Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

CROSSOVER

Thiên Quan/ Ma Đạo

Hoa Liên & Vong Tiện Đồng Nhân

Mười Ba Năm Ngụy Vô Tiện Ăn Chực Ở Cực Lạc Phường

Tác giả: 君子梦 (Lofter)

Đã có sự cho phép của tác giả

----

Chương 4: Song bạch y phiếm châu thoại chính tà

*Hai áo trắng du thuyền luận chính tà

---

"Vong Cơ, hôm nay muốn ăn món gì? Ta nấu cho ngươi". Tạ Liên hỏi Lam Vong Cơ, nóng lòng muốn thử.

Tạ Liên nấu cơm, Phong Tín không ăn được, Mộ Tình nuốt không trôi. Nhưng khi y nấu cho Lam Vong Cơ hắn lại có thể ăn được, mỗi lần Tạ Liên nửa tin nửa ngờ hỏi hắn ăn ngon không, Lam Vong Cơ đều trả lời rằng mùi vị rất giống với Ngụy Anh nấu, nếu như thả thêm tý ớt lại càng giống hơn.

"Vỏ dưa hấu xào". Lam Vong Cơ nghiêm túc suy nghĩ, trả lời Tạ Liên.

"Vỏ dưa hấu cũng có thể xào lên ăn hử?". Tạ Liên cau mày ngẫm nghĩ.

"Có người nói với ta, ăn được".

"Lại là vị Ngụy công tử kia ha!". Tạ Liên cười cười.

"Đúng". Dường như Lam Vong Cơ cũng nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Tạ Liên nhìn thấy hắn cười, nhưng vừa nhìn qua y đã nhận ra sự đau khổ ẩn giấu dưới nụ cười kia, Tạ Liên thở dài, quyết định xào vỏ dưa cho Lam Vong Cơ ăn thử.

Tạ Liên mua một quả dưa hấu ở chợ, đặt trên kệ trong phòng bếp nghiên cứu xem phải bổ thế nào, Lam Vong Cơ đi tới, rút Tị Trần giương kiếm khua lên, đợi ánh sáng màu lam tản đi, một quả dưa hấu hoàn chỉnh đã được Lam Vong Cơ tách rời vỏ và ruột một cách hoàn hảo.

Tạ Liên không đành lòng nhìn linh kiếm nhất phẩm cứ thế trở thành dụng cụ bổ dưa, lúc lâu sau mới lên tiếng tán thưởng:

"... Kiếm pháp thật điêu luyện".

Chỉ trong chốc lát, Tạ Liên đã bưng món vỏ dưa xào chín lên gọi Lam Vong Cơ ăn cơm.

"Mau nếm thử đi". Y chờ mong thúc giục.

Lam Vong Cơ gắp một miếng đưa vào miệng, bị sặc cay ho khụ khụ hai tiếng, hắn tỉ mỉ nhấm nháp, sau đó gật đầu nói:

"Càng giống hơn rồi".

Dường như Tạ Liên đã tìm lại được sự tự tin vốn có, y quyết định lần sau gặp Phong Tín và Mộ Tình nhất định sẽ làm cho bọn họ ăn.

"Vong Cơ à, ngươi còn muốn ăn gì nữa không?". Tạ Liên lại hỏi.

"Đài sen". Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời.

"Đài sen không cần nấu mà, mua ở chợ là có thể ăn được rồi".

"Mua ở chợ không có cuống".

"Hả?".

"Đài sen có cả cuống ăn ngon hơn đài sen bị bỏ cuống đi".

"Thật vậy sao?".

"Ừm". Nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Ngụy Anh nói thế".

"... Ăn cơm xong ta với ngươi đi hái đài sen đi, ta biết ở đâu có hồ sen".

Hai tiếng sau, Tạ Liên dẫn Lam Vong Cơ tới một hồ sen, hai người chèo thuyền vào vùng lá sen dày nhất.

Lam Vong Cơ hái một đài sen, bóc vỏ bỏ vào trong miệng tỉ mỉ thưởng thức, đánh giá xem so với không có cuống thì khác nhau chỗ nào.

Một lát sau, hắn nói với Tạ Liên:

"Quả nhiên không giống". Vừa nói vừa bóc một viên hạt sen trắng bóc đưa cho y, "Tạ Liên, ngươi nếm thử xem, ngọt hơn so với không có cuống".

Thật sự thì Tạ Liên không nếm ra được có gì khác biệt, nhưng y cũng không nỡ phụ sự kỳ vọng của hắn, đành nói trái với lương tâm:

"Ừ, quả nhiên là vậy".

Đắn đo một lúc, Tạ Liên quyết định mở lời hỏi Lam Vong Cơ một số chuyện về Ngụy Vô Tiện.

"Vong Cơ".

"Ừm".

"Người đời nói Ngụy công tử bao che tàn dư Ôn thị".

"Đó là phụ nữ người già và trẻ nhỏ của Ôn gia".

"Người đời nói sáo quỷ Trần Tình ngự trăm vạn thi hài".

"Trần Tình bị A Uyển ba tuổi lấy làm đồ chơi".

"Người đời nói Quỷ tướng quân theo Di Lăng Lão Tổ làm ác".

"Ôn Ninh là một người rất nhát gan".

"Người đời nói oán khí nơi Loạn Táng Cương cực kỳ trầm trọng".

"Loạn Táng Cương là nhà của đoàn người".

"Người đời nói trong động Phục Ma giấu rất nhiều hung thi".

"Động Phục Ma chỉ là chỗ ngủ của Ngụy Anh".

"Người đời nói Ngụy công tử phản bội Giang thị".

"Y là vì Giang Trừng".

"Người đời đều nói Di Lăng Lão Tổ phát cuồng".

"Ngụy Anh chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi".

"Người đời đều nói Di Lăng Lão Tổ không việc ác nào không làm".

"Ngoại trừ việc mời ta ăn không trả tiền ra, Ngụy Anh chưa từng làm việc ác".

Di Lăng Lão Tổ làm dấy lên gió tanh mưa máu trong lời đồn chẳng qua chỉ vì bảo vệ một đám người già yếu, một kẻ đáng thương không còn cách nào khác phải tu quỷ đạo; Loạn Táng Cương người người sợ hãi trong lời đồn chẳng qua chỉ là nơi nương náu của những người không có nhà để về; Quỷ tướng quân khiến người ta vừa nghe tên đã sợ hãi tột cùng trong lời đồn chẳng qua chỉ là một thiếu niên áo trắng ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, Trần Tình hiệu lệnh vạn quỷ trong lời đồn chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi dính nước miếng của A Uyển.

Đồn đãi của người đời, chung quy cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.

Người kia chỉ vì trả ân tình của chị em Ôn Tình mà bỏ đi tương lai và ngôi nhà của chính mình - Ngụy Vô Tiện chẳng qua là một người bất đắc dĩ phải đi trên chiếc cầu độc mộc, mà trên chiếc cầu đó đã từng có một người muốn đuổi kịp y, bảo vệ y. Nhưng cuối cùng y lại đi quá nhanh, không nhìn lấy giọt lệ ẩn giấu nơi khóe mi của hắn.

Tạ Liên hơi kinh hãi nhìn Lam Vong Cơ, ban đầu y tưởng rằng hắn chỉ là đau khổ vì tình. Bây giờ đã hiểu được rõ ràng, nội tâm Lam Vong Cơ mờ mịt với thiện ác chính tà, những thứ này vẫn luôn giày vò hắn. Cho dù Ngụy Vô Tiện là tà ma ngoại đạo trong miệng người đời nhưng y vẫn diệt trừ gian ác trợ giúp kẻ yếu, làm chuyện bản thân cho là đúng, mà Lam Vong Cơ cũng hiểu rõ sự lương thiện và chính nghĩa của Ngụy Vô Tiện nên mới không tự chủ được bị y hấp dẫn, bị y lột ra từng tầng đạo nghĩa kỷ cương trên người, hành động chân chính không thẹn với lương tâm.

"Tạ Liên, có người tồn tại trên đời, bản thân chính là hi vọng". Nếu hi vọng không còn nữa, ta không biết tâm trạng của mình liệu có còn dao động, như đầm nước đọng không gợn sóng.

"Vong Cơ, ta có thể hiểu được ngươi. Khi ta còn trẻ từng nói với một đứa bé 'Nếu như cảm thấy không sống nổi nữa thì hãy xem ta thành hy vọng sống đi', có phải rất kiêu ngạo không?". Tạ Liên cười tự giễu, "Không biết bây giờ đứa nhỏ kia thế nào rồi".

"Hắn sẽ sống rất tốt, coi ngươi thành tín niệm". Lam Vong Cơ kiên định nhìn Tạ Liên.

"Đã từng, đúng là có rất nhiều người tín niệm, chỉ là một khi không đáp ứng được mong muốn của họ, bọn họ sẽ biến thành một thanh đao đâm ngược về phía ngươi". Tạ Liên nhớ tới những năm tháng ấy, nhớ rõ từng cây kiếm đòi nợ, tuy rằng mình không hề thiếu bọn họ một khoản nợ nào.

"Mặc kệ muôn dân không xứng đáng thế nào, ngươi vẫn mang lòng cứu vớt chúng sinh". Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào Tạ Liên, ánh mắt phảng phất như đang xuyên thấu qua linh hồn của y đến một người khác, không biết là đang nói với Tạ Liên hay là nói với người kia.

Cho dù bị người khác lăng trì bao nhiêu lần, ngươi vẫn dùng máu thịt của mình cứu rỗi đám người kia như cũ. Trải qua sống chết, nhìn rõ ly biệt, bị người phỉ báng vẫn có thể giữ gìn một trái tim thuần khiết, tấm lòng lương thiện của ngươi và trái tim thuần khiết của Ngụy Anh sẽ không bao giờ bị chuyện đời pha tạp phai mờ.

Gió lướt nhẹ qua khiến mặt hồ nổi lên từng đợt sóng gợn, lời đối thoại giữa Tạ Liên và Lam Vong Cơ trên truyền nhỏ bị gió thổi phiêu tán khắp hồ sen.

[Hoàn chương 4]

-----

Lời của tác giả Quân Tử Mộng:

Uông Kỷ và Tạ Liên chính là ánh trăng sáng trong "Ma Đạo" và "Thiên Quan", hai tính cách lạnh lùng và ấm áp nhưng lại lương thiện và cố chấp giống nhau. Thời gian này Uông Kỷ chìm sâu trong đau khổ tột cùng khi mất đi Ngụy Anh, mờ mịt đối mặt với thiện ác chính tà, mà Tạ Liên vốn là một người chính nghĩa mang tấm lòng cứu vớt muôn dân, tính cách cộng thêm sự từng trải của y giúp Lam Vong Cơ hiểu được đúng sai thiện ác, lòng càng thêm kiên định muốn bảo vệ Ngụy Anh.

Sau khi phi thăng lần hai, Tạ Liên quyết đoán nhảy xuống nhân gian (Trứng: Hế, không phải anh bị Bắp ba ba đạp xuống à???), trải nghiệm khó khăn của dân gian, tìm kiếm tình yêu trong dân gian; Lam Vong Cơ từng trải qua, vừa khéo bù đắp được khoảng trống không hiểu ái tình của y, cho nên sau khi gặp được Hoa Thành, Tạ Liên mới có thể kiên định ôm hắn như vậy.

Uông Kỷ và Tạ Liên giúp nhau tháo gỡ khúc mắc, hoàn thiện nhân cách, là sự gặp gỡ giữa hai người tốt nhất mà tui có thể nghĩ ra.

---

Trứng: Chương 5 -> 8 có pass. Sao lại có những thứ vô liêm sỉ thích bê công sức của người khác đi để trục lợi cho bản thế nhỉ!

----

Cảm ơn Ji đã soi lỗi giúp Trứng <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com