Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN6 : Ca ca! Thành thân đi! (P1)

Trong một đêm trăng thanh gió mát, gió thổi hiu hiu trên bầu trời đầy sao. Có một vị thái tử tên là Tạ Liên đang nằm thở hổn hển dưới thân hình săn chắc của vị Tuyệt Cảnh Quỷ Vương Huyết Vũ Thám Hoa.

"Tam Lang, nhẹ thôi. Nhẹ một chút. A...aa....a..... đau~"

Hai tay Tạ Liên ôm chặt cổ của Hoa Thành cùng cặp đùi trắng nõn vắt ngang eo của y. Mặc dù nước mắt sớm đã chảy nhưng cùng với gương mặt đỏ bừng mang 5, 6 phần dâm mỹ. Tiếng rên khe khẽ và một cơ thể gợi tình hoàn hảo đã hoàn toàn kích thích tới dục vọng của vị Quỷ Vương.

Hoa Thành mặc dù dục vọng tràn đầy nhưng dù sao cũng thương hoa tiếc ngọc người dưới thân mình. Hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt, luồn những ngón tay mảnh khảnh vào sau gáy của người dưới thân, nhẹ nhàng nâng cổ của Tạ Liên đặt lên môi y một nụ hôn đầy ngọt ngào.

Hắn mỗi đêm làm chuyện đó đều phải kìm nén dục vọng vì sợ đau người dưới thân mình. Dù sao đó cũng là vị thái tử mà hắn ngưỡng mộ, người mà hắn thương suốt hơn 800 năm qua. Nói gì thì nói cũng không thể để Tạ Liên chịu đau được.

Hoa Thành lưu lại trên môi Tạ Liên một vết cắn nhẹ rồi từ từ buông ra.

"Điện hạ, xin lỗi. Là ta làm không tốt rồi!"

Gương mặt hắn mang đầy vẻ ủy khuất, cộng thêm một chút hối hận (giả cmn tạo thôi -.-!) khiến Tạ Liên lại không kìm được mà nổi lòng từ bi trắc ẩn phổ độ chúng sinh lên. Y thật ra vẫn có thể chịu được, nhưng phải nói quả thật rất đau. Trụ trời của Hoa Thành không phải thứ có thể đùa. Y nhìn vẻ mặt của Hoa Thành càng thêm cắn rứt lương tâm của mình. "Dù gì cũng đồng ý ở bên người ta rồi, không thể cứ mỗi đêm làm giữa chừng rồi ngưng vậy được."

"Tam Lang, đệ....h..hôn ta. Sau đó...nhẹ một chút...tiến vào. T..ta có lẽ vẫn có thể chịu được." - Y đỏ mặt ngập ngừng nói ra những từ đó. Y cũng không nỡ dập tắt hứng thú của người duy nhất yêu thương mình.

Hoa Thành nghe xong câu này thì vẻ mặt lập tức sáng ngời ngay, tinh thần lại hăng hái tràn trề.

"Ca ca, huynh thả lỏng một chút. Sẽ không đau đâu!"

Nói rồi hắn hôn Tạ Liên. Cự vật bên dưới nhẹ nhẹ tiến vào tận sâu bên trong. Gương mặt Tạ Liên hiện đầy vẻ đau đớn nhưng quả thật còn hơi có chút....sướng, nhất là khi chạm đến tận chỗ đó như vậy.

Tay y nắm chặt hai vai Hoa Thành lưu lại những vết ngón tay gầy gầy trên một cơ thể săn chắc.

Cuối cùng cũng xuất ra được. Tạ Liên thật sự rất mệt, y càng không thể hiểu nổi Hoa Thành sao lại có thể 'khủng' như vậy. Cứ thế, mắt từ từ nhắm xuống. Hai thân thể trần trụi cuối cùng cũng đã tách ra. Hoa Thành phát hiện Tạ Liên đã ngủ thì cũng không nỡ 'thượng' tiếp nữa. Hắn mang ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn người dưới thân mình ngủ, quả thật rất giống một chú mèo nhỏ. Không kìm được lại ôm vào lòng rồi cắn cắn vài miếng!

Sáng hôm sau, Tạ Liên đau đến mức không ngồi dậy được. Y cả người, toàn thân đều là vết hôn do sự hoan ái đêm qua để lại. Tay, chân, cổ, ngực đều là những vết hồng hồng bé xinh.

Hoa Thành nhìn Tạ Liên như vâny thì lại cảm thấy xót xa nhưng cũng rất thỏa mãn. "Người của hắn, cũng chỉ có thể lưu lại dấu vết của mình!"

"Ca ca, hôm qua là ta quá sức rồi. Huynh không sao chứ? Có đau không? Hôm nay huynh nghỉ ngơi đi. Đừng đến Bồ Tề quán nữa!"

Tạ Liên nguyên bản muốn trách mắng Hoa Thành vài câu. Cổ, cánh tay, đùi có thể miễn cưỡng dùng vải che đi. Nhưng ngay cả mu bàn tay cũng có vết hôn thì phải làm sao hả. Nhưng muốn cũng chỉ là muốn thôi, y nhìn thấy vẻ mặt ăn năn hối lỗi thương mình của Hoa Thành như vậy, cơn giận cũng tiêu tan phần nào. Lại nhẹ nhàng xoa đầu hắn, mỉm cười:

"Không sao. Ta sao có thể không đến Bồ Tề quán được. Bao nhiêu lời khấn cầu còn đang chờ ta giải quyết."

Y cuối cùng vẫn là kìm nén cơn đau, gắng gượng bước xuống giường. Cố gắng dùng vải che đi những vết hoan ái đó. Thế nhưng, khi y đưa tay sờ lên, lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Xử lí việc cá nhân xong, Tạ Liên cũng quyết định bắt đầu ngày làm việc mới thật vui vẻ. Nói thì nói vậy nhưng y cũng phải gắng lết cái thân già mới đến được Bồ Tề quán.

Tạ Liên lại vô cùng bất ngờ khi ở Bồ Tề quán, lại gặp được một người quen cũ của mình.

"Ca ca, đây là ai vậy?"

Nhá nhem chiều Tạ Liên mới đưa người quen cũ về gặp Hoa Thành.

Nói là người cũng không hẳn đúng, làm gì có ai sống được mấy trăm năm thế đâu. Vị này cũng trở thành quỷ từ rất lâu rồi.

"Tam Lang, đây là Tuyết Lan, một vị bằng hữu hồi nhỏ của ta."

Hoa Thành nhướn mắt nhìn từ trên xuống dưới muốn đánh giá một phen:

"Ca ca, nói là bằng hữu. Sao đệ lại cảm thấy nó nhỏ hơn huynh rất nhiều nhỉ?"

"Đó là muội muội của vị bằng hữu của ta, tỷ tỷ của cô bé ấy. Ta một lần đi tham quan cuộc sống thường ngày của người dân Tiên Lạc quốc cứu được tỷ muội họ. Sau đó thì làm quen và chơi với nhau."

"Oh"

Hoa Thành thật sự không thích Tuyết Lan lắm. Khuôn mặt mang 10 phần giả dối cộng thêm vẻ đáng thương. Chưa nói đến được Tạ Liên yêu chiều như vậy, kiểu gì cũng không thích nó. Hắn thật sự muốn ôm Tạ Liên về trói lại bên mình vì ngửi được mùi nguy hiểm tỏa ra từ Tuyết Lan. Không hiểu sao, lại có cảm giác cô ta có thể cướp mất Điện hạ của mình. Dù vậy thì Tuyết Lan cũng là quỷ bình thường thôi. So với Quỷ Vương như hân thì thật sự không tính là gì. Nghĩ vậy cũng làm Hoa Thành yên tâm đôi chút. Hắn lập tức nắm tay Tạ Liên định dắt về trong phòng.

"Khoan đã. Còn Tuyết Lan thì sao, ta không thể để mặc nó như vậy."

"Ca ca, trước đây chưa gặp huynh không phải nó vẫn sống đấy sao. Tại sao vừa gặp huynh lại liền theo huynh về. Hơn nữa nó lai lịch không rõ, đến từ đâu cũng không biết, hay nó làm việc cho ai. Huynh đừng tin người quá. Lỡ đâu là tay sai của bọn muốn giết huynh thì sao?" - Hoa Thành việc gì cũng phải nhắc nhở Tạ Liên một chặp, thật sự là vô cùng không an tâm.

"Tam Lang, đệ nghĩ nhiều rồi. Sẽ không đâu. Kiêut gì thì ta cũng sẽ không bỏ mặc nó lân la ở đầu đường xó chợ nữa."

Tuyết Lan lúc này mới run rẩy lên tiếng trước sự đe dọa của Hoa Thành:

"Hoa...Hoa thành chủ. Nếu ngài không muốn, ta lập tức rời đi."

"Không được. Muội cứ ở lại đây. Ca ca chăm sóc muội. Dù gì cũng tại ta mà năm đó Tiên Lạc quốc....Muội cũng không đến mức mất nhà mất người thân như vậy."

Hoa Thành thật sự rất khó chịu, giọng có hơi chút cáu gắt: "Ca ca, nó lớn rồi, không phải trẻ con nữa. Tấm lòng từ bi của huynh ta biết nhưng cũng phải nghĩ đến việc 'nam nữ riêng biệt' chứ. Đâu thể chăm nó cả một đời được."

"Tam Langgg!"

Hoa Thành biết nói thế nào cũng không ngăn được Tạ Liên, đành phất tay cho qua. Hắn lườm Tuyết Lan gằn từng chữ

"Được được được. Từ nay ngươi ở lại Cực Lạc phường làm người hầu đi. Chợ Quỷ ta không nuôi người vô dụng."

Tạ Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng khiến Hoa Thành đồng ý cho Tuyết Lan ở lại.

Hoa Thành nhìn thấy gương mặt tươi cười của người thương cũng không chấp nhặt với Tuyết Lan nữa. Hắn nắm lấy tay Tạ Liên dắt đi. Nhưng trước khi đi cũng không quên nói với Tuyết Lan:

"NGƯƠI NHỚ KỸ, VIỆC CỦA NGƯƠI, NGƯƠI LÀM. ĐỪNG ĐỤNG ĐẾN NHỮNG VIỆC HAY NHỮNG NGƯỜI NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT CỦA NGƯƠI!"

Tuyết Lan nở nụ cười tà mị, dường như mọi run sợ Hoa Thành trước mặt Tạ Liên bay biến hết. Nàng ta cũng không phải nhỏ nữa, nhìn chung cũng giống những cô gái hai mấy tuổi, cơ thể phát triển đầy đủ không thể không quyến rũ mê hoặc lòng người. Lúc này mới buông thõng một câu:

"Đa tạ Hoa thành chủ!"

Tạ Liên và Hoa Thành sau đó thì sao? Chính là Hoa Thành vô cùng tức giận, ghen mà, ăn cả nồi giấm chua mà. Có ai lại thoải mái khi thấy người yêu đưa gái về nhà không -.-

Hắn hung hăng túm Tạ Liên vứt lên giường. Đôi tay thô bạo xé sạch bạch y vướng víu trên cơ thể Tạ Liên lộ ra bờ vai trắng nõn, hai đầu nhũ hồng hồng xinh xinh ở trên ngực cùng với một màn cảnh xuân nóng bỏng nồng cháy.

Tạ Liên cuống quít đưa hai tay che mặt. Đây cũng không phải lần đầu tiên khỏa thân trước mặt Hoa Thành nhưng dù sao y cũng rất ngại. Nhất là Hoa Thành hôm nay không giống mọi hôm, có vẻ tàn bạo vô cùng.

[Bỏ mẹ, Thành chủ lão nhân gia nay chơi SM rồi :)))]

Tạ Liên vừa ngại, vừa sợ, vừa lo. Cứ thế để lộ cơ thể dâm mỹ trước mặt hắn, nước mắt chỉ chờ sẵn chảy ra. Hoa Thành nhìn cảnh này thì lại giảm độ hung hăng xuống, hắn sợ nước mắt Tạ Liên có thể chảy bất cứ lúc nào. Cứ thế, nhẹ nhàng 'thượng' đi 'thượng' lại Tạ Liên rất nhiều lần đến tận sáng hôm sau.

[Chính là muốn làm người ta không xuống giường nổi đó (๑¯◡¯๑)]

End phần 1

[Nếu rảnh thì tôi sẽ up tiếp phần hai vào tuần tới. Còn không thì phải mấy tháng nữa đó Ỏ w Ỏ. Tiện thể nói luôn là cái tựa đề này nó đ liên quan gì đến nội dung đâu (゚ペ). Tại vì hết ý tưởng đặt tên nên lấy đại một câu nói của Hoa Thành tôi thích nhất quăng vô thôi Σ(TωT)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com