Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Con Rồng đó bị điên

Mặc dù rất phản đối câu nói "em là của ta" đầy tính mập mờ của con rồng mắt tím kia, nhưng Michael không phủ nhận, theo một cách nào đó, hắn đã đạt được nguyện vọng lớn nhất khi đột nhiên bị quăng vào thế giới này: tìm được cái gì đó để ăn. 

Michael đầy thoả mãn nhìn đống hoa quả đủ sắc màu bày ngăn nắp trên chiếc bàn đá xanh ngọc bích trong suốt và chiếc ly màu bạc chứa đầy thứ nước ngọt lịm màu hồng nhạt, toả hương vị như dâu tây. Nếu như không có gã trai to lớn mắt tím đang ngồi mân mê những ngón tay hắn ở bên cạnh, thì thế giới này thật hoàn hảo biết bao. Michael len lén muốn rút bàn tay ra, thì bị một lực mạnh kéo lại, khiến hắn đau đến hít một hơi. Michael bực bội nhìn sang, lại chạm ngay vào một đôi mắt tím phụng phịu, giống như hành động rút tay ra mà hắn vừa làm là vô cùng tàn ác, không thể tha thứ. Michael chột dạ, hắn chuyển hướng nhìn, cố gắng làm lơ cảm giác ấm nóng dưới lòng bàn tay, bốc một chùm quả màu đen bóng cho vào miệng. 

Ngọt lịm. 

Michael không biết vì sao tất cả những thứ quả Brandon mang về cho hắn đều có chung một vị dịu dàng rất ngọt ngào, phù hợp với sở thích của hắn. Vị chocolate thanh ngọt hay vị dâu tây quyến rũ đều khớp khẩu vị đến ngỡ ngàng. Khi Michael hỏi Brandon, hắn chỉ cười. Đó là một nụ cười khó hiểu, vừa chua xót, vừa hạnh phúc. Thật lâu sau, khi Michael đã quên mất, Brandon mới lẩm bẩm một mình, chẳng biết có phải nói với mình hay không. Âm thanh của Brandon rất nhỏ, không mang hơi thở một con rồng to lớn hung hãn, tựa như lời tự giễu, lại giống như tiếng tâm tình.

"Ngắm em hàng ngàn năm, có cái gì ta không biết về em đâu!"

Michael nhìn Brandon. Những sợi tóc đen của hắn rũ xuống, đôi mắt tím sóng sánh những tia sáng long lanh. Michael thầm nghĩ, đồ thần kinh, ai quen biết ngươi hàng ngàn năm cơ chứ. Nếu đây là một câu tán tỉnh, thì xin lỗi, nó lỗi thời hàng ngàn năm rồi. Và có quái dị không, khi một con rồng đực buông lời sàm sỡ với một thằng con trai đây?

Brandon ít khi ra ngoài. Hắn thường lười biếng nằm trên đống vàng bạc của mình, kéo theo Michael bên cạnh mà sờ nắn vuốt ve. Michael bắt đầu hiểu về giới hạn của con Rồng này. Hắn sẽ vui lòng chiều theo ý của Michael, miễn là khoảng cách của hai người không kéo giãn quá xa. Hắn không thích gọi tên Michael, mà thay bằng một tiếng "em" ngân dài vô cùng mập mờ, nhưng lại mê mẩn mỗi khi Michael gọi hắn "Brandon". Rất nhiều lần, Michael cảm giác Brandon cố tình không lên tiếng, để hắn phải lặp lại nhiều lần. Và ngay khi Michael sắp sửa mất hết kiên nhẫn, con rồng gian xảo ấy sẽ ngọt ngấy mà trả lời:

"Ta ở đây."

Brandon thường hay nhìn Michael đến ngẩn người. Đôi khi, hắn khiến Michael giật thót bởi những cái ôm chầm đột ngột. Brandon gom những thứ kỳ trân dị bảo sáng lấp lánh của hắn vào một góc, chỉ vào chúng đầy kiêu hãnh và nói.

"Nhìn xem, mấy thứ này giờ là của em."

"Em có vui không?"

Hắn hỏi bằng vẻ mặt sáng bừng, đầy hy vọng, bất chấp những cái bĩu môi khinh miệt của Michael.

Brandon không biết kiếm đâu ra một bộ quần áo, kiểu dáng gần giống như y phục Châu Âu thời trung cổ. Chiếc áo khoác dài bên ngoài màu trắng bạc, thêu hoạ tiết nhẹ nhàng bằng chỉ vàng, vô cùng tinh xảo. Bên trong còn có chiếc áo bó sát người và chiếc quần cũng bó sát chân màu trắng, chất vải thượng hạng, kết hợp một chiếc thắt lưng màu da bò. Brandon hoá lại hình dạng rồng, hất Michael lên lưng, bay qua mấy ngọn núi, rồi hạ cánh xuống cạnh một khu hồ nước khuất bóng sau những rặng cây xanh rì. Brandon đặt y phục lên hòn đá lớn sát bên cạnh mép hồ, hắn chỉ xuống mặt hồ xanh trong vắt.

"Nước ở đây an toàn. Và ấm áp nữa."

Brandon không nói tiếp, nhưng Michael hiểu ý hắn. Hắn nhìn xuống bộ quần áo lấm lem đã biến màu của mình, cùng vài vết bùn đất lấm tấm trên gấu áo. Bốn ngày không tắm, lăn lộn trong rừng, hắn còn sạch sẽ được mới là lạ. Michael không tranh cãi nhiều, hắn bắt đầu cởi từng cúc áo. Khi chuẩn bị cởi chiếc áo sơ mi trên người ra, hắn mới phát hiện ra có gì không ổn. Brandon đứng đó, tựa người vào chiếc cây lớn, ánh mắt lấp lánh, không có vẻ gì muốn rời đi.

"Brandon, sao anh vẫn còn ở đây?"

Brandon nhún vai, gương mặt hắn bình thản, như đang hỏi vì sao hắn không thể.

"Tôi đang muốn tắm." – Michael thông báo, đầy ý đuổi khách.

"Em tắm đi" – Brandon cười khẽ.

"Tôi tắm, anh ở đó làm gì?"

"Ngắm em." – Brandon nói, hai tay khoanh trước ngực, giống như đây chính là công việc đứng đắn và nghiêm túc nhất cuộc đời. Michael rút một chiếc giày khỏi chân, ném thẳng về phía Brandon.

Thần kinh.

Hắn chẳng màng nữa, nhanh chóng lột quần áo. Dù sao đều là con trai, ai không có "cái đó" của ai. Brandon thấy yết hầu khát khô. Michael kéo xuống từng lớp y phục, lộ ra bờ vai trắng nõn, lấp lánh dưới ánh trăng. Cặp chân dài thanh mảnh của hắn chạm ngay sát mép nước. Ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ, ánh lên đường vân da mượt mà của Michael, gợi cảm đòi mạng. Ngay khi Michael kéo xuống mảnh vải cuối cùng, lộ ra toàn bộ thân hình thon dài mảnh khảnh, Brandon bỗng nhiên xoay người, quay lưng lại phía mặt hồ. Giọng hắn không giấu được tiếng thở dồn dập, tố cáo tâm trạng kích động của hắn vào lúc này.

"May mắn cho em đấy." – Hắn lầm bầm – "Tha cho em một lần."

Nói rồi, hắn nện bước, kẽo giãn khoảng cách, cho đến khi thân hình hắn chỉ còn là một chấm nhỏ, lẩn khuất sau tầng tầng bụi cây. Michael không hiểu được mạch não gấp khúc của rồng, hắn nhún vai, chậm rãi bước xuống mặt nước.

Brandon đứng giữa một chiếc cổng vòm bằng đá, không quá xa khu hồ nước, nhưng đảm bảo với khoảng cách này Michael sẽ không nghe được bất cứ tiếng động nào. Gương mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, cùng kẻ ngả ngớn lúc nãy không giống như một người. Từng dòng không khí xung quanh Brandon rung động, cho dù hắn không hề phát ra một âm thanh nào. Đó là tiếng rồng ngâm trong câm lặng, giống như lời cảnh cáo mãnh liệt nhất của Long tộc đến kẻ thù. Có cái gì đó bị đẩy bật lại, những sợi lông vũ trắng bỗng chốc bay đầy trời. Brandon cười gằn, giọng nói của hắn đè thấp, đầy vẻ doạ dẫm.

"Biến đi, Thiên tộc. Đây là lãnh địa của Rồng."

Thanh niên tóc bạch kim lơ lửng trên bầu trời. Đôi mắt xanh biển của hắn nheo lại, kết hợp với những đường nét sắc lẻm trên gương mặt, tạo cảm giác lạnh lẽo đến tận xương. Hắn tựa như không quan tâm đến lời cảnh báo của Brandon, đập cánh muốn bay về phía trước. Brandon giận quá hoá cười. Những chiếc vảy bạc của hắn trồi lên, sừng và đuôi hoá dài ra, và kích thước của hắn bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Khi phần da xù xì của rồng bao bọc hoàn tất toàn cơ thể, Brandon há miệng, khạc ra một quả cầu lửa màu xanh rực, ngùn ngụt cháy bay về phía Thiên tộc mắt xanh. Chàng trai tóc bạch kim đảo đôi cánh, trong gang tấc tránh đi quả cầu lửa, một góc áo thêu chỉ vàng xám đen, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Một mảnh lạnh nhạt.

"Brandon. Có hơi thở của Thiên tộc ở chỗ ngươi."

Tiếng nói của chàng trong vắt, như băng tuyết trên đỉnh núi. Brandon khò khè thở ra từng đợt khói trắng, hắn đáp lại bằng chất giọng trầm thấp, không giấu được vẻ miệt thị.

"Gabriel, ngươi đang nói mê sảng? Ngươi cho là Brandon ta sẽ chứa chấp một con chim ở địa bàn của mình sao?"

Gabriel trầm mặc. Đôi mắt xanh thẳm của hắn nhìn xoáy vào Brandon, đánh giá xem lời hắn nói có bao nhiêu phần là thật. Một lúc lâu sau, hắn quay người, bay ra khỏi ranh giới của chiếc cổng đá xám. Không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng ngoảnh đầu, mái tóc màu bạc bay bay trong gió, hệt như những sợi kim loại óng ánh.

"Hắn về sao?"

Câu hỏi của hắn chẳng đầu chẳng cuối nhưng Brandon nghe là hiểu ngay. Hắn hừ mũi, không muốn trả lời. Brandon chẳng ưa một ai trong Thiên tộc, mà thiên sứ trưởng Gabriel là kẻ hắn ghét nhất. Không chỉ vì vẻ mặt cứng đơ đầy giả tạo của hắn, mà còn vì chuyện năm đó...

Vậy mà hắn còn mặt mũi hỏi Brandon về người ấy sao?

Brandon thở phì phò, trầm thấp ngâm thêm một tiếng, ý muốn đuổi khách. Gabriel cũng không chần chờ nữa. Hắn giương đôi cánh lớn trắng muốt, bay vút lên trời cao.

Khi Brandon quay trở lại phía hồ, Michael đã tắm xong. Mái tóc vàng của hắn còn ướt, lấp lánh dưới ánh trăng bạc. Bộ quần áo, bằng cách nào đó, cực kỳ vừa vặn với vóc dáng của Michael, và chiếc thắt lưng chính là điểm nhấn làm nổi bật lên dáng người mảnh khảnh của hắn. Brandon không tiếng động tiến lại gần. Hắn ôm lấy Michael từ phía sau, làm Michael giật mình, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đá.

"Thần kinh." – Michael không lưu tình mà mắng.

Brandon chẳng nói gì, chỉ cười. Trên cơ thể Michael có một mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi lá trà, làm người ta yên tâm. Brandon thấy cơn phẫn nộ của mình dần tắt.

Chỉ cần hắn ở đây.

Brandon gạt đi mấy lọn tóc ướt dầm dề trên vai áo của Michael.

"Em muốn quay về chưa?"

Michael gật đầu. Hắn đã xong xuôi, còn ở lại đây làm gì. Dù sao hắn cũng chẳng thể chạy đi đâu được, giữa bốn bề là vách núi dựng đứng này.

"Ôm chặt ta đi."

Brandon nói, rồi từ phía sau lưng hắn mọc ra đôi cánh, kéo cả hai bay vút lên cao. Michael theo quán tính, ôm chặt lấy cổ Brandon, tránh cho mình rơi xuống đất tan xác, không quên chửi thề mấy tiếng. Brandon cảm nhận hơi thở nóng ấm của Michael, cười trầm thấp.

Hắn đã trở về.

Tuyệt vời hơn nữa, giờ hắn không còn là Thiên tộc.

Và tuyệt vời nhất là, giờ hắn là của ta.

Trở về hang động của mình, Brandon đặt lên mái tóc rực rỡ của Michael một chiếc vương miện nạm đá quý xa hoa. Hắn gom góp một đống vàng thỏi và kim cương, xếp chồng chất xung quanh Michael. Rồng có thói quen thu thập bảo tàng. Những thứ đồ trân quý nhất, nó sẽ gom góp chất tại chỗ ở của mình, ngày ngày nhìn ngắm. Brandon đã tìm thấy thứ quý giá nhất trong kho tàng của mình, vì thế hắn muốn phủng hộ người đó bằng tất cả của cải cả đời hắn tích góp.

"Này, tất cả những thứ này là của em."

Hắn chống hai tay lên cằm, nhìn ngắm Michael trong đống vàng bạc sáng choang. Michael vẻ mặt mông lung. Đôi mắt xanh lục còn mịt mờ, đôi vành tai tiếp xúc với gió lạnh đã hơi ửng đỏ. Brandon cúi đầu, tiếng hắn nói ra rất nhỏ, nhưng Michael vẫn có thể loáng thoáng nghe được. Hắn nói.

"Chỉ cần em là của ta."

Michael không tự chủ được mà đỏ mặt. Hắn cực kỳ xác định mình đã lọt vào tay một con rồng. Tệ hơn nữa, con Rồng đó không những khoẻ mạnh như voi mà còn bị điên.

Ít ra, có một tin tức tốt, nó không thích ăn thịt người, hoặc nó vẫn chưa đói.

Tin tức xấu là, Michael nhận ra nó có thể "ăn" hắn, theo một cách khác.

Và Michael cá là hắn cực kỳ không thích cả hai cách "ăn" này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com