5
Cậu thì không hay sống theo lối duy tâm, nhưng mà đến nước này thì có vẻ như số phận thích an bài hai người phải trở thành đối thủ thì phải?
Dư Cảnh Thiên nhìn biểu tượng chữ C cho center đang dính trên ngực áo mình, lại nhìn sang phía đối diện, Tôn Diệc Hàng cũng có một nhãn dán y hệt.
Hết đánh giá xếp loại đến xếp hạng vị trí, giờ là công diễn 1.5, bằng cách trực tiếp hay gián tiếp thì cả hai đều vừa vặn đối đầu nhau. Tôn Diệc Hàng quay sang thấy cậu cũng đang nhìn mình, mắt cún lấp lánh nhưng khóe miệng hơi trễ xuống, ngón tay chỉ vào chữ C bên ngực mình rồi chỉ về phía anh. Anh đỡ trán cười khổ, đúng là hai người sinh ra để đối đầu nhau mà.
Mà đã đối đầu thì sẽ không tránh khỏi phần xếp loại, kết quả là bây giờ hai người đang đứng cạnh nhau đợi thông báo từ PD.
"Anh ơi..." Dư Cảnh Thiên hôm nay mặc một bộ đồng phục đầy màu sắc thanh xuân, mái tóc đã cắt ngắn bớt đi và gương mặt có chút tròn hơn "Em run quá."
"Đưa tay đây." Tôn Diệc Hàng đan lấy tay cậu, lắc lắc cánh tay của người ít tuổi hơn "Anh tin em mà em không tin vào chính mình sao?"
Cậu hít một hơi thật sâu trước khi tên nhóm của mình hiện lên trên màn hình lớn. Phải nói như thế nào nhỉ, cho dù cậu tin vào bản thân, nhưng nếu sự thật không muốn như vậy thì cũng đâu thể chống lại được cơ chứ.
Nhóm của Dư Cảnh Thiên hạng 8.
Nụ cười trên môi cậu dần tắt, kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Tôn Diệc Hàng nhìn lên màn hình lớn thấy nhóm của mình cùng lúc xuất hiện ở vị trí thứ 6, lướt xuống hai hàng là nhóm Cảnh Thiên liền nhìn qua bên cậu. Đầu Dư Cảnh Thiên cúi gằm, khóe môi miễn cưỡng kéo lên thành một nụ cười gượng gạo. Tôn Diệc Hàng nghĩ gì đó một lúc rồi vòng tay qua vai ôm lấy Cảnh Thiên "Không sao đâu."
"Vâng...K-không sao." Khóe mắt cậu hơi hồng hồng, nước mắt chực chờ rơi xuống. Từ Tân Trì từ dưới cuối hàng chạy lên, một vòng tay của Nemo to lớn ôm trọn lấy cả hai người "Anh làm tốt lắm rồi Tôn Diệc Hàng, đúng là center của bọn em."
"Nhưng mà kết quả này có hơi..." Anh ậm ừ trong cuống họng, vế sau có vẻ không nên nói tiếp thì hơn.
"Em đã nói là anh làm tốt mà." Tân Trì cười trấn an, quay sang định nói chuyện với cậu bạn đồng niên thì bất chợt bối rối khi thấy viền mắt của cậu hồng như mắt thỏ "Dư Cảnh Thiên thì...Này! Ai cho cậu khóc hả?"
"Mình không cóoo." Cảnh Thiên cãi lại bằng giọng mũi, thành công khiến cho cậu bạn đồng niên bật cười "Suýt thôi."
"Rồi rồi không khóc. Mình sai. Xin lỗi được chưa?" Tân Trì kéo Cảnh Thiên lại lắc vai "Lần sau cố gắng hơn nữa."
Còn lần sau là lần nào thì Cảnh Thiên chưa rõ, chỉ rõ việc hiện tại là tất cả đang phải đối mặt với bài hát chủ đề huyền thoại và một lần xếp lại lớp đầy tính xui rủi.
Những người khác thì cậu không chắc, nhưng với Dư Cảnh Thiên thì bài chủ đề vẫn luôn là một chướng ngại lớn. Lần trước khi tham gia Produce X 101 cũng vì bài chủ đề này mà cậu bị tụt hẳn từ lớp A xuống F, chưa kể biên đạo lần này cũng chính là người đã tạo ra bài chủ đề kinh hoàng ngày trước. Dư Cảnh Thiên nhìn huấn luyện viên Lisa nhảy liên tục gần 4 phút với những động tác mạnh mẽ và cả đống tiểu tiết kia, chân mày lập tức chau lại.
"Khó quá." Tôn Diệc Hàng nghe thấy cậu đứng bên cạnh khẽ than. Dư Cảnh Thiên vẫn cố gắng nhảy theo bài chủ đề từ lúc nó bắt đầu được phát. Lý Vũ Xuân đứng trên sân khấu, lướt qua tất cả một lượt rồi lên tiếng "Bài đánh giá xếp loại lại lớp này, các thực tập sinh sẽ bắt cặp cùng nhau để luyện tập."
Tiếng trầm trồ bất ngờ của hơn một trăm người cùng lúc vang lên. Điều này đồng nghĩa với việc nếu có thể bắt cặp với một người nhảy tốt thì khả năng được lên lớp là khá cao. Dư Cảnh Thiên mím môi nhìn xung quanh, cậu cần tìm được một người bắt cặp thực sự phù hợp để có thể được ở lại lớp A.
☆
"Nào Lưu Tuyển, cậu có thể nói cho chúng tôi biết trong số những người này, có ai là người bạn cũng gửi thư không?" Đạo diễn nhìn Lưu Tuyển, anh cũng gật đầu đáp lại "Thực ra thì có ạ."
"Cậu ấy là một người có thể hát, cũng có thể nhảy rất tốt." Tất cả các thực tập sinh đều đã có thể lờ mờ đoán ra được người mà Lưu Tuyển nhắc tới là ai. Trong tiếng xôn xao khe khẽ từ phía sau, trống ngực cậu đập thình thịch khi nghe từng từ Lưu Tuyển nói ra "Em muốn ghép cặp với Dư Cảnh Thiên."
"Đi từ từ thôi." Lưu Tuyển híp mắt cười nhìn cậu chạy tới chỗ mình với bên chân bị thương chưa hoàn toàn lành lại "Cẩn thận nào, anh cũng có chạy đi đâu mất được đâu."
Chẳng mấy chốc các cặp cũng được ghét xong, đạo diễn nhìn wua một lượt rồi nhắc nhở vào câu trước khi rời đi "Ba ngày sau sẽ tiến hành nộp bài đánh giá, hy vọng mọi người đều có thể thành công đạt được điều mình mong muốn."
Tôn Diệc Hàng quét mắt một vòng trường quay. Không ai có thể phủ nhận được rằng một trong những nhóm có khả năng full A nhất là Cảnh Thiên và Lưu Tuyển. Anh nhìn sang bên cạnh, khẽ đẩy tay Liên Hoài Vĩ "Này, chúng ta đều sẽ lên lớp A được chứ?"
Hơn một trăm người lao đầu vào luyện tập quên ăn quên ngủ suốt ba ngày cốt chỉ để có thể được lên lớp khiến cho những thực tập sinh lớp A không khỏi lo lắng. Dư Cảnh Thiên cúi gằm mặt, vò rối tung mái tóc nâu đỏ rồi bỏ đi sau khi vừa nhảy xong một lần nữa vào lúc gần mười giờ đêm, số lần cậu đã nhảy bài chủ đề trong vài ngày nay gần như không thể đếm được. Lưu Tuyển tắt nhạc, anh biết trạng thái lúc này của Cảnh Thiên không được tốt, cậu cứ luôn gặp khó khăn ở đoạn bắt đầu vào nhạc. Anh nhìn đồng hồ rồi ngồi bệt xuống, quyết định đợi tới lúc Dư Cảnh Thiên quay lại để khớp lại nhạc cho cậu lần nữa mặc dù một vài staff đã khuyên anh nên về kí túc xá nghỉ ngơi. Hai người là một nhóm, Lưu Tuyển không thể để cậu rơi vào tình trạng này được.
Dư Cảnh Thiên rời khỏi phòng tập, cậu gục mặt xuống đầu gối ngồi một góc ở cầu thang. Dù có cố tỏ ra cứng rắn đến đâu thì suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười chín tuổi đang phải cắm đầu vào luyện tập hết sức để có thể giành được vị trí xuất đạo, cảm thấy thất vọng vì bản thân không thể đạt được điều mong muốn là điều khó tránh khỏi.
"Em đã cố gắng lắm rồi nhưng không thể làm được." Cảnh Thiên ngăn không cho bản thân khóc, cúi đầu lấy tay áo lau mạnh khóe mắt "Tại sao bài chủ đề lại khó tới vậy cơ chứ?"
Cậu nhận lấy khăn giấy từ một staff, mím chặt môi không để cho bất cứ tiếng nấc nào của mình phát ra, cuối cùng cũng quyết định đứng dậy quay về tập luyện. Tập được chừng nửa tiếng thì anh Lưu Tuyển tới giúp cậu chỉnh vài động tác và tìm cách kéo Cảnh Thiên về kí túc xá. Cậu đã nhảy liên tục suốt hơn hai mươi tiếng qua rồi, nếu không cưỡng ép trở về thì Lưu Tuyển dám chắc cậu sẽ thức tới khi đôi mắt của bản thân không khác gì gấu trúc mất.
"Vẫn chưa về sao?" Lưu Tuyển nhìn vào phòng tập vẫn sáng đèn, trong đó có ba người đang dọn đồ.
Dương Dương Dương vẫy tay với hai người, mồ hôi chảy thành từng giọt lớn ở hai bên thái dương "Bây giờ bọn em mới về. Diệc Hàng vừa giúp bọn em sửa lại vài động tác." Cậu đảo mắt nhìn sang người anh cùng công ty với mình rồi nói nhỏ "Thực ra em nghĩ mình nên tập luyện thêm, nhưng mà anh ấy đang bị cảm nhẹ, nếu bọn em mà không chịu nghỉ thì anh ấy cũng sẽ ở lại đây nên là đành phải về kí túc xá nghỉ thôi."
"Ồ. Cứng đầu y như Cảnh Thiên vậy." Lưu Tuyển bất giác nói ra một câu khiến Dư Cảnh Thiên giật mình phản bác "Em không có cứng đầu."
"Ừ, vậy nếu anh không kéo em về thì em định tập đến khi nào? Tính chiếm danh hiệu người ngủ gục ở phòng tập nhiều nhất với La Nhất Châu à?"
"Vậy là giống Tôn Diệc Hàng rồi, anh ấy tập như thể đây là lần cuố-."
"Anh không có cứng đầu, Tiểu Dương." Tôn Diệc Hàng từ lúc nào đã đứng phía sau Dương Dương ngắt lời, hai mắt nheo lại nhìn đứa em của mình "Hở ra một chút là đi nói xấu anh thế à?"
"Em đâu có nói xấu, lúc nào cũng thế, không phải anh vẫn luôn điên cuồng tập nhảy à?"
"Có lý do cả mà." Tôn Diệc Hàng lảng đi, thở dài một hơi "Phải cố gắng mới lên được lớp A chứ."
"Không có nghĩa là anh được bỏ mặc sức khỏe của mình thế chứ."
"Chịu thôi, điều này xứng đáng mà." Anh cười nhẹ, ánh mắt như có như không quét qua Dư Cảnh Thiên rồi hạ giọng "Hơn nữa anh đã hứa với một người rằng sẽ gặp lại nhau ở lớp A rồi."
"Anh nói gì cơ?"
"Về thôi. Sáng còn phải tới phòng tập sớm nữa." Diệc Hàng lắc đầu, kéo tay Dương Dương rồi vẫy tay chào Lưu Tuyển "Em về trước đây, hai người đi cẩn thận nhé."
Lưu Tuyển quay đầu nhìn Cảnh Thiên thì thấy cậu ngẩn người "Sao vậy?"
"Không có gì ạ. Đi thôi anh." Dư Cảnh Thiên lắc đầu, đẩy vai anh về phía trước "Em bắt đầu buồn ngủ rồi, không về sớm thì mai em ngủ quên mất."
Người anh lớn hơn nhún vai xoay người đi trước, bỏ lỡ cảnh khóe môi của cậu kéo lên thành một nụ cười cong cong "Còn phải cố gắng để ở lại lớp A chào đón người nào đó đến thực hiện lời hứa chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com