Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

175

175

Người viết: Quân (Ai có ý tưởng gì cho truyện này thêm kịch tính hem hãy inboxxxxx :3)

Mộc Thiên Yết vừa mới từ bên ngoài trở về, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bên má Lao Song Ngư sưng đỏ, vội vàng buông mấy thứ trong tay và đặt Đậu Đậu xuống, chạy đến đỡ cô đứng dậy. Quan sát cô từ trên xuống, thấy không có vết thương nào khác thì Mộc Thiên Yết mới tạm an tâm.

"Bác Phỉ, bác đỡ Song Ngư lên phòng giúp cháu. Chị Trương, chị đi lấy thuốc để cô ấy bôi!" Mộc Thiên Yết khéo léo đuổi mọi người đi lánh nạn, "Văn Văn, Đậu Đậu, hai đứa cũng theo bà ngoại chăm sóc mẹ đi!"

"Nhưng mà..." Văn Văn lo lắng nhìn La Mạn Sa, bé sợ để papa một mình ở đây papa sẽ bị bà yêu quái ăn thịt mất.

"Ngoan, mau lên trên nào!"

"Papa, nếu bà ấy mà ăn hiếp papa thì papa phải kêu lên, tụi con sẽ chạy xuống cứu papa!" Trước khi cam lòng bước lên cầu thang, Đậu Đậu mặt mày nghiêm túc căn dặn Mộc Thiên Yết.

"Khoan đã Thiên Yết, bọn trẻ này..." La Mạn Sa nãy giờ vẫn còn đang chìm trong hoang mang bây giờ mới trở về thực tại, bà do dự nửa ngày cũng không biết phải nói tiếp thế nào.

"Mẹ, mẹ cứ ngồi xuống đi, con muốn nói chuyện với mẹ!" Mộc Thiên Yết rót một ly nước cho La Mạn Sa, "Trước hết, mẹ hãy cứ bình tâm lại đã!"

La Mạn Sa hiếm khi rơi vào tình thế khó nói như thế này, bà nhận lấy ly nước, uống một ngụm để đè nén chút nóng giận còn sót lại. Mặc dù sốt ruột muốn biết cụ thể, nhưng bà không trực tiếp mở miệng hỏi.

"Mẹ, con biết mẹ không thích gặp Trương Hiểu Phỉ, con cũng không có ý can thiệp hay khuyên lơn. Nhưng mà Song Ngư, cô ấy không làm gì sai cả, mẹ đừng bắt cô ấy phải gánh chịu những oán hận vô lý của mẹ!"

"Cái sai của cô ta chính là trở thành con gái của Trương Hiểu Phỉ!" La Mạn Sa rất cố chấp, không dễ gì khiến bà ta chịu buông tay, "Tại sao con cứ chấp mê bất ngộ như vậy? Con bé đó ngoại trừ khuôn mặt thì có điểm nào tốt? Nó không thích hợp trở thành nữ chủ nhân Mộc gia, càng không xứng gả cho con!"

"Đủ rồi!" Mộc Thiên Yết tức giận quát lớn, ánh mắt sắc bén như dao nhìn xoáy thẳng vào La Mạn Sa, "Cô ấy xứng hay không không đến lượt mẹ đánh giá. Con không cần cô ấy trở thành nữ chủ nhân Mộc gia, cô ấy chỉ cần trở thành vợ của con, mỗi ngày đều sống vui vẻ, hạnh phúc và bình an là được rồi!"

"Mẹ không cho phép cô ta bước vào nhà mình!" La Mạn Sa không kiềm chế được cảm xúc, ném ly thủy tinh xuống nền nhà vang lên một tiếng xoảng.

"Vô ích thôi! Khi Song Ngư trở về Quảng Châu, con đã quyết tâm bất chấp sự phản đối của mẹ để giữ cô ấy bên cạnh mình. Sau đó biết việc Song Ngư vất vả mang thai, hạ sinh hai đứa nhỏ, thì con liền xác định phải dùng cả đời của mình để bảo bọc và chăm sóc cho cô ấy và bọn trẻ!" Mộc Thiên Yết siết chặt nắm đấm, cố ý gằn giọng "Hiện tại con vô cùng hối hận, vì sao năm đó lại thuận theo ý mẹ chia tay cô ấy. Nếu như con không buông cô ấy ra, cô ấy sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy! Mẹ, con muốn thẳng thắn nói với mẹ rằng, bất kể mẹ ngăn cấm thế nào, con cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ!"

"Hai đứa nhỏ... hai đứa nhỏ đó thật sự là..." La Mạn Sa run run mở miệng, tròng mắt bà ta mở to, như thể vẫn chưa tin được.

"Văn Văn, Đậu Đậu là con trai ruột của con và Song Ngư, cũng là cháu ruột của mẹ!" Mộc Thiên Yết liếc mắt nhìn về phía cầu thang, thấy bọn trẻ đang lấp ló giấu đầu lòi đuôi, anh buồn cười, vẫy tay gọi chúng, "Văn Văn, Đậu Đậu, mau xuống đây chào bà nội!"

Văn Văn, Đậu Đậu chần chừ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra phòng khách, bốn con mắt to tròn vừa e dè vừa sợ sệt nhìn La Mạn Sa.

"Papa..." Văn Văn kéo tay Mộc Thiên Yết, muốn tìm chỗ dựa.

"Ngoan, mau chào bà nội đi!" Mộc Thiên Yết dịu dàng xoa đầu chúng.

"Tại sao là bà nội?" Đậu Đậu khó hiểu hỏi.

"Bởi vì bà nội của con là mẹ ruột của ba!" Mộc Thiên Yết giải thích, "Còn bà ngoại là mẹ ruột của mẹ các con!"

Hai đứa nhỏ có chỗ hiểu có chỗ không, bé chỉ nhớ được trong đầu La Mạn Sa là mẹ của Mộc Thiên Yết, cho nên ngoan ngoãn khoanh tay cúi chào: "Cháu chào bà nội!"

La Mạn Sa không còn nghi ngờ gì nữa khi thấy ba cha con ở cùng một chỗ với nhau. Bà dù gì cũng là người đã sinh Mộc Thiên Yết và nuôi dưỡng anh, đương nhiên nhớ kỹ hình dáng lúc nhỏ của anh. Văn Văn và Đậu Đậu thật sự giống hệt Mộc Thiên Yết, chưa kể cả hai đều trông rất lanh lợi, hoạt bát. La Mạn Sa từng mong được bồng cháu, nào ngờ đùng một cái lại xuất hiện tận hai đứa, đã thế còn tầm ba, bốn tuổi.

"Mẹ, nếu như mẹ không thích Song Ngư, sau đám cưới con và cô ấy sẽ sống bên ngoài, con không muốn khiến mẹ khó chịu, mẹ không tiếp nhận cô ấy cũng được, nhưng mẹ đừng làm khó Song Ngư, càng không nên tổn thương cô ấy nữa!" Mộc Thiên Yết dường như đã nhường nhịn hết nấc, anh nghĩ đây là cách duy nhất để vẹn toàn cả đôi đường.

"Bà nội không thích mẹ ạ? Cho nên bà nội mới đánh mẹ?" Văn Văn đột nhiên lên tiếng, bé đã chứng kiến bà nội tát mẹ một cái thật đau, từ trước tới giờ bé còn chưa thấy ai đánh người ghê như vậy cả.

"Văn Văn, không phải bà nội đánh mẹ, là bà nội lỡ tay, hiểu lầm thôi con!" Song Ngư bỗng dưng xuống phòng khách khiến Mộc Thiên Yết bất ngờ không thôi, anh lập tức đứng dậy bước đến ôm lấy cô, cẩn thận nhìn xem vết sưng đỏ trên gương mặt xinh đẹp, "Sao em lại xuống đây?" Mộc Thiên Yết thật sự rất đau lòng, về sau anh sẽ không để Song Ngư bị người ta khi dễ nữa, không hiểu sao từ khi về nước, Song Ngư lại hay gặp phải loại chuyện thế này, không nghe mắng thì ăn tát, tất cả là tại anh không bảo vệ cô đủ tốt.

"Em không sao, em có chuyện muốn nói với mẹ anh!" Lao Song Ngư cùng Mộc Thiên Yết ngồi xuống ghế sofa, đối diện với La Mạn Sa.

Sau khi La Mạn Sa biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ, không hiểu sao lúc nhìn thấy Song Ngư, trong lòng bà dâng lên một loạt cảm xúc hỗn loạn.

"Bác La, bác không thích cháu, càng không thích mẹ cháu, cháu cũng không còn cách nào. Nhưng mà cháu trở về nước rồi, con cháu nhận cha ruột rồi, Văn Văn, Đậu Đậu cần cha, cháu... cháu cũng cần anh ấy!" Song Ngư cố ý ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc và cứng rắn, cô không muốn bản thân đi đến mức này liền dễ dàng buông tha, "Bất kể thế nào, cháu cũng sẽ không lùi bước, bác không cần phí tâm sức nữa!"

Nghe được câu cuối từ miệng Song Ngư, La Mạn Sa thoáng hơi nhăn mày. Đây rõ ràng là muốn dằn mặt bà, vừa rồi là Thiên Yết, bây giờ đến lượt Song Ngư. La Mạn Sa nhìn sang hai đứa nhỏ, nếp sâu giữa hai chân mày càng đậm, một nhà bốn người muốn chống đối bà sao? Hay rồi, bây giờ là một nhà bốn người, còn bà chẳng khác gì người qua đường đáng ghét.

La Mạn Sa cầm lấy túi xách, bà muốn trở về cẩn thận suy nghĩ, mặc dù đáp án đã thấp thoáng rồi, nhưng bà không muốn để hai người vui vẻ quá sớm. Mộc Thiên Yết đi theo đưa La Mạn Sa ra tận cửa, trước khi La Mạn Sa lên xe, Đậu Đậu đột nhiên ló cái đầu nhỏ xinh ra, thân thiết kéo tay La Mạn Sa: "Bà nội, mẹ cháu rất tốt, bà nội đừng không thích mẹ cháu nữa! Mẹ cháu nói người một nhà phải yêu thương nhau, bà nội là mẹ của papa, mà papa là ba của con, chúng ta cũng là người một nhà phải không?"

La Mạn Sa nắm lấy bàn tay nhỏ xíu, ôn nhu vuốt gương mặt phúng phính của Đậu Đậu, ánh mắt trở nên hiền từ đôi chút, bà không trả lời Đậu Đậu, chỉ bảo: "Cháu ngoan lắm, mau trở vào trong, vài hôm nữa bà sẽ gặp cháu!"

Mộc Thiên Yết không ngờ Đậu Đậu lại thông minh đến thế, biết cách lấy lòng La Mạn Sa. Lao Song Ngư đương nhiên không dạy bé nịnh hót người lớn, xem ra đây là nhờ gen di truyền rồi. Mộc Thiên Yết hài lòng vô cùng, cúi người ôm Đậu Đậu lên, sủng nịnh hôn một cái thật kêu trên mặt con trai. Hai bảo bối nếu cứ liên tục lấy lòng La Mạn Sa, xem chừng cho dù không buông tha oán hận, nhưng chí ít sẽ không có làm khó Song Ngư nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com