Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 6 - Chương 26 - 30

Quyển 6 - Chương 26: Bị lừa

  Hai tên kia gật đầu, bọn chúng cảm thấy lời Thiên Nguyệt Triệt nói cũng có đạo lý.

"Tiểu quỷ, ngươi thật sự sẽ không bỏ trốn?" Tên lão đại tự nhận mình thông minh hơn lão đệ rất nhiều, cho nên cẩn thận hỏi thêm một câu.

"Không phải ta đang bị các ngươi trói lại rồi hay sao?" Đến chân cũng bị dây mây buộc chắc, còn bị treo cho chổng ngược lên trời, ở trong mắt hai tên kia, loài người yếu ớt làm sao có đủ bản lĩnh để mà thoát ra được?

"Đúng, đại ca, không sợ. Để ta đi thử, ngươi ở đây coi chừng nó." Lão nhị cho tới bây giờ vẫn luôn khinh thường tộc người, huống chi trước mắt là một tên nhóc con, thế nào cũng thấy quá ư là vô dụng.

"Được, lão nhị, ngươi cẩn thận chút." Lão đại ngồi xuống, lão nhị động đậy mồm, những dây quấn kia lại vươn ra vung lên trời, trong đó có hai cái quấn lấy chân lão nhị, chớp mắt tình cảnh lão nhị chẳng khác gì Thiên Nguyệt Triệt, cùng bị chổng ngược lên trên.

"Lão nhị, thế nào?" Lão đại ở dưới mặt đất hô.

Lão nhị lúc la lúc lắc cái đầu, rồi lại gật gật, "Lão đại, sắp ngất rồi, tiểu quỷ kia nói đúng, đầu lịm đi, lão đại, ta muốn ngất........." Lão nhị cảm thấy, mấy người trong tộc nói sai rồi, loài người không hẳn toàn bộ đều là sinh vật giảo hoạt, lời của tên nhóc kia đúng là lời nói thật mà.

"Lão nhị mau xuống thôi."

Vừa nghe thấy lời lão đại, lão nhị vội vàng giải thoát khỏi cành cây, thân thể thẳng tắp rơi xuống, kế đó là tiếng va chạm kinh thiên động địa, Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa ngu cả người.

"Lão nhị, nơi nào đau, đau chỗ nào?" Lão đại vội vàng chúi đầu xuống đất bùn đào lão nhị lên. Bộ dáng đầu đội đầy đất quả thực thấy mà tức cười.

"Lão đại........" Lão nhị vẻ mặt mếu máo, "Đau quá, sao ngươi không đỡ ta?" Lão nhị cảm thấy rất tủi thân.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lão đại một bên tỉ mỉ lau lau những vết bẩn trên quần áo đệ đệ, một bên nói lời xin lỗi liên hồi, mà hắn cũng không hiểu tại sao lão nhị có thể cứ như vậy trực tiếp rơi xuống.

"Ta nói......" Thiên Nguyệt Triệt thật xin lỗi phải quấy rầy bọn họ tình thương mến thương những mà còn chịu đựng tiếp nữa thì người xui xèo chính là hắn đó.

Cái gì?Hai cặp mắt bốn con ngươi nhất loạt hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt như là bây giờ mới nhớ ra ở đây còn có một tên tiểu quỷ đang chờ.

"Tiểu quỷ, ngươi nói lắm thật." Lão nhị bất mãn, y đang hưởng thụ được lão đại quan tâm thương xót, cư nhiên bị hắn cắt đứt.

"Phải, tiểu quỷ ngươi thật dong dài." Lão đại đồng ý, nếu như không phải tiểu quỷ này kêu bọn chúng thử một chút thì lão nhị cũng sẽ không bị té đau, nghĩ tới đây, ánh mắt lão đại tối đi rất nhiều.

Không xong, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ mãi mà không rõ, bản thân từ lúc nào khơi lên chuyện thương tâm của tên lão đại mà đối phương lại nhìn hắn oán hận chằm chằm thế này. Thiên Nguyệt Triệt vội vã lấy lòng, "Hai vị ca ca, ta sắp ngất là thật, không có lừa các ngươi nha."

Chưa kể gương mặt kia, lại thêm âm thanh ngọt ngào, cố ý bồi thêm một màu ửng hồng nghẹn ngào, Thiên Nguyệt Triệt lúc này, nếu ai không rõ nhìn vào còn tưởng đây quả thực là một tiểu hài tử ngây thơ vô tội kia.

Ca ca?

Hai tên quỷ hút máu nghe xong tâm tình như được khai hoa nở nhụy, lớn như vậy rồi, sống lâu như vậy rồi gần như chưa từng có ai gọi bọn chúng là ca ca cả.

"Tiểu quỷ, gọi thêm mấy tiếng xem nào." Lão nhị một bên xoa xoa u đầu còn đau, một bên tâm tình vui thích hớn hở.

"Ca ca, trước đem thả ta xuống đã, ta mới có thể gọi thoải mái được, bây giờ hơi cứ chèn ở ngực, kêu không nổi luôn." Thiên Nguyệt Triệt còn cố gắng thở hổn hển một chút, thật là vạn phần đáng thương.

Cái này?

Hai vị dưới mặt đất xoay qua nhìn nhau, lão nhị nói, "Lão đại, tiểu tử kia nói có lý, bị treo trên kia đúng là ngực rất khó chịu." Hắn vừa mới tự kiểm nghiệm mà.

"Thế để hắn xuống ư?" Lão đại hỏi.

"Ừ, thả xuống." Lão nhị gật đầu.

"Thì đi thả xuống." Lão đại cũng chấp thuận.

"Khoan đã." Ngay lúc đó Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lên tiếng.

Hai sinh vật, bốn con mắt nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt chỉnh giọng, "Phiền hai vị ca ca, lúc thả ta xuống thì chầm chậm một chút, đầu ta đập xuống đất thì sẽ phiền to."

Xì.......Thiên Nguyệt Triệt nói ra làm hai sinh vật kia cười to, "Lão đại, tiểu quỷ này chơi vui thật." Bọn chúng sống lâu như vậy rồi cũng không có gặp được tên nào thú vị như thế. Cánh rừng này ít có người tiến ra tiến vào, thật vất vả mới túm được một tên, lại vô cùng thú vị, khiến cho cả hai tâm tình tốt đặc biệt tốt luôn.

"Ừ, tiểu quỷ này chơi rất thú." Lão đại gật gù, "Lão nhị, lúc thả xuống thì từ tốn một chút, sinh vật nhỏ này nếu như bị đụng gì sẽ không vui nữa."

Thiên Nguyệt Triệt nghe rồi thiếu chút nữa khóc ròng, thì ra hai tên này cũng đem hắn xếp vào hàng sinh vật. Được rồi, Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận, mặc dù loài người cũng tính là sinh vật, nhưng nói thế nào cũng là sinh vật cao cấp cơ.

Thiên Nguyệt Triệt thầm nhủ, rõ ràng hai tên quỷ hút máu này mà biết nhẹ nhàng là như thế nào thì đúng là mò được trăng ở nơi đáy nước. Dây quấn ở chân bắt đầu lỏng ra, thân thể rơi xuống nhanh chóng làm Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, khẳng định là sẽ mông chạm xuống đất bốn vó thẳng lên trời rồi.

Cơ mà đau đớn trong dự liệu cũng không hề đánh tới, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt liền thấy bản thân trực tiếp được một tên đón nhận.

"Uy, tiểu quỷ, sợ cái gì hả?" Lão nhị ngu xuẩn lại thô lỗ bất mãn mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt mở trừng hai mắt, trừng trừng cả hai mắt, trong lòng quyết định thu hồi những suy nghĩ vừa xong,Thì ra cũng biết thế nào là nhẹ nhàng cơ đấy.

Vậy nên, hình ảnh hiện tại là dưới gốc cây có hai sinh vật cùng một tiểu quỷ đang ngồi, mà mặt đất bằng phẳng thì rải rác toàn vỏ chuối.

"Ngươi thật là loài người hử?" Lão đại vừa ăn chuối vừa nghi hoặc nhìn nhìn. Trên người tên tiểu tử này đích thực là có mùi của con người nhưng cái nhẫn trên tay nó hắn cũng vừa nhìn thấy, xác thực là bảo bối nha.

"Ta là con người a." Thiên Nguyệt Triệt biết điều.

"Con người chính là có đồ ăn ngon." Lão nhị đã ăn xong một nải nữa, bèn hướng Thiên Nguyệt Triệt xòe tay, "Còn gì nữa không? Chúng ta sống ở cái nơi này đến mức sắp chết đói rồi."

"Có." Thiên Nguyệt Triệt lại lấy từ trong Tạp Tư Cơ ra một đống lớn, giao cho lão nhị, "Ăn chậm thôi."Lỡ như ngươi nghẹn chết, ta biết đi hỏi ai đây– Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. 




Quyển 6 - Chương 27: Giải thích

Tiểu ca:anh bạn nhỏ.

Sa hùng:gấu cát. (Con gấu ở quyển 4 bạo loạn 1 trận rồi bị bé Triệt thu phục được í)




"Điều kiện gì?"

"Đúng, chỉ cần có thể giúp chúng ta rời đi, điều kiện thế nào cũng nghe theo ngươi." Tên lão đại cùng tên lão nhị thực sự bị nhốt ở chỗ này lâu quá mức rồi, nghe được có người đủ khả năng mở cái động này ra, còn quản Thiên Nguyệt Triệt ra điều kiện cái gì nữa chứ.

"Điều kiện thứ nhất, hai người phải nghe theo ta. Điều kiện thứ hai, phải giải thích cho ta biết vì sao hai người lại ở chỗ này?"

"Tất cả nghe theo ngươi?" Lão nhị chống cằm, cảm thấy vấn đề này còn phải chờ để nghiên cứu đã, cơ mà nếu không đáp ứng thì?? Tiểu quỷ này đúng là một sinh vật đơn thuần, hoàn toàn không biết trên thế giới này còn có một thứ được gọi là đổi ý hay sao.

"Nghe lời ngươi." Lão đại vỗ vỗ lồng ngực, "Tộc dân Ám Dạ bọn ta nói là giữ lời, tiểu.........tiểu ca, ngươi cứ yên tâm."

Tiểu ca? Thiên Nguyệt Triệt lục lọi trong tầm hiểu biết của mình,Tiểu ca ư? Tại sao nghe xong lại cảm thấy không có địa vị gì thế nhỉ?Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệt Nguyệt Triệt muốn cải chính, "Các người cứ kêu ta là đại ca đi."

"Đại đại đại..........Đại ca?" Lão nhị nghe mà lắp bắp, tên tiểu quỷ mắc toi này cư nhiên lại muốn bọn chúng tôn hắn làm đại ca?Đừng hòng.

"Hay thôi." Thiên Nguyệt Triệt vẻ mặt ung dung tự tại, "Ta phải đi, sau này phỏng chừng cũng không có ai tới nơi này nữa, hai vị cứ ở đây phân lớn phân bé với nhau......đời đời kiếp kiếp đi nhé." Nhìn cả vùng đất đã dậy lại sức sống, bầu không khí thực mát mẻ, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy, bọn họ sẽ còn sống lâu a.

"Không muốn......" Lão nhị xông lên ôm lấy cánh tay Thiên Nguyệt Triệt, "Đại ca, đừng để chúng tôi ở lại chỗ này."

Thiên Nguyệt Triệt dùng sức muốn rút tay ra nhưng lão nhị bám rõ chắc, căn bản hắn không cựa quậy được, "Buông tay." Siết thêm một chút nữa thì cánh tay mảnh khảnh sẽ gãy mất không biết chừng.

"Buông ta? Ờ ờ, buồng tay." Khuôn mặt lão nhị tươi cười vô cùng ngây ngô, "Đại ca, ngươi có thể mang bọn ta ra rời khỏi đây sao?"

"Đương nhiên có thể. Không phả ta đã nói sao, có hai điều kiện, cái thứ nhất từ giờ về sau phải nghe lời ta, cái thứ hai là nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở nơi này? Sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?" Nếu như dám để hắn lặp lại thêm một lần nữa thì hắn tuyệt đối sẽ dùng dây buộc mồm hai tên này lại.

"Để ta nói, để ta nói." Lão đại giơ tay, "Điều kiện thứ nhất, hai huynh đệ chúng ta nhất trí, tuyệt đối nghe đại ca. Điều kiện thứ hai, chuyện này nói ra thực phức tạp."

"Không sao, ta có dư thời gian để lắng nghe."Với đầu óc của các ngươi, có chuyện gì mà không phức tạp?Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ

Lão đại cởi áo ngoài xuống trải trên mặt đất, "Đại ca, mời ngồi, nghe ta từ từ nói."

Thì ra, vốn dĩ hai người bọn họ đều là tộc dân Ám Dạ xếp vào hàng nhất đẳng, nhưng vì một sai lầm mà bị bề trên trừng phát nhốt trong kết giới này, nếu như có người lạ xông vào kết giới, phải bẩm báo lại cho bề trên. Thế mà cả trăm năm nay, mọi thứ đều an bình. Hai người họ cũng dần dần quên đi mục đích ban đầu, tự do tự tại mà sống, cho đến khi Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện, bọn họ mới thử chọc xem, còn tưởng Thiên Nguyệt Triệt chẳng qua là một đứa trẻ tộc người bình thường, cho nên không có lễ phép, giờ thì đã biết, bọn chúng nghĩ sai rồi.

"Ồ, tại sao phải để hai ngươi trông chừng bên trong kết giới này?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ,Nếu giăng kết giới, vậy thị họ e ngại điều gì?

"Bọn ta sống ở đây hoài, cũng chẳng rõ, hồi đầu, quả thực nơi này có một nữ tử xông vào." Lão đại giải thích.

"Đúng đúng, là một cô nương cực kì xinh đẹp, cũng cực kì độc ác ấy." Lão nhị câu sau sửa câu trước, mới nhớ tới thôi là đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, "Người đàn bà kia xông vào kết giới, bọn ta lập tức đi báo với bề trên, họ có gửi người tới, sau thì cùng cô ta đánh tới đất trời long lở, chẳng biết bọn ta bị thứ gì táp trúng, sau đó liền hôn mê. Trước khi bất tỉnh, còn nghe được cái gì mà.........nơi này là đường thông với địa giới Thánh Linh quốc."

"Đúng đúng đúng." Lão đại phụ họa, "Có điều, sau khi chúng ta tỉnh lại, thì không thấy cô ta đâu, chỉ có bề trên còn ở lại, dặn chúng ta tiếp tục trông giữ nơi này."

"Bề trên ư? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt vội vàng nói.

"Giao nhiệm vụ cho bọn ta tất nhiên cũng là người của tộc Ám Dạ, nhưng mà..........đó là ai, thật ra bọn ta cũng không rõ. Mọi mệnh lệnh đều được sứ giả truyền lại cho, trên sứ giả có hộ pháp, trên hộ pháp chính là bề trên a." Lão đại nói chi tiết.

"Tộc dân Ám Dạ các ngươi không phải cũng nghe theo phân phó của Ám Dạ Vương nữa sao?" Phụ hoàng đường đường là Ám Dạ Vương, tại sao bọn họ lại không nhận biết.

"Ám Dạ Vương biến mất đã lâu rồi, con dân trong tộc cũng rối loạn, hơn nữa..........có những người là tộc dân Ám Dạ lưu vong thì sẽ không thuộc địa phận quản hạt của Ám Dạ vương nữa."

Cái này Thiên Nguyệt Triệt biết, với những người phạm sai lầm rồi lưu vong sẽ không còn là con dân của Ám Dạ nữa, phụ hoàng đã nói.

"Đúng đúng." Lão nhị nói tiếp, "Còn cả những hậu sinh là con của tộc dân Ám Dạ với Nhân tộc, Ma tộc, Tinh Linh tộc các loại, chúng đều bị gọi là tạp chủng và không được tộc Ám Dạ thừa nhận. Cũng không được Thần Tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc thu nạp. Tộc nào cũng muốn giữ dòng dõi thuần khiết, cho nên tất cả những tạp chủng kia tụ hợp lại gọi là Hỗn tộc."

Hỗn hợp tộc?Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được muốn cười, .......Vị nào 'văn hay chứ tốt' mà nghĩ ra được cái tên khó nghe quá?

"Nói thế tức là các ngươi cũng không phải là tộc dân thuần chủng của tộc Ám Dạ?" Nhưng mà nãy bọn chúng vẫn tự xưng mình là con dân Ám Dạ cao quý nha.

"Chúng ta vẫn là tộc dân Ám Dạ a, chỉ là ba mẹ bọn ta một là tộc dân Ám Dạ lưu vong, một là tộc dân Tinh Linh tộc, cho nên.......... " Lão nhị suy sụp, cho dù bọn họ có hình dáng của tộc dân Ám Dạ nhưng vì lớn lên thật xấu xí, cho nên bị những tộc dân Ám Dạ lưu vong khác xem thường.

Chỉ có thể dùng được đôi mắt – Ở chỗ này bảo vệ kết giới mà thôi.

Gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt đã hoàn toàn hiểu rõ. Nơi này là cánh cửa duy nhất tiến vào Thánh Linh quốc, kết giới được giăng ra là để che dấu sự tình. Năm đó kẻ đoạt mất viên hồng ngọc trong tay ngũ ca, đích thực là người của bộ tộc Ám Dạ.

Như vậy, cùng năm đó phải chăng cũng chính hắn đã ra tay hủy diệt Thánh Linh quốc để tìm cho được viên hồng ngọc thứ hai ư?

"Đúng rồi, bảo vệ kết giới của khu rừng này, chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"

"Phải, chỉ có hai chúng ta." Lão đại, lão nhị cùng gật đầu.

"Cho nên, nếu như nơi này có người khác đi vào, các ngươi nhất định sẽ biết."

"Chúng ta là tộc dân Ám Dạ, cũng là con cháu của Tinh Linh tộc, so với kẻ khác, bọn ta đối với hơi thở của người sống càng thêm nhạy cảm hơn, bọn ta xác định cũng chỉ có mình ngươi thôi." Cả hai vô cùng tin tưởng.

Nói cách khác, phụ hoàng và bọn Liệt La Đặc căn bản không ở cùng không gian với hắn.

Nhưng rõ ràng là bọn họ cùng nhau tiến vào kia mà?

Thiên Nguyệt Triệt thoáng cái đã hiểu, hắn biết nguyên nhân là gì rồi, thì ra hắn bị trúng yêu pháp gây ảo giác cho nên vẫn cứ nghĩ hắn và phụ hoàng luôn ở cạnh nhau, kẻ kia đã ra tay lúc nào vậy nhỉ?

Nếu như không đụng phải hai tên này, Thiên Nguyệt Triệt sợ rằng bản thân sẽ mải miết kiếm tìm tung tích của Thiên Nguyệt Thần bọn họ ở nơi đây.

Bây giờ chưa phải là lúc tìm kiếm Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng, Thiên Nguyệt Triệt có dụng ý, nếu như kẻ địch cố ý muốn bọn họ tách ra, như vậy phải chờ bước kế tiếp xem hắn định làm gì.

"Các ngươi biết cánh cửa thông tới Thánh Linh quốc ở đâu không?"

................

Lại nói đến Nặc Kiệt, sau khi cứu được nữ tử đang gặp nạn dưới tay Thiên Nguyệt Triệt thì lập tức chạy trốn theo đường thủy, cùng ẩn nấp ở dưới đáy thuyền. Chờ đến khi Thiên Nguyệt Triệt bọn họ cập bờ, liền rời đi theo.

Nặc Kiệt nắm giữ ma pháp hệ thủy tương đối cao tay, ẩn mình dưới nước cũng là một trong những ngón nghề sở trường.

Mà nữ tử kia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, người ra tay cứu mình lại chính là tên thái giám mập mạp này, khi đó vô tâm dụ dỗ, không ngờ nay lại biến thành cái phao cứu lấy một mạng, còn bỏ trốn? Ả trước đó đã bị ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt mê hoặc, hài tử kia.........trong lòng vô thức run lên, khó trách chủ thượng từng nhắc nhở, chớ chọc đến nó.

"Cô nương........cô nương........" Nặc Kiệt gương mặt ửng hồng, mười ngón tay mập mập quơ quơ trước mặt nữ tử mấy cái, "Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?"

Nữ tử đang hấp một ngụm nước suýt chút nữa thì phun ra, có điều thực sự cũng không phải mắc ói lắm. Nhìn tên thái giám này tuy mập mạp nhưng trắng hồng, tương đối dễ nhìn. Nữ tử đặt chiếc chén xuống buông một tiếng cười quyến rũ, "Huynh yêu thích ta sao?" Ả đứng lên tiến tới sát gần Nặc Kiệt, hai tay vòng quanh cổ hắn.

Chẳng qua là,......... nữ tử sờ thấy hết ngấn này đến ngấn nọ, trong bụng ả lại thầm nói, tên mập này, lớn lên chẳng động đậy gì hay sao mà béo quá.

"Cô nương......." Nặc Kiệt xấu hổ, cười một tiếng, bạo gan dùng hai tay mình ôm lấy vóc dáng điệu đà nọ, "Ta...ta thích."

"Thật ư?" Nữ tử tiến sát vào trong ngực Nặc Kiệt, chân khẽ cọ cọ bên đùi hắn, chỉ là...............cọ chẳng được mấy hồi mặt ả chợt cứng ngắc, đứng lên, ả thậm chí còn quên mất rằng, người nọ là một thái giám.





Quyển 6 - Chương 28: Trấn nhỏ

  Không hiểu những tên thái giám khác có thể nổi lên dục vọng hay không, chứ Nặc tổng quản của chúng ta thì đúng thật là không chút nào giống với người bình thường. Hai mắt chăm chú nhìn vào nữ tử: "Là thật."

Cặp mắt sạch sẽ không hề bị ô nhiễm, Thiên Nguyệt Triệt đã từng nói, Nặc Kiệt đẹp nhất chính là tấm lòng không dễ gì lay chuyển.

Chỉ cần là nữ nhân, ai cũng sẽ thích nghe mình được nam nhân ca ngợi, cho dùnam nhânnày là một thái giám.

Có lẽ, ở trong mắt các nàng, chinh phục được một nam nhân bình thường so với chinh phục được một người đặc biệt như y càng đáng để kiêu ngạo hơn.

Hai người dừng lại nghỉ ở một quán trà ven đường, ăn một ít điểm tâm, sau đó rời đi.

Không bao lâu sau, trước mắt Nặc Kiệt là một mảnh hoang vu thê thảm. Hắn trời sinh nhát gan, lại cảm thấy nơi này nồng đậm tử khí hòa quyện với mùi máu tươi, "Đây......đây là nơi nào?"

Nữ tử dường như không nghĩ tới, kẻ mà mới lúc trước còn gan dạ từ trong tay Thiên Nguyệt Triệt cứu mình ra, giờ khắc này lại nhát gan như vậy, lập tức cảm thấy những hành động kia có phần toan tính.

Lại nghe Nặc Kiệt hỏi đến họ đang ở nơi nào, nữ tử liền trầm mặc, "Nhà của ta."

Gương mặt vốn mỹ lệ động lòng người giờ phút này lại hiện lên vẻ bi thương. Nặc Kiệt chưa từng thấy nữ tử lộ ra dáng vẻ đó, nên cũng chẳng biết làm sao, hắn vẫn cứ nghĩ mãi không rõ, nơi nữ tử sống sẽ như thế nào đây.

"Đi thôi." Nữ tử kéo Nặc Kiệt bước đi. Vốn họ còn đang đứng dưới mặt đất vậy mà thoắt cái đột nhiên bay lên trời, với một tốc độ cực nhanh khiến cho Nặc Kiệt cảm thấy như bị ném đi vậy.

Chờ cho tới khi trở lại mặt đất một lần nữa, thì cảnh trước mắt họ đã thay thế bằng mấy căn nhà cũ kĩ.

"Đây là đâu?" Mặc dù phòng ốc đã cũ sờn, rách nát nhưng lại khiến Nặc Kiệt nổi lên tầng tầng da gà, hắn cảm thấy xung quanh vô cùng quỷ dị.

"Bên trong một vùng đất đã bị diệt vong." Nữ tử nói, "Cũng là quê nhà của ta, Thánh Linh quốc."

..........

Đi qua cánh cửa dẫn vào Thánh Linh quốc, lão đại và lão nhị cũng trở nên mù đường, Thiên Nguyệt Triệt dùng thần thức bao quát một lát, vẫn không lý giải được sự kì quái của nơi này, thậm chí.........chạm cũng không tới biên giới. Nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Có một chỗ phản ứng với thức thần của Thiên Nguyệt Triệt, ở đó có hơi thở khác biệt với những phần còn lại của khu rừng

Thiên Nguyệt Triệt tiến theo hướng đó.

Rõ ràng là nơi nơi đều giống nhau nhưng không khí lại vô cùng khác biệt.

"Nơi này a......" Lão nhị có chút hãi hãi, trốn sau lưng lão đại, phát ra thanh âm run rẩy khiến cho Thiên Nguyệt Triệt bất chợt hỏi một câu, "Nơi này có cái gì không thích hợp sao?" Thiên Nguyệt Triệt đã biết còn cố tình dò hỏi.

"Đại ca, ngươi không biết chứ, cánh rừng này nói chung là khá kỳ quái, thường xuyên vang lên những tiếng kêu thét, la khóc khuấy động lòng người, mà căn bản lại chẳng thấy bóng dáng ai, khiến cho trong lòng bọn ta thấp thỏm, luôn muốn né thật xa. Hơn nữa, gần đây thi thoảng lại có một thứ mùi khá lạ phát tán, cho nên, bọn ta,..........bọn ta sợ." Lão nhị cẩn thận nói, sau đó thì ôm chặt lấy lão đại.

Tiếng kêu thét? La khóc?Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại lắng nghe nhưng vẫn không tài nào nghe ra được.

"Hơi thở của tử vong, tôi cảm thấy được hơi thở của đồng bạn." Linh hồn nữ tử ẩn trong chuôi kiếm lên tiếng.

Thiên Nguyệt Triệt ngầm ra hiệu bảo hồn phách nữ tử đừng khẩn trương, lại nhắm hai mắt lại, có lúc nhìn bằng mắt hoàn toàn trái ngược với nhìn bằng tâm.

Trong rừng vô cùng an tĩnh, những sợi tóc đen rủ trên trán Thiên Nguyệt Triệt theo gió lay động.

Kết giới, ở một khía cạnh nào đó cũng là một loại ảo cảnh, nếu là hư ảo thì khó mà che đậy cho kín được thực đồ, "Là nơi này." Thiên Nguyệt Triệt túm lão đại và lão nhị dấn bước. Thời điểm mà ngọn gió lướt qua vạt tóc rủ trên trán hắn, đã vô tình vạch rõ phương hương mấu chốt của kết giới kia.

Lý do rất đơn giản, ở trong kết giới không thể nào có gió, đã có gió ắt phải có chỗ bị hở ra. Kết giới này có thể đã được giăng một thời gian quá dài, bị tác động nhiều lần mà không tái tạo lại cho nên tích tụ theo từng năm, vết rạn nứt mới ngày một nới rộng.

Thời điểm lão nhị và lão đại còn chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã ở bên ngoài kết giới rồi. Bốn phía xung quanh là một mảnh hoang vu, gió cuộn thét gào khiến cho da gà da vịt được thể nổi dậy. Không có ảo cảnh che mắt, rõ ràng bên trong và bên ngoài kết giới căn bản là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Đại ca, đây là chỗ nào vậy?" Lão đại nắm tay lão nhị. Hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ vượt ra khỏi kết giới cũng không có tốt đẹp như vẫn lầm tưởng, bọn chúng có nên quay lại hay không đây?

Thiên Nguyệt Triệt đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh vật tiêu điều khiến cho lòng người chua xót. Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ nào đây chính là nơi từng được gọi là Thánh Linh quốc.

"Thánh Linh quốc."

Thánh Linh quốc?Lão đại và lão nhị thực ngây ngốc, chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu nơi này là một quốc gia thì hẳn sẽ phải có thứ gì đó rất thú vị, cho nên bọn chúng tạm yên tâm.

Trước mắt là ngọn đồi hoang, tâm tình Thiên Nguyệt Triệt vô cùng nặng nề. Đặc biệt là thứ không khí chết chóc âm trầm vần vũ bao phủ. Giờ khắc này, dường như Thiên Nguyệt Triệt đã có thể cảm giác được, trận tàn sát nhuốm đầy màu tanh kia, tàn nhẫn đến cỡ nào.

Muốn vượt qua ngọn đồi này cần phải có sức lực, cũng chính là thứ mà Thiên Nguyệt Triệt hiện thời không muốn lãng phí nhất. Không hiểu sao dạo này, càng lúc hắn càng lực bất tòng tâm.

Thả gấu cưng bảo bối từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư. Thân hình đồ sộ, mười thước cao lớn của nó chưa gì đã hù cho hai vị kia sợ mất mật, trước giờ bọn chúng nào có từng nhìn thấy loại sinh vật kỳ lạ này đâu, cũng chưa từng nghĩ trên thế giới này tồn tại một giống loài uy mãnh, cao lớn đến thế. Chính xác, gấu cưng bảo bối trong mắt họ là rất rất uy mãnh.

Thủ Điện Đồng phát ra tiếng xương rắc rắc. Lúc sa hùng được thả ra, nàng còn đang cuộn trong ngực nó mà ngủ. Gọi một lại được hai, nàng cũng theo ra luôn.

Thủ Điện Đồng chính là quỷ hồn hơn 300 năm tuổi, đối với hơi thở đồng loại nhạy bén vô cùng. Chỉ sau một khắc, cái đầu đã xoay xoay bốn phía.

Một thây khô khoác trên thân bộ trang phục màu đỏ, thiếu chút nữa khiến lão nhị cùng lão đại tưởng nhầm nàng là đồng loại của mình.

"Chà" một tiếng, Thủ Điện Đồng xòe rộng vạt áo, nhún người bay lên không.

Thiên Nguyệt Triệt túm hai huynh đệ còn đang ngây ngốc kia nhảy lên vai gấu cưng bảo bối.

Sa hùng không vui, cũng không muốn chuyển động. Sao lại để hai tên kia trèo lên người nó, sẽ càng nặng hơn. Lúc trước ở trong Tạp Cơ Tư đã bị Thủ Điện Đồng cười nhạo, nói nó quá mập nên Thiên Nguyệt Triệt mới không hay gọi nó ra. Chỉ vì thế mà nó đã thương tâm mất bao nhiêu ngày.

Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ vai gấu cưng bảo bối, Ở trên má phúng phính của nó thưởng thêm một cái thơm.

Lúc này, tâm tình sa hùng cứ gọi như là phấp phới.

"Tiểu Triệt, này là đâu thế?" Thủ Điện Đồng bay đến bên người Thiên Nguyệt Triệt, nữ âm thanh thúy, khiến cho hai vị kia lại một lần nữa trợn trắng mắt.

"Ngươi đoán xem?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.

Thủ Điện Đồng lắc đầu, khung xương lần nữa phát ra âm thanh răng rắc: "Đây không phải là chỗ cho người ở, Tiểu Triệt, nơi này nặng nề quá, ta bức bối a, ngực cứ như có gì đè nén ấy." Dường như có vô số tiếng động đang táp về phía nàng.

"Là quỷ ốc." Không, phải nói là quỷ quốc mới đúng. Khác với những gì linh hồn nữ tử trong chuôi kiếm từng nói, Thiên Nguyệt Triệt cảm nhận được, nơi này có quỷ hồn, rất có thể còn là lệ quỷ.

Vượt qua đồi hoang, trước mắt xuất hiện một trấn nhỏ.

"Đại ca, có người." Lão nhị chỉ về phía trước, hưng phấn nói, "Đã lâu chưa được ăn." Xoa xoa cái bụng đang hò reo, trên mặt lão nhị tràn đầy vẻ hưng phấn.

Thiên Nguyệt Triệt nhảy khỏi vai sa hùng, cũng đem nó và Thủ Điện Đồng thu về trong nhẫn Tạp Cơ Tư, rồi cùng lão đại, lão nhị tiến vào trong trấn.

Vì giờ đã về đêm, mặt trời phía tây đã lặn, cho nên trấn nhỏ chìm trong ánh hoàng hôn có phần an tĩnh. Ngã tư đường thỉnh thoảng có ít người qua lại, Thiên Nguyệt Triệt nheo nheo mắt,Những người đó?

"Đại ca, có quán trọ." Lão nhị vô cùng sốt sắng, Thiên Nguyệt Triệt có chút hoài nghi,Gì vậy, nơi này còn có quán trọ sao?

Điều càng làm cho Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy kỳ quái hơn chính là người dân nơi đây đối với đôi cánh đen còn chưa có thu hồi gắn trên lưng của lão nhị và lão đại tại sao không có chút phản ứng?

Đi vào quán trọ, quang cảnh không giống với bên ngoài, người người vẫn tấp nập. Có điều, vẫn là biểu hiện tựa như nhìn thấy nhưng không muốn để tâm.

"Mấy vị, muốn ăn gì?" Tiểu nhị chạy tới hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt bọn họ chọn chiếc bàn gần cửa ra vào nhất rồi ngồi xuống, lão nhị giành phần nói, "Cái gì có thể ăn thì mang lên."

"Được được." Tiểu nhị lui xuống, lão đại và lão nhị hưng phấn líu ríu không thôi. Thiên Nguyệt Triệt quan sát bốn phía, dù cảm thấy loại hơi thở này quỷ dị cực điểm nhưng hắn không tài nào nhìn ra được nó quỷ dị ở đâu. Dù biết rõ đámngườinày vô cùng kỳ quái cũng lại không giải thích được nó kỳ quái như thế nào.

Khởi động thần lực của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt thầm cả kinh. Thần lực sao lại tiêu hao nhanh đến thế. Dù lúc ở hoàng cung, phó hồn rời đi, cũng vẫn nắm được tám phần, tại sao bây giờ?

Lẽ nào vì thế nên hắn mới không cảm giác được chuyện gì đang diễn ra sao?

Thiên Nguyệt Triệt quyết đem toàn bộ thần lực tập trung lại. Con ngươi màu đen nhanh chóng hiện lên tia sáng ngũ sắc, quét qua từng nơi, toàn bộ mê cảnh dần dần biến hóa, thực cảnh lộ ra khiến cho Thiên Nguyệt Triệt kinh hãi vô cùng.




Quyển 6 - Chương 29: Nguy hiểm

Kim quang: ánh sáng vàng, tia sáng vàng.

Cùng lúc đó, lão đại và lão nhị đã ngấu nghiến vồ lấy thức ăn.

"Đừng ăn." Hai tay Thiên Nguyệt Triệt vung lên, thức ăn trên tay lão đại và lão nhị đều rớt xuống. Quán trọ nhất thời dâng lên một loại không khí quỷ dị, mọi hoạt động đều tạm ngừng. Những đôi mắt màu tro ánh lên sát khí nhìn về phía bàn của Thiên Nguyệt Triệt.

"Đại ca...........đây là?" Lão nhị vẻ mặt tủi thân, còn đang định nhặt lại thì đầu ngón tay Thiên Nguyệt Triệt đã phát ra kim quang bao phủ toàn bộ thức ăn. Đợi cho đến khi lão nhị nhìn lại, mọi thứ đã biến thành nào là xương trắng, bùn cát, còn có cả sâu lông.

Á......

Lão đại ôm bụng nôn thốc nôn tháo, còn lão nhị thì nhìn đống đồ lão đại phun ra trên mặt đất, lựa chọn một cách thức tiếp nhận cực kì thông minh, trực tiếp ngã xuống ngất xỉu luôn.

"Lão nhị........."

Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, chỉ là những thứ đồ ngụy trang đơn giản như vậy mà tại sao ngay từ đầu hắn không có nhìn thấu? Chẳng lẽ nguồn cơn là do thần lực của Quang minh thần tử đang dần bị tiêu thất hay sao?

Quang hệ ma pháp quanh người Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu lan tỏa. Vòng sáng quét qua đâu là nơi đó trở lại thực cảnh. Quán trọ biến thành một nơi phủ đầy tro bụi, mạng nhện và côn trùng, thậm chí chúng còn đang kéo tơ. Thiên Nguyệt Triệt không biết phải gọi nơi này là gì vì nó thực giống với một nghĩa trang.

Thực sự, nãy giờ đâu có người nào. Thoáng cái, những thứ mấy phút trước được gọi là người cũng bắt đầu biến hóa. Thứ âm thanh nhộn nhạo vang lên, quang hệ ma pháp càn quét qua khiến cho những linh hồn đó bị tác động, bộ dáng chỉnh tề ban đầu dần xõa tung xuống, ánh mắt bọn họ........không, không, không, thứ đó kẻ còn kẻ mất, tay gãy, chân lung lay, thậm chí có thêm những vệt loang lổ đỏ như máu, rồi chúng nhất loạt đều phát ra một luồng khí đen quanh thân.

Đây là...........

Thiên Nguyệt Triệt thực muốn sự muốn nôn.

Đằng chuôi của Âm Dương kiếm chấn động bởi linh hồn nương náu trong đó như đang xác nhận hộ Thiên Nguyệt Triệt rằng những người này chính là đồng bào của cô.

Nhưng mà.........Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Bọn họ khác cô, đã biến thành lệ quỷ rồi."

Phải, tà khí của bọn họ vô cùng đậm đặc, lúc chết hẳn là tích tụ oán khí quá nhiều. Cho dù là linh hồn, sống vất vưởng ở nhân gian quá lâu cũng sẽ dần dần quên đi bản thể, mà vô tình biến thành lệ quỷ, huống chi bọn họ còn bị bó buộc tại nơi đây.

Trong lúc Thiên Nguyệt Triệt còn bận suy nghĩ thì những oán linh kia đã muốn xông qua, giương nanh giương vuốt.

"Chạy mau." Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng hét, căn phòng này tà khí quá mạnh, nếu bị tuột lại, cả ba sẽ lạc mất nhau.

"Dạ, đại ca." Lão đại khiêng lão nhị nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Nhưng chưa gì đã bị bật trở lại.

"Đại ca, không ra được." Cánh cửa như bị chặn kín vô hình, không cách nào thoát ra, Thiên Nguyệt Triệt thầm kêuHỏng rồi, oán khí của bọn họ độc lập với thân xác, đã sớm hình thành một lớp ngăn, cản trở những linh hồn sống bất đồng xâm nhập.

Bên kia, oán linh càng lúc càng gần hơn, bọn họ sợ thần khí vây quanh Thiên Nguyệt Triệt nên không tấn công hắn mà trực tiếp xông về phía lão đại.

Lão đại ôm lão nhị vẫn còn mê man, trốn đông núp tây.

Linh thực của Quang Minh thần tử cường đại, bất kỳ lực lượng tà ác nào cũng không có cách tiến được lại gần, cho nên oán linh chỉ có thể vây chứ không dám tiến. Riêng điểm này, Thiên Nguyệt Triệt càng thêm khẳng định, linh lực trong người hắn có vấn đề.

"Đại ca, cứu mạng với." Lão đại bên này cực khổ, vác thêm lão nhị, hắn chỉ có thể vẫy cánh lởn vởn trên không. Đáng thương hơn cả, mấy tên oán linh kia cũng có thể bay theo.

Thiên Nguyệt Triệt vươn ngón tay bắn một tia sáng về phía lão đại, làm thành một vòng sáng. Oán linh thấy thứ sức mạnh kia liền tạt sang một bên, tránh đi.

Vòng sáng lại di động, kéo cả lão đại lẫn lão nhị về lại bên người chủ nhân.

Phịch.........

Hai người bọn họ té sấp xuống đất, phát ra tiếng va chạm. Những oán linh kia thừa thế xông lên, ai ngờ hào quang quanh thân Thiên Nguyệt Triệt tỏa ra, quang hệ kết giới được thiết lập, đem cả ba người họ che chắn.

Những oán linh kia không ngừng vươn móng vuốt, ra sức gõ kết giới.

A.....

Tiếng kêu của một chúng ngày một điên cuồng hơn, tiếng gõ cũng theo đó mà ngày một mạnh hơn, móng tay tiếp tục vươn dài thật dài, dường như rất muốn xé toạc thứ lá chắn mỏng manh kia vậy.

Thiên Nguyệt Triệt biết rõ, nếu cứ tiếp tục dây dưa, bằng với linh lực còn lại bây giờ thì không thể chống đỡ được bao lâu. Nhắm mắt lại, thân ảnh trên mặt đất từ từ nâng lên, vòng sáng màu vàng đang không ngừng tuôn ra mạnh mẽ, đâm vào những oán linh điên cuồng.

Một thanh kiếm kim sắc từ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt hiển lộ, thân kiếm từ trong suốt hóa thành hư vô rồi ấn định thành vật thể, kim quang lóe sáng.

.

..Cùng thời điểm đó.Thiên Nguyệt Thần, Liệt La Đặc, Địch Trạch, La Tắc Nhĩ bọn họ đã tỉnh lại trong một căn phòng đã bị phong bế."Đây là nơi nào vậy?" Thiên Nguyệt Thần nhìn xung quanh, bên trong gian thạch thất không có bất kỳ thứ gì. Liệt La Đặc cũng mù mờ. Nhắm mắt lại, dùng linh lực của Mộc thần tướng cảm ứng trong ngoài. Một hồi lâu, liền mở mắt, "Thần lục soát cũng không thu được kết quả gì."Phàm là cây cối, hoặc bất kỳ một nơi nào có thực vật sinh trưởng, mộc linh châu bên trong người đều có thể cảm nhận được, nay bắt không ra tín hiệu, Liệt La Đặc trở nên luống cuống, cùng cảm thấy có chút khó tin.Kể từ sau lần phát sinh chuyện tình ở Thần giới, linh lực của ngũ thần tướng bọn họ tất cả đều đã khôi phục hoàn toàn, vì Thần tử đã trở về đại vị.Nhưng bây giờ, hắn cư nhiên lâm vào tình cảnh này,Chẳng lẽ phụ cận nơi này không hề có thực vật sinh trưởng? Hay là làm sao?

"Tôi chỉ biết mỗi trị liệu bằng ma pháp." La Tắc Nghĩ bất lực lắc đầu.

Thiên Nguyệt Thần đi tới vách tường, gõ mấy cái, kinh ngạc không dứt. Đem tất cả ném vào một không gian kín, ấy vậy mà gọi ra lại không có hồi âm. Chẳng lẽ kẻ nào đó muốn nhốt bọn họ chết đói?

Có điều, một lát sau Thiên Nguyệt Thần đột nhiên lẩm bẩm, "Triệt nhi?"

"Bệ hạ, chủ tử sao rồi?" Liệt La Đặc nghe được câu nói của Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, Kim Mang thần kiếm có hai bản, thanh đang đeo trên người là thứ Quang Minh thần tử đưa cho kiếp trước của y. Đồ của Quang Minh thần tử, tự nhiên sẽ dao động theo sinh mạng của chủ nhân. Mà giờ khắc này, Kim Mang kiếm đang xảy ra hiện tượng cộng sinh, chắc chắn là kết nối với bản kiếm còn lại, chứng tỏ người đeo thanh Kim Mang kiếm bên kia đã có chuyện xảy ra.

Không! Thiên Nguyệt Thần lắc đầu,Triệt nhi sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.

Dù nghĩ vậy nhưng nỗi bất an trong lòng y càng lúc càng dâng lớn.

Thiên Nguyệt Thần là một nam nhân luôn tỉnh táo, ngay lập tức áp chế những xao động, nóng nảy vội vàng trong thâm tâm.

Khí đen tản ra xung quanh toàn thân Thiên Nguyệt Thần.

"Bệ hạ........" Liệt La Đặc kinh ngạc nhìn y, dù vậy, hắn cũng không quá lo lắng cho Thiên Nguyệt Thần còn luôn rất tin tưởng người nọ.

"Liệt La Đặc, thay ta hộ thể." Thiên Nguyệt Thần lưu lại một câu rồi ngồi khoanh chân dưới nền đất.

"Bệ hạ..........." Liệt La Đặc chưa kịp gọi xong câu thứ hai thì y đã không có phản ứng gì rồi, "Ngài đây là........?"

Địch Trạch và La Tắc Nhĩ cũng không hiểu chuyện gì.

.

.

Ở bên này, Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy Kim Mang thần kiếm, vòng sáng vàng nay đã chuyển sang ngũ sắc, tia sáng mạnh mẽ tới nhức mắt. Kim Mang thần kiếm hướng phía cửa ra vào, đâm thật mạnh bức tường chắn vô hình.

Nhưng không ngờ................., Thiên Nguyệt Triệt mở to hai mắt,Tại sao.........Tại sao không thể xuyên phá.

A............

Tiếng kêu gào của oán linh ngày một nặng hơn, lão nhị mê mang đã tỉnh lại, nhìn bốn phía, vẫn mờ mịt đầu đuôi, lão đại nóng lòng nói, "Đại ca, không hay rồi, móng vuốt bọn chúng đã sắp đâm vào."

Quả nhiên, móng tay oán linh đã lọt được qua kết giới.

Sao lại? Sao lại nhanh đến vậy?Thiên Nguyệt Triệt định phóng kiếm một lần nữa nhưng thân thể đã không trụ nổi, rớt xuống khỏi không trung. Linh lực của Quang Minh thần tử dần tiêu tán.

"Triệt nhi....." Một tiếng kêu quen thuộc vang lên bên tai.

Thiên Nguyệt Triệt tự cười mình, đã nhớ phụ hoàng quá nhiều đi, nếu không giờ phút này làm sao có thể nghe được thứ âm thanh đó.

"Triệt nhi?"

"Ân?" Thiên Nguyệt Triệt cũng không kìm được mà ứng đáp. Nghe thấy thanh âm, cảm nhận được hơi thở thân thuộc, hắn tự cảm thấy buông thả cơ thể, để đôi tay kia ôm lấy hắn, từ từ ôm thật chặt,Ôm?Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở mắt ra, đối diện với mình chính là đôi con ngươi thâm thúy mê hoặc của Thiên Nguyệt Thần.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt bật trừng hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thiên Nguyệt Thần. Đúng là phụ hoàng rồi, nhưng làm thế nào mà y xuất hiện được ở đây.

"Triệt nhi, dọa chết phụ hoàng." Ôm chặt hài tử trong ngực, Thiên Nguyệt Thần vô tình liếc về phía sau. Những oán linh bởi sự xuất hiện đột ngột này của y mà tự giác chùn bước.




Quyển 6 - Chương 30: Gặp nhau

  Đám lệ quỷ hùng hổ kia cũng không phải thứ ngu xuẩn. Bọn chúng cảm giác được sự chênh lệch mạnh yếu hiện thời cho nên ở một khắc lúc Thiên Nguyệt Thần xuất hiện thì đã đều nhất loạt bỏ trốn.

Nhưng còn............lão đại và lão nhị thì chịu đủ đả kích. Vốn còn đang tưởng bản thân sắp sửa trở thành món mồi cho oán linh ai ngờ chỉ trong chớp mắt những thứ kia bỗng hóa thành hư ảo.

May........ Thật đáng sợ...........Người đàn ông này thật khủng khiếp.....

Ôm Thiên Nguyệt Triệt trong lòng, y đảo mắt khắp cung quanh. Ánh mắt lạnh lùng liếc tới lão đại và lão nhị đang run lật bật ở dưới đất,Hai thứ này sao lại xuất hiện ở đây?

Bên ngoài, trấn nhỏ hoang vu không còn giống như mấy khắc trước, mọi thứ đã trở về nguyên trạng, mặt đất là tro bụi tung bay, trên đường cái nào có bóng người. Hiển nhiên nó thực sự là một thị trấn chết.

"Phụ hoàng, sao người lại có mặt ở chỗ này?" Thiên Nguyệt Triệt đã khôi phục lại tinh thần, nhận thức rõ đây không phải là một giấc mộng.

"Kim Mang thần kiếm trên người ta cảm ứng được tình huống bên này, ta không yên lòng." Đâu chỉ đơn giản như ba chữ không yên lòng, phải nói là tim gan đầu óc cứ nhảy loạn hết cả lên.

"Kim Mang thần kiếm?" Đúng nha, Thiên Nguyệt Triệt đã hiểu, nhưng mà, "Phụ hoàng, hình dạng này?" Đây không phải là thực thể, "Phụ hoàng, người xuất hồn ư?"

"Bọn ta bị nhốt ở trong một căn phòng đá, ta chỉ có thể xuất hồn mới tới được bên ngươi." Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần hồi sắc, mới chỉ chớp mắt trước đấy thôi, tiểu hài tử này còn trắng bệnh tới dọa y hoảng loạn. Linh lực của Quang Minh thần tử trên người hắn tiêu thất nhanh hơn so với những gì y dự liệu. Nếu như chậm thêm một bước, nói không chừng linh hồn của Triệt nhi.........

"Phụ hoàng, trên người ta có thánh linh châu mà." Cho dù không còn linh lực của Quang Minh thần tử thì chỉ bằng linh hồn của hắn, thánh linh châu cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ chủ nhân của mình.

"Phụ hoàng, trước tiên nói cho ta biết sơ qua tình hình bên kia đi." Hai người tìm một chỗ ngồi tạm xuống. Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tạp Cơ Tư thả Thủ Điện Đồng, Tiểu Bạch cùng gấu cưng bảo bối ra, để chúng đi dò xét tình hình bên ngoài một chút, đồng thời dẫn cả lão đại và lão nhị đi theo.

"Sau khi Triệt nhi rời khỏi, bọn ta liền lâm vào trạng thái hôn mê..." Thiên Nguyệt Thần một bên dùng ám lực của mình trấn áp dòng máu Ám Dạ trong người hài tử, một bên đem chuyện kể ra, "Triệt nhi cảm thấy thế nào?"

Do ám lực của dòng máu Ám Dạ bị áp xuống nên linh lực được ổn định hơn.

Thiên Nguyệt Triệt thử điều tức, "Ưm, ta cảm giác được sức lực đang trở về."

"Đây chỉ là phương thức tạm thời, nếu như muốn tách được hai loại ám lực và linh lực này ra thì Triệt nhi phải trở về tộc Ám Dạ." Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ấp vào trong lồng ngực, tỉ mỉ lau đi cái trán nhỏ đã ướt mồ hồi.

"Hồi Ám Dạ tộc?" Nếu là lúc trước, Thiên Nguyệt Triệt sẽ thực cao hứng, nhưng hôm nay sau khi đã tiếp xúc qua với hai vị huynh đệ chính gốc kia, thần sắc tiếp nhận của Thiên Nguyệt Triệt có chút không được dễ chịu gì cho cam.

Thiên Nguyệt Thần vô cùng nhạy bén, liền thay đổi đề tài, "Triệt nhi còn chưa nói cho phụ hoàng lý do bị lâm vào tình cảnh vừa rồi?"

Nói tới đây, nét mặt Thiên Nguyệt Triệt trở nên nghiêm túc, đem việc gặp phải lão đại và lão nhị kể hết một lần, "Lão nhị nói, thực sự tiến vào khu rừng chỉ có một mình ta, nói cách khác, phụ hoàng và mọi người căn bản chưa từng tiến vào, có kẻ đã thôi miên chúng ta."

"Ý của Triệt nhi là gì?" Thiên Nguyệt Thần bừng tỉnh.

"Tiểu Triệt........Tiểu Triệt.....không tốt.........không tốt......" Tiếng Thủ Điện Đồng bất chợt vang lên. Trên không, Tiểu Bạch ngồi lên Thủ Điện Đồng, lão đại, lão nhị bay bên cạnh cũng khua loạn cả tay chân.

Còn gấu cưng bảo bối đâu?Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc, cũng chưa được bao lâu, cả hắn cả Thiên Nguyệt Thần đều bị chấn động.

Sa hùng vặn mình xoáy tới, áp lực đó cũng không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận. Phòng ốc bốn phía toàn bộ bị hất tung, dập xuống, khiến cát bụi bay mù trời.

Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt tung mình lên không.

"Làm sao vậy?" Thiên Nguyệt Triệt hướng Thủ Điện Đồng hỏi, vừa rồi âm thành cô nàng vô cùng vội vã. Một Thủ Điện Đồng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, sao lại khẩn trương như vậy?

"Nhìn thấy.......nhìn thấy....." Thủ Điện Đồng có phần hưng phấn, nói mãi không ra câu.

"Nhìn thấy cái gì?"

"Nhìn thấy người quen." Thủ Điện Đồng vỗ hai tay vào nhau, xương khô va chạm, phát ra chỉ toàn tiếng răng rắc.

"Người quen? Là ai?"

"Ai ư? Cái này........" Thủ Điện Đồng bối rối, nghĩ mãi chưa ra.

Tiểu Bạch đem vỏ chuối ném trên mặt đất, "Đàn Thành."

Đàn Thành?Không rảnh để ngẫm nghĩ xem âm thanh Tiểu Bạch non nớt, khả ái biết bao nhiêu, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần xoay mặt nhìn nhau một thoáng rồi vội vàng kêu Thủ Điện Đồng dẫn đường.

.

Nơi họ tới là một khu rừng rậm rạp, tứ phía trải ra chỉ một màu xanh lục tươi mát.

"Tiểu Triệt, ngươi nhìn." Thủ Điện Đồng chỉ vào một cây đại thu cao lớn, chọc trời. Ở đó, có một thân ảnh bị dây leo vấn vít, quấn cả cứ chi trói buộc vào thân cây, xung quanh còn tản ra một tầng khí lực thần bí.

Thiên Nguyệt Triệt biết, đây chắc chắn là kết giới củalá chắn chí tôn.

"Phụ hoàng, thực sự là Đàn Thành." Người có thể giả mạo nhưnglá chắn chí tônlà bảo vật có một không hai trong thiên hạ, dù là bất cứ ai cũng không thể biến thành.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu. Hai người vừa mới tiến đến, chạm tới ranh giới cỏ kia, liền bị những dây mây chuyển động công kích.

Những dây mây kia di chuyển khiến cho Đàn Thành đang bị chúng trói buộc ở trạng thái hôn mê từ từ mở mắt, có chút khó tin, "Chủ tử?"

Đàn Thành rất sợ hãi, "Chủ tử mau rời đi, ngay lúc này."

"Muốn đi cũng phải mang được ngươi theo." Thiên Nguyệt Triệt ra ý, bảo Đàn Thành đừng lo lắng.

"Không, chủ tử, đây là.........đây là...." Bởi vì gấp gáp, sức lực lại chẳng có là bao, Đàn Thành còn chưa nói hết cậu thì lại bị ngất.

Vốn cứ nghĩ những đám dây mây này có thể giải quyết nhanh thôi, nhưng ngoài dự liệu của họ, chúng vô cùng ngoan cố, chém rụng rồi lại vươn ra, chém một lại mọc cả mười.

"Phụ hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp." Thiên Nguyệt Triệt trong mắt có chút toan tính.

"Ta cũng nghĩ vậy." Thu hồi kiếm, Thiên Nguyệt Thần khơi dậy ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay. Đen là thứ màu sắc thâu tóm toàn bộ bóng tối, cũng tựa như Vàng là màu sắc có thể chiếu sáng muôn nơi.

Ngọn lửa giống như đang nhảy múa, vừa bắn đi chạm vào dây mây lại bật ngược trở về.

"Phụ hoàng?"

Thiên Nguyệt Thần vội ôm lấy bảo bối, "Triệt nhi chỉ cần đứng bên người phụ hoàng là được rồi."

Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ hắn còn không tự biết mình sao? Lúc này, hắn không thể khởi dụng linh thực, nếu không một khi thần lực của Quang Minh thần tử bộc phát lên sẽ kích động tới ám lực bản thân mới giúp hắn nén xuống, chúng cắn xé nhau sẽ tổn hại tới thân thể Triệt nhi.

"Phụ hoàng, chúng ta còn chẳng nhìn thấy địch nhân, ta có thể nào ....." Thiên Nguyệt Triệt còn chưa dứt lời, những dây mây kia đã lại hướng họ phóng tới. Dường như chúng đều có ý nhắm vào Thiên Nguyệt Thần, nhằm tách rời cả hai.

Chuyện này khiến cho bọn họ chú ý đến.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần cười tà mị, chúng muốn tách y và hài tử của y sao. Còn phải xem y có đồng ý không đã chứ.

Một tay Thiên Nguyệt Thần ôm chặt lấy Thiên Nguyệt Triệt, để cho ám lực và Ám Dạ minh châu dung hợp lại một chỗ, sức mạnh tăng thêm vạn lần, khiến cho những dây mây kia không cách nào hành động.

Đánh một chưởng về phía Đàn Thành, trong lòng bàn tay y còn kẹp băng tiễn.

"Phụ hoàng, người định làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt không kịp ngăn cản, mắt thấy những mũi tên băng phóng về phía Đàn Thành, có khả năng làm tổn thương người kia, liền gấp gáp.

Ngay tại thời điểm tính mạng Đàn Thành tựa mành chuông treo sợi chỉ thì những bóng áo trắng từ đâu hiện ra. Trang phục thướt tha thuần nữ tính, trên người còn mang theo hương thơm kỳ lạ.

Mùi hương này?

Thiên Nguyệt Triệt giật mình, "Hình như ta đã từng được ngửi qua." Thoáng cái đôi mắt lại bừng sáng, "Là hương thơm trên người cô ta, ở trên thuyền."

Thiên Nguyệt Triệt "kiếp" trước từng là sinh viên trường y, mặc dù là bên pháp y, nhưng khứu giác của hắn đối với các loại mùi vị lại vô cùng nhạy cảm.

"Ừm." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, nghe Thiên Nguyệt Triệt nhắc tới liền biết hắn có ý gì.

Mắt thấy những nữ tử đó muốn mang Đàn Thành đi, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt lập tức đuổi theo.

"Phụ hoàng vừa rồi dụng mưu?" Chẳng lẽ phụ hoàng đã biết mấy người này đã ẩn nấp sẵn ở đó.

"Triệt nhi không để ý sao? Đàn Thành mặc dù bị trói nhưng sắc mặt ngoại trừ tái nhợt ra thì tính mạng không hề nguy hiểm. Từ thời điểm Tu trở về, cho tới khi chúng ta lần được tới đây, đã bao lâu rồi, mà một người bị kìm giữ cả tứ chi làm sao có thể tự sống sót được?" Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở Thiên Nguyệt Triệt.

Hắn nghĩ tới lúc trước, linh hồn nữ tử kia đã nói với hắn. Hoàng thất Thánh Linh tộc có thể trò chuyện với muôn loài, mà Đàn Thành cũng từng kể, tổ tiên bọn họ đã từng cứu Bạch hổ một phen, cho nên hắn có được loại năng lực giao tiếp đó. Nơi này vừa vặn là địa giới Thánh Linh quốc, có lẽ nào? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com