Quyển 3 - Chương 57: Cái gì? Có gian tình?
Vân Phong lập tức xách Nhục Cầu lên, xách nó từ trên đầu Tiểu Hoả lên đế trước mặt mình. Thân thể Nhục Cầu không thoải mái mà lắc lư vài cái, cái đuôi mềm như nhung vỗ vỗ vào mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong không để ý đến nó, chỉ là đôi mắt lại nhìn chuyên chú vào vật nhỏ trước mắt này.
"Đã từng đi qua di tích Vạn Thần?" Vân Phong nghi ngờ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Nhục Cầu gật đầu vài cái, vô cùng uất ức mà nhìn Vân Phong. Lòng Vân Phong đột nhiên nhảy dựng, Diệu Quang ở bên cạnh nhìn Nhục Cầu, đột nhiên nở nụ cười.
"Bản lĩnh của vật nhỏ này xem ra còn nhiều hơn so với ta tưởng tượng."
Vân Phong nói thầm trong lòng, vô cùng ác ý mà lắc lư thân thể của Nhục Cầu, Nhục Cầu bất mãn kêu vài tiếng. Nếu đổi lại là người khác lắc nó như vậy, không chừng miệng của Nhục Cầu đã lập tức nhào qua hỏi thăm rồi.
Đối với Vân Phong Nhục Cầu đều vô cùng dung túng, dung túng cho sự thân cận của nàng, dung túng cho hứng thú ác độc của nàng, thậm chí có lắc lư thân thể của nó như vậy, Nhục Cầu cũng chỉ kháng cự tượng trung vàu cái rồi cũng tuỳ ý Vân Phong.
Vân Phong gương mặt khả ái kia của Nhục Cầu, lại nghĩ đến chuyện gặp vật nhỏ này trong mê vụ sâm lâm, không biết vì cái gì mà nó lại đột nhiên dính vào, lúc hai người mới gặp nhau lần đầu lại làm ra vẻ rất thân quen. Nhưng lúc đối mặt với người khác, Nhục Cầu lại hung dữ đến doạ người. Nhẹ nhàng buông thân thể Nhục Cầu ra, Nhục Cầu lại nhảy lên trên đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng bất đắc dĩ mà liếc đỉnh đầu mình một cái.
"Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại chúng ta đã chiếm được lợi thế trước rồi." Ngao Kim ngồi ở một bên cười vô cùng sảng khoái, tâm tình rất không tệ. Vận khí của nha đầu không tệ, lại có thể có được bản đồ di tích gì đó, thật sự là rất mạnh mẽ.
"Chiếm được thế thượng phong thỉ có chúng ta thì dễ nói rồi, nhưng hiện tại chúng ta lại đi theo nhóm." Khúc Lam Y ở một bên lười nhác nghịch tóc của mình, đôi mắt yêu mị nhìn Ngao Kim, nhàn nhạt mở miệng, lời này chiếm được sự đồng ý của Vân Phong.
Bản đồ này không dễ gì mới lấy được, nếu lão nhân kia thật sự lấy được nhẫn khế ước của mình, như vậy những người khác liền có lợi đến không thể nào nói hơn được nữa. Muốn nhờ vào bản đồ trong tay mình mà giành lợi ích cho bọn họ, Vân Phong còn không phải người cao cả như vậy, huống hồ nhưng người này đến lúc đó cũng không có một chút trợ lực nào cho nàng.
"Tin tức về bản đồ vẫn không nên tiết lộ, sau khi vào di tích Vạn Thần thì tất nhiên sẽ phải bỏ lại bọn hắn ở phía sau. Mục Thanh và Tiêu Tiêu vừa rồi cũng không hẳn đã tin lời ta nói, hai kẻ kia cũng không phải kẻ dễ lừa gạt."
Những người khác đều gật gật đầu, lúc này đột nhiên có người gõ cửa, Vân Phong cau mày hỏi một câu: "Ai?"
Giọng của Mộc Anh Hoa truyền từ ngoài cửa vào: "Vân Phong, ra dùng cơm chung đi."
Vân Phong cúi đầu đáp lại một tiếng, thời gian đi thăm dò di tích chỉ còn vài ngày, mấy ngày nay vẫn nên hoà hợp một chút, dù sao bản thân mình vẫn là trọng tâm: "Được, biết rồi."
Tiếng bước chân của Mộc Anh Hoa dần xa. Vân Phong cười cười với Ngao Kim và Khúc Lam Y: "Đi ăn một chút gì đi."
Khúc Lam Y đứng dậy ngay lập tức, thân thể lại dán sang đây. Ngao Kim cười ha ha: "Nha đầu, ta sẽ không ăn đồ ăn của nhân loại của các ngươi, quá khó ăn! Ta về phòng trước, ngươi đi với nàng đi."
Ngao Kim nói xong liền đẩy cửa ra ngoài. Khoé môi Vân Phong bất đắc dĩ giật nhẹ, xoay đầu nhìn Tiểu Hỏa và Lam Dực, hai tên này tất nhiên cũng không cần rồi. Chỉ còn Nhục Cầu thôi.
Như có cảm ứng, hai mắt Nhục Cầu đẫm lệ nhìn Vân Phong. Vân Phong cẩn thận tính toán một chút, lần trước Nhục Cầu được ăn hình như đã cách rất lâu, cũng nên cho nó ăn một cúc khoáng thạch cực phẩm rồi. Cũng may Nhục Cầu không cần phải ăn mỗi ngày như con người, thời gian cách nhau cũng coi như rất dài, khoáng thạch cực phẩm của Vân Phong vẫn đủ để nuôi nó một lúc.
"Chờ ta trở lại." Vân Phong nói một câu với Nhục Cầu, thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng vui vẻ mà kêu vài tiếng, đưa đến một cái liếc mắt khinh thường của Tiểu Hoả.
Vân Phong cười đi ra ngoài với Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cầm tay Vân Phong, Vân Phong sửng sốt, một hơi ấm lại truyền đến từ bên tai: "Quan hệ của chúng ta tốt, tất nhiên là phải như vậy."
Khuôn mặt của Vân Phong bỗng chốc đỏ lên, tên biến thái, nửa nam nửa nữ này! Trong lòng mắng thầm Khúc Lam Y một câu, Vân Phong cũng để mặc hắn lôi kéo mình đến phòng khách.
Bên một cái bàn lớn đã có rất nhiều người ngồi, Mộc Anh Hoa vừa nhìn thấy hai người tới thì lập tức đứng dậy: "Vân Phong, Khúc Lam Y, nhanh tới đây ngồi đi!"
Vân Phong nhìn vị trí, bên cạnh Mộc Anh Hoa có hai chỗ trống, Khúc Lam Y cười cười, kéo Vân Phong qua, đặt mông ngồi ở chỗ bên cạnh Mộc Anh Hoa, kéo Vân Phong ngồi bên cạnh mình. Mộc Anh Hoa nhìn thấy hành động này của Khúc Lam Y, tất nhiên là hiểu sai trong lòng, cho rằng nàng ghen tị, ngoài miệng không khỏi nhếch lên mà cười khẽ, mang vẻ mặt hài lòng mà ngồi xuống.
"Vân Phong, vị bằng hữu kia của ngươi đâu? Sao lại không ra cùng nhau?" Một nam nhân cấp bậc thống lĩnh khác hỏi.
Vân Phong cười cười: "Hắn không đói, không cần chờ hắn đâu."
Những người khác đều cười nhưng không động đũa. Vân Phong nhìn những người này, biết bọn hắn đang chờ nàng nói chuyện. Nàng lại cố ý không mở miệng, hai người bắt đầu ăn.
"Cái này cũng không tệ lắm, nếm thử đi." Khúc Lam Y vừa gắp đồ ăn cho Vân Phong, vừa nói nhỏ, quan hệ của hai người nhìn qua không phải là tốt bình thường.
Mộc Anh Hoa bên cạnh thấy có chút đỏ mắt, hai nữ nhân này đều là tốt nhất, mạnh nhất! Nếu như có thể kết liền cành với bất kì một ai trong số đó mà nói, cả đời này của hắn cũng không phải lo âu rồi.
"Khụ khụ!" Hai vị cường giả cấp bậc vị thống lĩnh có chút xấu hổ mà ho khan vài tiếng, ý bảo bọn họ nói chuyện cần nói. Động tác của Vân Phong và Khúc Lam Y hơi dừng lại, Vân Phong nâng mắt cười: "Có lời muốn nói sao?"
Hai vị cấp bậc thống lĩnh đều thầm thở phào: "Việc thăm dò di tích Vạn Thần hiện giờ, tất nhiên chúng ta sẽ phải đồng tâm hiệp lực. Đội ngũ mười người tất phải có một đội trưởng, giờ mọi người tới đề cử một chút đi."
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt quét lên trên người Vân Phong. Vân Phong tất nhiên đã biết đám người này có ý gì, cũng không bày tỏ sự cự tuyệt ngay lập tức, mà chỉ đặt đũa trong tay xuống.
"Cái gọi là đội trưởng, là người trong bất kì tình huống nào cũng phải có thể đưa ra quyết sách để đội ngũ có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Thân là đội trưởng thực lực là thứ ý, thứ quyết định hàng đầu là đầu óc linh hoạt và phương pháp đối phó."
Vân Phong vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều có vẻ đăm chiêu. Tiếp theo Vân Phong nhìn sang bên cạnh, tầm mắt rơi vào trên người Mộc Anh Hoa: "Không phải là bản thân ta khiêm tốn, mà việc này cần người có tài. Lần thăm dò này rất quan trọng, tất nhiên cũng cần phải tuyển chọn đội trưởng cho tốt. Bản thân ta đề cử, là Mộc Anh Hoa."
Tầm mắt mọi người lại quét lên người Mộc Anh Hoa. Mộc Anh Hoa cũng cả kinh. Cặp mắt trừng lớn nhìn Vân Phong, giống như nàng đã nói cái gì rất khủng khiếp.
Vân Phong nhếch môi cười: "Tuy thực lực của Mộc Anh Hoa còn cần phải được nâng cao, nhưng trải qua mấy ngày nay ta quan sát, cách thức ứng đối của hắn không tệ, đầu óc cũng vô cùng linh hoạt. Hiện tại là ba đế quốc thăm dò, phải va chạm với hai nước khác là chuyện không thể tránh, cho nên hắn là người tốt nhất để chọn."
"Nếu nói như vậy, thì người của Thương gia và Đức gia càng thích hợp hơn!" Hai âm thanh không giống nhau vang lên, chính là bốn người đến từ Thương, Đức gia.
Nếu đội trưởng là Vân Phong thì bọn hắn tâm phục khẩu phục, nhưng nếu đội trưởng là Mộc Anh Hoa, cho dù nói gì bọn hắn đều không phục! Luận hiểu biết Mộc gia có thể so với Đức gia và Thương gia sao? Có thể hiểu được toàn bộ sao?
Mộc Anh Hoa mang vẻ mặt khẩn trương ngồi ở kia, có chút co quắp. Hắn không thể tưởng tượng được Vân Phong lại đề cử chính mình còn khen ngợi mình một hồi, điều này khiến lòng của Mộc Anh Hoa cuồn cuộn một trận, xem ra nhất định là Vân Phong đã có ý với Mộc gia rồi! Đây chính là một tin tức vô cùng tốt mà!
Vân Phong lại cười: "Ta chỉ đưa ra người để tuyển chọn mà thôi, vị trí đội trưởng tất cả mọi người đều có thể cạnh tranh công bằng.
Bốn người của Thương gia và Đức gia vô cùng bất mãn nhìn Mộc Anh Hoa. Lời đề nghị vừa rồi của Vân Phong vô cùng khéo léo đã đặt Mộc Anh Hoa vào vị trí đối lập với hai đại gia tộc, Mộc Anh Hoa lại vẫn cứ ngu ngốc không biết mà cho rằng Vân Phong vẫn đang giúp hắn.
"Như vậy đi, cả chúng ta đều chọn, như vậy cũng có vẻ công bằng một chút." Khúc Lam Y ở bên cạnh miễn cưỡng nói một câu, bàn tay bên dưới bàn tìm được tay của Vân Phong, bên môi mang theo một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng cầm tay Vân Phong. Vân Phong nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn thả tay ra, Khúc Lam Y chẳng những không thả mà còn đan năm ngón tay lại mà nắm, mười ngón tay của hai người, càng khít chặt hơn.
Những người khác đều trầm mặc không nói mà tiếp nhận quyết định này, hai người của gia tộc khác ở cùng một bên với Mộc Anh Hoa bầu cho Mộc Anh Hoa, mà người của hai đại gia tộc tất nhiên sẽ gom lai một nhóm. Vừa rồi Vân Phong đề nghị Mộc Anh Hoa, tất nhiên là cũng bầu cho Mộc Anh Hoa một phiếu, hiện tại chỉ còn một người Khúc Lam Y, quyết định của hắn rất quan trọng.
Tình huống tựa hồ có chút căng thẳng, Khúc Lam Y không nhìn ai mà chỉ nhìn Vân Phong, ánh mắt kia lại yên lặng truyền đạt suy nghĩ của hắn, tiểu Phong Phong, ngươi muốn ta giúp hay là không giúp?
Vân Phong cũng cười, ánh mắt cũng truyền lại chút mỉa mai, tuỳ ngươi. Kỳ thật người nào là đội trưởng đối với Vân Phong thì đều không sao cả, nếu là Mộc Anh Hoa lên làm đội trưởng thì chẳng qua sẽ ngã thảm hại hơn một chút thôi. Khúc Lam Y cười cười, quay đầu nhìn Mộc Anh Hoa đang ngồi bên người, giờ phút này Mộc Anh Hoa cũng khẩn trương mà nhìn Khúc Lam Y.
"Khúc Lam Y, ngươi chọn... Người nào?" Mộc Anh Hoa vô cùng căng thẳng hỏi một câu, Khúc Lam Y nở nụ cười, Mộc Anh Hoa thấy thì mặt không khỏi đỏ lên.
"Ta sao, tất nhiên là chọn ngươi rồi." Khúc Lam Y cười ha ha nói một câu. Mộc Anh Hoa nghe xong thì trong lòng vô cùng vui vẻ, năm chọi bốn, hắn thắng! Bây giờ hắn là đội trưởng đội ngũ thăm dò!
"Chúc mừng, Mộc Hoa." Hai người khác đều chúc mừng, cảm nhận được sâu sắc rằng lôi kéo quan hệ với Mộc Anh Hoa là vô cùng chính xác, về sau lại càng phải như vậy. Sắc mặt của bốn người khác đều không thể tốt, dù sao thân phận của Thương gia và Đức gia đã bày ra ở nơi đó, sao có thể tuỳ ý để người Mộc gia sử dụng? Điều này chẳng phải là hạ thấp giá trị con người sao!
"Mộc mỗ nhận được sự quan tâm của các vị, nhất định Mộc mỗ sẽ dốc toàn lực, dùng tất cả sức lực của ta trong lần thăm dò này, để Phong Vân đế quốc đạt được kết quả tốt nhất!" Mộc Anh Hoa đứng lên, cảm xúc có chút phấn khởi mà mạnh miệng một chút.
Bốn người của hai đại gia tộc cũng lạnh lùng khẽ hừ: "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu năng lực!"
Mộc Anh Hoa có chút xấu hổ cười cười, tấm mắt quét về phía Vân Phong: "Đương nhiên, đội trưởng vẫn chỉ là một cách xưng hô, tất cả mọi người vẫn cần phải giúp đỡ lẫn nhau, có phải hay không?"
Vân Phong cười, động đũa gắp một chút đồ ăn đưa vào trong miệng mình. Hỗ trợ à, đương nhiên là sẽ hỗ trợ, bất quá chỉ là càng giúp càng thêm phiền mà thôi.
"Việc đội trưởng tạm thời đã xác định xong. Tiếp theo, vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn."
Người của hai gia tộc ở bên kia mở miệng, chân mày Vân Phong nhếch lên, xem ra là muốn nói đến phần quan trọng rồi.
"Mười người chúng ta đến từ những gia tộc khác nhau, đồng nghĩa với việc tình hình lợi ích cũng sẽ phức tạp hơn so với đế quốc khác. Nếu trong lúc thăm dò tìm thấy bảo bổi, vẫn nên chia như thế nào đây?" Một vấn đề đặt ra trước mặt mọi người. Mặt Mộc Anh Hoa lại không khỏi đỏ lên, hắn muốn mở miệng đề nghị chia đều, nhưng nhìn dáng vẻ của những người khác, tuyệt đối không thể đồng ý với ý kiến này.
"A... Vậy có cao kiến gì không?" Vân Phong hỏi một câu.
Đức gia và Thương gia liếc nhìn nhau: "Chia đều là chuyện tuyệt đối không có khả năng, như vậy thì quá tiện lợi cho một số người."
Tầm mắt quét sang ba người Mộc Anh Hoa bên kia. sắc mặt của ba người cũng không nhịn được mà có chút xấu hổ: "Chúng ta đề nghị, người nào tìm được thì là của người đó, nhưng vậy thì ai cũng không thể có được một câu oán hận."
Mộc Anh Hoa đỏ mặt tía tai cuối cùng nói một câu: "Như vậy cũng không tốt, dù sao chúng ta vẫn là một thể, đây không phải là đang làm theo cách cá nhân sao..."
"Mộc Anh Hoa! Đừng tưởng rằng ngươi lên làm được cái chức đội trưởng thì muốn gì cũng được, tự nhân thức rõ thân phận của mình đi! Muốn để chúng ta cố gắng rồi có lợi cho các ngươi, đừng có nằm mơ."
Người của hai đại gia tộc cũng không sợ trở mặt, dù sao với thân phận và địa vị như vậy của bọn họ căn bản sẽ không có chuyện cúi đầu với Mộc gia, trái lại lại khiến cho kẻ vừa mới lên làm đội trưởng này như Mộc Anh Hoa lại vô cùng xấu hổ.
Vân Phong tiếp tục nhàn nhã ăn vài miếng đồ ăn, thấp giọng thảo luận một chút với Khúc Lam Y tới cùng là món ăn nào ngon hơn.
Mộc Anh Hoa có chút xấu hổ nhìn hai người Vân Phong, người đẩy hắn lên vị trí này chính là nàng, dưới tình huống như vậy cũng nên giúp mình một tay chứ.
"Vân Phong..." Mộc Anh Hoa cúi đầu gọi một tiếng.
Vân Phong giống như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên mà nói một câu: "Đề nghị này ta lại thấy không tệ, rất công bằng, không có bất kì thiên vị nào. Thực lực ngươi mạnh bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu thứ, ta đồng ý."
Mộc Anh Hoa vừa nghe xong thì sắc mặt trở nên suy sụp.
Đôi mắt hai người ở cùng hội với hắn thì đảo liên: "Như vậy cũng được, người nào tìm được là của người đó, nhưng Vân Phong
vẫn ủng hộ Mộc huynh, Mộc huynh ngươi còn sợ cái gì?"
Mộc Anh Hoa tỉnh ra, đúng vậy! Vân Phong ủng hộ mình, nếu không thì cũng chẳng đối đãi với mình như vậy rồi! Đám mây đen trong lòng kia lập tức tản ra, Mộc Anh Hoa cười hề hề nói một câu: "Cứ như vậy đi, công bằng công bằng."
Người của hai đại gia tộc có chút căm giận nhìn Mộc Anh Hoa, cuối cùng thật sự có chút quá tức giận: "Chúng ta no rồi, không ăn nữa."
Bốn người đứng dậy rời đi, ba người Mộc Anh Hoa lại cười vui tươi hớn hở mà ăn cơ, tựa hồ như không còn lo trước lo sau nữa. Bốn người của hai địa gia tộc ra khỏi đại sảnh, không ngừng nghiến răng nghiến lợi nói thầm:
"Lại để cho Mộc gia được tiện nghi! Đây là cái vận rắm chó gì vậy?"
"Vân Phong lại đứng ở bên hắn, đầu óc bị gỉ sét rồi."
"Ta thấy đầu óc của nàng không chỉ bị gỉ sét, mà còn là bị heo đụng phải!"
Vài người đều mang dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại lúc Vân Phong ủng hộ Mộc gia, lấy năng lực của nàng chẳng phải là sẽ khiến cho một nhà Mộc gia độc chiếm sao? Hai nhà bọn hắn chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao!
Nhìn bốn người đi xa, Vân Phong cũng vỗ vỗ tay đứng lên: "Ta cũng no rồi, cáo từ." Khúc Lam Y cũng đứng dậy theo.
Mộc Anh Hoa vừa thấy, lập tức không hề nghĩ ngợi mà bắt lấy cánh tay của Khúc Lam Y. Đáy mắt Khúc Lam Y thoáng qua tia lạnh lẽo, chuyển tay một cái, né tránh bàn tay đang duỗi ra của Mộc Anh Hoa.
"... Ha ha, sao lại không ăn nhiều hơn một chút? Ta thấy các ngươi cũng chưa ăn gì nhiều mà." Bàn tay vươn ra của Mộc Anh Hoa thất bại, tất nhiên là biết hành động của mình có chút đột ngột, lập tức có chút xấu hổ.
Vân Phong cười cười: "Không cần nữa, ngươi cứ ăn từ từ đi." Nói xong xoay người rời đi, Khúc Lam Y cũng đi sau lưng Vân Phong.
Hai người rời khỏi, đoán chừng ngươi còn có tâm tình ăn chỉ còn lại ba người. Hai người khác đều âm thầm cười trộm, sau khi Mộc Anh Hoa không dễ gì mới có thể lấy lại được tinh thần của mình, ánh mắt hai người đều có chút mờ ám: "Mộc huynh, thật có diễm phúc mà!"
Mặt Mộc Anh Hoa hơi đỏ: "Đừng nói bậy! Diễm phúc cái gì?"
Hai người kia lại cười: "Mộc huynh đừng chối mà! Vị triệu hồi sư Vân Phong này xem trọng huynh không nói, ngay cả vị mỹ nhân xinh đẹp kia cũng phóng điện liên tục với Mộc huynh. Các huynh đệ đây thấy cũng rất thèm khát đố kị đấy!"
Mộc Anh Hoa được người tâng bốc vài câu đương nhiên là đã bay lượn theo gió, lại thêm trong lòng cũng đã tồn tại suy nghĩ này, tuy thấy xấu hổ nhưng vẫn im lặng. Hai người khác vừa thấy thì ngay lập tức lại nói thêm: "Mộc Huynh đã từng nghĩ sẽ muốn vị mỹ nhân nào chưa?"
Mộc Anh Hoa nhíu mày, muốn người nào... Thật sự hắn cảm thấy hai người này đều rất tốt, đều cảm thấy không tệ...
"Chẳng lẽ Mộc huynh muốn hưởng thụ cả hai người sao?" Một người khác trêu ghẹo nói một câu.
Mộc Anh Hoa cười ha ha, trong lòng lại lướt qua một suy nghĩ, nếu cả hai người các nàng đều thích mình, vậy cái phúc nhiều người này bản thân mình cũng có thể hưởng thụ rồi.
Ba người ở trong này mơ mộng hão huyền. Bên này Vân Phong và Khúc Lam Y vừa đi, cả người Khúc Lam Y liền dựa qua: "Tiểu Phong Phong, vừa rồi tên nam nhân ghê tởm kia muốn đụng chạm vào ta!"
Dáng vẻ yếu đối của Khúc Lam Y khiến tóc gáy toàn thân của Vân Phong dựng đứng, nếu không phải đã tận mắt thấy nam nhân này khoả thân trước, nàng chắc chắn sẽ không tin rằng nam nhân cũng có thể cải trang thành như vậy!
"Ghê tởm chết đi được! Cách xa ta ra một chút!" Người Vân Phong càng lùi bao nhiêu, Khúc Lam Y càng dán lên bấy nhiêu, gương mặt tinh xảo dán lên mặt của Vân Phong: "Tiểu Phong Phong, đêm nay ngủ với ngươi có được hay không?"
Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ lên: "Đồ biến thái! Mơ tưởng đi!" Thẹn quá thành giận mà hét một câu, nhưng Khúc Lam Y lại nở nụ cười vui vẻ, tựa hồ như việc trêu chọc Vân Phong là thú vui duy nhất trong đời này của hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Vân Phong, Khúc Lam Y lại kề sát vào lần nữa: "Thẹn thùng cái gì? Quan hệ của chúng ta cũng đã sớm rõ ràng rồi, có chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa từng thấy qua không, hả?"
Hơi thở thơm như hương lan này lại gợi lên hồi ức của Vân Phong, việc mình bị nhìn và cũng nhìn lại hắn là chuyện không có cách nào để chống chế. Khóe môi Vân Phong mấp máy, trên khuôn mặt vẫn hiện lên một đám mây đỏ. Khúc Lam Y nhìn thấy thì cười ha ha một tiếng, môi liền dán lên, nhẹ nhàng mà in lên đôi má của Vân Phong. Vân Phong vô cùng sửng sốt, ngay cả phản ứng né tránh đều không có.
"Tiểu Phong Phong, ngươi thật đáng yêu, không hổ là ngươi ta nhìn trúng, nhất định phải phụ trách cho ta đấy..!" Tay Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong, cả người đều đã bám vào người Vân Phong rồi.
"Tại nơi của ta, nếu thân thể của ta đã bị ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ phải phụ trách với ta cả đời." Nụ cười nơi khoé môi của Khúc Lam Y từ đầu đến cuối vẫn nhếch lên. Vân Phong nhìn sườn mặt của hắn, chẳng lẽ nửa đời sau của nàng lại phải ở cùng một chỗ với tên biến thái này sao?
"Đúng, ngươi nhất định phải bị buộc cùng một chỗ với ta rồi." Tựa hồ là đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vân Phong, lời nói của Khúc Lam Y nhẹ nhàng mà chậm chạp bay ra, cùng với một cơn gió lạnh chậm rãi tiêu rán, lại nặng nề mà đánh vào đáy lòng Vân Phong.
Lúc đêm, ba người Mộc Anh Hoa mượn cớ tâm tình lúc ban ngày cũng không tệ mà uống vào một chút rượu, ba người ở trong phòng uống đến say khướt, trong khi những người khác đều đã sớm đi vào giấc ngủ. Trăng trên cao, là một ánh trăng khuyết, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong đình viện này, bỗng nhiên cánh cửa bị người mở ra, hai kẻ uống đến có chút hơi say đi ra, về phòng của mình. Tiếp theo, cửa lại bị người đẩy ra lần thứ hai, một người uống say đến mức cả đi đường cũng không ổn định, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Hắn lại đi về hướng của một đình viện khác, đụng phải một cánh cửa trước mặt, đẩy cửa ra rồi tiến vào.
"A đừng!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên trong bầu trời đêm, những người đang ngủ trong đình viện lập tức bị tiếng kêu này làm cho hoảng sợ mà thức dậy, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp, lập tức đẩy cửa ra. Người của hai đại gia tộc quan sát một hồi lâu, cũng không phát hiện ra cái gì khác thường, nhìn trong phòng Vân Phong cũng không có bất kì động tĩnh nào, cuối cùng đều trở về. Vị triệu hồi sư kia không đi ra nhất định là không có chuyện gì rồi.
Mà giờ phút này trong phòng Vân Phong, Tiểu Hoả và Lam Dực không có ở trong phòng, trời sinh ma thú đã không thích sống chung với nhân loại, nhất là loại tụ tập chung một chỗ thế này. Tiểu Hỏa và Lam Dực đã đi ra ngoài, Nhục Cầu khó có được dịp cũng đi ra ngoài rồi. Vân Phong ở trong phòng một mình, ngăn cách một tấm bình phong, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.
"Ai?" Con ngươi đen đang nhắm của Vân Phong đột nhiên mở ra, tinh thần lực mạnh mẽ trào ra đánh về phía kẻ vừa mới xâm nhập kia. Đột nhiên một giây sau, tinh thần lực của bản thân lại bị người đánh văng, lập tức đứng lên muốn mặc quần áo ra ngoài, vào lúc này lại nghe thấy một tiếng la, cùng với một tiếng la này, một người cũng vô cùng chật vật, vọt vào.
"Tiểu Phong Phong!" Khúc Lam Y vọt vào, vừa lúc Vân Phong vừa đứng thẳng người lên, thân thể trơn mịn cứ như vậy mà bại lộ trước mắt Khúc Lam Y. Những giọt nước tinh nghịch dạp chơi theo từng đường cong trên người Vân Phong, xương quai xanh gợi cảm, bộ ngực đã phát dục không tệ, vòng eo mảnh khảnh còn có đôi chân dài không tì vết, bỗng nhiên Vân Phong cảm thấy được tầm mắt của nam nhân trước mắt này thay đổi, hệt như có một trận lửa phun tới từ trên người của Khúc Lam Y, nóng cháy như vậy, tựa hồ như những giọt nước trên người nàng nháy mắt cũng bị bốc hơi đến hầu như không còn.
"Tiểu Phong Phong..." Khúc Lam Y thấp giọng gọi, tiếng nói đã có chút khàn khàn, giọng nói từ tính của nam nhân còn mang theo một chút dục vọng đói khát. Vân Phong đột nhiên hoàn hồn, lập tức túm lấy quần áo ở bên cạnh, nhanh chóng bao bọc thân thể của mình.
"Sao ngươi lại vào được?" lạnh giọng hỏi. Vân Phong cũng không nói gì thêm, bị nhìn một lần cũng là nhìn, bị nhìn bao nhiêu lần cũng là bị nhìn.
Đi ra khỏi nước, Vân Phong vòng qua bình phong vào trong phòng. Khúc Lam Y cũng đi vào theo, tầm mắt như lửa vẫn rơi vào trên thân thể đã được y phục bao bọc của Vân Phong, trong đôi mắt ẩn chứa một ngọn lửa, như một ngọn lửa có xu hướng lan ra ngoài đồng cỏ.
"Ra ngoài, ta thay quần áo." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu. Khúc Lam Y nói một câu, biết mình vẫn nên đi ra ngoài trước vẫn tốt hơn, vì thế không nói gì mà đi ra ngoài. Vân Phong thay y phục xong liền đi ra, tóc vẫn còn ướt, Khúc Lam Y vừa thấy lập tức nhíu mày, lấy một tấm khăn lông bắt đầu lau cho Vân Phong.
"Sao lại không lau khô tóc?" Khúc Lam Y hỏi nhỏ một câu.
Vân Phong không trả lời, lười biếng hưởng thụ sự phục vụ mà ngồi ở kia: "Ngươi còn chưa nói tại sao ngươi lại tới đây, còn có tiếng hét thảm vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra?"
Giọng nói của Khúc Lam Y nhất thời trở nên vô cùng uất ức: "Tiểu Phong Phong, tên Mộc Anh Hoa kia muốn thừa dịp men say mà chiếm tiện nghi của ta!"
Khoé môi của Vân Phong giật giật, chiếm tiện nghi của ngươi? "Ngươi để hắn chiếm tiện nghi sao? Sau đó thì sao, chiếm được chưa?"
"Sự trong sạch của vi phu là của Tiểu Phong Phong, tất nhiên là không thể để cho hắn động vào!" Khúc Lam Y lau khô tóc cho Vân Phong, đột nhiên khẽ vươn tay bế Vân Phong lên.
Vân Phong sửng sốt, đỏ mặt vùng vẫy: "Làm cái gì vậy? Buông ra!"
Khúc Lam Y cười cười, lực tay lại rất mạnh, ôm chặt Vân Phong vào ngực rồi đi tới giường. Lòng Vân Phong đột nhiên nhảy dựng vài cái: "Khúc Lam Y! Đồ biến thái nhà ngươi, mau buông ra!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong đỏ bừng lên, thậm chí còn đỏ lan đến tận cổ. Trong mắt Khúc Lam Y đều là ý cười, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, sau đó cả người cũng trèo lên.
"Đi xuống!" Nắm đấm của Vân Phong đột nhiên vung tới, còn ngấm ngầm mang theo một chút tiếng gió. Khúc Lam Y nhanh nhạy phát hiện, cả người bổ nhào một chút liền áp Vân Phong ở dưới thân. Tư thế nam trên nữ dưới như vậy khiến đầu Vân Phong nổ tung trong chốc lát, một luồng khí nóng lan tràn ra toàn thân. Giờ phút này Vân Phong đột nhiên bối rối, cái gì là ma pháp, cái gì là lực lượng thân thể đều đã không dùng được nữa.
"Tiểu Phong Phong, ta chỉ muốn ngủ với ngươi mà thôi, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?" Khúc Lam Y nhếch môi cười, người cũng nằm xuống bên cạnh, vươn tay ra ôm Vân Phong vào trong lòng. Gò má của Vân Phong áp lên bộ ngực cường tráng của nam nhân, Vân Phong có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn.
"Khúc, Lam, Y!" Cái tên được bắn ra từ trong kẽ răng. Khúc Lam Y cười ha ha, tay đặt trên lưng của Vân Phong, bỗng chốc siết chặt cả người nàng vào người mình. Toàn thân Vân Phong đột nhiên cứng ngắc, bởi vì có một thứ nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ giữa hai chân, mặt Vân Phong lập tức đỏ bừng.
"Tiểu Phong Phong cứ không vừa lòng mà khiêu khích ta như vậy, xem ra là phải làm một chút việc, vi phu tất nhiên sẽ phụng bồi."
Vân Phong suy nghĩ, nếu dùng một lượng nguyên tố dung hợp nho nhỏ thì chắc cũng có thể làm nam nhân này nổ tung ra chứ!
"Nếu tiểu Phong Phong muốn đuổi vi phu ra ngoài, vi phu cũng không ngại nói cho người khác giữa chúng ta... Có gian tình." Vân Phong ngẩng đầu theo bản năng, liền nhìn thấy nụ cười đầy trêu chọc kia trên khoé môi Khúc Lam Y.
"Ngậm miệng, ngủ." Vân Phong lạnh lùng thốt lên một câu, cả người vô cùng cố gắng để cách xa ra một chút, Khúc Lam Y phát hiện, hai tay lại dùng sức mà siết thân thể của Vân Phong trở về. Vân Phong thẹn quá hoá giận thật sự rất muốn sử dụng dung hợp nguyên tố để dạy dỗ tên biến thái này, cuối cùng ngẫm lại, vẫn lại buông tha cho.
Gió đêm hơi lạnh, màn đêm sau tiếng hét thảm kia lại khôi phục sự yên lặng. Trên giường, có hai người nào đó đang ôm nhau ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com