16
"Ê mà vậy lố quá không?" Dư Cảnh Thiên dè dặt hỏi lại cậu bạn của mình "Cậu thực sự thấy cái kế hoạch dùng bóng bay tỏ tình là hợp lý ấy hả?"
"Chứ còn gì nữa? Thơ mộng và tình cảm." Thập Thất vắt chéo chân ngồi đối diện, xoay tròn chiếc mũ lưỡi trai trên tay "Cậu không tin tưởng mình?"
"Thành thật mà nó thì ờ..." Dư Cảnh Thiên đảo mắt, nhún vai nhìn Thập Thất "...nó hơi sến."
"Ngọt ngào thì đúng hơn, cậu chẳng biết gì cả." Thập Thất hừ mũi, xoay người gọi Trương Tư Nguyên đang ngồi nghĩ vẩn vơ gì đó lại đây "Anh Tư Nguyên, bọn em cần sự trợ giúp của rapper hát trữ tình."
"Nghĩa là Dư Cảnh Thiên cảm thấy việc thừa nhận tình cảm vào một buổi tối vắng vẻ ở sân sau là chưa đủ thiện ý chứ gì?" Trương Tư Nguyên sau khi nghe hai người kể lại đầu đuôi mọi chuyện thì cũng hiểu sơ sơ "Và bây giờ em muốn tỏ tình một cách quy mô hơn?"
"Không cần quy mô lắm nhưng mà yeah, anh nắm bắt đúng trọng điểm rồi đấy." Thập Thất liếc nhìn về phía Cảnh Thiên đang đăm chiêu cắn môi "Em đề xuất cậu ấy dùng bóng bay trái tim buộc thành chùm để tặng cho anh Diệc Hàng rồi quỳ xuống tỏ tình."
"Và?" Trương Tư Nguyên nhướn mày hỏi lại "Đừng có nói là em áp dụng mấy bộ phim ngôn tình sến súa mình từng xem vào rồi bảo Cảnh Thiên trao nhẫn nhé?"
"Không có nhẫn nhưng dù sao hai người có cái đồng hồ làm vật định tình rồi, về mặt nghi thức thì là như thế." Thập Thất không có gì ngoài tự tin, cậu cho rằng cái kế hoạch mình đưa ra vô cùng hoàn hảo, chỉ tiếc là Dư Cảnh Thiên không chịu nghe theo "Một ý tưởng ngọt ngào và lãng mạn, nhưng cậu ấy chê nó đến lần này là lần thứ bảy rồi."
Dư Cảnh Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cậu bạn rồi hỏi vặn lại "Thế bóng bay mua ở đâu?"
Thập Thất trầm tư hồi lâu, cậu gần như đã quên mất việc mình vẫn đang ở Đại Xưởng, nơi mà chẳng ai có suy nghĩ sẽ kinh doanh bóng bay trái tim màu hồng phấn cả.
"Vậy thì đổi bóng bay thành bánh đi." Trương Tư Nguyên chống tay vào cằm đưa ra ý kiến "Bánh tự làm ấy, chiều nay em có thể xuống nhà ăn nhờ người dạy cách làm."
"Ồ..." Dư Cảnh Thiên gật gù, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc cái kế hoạch lãng mạn ngọt ngào của cậu bạn đề xuất khi nãy "Đúng rồi, nghe nó tâm huyết hơn việc thổi bóng."
"Sau đó khi Tôn Diệc Hàng về đến kí túc xá thì em mang bánh vào."
"Và em tỏ tình."
"Đúng, và em tỏ tình." Trương Tư Nguyên búng tay "Rồi hai đứa có thể cùng nhau đi dạo hay gì đó, còn bánh thì là của bọn anh."
Về cơ bản mà nói, kế hoạch này nghe có vẻ ổn áp hơn cái phi vụ bóng bay hồng phấn của Thập Thất nhiều. Sau khi kết thúc buổi tập sáng, Dư Cảnh Thiên lao nhanh như tên bắn về phòng ăn với sự ngỡ ngàng của Từ Tân Trì, ánh mắt hiếu kì của Lương Sâm và cái nhún vai thấu hiểu của Thập Thất. Sẽ không ai được biết cậu đã nhào bột sai bao nhiêu lần, đánh hỏng bao nhiêu phần kem phủ, chỉ cần biết cái bánh tạm được coi như thành hình và dòng chữ xiên vẹo trên đấy là thành quả sau bốn tiếng vùi đầu vào phòng bếp của cậu là được.
Quan trọng là tấm lòng, chí ít thì cô đứng bếp ở nhà ăn cũng khen cậu có tố chất.
Tố chất phá bếp.
"Em ấy rời phòng tập rồi." Tôn Oánh Hạo - thành viên mới của kế hoạch tỏ tình (người mà xuất hiện để hóng chuyện là chính) chạy vọt vào nhà ăn thông báo với Dư Cảnh Thiên về tình hình hiện tại, tạm giả mù để không phải chấp nhận sự thật rằng cái bánh xiên vẹo kia là thành quả cả chiều của cậu "Nếu anh là em thì anh sẽ bắt đầu cầm cái thứ, ừm, cái bánh kia đi vòng qua cửa sau để về kí túc xá."
"Có ai đi cùng anh ấy không ạ?"
"Tiểu Trì. Em ấy đi cùng để chắc chắn Tôn Diệc Hàng sẽ tới kí túc xá vào đúng năm phút nữa." Tôn Oánh Hạo nhìn đồng hồ trên tường, à lên một tiếng rồi sửa lại câu trước "Bốn phút thì đúng hơn."
Dư Cảnh Thiên gật đầu, cẩn thận đặt bánh vào hộp giấy mới xin ở nhà ăn. Cậu mang theo ý chí quyết tâm đi về phía kí túc xá, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Oánh Hạo "Chúc em may mắn đi."
"Chúc nhóc may mắn." Tôn Oánh Hạo làm động tác cố lên, gật đầu cái rụp với Dư Cảnh Thiên "Bánh xấu không quan trọng, quan trọng là tấm lòng. Dư Cảnh Thiên, lần này tất thắng!"
Tôn Oánh Hạo là người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, quay đi quay lại cuối cùng vẫn là không bỏ qua được cơ hội châm chọc cái bánh của cậu.
"Anh." Dư Cảnh Thiên xuất hiện ở trước của kí túc xá của anh sau sáu phút và đưa tay ra gõ cửa. Bạn cùng phòng của Diệc Hàng kiêm đồng minh của cậu đã hiểu ý mà rút lui từ sớm, để lại không gian riêng tư cho hai người và hứa rằng sẽ chỉ xuất hiện ở khúc cuối cùng để xử lý chiếc bánh "Là em đây, mở cửa cho em với."
"Em đi đâu cả chiều nay vậy?" Tôn Diệc Hàng xuất hiện ngay sau khi cậu dứt lời, mồ hôi chảy ra khi tập luyện khiến áo phông dính vào cơ thể và việc cậu biệt tích suốt gần năm tiếng mà không báo trước làm anh cảm thấy hơi khó chịu "Lại còn không nói lời nào với anh nữa?"
"Em xin lỗi, em ở phòng bếp để hoàn thành xong cái này." Tôn Diệc Hàng nghiêng người để cậu đi vào phòng, Dư Cảnh Thiên chờ anh đóng cửa rồi mới xoay người đưa cái hộp giấy tới trước mặt người lớn hơn "Tặng anh."
"Cái gì đây?" Dư Cảnh Thiên không trả lời, đôi mắt sáng rỡ đầy vẻ mong chờ hối thúc anh mở hộp. Tôn Diệc Hàng đành nghe theo lời bạn cún lớn nhà mình, cẩn thận mở chiếc hộp kia ra nhìn "A....."
"Anh có thích nó không?" Nếu như Dư Cảnh Thiên là một con cún, dám chắc cái đuôi bông xù của cậu lúc này đã tự hào tới mức vểnh lên tận trời "Em đã dành cả chiều để làm nó đấy."
Tôn Diệc Hàng ái ngại nhìn vật thể hình tròn được phủ kem trước mắt, dùng hơn 20 năm sống trên đời để tạm xác định nó là cái bánh kem "Không được hoàn hảo cho lắm, nhưng lần đầu làm được như vậy là tốt rồi."
"Lần sau em sẽ cố gắng hơn." Dư Cảnh Thiên cầm tay anh, khuỵ gối xuống bắt đầu màn tỏ tình kinh điển trong mấy bộ phim giờ vàng mà Thập Thất hay xem "Nhưng bây giờ em có chuyện muốn nói với anh."
"Khoan khoan khoan, đừng nói là em sẽ tỏ tình theo cái tư thế này nhé? Tỏ tình thì anh chấp nhận, tư thế sến súa này thì không." Tôn Diệc Hàng nói xong liền ngồi xuống theo cậu, ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay Cảnh Thiên "Nào, cún lớn của anh bắt đầu đi."
"Anh làm đứt mất mạch cảm xúc của em rồi...." Dư Cảnh Thiên cắn môi, chần chừ một lúc rồi mới nói tiếp "Thực ra việc em thích anh thì em cũng đã thừa nhận, nhưng em cảm thấy lần đó chưa đủ thành ý."
Anh im lặng nghe cậu bày tỏ, càng nghe thì màu đỏ hồng ngại ngùng trên má càng lan rộng, kéo xuống cả cổ và vành tai thì nóng tới mức dọa người.
"Tôn Diệc Hàng, em là một đứa không giỏi bày tỏ tình cảm, ngay cả việc mình thích anh cũng tìm cách mà giấu nhẹm đi." Cậu bối rối coi bàn tay anh là điểm nhìn, mái tóc nâu nhạt rủ xuống trán "Em đã từng nghĩ rằng mảnh tình cảm này là nhất thời, nếu cứ im lặng thì sẽ có lúc nó lắng xuống."
Diệc Hàng ừ một tiếng.
"Nhưng càng tiếp xúc với anh lâu thì tình cảm ấy càng lớn, lớn tới mức Thập Thất cũng có thể nhận ra. Lúc anh bắt gặp em đêm hôm ấy, trong lòng em thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ chối bỏ sự thật là em thích anh." Nói đến đây cậu mới ngẩng đầu nhìn anh, dùng hết vốn từ của mình ra để không làm cho anh giận, chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề thốt "Sau đó em thề rằng mình đã xóa bỏ suy nghĩ đấy ngay lập tức."
"Thực ra anh cũng không định trách em..."
"Bởi vì em nghĩ cứ giấu giếm thì cũng chẳng đâu vào đâu, bản thân còn khó chịu hơn việc thừa nhận rõ ràng nên em quyết định liều ăn nhiều." Dư Cảnh Thiên rút khỏi tay anh, đặt lên môi Tôn Diệc Hàng làm dấu im lặng "Em cũng đã nói về điều này rồi. Có thể em không nhớ nổi mình thích anh từ khi nào, không thể nói rằng thích điểm nào nhất ở anh, nhưng việc em thích anh là sự thật, không thể chối bỏ, từ đầu đến chân đều thích anh."
"Em có cảm giác như nếu mình không nói ra sẽ rất hối hận, bằng bất cứ giá nào cũng không thể bỏ lỡ một người như anh." Cậu hít sâu một hơi, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Hàng "Em không thể hứa yêu anh mãi mãi, nhưng em sẽ hứa yêu anh tới khi bản thân còn có thể. Tôn Diệc Hàng, anh có muốn cùng em thực hiện lời hứa này không?"
"Anh nghĩ là em cũng đã biết câu trả lời của anh rồi, nhưng nếu em muốn nghe thì anh sẽ nói lại một lần nữa." Tôn Diệc Hàng áp tay lên má cậu, nở một nụ cười ngọt ngào "Anh muốn cùng em đi thật lâu thật lâu về sau, đi tới mọi chân trời góc bể cùng em. Dư Cảnh Thiên, nếu như em không buông tay trước, anh chắc chắn rằng mình bằng mọi giá cũng sẽ không từ bỏ em."
Dư Cảnh Thiên cố kiềm nén tiếng hét be bé trong lòng, đôi mắt long lanh nhìn anh "Anh, em ôm anh một cái có được không?"
Tôn Diệc Hàng giang tay ra thay cho câu trả lời.
Dư Cảnh Thiên hơi cúi đầu gác cằm lên vai anh, bắt đầu dở thói được voi đòi tiên "Em hôn anh một cái được không?"
Tôn Diệc Hàng nhìn gương mặt của cậu đang tiến sát lại phía mình, không do dự mà dùng tay chặn đứng "Trẻ con đừng học làm người lớn."
"Em 19 tuổi rồi." Dư Cảnh Thiên giữ lấy tay anh rồi phồng má cãi lại "Không phải trẻ con."
"Vẫn nhỏ hơn anh."
"Anh chỉ hơn em có một tuổi."
"Một tuổi cũng là hơn." Tôn Diệc Hàng lắc đầu, hơi xoay cổ tay để thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu "Cảnh Thiên, bỏ anh ra nhanh lê--"
Anh chưa kịp nói xong thì cậu đã áp người tới, gương mặt đẹp như tượng tạc phóng đại trước mắt, bờ môi ấm nóng hạ xuống đôi môi mềm mại của anh một cách chuẩn xác, lưu lại nơi đó một lúc rồi tách ra "Tôn Diệc Hàng bị em đóng dấu rồi, từ bây giờ anh sẽ là của em."
"Đồ ngốc này..." Tôn Diệc Hàng phì cười, đúng là từ trước tới giờ anh đều rất khó có thể nổi giận với cậu "Anh vẫn là của em cơ mà."
Ngoài trời gió nhè nhẹ thổi, ánh trăng dịu dàng phủ lên Đại Xưởng một lớp áo bạc mỏng, trong phòng Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng yên lặng ôm lấy nhau, từng chút từng chút cảm nhận nhịp đập của người kia một cách rõ ràng và gần gũi nhất. Ngoài cửa...
Ngoài cửa thì hơi hỗn loạn một chút.
"Bây giờ mà vào thì có ổn không?" Lương Sâm áp sát tai vào cánh cửa, bên cạnh anh là những gương mặt cốt cán của kế hoạch tỏ tình cũng đang tò mò không kém "Sao im lặng quá vậy?"
"Liệu có phải em ấy ăn bánh của Tiểu Thiên rồi ngất luôn không?"
"Đừng có hạ thấp thành quả bốn tiếng của Cảnh Thiên như thế chứ Oánh Hạo." Rapper trữ tình, người đặt gạch cái bánh đầu tiên miệng nói nhưng lòng cũng có phần ái ngại "Nhưng mà nó cũng không được như anh nghĩ thật."
"Đừng có đẩy anh mấy cái đứa này." Lương Sâm suýt chút nữa bị ép tới chúi đầu vào cánh cửa, quay đầu lại chấn chỉnh đội hình "Tiểu Trì đừng có mà dựa vào người anh nữa."
"Em đâu có dựa đâu?"
"Đấy vừa mới dựa xong lại cãi."
"....."
Thôi được rồi, trừ việc tiếng nói của mọi người đang bị đè nhỏ tới mức tối thiểu kia thì nói thật ngoài cửa đang rất, cực kì, thực sự, vô cùng hỗn loạn.
Hỗn loạn một cách hòa bình.
Bởi vì trong lòng tất cả đều biết, kể cả khi Dư Cảnh Thiên có rối tới mức lắp bắp hay chiếc bánh kem có xấu tới mức buồn cười đi chăng nữa thì câu trả lời của Tôn Diệc Hàng vẫn sẽ là đồng ý.
Bởi vì hai người là Thiên Sinh Thị Diệc Đối.
Là trời sinh một đôi, vĩnh viễn không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com