6
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, một lần nữa các thực tập sinh được tập trung lại ở hội trường lớn để đánh giá xếp loại lớp lần hai.
Dư Cảnh Thiên quay đầu nhìn Từ Tân Trì đứng cạnh Ngạn Hy ở phía sau, thở dài một cái.
Lại nhìn sang phía Đường Cửu Châu đang cùng La Nhất Châu nghịch tóc Tôn Oánh Hạo, vài giây sau đã chuyển sang trêu đùa với Thường Hoa Sâm liền thở dài thêm cái thứ hai.
Rồi nhìn tiếp sang bên phía anh Lưu Tuyển...
"Đừng có mà thở dài nữa, y như ông cụ non. Anh cũng sắp bị em thổi bay đi rồi đấy." Lưu Tuyển vẫn chăm chú nhìn PD ở phía trên sân khấu "Yên tâm đi, vẫn được ở lại lớp A thôi."
"Em..." Dư Cảnh Thiên đang định nói gì đó thì Lý Vũ Xuân ở phía trên đã nhắc tới những nhóm có cả hai thực tập sinh đều đạt xếp loại A. Cậu mím môi, hai tay bắt đầu xoắn lấy nhau khi cô gọi tên mình bước lên "Em mong là thế."
"Nào, mọi người chắc cũng đoán được nhóm có cơ hội đạt hạng A tiếp theo là ai đúng chứ?" PD cầm trên tay phiếu đánh giá của vài thực tập sinh, hướng mắt về phía trái "Xin mời nhóm của Tôn Diệc Hàng và Liên Hoài Vĩ nào."
Dư Cảnh Thiên giật thót khi Tôn Diệc Hàng đứng kế bên mình.
☆
"Anh đã nói là sẽ ổn thôi mà em không tin." Lưu Tuyển lúc này đã cùng cậu quay lại phía dưới sân khấu, khoác lên mình chiếc áo cùng màu lớp A với cậu "Nhìn này, cả hai chúng ta đều đạt lớp A luôn."
"Thực tập sinh này là người đầu tiên nhận được đánh giá A từ tất cả các huấn luyện viên." Lý Vũ Xuân cười nhẹ, gương mặt hoàn toàn khó mà đoán được "Tôn Diệc Hàng, em nghĩ người ấy là ai?"
Anh im lặng một lúc, sắp xếp lại câu từ trong đầu rồi mới trả lời "Em không biết... Dù sao thì hẳn đó cũng là một người đã cố gắng rất nhiều ạ."
"Em có mong người ấy sẽ là mình không?"
Nói không thì chắc chắn là nói dối.
Tôn Diệc Hàng chầm chậm gật đầu.
"Được rồi, hai bạn có thể xem đánh giá lớp của mình."
Có trời mới biết Tôn Diệc Hàng đã thay lại đồng phục như thế nào với trạng thái lâng lâng vui sướng và mơ hồ này. Anh cứ ngẩn người ra cho tới tận khi Liên Hoài Vĩ vỗ vai một cái nhắc nhở "Đừng có ngẩn người ra như thế, lên hình trông ngốc lắm."
"Em...." Diệc Hàng tỉnh lại từ cơn mơ, hai tay đang khua khua định chống chế gì đó thì nhìn lên phía trước thấy một bóng lưng quen thuộc liền giật mình, im bặt.
Sao Liên Hoài Vĩ lại kéo mình đứng chỗ này?
Sao phía trước lại là Dư Cảnh Thiên?
Sao nhìn từ phía sau em ấy cũng đẹp đến như vậy cơ chứ?
"Này!" Hoài Vĩ lại bắt đầu càm ràm về việc cậu không chú tâm, bàn tay đặt trên vai lại vỗ mạnh xuống một cái "Tôn.Diệc.Hàng. Nghe anh nói gì không đấy?"
Dư Cảnh Thiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người phía sau, quay lại thấy anh đang ngẩn người trong chiếc áo đồng phục màu hồng liền cười tươi như hoa xuân "Chúng ta đều đã thực hiện được lời hứa rồi này."
Tim Tôn Diệc Hàng đánh thịch một cái.
Để nhắc nhở mọi người một chút thì anh chỉ đang rơi vào trạng thái đứng hình tạm thời thôi, không phải ngủ gật trong tư thế đứng luôn đâu.
"Ồ, ai đó hãy nói với anh rằng không phải Tôn Diệc Hàng lạnh lùng có tiếng đang đỏ mặt đi?" Liên Hoài Vĩ bày ra vẻ mặt hóng chuyện "Được lên lớp A vui quá hả? Thực hiện lời hứa gì đó? Dù sao thì cũng hơi lộ liễu đấy."
"Em có làm gì đâu?"
"Được rồi, sao cũng được." Hoài Vĩ giơ tay đầu hàng "Một thông điệp từ vũ trụ gửi tới anh rằng nếu người của Nguyên Tế Họa chống chế thì anh nên từ chối phản bác."
"Anh lại tào lao cái gì vậy?"
"Anh không tào lao, em mới là kẻ khiến cho mối quan hệ của chúng ta tào lao."
"Đừng có mà đổ lỗi cho em."
"Còn em cũng đừng làm anh nóng." Liên Hoài Vĩ bắt đầu công cuộc tranh cãi thường nhật với bạn cùng nhóm của mình "Nóng là anh sẽ bật quạt đấy."
Lưu Tuyển đang định nói gì đó với Liên Hoài Vĩ thì vô tình nghe được cuộc cãi vã(?) đầy ngớ ngẩn của hai người này, sau đó không nhanh không chậm mà im lặng quay lên, vỗ vỗ cánh tay Cảnh Thiên không cần bận tâm.
☆
Sự việc xảy ra sau đó nói dài thì cũng không phải dài, nói ngắn cũng tuyệt đối không phải ngắn, thực tế lại còn mang theo biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của các thực tập sinh. Tóm gọn lại thì chắc cũng chỉ vài ba dòng, việc đầu tiên cụ thể là lớp A tranh vị trí center bài chủ đề, La Nhất Châu thành công trở thành người được chọn nhiều nhất, hơn vị trí số hai là Dư Cảnh Thiên hai phiếu.
Trong lòng cậu chắc đã bắt đầu nảy sinh cảm giác lo sợ cái quá trình bỏ phiếu vote này rồi.
Sự kiện thứ hai cũng là việc quan trọng nhất, thanh xuân có bạn 3 thực hiện vòng loại trừ đầu tiên, hơn một trăm người giảm đi một nửa.
Dư Cảnh Thiên ngồi ở hàng ghế giữa trường quay, hai tay đặt lên đầu gối, khớp ngón tay khẽ co lại.
"Bây giờ chúng ta sẽ tiến tới với top 9 được chứ?" Lý Vũ Xuân đứng trên sân khấu bao lâu nay cũng không khỏi cảm thấy nặng nề khi nhìn những gương mặt phía dưới. Gần bảy mươi người, có đi có ở đồng loạt dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô hít sâu, chầm chậm nói ra những cái tên đầu tiên của top 9.
Tôn Diệc Hàng hạng 7.
Dư Cảnh Thiên vượt qua tất cả, một bước tiến tới hạng cao nhất.
Sau khi rời khỏi trường quay, tối đến Tôn Diệc Hàng thu dọn ít đồ giúp Dương Dương Dương, mím môi nhìn cậu kéo khóa vali "Thực sự ổn đấy chứ?"
"Em vẫn ổn mà, lần này đi thi đối với em cũng chỉ là thử thách bản thân một lần, vào được vòng trong thì tốt, nếu không coi như có thêm kinh nghiệm."
"Nhưng mà cũng không khỏi tiếc nuối..." Dương Dương nhún vai, hất ngược tóc ra phía sau "Nói chung là vẫn ổn, anh không cần lo lắng quá làm gì."
"Coi như anh hỏi cho có lệ đi."
"Có mà anh nhớ em thì có. Tới lúc không có ai ngồi bên tâm sự thì anh cũng đừng có mà vừa ngồi cọ hạt hạnh đào vừa khóc."
"Dạo này anh không nói gì nên được nước lấn tới đúng không?"
"Được rồi, em xin lỗi." Dương Dương cười cầu hòa, hai tay đẩy vai anh "Thôi được rồi, anh muốn đi đâu thì cứ đi đi, em tự lo được mà."
Tôn Diệc Hàng không nói gì nữa, ậm ừ trong cuống họng rồi một mình đi lên sân thượng.
"Dư Cảnh Thiên?" Anh nhìn bóng lưng của người phía trước, chiếc áo phông trắng và mái tóc nâu đỏ bị gió thổi hơi rối. Tới khi cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình mà quay ra sau thì anh mới xác nhận mình đúng, chậm rãi đi đến gần Cảnh Thiên "Anh không nghĩ là em cũng ở đây đấy."
"Em muốn hóng gió. Bên trong ngột ngạt quá." Cậu đưa tay lên cào cào lại tóc cho vào nếp, nghiêng đầu nhìn anh "Anh không giúp Dương Dương dọn đồ à?"
"Thằng bé làm xong rồi, đồ đạc cũng không có gì quá nhiều. Nó nói anh có việc gì thì làm đi, không cần lo cho nó quá làm gì." Diệc Hàng ngẩng mặt nhìn lên, im lặng một lúc rồi nói tiếp "Trời hôm nay không có sao nhỉ?"
Gần đây thời tiết không mưa tuyết thì cũng âm u, rõ ràng không thể nào nhìn thấy sao trời được.
"Anh sẽ được ra mắt nhỉ?" Anh nói một câu nhẹ tênh nhưng đủ làm cho cậu giật mình "Mặc dù vị trí của anh hiện tại là thứ nhiều người mong ước nhưng mà...."
"Tiểu Thiên, anh không dám chắc." Cậu quay sang nhìn anh, chân mày khẽ chau lại "Quá nhiều người tài giỏi, nếu anh lỡ một nhịp thì sẽ bị đẩy xuống mất."
"Anh làm được. Nghe em này..." Cảnh Thiên lắc đầu, quay lưng lại với lan can để có thể nhìn rõ mặt người con trai kia "Chỉ cần nhìn về phía trước thôi. Mọi thứ vẫn sẽ ổn nếu như anh tiếp tục giữ vững phong độ này. Hơn nữa anh biết mà, Dương Dương sẽ không cảm thấy an tâm quay lại công ty khi anh thế này đâu."
Gió đêm thổi rối tóc của hai người, làm mắt của anh có chút cay cay.
"Anh đã thành công lên được lớp A rồi, vòng loại trừ đầu tiên cũng lọt top, còn gì có thể đẩy anh xuống nữa sao? Với khả năng của anh?" Tôn Diệc Hàng thừa biết cậu đang cố gắng an ủi mình "Nếu không thì chúng ra sẽ lập một lời hứa nữa, được chứ?"
"Gì cơ?"
"Cùng nhau xuất đạo. Từ hẹn gặp lại ở lớp A thành cùng nhau nhau xuất đạo." Cậu đưa ngón tay út ra trước mặt anh "Hứa nhé?"
Bàn tay của cậu vẫn đang chờ, Tôn Diệc Hàng chần chừ một lúc.
"Anh..." Anh mím môi một lúc, sau đó quyết định đưa tay ra móc lấy ngón út của Dư Cảnh Thiên "Được rồi, có gì để sợ đâu cơ chứ."
Dư Cảnh Thiên mỉm cười nhìn anh, ngón tay lắc qua lắc lại như trẻ con, chất giọng hơi dinh dính của cậu bất chợt làm anh cảm thấy ngọt tới tận tim "Anh hứa rồi đấy nhé!"
Sân thượng, buổi đêm, gió xuân thổi từng cơn.
Một lời đã định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com