Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

"Dư Cảnh Thiên. Cảnh Thiên." Tôn Diệc Hàng thề rằng mình đã dùng hết sức để chay tới phòng kí túc xá của cậu nhanh nhất có thể, hoang mang gõ cửa phòng gấp gáp gọi tên người kia "Em ra đây nhanh cho anh."

"Anh?" Cánh cửa phòng bật mở, đối diện với anh lúc này là Từ Tân Trì vẫn đang ngái ngủ, dụi mắt nhìn anh thở hổn hển đứng trước mặt "Có chuyện gì sao anh?"

"Tiểu Trì, em có thấy Cảnh Thiên đâu không?" Anh đã gấp tới độ muốn khóc, không một ai có thể bình tĩnh được khi người mới trở thành người yêu của mình sau một đêm liền biến mất "T-trong phòng, em ấy đang ở bên trong đúng không?"

"Cảnh Thiên?" Từ Tân Trì gãi đầu hỏi lại "Cảnh Thiên nào ạ?"

"Dư Cảnh Thiên." Anh siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay tạo thành những vết hằn đỏ hồng đau xót "Đừng đùa anh nữa, Dư Cảnh Thiên trốn đâu rồi?"

"Em không hiểu anh đang nói gì cả." Tân Trì lắc đầu trả lời, Lương Sâm cũng từ trong phòng đi ra hỏi chuyện "Có chuyện gì?"

"Anh ấy nói phòng chúng ta có người tên Dư Cảnh Thiên." Từ Tân Trì khó hiểu lắc đầu nhìn Lương Sâm "Nhưng mà rõ ràng là..."

"Hmm? Diệc Hàng, em có nhớ nhầm không?" Lương Sâm nghiêng đầu nhìn, gương mặt đầy lo lắng và hoảng loạn của Tôn Diệc Hàng làm anh dễ dàng cảm thấy có gì đó không đúng "Em bị sao vậy?"

"Mọi người hùa vào lừa em à? Tại sao Dư Cảnh Thiên mà lại không ai nhớ?" Anh cắn chặt môi để ngăn không cho nước mắt rơi xuống "Em ấy là người của phòng này mà?"

"Tôn Diệc Hàng, bình tĩnh lại." Lương Sâm chen qua cửa vọt lên giữ lấy vai anh, ép cho Tôn Diệc Hàng nhìn thẳng vào mắt mình "Nếu như em mệt quá thì có thể quay về nghỉ ngơi, tập luyện quá sức không tốt đâu. Hơn nữa, cả anh và Tiểu Trì đều không lừa em, ở đây không có ai tên là Dư Cảnh Thiên cả. Trong số chín mươi bảy người tham gia chương trình này không một ai tên như vậy."

"Diệc Hàng!" Thảo Ngư từ phía hành lang chạy lại, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch và đôi vai run rẩy của Diệc Hàng rồi quay sang hỏi Từ Tân Trì "Em ấy bị làm sao?"

"Em cũng không rõ, anh ấy cứ liên tục nói về một người tên Dư Cảnh Thiên." Từ Tân Trì mặc dù không hiểu gì những vẫn thuật lại cho Thảo Ngư nghe một lượt "Anh ấy đinh ninh rằng người đó có mặt ở đây, lại còn là một trong số những người giỏi nhất Đại Xưởng nữa."

"Em nhớ kĩ lại đi, có thể là nhầm lẫn với ai đó thôi." Thảo Ngư lắc đầu nhìn Tôn Diệc Hàng, cau mày giữ lấy tay anh khi anh có ý định chạy đi tìm người kia "Cho dù em có đi hỏi khắp cái Đại Xưởng này thì câu trả lời cũng chỉ thế thôi, vốn dĩ ở đây không có ai là Dư Cảnh Thiên cả."

"K-không phải như vậy..." Tôn Diệc Hàng cảm thấy choáng váng, hai mắt tối sầm lại, bên tai lùng bùng những âm thanh chói tai khó nghe. Anh chỉ nhớ mình đã lầm bầm gì đó trong cổ họng trước khi ngất đi và Thảo Ngư thì vội vã đưa tay ra đỡ lấy anh, khung cảnh xung quanh càng lúc càng trở nên hỗn loạn.











"Diệc Hàng. Tôn Diệc Hàng." Anh cảm nhận được ai đó đang vỗ nhẹ lên má mình, mí mắt nặng trĩu không thể nhấc lên nổi "Tôn Diệc Hàng, em cho anh thêm ba phút nữa và anh phải tỉnh lại ngay cho em."

Giọng nói quen thuộc này...

"Nhanh lên cho em xem nào, anh đã ngủ nướng thêm tận nửa tiếng rồi đấy." Dư Cảnh Thiên chống nạnh đứng bên cạnh giường nhìn Tôn Diệc Hàng vẫn đang cau mày rúc sâu vào trong chăn, gọi tới câu thứ tư rồi mà người kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy "Anh không chịu dậy là em bỏ anh lại đấy."

Ý của Dư Cảnh Thiên là bỏ lại để đi tới phòng tập trước, nhưng khi câu này được truyền tới đại não đang mơ mơ màng màng của anh thì lại được tự động dịch thành "em sẽ bỏ anh đi mãi mãi đấy."

"K-không được!" Tôn Diệc Hàng hoảng hốt bật dậy, đỉnh đầu đập phải giường trên một tiếng cốp rõ to. Dư Cảnh Thiên vội vã lao tới ôm lấy anh, đưa tay lên xoa xoa phần vừa bị đập có nguy cơ bị u lên thành một cục mà xuýt xoa "Em cũng chưa có đi mà, anh đập mạnh như thế lỡ ngất luôn thì sao?"

"Dư Cảnh Thiên." Anh nghĩ tới giấc mơ vừa rồi, cho dù đau tới chảy nước mắt nhưng vẫn cố gắng bám lấy tay cậu "Là em đúng không?"

"Ủa anh? Chứ không lẽ Dư Cảnh Thiên cũng có hàng fake được hả?" Cậu khó hiểu nhìn Tôn Diệc Hàng, giây phút đối diện với gương mặt hoảng loạn và đôi mắt rướm lệ của anh liền lập tức ngẩn người "Anh bị làm sao? Vừa rồi gặp phải ác mộng à?"

Tôn Diệc Hàng không đáp lời, đưa tay lên nhéo má cậu một cái.

"Áaaa đau em." Dư Cảnh Thiên bất ngờ ăn đau, gào lên một tiếng làm Thảo Ngư giật mình suýt thì trượt tay làm vỡ cốc nước, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía thủ phạm gây tội đang bị đứa em cùng phòng ngồi trên giường véo má.

"Hóa ra là mơ à..." Tôn Diệc Hàng thở phào nhẹ nhõm, phần má nơi ngón tay của anh rời đi còn để lại một vết màu hồng nhạt "May quá, anh còn tưởng em biến mất luôn rồi."

"Em làm sao cơ?"

"Anh mơ thôi. Mơ thấy nơi này không có em, tất cả mọi người đều không biết em, đồ dùng mà em lưu lại đều không cánh mà bay, chỉ còn một mình anh nhớ tới em." Diệc Hàng lấy lại vẻ bình tĩnh, vươn vai một cái rồi xốc chăn đi xuống giường "Đợi anh chuẩn bị một chút rồi đi tập."

"Khoan đã..." Dư Cảnh Thiên đưa tay ra giữ anh lại, không nhanh không chậm hỏi tiếp "Vậy nếu như điều đó là sự thật thì sao? Việc em biến mất hoàn toàn ấy?"

"Thì như em thấy đấy, cho dù cả thế giới quên đi sự tồn tại của em thì anh vẫn là người duy nhất nhớ rõ." Tôn Diệc Hàng lắc nhẹ cánh tay ra hiệu cho cậu buông ra "Nhưng mà đừng hỏi mấy câu như thế này nữa, em không biết là trong mơ anh đã sốc tới ngất luôn đâu."



"Sáng sớm đã phát cẩu lương thì phát rón rén thôi." Thảo Ngư vỗ bàn, hừ mũi nhìn hai người vẫn đang lôi lôi kéo kéo nhau suốt hơn nửa tiếng mà chưa rời được khỏi giường "Hai đứa có để ý tới cảm nhận của anh không vậy?"

Tôn Diệc Hàng ngớ người ra mất một lúc, anh đã gần như quên mất Thảo Ngư đến chiều mới đi tập nên bây giờ vẫn đang ở trong phòng "Bọn em không có phát cẩ-"

"Thôiiiiiii" Chưa để Diệc Hàng kịp chống chế thì Thảo Ngư đã kéo dài giọng chặn lại "Từ đêm hôm qua khi hai đứa đứng tạm biệt nhau trước cửa phòng là anh đã biết rồi, tới hôm nay khi Dư Cảnh Thiên tới gõ cửa thì anh càng chắc chắn về nhận định của mình hơn, chính xác 100% mối quan hệ của hai đứa là cái kiểu đó."

"Em..." Dư Cảnh Thiên nhìn anh, bối rối sờ sờ sống mũi "Thực ra..."

"Đừng có chối nữa." Thảo Ngư leo lên giường của mình để ngủ thêm một giấc trước khi tới giờ tập, kéo chăn đắp kín chỉ để lộ chỏm tóc hơi rối chưa được chải rồi tốt bụng nhắc nhở "Thế nhé, phát cẩu lương trong âm thầm, chuẩn bị xong rồi thì đi tập, lúc ra khỏi phòng nhớ đóng cửa tắt đèn."

"Nhưng mà em..."

"Bây giờ thì im lặng cho anh ngủ."



Dư Cảnh Thiên đảo mắt nhìn anh người thương.

Tôn Diệc Hàng cắn môi, lời thanh minh (không có tác dụng cho lắm) chưa kịp nói xong đã bị chặn lại, bị ép buộc mà thẳng một đường nuốt xuống bụng.

Sáng ngày đầu tiên sau khi xác định mối quan hệ, cả Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng bị anh Thảo Ngư vạch mặt không thương tiếc, dùng lời nói một cước đá thẳng ra khỏi phòng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com