Chương 4
Có lẽ Băng không phải kẻ tốt bụng để lo chuyện cứu một mạng người, nhưng cô thấy như vậy giải tỏa được cái sự "chán ngắt" của lễ hội trong buổi tối lãng phí này.
- Tiểu thư Janda, hãy bình tĩnh nghe chúng tôi nói. Cô đang gặp nguy hiểm, hãy lùi lại vài bước, chúng tôi sẽ đưa cô xuống! – Chiếc loa từ trực thăng phát ra liên tục, nhưng cô tiểu thư có vẻ không mấy để tâm, cô ta cứ nhìn xuống dưới chân tòa nhà, nơi hàng nghìn người đang ngước lên. Có thể với cô ta điều đó thật thú vị. Cô ta không chịu nhích chân nửa bước!
- Tại sao tiểu thư lên đó được? Sân thượng không có lan can bảo vệ nên cửa dẫn lên đã khóa!! – Tay quản lý khu trung tâm khách sạn cố gắng giải thích với viên cảnh sát, nhưng dường như không ai muốn nghe lời gì lúc này ngoài chuyện làm sao đưa Janda xuống trước khi chủ tịch tập đoàn biết chuyện, tới đây và nhận ra Janda vẫn còn nguy hiểm!!
- Hay kích động cho tiểu thư nhảy xuống? Chúng ta sẽ chuẩn bị nệm hơi cứu hộ phía dưới!
- Không được! – Tay quản lý giật giọng – Phía dưới chỗ tiểu thư sẽ rơi là vật liệu xây dựng của công trình phụ đang thi công, nếu có sự cố sẽ ảnh hưởng tính mạng!!
- Điên rồi, trực thăng không thể tiếp cận tiểu thư, vậy hết cách sao?
- Tôi cử người lên sân thượng rồi, hi vọng thuyết phục được cô ấy!
- Vô dụng – Tay vệ sĩ của Janda tiến nhanh lại, rít lên – Tiểu thư đang phát bệnh, nếu bị kích động sẽ ngã xuống!!
Trên mặt những viên cảnh sát hiện rõ vẻ lo sợ và thất thần, điều cốt yếu là Janda là tiểu thư của Uyam, mà quyền lực của tập đoàn Uyam thì không ai không rõ!
- Á á á ... - Những tiếng hét hoảng loạn lại vang lên. Những tay cảnh sát ngước nhìn và thấy từng dây thần kinh bị kéo căng, cô tiểu thư nọ đã nhảy xuống lanh tô – giá bằng kính chịu lực phía trên cửa sổ kính. Mặt kính chỉ rộng 1m, dài không quá 3m. Đứng ở vị trí này càng khiến sự nguy hiểm tăng bội lần, khiến những giải pháp cảnh sát, cứu hộ đưa ra thành bất khả thi, nhưng cô tiểu thư lại tỏ ra thích thú, vẫy tay chào. Những chiếc trực thăng buộc phải bay ra xa sợ làm ảnh hưởng tâm lý của Janda. Phía dưới, những tiếng hét vẫn vang dội không ngớt, những ánh mắt hoảng loạn nhìn lên.
Bỗng!!!
Trên sân thượng, xuất hiện một dáng hình cao, trong bộ trang phục "Thần chết". Mọi ánh nhìn đổ dồn về dáng hình ấy, những tay quản lý và cảnh sát sửng sốt và rối loạn, chưa thể hiểu tại sao có kẻ lên được sân thượng khi mọi cửa vào tòa nhà đã bị chặn. Càng không hiểu kẻ áo choàng đen định làm gì.
- Phải bắt hắn lại!! – Viên cảnh sát ra lệnh
- Khoan đã! Xem hắn làm gì! – Tên vệ sĩ của Janda lên tiếng – Không kẻ nào dám làm hại tiểu thư ở đây cả, có thể muốn giúp đỡ, chờ xem hắn làm gì!!
Phong đứng ngay mép sân thượng, nhìn xuống. Rõ ràng ở khoảng cách này không thể đưa cô tiểu thư khó hiểu kia lên, thuyết phục cô ta hợp tác càng khó khăn.
Những con mắt mở to bàng hoàng, có cả dò đoán và hồi hộp. Tất cả thấy chiếc áo choàng đen nhảy xuống, chân đáp tại mặt kính lanh tô, ngay cạnh cô tiểu thư. Janda giật mình, suýt ngã ngửa, nhưng cánh tay dài của Phong đã lập tức đỡ lấy eo cô. Mỗi cử động trên chiếc giá đỡ cao chót vót đều làm hàng nghìn kẻ phía dưới thót tim. Cảnh tượng một "thần chết" đen toàn tập và một "tiểu thư" váy đỏ rực rỡ ở độ cao kia thật ấn tượng!
Đôi mắt xanh lam, đúng chất người lai, mở tròn nhìn Phong. Dưới vành mũ đen, Janda không nhìn rõ khuôn mặt "Thần chết", nhưng đường nét của vành môi, của chiếc cằm đầy nam tính đủ khiến tim cô ta chết sững. Trong một tình cảnh thế này lại thật như phim hành động!
- Ai ... ai vậy? – Janda lắp bắp mãi mới cất được lời
- Cô thích bay không? – Phong hơi nâng khuôn đầu lên, khiến đường nét trên khuôn mặt cậu hiện rõ vài phần, cùng giọng nói trầm trầm kia khiến Janda mở to mắt hơn, miệng há chưa kịp khép
- B...bay ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com