọt tràn xuống tận họng.

"Được lắm." Thiên Nguyệt Triệt vung tay, Thủ Điện Đồng cùng Âm Dương kiếm bay vọt lên, trở lại bên cạnh hắn, "Bây giờ, để ta xem diện mạo thật sự của các ngươi."

Chỉ bằng mắt thường, hiển nhiên chính hắn cũng nhìn không ra nơi này có điểm nào quái dị. Nếu như không phải Âm Dương kiếm đột nhiên hưng phất khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, nói không chừng giờ khắc này hắn thật sự đã bị che mắt.

Quanh tay Thiên Nguyệt Triệt nổi lên một quả cầu ma pháp vàng rực, ngày một lớn, bên trong ẩn chứa một nguồn lực quang hệ ma pháp cường đại. Thiên Nguyệt Triệt quan sát thấy, những thứ xương trắng này nhìn cầu lửa quang hệ ma pháp hiển nhiên không chút e sợ. Cho dù là linh hồn đã chết cũng không thể trấn định như thế.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới một người. Chính là linh hồn kí sinh trên người một nữ tỳ trên thuyền, nàng ta cũng khiến hắn không cảm nhận được khí tức, cũng không hề sợ linh lực hắn phát ra.

Thiên Nguyệt Triệt đem cầu lửa quang hệ ma pháp phóng vào những bạch cốt kia, dần dần chúng cũng hiện ra đường viền, là tứ chi người, không sai.

Những thứ kia quả nhiên cũng là những linh hồn mượn bạch cốt, chính xác như những gì Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi, chúng cùng một loại với linh hồn trên thuyền.

Điểm bất đồng duy nhất chính là bọn họ dường như bị biến hóa, đã không còn kí ức, không nhớ rõ chuyện đã qua, cứ như vậy vật vờ tại nơi này trải qua thời gian, không gian.

Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tư Tạp Cơ gọi linh hồn nữ tử kia ra, "Ngươi biết những người này không?"

Những linh hồn kia cùng với nàng ăn mặc quái dị như nhau.

Nữ tử hai mắt dâng lệ, nhìn cảnh sắc chung quanh tiêu điều và hỗn độn, gật đầu, "Nơi này là biên giới của Thánh Linh quốc, những người này năm đó vì chống cự sự xâm lấn của ngoại nhân mà hy sinh, là quân nhân của Thánh Linh quốc."

Nhìn những linh hồn ngơ ngác không biết chuyện gì, Thiên Nguyệt Triệt thở dài, quang vang màu vàng hóa thành ngũ sắc, quay xung quanh cầu lửa ma pháp, linh quang ấm áp vô cùng.

Những linh hồn kia dần hóa thành cát bụi rơi xuống như mưa, rải xuống nơi tiêu điều. Phàm là những nơi được tưới tắm, dần dần có lại sinh khí, thực vật xanh biếc bắt đầu từ dưới đất đâm lên.

Nữ tử nhìn Thiên Nguyệt Triệt, đôi con ngươi vốn trong đen, nay nổi lên quang mang ngũ sắc.

"Tiểu điện hạ?" Nữ tử kinh ngạc không ngớt.

Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt có chút tái nhợt, "Linh hồn của bọn họ quá mức cố chấp, nếu muốn đầu thai đã là không thể nào. Khí tức bọn họ gắn liền nơi đây, cho dù là linh lực của ta cũng không cách nào chia tách, đã như vậy, ta đem những linh hồn ấy hóa vào nơi này để cho bọn họ trở thành một phần của nó, tựa vào đất mà sinh tồn."

Vậy nên, những linh hồn ấy đã hóa thành cây xanh, thành hoa cỏ, thành nước suối.

Nữ tử cảm động dưng dưng, "Cám ơn tiểu điện hạ."

"Tiện tay mà thôi." Thiên Nguyệt Triệt nhớt nhạt cười, " Ngươi nếu như chấp thuận, có thể dung thân trong chuôi của Âm Dương kiếm, như vậy có thể tùy thời đem tình huống nơi này nói lại cho ta, thế nào?"

Nữ tử cúi người, hóa thành tia sáng, nhập vào chuôi Âm Dương kiếm.

Âm Dương kiếm bay tới, dường như cảm thấy mình bị thất sủng, liền liều mạng hướng chủ nhân làm nũng, Thiên Nguyệt Triệt ôn nhu vuốt ve lưỡi kiếm, "Lần này, làm phiền các ngươi."

Âm Dương kiếm có một đặc thù, bởi vì bản thân nó là hóa thân của ác linh cho nên đối với linh hồn vô cùng nhạy cảm. Trở thành kiếm rồi nhưng linh hồn ấy vẫn còn, mà còn cũng đồng nghĩa với việc sẽ đói khát. Thiên Nguyệt Triệt dùng ma pháp hệ Thủy giữ âm khí cho nó nên bình thường sẽ rất yên lặng.

Khi tới đây, Âm Dương kiếm cảm giác được linh hồn đồng loại bởi vậy mới hưng trí sôi trào.

Bên kia.

Thiên Nguyệt Thần mặc dù lo lắng cho Thiên Nguyệt Triệt nhưng từ thâm tâm y vẫn rất tín nhiệm hài tử của y. Dù cho thời gian vẫn cứ trôi qua, Thiên Nguyệt Triệt còn chưa về nhưng Thiên Nguyệt Thần vẫn luôn luôn kiên nhẫn áp chế nỗi bất an càng lúc càng lớn dần lên.

"Bệ hạ." Liệt La Đặc kéo suy nghĩ của y trở lại.

Thật không uổng công, từ những gốc hoa kia đào lên, quả nhiên, có vô số xương trắng xuất hiện trước mặt họ.

Loại chuyện này thật thần kỳ, Thiên Nguyệt Thần kiếp trước ở Ám Dạ chi tộc cũng chưa từng nghe Nguyệt chủ nói qua.

"Thật kỳ quái." Địch Trạch cảm giác có chút là lạ, hoặc là bởi vì hắn là người bình thưởng, ở những phương diện khác thường càng thêm nhạy cảm.

"Kỳ quái cái gì?" Liệt La Đặc khó hiểu hỏi.

Địch Trạch lắc dầu, "Có lẽ là cảm giác của ta bị sai, ta cứ cảm giác ở nơi này có gì đó rất lạ, dường như là hỗn loạn còn có......" Địch Trạch lắc lắc người, "rất muốn ngủ."

"Này...." Không kịp đợi Địch Trạch nói cho xong, thân thể hắn đã theo đà ngã xuống, cũng may Liệt La Đặc đỡ được kịp thời, "Này, tỉnh tỉnh." Có lay thế nào đối phương một điểm ý thức cũng không có, ngủ rất sâu, "Heo cũng không thể nói ngủ liền ngủ luôn được như vậy."

Liệt La Đặc nhịn không được mắng một câu.

"Quả thực là........" Vừa nói, Thiên Nguyệt Thần vừa khẽ nhíu mày, không chỉ riêng Địch Trạch, chính y cũng có chút cảm giác muốn ngủ, chẳng lẽ nơi này có vấn đề? Chỉ là y không cảm giác được hơi thở của địch nhân.

"Bệ hạ ... bệ hạ ..." Y liệu sư La Tắc Nhĩ kê, "Bệ hạ ..."

"Ân?" Thiên Nguyệt Thần tập trung tinh thần, "Có chuyện?"

"Bệ hạ nhìn xem." La Tắc Nhĩ rút một bông hoa lên, "Bệ hạ nhìn này, những thứ hoa này thật kỳ quái." Nhụy hoa chả ra một thứ chất lỏng màu đỏ, có mùi, thứ mùi vị mà Thiên Nguyệt Thần cảm thấy thực giống như Hồng Tửu nơi thôn nọ.

Sẽ không phải chứ, Hồng Tửu là loại rượu phải qua điều chế, nấu ngâm, sao có thể ở tại nơi này.

"Vi thần cảm thấy nó cũng giống mùi máu tươi." La Tắc Nhĩ tự hỏi, nhìn không được đưa tay quệt xuống.

Mùi máu tươi?– Thiên Nguyệt Thần nghi ngờ, tiếp lấy hoa trong tay La Tắc Nhĩ, muốn cẩn thận nhìn. Đầu óc càng choáng váng hơn, gần như muốn thiếp đi– Chết tiệt, khốn thật. Lý trí cố gắng duy trì, mắt mở to, muốn nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy thân ảnh La Tắc Nhĩ càng lúc càng mơ hồ.

Tức khắc, người trước mắt y cũng khuỵu xuống, dần dần chính bản thân y, ý thức cũng không còn.

.

Thiên Nguyệt Triệt ở trong rừng tìm thật lâu, đợi được tới khi Thiên Nguyệt Triệt tìm lại vị trí họ tách ra ban đầu, người nơi đó đã không còn thấy bóng dáng.

"Phụ hoàng .... Phụ hoàng ...." Thiên Nguyệt Triệt vừa kiếm tìm, vừa gọi to nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Nơi này mọi thứ xung quanh giống hệt lúc trước, dù là hoa hay là đất, cỏ, chỉ không có chút dấu vết. Đôi ngươi Thiên Nguyệt Triệt nhíu lại,Không đúng,lúc hắn cùng Âm Dương Kiếm rời đi, cây cối đã bị Âm Dương kiếm chém đổ rất nhiều, vì sao hiện giờ không thấy bóng dáng?

Chẳng lẽ? Nơi này không phải là khu đất họ dừng lại lúc trước?




Quyển 6 - Chương 25: Vật ngu ngốc

  Thiên Nguyệt Triệt rùng mình một cái, có lẽ nơi này không hề giống như vẻ ngoài tĩnh lặng của nó. Con người trong suốt bắt đầu sắc bén dần lên, khẽ nheo lại. Thiên Nguyệt Triệt nhìn khắp bốn phía, không thấy có bất cứ nơi nào kỳ quái, mọi thứ giống với ban đầu như đúc, chỉ là hoàn toàn không có dấu vết của những gì đã xảy ra.

Đây là gì vậy?

Thiên Nguyệt Triệt mặc dù là Quang Minh thần tử chuyển thế, nhưng cũng không phải là tiên tri. Trên cái thế giới này, không có cái gì gọi là thần hết, Quang Minh thần tử cũng không phải là chỗ nào cũng rõ như lòng bàn tay, chẳng qua chỉ là không cùng một dòng tộc với con người.

Đang muốn hỏi linh hồn trú trong chuôi của Âm Dương kiếm một chút thì Thiên Nguyệt Triệt cảm giác thấy hình như chuôi kiếm trong tay mình đang run rẩy.

Đây là......Sợ?

Thiên Nguyệt Triệt biết linh hồn kia đang sợ hãi, nhưng thứ gì có thể khiến cho nó phải khiếp đảm đến như vậy?

"Làm sao vậy?" Trong lòng dấy lên nghi ngờ, Thiên Nguyệt Triệt dùng thần thức không âm không động truyền câu hỏi vào chuôi kiếm. Âm Dương kiếm không chỉ đơn thuần là vật trang sức đeo bên người của Thiên Nguyệt Triệt mà bản thân nó cũng có linh hồn, là một thanh kiếm có linh tính, đương nhiên có thể cùng chủ nhân trò chuyện.

Chẳng qua là thần thức truyền đi đã lâu mà cái linh hồn kia cũng không có đáp lại.

Thiên Nguyệt Triệt có chút lo lắng cho Thiên Nguyệt Thần bọn họ, mặc dù hắn biết nam nhân kia có đủ bản lĩnh để ứng phó với hết thảy biến cố trong thiên hạ nhưng là tâm hắn, không nhịn được khẩn trương.

Sự kiên nhẫn của Thiên Nguyệt Triệt phải được gắn với hai từ ít ỏi, chỉ những thời điểm ở cạnh Thiên Nguyệt Thần mới xem như là có mà thôi, còn lúc này đây có thể Thiên Nguyệt Thần đang gặp bất lợi, hiển nhiên hắn làm gì còn tâm trí đâu để mà chờ với đợi.

Trong lòng căng như dây đàn, Thiên Nguyệt Triệt vô thanh vô thức xuất ra toàn lực kiếm tìm bốn phía.

"Khoan đã...." Thật may, linh hồn kia rốt cuộc đã đáp lại, nó cảm ứng được sự ấm áp từ thần thức tản ra mà gan cũng lớn hơn, "Khoan đã....."

Thanh âm vẫn còn chút run rẩy.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tôi cảm giác được những luồn hơi thở quen thuộc, bao quanh khu rừng này." Mà chúng cũng chính là thứ kinh khủng nhất nàng từng trải nghiệm.

"Hơi thở quen thuộc?" Thiên Nguyệt Triệt có chút mờ mịt, linh hồn này có thể cảm ứng được mà chính hắn lại không có cảm giác gì ư?

"Ân, cỗ hơi thở mang theo mùi máu tươi.......giống như là." Linh hồn bắt đầu nhớ lại, "Giống như là hơi thở của chết chóc, của những kẻ tàn ác đã hủy diệt vùng đất này."

Mùi vị của máu tanh, đó là suối nguồn của tội ác, cũng là thứ không thể xâm phạm tới thần lực của Quang Minh thần tử. Nhưng hắn có một nửa khế ước với thế lực hắc ám, cũng chính là dòng máu Ám Dạ, vậy tại sao vẫn không thể cảm giác thấy dù chỉ là một chút?Tại sao?

Thiên Nguyệt Triệt lâm vào trầm tư, không nghe thấy những gì mà linh hồn đang lải nhải. Trong trí óc hắn chỉ liên tục quẩn quanh bốn chữmùi vị máu tanh, tại sao hắn không cảm giác thấy nó.

Mùi vị máu tanh.

Trong cơ thể cùng lúc dâng lên một loại năng lực không giống với năng lực của quang hệ ma pháp, đang len lỏi,Chết tiệt, sức người.

Hơi thở từ bốn phía không ngừng áp tới, cảnh sắc xung quanh cũng biến hóa dần, cây cỏ trông như tĩnh mà thực lại động, ngay cả mặt đất dưới chân cũng nhịp nhịp phập phồng.

Vậy mà Thiên Nguyệt Triệt một chút cũng không hề phát giác, mãi cho đến khi có một cành cây quấn lấy cổ chân hắn, sau đó thoắt cái vươn thẳng lên trời kéo theo Thiên Nguyệt Triệt bị treo ngược, lơ lửng trên không.

Nội tức đảo lộn, trí não từng chút từng chút một tan ra.

Chính lúc này, có hai thứ sinh vật kỳ quái từ đâu bay tới. Mỗi con trong số chúng đều sở hữu một cặp cánh màu đen, ngoại hình cũng chẳng khác mấy so với con người, chỉ là răng cửa phía trước vô cùng nhọn. Cảm ứng phản xạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt thức dậy, rất nhanh liền mở mắt.

Chẳng mấy chốc, Thiên Nguyệt Triệt đã ngộ ra lý do vì sao hắn lại thấy hai cái sinh vật trước mắt quen thuộc đến thế. Còn nhớ một bộ phim về quỷ hút máu hắn đã xem, thực là giống.

Từ từ...... vừa rồi linh hồn kia nhắc tớimùi vị máu tanh, nói cách khác, hai sinh vật này rất có khả năng thực sự là quỷ hút máu chứ.

"Mùi máu tươi thơm quá." Không kịp đợi cho Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi xong, đối phương đã cất tiếng tự thú, "Đã lâu không ngửi thấy được mùi máu tươi thơm đến như vậy rồi."

"Không phải đã lâu rồi mà là chưa từng ngửi qua thì có." Một con khác không nhịn được chỉnh lời.

Hơi thở của quỷ hút máu, Thiên Nguyệt Triệt bị đả kích, tại sao vừa rồi hắn không cảm giác ra?

"Tiểu quỷ, ngươi từ đâu tới?" Thấy Thiên Nguyệt Triệt lơ lửng giữa không trung mà trầm tư, hai cái sinh vật tự cho mình là động vật bậc cao kia thực lòng bất mãn.

Bọn chúng mặc định trong suy nghĩ, rằng cái tên tiểu quỷ này nhìn thấy chúng là phải run rẩy, phải sợ sệt, rồi khóc lóc cầu xin chúng tha chết, nhưng gì đây, nó còn chẳng thèm phản ứng lấy một cái. Dường như chẳng coi bọn chúng đang tồn tại, thực là một cảm giác bị vũ nhục nghiêm trọng. Phải nói là vô cùng mất hứng.

Tiểu quỷ?Những nghi hoặc trong lòng Thiên Nguyệt Triệt tạm thời lắng xuống, những suy nghĩ triền miên cũng vì câu hỏi của hai thứ trước mắt cắt ngang mà tạm thời thu về.

Từ lúc Thiên Nguyệt Triệt tới đại lục này, chưa từng có người khác kêu hắn một tiếng 'tiểu quỷ',Năm lão đầu ở Ma pháp học viện thì không thèm tính.

"Các ngươi là ai?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt, bày ra vẻ ngây ngô.

Người nào?

Một trong hai sinh vật kia cười "khanh khách" lên tiếng, "Có nghe thấy không, nó hỏi ta có phải là người không đó.........Hỏi chúng ta có phải là người hay không a........ha ha ha."

"Tiểu quỷ, bọn ta không phải là người mà là tộc nhân Ám Dạ, người nghe qua chưa? Là một loại sinh vật cao cấp cỡ nào, vĩ đại cỡ nào......" Tên quỷ xấu xí bắt đầu lải nhải. Mà Thiên Nguyệt Triệt thì đánh chết cũng không nguyện tin tưởng hai cái thứ này cùng với phụ hoàng của mình là đồng tộc. Cũng từ đó, Mạn La đế quốc tiểu điện hạ vì chuyện này mà khắc sâu một sự ám ảnh trong lòng.

Sau này, vô luận Thiên Nguyệt Thần chỉnh đốn thế nào thì ở trong suy nghĩ của Thiên Nguyệt Triệt, bộ tộc Ám Dạ chính là ngang bằng với loại ma quỷ hạ đẳng cho nên hắn nhất quyết dù có thế nào cũng tuyệt đối không chịu nhấc một chân mà bước vào lãnh địa của tộc người Ám Dạ.

Làm người, rốt cuộc vẫn là thích thưởng thức những thứ sạch sẽ, đẹp đẽ mà thôi, ít nhất Thiên Nguyệt Triệt tự cho là vậy.

Trở lại vấn đề chính hiện thời.

Quả thực lúc này đây, Thiên Nguyệt Triệt ước Nặc Kiệt đang có ở bên mình, y sẽ luôn đem theo những thứ kỳ kỳ quái quái, mà cây bông nút tai chính là một trong số đó, nếu mang ra gắn vào, trăm phần trăm hắn sẽ không còn phải chịu đựng cái thứ kỳ dị kia nói mãi, dài dòng.

Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được than thở,Nặc Kiệt không biết thế nào rồi? Có bị hồ ly tinh mê hoặc thật không nữa?

"Đại ca, tiểu quỷ này có phải là bị choáng váng hay không? Ta nói xong chẳng thấy nó phản ứng gì hết?" Quỷ hút máu ngẩng đầu, xoay quanh một vòng.

"Này, ta thấy chắc là nó sợ tới choáng rồi, ngươi xem, một chút động đậy cũng không." Vẫn là loài người nhát gan, trong mắt tộc dân Ám Dạ, trừ Ma tộc, Thần tộc, Tinh Linh tộc, còn có chút cố kỵ..........chứ con người thì, nửa mắt cũng không cho.

Ngươi mới sợ tới mức choáng váng thì có,Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt coi thường.

"Ta không phải là sợ mà choáng, ta là bị ngất xỉu kia." Tốt bụng nhắc nhở chúng một chút, bất kể là ai, bỗng dưng bị treo chổng ngược lên trời, thì cũng sẽ bị choáng váng đầu óc mà thôi.

"Nó nói bị ngất xỉu."

"Ngất xỉu mà còn có thể nói chuyện?" Tên quỷ hút máu hỏi ngược lại.

"Phải." Tên còn lại phụ họa theo, "Tiền bối có dặn, loài người vô cùng giảo hoạt, tuyệt đối không thể để bị lừa."

"Đúng, không thể để bị lừa."

Thiên Nguyệt Triệt nhận thấy bản thân thực sẽ ngất xỉu ra đây bây giờ. Xem hai cái tên này nói loạn tùng bậy cái gì kia kìa, nếu không phải muốn dò hỏi bọn chúng thì hắn đã sớm cho một đao giải quyết hết rồi, đâu cần ngồi đây để bọn chúng càn rỡ.

"Ta không ngất hẳn, chỉ là đầu óc cứ muốn lịm đi, không tin, các ngươi tự thử coi?" Nhẹ nhàng giải thích, âm điệu mềm nhũn ra, thật khiến người khác không muốn tin cũng không đành lòng.

"Đại ca, nó nói là chỉ sắp té xỉu thôi, bảo chúng ta thử, có nên tin không?" Lão nhị nhất thời không biết làm thế nào.

"Cái này, ...... tiền bối không phải đã nói rồi sao? Loài người là sinh vật giảo hoạt, không thể tin." Tên lão đại bày ra bộ dáng uy nghiêm, vô cùng kiên quyết mặc dù thanh âm của hắn nghe sao cũng thấy có phần đã lung lay.

"Ta nói......." Thiên Nguyệt Triệt ậm ừ cho thông cổ học, nâng cao thanh âm, khiến hai cái tên quỷ hút máu lại chú ý tới, "Các ngươi không thử qua, biết sao ta nói thật hay giả?" Cùng với ngu xuẩn nói chuyện phải dùng loại suy nghĩ ngu xuẩn mà nghĩ a, nếu là trước kia, đánh chết Thiên Nguyệt Triệt cũng không tin có một ngày hắn lại nói ra những câu cấp thấp như vậy.

Cái này?

Hai tên quỷ hút máu xoay mặt nhìn nhau, tự hỏi.

"Đại ca, tên nhóc này nói cũng có lý."

"Quả thật là cũng có chút đạo lý." Lão đại gật gật, sau đó là thận trọng nhìn lão đệ, "Nhưng lỡ như tại thời điểm chúng ta đi thử, tiểu quỷ này chạy mất thì làm sao?"

"Đúng, tiểu quỷ này chạy trốn thì làm thế nào?" Lão nhị cũng phải nghĩ lại.

Cuối cùng cả hai dứt khoát ngồi dưới đất, bắt đầu suy tư.

Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy thiếu chút nữa thì hộc máu mồm, "Hai vị đại ca, ta là loài người, lại còn là một tên nhóc con, chẳng phải đối thủ của hai vị, mới cả không cần hai người cùng thử một lúc, một thử, một đứng nhìn, chẳng phải sẽ biết sao." Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu cảm thấy mình đang đi xa với mục đích ban đầu.

Giờ thì hắn đã tiếp thu trọn vẹn cái gọi là 'Ở cùng người ngu xuẩn không mắc bệnh cũng sẽ bị lây.' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com