Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN8 : Ca ca! Thành thân đi! (P3)

Kinh Thiên sơn.

Tạ Liên quả thật vẫn không quên lời hẹn với Tuyết Linh hôm qua, một mình đến đỉnh núi Kinh Thiên hỏi rõ mọi chuyện. Y lết thân hình mệt mỏi, đôi mắt đã sớm sưng đỏ vì khóc hết nước mắt.

Bây giờ ngay cả sức lực để kêu cũng không có, cổ họng đau rát chỉ thều thào được vài câu:

"Tuyết Linh."

Lời còn chưa nói hết, một trận đau đớn từ lồng ngực ập tới, máu đỏ bắt đầu thấm xuyên qua lớp bạch y. Tạ Liên cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là một con dao.

Y nắm chặt lấy con dao toan rút ra, thế nhưng rút thế nào cũng không được. Máu chảy ngày càng nhiều, hai chân cũng không còn sức lực mà trụ vững nữa.

Đầu gối mất đi sức lực khụy xuống đất, y quay lại, thật đúng là Tuyết Linh một dao đâm ở đằng sau.

Tạ Liên đưa tay bịt lấy miệng vết thương của mình:

"Ngươi, đến tột cùng là muốn làm cái gì?"

Nàng ta khóe miệng khẽ nhếch, nở ra một nụ cười như có như không, bước đến gần Tạ Liên.

"Ta muốn làm cái gì. Chính là muốn đem ngươi chết đi."

"Chuyện hôm qua..."

"Đúng, là do ta một tay sắp xếp hết."

Cả người Tạ Liên lúc này nằm vật ra đất, bộ dạng thảm thương vô cùng. Y cố dùng sức dãy dụa đến mấy, con dao trong ngực y càng lúc càng đâm chặt.

"Tại sao?"

Tuyết Lan bật cười thành tiếng, ngồi trước mặt Tạ Liên, một tay khẽ vuốt mặt của y.

"Ngươi hẳn còn nhớ tỷ tỷ của ta chứ, Thái tử Điện hạ?"

"Tỷ tỷ ngươi? Tuyết Lan sao?

"Đúng, chính là tỷ tỷ đáng thương của ta."

Nàng ta cũng không rõ gương mặt là đang vui hay đang khóc, một khuôn mặt xinh đẹp phảng phất chút đau thương.

"Năm đó, dịch mặt người bùng phát. Cha ta, chính là một bệnh nhân bị nhiễm trong số đó. Ngươi rõ ràng biết cách chữa khỏi nhưng lại không làm, khiến cho ông ấy dần dần hóa điên mà chết."

Tạ Liên thoáng chút sửng sốt, gương mặt dần hiện ra vẻ kinh hãi khi nhắc đến chuyện của Tiên Lạc quốc năm xưa.

Giọng của Tuyết Linh dần dần cũng theo chuyện cũ mà nhuốm phần bi thương:

"Mẫu thân ta, vì để nuôi hai tỷ muội ta phải làm lụng vất vả ngày đêm. Không đến một tháng thì qua đời. Trong nhà còn lại hai ta và tỷ tỷ. Ta không lâu sau đó cũng nhiễm dịch. Tỷ tỷ lo lắng vô cùng, cho dù có làm bao nhiêu cũng không đủ tiền mua thuốc cho ta. Tỷ ấy lúc đó chỉ mang theo một tia hi vọng là ngươi, một mình chạy đến hoàng cung cầu xin ngươi giúp đỡ. Tỷ ấy quỳ trước hoàng cung cả một ngày chỉ mong có thể gặp ngươi một lần. Ngươi lại trốn tránh không ra gặp tỷ ấy."

Tạ Liên sớm đã thất thần, từng câu nói của Tuyết Linh găm sâu vào tâm trí Tạ Liên. Như ép y nhớ lại sự việc của hơn 800 năm trước.

Nàng ta cười khổ, hai hốc mắt đỏ lên.

"Ngươi có biết tối ngày hôm đó tỷ ấy gặp chuyện gì không? Ta thấy tỷ tỷ quỳ cả ngày cũng không gặp được ngươi liền kêu tỷ ấy quay về. Tỷ tỷ ta không chịu, còn nói cái gì mà ngươi tốt với tỷ ấy như thế, nhất định sẽ ra gặp tỷ ấy. Sau đó liền quát ta về nhà. Thế nhưng ta tất nhiên không về, ta trốn vào một bụi cây gần đó quan sát tỷ ấy. Đến tối, tỷ ấy được một tên lính canh mở cổng, sau đó liền theo hắn đi vào. Ta lúc đó rất mừng, ta cho là ngươi chịu gặp tỷ tỷ ta rồi liền đứng ngoài chờ. Nhưng mà ta chờ mãi, chờ đến tận gần sáng hôm sau cũng không thấy người ra. Ta liền leo tường vào xem thử."

Tuyết Linh lúc này mới rống lên, thể hiện sự giận dữ cực độ.

"Ngươi có biết ta nhìn thấy cái gì không hả Thái tử Điện hạ? Ta tìm kiếm ở một túp lều gần đấy. Tỷ tỷ ta, tỷ ấy chính là bị cưỡng dâm tập thể ngươi có biết không? Chính là bọn chúng, bọn chúng bắt tỷ ấy phải vừa hát vừa phục vụ bọn chúng. Tỷ ấy hát bài hát mà ngươi thích nghe nhất, suốt lúc đó, tỷ ấy vẫn luôn nắm trong tay chiếc khăn tay mà ngươi tặng. Ta tính xông lên kéo tỷ tỷ ra ngoài thì bị một tên giữ lại. Bọn chúng, sau khi chơi chán thì lập tức một kiếm đâm tỷ tỷ ta. Bọn chúng còn muốn động chạm ta nhưng khi biết ta bị dịch mặt người liền đem ta cùng thi thể tỷ tỷ ta ném ra ngoài. Tỷ tỷ ta chết không nhắm mắt. Ta lúc đó mới 12 tuổi. Trong một thời gian ngắn mất đi cả gia đình. Ngươi có hiểu cảm giác đó là gì không?

Tuyết Lan hét lên. Bộ dạng vừa thương vừa hận.

"Ngươi lúc đó thân làm Thái tử Điện hạ lại đang làm cái quái gì?"

"Chính là ngươi một tay hủy hoại cả gia đình ta. Là ngươi giết tỷ ấy."

Tạ Liên phun ra một ngụm máu. Tay ôm vết thương trên ngực, hoàn toàn không tin vào những gì Tuyết Lan vừa nói. Gương mặt nhanh chóng trắng bệch, không còn gì vẻ sắc hồng hào như ngày xưa nữa.

Tuyết Linh lúc này mới ổn định lại hơi thở.

"Ngươi bây giờ thì sao? Hằng ngày vui vẻ sống cùng tên Quỷ vương đó. Ngươi có trách nhiệm không Thái tử Điện hạ?"

"Ngươi chắc hiểu rồi chứ? Ta chính là muốn hủy hoại ngươi, cho ngươi nếm mùi đau đớn một chút. Sau đó liền giết chết ngươi. Ngươi ở bên cạnh Huyết Vũ Thám Hoa, ta không làm gì được. Chính vì thế nên mới tìm cách tách hai người ra, hẹn ngươi lên đây."

Nàng ta nói xong thì cũng gục xuống. Thân thể nhanh chóng như lão hóa đi. Thoạt nhìn như mới đây là hai người khác nhau vậy.

Tuyết Linh khó khăn rút ra con dao khác dắt bên hông, tiến lại gần Tạ Liên hơn nữa.

Y lúc này mới hiểu tại sao không thể rút con dao đâm trong ngực mình ra được, vẻ mặt càng gấp gáp hơn.

"Ngươi...."

Tuyết Linh nâng mặt Tạ Liên lên, khuôn mặt vẫn nở ra nụ cười quỷ dị.

"Đúng thế. Con dao này chính là ta luyện ra từ tro cốt của ta, gọi là 'Xích Hồn chú' đi. Ngươi hẳn biết tác dụng của nó rồi chứ. Ta muốn phế đi toàn bộ pháp lực của ngươi, biến ngươi thành phàm nhân."

Sau đó liền cầm con dao trong tay rạch vài đường trên mặt Tạ Liên. Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng bị dao rạch tới độ không còn gì nữa, máu cứ thế rơi tí tách xuống đất.

Tạ Liên lúc này hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn nữa. Dù sao, cái này so với vạn tiễn xuyên tâm còn dễ chịu hơn nhiều. Y có cái gì mà chưa trải qua chứ.

"Ngươi thế này, sẽ sớm tan biến thôi." - Tạ Liên cuối cùng vẫn buông một câu an ủi đến Tuyết Linh.

"Sự việc năm đó, là do ta sai. Ta chịu hoàn toàn trách nhiệm. Chỉ là, nếu sau khi ngươi đi rồi, có gặp lại được Tuyết Lan, thay ta gửi một lời xin lỗi tới muội ấy!"

Mặt Tuyết Linh khẽ khựng lại vài giây, con dao trong tay rơi xuống đất.

"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời. Ta cũng không giết ngươi nữa. Dù sao, tỷ tỷ ngốc của ta thích ngươi như vậy, nếu biết rằng muội muội mình tự tay giết chết người mình thích nhất định sẽ trách mắng ta."

Nói xong liền một đạp khiến Tạ Liên rơi từ trên đỉnh núi xuống.

Nước mắt nàng lúc này mới chảy dài. Qua một thời gian được Tạ Liên chăm sóc thù hận đã nguôi đi không ít, sớm không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa. Nhưng mà, oán niệm chính là lí do hình thành nên nàng bây giờ. Không trả thù, há có thể thanh tĩnh tan biến đi. Lựa chọn không giết Tạ Liên, đó chính là sự cung kính cuối cùng dành cho vị Thái tử này rồi.

Trước khi chết, nàng vẫn là từ trong áo rút ra một chiếc khăn cũ nát, nhưng nhìn qua cơ hồ vẫn rất sạch sẽ khẽ áp vào ngực mình.

Khóe miệng nở ra một nụ cười đầy bi thương:

"Điện hạ, Tuyết Linh thật sự, cũng rất thích huynh!" - Đó chính là lời nói cuối cùng mà cô muốn để lại trên thế giới này.

Tạ Liên từ trên đỉnh Kinh Thiên sơn rớt xuống quả thật không chết mà rơi vào một con sông ở Thải Y trấn.
[Đừng hỏi tôi tại sao 'Thải Y trấn' nghe quen quen (~ ̄▽ ̄~)]

Bị nước lạnh làm cho buốt người, lúc y mơ hồ tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Gương mặt bị hủy không còn lại gì, con dao cắm trên ngực cũng sớm không còn nữa. Cả người ngoại trừ mặt thì có vẻ cũng không còn gì đáng ngại. Bộ bạch y sớm đã chuyền dần thành hồng y.

Tạ Liên thật sự rất muốn quay về tìm Hoa Thành nhưng ngẫm lại, chắc chắn hắn đã ghét và kinh tởm y đến tận xương tủy rồi, quay về làm gì nữa.

Y khó khăn đứng dậy, tranh thủ lúc không có người qua lại dòng sông giặt sạch bộ y phục. Xé ra một mảnh vải bịt kín mặt mình. Sau đó, y dùng chút pháp lực cuối cùng lập ra một kết giới che mắt thế gian. Một mình ẩn cư tại góc nhỏ trong khu rừng gần Thải Y trấn.

Tạ Liên dùng hết sức mình dựng tạm nên một căn nhà nhỏ cũ kĩ ven bìa rừng đó. Hằng ngày, y vẫn cật lực đi thu lượm đồng nát kiếm ít tiền trang trải cuộc sống như trước, cũng không phải là quá khó khăn.

Nụ cười như có như không xuất hiện trên mặt Tạ Liên.

"Chỉ là, từ nay sẽ sống mà không có Tam Lang nữa rồi!"

_____________________________

[Hừm, nếu tôi có viết chỗ nào nhầm lẫn giữa Tuyết Linh và Tuyết Lan thì nhớ nói để sửa lại nhá. Chương sau sẽ là chương cuối rồi, rất cảm ơn những ai đã chịu khó đọc được đến đây φ(゜▽゜*)♪. Goodnight~]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com