Quyển 6 - Chương 41 - 45
Quyển 6 - Chương 41: Địa cầu
"Bệ hạ......bệ hạ......" Thời điểm Thiên Nguyệt Thần tỉnh lại lỗ tai ong ong tiếng Nặc Kiệt kêu khóc ở bên.
"Ồn muốn chết." Âm thanh phát ra khàn khàn, Thiên Nguyệt Thần mở mắt, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều vây quanh y, nhìn một lượt khắp bốn phía, y đã ra ngoài rồi sao?
"Bệ hạ, người hù chết nô tài." Nặc Kiệt ấm ách khóc.
"Ta......" Đầu có chút nặng nề, hồi phục tinh thần Thiên Nguyệt Triệt mới phát hiện vẫn còn ôm người nọ trong tay.
"Bệ hạ, ngài vừa rồi ngất xỉu." Nếu không phải bọn họ nhanh mắt nhanh tay phỏng chừng lúc này bệ hạ cùng tiểu điện hạ đã lăn tròn dưới đất.
"Ừ." Gật gật đầu, Thiên Nguyệt Thần lại nặng nề ngủ tiếp.
Mấy ngày sau,
Một bóng dáng nhỏ xinh bưng đồ ăn tiến vào phòng ngủ của Thiên Nguyệt Thần, trên giường, người nọ vẫn nhắm mắt trầm ngủ.
Thiên Nguyệt Triệt có điểm rầu rĩ không vui, rõ ràng người chịu khổ nhất chính là hắn cũng chỉ hôn mê tới ngày thứ hai liền tỉnh, còn phụ hoàng y lại ngủ trọn ba ngày.
Đặt điểm tâm lên bàn, Thiên Nguyệt Triệt vừa gặm bánh bao vừa nhìn người trên giường, càng nhìn càng thấy phiền muộn, Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát đem khay thức ăn bưng tới cửa sổ gần giường, rồi đi qua, một tay cầm tóc Thiên Nguyệt Thần khẽ giựt giựt, một tay chạm lên vuốt ve gương mặt của y, đồ ăn cứ thế mà bị lãng quên không thương tiếc, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt dồn hết vào mỗi một người.
Nhẹ tay vuốt qua mi mắt người nọ, rồi sống mũi và dừng lại ở bờ môi.
Thiên Nguyệt Triệt từ từ hạ thấp đầu xuống, chớp mắt vài cái rồi hôn lên, chính là ... càng hôn càng khó dứt, thẳng đến khi một đầu lưỡi ướt át tiến vào trong miệng mình Thiên Nguyệt Triệt mới bừng tỉnh, "Phụ hoàng." Hắn kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, vui sướng hô lên.
"Vừa tỉnh lại ta đã nhận được một món quà lớn từ Triệt nhi rồi." Trong mắt Thiên Nguyệt Thần còn vương lại một chút mệt mỏi, thanh âm khàn khàn sau bao ngày chưa nhấp một ngụm nước.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt nhào qua ôm lấy y, "Phụ hoàng." Mang theo một phần non nớt lặp gọi, dường như vẫn không dám tin.
Thiên Nguyệt Thần thuận tay ôm lấy bé con ấp vào lồng ngực, y cũng muốn tự mình xác minh: thực là Triệt nhi rồi......
...
Sau khi xác định ám lực trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đã được hoàn toàn lọc ra, Thiên Nguyệt Thần mới quyết định quay về Mạn La đế quốc.
"Ám Dạ tộc ổn chứ?" Thiên Nguyệt Triệt cũng rất thận trọng.
"Vẫn ổn." Thiên Nguyệt Thần nói như vậy để người nọ yên tâm, kỳ thực y cũng có một điểm lo lắng, chính là về tên Mông Sa kia. Tộc nhân trong tộc trước đã đi tìm quanh nơi Mông Sa rơi xuống mà y cũng đã dùng Ám Dạ châu để truy nhưng dường như thực sự không hề tồn tại hơi thở của hắn, nếu có Ám Dạ châu chắc chắn sẽ cảm ứng được.
"Phụ hoàng có tâm sự?" Thấy Thiên Nguyệt Thần lâm vào trầm tư, Thiên Nguyệt Triệt nhìn ra được vấn đề, hắn cho tới bây giờ cũng không hy vọng người nọ đem tâm sự một mình giấu kín.
Thiên Nguyệt Thần đương nhiên hiểu tâm ý của Thiên Nguyệt Triệt, nên quyết định nói ra chuyện của Mông Sa.
"Phụ hoàng, ta có một suy nghĩ thế này, có lẽ người sẽ cảm thấy không thể đâu." Thiên Nguyệt Triệt ngập ngừng, "Phụ hoàng, Mông Sa kia có lẽ nào, chính là phụ thân của Đàn Thành hay không?"
"Ý của Triệt nhi là?" Trong đầu Thiên Nguyệt Thần có một cái gì đấy lóe lên trong tích tắc.
"Phụ hoàng, còn cả chuyện tổ tiên của Thánh Linh quốc biết đất nước Nhật Bản lẫn chuyện của Triệt nhi, điều này thực kỳ quái, nếu như hắn thực đến từ địa cầu vậy thì ở nơi đó ai đã kể mọi chuyện cho hắn nghe?"
"Tức là?" Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt chừng như đã sáng tỏ.
"Phụ hoàng, dù thế nào ta cũng muốn trở lại địa cầu một chuyến, bất luận là sự tình Thánh Linh quốc hay là chuyện của phó hồn, đều khiến cho lòng ta vô cùng bất an."
Loại tâm tình bứt rứt này ngày càng trở nên dữ dội vậy mà hắn vẫn mông lung không cách nào nắm bắt được một điểm đầu mối.
"Triệt nhi muốn mở cánh cửa thời không? Kể cả nếu có lỡ như mở không đúng cách sẽ phá hủy nó?" Chuyện này không hề đơn giản, điều kiện tiên quyết là nhất định phải nắm được thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa.
"Phụ hoàng, hiện tại ta không quản được nhiều như thế."
Mở ra cánh cửa thời không là chuyện Thiên Nguyệt Triệt nhất định phải làm, nếu vậy ngũ hành cần phải giao hòa thêm một lần nữa.
Trên bầu trời Mạn La đế quốc, năm thần tố Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ lại nhất loạt tụ hợp.
"Ta không đồng ý." Người đầu tiên phản đối chính là Dụ Phi, ca ca của Thiên Nguyệt Triệt ở địa cầu, chủ nhân của linh châu hệ Hỏa, "Đi rồi, vạn nhất không thể trở về thì sao?" Thiên Nguyệt Triệt là ruột thịt duy nhất của y, trừ bỏ nam nhân bên cạnh thì y chỉ có Triệt nhi là người nhà, làm một chuyện nguy hiểm như vậy, y tuyệt không đồng ý.
"Ca, một linh hồn sao có thể bị phân tách thành như vậy được, huynh thử nghĩ xem đệ thực có thể bình thản mà sống với sự khiếm khuyết đó ư?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ đơn giản hỏi ngược lại một câu cũng đủ để chặn lời người nọ muốn nói, đúng vậy, kiếp trước Du Phi chính là Hỏa thần trong ngũ tướng, hắn đương nhiên hiểu một linh hồn phân tán có cảm giác ra sao.
"Nhưng, đệ ........."
"Ca, bởi vậy đệ mới quy tụ mọi người ở chốn này." Thiên Nguyệt Triệt nói ra ý định của mình, " Một năm, thời hạn là một năm, nếu như đến lúc đó ta còn chưa trở về, mọi người có thể dùng linh lực ngũ hành mở lại thông đạo thời không đưa ta trở về."
"Điện hạ đã quyết rồi ư?" Thổ thần tướng cất lời, từ trước đến nay thần tử luôn quyết rồi mới nói với họ, tính cách của người cả năm đều hiểu rõ.
"Ừ."
"Thuộc hạ đi cùng chủ tử." Liệt La Đặc lên tiếng, với cái dạ dày khó chiều như thế, sao hắn có thể yên tâm đây.
Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, "Nếu ngươi cùng đi thì thời điểm mở thông đạo sẽ khuyết thiếu một thần lực cân bằng, ai cũng không thể thay thế được, cho nên tất cả đều phải lưu lại, chỉ có ta, phụ hoàng cùng Nặc Kiệt bước vào mà thôi."
Nặc Kiệt vừa nghe thấy mình cũng có suất liền đắc ý tới vênh váo.
Kỳ thật Nặc Kiệt không hề biết, sở dĩ Thiên Nguyệt Triệt mang cả hắn theo là bởi vì người nọ cần một bảo mẫu theo giúp chăm lo sinh hoạt thôi mà.
...
Màn đêm rất đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là trên bầu trời đen tuyền một dải ấy đột nhiên xuất hiện năm ánh sao sáng rực đồng loạt điểm lên. Trong khi toàn bộ dân chúng còn đang chìm đắm trong cảnh sắc thần kỳ đó thì chuyền đi của Thiên Nguyệt Triệt đã bắt đầu.
Dị thế.
Đúng vậy, đối với Thiên Nguyệt Thần cùng Nắc Kiệt, trái đất chính là dị thế không sai.
Cũng may, trước khi tới nơi này, Thiên Nguyệt Triệt đã tự tạo linh cầu ma pháp đem hết thảy những gì cần biết về địa cầu nhét vào bộ nhớ của cả hai người kia, chứ bằng không, với tính cách của Nặc Kiệt, đảm bảo khi hắn nhìn thấy một chiếc ô tô vun vút phóng vụt qua chắc chắn sẽ la hét một hồi.
Trên người bọn họ lúc này đang mặc trang phục của người Trái Đất, đồ là lúc trước dựa theo bản vẽ của Thiên Nguyệt Triệt mà được may ra. Mới đầu mặc vào, cả Thiên Nguyệt Thần lẫn Nặc Kiệt đều cảm thấy có chút không quen, nhưng tập dần rồi cũng không còn cảm giác cứng nhắc nữa.
Khi cả ba người đáp tới, thì lúc này trời đã về chiều, trời mây ánh tím ánh hồng vô cùng xinh đẹp.
"Trời ạ, nô tài thật sự không thể tưởng tượng ra đây là nơi mà tiểu điện hạ từ nhỏ lớn lên." Nặc Kiệt hưng phấn, bấn loạn hoa chân múa tay.
Thiên Nguyệt Thần hạ tầm mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y phát hiện, trong đôi mắt người nọ có thứ ánh sáng trước giờ chưa từng hiện hữu lúc còn ở Mạn La.
"Rất vui sao?" Thiên Nguyệt Thần nhẹ giọng hỏ, kỳ thực y đã sớm biết.
Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu, hắn cũng chẳng nghĩ sẽ dối Thiên Nguyệt Thần, "Ta đã từng muốn đem nơi này dứt bỏ, bởi vì bên kia có phụ hoàng, ta cũng đã cho rằng bản thân sẽ chẳng còn cảm giác gì, nhưng không ngờ ......... trở lại nơi đây, lòng, vẫn có chút kích động. Có điều ......... trước tiên chúng ta cần tìm một nơi để ở cái đã."
Trên người cả ba không ai có tiền mặt, cũng may là trước khi đi còn nhớ mang nhiều châu báu theo.
Tới một cửa hiệu cầm đồ, Thiên Nguyệt Triệt đem viên Rubi đặt lên bàn, dõng dạc hỏi, "Tôi cần bán nó, được bao nhiêu tiền đây?"
Hiệu cầm đồ mở thông đêm, tất nhiên là vẫn có.
Người trông cửa hàng đầu tiên là khinh khỉnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt mấy lượt rồi sau đó mới cầm viên rubi lên, kết quả là thấy rồi bắt đầu kích động,Viên rubi này ...... hóa ra là hàng thật, còn được gọt dũa tinh xảo, trước giờ chưa từng thấy qua.
"Ngài là?" Thái độ người trông cửa hàng biến hóa thực nhanh.
Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh nhìn đối phương, rồi chĩa ngón trỏ về phía Thiên Nguyệt Thần, chính là người đàn ông tóc bạc ngồi vắt chân nghiêm nghị trên ghế.
Ánh mắt người nọ sáng bừng lên, mới rồi còn ngái ngủ gà gật, không phát hiện phía sau thiếu niên này còn có một người đàn ông nữa, lúc này, ......Trời ạ, một người đàn ông thực quý phái, lại còn .... có tóc màu bạc. Chẳng phải hoàng tử chỉ tồn tại trong truyện cổ tích thôi sao?
Cộc cộc cộc ......Thiên Nguyệt Triệt không khách khí gõ gõ lên mặt bàn, "Người kia đã có một đứa con lớn là tôi rồi, hiện tại chú ý vào khối đá giùm đi." Giọng điệu tức giận, lộ rõ vẻ ghen tuông.
Lưu luyến thu hồi tầm mắt, nhịn không được lại quét mắt về phía Thiên Nguyệt Thần thêm vài lần, "Ngài chờ một chút." Kế đó cô nàng mới xoay người đi vào bên trong, một vài phút sau, có một người đàn ông bộ dáng mập mạp thay vào đi tới.
Quyển 6 - Chương 42: Gặp lại
Người nọ là quản lý cửa hàng này, trước nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái sau đó thì bước nhanh tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần, "Xin chào." Đối phương hoàn toàn bị khí chất tôn quý tản ra trên người Thiên Nguyệt Thần chinh phục.
Thiên nguyệt Triệt có chút ảo não, vô cùng ảo não, rõ ràng khách hàng là hắn, vậy mà đám người đó cứ hướng về phía phụ hoàng niềm nở. Nhóc con nhăn nhó đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần, ngồi xuống dựa cả người vào ngực người nọ, ánh mắt hung hăng như muốn trừng chết cái tên quản lý kia, tay giơ viên rubi ra, "Này, nhận hay không?"
Nặc Kiệt ở một bên cười trộm, thì ra lúc mà tiểu điện hạ nhà hắn tức giận, cũng nhõng nhẽo giống hệt trẻ con ăn vạ a.
"Còn cười, ta khâu miệng ngươi lại đó." Thiên Nguyệt Triệt quăng cho Nặc Kiệt một ánh nhìn sắc hơn dao, khiến hắn vội vàng biết điều ngậm miệng.
Người quản lý cũng hiểu được tính tình của cậu nhóc trước mặt, chỉ là, "Thật xin lỗi, xin hỏi, cậu đây đã thành niên chưa? Nếu chưa thì chúng tôi không được phép giao dịch."
Thiên Nguyệt Triệt lại chỉ chỉ vào Thiên Nguyệt Thần, "Ông nhìn người này giống trẻ vị thành niên lắm hả?"
Khóe môi quản lý giật giật, hết lời, "Xin chờ một chút." Sau đó cầm viên rubi vào trong đo lường, khoảng một tiếng sau mới đi ra, "Các vị muốn định giá bao nhiêu?" Viên rubi này là hàng quý hiếm, lấp lánh hồng rực, lại tinh khiết hoàn hảo, chưa từng thấy qua, hơn nữa bên trong dường như còn ẩn ẩn một thứ năng lượng lưu động, nếu như nắm lấy nó trong tay còn có thể cảm giác được nhiệt độ tản ra.
Giá trị vô cùng.
Thiên Nguyệt Triệt tuy không phải người có kinh nghiệm nhưng dù sao cũng từng có 17 năm từng sinh sống trên địa cầu, liền xòe tay ra giá.
"Năm trăm vạn?" Quản lý vừa định nói thành giao thì lại thấy Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, "Năm trăm nghìn?" Quản lý hỏi lần thứ hai.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, năm trăm nghìn, chấp nhận được, quản lý đang định mở miệng thì Thiên Nguyệt Triệt giành trước, "Năm trăm nghìn đô la Mỹ."
Cái gì?Người quản lý kinh hãi, thêm một lần đánh giá đứa nhỏ có dáng dấp học sinh cấp hai này.
"Thành giao." Quản lý nghiến răng đáp ứng, căn cứ vào sự kiểm định của chuyên viên bảo thạch này đáng giá.
Năm trăm nghìn đô la Mỹ, đương nhiên không thể giao tiền mặt, nhưng Thiên Nguyệt Triệt yêu cầu tối thiểu giao ngay mười triệu nhân dân tệ ra, người quản lý hoài nghi, mười triệu này ba người bọn họ cầm theo thế nào, vậy mà thoáng cái cả người lẫn tiền đều sớm không còn bóng dáng.
Đương nhiên, Thiên Nguyệt Triệt đã nhét hết vào trong nhẫn Tạp Cơ Tư rồi.
...
Ở trái đất được một tuần, Thiên Nguyệt Triệt sắm sửa từ nhà đến xe rồi vật dụng cần thiết, công việc thì không vội tìm, thực tế là Thiên Nguyệt Triệt cũng từng nghĩ qua, nếu có lỡ dùng hết bảo thạch thì đi cướp ngân hàng cũng là một nghề nghiệp sáng giá.
Chờ đến khi hết thảy mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, kế đó mới tính tới chuyện lớn hơn.
Thời gian trên trái đất cùng với trên đại lục kia bất đồng, Thiên Nguyệt Triệt ở đó đã mười ba năm, vậy mà nơi này mới chỉ trải qua có một năm có lẻ.
Dừng ở trước cổng học viện Thánh Anh, Thiên Nguyệt Triệt từ trong chiếc xe thể thao màu đỏ mở cửa bước xuống, gương mặt tinh xảo, mái tóc đen dài thu hút mọi sự chú ý. Hết thảy xôn xao, người người dừng lại,Thiếu niên này toàn thân đều toát lên sự quý phái, chuyện gì đây?
Trên hành lang có một thiếu niên tầm mười tám tuổi đang đứng dựa tường, dáng vẻ lười biếng nhưng không mất đi phần nào kiêu ngạo. Đột nhiên, tầm mắt thiếu niên ngừng lại, nhìn thân ảnh đang tiến đến khóe môi kéo lên thành một đường cong.
"Tư Đồ Thánh Phi." Thanh âm trong trẻo còn phảng phất ngữ điệu của hài đồng, nghe rất êm tai vang lên.
"Thiên Nguyệt Triệt." Thiếu niên nở một nụ cười đủ sức mê hoặc nhân tâm.
Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, nhấc từng chậu hoa sứ nhỏ xếp bên hành lang ném về phía người đối diện.
Tư Đồ Thánh Phi nghiêng người tránh nguy, "Nhóc con tính tình thực không tốt." Nét cười chất chứa cả sự cưng chiều cùng thấu hiểu.
"Thiếu gia ta hôm nay sẽ phế ngươi." Thiên Nguyệt Triệt oán hận nói.
Tư Đồ Thánh Phi đang chiếm lấy bản thể ở địa cầu của Thiên Nguyệt Triệt hắn lúc này chính là thứ phó hồn bất kham kia.
"Ây, con nít vẫn là con nít a." Tư Đồ Thánh Phi cảm thán, "Không có ta sao lại trở nên khó chiều như vậy." Là phó hồn của Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng chính là một phần tính cách của đứa nhỏ này.
Từ sau khi phó hồn rời khỏi, tính cách của Thiên Nguyệt Triệt quả thực có nhiều phần biến hóa, từ sự ổn trọng, trưởng thành ban đầu, càng ngày hắn càng thích hướng phụ hoàng làm nũng, càng ngày càng trẻ con. Về điểm ấy, Thiên Nguyệt Triệt vẫn oán hận mãi không thôi.
"Người trở lại ngay cho bản thiếu gia." Tên phó hồn chết tiệt này cư nhiên dám đối nghịch với hắn, dám không tuân lệnh của chủ hồn.
"Đâu có được." Tư Đồng Thánh Phi lắc đầu, "Trừ khi ........." hắn híp mắt ra vẻ do dự.
"Trừ khi ........" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày.
Thiếu niên đột nhiên áp sát thân hình mảnh khảnh của mình tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt lên, cúi xuống thì thầm bên tai thân chủ, "Ngươi không phải đã nói, mình thích nam nhân hay sao?" Năm trước, ngay cạnh gốc cây anh đào, Tư Đồ Thánh Phithậtđã cự tuyệt một nữ sinh rất mức ái mộ hắn, còn nói hắn thích đàn ông.
"Thì.........?"
"Thì." Tư Đồ Thánh Phi nở một nụ cười thực đẹp, di ngón tay từ cằm Thiên Nguyệt Triệt dọc xuống cần cổ thon dài, "Ta muốn thử xem ........."
"Tên chết tiệt nhà ngươi." Vung nắm đấm trúng bụng người đối diện, Thiên Nguyệt Triệt tặng Tư Đồ Thánh Phi một đòn đau đến co rút, "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám dùng cơ thể của ta để làm chuyện xằng bậy, ta nhất định sẽ hành ngươi tới chết."
"Hứ." Tư Đồ Thánh Phi nhún vai, "Kỳ thực ta đối với mấy chuyện đó chẳng hề hứng thú. Có điều......." Hắn lại đối mặt với ánh nhìn trừng trừng của Thiên Nguyệt Triệt bằng một vẻ cợt nhả, "Ta đối với ngươi lại thực có hứng thú nha." Nói xong, nhanh nhẹn bỏ trốn.
"Tên tự kỷ chết tiệt kia." Thiên Nguyệt Triệt lại vung tay nhưng lần này Tư Đồ Thánh Phi đã có sự chuẩn bị trước, "Bất khả kháng a, ai bảo ngươi những lúc bên Thiên Nguyệt Thần, cái đó." Hại hắn muốn tự mình tách ra một mình đào thoát.
"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt tức tới hét lớn.
"Chính là cái đó đó." Tư Đồ Thánh Phi mặt có chút đỏ, hắn dù gì cũng là một thiếu niên da mặt mỏng, sao có thể thẳng tuột mà nói ra, "Này cũng không thể trách ta, nếu không phải ngươi rất tự kỷ, sao ta có thể vì thế mà phân tách." Chính sự tự yêu mình quá đỗi của Thiên Nguyệt Triệt đã khơi lên ý thức bảo vệ bản thể của phó hồn kế đó liền dẫn tới một Tư Đồ Thánh Phi phụ bản như lúc này đây.
"Tên chết........." Ngay lúc Thiên Nguyệt Triệt đang định tấn công thì đôi con ngươi nhíu lại, cả hai dùng khóe mắt đánh ý với đối phương, trên tầng ba khu giảng đường có một bóng người bám theo lan can nhảy xuống, tốc độ cực nhanh người thường căn bản khó mà nhận thấy.
"Ta ngửi được mùi máu thực rõ ràng." Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, trước mắt chính là rừng cây anh đào quá đỗi quen thuộc, hơi thở kẻ nọ cũng từ nơi này tiêu thất vô phương.
Quyển 6 - Chương 43: Nguyên nhân
Tầm mắt chuyển qua Tư Đồ Thánh Phi ngụ ý hỏi, "Ngươi nói sao đây?"
Nguyên bản cái người có dáng vẻ bất cần đời khi nãy lúc này đột nhiên lại nghiêm túc hẳn, "Chuyện này, ta cũng thấy kỳ quái. Đúng ra lúc tách khỏi chủ hồn, ta vốn cứ nghĩ sẽ có thể tự do phóng khoáng một đoạn thời gian ai ngờ được khi đó ta lại dần dần tan biến. Đến lúc tỉnh lại thì phát hiện đã nhập vào thân xác này, càng khó tưởng tượng hơn chính là linh hồn cùng với cơ thể này lại vô cùng hòa hợp. Lúc đó ta đi tìm gương nhìn một cái, rồi mới nhận ra nó là bản thể của ngươi ở Trái Đất này." Chủ hồn và phó hồn tuy hai mà là một, khoảng thời gian trước khi phân tách, Thiên Nguyệt Triệt có kí ức gì y cũng có nguyên vẹn ký ức đó.
Bất kể là quá khứ trưởng thành nơi địa cầu hay tiền duyên tiền sự kiếp trước làm Quang Minh thần tử đều sẽ nắm rõ. Bình thường ra thì phó hồn chính là một bản sao ký ức của hồn chủ. Nói theo cách của nhân loại thì cũng tương đồng với dạng bệnh chướng tâm lý của những người có nhân cách phân liệt mà thôi. Thời điểm phó hồn chiếm ưu thế hơn thì sẽ xuất hiện nhân cách thứ hai vậy.
"Rồi sao?" Thiên Nguyệt Triệt gấp gáp hỏi, xem ra là hắn có chút hiểu lầm phó hồn này.
"Ta tỉnh lại trong bệnh viện, sau khi phát giác nhập vào bản thể của ngươi ta mới biết Tư Đồ Thánh Phi ở nơi này cũng không có chết, chỉ là rơi vào trạng thái hôn mê, cái gì mà y học gọi là người thực vật ấy. Kế đó, vì thân thể nằm đã lâu, ta cần phục sức vài ngày trong viện, chính là bỗng một hôm ta cảm nhận được một thứ linh lực hắc ám nào đó cũng tới theo, cái loại đáng sợ như của phụ......" Thiếu chút nữa là quen miệng gọi một tiếng phụ hoàng rồi, "Ám lực này giống như trên người Thiên Nguyệt Thần vậy. Cho nên ta đã trộm đi theo hơi thở kia tới đây, rồi phát hiện.........."
Tư Đồ Thánh Phi ngừng lại không nói tiếp.
"Nơi địa cầu này cũng xuất hiện tộc dân Ám Dạ ư?" Thiên Nguyệt Triệt mặc dù đã có dự liệu trước nhưng vẫn không khỏi hoảng sợ.
Hóa ra thế giới hòa bình này cũng đã bắt đầu rối loạn
Tư Đồ Thánh Phi gật gật đầu, "Đúng vậy, ta không thể tin, tộc dân Ám Dạ vậy mà cũng xuất hiện ở nơi này."
"Thế Thánh Anh đâu?" Vị công chúa mà hắn từng có khế ước, "Nếu ta đoàn không nhầm thì nàng hẳn là đã từng ở nơi đây."
"Phải." Tư Đồ Thánh Phi chi tiết nói, "Thân thể thì đã bị Tinh Linh hoàng hủy diệt cho nên linh hồn nàng sau đó ta đoán là sẽ trở về rừng anh đào này – dẫu sao nơi đây cũng tồn tại linh khí của nàng bảo lưu khi trước. Ta nghĩ nhất định sẽ tụ về một mối."
"Còn một tên Ninja Nhật Bản nữa?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, "Tại tinh cầu kia có một vùng đất thuộc về Thánh Linh quốc, tổ tiên bọn họ cũng đến từ Nhật Bản, tộc Ninja. Này cũng chưa hẳn là lạ, kỳ quái ở chỗ hắn biết rõ ta là Quang Minh thần tử, không phải ngươi nên giải thích cho ta một tiếng chứ?"
Trực giác của Thiên Nguyệt Triệt cho hắn biết việc này cùng với y không tránh khỏi có liên quan.
"Lúc bị đẩy sang thế giới này, ta từng sử dụng thần thức để cùng ngươi nối lại liên lạc, nhưng do linh lực của ngươi bấy giờ không đủ thuần khiết cho nên thực vô phương, ngày đó trong quá trình bám theo tên tộc nhân Ám Dạ thì ta đụng phải đối phương. Có lẽ Ninja nọ là vô tình bị vướng vào, cứ mỗi lần ngươi tụ hợp ngũ linh châu là cánh cửa thời không lại hé mở, thời gian có thể không dài nhưng vài phút ngắn ngủi đấy rất nhiều chuyện đều có thể phát sinh. Ninja kia cũng phát giác ra sự tồn tại của tên Ám Dạ cho nên ta với hắn tuy lần đầu gặp mà như thấy lại người quen xưa cũ, không đành lòng, ta mới đem chuyện nói ra, hy vọng hắn đừng can thiệp vào những chuyện nguy hiểm. Ta nào có ngờ tới hắn lại xuyên qua cánh cửa thời không đi về tới tận trăm năm trước ngụ ở Thánh Linh quốc gì đó, khi ấy ngươi còn chưa có đầu thai, niên đại xa như vậy mà hắn còn đem chuyện này lưu truyền cho thế hệ tiếp nối, thành ra mới.........."
Hết thảy là do duyên phận, đúng là khéo tới không nói nổi thành lời.
Thiên Nguyệt Triệt nghe Tư Đồ Thánh Phi nói xong thì trầm mặc. Năm đó linh hồn của Quang Minh thần tử luân hồi, đâu biết trước sẽ tái sinh tại nơi này trước.
Quả thì ắt có nhân, muốn có nhân thì trước đó phải có quả. Đây vốn là một quy luật tạo hóa tuần hoàn.
"Ông......sao rồi?" Thế giới này cũng không có người nào khiến cho Thiên Nguyệt Triệt phải nhớ, chỉ có một người y vẫn lưu tâm – người ở vào thời điểm mình khó khăn nhất xuất hiện, đó là ông nội.
"Sau khi người cháu này tỉnh lại thì ông cụ lại đi vòng quanh thế giới ngao du tiếp rồi, có điều........." Tư Đồ Thánh Phi hướng mắt về nơi xa, "Ông đã già hơn." Quả thực đã già hơn rồi.
"Ông có biết chuyện của chúng ta không?" Năm đó ở Mạn La đế quốc, ca ca từng nói, khi trước y cũng không tin là hắn đã chết cho nên quyết tâm đi bói một quẻ, kết quả, có lẽ là duyên kiếp đi, pháp sư kia nói rằng có một bản thể nữa của Tư Đồ Thánh Phi ở thời không khác đang sống rất tốt, vì thế nên ca ca mới thỉnh cầu pháp sư đưa y qua.
Rốt cuộc, ca ca đem linh hồn xuyên không được thật, Thiên Nguyệt Triệt không rõ pháp sư kia phép thuật cao tới thế nào nhưng ca ca xuất hiện trước mặt hắn cũng không phải giả dối.
Nếu ca ca có thể tìm được pháp sư vậy ông nội có lẽ cũng.........
"Này thì ta cũng không rõ lắm, nhưng ông nhất mực tin tưởng Tư Đồ Thánh Phi không chết, ta nghĩ, hẳn là ông có biết chuyện của Dụ Phi."
Thiên Nguyệt Triệt chớp mi, hốc mắt có chút đỏ, mặc dù ở thế giới này hắn không quá hạnh phúc khoái hoạt nhưng thật tình, nội đối với hắn vẫn thực tốt lắm.
"Đa cảm như vậy làm gì?" Tư Đồ gia chẳng qua là muốn tìm một người thừa kế nên năm đó mới tìm tụi mình." Phó hồn so với chủ hồn tức Thiên Nguyệt Triệt còn trưởng thành, ổn trọng hơn, rõ ràng là cùng một linh hồn có lúc lại như là hai người hoàn toàn khác biệt. Thiên Nguyệt Triệt có chút mất tự nhiên, nhìn hắn, "Ta phải về nhà, chờ sau khi Thánh Anh quay lại, có tin tức gì thì liên lạc với ta ngay lập tức."
"Được."
"Đúng rồi ........." Đi được vài bước Thiên Nguyệt Triệt lại dừng lại, "Chuyện của tền Ám Dạ kia ngươi phải cẩn thận, năng lực của ta và ngươi đều bị phân đôi, có chuyện lập tức báo, hắn có thể ...... là kẻ từng bị phụ hoàng ta lưu đày, một Ám Dạ thân phận quý tộc, tên Mông Sa. Hắn cũng rất có khả năng là cha của Đàn Thành, thân thế của Đàn Thành có thể người sẽ không ngờ, Đàn Thành là con cháu của Ninja kia, trên người cậu ta đồng thời chảy cả dòng máu của Ám Dạ tộc, vì một vài nguyên nhân ta muốn tìm bằng được cha của Đàn Thành, không có hắn, Đàn Thành vĩnh viễn không thể tỉnh lại."
Thiên Nguyệt Triệt trở lại đối mặt với Tư Đồ Thánh Phi, "Quên đi, ta đem toàn bộ sự việc truyền qua cho ngươi."
Nhắm mắt lại, Thiên Nguyệt Triệt khoát tay lên trán mình, một tia linh lực màu vàng mảnh dẻ như bị rút ra, phảng phất ảo ảnh những chuyện trong quá khứ, kế đó lập tức điểm nhập vào trán đối phương, tương tự Tư Đồ Thánh Phi cũng đem một sợi kí ức khác trong đoạn thời gian chủ hồn của y vắng mặt trao đổi lại với Thiên Nguyệt Triệt.
...
Trở lại nơi ở sa hoa hiện tại của ho trên địa cầu, tại tầng áp mái, cao cao tại thượng mà nhìn ngắm cảnh đẹp chung quanh, đây là một cảm giác không tệ.
Thiên Nguyệt Triệt cất xe xong, lên lầu, thời điểm mở cửa phòng tiến vào, Nặc Kiệt đang ở trong nhà bếp xào nấu, "Tiểu điện hạ." Thấy Thiên Nguyệt Triệt trở về, Nặc Kiệt vội vàng đem thành phẩm hoàn hảo nhất của mình sau hai tuần khổ công học luyện tốn không ít nguyên liệu lẫn giấy bút – món sườn xào chua ngọt, " Tiểu điện hạ, mau tới nếm thử một chút."
Thiên Nguyệt Triệt nhìn đĩa sườn xào một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, vì dạ dày của chính mình mà cân nhắc.
Nếu không phải chẳng có cách nào thì Thiên Nguyệt Triệt rất muốn đem Liệt La Đặc kéo tới,Đáng tiếc..........Thiên Nguyệt Triệt thở dài, "Phụ hoàng đâu?"
Nhìn trái nhìn phải đều không thấy người, Thiên Nguyệt Triệt không khỏi thắc mắc.
Nặc Kiệt vừa nghe đến tên Thiên Nguyệt Thần là muốn bốc khói, khuôn mặt phình lên xẹp xuống giống hệt như một quả bóng cao su, "Bệ hạ từ sau khi tiểu điện hả ra ngoài căn bản chưa hề bước chân ra khỏi cửa phòng lấy một bước."
"Hả? Thế y ăn cái gì?" Chẳng lẽ phụ hoàng đã đạt tới cảnh giới vô thực vô cầu? Nghĩ nghĩ, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng chạy lên lầu trên.
Đặt chân được đến tầng hai, Thiên Nguyệt Triệt vội lách xuống một bước,Nguy hiểm thật, Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ ngực, nếu không phải hắn phanh lại đúng lúc, chỉ sợ đã dính vào kết giới mà phụ hoàng chăng ra.
Ở trong nhà mình mà phụ hoàng còn phải tạo vòng bảo vệ nghiêm trọng như thế?Điều này khiến Thiên Nguyệt Triệt khó chịu, chẳng lẽ phụ hoàng gạt hắn làm điều gì? Đây không phải là do Thiên Nguyệt Triệt không tin tưởng Thiên Nguyệt Thần mà là cảm thấy bên trong nhất định có "chuyện vui" cậu không được biết. Dùng băng linh ngưng đọng thành hai lưỡi dao sắc bén, Thiên Nguyệt Triệt mở lối đi vào. Người tiến nhập xong kết giới lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Lén lút mở cửa phòng, cẩn thận ngó đầu vào thám thính, kết quả..........
Trong phòng truyền đến âm thanh hò hét ầm ĩ, cảnh tượng trước mắt Thiên Nguyệt Triệt chính là Thiên Nguyệt Thần cùng Tiểu Bạch đang ngồi cạnh máy chơi game, đại chiến.
"Thiên Nguyệt Thần."Thiên Nguyệt Triệt hô to,Cái thế giới này rốt cuộc bị làm sao rồi vậy, phụ hoàng mà cũng cùng Tiểu Bạch chơi loại trò chơi này ư?
Quyển 6 - Chương 44: Bị phát
Thiên Nguyệt Thần quay đầu, đưa tay hướng bảo bối nhà mình vẫy vẫy, "Triệt nhi, mau tới đây."
Hừ!Giận dỗi liếc nam nhân kia một cái, Thiên Nguyệt Triệt mới ngoan ngoãn đi qua. Ngay lập tức liền được người nọ kéo vào trong lòng, cắn cắn vành tai nhỏ giọng tố cáo, "Triệt nhi, sủng vật của ngươi rất không ngoan." Không chút thiện ý nhìn qua Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rất mực vô tội nhìn lại Thiên Nguyệt Thần, nó không rõ tại sao Thiên Nguyệt Thần lại dùng ánh mắt kia chăm chăm nhìn nó, đầu óc nó đơn thuần nghĩ nữa cũng chẳng ra.
"Phụ hoàng nháo cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt đoạt lại điều khiển cầm tay từ Thiên nguyệt Thần, nhìn về phía màn hình, lập tức hai mắt mở lớn, hiện tại thì hắn đã hiểu được Thiên Nguyệt Thần ấm ức vì cớ gì, "Phụ hoàng......... người.........."
Không thể nào, phụ hoàng bị Tiểu Bạch đả phá không còn một mảnh giáp?
Nhìn tiểu tử bên cạnh vênh váo, Thiên Nguyệt Thần không phục càng ôm chặt bảo bối trong lòng, oán hận, "Ta tuyệt không thích cái thế giới này."
Đặc biệt là loại trò chơi thực lãng phí thời gian vô ích kia.
Hắc hắc.........Thiên Nguyệt Triệt trộm cười, thì ra phụ hoàng cũng không phải vạn năng.
"Không cho phép." Thiên Nguyệt Thần dùng thứ biểu cảm tự cho là vô cùng nghiêm túc ngăn cản cái miệng đang nhếch cao của Thiên Nguyệt Triệt nhà y. Nhưng y làm sao hiểu được nhóc con kia trời không sợ đất không sợ cớ gì phải nghe theo, "Thiên Nguyệt Triệt."
Xoay người đem tiểu tử kia đặt ở dưới thân, đồng thời rất tốt bụng mà ném Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch đứng cạnh cửa buồn bực một lúc, cửa này có kết giới đương nhiên nó phá làm sao ra, đành ngoan ngoãn ngồi đó chờ đợi.
"Phụ hoàng, người rất nặng." Dùng sức muốn đẩy đẩy nam nhân trên người vậy mà y chẳng xê dịch lấy một li, "Tránh ra." Vẫn không ăn thua, Thiên Nguyệt Triệt đành không thèm chống cự nữa.
Thiên Nguyệt Thần chôn mặt vào sườn cổ Thiên Nguyệt Triệt, "Đây là............hơi thở của kẻ khác." Triệt nhi vậy mà để cho người lạ tới gần, thật nguy.
"Phụ hoàng có thể đã ngửi sai rồi." Dùng cách nói ậm ờ, hắn mới không để cho người này dễ dàng ăn hiếp, có đôi khi đây chính là tư tưởng của những người đang yêu a.
"Ta cũng có cảm giác quen thuộc với hơi thở này." Đúng vậy, cho dù tám phần là cảm giác linh khí xa lạ nhưng lại từ sâu bên trong, Thiên Nguyệt Thần cảm nhận ra thứ khí tức gần gũi vô cùng, "Là hơi thở của Triệt nhi." Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sáng lên, loại hơi thở pha trộn giữa linh hồn Triệt nhi cùng Quang Minh thần tử, trong thiên hạ, kẻ sở hữu chỉ có thể là, "Tìm được phó hồn rồi."
.....Phải, là phó hồn kia........
"Um." Thiên Nguyệt Triệt trở mình, áp thân, dúi đầu vào lồng ngực người nọ, dùng y làm gối, kế đó, Thiên Nguyệt Triệt đem buổi gặp mới đây kể lại, "Phụ hoàng, người cảm thấy khả năng tên Ám Dạ đó là Mông Sa có cao hay không?"
Này........
Thiên Nguyệt Thần cũng không dám quyết đoán, nhưng nếu dựa theo suy nghĩ của y thì, "Có thể rất cao, ở bên kia, ta dùng Ám Dạ châu mà vẫn không dò được hơi thở của hắn, như vậy chứng tỏ, trừ khi Mông Sa thực sự tới đây thì mọi chuyện mới hoàn toàn lý giải được." Nghĩ đến điều này, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần tối hơn một chút.
Nhân loại nơi thế giới này bất đồng với bọn họ, đến lúc đó.........
...
Năm giờ chiều, ba người vừa mới ra ngoài ăn uống no nê, đang nằm lười ở sô pha xem tin tức thì chuông cửa dồn dập vang lên.
Ai vậy?Cả ba xoay mặt nhìn nhau một hồi, kết quả, đương nhiên là "nô tài số khổ" Nặc Kiệt đảm nhận nghĩa vụ ra cửa ngó coi.
Nghi hoặc nhìn thiếu niên trước mắt, quái lạ, đây rõ ràng là lần đầu tiên Nặc Kiệt thấy người ta vậy mà không hiểu sao hắn nhìn thế nào lại ra một bóng dáng thực quen thuộc.
Hay nhở,Nặc Kiệt nói nhỏ,sao phong thái lại giống tiểu điện hạ đến thế.
"Nặc Kiệt, ai đó?" Từ trong nhà truyền ra câu hỏi của Thiên Nguyệt Triệt.
"Không biết, hình như là tìm sai nhà." Nặc Kiệt hỏi cũng không hỏi, thuận tay chuẩn bị đóng sập cửa thì chính đối phương lại nhanh nhẹn bước vô, "Làm gì vậy, sao ngươi tự tiện xâm nhập nhà dân." Hiện tại, luật pháp "bản địa" Nặc Kiệt toàn bộ đều đã nắm rõ.
Xì....... Tư Đồ Thánh Phi bật cười, "Không gặp đã lâu mà ngươi vẫn cứ ngốc như vậy." Sờ sờ đầu Nặc Kiệt hai ba cái, Tư Đồ Thánh Phi nghênh ngang từng bước tiến vào bên trong, phía sau còn kéo theo một vali hành lý.
Đã nhìn ra manh mối, động tác cũng rất quen thuộc, Nặc Kiệt bứt rứt cố tìm cho bằng được đáp án.
"Ngươi tới làm gì?" Vừa nghe lọt giọng điệu ai kia, Thiên Nguyệt Triệt đang nằm ở sô pha bật hẳn dậy. Thấy hắn vào thì liền muốn xông tới kéo cổ ném hắn ra, chưa làm được gì đã bị Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm chặt lấy, "Phụ hoàng, buông.....buông ta.........ta phải đạp cái tên chết tiệt này ra khỏi........"
"Tên chết tiệt?" Tư Đồ Thánh Phi thả hành lý xuống, hỏi, "Thiếu gia ta đã làm gì nhà ngươi sao?" Đặt mình xuống sô pha, hai chân bắt chéo, một bên sai sử Nặc Kiệt, "Nặc Kiệt, dâng trà."
"Mặc kệ hắn." Thiên Nguyệt Triệt chặn người, "Nặc Kiệt, ném hành lý của hắn ra ngoài rồi vào nhà bếp lấy dao phay tới đây, sơ chế hắn thành thịt băm, cũng đủ xài dần."
Nặc Kiệt sợ đến run người, nghĩ thầm,Tiểu điện hạ đã bao lâu rồi không có đáng sợ như thế.
"Hứ." Tư Đồ Thánh Phi lạnh nhạt một tiếng, "Hắn nhìn giống như có nghìn lá gan hửm."
Kỳ quái, càng nhìn Tư Đồ Thánh Phi hắn càng cảm thấy cái vẻ mặt kia đích thực biểu cảm quá giống tiểu điện hạ, ngay cả đến hư thanh cũng giống, chẳng lẽ,.......Ánh mắt Nặc Kiệt chợt sáng lên, "Tiểu điện hạ, đây là người thân của điện hạ ở trên trái đất à?"
Đúng đúng, chỉ có người thân mới giống nhau như vậy, Nặc Kiệt cảm thấy mình thật quá đỗi thông minh.
Kỳ thật lời này cũng đúng, chỉ là bọn họ so với bất cứ ai đều có mối liên hệ khăng khít hơn mà thôi.
"Sai." Tư Đồ Thánh Phi quơ quơ ngón tay, "Ta với hắn là......" Đang định chỉ điểm cho Nặc Kiệt thì ánh mắt lại chạm phải một người, đột nhiên Tư Đồ Thánh Phi đứng dậy, vô cùng cung kính gọi Thiên Nguyệt Thần một tiếng, "Phụ hoàng."
Cả đống đồ ăn ban nãy thiếu chút nữa là Thiên Nguyệt Thần cho ra hết luôn, không chỉ có y mà ngay cả cơ mặt Thiên Nguyệt Triệt cũng tự động cứng lại, người duy nhất hoàn toàn không bị hóa đá là Nặc Kiệt lại nhịn không được hỏi thêm một vấn đề thật liên quan, "Bệ hạ, người bên ngoài........."
Nghe xong, Thiên Nguyệt Triệt càng cứng hết cả lưỡi.
Tảng băng Thiên Nguyệt Thần động động vài cái liền khôi phục, "Ngươi là linh hồn của Triệt nhi." Một câu hỏi với giọng điệu chẳng khác nào một lời quả quyết.
"Không tồi." Một trăm tám mươi độ thay đổi, biểu hiện cung kính mới rồi lập tức bị dáng vẻ kiêu ngạo gạt bay.
Thiên Nguyệt Thần cảm thấy hiện tại y rất đau đầu, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia trăm phần là bản sao của Thiên Nguyệt Triệt. Một Triệt nhi đã đủ khiến y tận sức rồi, giờ lại nhảy ra thêm một đứa nữa. Nhu nhu huyệt bên trán, Thiên Nguyệt Thần đứng dậy khỏi sô pha, "Có việc gì thì tìm Nặc Kiệt hỗ trợ hoặc tìm Triệt nhi thương lượng, ....... Ngàn vạn lần đừng có tìm ta."
Nhìn Tư Đồ Thánh Phi từng giọng điệu, từng cử chỉ rõ ràng là tương ứng với linh hồn Thiên Nguyệt Triệt nhưng gương mặt thì không hề giống, y thật có chút không đủ lực tiếp thu.
"Phụ hoàng, người không muốn đối mặt với ta sao?" Tư Đồ Thánh Phi thành công cất lời cản lại bước chân Thiên Nguyệt Thần, "Trên thế giới này, ta chính là hình dáng như vậy đó."
Y ngừng bước, lời của Tư Đồ Thánh Phi quả nhiên kéo được sự chú ý của Thiên Nguyệt Thần,Đây là.......hình dáng của Triệt nhi ở địa cầu?
Có lẽ là trong lòng đột nhiên có cảm giác không quen thuộc thành ra ánh nhìn cũng thêm phài phần mất tự nhiên.
"Không cho phép ngươi làm loạn." Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy cái chén trên bàn trà ném về phía Tư Đồ Thánh Phi, tên này vốn dĩ chỉ muốn tới đây để ly gián y và hắn.
Cái chén vút tới cận mặt Tư Đồ Thánh Phi rồi vụn ra trong nháy mắt.
"Ngươi cư nhiên dám phản kháng?" Thiên Nguyệt Triệt lần thứ hai nhảy lên sô pha, trong tay đã khởi động sẵn thủy pháp hệ ngưng tụ thành khối cầu nước, tiếp tục hướng về phía Tư Đồ Thánh Phi ném tới. Tư Đồ Thánh Phi né qua nhưng không có phản kích lại, "Ngươi còn không thèm đấu với bổn điện hạ?" Thiên Nguyệt Triệt còn muốn tung lần nữa nhưng chuông cửa nhà họ lại vang lên.
Nặc Kiệt trộm nhìn qua mắt thần trên cửa, "Ai vậy?"
"Lầu trên của các vị xảy ra chuyện gì vậy? Phòng bị hỏng ống nối cũng không gọi người đến thay đi, ban công nhà chúng tôi đã sớm ngập nước rồi, làm sao mà sinh hoạt được chứ?" Giọng nữ bén nhọn quát qua khiến Nặc Kiệt co rụt cổ lại, hắn hoàn toàn không có cách đối phó với phái nữ. Mở cửa, trưng ra vẻ mặt cười cười hối lỗi, nói một tràng cam kết mới mời được cô nàng nọ bỏ đi.
Quay đầu vào nhà, lần thứ hai bị dọa cho sợ. Cả khách cả chủ đều xông lên giao chiến, Nặc Kiệt thực bội phục người này, không đâu chạy đến cũng châm được cho cả hai đại gia nhà mình nổi điên, nghĩ đến kết quả chuyện này thực không dám mở mắt,Không đúng a, sao lại dư một người nữa, hắn trợn mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần xanh mặt trừng hai người kia, vẻ mặt này tuyệt nhiên là lần đầu tiên Nặc Kiệt được nhìn thấy.
Hai người bị Thiên Nguyệt Thần dùng ám lực đen sẫm quấn lấy treo giữa không trung, "Nếu có gan thì thử xuống đây một mình xem?" Lời nói tuyệt đối uy hiếp, kế đó nam nhân thẳng thừng vào trong tắm rửa.
Thiên Nguyệt Thần tích cách thế nào cả hai đương nhiên hiểu rõ. Thiên Nguyệt Triệt chu môi cáo trạng, tự cảm thấy bản thân có chút uất ức hàm oan, "Đều là lỗi của tên người hầu nhà ngươi."
"Người hầu?" Tư Đồ Thánh Phi buồn cười, hắn từ khi lại thành người hầu nữa thế.
"Ta là chủ, ngươi là phó, ngươi đương nhiên là người hầu. Coi chừng ta kêu Tiểu Hùng đè chết ngươi."
"Tiểu Triệt a........"
"Câm miệng, ai cho phép ngươi gọi ta như thế." Riêng cách xưng hô này Thiên Nguyệt Triệt nghe xong mặt cũng xanh mét.
Quyển 6 - Chương 45: Sống chung
Tính tình của Tư Đồ Thánh Phi so với Thiên Nguyệt Triệt tốt hơn nhiều, cũng không để ý nhóc con gào lên giận dữ, "Tiểu Triệt chớ có quên, tuy rằng ta là phó ngươi là chủ nhưng chuyện gì Tiểu Triệt làm được thì ta tự nhiên cũng có thể làm tốt, kể cả điều khiển nhẫn Tạp Cơ Tư đó."
"Ngươi... đồ vô sỉ, ngươi lấy trộm thành quả lao động của ta." Thiên Nguyệt Triệt thật sự đã quên mất việc dùng chú ngữ đóng mở nhẫn hắn biết thì nửa kia linh hồn của hắn đương nhiên cũng biết.
Lao động... Thành quả lao động? Tư Đồ Thánh Phi thực muốn tống tháo hết bữa trưa ra ngoài, loại lời này mà nhóc con kia cũng xuất ngôn cho được, nhẫn nào là thành quả lao động của nó, có mà là thành quả chiếm được từ một tên tiểu ác ma thì đúng hơn.
"Ngươi nói cái gì?" Tư Đồ Thánh Phi có chút đăm chiêu, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm thấy tên này quả nhiên không phải thứ gì tốt, "Sao lại nhìn ta như vậy, ta móc mắt ngươi bây giờ"
Kẻ khác thì hẳn sẽ cảm thấy rất đáng sợ, sẽ nổi hết cả da cóc lẫn da gà, "ha ha..." còn Tư Đồ Thánh Phi lại chỉ người to mấy tiếng, "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta hiểu biết về ngươi còn ít sao?"
"Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt lại, hai tay bị trấn áp lại tỏa ra linh khí.
"Cẩn thận đừng làm tay mình bị thương, phụ hoàng thân ái của ngươi chẳng phải đã nói tốt nhất là nên thành thành thật thật đợi ngốc ở đây không được phép nhúc nhích rồi hả." Tư Đồ Thánh Phi nhắc nhở đối phương trong niềm vui sướng được tận mắt thấy người khác gặp họa.
"Hừ..." Lạnh dằn một tiêngs, Thiên nguyệt Triệt quả thật vẫn có chút sợ Thiên Nguyệt Thần, thu hồi lại linh khí, "Người đừng đắc ý." Tên chết tiệt này sớm muộn cũng có ngày ta thu thập hắn.
Sau khi tắm rửa khoan khoái đi ra, Thiên Nguyệt Thần trông thấy hai tên kia vẫn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ khác biệt ở một chỗ, một rất hưng phấn, một tức điên người.
Thản nhiên bỏ lại cho Tư Đồ Thánh Phi một cái nhìn, Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt trở về phòng, "Nếu ở lại đây thì dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ."
"Uây...." Tư Đồ Thánh Phi kêu to vô cùng bất mãn.
.....
Thiên Nguyệt Thần đem tên cứng đầu trong long mình ném vào bồn tắm lớn.
"Phụ hoàng, đau ta." Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên kháng nghị.
Ấn vai đối phương xuống, "Ta thấy ngươi đùa thật là vui." Y hư lạnh, nước vòi sen thoáng cái phun xối xả.
Xì.... Tia nước tung tóe, tá cả vào trong miệng Thiên Nguyệt Triệt, "Còn không phải do ta cảm thấy quá mức buồn chán sao?" Cứ xối nước như vậy có khác nào dầm mưa, ướt sạch rồi.
Ôm lấy thân người không che đậy, Thiên Nguyệt Thần xoa nắn trên người Thiên Nguyệt Triệt, hạ giọng "Triệt nhi." Cúi nhìn vật nhỏ vô cùng không an phận trong long.
"Hử?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, khó hiểu.
"Triệt nhi có nhận ra phó hồn kia là một chủ thể có ý thức."
Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt mang theo đôi phần khó hiểu, "Điều đó là đương nhiên, hắn cũng là một phần linh hồn ta, nếu đổi lại là nhân loại bình thường, thì phó hồn chỉ có thể coi là vật đính kèm không hơn không kém, nhưng phụ hoàng cũng nên biết, chúng ta khác với họ, bất cứ nhân tố nào trong hay trên cơ thể đều có ý thức" Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Không." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, "Triệt nhi chưa hiểu ý của ta, phụ hoàng muốn nói, phó hồn của ngươi có ý thức tự chủ rất mạnh, nếu sau này muốn hắn quay lại dung nhập với Thiệt nhi trong một cơ thể chỉ sợ có chút khó khan."
"Phụ hoàng?"
"Quên đi, trước mắt cứ điều tra cho xong chuyện đội ám dạ ngày đó đã, Đàn Thành còn chờ Triệt nhi trở lại cứu về, coi như ta nghĩ nhiều."
"Không đâu, ý tứ phụ hoàng ta hiểu, nhưng... phụ hoàng, ta tin tưởng hắn." Hướng ánh mắt kiên định nhìn thẳng Thiên Nguyệt Thần, cho dù có phân tách thành chủ hồn hay phó hồn thì bọn họ bản chất vẫn không thay đổi, chỉ nên là nhất thể mới chân chính thành một người.
"Vuốt mái tóc đen tuyền xinh đẹp của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần kéo người nọ ôm sát hơn vào trong long, "Mong là vậy."
Chính là y không tin kẻ kia, không pahir hắn không tốt mà là ánh mắt người nọ khi nhìn Triệt nhi đã có ý tứ khác biệt rồi.
Nghĩ đến đây, khóe mắt Thiên Nguyệt Thần nheo lại, Triệt nhi là của y, vĩnh viễn đều là của mình y.
...
Tư Đồ Thánh Phi rạp mình tỳ gối trên mặt đất, toàn thân đều hóa bẩn, nguyên một bãi chiến trường quẳng cho y dọn, THiên Nguyệt Thần là cái đồ... *ì xèo ì xèo*. Âm thầm nguyền rủa tên nam nhân kia, lửa trong mắt Tư Đồ Thánh Phi ngày càng cháy rực, một ngày nào đó, ta sẽ đem tiểu tử trong lòng y đoạt lấy.
Nghĩ rồi lại có tinh thần hơn, nhưng chẳng được mấy chống, hắn lại không còn khí lực gì nữa.
Haizz...
Thở dài rồi lại nhìn căn phòng hai người kia vừa mất dạng, Tư Đồ Thánh Phi đột nhiên nảy sinh ý muốn rình coi.
Không được. Kiên quyết lắc lắc đầu, loại chuyện này hắn sao có thể làm chứ, tốt xấu... tốt xấu gì.... Trong lòng hắn còn bận "tốt xấu" mà tứ chi đã rón rén bò đến tận cửa phòng người ta.
Cửa, không một tiếng động bị bật mở, tình địch bị hắn rủa thầm trong đầu nãy giờ hiện đang đứng ở trước mặt đây, còn khoanh tay nhìn hắn.
"Làm.... Làm gì?" Thụt lùi vài buốc, bại lộ chuyện xấu khiến hắn có chút sượng chân. Dù sao hắn cũng là một phần của Thiên Nguyệt Triệt, đối mặt với cái tên kia, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ quái.
Thiên Nguyệt Thần nhìn hắn, thu hết biểu cảm trên gương mặt đối phương vào đáy mắt mình, trong lòng cảm thán, cho dù người nọ so với Triệt nhi dáng vẻ có phần thành thục hơn nhưng rốt cuộc vẫn là cùng một linh hồn, ngẫu nhiên cũng có thời điểm lộ ra bản tính con nít.
"Ngươi đang cười ta." Thấy Thiên Nguyệt Thần thoáng qua nét cười bất đắc dĩ, Tư Đồ Thánh Phi đỏ mặt, nam nhân này vậy mà dám cười hắn, "Tiểu Triệt là của ta." Cuối cùng, như muốn chứng minh điều gì đó, Tư Đồ Thánh Phi lại bỏ them một câu.
"Của ngươi?" Thanh âm trầm thấp vô cùng dễ nghe nhắc lại đầy ý tứ. Thiên Nguyệt Thần sau đó đóng cửa lại rồi tựa vào bên tường nhìn đối phương.
"Đó là cái vẻ mặt gì vậy, hắn vốn chính là của ta. Thời điểm đồng nhất, chính là ta đã bảo hộ hắn." Những năm tháng đó tại địa cầu, khởi phát từ việc mẹ mình bị vũ nhục mà Thiên Nguyệt Triệt đã khai mở thần lức của thánh linh châu, thực chất việc này là do phó hồn hắn làm chứ không phải chủ hồn, chủ hồn còn chưa mấy trưởng thành.
"Sau này, có ta bảo hộ hắn." Không phải bảo hộ, Triệt nhi kiêu ngạo của y căn bản không cần bất kỳ kẻ nào bảo hộ, đúng là như thế nhưng với ý, đây là lời tự thề tự ước trong lòng.
"Không giống nhau." Tư Đồ Thánh Phi tựa như ngựa non háu đá mà gạt bỏ, "Ta cùng hắn là trời sinh nhất thể." Hơn được Thiên Nguyệt Thần ngươi chính là trời cao.
"Nhưng hiện tại, các ngươi hoàn toàn độc lập." Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở nói.
"Ta sẽ ngay lập tức cùng hắn hợp thể." Hai tay chống nạnh, vô cùng đắc ý, "Ngươi hết cách rồi chứ."
Hết cách? Khóe môi Thiên Nguyệt Thần dẫn ra ý cười, đi tới trước mặt Tư Đồ Thánh Phi đưa tay khẽ vuốt đầu hắn, "Đứa..." Thanh âm dịu dàng, êm ái, tựa như vô số lần y cùng Thiên Nguyệt Triệt nói chuyện to nhỏ, Tư Đồ Thánh Phi dĩ nhiên rất quen thuộc giọng điệu đó lúc linh hồn còn chưa phân tách.
"Ngươi.... Ngươi...." Tư Đồ Thánh Phi có phần bị dọa, cái tên này không phải nên ghét mình sao?
"Ngươi từng ở trong thân thể Thiệt nhi đúng không?"
"Vô nghĩa." Tư Đồ Thánh Phi nhất thời nâng cao giọng.
"Như vậy, hắn đã xem được rất nhiều thứ, có lẽ cùng cảm nhận được ta có rất nhiều cách thức để cùng hắn hợp thể. "Xoay người, lưu lại một Tư Đồ Thánh Phi từ cổ đến mặt đỏ như trái gấc, tiêu sái về phòng.
...
Bên tai quanh quẩn những lời Thiên Nguyệt Thần vừa nói khiến Tư Đồ Thánh Phi lăn lộn trên giường mãi không thể ngủ yên. Hắn đương nhiên là xem được, cũng đương nhiên là cảm nhận được, dù sao hắn cũng từng là Thiên Nguyệt Triệt. Nghĩ, nghĩ mặt lại càng đỏ, một hồi mỹ cành tràn ngập đầu óc.
Hai thân ảnh dây dưa, hai thân thể giao triền, từng màn từng màn cứ dập dờn trước mắt không sao ngắt đi.
Hơi thở trở lên rối loạn, hô hấp cũng bất thường, trên người như có rất nhiều đốm lửa đang cùng rực cháy.
Từ sau khi rời khỏi cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, hắn chưa từng trải nghiệm lại cảm giác này.
Bàn tay hướng phía dưới mà xuống muốn chạm rồi lại không dám qua.
Một người, nằm trên giường, bắt đầu lăn qua lăn lại, nếu có ai nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ, vì sao cái tên kia lại làm ra được dáng vẻ khi Thiên Nguyệt Triệt lăn lộn giống tới vậy.
Xì..... Một tràng cười sang sảng, ngay trong phòng vọng ra.
Tư Đồ Thánh Phi chấn động, hắn không nghê lầm chứ, có tiếng cười, nơi này vậy mà có người. Bộ dạng hắn ban nãy không phải đã bị phát hiện rồi sao?
"Tên khốn nào dám nhìn trộm bổn thiếu gia, đi ra... Thiếu gia ta bảo ngươi đi ra." Ngồi ở trên giường, lửa giân bùng lên, cùng với Lửa dưới thân đồng dạng đều khó nhịn. Tư Đồ Thánh Phi run rẩy cau mặt, nghĩ thầm, Có phải tên tình địch Thiên Nguyệt Thần kia hay không? Nhưng thanh âm này không đúng, từ từ... có phần tươi mát, dường như đã từng nghe qua.
Ở đâu... ở đâu đây.........
Đáng thương, hắn nghĩ trái nghĩ phải nhưng tuyệt không nghĩ được ra.
"Đồ ngốc, ngươi so với chủ hồn còn ngốc hơn." Kẻ kia vô cùng không khách khí.
Cho dù không nhìn thấy người nọ, Tư Đồ Thánh Phi cũng không phải không cảm ứng được. Kẻ đó đang ở sát giường, còn dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ mà nhìn hắn.
"Ngươi ra đây cho bổn thiếu gia... ra đây cho bổn thiếu gia......" Hắn không chịu nổi rống lên. Vậy mà dám khinh thi hắn ư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com