Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Chớp mắt một cái đã bắt đầu đợt vote thứ hai, đồng thời cũng là lúc màn công diễn tiếp theo được chuẩn bị. Vẫn như mọi năm trước, người xếp hạng cao nhất sẽ là người đầu tiên được chọn nhóm. Dư Cảnh Thiên hớn hở chạy đi, chẳng lâu sau cánh cửa phòng Okay được đẩy ra. Cậu ngó nghiêng hồi lâu, tới khi thấy tiếng động truyền đến từ cửa mới giật mình vội vã chạy đi trốn sau tấm rèm cửa. Dám chắc anh Lương Sâm cũng sẽ chọn Okay, vừa rồi khi ngồi nghe qua từng bản demo của các bài được diễn anh ấy cũng đã nói bản thân mình muốn chọn bài này.

Ủa mà khoan, vậy là hạng nhất với hạng nhì đấu nhau sao?

Năm mươi tám gương mặt ở trường quay theo dõi hai người qua màn hình, gương mặt chuẩn bài người qua đường hóng chuyện.

Thì thôi, hạng nào mà chẳng là đấu nhau.

Dư Cảnh Thiên phẩy tay, bắt đầu công cuộc kéo người về đội của mình.

Người đầu tiên cậu quyết định mời về nhóm, không biết có phải là may mắn với cậu hay không vừa vặn là Tôn Diệc Hàng.

Đường Cửu Châu cùng Lý Tuấn Hào ở team Stop Sugar, nghe thấy cái tên này liền trầm trồ. Cửu Châu tặc lưỡi nhận xét một câu "Tôn Diệc Hàng sẽ không về đội của chúng ta đâu, chắc cậu ấy sẽ tới History đấy."

Lý Tuấn Hào nghe xong, đảo mắt một cái rồi giơ tay chọn.

Được rồi, coi như Đường Cửu Châu chưa từng nói gì đi.

Tôn Diệc Hàng hai chọn, một Dư Cảnh Thiên, một Lý Tuấn Hào. Nếu như chỉ một người chọn thì có thể bỏ qua không nói làm gì, nhưng đã từ hai trở lên thì chắc chắn đạo diễn sẽ lại bày ra phân đoạn nói mấy lời tâm tình để thuyết phục người kia về chung nhóm với mình.

"Tôn Diệc Hàng..." Dư Cảnh Thiên cầm mic đứng trước camera, bối rối vẫy tay với anh "Ừm... Thực ra thì ngay từ sân khấu đầu tiên, em vẫn luôn muốn được cùng nhóm với anh một lần."

Thảo Ngư vô thưởng vô phạt ngồi trên trường quay ồ lên một tiếng.

"Vậy nên nếu anh muốn tới với nhóm Okay của bọn em, chắc chắn em sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu."

Không chịu thiệt, ý cậu thế nào nghĩa là không chịu thiệt?

Dư Cảnh Thiên trong màn hình mím môi mong chờ, bên kia Tôn Diệc Hàng vừa vỗ tay vừa suy nghĩ.

Anh rời khỏi trường quay lớn, tung tăng chạy dọc hành lang, dám chắc rằng nếu như cậu nhìn thấy cảnh này sẽ hốt hoảng mà giữ anh lại vì sợ anh lại vấp ngã. Tôn Diệc Hàng một mạch tới cửa phòng team Okay, hét vọng vào trong "Dư Cảnh Thiên!"

Dư Cảnh Thiên nép mình vào sát tường, hồi hộp đợi cánh cửa bị đẩy ra.

"Xin lỗi."

Cửa thì vẫn đóng chặt nhưng hai từ kia lại như sét đánh ngang tai xuyên qua cửa mà đánh ngã Dư Cảnh Thiên, nói xong Tôn Diệc Hàng liền co chân chạy biến về nhóm History.

Cậu quay phải nhìn cánh cửa im lìm, quay đầu sang trái thấy anh Lương Sâm cười tới gập cả bụng, mếu máo nói với anh quay phim "Nước mắt em rơi đầy cả mặt rồi."






Dư Cảnh Thiên vẫn tỏ vẻ điềm nhiên quay đi tìm cách lôi kéo thầy Lưu Tuyển về đội của mình nhưng trong lòng không khỏi có chút khúc mắc.

Anh ấy thực sự không muốn cùng nhóm với mình một lần nào sao?

Hay là cái thiên kiếp được định ra làm đối thủ lớn quá nên có muốn cũng không thể xoay chuyển được?

Hàng tá câu hỏi tự vấn cứ chồng chất lên nhau khiến Dư Cảnh Thiên từ "cảm thấy buồn bã một xíu" vì anh không chấp nhận lời mời chung nhóm của mình thành "cảm thấy khúc mắc trong lòng nhiều xíu", kết cục thành ra mấy ngày nay Tôn Diệc Hàng có thế nào cũng không thể bắt chuyện được với cậu.

Không phải do cậu trẻ con, là do khúc mắc không thể giải đáp ngăn cậu lại.

Cho dù là Tôn Diệc Hàng có cố ý ngồi cùng bàn ăn với cậu trong giờ nghỉ trưa hay đứng đợi ở dưới sảnh kí túc xá để giả vờ tỏ ra trùng hợp rồi cùng cậu tới phòng tập thì Dư Cảnh Thiên vẫn ngó lơ anh, nói gì cũng ậm ừ cho qua chuyện.

Tôn Diệc Hàng chống cằm ngẫm nghĩ, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

Nhìn biểu hiện của cậu thì có vẻ như là anh sai, nhưng sai ở đâu thì cậu không có nói và anh thì cũng chẳng đủ khả năng tinh tế để nhận ra mình đã làm sai ở chỗ nào.

"Anh, dạo gần đây tính khi em thất thường à?" Diệc Hàng vừa thức dậy sau giấc ngủ mệt nhoài ở phòng tập, mở mắt ra liền thấy Thảo Ngư đang nằm bên cạnh. Nhận được cái lắc đầu của anh lớn, Diệc Hàng trầm tư một lúc rồi mới nói tiếp "Hay là em đắc tội gì với mọi người?"

"Cũng không có."

"Vậy gần đây em có làm gì sai không?"

"Không luôn."

Không sai thế sao đồ cún lớn kia lại bày ra vẻ giận dỗi mình?

"Đừng có nghĩ nhiều, em làm tốt rồi." Thảo Ngư nhún vai, mắt nhìn bóng đèn trên trần nhà "Hết phải chạy lịch quay lại sang tập luyện với cường độ lớn như thế thì em sai cái gì chứ? Có sai cũng là anh sai vì chẳng giúp được gì nhiều cho em."

"Thực ra thì...." Diệc Hàng hít sâu một hơi "À thôi."

Thảo Ngư quay sang nhìn anh, thấy Diệc Hàng không có ý gì là muốn nói nên cũng chẳng gặng hỏi thêm.




Tình trạng kì cục ấy cứ tiếp diễn cho tới tận khi màn công diễn thứ hai hoàn thành.

"Hôm nay Cửu Châu đi làm một mình hả?" Ngạn Hy bất thình lình xuất hiện bên cạnh, thành công khiến cho Diệc Hàng trở nên bé nhỏ tới khó tin khi bị kẹp giữa anh và Từ Tân Trì. Một tay Ngạn Hy khoác lấy vai Tôn Diệc Hàng, tay kia chọc chọc lưng Đường Cửu Châu đi phía trước "Lại còn đi sớm nữa, đúng là chuyện hiếm có."

"Thôi đi, lúc nào em chẳng chăm chỉ." Cửu Châu bĩu môi, chuyển túi xách sang tay bên kia "Với hôm nay La Nhất Châu bay đến Hàng Châu quay show từ sớm rồi, mấy người cùng phòng chiều mới có tiết nên em đi trước."

"Hàng Châu ấy hả?" Ngạn Hy đảo mắt nghĩ lại, đúng là hôm nay có 7 người đi quay show thật.

"Đúng rồi, sáng nay em đi ra ngoài thấy Cảnh Thiên sấp sấp ngửa ngửa chạy về kí túc xá, lúc đấy mới tập xong cũng là 5 giờ sáng. Vừa về được một lúc thì lại thấy cậu ấy xếp đồ đi luôn ra sân bay, hình như còn chẳng kịp chợp mắt nữa." Tân Trì im lặng nãy giờ mới lên tiếng, giọng nói còn hạ xuống tỏ vẻ bí mật "Nhưng mà em vừa nghe lén được từ mấy staff, hình như vé máy bay của cậu ấy bị hủy."

Tôn Diệc Hàng hơi khựng lại một chút.

"Gì cơ?" Đường Cửu Châu khẽ hỏi lại "Sao lại bị hủy?"

"Antifan làm hay gì đấy, em cũng nghe được sơ qua nên không dám chắc." Người cao hơn nhíu mi, chậm rãi trả lời Cửu Châu "Sau đó phải ngồi chờ ở sân bay, còn phần vé và lịch quay thế nào thì chẳng rõ."

"Hôm qua hơn 1 giờ sáng Nhất Châu đã về rồi mà vẫn còn mệt tới mức không nhấc nổi tay, Tiểu Thiên tập đến 5 giờ thì chịu sao nổi cảnh chen chúc ở sân bay được?"

"Không biết giờ thế nào rồi." Từ Tân Trì thở dài "Cậu ấy đã chuẩn bị cho show ấy kĩ tới vậy, ai ngờ vừa đặt chân ra khỏi Đại Xưởng đã phải chịu oan ức cơ chứ."

"Nghĩ cũng thấy mệt." Ngạn Hy vỗ trán, quay sang hỏi Tôn Diệc Hàng "Tiểu Hàng ra mắt cũng lâu rồi chắc cũng biết sơ sơ về mấy chuyện kiểu đấy nhỉ? Tệ lắm đúng không?"

Tôn Diệc Hàng đã ra mắt được bốn năm, hơn ai hết anh tự hiểu rõ được vấn đề này. Antifan không vừa lòng với mọi thứ mình làm, fan tư sinh thì soi mói đời tư quá mức, bước trước bước sau đều phải dè chừng. Lần này Dư Cảnh Thiên còn phải chờ ở sân bay mấy tiếng với trạng thái mệt mỏi và một bên chân bị thương từ trước như vậy hẳn là chịu không ít vất vả.

Anh bất chợt nhăn trán khi tưởng tượng ra cảnh ấy, thực sự chỉ có thể dùng hai chữ mà hình dung.

"Rất tệ."










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com