Quyển 6 - Chương 6 - 10
Quyển 6 - Chương 6: Huyết nhân
Nắng sớm ấm áp chiếu rọi cả một vùng, lúc này Thiên Nguyệt Triệt mới lười biếng mở mắt, cũng không vội rời giường, vươn tay động động phần lưng mỏi, lại lần nữa nhắm mắt rồi mở mắt, khi ấy mới mặc quần áo xuống giường.
Đi tới bên cửa sổ, mở ra, không khí mang theo gió nhẹ nhu thuận thổi đến, thật thoải mái, Thiên Nguyệt Triệt hít thở thật sâu, say mê đón lấy, chìm vào thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cung nhân tiến vào hầu hạ Thiên Nguyệt Triệt rửa mặt, một lúc lâu sau có thị vệ tiến vào bẩm báo: "Tiểu điện hạ, Ngũ điện hạ cầu kiến."
Ngũ ca ? Mấy ngày nay, Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút quên mất, khi trước đi Thần tộc, sợ quốc sự tại Mạn La không có người để ý, cho nên phụ hoàng đã để cho Ngũ ca từ thảo nguyên về tiếp nhận, sau khi trở lại, phần vì mệt mỏi, lại thêm chuyện phó hồn ly thể dẫn đến thời gian cùng Ngũ ca chào hỏi qua cũng không có.
Ngũ ca sợ là cũng thấy có điểm áy náy nên tới tìm mình đi.
"Bổn điện hạ sẽ ra ngay, ngươi lui xuống đi".
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc rất ít tới Kim Long điện, dĩ vãng thời điểm tìm Thiên Nguyệt Triệt cũng là đi Mạn La các, Kim Long điện là tẩm cung của hoàng đế, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đối với Thiên Nguyệt Thần từ sâu trong nội tâm kia có một điểm e ngại hay hoặc giả là kính sợ, dù sao Thiên Nguyệt Thần chính là hoàng đế, ở trong mắt mọi người hình tượng đế vương vốn đã bén rễ đóng cọc.
"Ngũ ca." Lúc Thiên Nguyệt Triệt đi ra Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đang chắp tay đứng ở dưới bóng cây cổ thụ, gió nhẹ thổi lay động tà áo hắn, thiếu niên này một bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái.
"Lục đệ." Nụ cười của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc luôn luôn mang theo chút xấu hổ, giống như hài tử ngây ngô, sạch sẽ không một tia hỗn độn, "Nhiều lần cũng muốn tìm lục đệ, nhưng lần nào tới cũng không đúng lúc, vừa vặn đệ đang ngủ, trong cung mọi người đều nói tiểu điện hạ ngã bệnh, lục đệ không sao chứ ?"
Hôm nay Thiên Nguyệt Triệt nét mặt phi dương, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc tuy không có xem bệnh nhưng nhìn khí sắc Thiên Nguyệt Triệt vẫn là bình thường, huống chi nếu lục đệ thực sự bị bệnh phụ hoàng hẳn đã rất gấp gáp, sao có thể an tĩnh như vậy.
"Để cho Ngũ ca bận tâm rồi, không có chuyện gì, chẳng qua là ham ngủ thôi, Ngũ ca đây là ?" Thiên Nguyệt Thiên Ngọc một thân trang phục như thế này tựa hồ là có dụng ý gì đó.
"Lục đệ không có chuyện gì ta cũng yên tâm, ta rời thảo nguyên cũng đã một thời gian, ta .... Có chút nhớ nhung nơi đó." Nhưng thật ra là tưởng niệm nam nhân kia, cái người cao lớn nhưng thập phần ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia nhớ tới không khỏi có một mạt ửng đỏ nhè nhẹ phủ lên.
Thiên Nguyệt Triệt yếu ớt cười trừ: "Ta đưa Ngũ ca ra khỏi cửa thành."
Mạn La đế quốc có thể coi như bốn mùa đều xuân, đế đô phồn hoa nhất trong các đế quốc, xe ngựa cung đình hoa lệ từ từ chạy qua các con phố khiến dân chúng không khỏi tò mò quay lại ngắm nhìn.
Xe ngựa đi tới cổng thành thì dừng lại, thân ảnh của Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đồng thời bước ra , Thiên Nguyệt Thiên Ngọc phi thân lên độc mã đã được chuẩn bị sẵn: "Lục đệ dừng bước." Thiếu niên kéo dây cương trên thân ngựa tỏa ra quang mang khiến người ta chói mắt.
"Ngũ ca nếu là nhớ nhà thì nhớ kỹ hãy trở lại"
Giá ...
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mỉm cười, xoay mình giục ngựa lên đường, nhà – một từ này cỡ nào hạnh phúc, Lục đệ – Thiên Nguyệt Thiên Ngọc cả đời này vĩnh viễn cũng không thể đối người nói một lời cảm tạ, cho nên phần cảm kích này Thiên Nguyệt Thiên Ngọc xin chôn ở sâu trong lòng.
Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười nhìn theo bóng lưng Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đang rời đi: "Hồi cung đi." Nói xong, thân ảnh lại lần nữa tiến vào trong mã xa.
"Thị" – Thị vệ đi cùng cũng vội vàng lên theo.
Xe ngựa đang xoay đầu, hoàng thành bỗng nhiên hỗn loạn, thủ vệ trên tường thành gióng tù và báo lệnh.
"Ngăn cản hắn." Tiếng thủ vệ lớn tiếng gào thét nhất thời vang lên.
"Dừng xe". Thiên Nguyệt Trệt đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, thứ đang sôi trào trong không khí mà hắn nghe được nồng một cỗ mùi máu tươi, mùi máu tươi thật mạnh ấy còn hòa với ... Đôi con mâu trong suốt đột nhiên trở nên sắc bén, không chỉ là mùi máu tươi mà còn có cả mùi tử vong oán khí.
Đây là có chuyện gì ?
Cổng hoàng thành đột nhiên đóng lại, một nhóm thủ vệ rút kiếm nắm chắc trong tay đồng loạt hướng về phía một nam nhân cả người toàn là máu, nam nhân đó ngồi trên ngựa thân thể có chút lay động, dù chưa tiến vào thành, dân chúng xung quanh đã sợ đến thối lui sang một bên.
"Để cho ... Tránh ra ..." Nam nhân hô hấp khó khăn, ngay cả nói chuyện cũng đem đến cảm giác hẳn là đã phải cố gắng hết sức.
"Ngươi là ai?" Thủ vệ trưởng nghiêm giọng hỏi, nam nhân này bề ngoài trông thật kinh khủng, trên người tất cả đều là vết đao thương trường kiếm, máu vẫn đang chảy, đế đô tuyệt đối không thể cho phép người như vậy tiến vào.
"Ta là ... ." Nam nhân đang nói bỗng ngừng lại, thân phận của hắn không cho phép được công khai, "Tránh ra, ta muốn gặp bệ hạ."
"Hỗn trướng, bệ hạ là người mà ngươi muốn gặp liền có thể gặp sao, xuống ngựa, thả kiếm trong tay ra" Thủ vệ trưởng ra dấu tay, vốn là thẻ bài của thủ vệ thành, lập tức thủ vệ đồng loạt tiến tới vây quanh đem thị nhân cả người đẫm máu quây tại trung tâm.
Nam nhân ngồi trên ngựa, kiếm cầm trên tay cũng đã là cố sức : "Các ngươi, những tên ngu ngốc này, giá ..." Nam nhân kéo chặt cương ngựa xoay người muốn rời đi, dù sao cửa thành đã đóng, với một thân thương tích của hắn lúc này căn bản không thể công phá xông ra nhưng hắn có việc khẩn cấp, nên làm cái gì bây giờ ?
"Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy đâu, ngăn cản hắn." Thủ vệ trưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kể một nhân vật như vậy, hơn nữa nam tử này thật sự quá khả nghi, mới vừa rồi hắn còn luôn miệng bao phải gặp bệ hạ, vạn nhất hắn là một kẻ nguy hiểm, điều này khiến thủ vệ trưởng cảm thấy không yên lòng.
"Thị."
Thủ vệ binh giơ trường kiếm xông tới, một đạo sắc bén cứa đứt đùi ngựa, nam nhân trên lưng ngựa rớt xuống, vô số mũi kiếm đồng loạt một hướng đâm tới.
Nam nhân vung kiếm trong tay chống đỡ, thân mình vẫn ở trên mặt đất chưa vựng dậy khí lực, chết tiệt, những thủ vệ này, khó mà thoát, hôm nay phải chăng sẽ chết ở chỗ này ?
Quyển 6 - Chương 7: Người quen
Một cỗ mát mẻ từ đâu phóng tới, chẳng qua trong phút chốc một đạo công phu theo đó làm gió đem huyết nhân kia nhấc lên. Đao kiếm thế nào cũng không gây thương tổn được hắn, chứng kiến một màn này tất cả đều choáng váng, ngay cả những thủ vệ môn một số người cũng sửng sốt.
"Thủ vệ trưởng?" Thủ vệ không biết làm như thế nào cho phải, không thể khác hơn là chuyển hướng về phía thủ vệ.
Thủ vệ trưởng vừa định mở miệng, một đạo thân ảnh bạch sắc từ trên cửa thành bay vọt xuống, thân ảnh lướt qua nơi đâu cũng tạo nên vài tia mát mẻ, theo sau đó cửa thành cũng từ từ mở ra.
"Chuyện gì xảy ra ? Ai bảo các ngươi mở ra ?" Thủ vệ trưởng hướng phía cửa thành lớn tiếng thét to, chỉ thấy một thủ vệ từ trong chạy tới, ở bên tai thấp giọng lẩm bẩm vài câu, thủ vệ trưởng nhất thời mở to hai mắt, nhìn thân ảnh bạch sắc trước mắt, "Gặp ....ra mắt lục điện hạ."
Thủ vệ trưởng quỳ trên mặt đất.
Lục điện hạ ? Những thủ vệ khác dù không thể ngay lập tức lý giải được tình huống trước mắt nhưng vẫn cung kính tiếp bước hành lễ.
Thiên Nguyệt Triệt vung tay lên: "Miễn".
Lục điện hạ ? Nam nhân cả người toàn máu lúc này lý trí cũng thanh tỉnh, mở mắt, nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang chậm rãi tiến về phía hắn, dưới ánh mặt trời màu trắng của bộ trang phục cao quý được chiếu rọi càng toát lên sự tinh tế người thiếu niên đó, cái này..người đó thật là tiểu điện hạ.
Nam nhân từ trên mặt đất bò dậy, còn muốn hướng phía Thiên Nguyệt Triệt mà nhanh đi tới, có điều hắn thực sự thương thể quá nặng. Thủ vệ thấy hắn đang gắng bò lại chỗ Thiên Nguyệt Triệt thì tất cả chợt hồi phục lý trí – đây chính là tiểu điện hạ mà hoàng đế yêu thương nhất – tuyệt không được để bị đả thương a.
"Thật là chật vật, Tu." Lại thấy Thiên Nguyệt Triệt mang theo nụ cười mỉm hướng nam nhân kia cất giọng lên tiếng.
Cái gì ? Tiểu điện hạ tôn quý biết cái người này ? Mọi người cực kỳ sửng sốt.
"Tu quả thật chẳng bao giờ dám để bản thân quá chật vật như vậy, khó có được một lần, đã để cho tiểu điện hạ chê cười." Tu an tâm nằm lại trên mặt đất, có thể ở chỗ này gặp phải tiểu điện hạ, thật là tốt.
"Chỉ có một mình ngươi trở lại ? Đàn Thành đâu ?" Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía xung quanh không thấy những người khác. Tu mang theo Long quân cùng Đàn thành nửa tháng trước đi đón sứ giả của Dĩ Sắc Liệt quốc, hôm nay chỉ còn mình hắn trở về, hơn nữa lại còn trong bộ dạng như vậy, Thiên Nguyệt Triệt biết đích xác đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Dĩ Sắc Liệt quốc vì chuyện của Thư phi mà phái sứ giả tới đây, nhưng không ngờ quá lâu nư vậy vẫn chưa có tin tức. Mạn La đế quốc đã gửi thư đi, bên kia hồi âm rằng hoàng tử điện hạ của họ hai tháng trước khi nhận được thư liền hôm sau đã ngay lập tức khời hành. Thiên Nguyệt Thần dự cảm có chuyện không ổn liền để cho Tu mang theo Long quân đi điều tra, Đàn Thành ngày đó cũng được phái đi kèm.
"Điện hạ, Long quân toàn bộ đã bị diệt." Giọng nói của Tu chứa đầy thương cảm, huyết sắc ngày đó lúc này đây vẫn còn phảng phất trước mắt, hắn chưa từng thấy qua sự chết chóc tàn lãnh đến như vậy.
Thiên Nguyệt Triệt chấn động, toàn quân bị diệt, như vậy Đàn Thành ? Cơn tức giận trong lồng ngực hắn cơ hồ muốn trào ra, hắn vốn luôn bảo trì trạng thái bình ổn rất ít khi xao động, lần này hắn thực sự nồi giận rồi. Đàn Thành – còn nhớ khi Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn là tiểu oa tử, y được ban cho làm tấm lá chắn sinh tử của hắn, lì lợm là thế, cớ nào lại gặp chuyện không may ?
"Đỡ hắn lên xe ngựa." Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía thị vệ bên cạnh nói.
Tận tới khi xe ngựa biến mất ở cổng thành, cả đám thủ vệ vẫn ngơ ngác không kịp phản ứng, bất quá mới rồi trong lồng ngực họ vẫn còn sót lại thứ cảm giác sợ hãi run rẩy bởi khí tức từ người đó toát ra cảnh báo rằng điện hạ lúc này thực sự đang không vui.
Bên trong hoàng cung.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần nghe tin lập tức chạy tới đây.
Trong Mạn La các, trị kiệu sư đang ở bên chữa thương cho Tu, cả người hắn mệt mỏi mà rơi vào hôn mê.
"Bệ hạ." Thấy y tiến vào, mọi người đang định hành lễ thì bị Thiên Nguyệt Thần ngăn cản. "Tu thế nào?" Thiên Nguyệt Thần đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, nhìn thấy lần này không liên quan trực tiếp đến nhi tử mình thì nét mặt hơi giãn ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt hướng y khẽ gọi.
"Không có chuyện gì." Thiên Nguyệt Thần xoa đầu hắn nói.
"Ân". Chẳng qua là ai cũng không dám chắc chắn bảo đảm trong tình huống này.
.
.
"Bệ hạ." Sau một lúc lâu, trị liệu sư cũng đi ra, "Tu đại nhân bị trọng thương, toàn thân cao thấp đều là vết thương, bất quá ... Vết thương kia có chút kì quái, giống như là bị móng vuốt động vật gây ra, lại không hoàn toàn giống như vậy, vi thần đã giúp Tu đại nhân khép miệng vết thương nhưng trị liệu bằng ma pháp cũng không phải vạn năng, bên trong vết thương vi thần không có cách nào chữa lành toàn bộ."
"Trẫm biết rồi, lui xuống đi." Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt tiến đến bên giường, vì trị liệu ma pháp mới thu hồi nên quang mang các nhân tố vẫn còn chưa tiêu tán hết, khí sắc của T nhìn qua đã khá hơn nhiều.
Nhưng là trong mơ hồ ...
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhì Thiên Nguyệt Thần.
Thiên Nguyệt Thần gật đầu, đúng là bọn họ từ trên người Tu cảm nhận được một tia hơi thở của bóng tối, hơi thở này có vẻ phi thường tà ác, lòng người có chút không thoải mái, "Phụ hoàng cảm thấy Tu đã trải qua điều gì?" Các vết thương trên người Tu, lúc trước trên xe ngựa Thiên Nguyệt Triệt cũng đã xem qua, đích thực là rất kinh khủng.
Đó là dấu vết bị vồ qua, giống như của dã thú.
"Triệt nhi không cảm thấy chờ Tu tỉnh lại rồi hỏi sẽ tương đối dễ dàng cho ra kết luận sao ?" Thiên Nguyệt Thần tâm bình khí hòa nói. Xét ở phương diện nhẫn nạo, so với Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt vẫn là thiếu một chút định lực.
Thiên Nguyệt Thần kéo chăn cho Tu rồi phân phó những người bên cạnh: "Chiếu cố hắn cho tốt".
Nói xong hai người cùng nhau rời đi. Trong Mạn La các anh hoa thụ vẫn nở rộ, bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, đất trời rộng lớn tựa hồ vẫn chỉ có nhau. Thiên Nguyệt Triệt giơ tay lên tiếp được cánh hoa anh đào rơi xuống, nhắm mắt chạm tới bên môi cảm nhận: "Hương thơm thật nhẹ nhàng khoan khoái." Đây là cảm giác thật sự về thiên nhiên.
"Nhẹ nhàng khoan khoái, này cùng Triệt nhi giống nhau." Gió nhẹ lay động từng sợi tóc của Thiên Nguyệt Triệt, tán tới gương mặt Thiên Nguyệt Thần, y cũng cùng nghe cùng bình.
Hai người quay qua cùng cười một tiếng, Thiên Nguyệt Triệt nhích tới gần lồng ngực của nam nhân, ở nơi ấy luôn làm hắn cảm thấy an tâm: "Phụ hoàng, chờ chuyện của Thư phi giải quyết xong, ta còn phải đi một chuyến, ta không cách nào biết được phó hồn của ta tại nơi đó làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì."
Chủ hồn cùng phó hồn tách ra thành hai linh hồn độc lập, phần trí nhớ khi trước chung một chỗ hẳn là như nhau, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy chuyện này mới càng thêm thâm hiểm, thủ đoạn thật độc ác.
"Đây, ý của Triệt nhi có phải hay không tách ra đường hầm thời không?" Thiên Nguyệt Thần tầm mắt rũ xuống, giơ tay áp lấy khuôn mặt non mềm của Thiên Nguyệt Triệt.
"Không sao, để cho ngũ nguyên tố tái tụ lại một đường là tốt rồi, chẳng qua là hiện thế cũng cần phải để cho họ theo cùng, đến lúc đó mới phiền toái. Hơn nữa họ mỗi lúc cũng không cùng rảnh rang, bất quá ..." Bên môi Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười, "Phụ hoàng, thật là có phần mong đợi a."
Tách ra đường hầm thời không cần Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ tinh một đường, tiếp đó khời động lực lượng của thánh linh châu, khi ấy bầy trời sẽ xuất hiện ngũ tinh liên châu.
Cảnh tượng này cũng đủ khiến cho nhân loại nơi hiện thế thầm than, sợ hãi.
Quyển 6 - Chương 8: Mất tích
Ba ngày sau đó.
"Không tốt ... Không tốt ... ." Hoàng cung đương an tĩnh bỗng vang lên tiếng Nặc Kiệt hô hoán.
Bên trong Kim Long điện, Thiên Nguyệt Triệt đang nằm say ngủ trong ngực Thiên Nguyệt Thần chợt tỉnh, khẽ nhíu mày, đôi con ngươi hắc sắc thoáng hiện tia sát khí. Vòng ôm rộng lớn kéo sát hắn vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về: "Cùng hắn để ý chuyện này làm gì ?" Tiếng nói trầm ấm mềm nhẹ vang lên.
"Một ngày nào đó, ta sẽ cắt đầu lưỡi hắn." Thiên Nguyệt Triệt hung hăng nói, rồi lại tiếp tục ở trong lồng ngực Thiên Nguyệt Thần xoay xoay thân mình, tiếp tục giấc ngủ. Tiết trời đầu hè mang theo thứ ánh sáng rực rỡ mà ấp áp, khiến cho con người ta phi thường thư thích, vốn là tiếng chim hót nhẹ nhàng thì dễ nghe biết bao, nay đột nhiên lại truyền tới chất giọng sắc bén kim loại của Nặc Kiệt, mọi thứ hài hòa bỗng dưng bị phá vỡ hỏi làm sao Thiên Nguyệt Triệt không sinh khí ?
Chạy tới nửa đường, Nặc Kiệt bỗng cảm thấy rùng mình một cái, ngửa mặt nhìn trời một chút, phía trên mặt trời đang không ngừng tỏa ra từng vầng sáng chói mắt, tia sáng chiếu lên người rõ ràng là nóng sao hắn lại thấy hàn khí tràn quẩn quanh kia chứ. Đưa tay xoa xoa một chút, Nặc Kiệt tiếp tục chạy, hắn nhớ kĩ lời tiểu điện hạ đã nói, vận động là tốt, sẽ giúp làm ấm cơ thể. Nghe lời như vậy quả không sai, Nặc Kiệt rùng mình một cái, có thêm chút sức lực a.
Đoạn đường Nặc Kiệt chạy qua bụi tung mù mịt.
"Bệ hạ .... Tiểu điện hạ ... không tốt .... không tốt...." Người chưa tiếc đến Kim Long điện nhưng tiếng a, thì đã vọng tới tận nơi rồi.
"Nặc tổng quản, ngươi lớn tiếng la hét cái gì thế?" Nơi khúc quành, Liệt La Đặc đang đi ra, nhìn thấy thân ảnh khổng lồ hường về phía mình chạy tới, nhanh lẹ nghiêng người tránh ra, đồng thời nhỏ một giọt mồ hôi lạnh'để hắn đụng cho ngã không phải là chuyện hay đâu a'.
"Liệt ... Liệt La Đặc." Nặc Kiệt nghe thấy tiếng nói thì chạy chậm lại, "Bệ hạ cùng tiểu điện hạ đâu ? Không tốt .." Nặc Kiệt thở hồng hộc, chạy một hồi thấy được người quen thật là tốt.
"Vẫn chưa xuống giường nhưng mà kẻ không tốt bây giờ là ngươi ấy." Liệt La Đặc hảo tâm nhắc nhở y, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, xong, không tốt chân chính bây giờ là hắn a, gần đây hắn trốn biệt Địch Trạch, mới vừa nghe tiếng ầm ĩ nháo nhác của Nặc Kiệt thì mới ngó ra nhìn xem có chuyện gì không, nhưng hoàn toàn quên mất là bản thân còn đang tránh người nọ.
Nghĩ tới đây, đang chuẩn bị trốn thì từ phía sau một thân ảnh cao lớn vọt tới, đem Liệt La Đặc ôm lấy, thật chặt, "Xem người hôm nay trốn đi đâu?" Địch Trạch có chút tức giận, kể từ khi ở Thần tộc trở về, cái người này giào hoạt như một tiểu hô ly, bắt đầu cùng hắn đóng cửa miễn tiếp khách. Cũng may Thiên Nguyệt Triệt lí lẽ rõ ràng, còn thông báo cho thủ vệ hoàng cung mặc hắn thông hành, không gây trở ngại, nếu không .....
Hừ hừ ... Địch Trạch cười lạnh mấy tiếng.
"Khốn kiếp, buông ta ra." Liệt La Đặc cảm thấy có chút không được tự nhiên, hai đại nam nhân ôm ấp nhau giữa chốn thanh thiên thế này còn ra cái dạng gì, dù cho dười mắt hắn những người hắn quen biết có là người nào đó nam nam thành đôi nhưng cũng không thể mặc định hắn cũng muốn như vậy a.
"Buông ra?" Địch Trạch trầm giọng nói, "Nếu như ta không nhớ nhầm thì lúc trước ở Thần tộc ngươi đã nói cái gì hả?"
"Cái ... cái gì.....? Liệt La Đặc ngoáy ngoáy lỗ tai trốn tránh, chuyện ma quỷ gì, dù cho cái kia .... hắn có nhớ rõ ràng, nhớ kỹ đi nữa thì làm sao, loại chuyện ấy hắn có thể thửa nhận được hả.
"Ngươi nói..." Địch Trạch thanh âm mang theo nụ cười, "Ngươi nói, người lúc gần ta sẽ có loại cảm giác tim đập như thế này này."
"Nói nhảm, ngươi buông ta ra." Liệt La Đặc cảm giác bên tai mình nong nong, lưng hắn dán sát vào lồng ngực Địch Trạch, xuyên thấu qua da, tiếng trái tim đối phương đang đập trầm ổn truyền tới tận lỗ tai của hắn, phảng phất như muốn kéo tim hắn cũng nảy lên theo.
"Không tha." Địch Trạch cúi đầu, ở bên tai Liệt La Đặc ngâm khẽ, "Cả đời cũng không tha"
"Ngươi....."
Đột nhiên, từ dưới mặt đất bằng phẳng, cây ở đâu đâm lên vươn cành mền dẻo, mang theo linh tính phảng phất, đem Địch Trạch cột trụ lại trên thân. Liệt La Đặc kể từ khi khôi phục trí nhớ của thần Mộc tướng, đối với mộc linh châu nắm trong tay tự nhiên cũng dễ dàng điểu khiển. Hắn ưu nhã xoay người, bước đi vài bước rồi ngoái lại ngó Địch Trạch một cái, hướng đối phương làm mặt quỷ.
Địch Trạch sửng sốt, rồi sau đó ha ha cười phá lên, Liệt La Đặc a Liệt La Đặc, có lẽ ngươi không phát hiện, nhưng ngươi thực sự là vô cùng khả ái, ai nói hồ ly thì nhất định giảo hoạt, ở hắn chỉ hóa thành khả ái mà thôi.
Một ngọn rất nhỏ từ đầu ngón tay Địch Trạch phát ra, thân cây đang cột hắn cảm giác được sự bỏng rát, thấy đau mà nhanh chóng rụt lại, biến đi. Địch Trạch lắc lắc ống chân, cũng may hắn thông minh, đã sớm thỉnh giáo Thiên Nguyệt Triệt phương thức đối phó với Liệt La Đặc rồi.
Sau khi thoát thân, y cũng không vội vã truy đuổi Liệt La Đặc, bởi vì ngươi trốn ta đuổi – trò chơi ấy bây giờ mới bắt đầu a.
Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, chỉ thấy Nặc Kiệt mặt đỏ tía tai chạy tới, tốc độ kia giống như là đang lăn lộn một hồi vậy, chẳng có chút gì đáng yêu.
"Phụ hoàng, hắn chạy thật đúng là hăng hái nha." Thiên Nguyệt Triệt thở dài nói.
"Triệt nhi, cũng đừng lấy hắn ra mà nói giỡn." Thiên Nguyệt Thần nhẹ giọng cảnh cáo. Nặc với Thiên Nguyệt Thần mà nói có thể coi là vừa như thị trung hầu hạ lại vừa như một bằng hữu thật lòng.
"Chẳng qua là nói đùa qua một chút thôi" Thiên Nguyệt Triệt mặt mày hớn hở nói.
"Bệ hạ ... Tiểu điện hạ ... Xuất..... Xảy ra chuyện lớn....." Nặc Kiệt rốt cuộc cũng chạy tới được tới nơi, nét mặt hắn có chút khẩn trương nói.
"Đại sự gì có thể khiên ngươi khần trương đến thế?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Nô tài vừa mới tới xem Tu hắn thế nào, lại phát hiện không thấy bóng dáng." Nặc Kiệt lo lắng nói, con người ấy hôn mê cũng đã ba ngày, trước còn nằm trên giường, bỗng nhiên biến đi đâu mất.
Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triêt liếc mắt nhìn nhau, không nói không rằng, Thiên Nguyệt Thần nắm eo Thiên Nguyệt Triệt rồi linh lực màu đen vây quanh hai người, trong nháy mắt cùng biến mất. Nặc Kiệt thấy thế, lại chạy ra cửa, tiếp tục một hồi chạy nữa a, trong miệng lầm bầm "Bệ hạ ... Tiểu điện hạ ..... hành hạ nô tài a..."
Quyển 6 - Chương 9: Tìm
Trong Mạn La Các hết thảy đều nguyên vẹn, không hao tổn gì, cũng không có dấu vết phá hư, chăn trên giường cũng là được vén lên, nệm đã sớm lạnh, nhìn cũng đoán được Tu rời giường đã lâu.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần.
"Quả thực là không có hơi thở của kẻ ngoại cung đi vào, nhưng là ..." Thiên Nguyệt Thần ánh mắt ngưng đọng, "Ta cảm thấy được hơi thở của bóng tối." Thiên Nguyệt Thần gọi chủ nhân của Ám Dạ, Ám Dạ phân tán nhiều nơi, đối với hơi thở màu đen ấy, so với bất cứ kẻ nào cũng là nhạy cảm hơn, hoặc nói những thứ khí hắc ám kia vốn lấy chính hắn làm trung tâm.
"Phụ hoàng, chúng ta đi theo xem." Theo chút ám hắc khí này, lại dựa theo hiện trạng trước mắt, hẳn là Tu tự mình rời đi.
"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, hai thân ảnh đồng thời rời đi. Nặc Kiệt khi chạy tới Mạn La Các thì đến bóng dáng cũng chẳng còn, lưu lại hắn câm lặng oán trời.
Hai người lướt qua hoàng cung, xuyên qua rừng cây, "Phụ hoàng, hơi thở bị đứt?" Nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần ngừng lại, Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Phía trước là Học viện Ma pháp, nơi này là hậu sơn của học viện, Triệt nhi có cảm giác được một tia đặc biệt?"
Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, để cho linh khí của Quang minh thần tử ngưng tụ ở trên người "Cỗ linh khí này rất quen thuộc?" Ánh mắt chợt sáng lên, là linh lực của Thương Khung.
"Đi"
Hai người lướt qua phía sau núi, theo một tia linh lực kia tới một địa phương gần đó, quả nhiên sâu trong phía sau núi, Tu đang ngồi dưới đất, bao quanh là một vòng ma pháp trận, bên cạnh là một bạch y nhân đang miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.
"Thương Khung" Thiên Nguyệt Triệt di động thân ảnh lướt tới, "Đây là đang làm gì đó?" Thiên Nguyệt Triệt cảm giác đầu mình có một dấu hỏi rất lớn, cái này, tên Thương Khung kia mấy ngày liền không thấy đâu, còn tưởng là y quay về Tinh Linh tộc, thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
"Thiên Nguyệt Triệt." Thương Khung ánh mắt sáng lên, dư quan liếc về nam nhân phía sau Thiên Nguyệt Triệt, có chút khó xử, cái tên Thiên Nguyệt Thần âm hồn bất tán kia,'Mấy ngày qua hắn đi nơi nào?' Tất nhiên là đi chứng minh, mình đối với Thiên Nguyệt Thần là vô tình, nhưng ngay tại lúc mình xác nhận bản thân không có cảm giác gì với y thì cái tên nam nhân chết tiệt ấy lại xuất hiện.
Thiên Nguyệt Triệt hướng tầm mắt đảo qua Thiên Nguyệt Thần lẫn Thương Khung, trong lòng nghi ngờ vạn phần, từ lúc nào phụ hoàng cùng Thiên Khung lại dùng ánh mắt trao đổi, hai nam nhân này không phải luôn xung khắc như nước với lửa sao?
"Ngươi không phải là dời đi rồi chứ? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa Tu hắn ..." Thiên Nguyệt Triệt biết Tu đang trong quá trình tinh lọc...."Là ngươi". Lúc này, nơi đây chỉ có Thương Khung, nói vậy là y đang giúp hắn tinh lọc khí tức Ám hắc.
Thương Khung từ trên cỏ đứng lên, "Ta mấy ngày nay ở hoàng thành du ngoạn có cảm giác được tại cổng hoàng thành khí tức Ám hắc phát ra rất mạnh, sau lại thấy ngươi mang người này trở về, liền không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục lữ trình của mình. Hôm nay, vốn là tính toán tìm ngươi chào một tiếng nhưng lại thấy người này từ trong Mạn La Các đi ra, hơn nữa nét mặt tan rã, ta nghĩ ... hắn là bị khống chế."
"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt biết trị liệu bằng ma pháp phần ngọn không trị được hết, lúc trước vẫn biết trong cơ thể Tu vẫn còn hơi thở ta ác tồn lưu, nhưng bình thường thứ đó không có nhúc nhích, bọn họ liền tìm không được cách đẩy nó ra, nếu như tùy ý tinh lọc sẽ làm cho nguyên thần của Tu tổn thương, cho nên vẫn một mực chờ đợi, cũng không nghĩ tới để cho Thương Khung bắt gặp.
Trên thân Tu, luồn khí hắc ám đang không ngừng thoát ra. Thiên Nguyệt Triệt nhìn hắn lại nhớ tới Đàn Thành, trong lòng có chút lo lắng. Đàn Thành theo mình tám năm nay, tám năm này không chỉ là tình chủ tớ, còn có tạo thành thói quen với sự hiện hữu của hắn. Đàn thành bình thường an tĩnh, vô cùng nội liễm, không giống với Liệt La Đặc dài dòng, một yên một hoạt, như người trợ thủ đắc lực ở bên cạnh, dù ai cũng không cách nào thay thế được.
Nếu như Tu bị thương nặng như vậy, Đàn Thành, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cho đến khi một thân hắc ám trong Tu được thanh lọc xong, hắn vô lực ngã trên mặt đất, Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tạp Cơ Tư thả Thủ Điện Đồng ra, để nàng ôm Tu trở về. Xoay người nhìn Thương Khung, nét mặt có chút không tự nhiên, Thiên Nguyệt Triệt cười nói, "Ngươi sao?"
Thương Khung thật sự là không muốn tới cái nơi nào đó mà ở đó có sự hiện diện của Thiên Nguyệt Thần, nhưng ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần lại kích thích lòng tự cao tự đại trong hắn, "Bổn hoàng vừa rồi cứu hắn một mạng, vốn nên cho hắn biết ân nhân đích thực của hắn là ai."
"Làm điều thừa." Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, nói, "Nếu chẳng qua là chỉ có thế, không cần ngươi mở miệng, trẫm sẽ tự giúp chuyển lời."
"Hừ, tiểu nhân vô sỉ, bổn hoàng mới không tin ngươi." Thương Khung ngẩng đầu, lách qua bên người Thiên Nguyệt Thần,'không tin hắn, tuyệt đối không tin cái tên vô sỉ tiểu nhân này'.
Thiê Nguyệt Thần nhíu mày, ai mới là vô sỉ tiểu nhân? Kết quả là nan nhân kia cước bộ tăng tốc, còn đang ra sức chạy ở phía trước, Thương Khung tự nhiên không nghĩ tới bản thân đang sử dụng phương pháp di chuyển siêu lạc hâu này, cuối cùng cả hai đồng thời vận khởi linh lực hướng phía hoàng cung mà đi, lưu lại Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ ngơ ngác ở chỗ này,'hai tên chết tiệt, thế nào lại từ lão hóa ấu hết vậy.'
Cũng là phụ hoàng, thế nào luôn cùng Thương Khung so đo, bất quá... Thiên Nguyệt Triệt khóe môi cong lên nở nụ cười,cảm giác như vậy ..... thật tốt.
Đột nhiên, cước bộ dừng lại, vốn là mỉm cười, con mắt lúc này lại híp lại, vừa rồi không có phát hiện, lúc này mới cảm giác ra còn một cỗ hơi thở khác tồn tại, có người?
Hai mắt nhìn khắp bốn phía, một mảnh rừng rậm, căn bản không thể nào phát hiện người thứ ba quanh đây.
Là ai? Là ai có linh lực thâm hậu như vậy, ở trước mặt bọn họ núp mình, nhìn bộ dáng người nọ có lẽ trước khi bọn họ tới đã tại rồi, hoặc là đặc biệt chờ chực ở nơi đây, chẳng lẽ ...Quang mang sắc bén lóe lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt,'đối phương là đặc biệt chờ Tu sao?'
Thương Khung đã nói, thời điểm hắn nhìn thấy Tu, hai mắt Tu tan rã, tựa hồ như bị khống chế lý trí, nói như vậy ...
Lại một lần nữa, Thiên Nguyệt Triệt nhếch môi cười khinh thường,'Tới đúng lúc lắm.'
...
Trong Mạn La Các, hai đại nam nhân kia đang mắt to trừng mắt hí, Thiên Nguyệt Triệt có chút bất đắc dĩ, tựa hồ bây giờ mới là lúc bắt đầu đấu nhau nha.
"Tu thế nào?" Đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt đã dần khôi phục lại huyết sắc, Thiên Nguyệt Triệt liền hướng y liệu sư hỏi sự tình.
"Hồi tiểu điện hạ, Tu đại nhân tĩnh dưỡng so với mấy ngày trước đã tốt lên nhiều, nội thương cũng khôi phục nhanh hơn dự tính của thần." Y liệu sư chi tiết bẩm.
Đây là đương nhiên, thân thể sau khi tinh lọc, trên người chỉ thuần tịnh khí, thân thể ắt sẽ hồi phục như cũ nhanh thôi.
Quyển 6 - Chương 10: Khỏi hành
Hôm sau, Tu tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt, nghi hoặc nhìn bốn phía,'Nơi này là?'
Đầu đau quá, thân thể cũng chua, là do ngủ quá lâu, còn trải qua một hồi tinh lọc. Tu giật giật tứ chi, toàn thân đau tựa như bị bánh xe nghiến qua vậy, có điều ngoài cảm giác mệt mỏi ra, còn cảm thấy một chút dễ chịu, thật phức tạp, khung xương phảng phất như từng bị người khác tách rời.
"Tỉnh?" Âm thanh nhẹ mảnh mang theo dư vị thiếu niên cất lên, Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên giường.
Âm thanh này, Tu tự nhiên nhận biết được, lúc này nhìn kĩ lại, phát hiện nơi đây chính là Mạn La Các . Gắng chống nửa người dậy, "Tiểu điện hạ."
"Miễn, tránh đả thương thêm nữa, nằm đi." Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản, nói.
"Vâng" Tu cũng không kiên trì thêm.
"Tình?" Thiên Nguyệt Thần cũng từ cửa đi vào, gặp Thiên Nguyệt Triệt đã ngồi ở bên giường, "Cảm giác thế nào?". Đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, thấy nét mặt của Tu đã không có việc gì, hẳn là đã gần khang phục.
"Thuộc hạ đã để cho bệ hạ lo lắng." Tu tự trách.
"Không sao, ai cũng không muốn nó phát sinh." Thiên Nguyệt Thần nói, "Bậy giờ có thể kể rõ tình huống lúc đó không?" Dù sao Tu cũng trọng thương, bây giờ hỏi có chút miễn cưỡng, nhưng là trước mắt sinh tử của Đàn Thành chưa rõ, cũng không nên chậm trễ hao phí thời gian.
"Có thể." Tu nhớ lại, mồ hôi lạnh trên trán, tựa hồ đối với một hồi kí ức đó đối với hắn vô cùng tàn khốc, "Thuộc hạ cùng Đàn Thành phụng mệnh đi thăm dò tin tức, tìm hiểu nguyên nhân sứ giả của Dĩ Sắc Liệt quốc chưa tới. Đường đi ban đầu vẫn trong lãnh thổ nước ta, mọi thứu đều thuận lợi, không phát sinh bất cứ chuyện gì. Tới được biên giới, thuộc hạ đã hỏi thủ vệ thành thì được biết sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc căn bản chưa có đi qua, bọn thuộc hạ dựa theo lộ trình duy nhất có thể tiến vào nước ta mà thăm dò, liên tục vẫn không có đầu mối, cho đến khi ..."
Nói tới đây, thân thể Tu có chút run.
"Tu" Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy cổ tay y, dùng linh lực Quang minh truyền vào thân thể Tu, đẩy lui phần lãnh ý kia bằng khí tức ôn hòa.
"Đa tạ tiểu điện hạ." Tu cảm giác được loại khí tức bị đè nén kinh khủng ấy đang dần thối lui, tiếp tục nói, "Bọn thuộc hạ phát hiện được một tấm bia đám bên cạnh có trang phục của sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc, trên bia chữ khắc nhìn không ra, sau đó bước tiếp, dọc đường phát hiện những phục trang khác nữa. Nhưng là ...... chúng thuộc hạ cứ bước mà không xác định được bản thân đang ở loại địa phương nào. Trước mắt là một thành trấn hoang phế, chung quanh hơi thở bị dồn nén cực độ, có dã thú hung mãnh, có hoa ăn thịt người .... Thật khủng khiếp, tất cả đều đã chết, chỉ còn thuộc hạ cùng Đàn Thành. Bọn thuộc hạ cố sức chạy, nhưng là thoát ra khỏi thành trấn kia thì mấy thứ đó vẫn bám theo, Đàn Thành nói, hắn có là chắn chí tôn hộ thân, để hắn ở phía sau cẳn đường..."
"Không có chuyện gì ... không có chuyện gì...." Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ tay Ty, dũng sĩ luôn kiên cường này, lần đầu tiên lộ ra sự yếu ớt hiếm có, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần có thể tưởng tượng cuộc giết chóc kia tàn nhẫn đến thế nào.
Toàn bộ thị vệ đều chết, riêng việc nghe Tu miêu tả lại, bọn họ cũng không hẳn là tưởng tượng ra được, có điều khí tức hắc ám trước đó lưu trong thân thể Tu nói cho bọn họ biết, nơi đó có đủ âm u tới mức nào.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt đem tầm mắt dời về phía nam nhân đứng bên cạnh mình.
Thiên Nguyệt Thần dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nói, "Triệt nhi, trước để cho Tu nghỉ ngơi thêm, dưỡng cho tật tốt đã."
"Ân."
Hai người ra khỏi Mạn La Các, nét mặt có chút ngưng trọng, cuối cùng vẫn là Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng trước, "Phụ hoàng, ta có chút lo lắng cho Đàn Thành."
Tuy nói, hắn có lá chắn chí tôn che chờ, nhưng khó chắc là bảo hộ được hoàn toàn, dù sao Đàn Thành cũng chỉ là nhân loại bình thường.
"Chuẩn bị một chút, vài ngày nữa lên đường, thế nào?" Thư phi là từ Dĩ Sắc Liệt quốc cống tới, lúc trước cảm thấy tựa hồ là hướng về Mạn La đế quốc, nếu không vì sao phải kiếm tìm sơ đồ bố trí quân sự của nước ta?
Nhưng theo như lời của Liệt Hi * Tư Đốn Phất Lai giải thích, đối phương sử dụng là thần công ẩn nhẫn trong truyền thuyết, điểm này càng làm cho Thiên Nguyệt Thần không sao giải thích được.
"Ân, ta cũng tính như thế."
Mặc dù thương thể của Tu đã khỏi hẳn, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi, Thiên Nguyệt thần để cho Tu vẽ lại lộ trình mà hắn đã đi qua, quyết đinh ba hôm nữa lên đường.
Mạn La đế quốc thịnh thế thái bình, cũng không tính là có chuyện gì trọng yếu, Liệt Hi * Tư Đốn Phất Lai ắt có dự tính trước, đã sớm mang Thiên Nguyệt Thiên Hâm bỏ trốn mất dạng.
"Phụ hoàng, đế đô thật sự không cần lưu người xử lý sự vụ sao?"
"Không cần, Ma pháp học viện với mấy cái lão nhân đó đều ở đây, nếu thật có chuyện gì xảy ra, bọn họ tự khắc sẽ không chỉ ngồi nhìn" Mặc dù biết mấy lão đầu ấy càng quản càng loạn nhưng địch nhân nghĩ muốn đánh hạ đế đô thì hoàn toàn không có khả năng.
Ba ngày sau, Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt dừng lại ở trên một con đê, bọn họ dự tính đi bằng đường thủy, bởi thủy lộ tương đối nhanh hơn, đồng hành còn có Liệt La Đặc, Địch Trạch, Nặc Kiệt cùng thiếu niên y liệu sư La Tắc Nhĩ kia nữa.
Từ Mạn La đế quốc đên Di Sắc Liệt quốc cũng không có thuyền chuyến, nên bọn họ chọn đi chuyến này cũng chỉ tới được chỗ bờ nước giao nhau giữa hai bên gần nhất, rồi tiếp tục dùng thuyền nhỏ đi vào.
"Còn nhớ lần đầu tiên ngồi thuyền là 8 năm về trước." Thiên Nguyệt Triệt một thân bạch y lay động, bờ biển gió thổi vào là tản mát từng sợi tóc đen, cả người nhìn qua yên lặng rất nhiều.
"Để cho Triệt nhi ôn lại cảm giác ngồi thuyền." Thiên Nguyệt Thần nhu hòa nói.
"Không giống, lần trước phụ hoàng không có đi cùng, cho nên lần này là hoàn toàn mới mẻ."
Thuyền của bọn họ là thuyền chuyến hoàng gia, cánh buồn có dấu hiệu của Mạn La đế quốc, trên thuyền đều là những thủy thủ hạng nhất, trên boong thuyền là thủy quân, nhân số không tính là nhiều nhưng đã tốt còn muốn tốt hơn nữa.
Thiên Nguyệt triệt có chút khẩn trương, vọt lên boong đầu tiên, cước bộ sau đó cũng hãm đi một chút, Thiên Nguyệt Thần ưu nhã đi sau, cũng không có vội vàng giống như tiểu hài tử. Nặc Kiệt kế tiếp, vác trên lưng hai bao quần áo theo sát sau lưng chủ tử. Mà bộ dáng đáng thương nhất phải kể đến Địch Trạch, sau lưng nguyên một túi đồ lớn, ruột túi khỏi nói, trăm phần toàn là đồ ăn của Liệt La Đặc.
Thuyền chậm rãi khởi động, theo sóng biển dãn ra dần rời Mạn La đế quốc, đế đô xa hoa, trước mắt dần nhỏ lại hòa vào khung cảnh thiên nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com