Shot 2
Sau mấy ngày, Vương Nguyên dần thân thiết với người bạn mà cậu nghĩ là bị bắt cóc chung đó, tuy rằng không thấy được nhưng cậu cảm nhận được sự quan tâm đầy ấm áp. Người đó thường thay băng cho cậu, đút cậu ăn, trò chuyện với cậu. Mỗi sáng lại mua cho cậu kẹo jelly sau mỗi bữa sáng, cũng có lúc người bạn này rất im lặng, cậu gọi mấy lần cũng không trả lời, một lúc lâu sau mới trả lời. Hẳn là cậu ấy ngủ quên nên Vương Nguyên thường gọi 2 lần, không trả lời sẽ không gọi nữa vì nghĩ cho cậu ấy ngủ một chút.
Hôm nay, sau bữa sáng, Vương Nguyên cũng được cho ăn kẹo. Cậu vẫn bị bịt kín mắt và trói chặt tay nhưng chân hình như đã khỏe hơn, co duỗi không đau nhiều nữa. Không biết người bạn đó đã ngủ chưa, cậu muốn nói chuyện một chút
- Thiên Tỉ..Thiên Tỉ
Không có tiếng trả lời, Vương Nguyên dựa người vào tường, thả hồn theo những suy nghĩ của mình. Cậu nhớ mẹ, nhớ Chí Hoành, nhớ mọi người và nhớ cả cậu bé đó. Còn nữa, cậu cũng muốn mau mau được nhìn thấy Thiên Tỉ. Sau này nếu được giải thoát, cậu sẽ nói bố mẹ cứu cả cậu ấy nữa. Đang nghĩ miên man bỗng có tiếng bước chân lại gần. Vương Nguyên vẫn ngồi im bất động giả vờ ngủ.
- Vương Nguyên
Giọng nam trầm, sắc lạnh mà cậu đã được nghe lúc bị bắt, hình..hình như là đại ca gì gì. Cậu quyết định im lặng lắng nghe. Chắc hẳn người kia nghĩ cậu đang ngủ nên mới tự nói tiếp
- Jackson có vẻ thích mày lắm thằng nhóc. Mày có ngủ hay không thì tao cũng chỉ nói lần này mà thôi. Không nghe thì ráng chịu đi. Ông già mày bỏ rơi mày rồi, đến nay vẫn chưa gửi tiền, dù tao đã hối thúc. Mày sẽ sớm gặp ông bà mày. Nhưng mà mày biết không, dù ông già mày có đưa tiền, mày cũng phải chết.
Vương Nguyên rất sợ, nghe được những lời này cậu rất sợ, chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng ai đó
- Anh dám sao Karry? - giọng Thiên Tỉ
- Jackson?
Jack..Jackson? Thiên Tỉ? Thiên Tỉ là Jackson? Đúng rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ - người đó. Vương Nguyên hoảng loạn, cực kỳ hoảng loạn nhưng cậu cố gắng im lặng nghe tiếp.
- Cậu ấy đang ngủ, anh nên biến ra chỗ khác, tránh làm phiền – Thiên Tỉ
- Wow, câu dài mất mà em nói với tôi đấy Jackson. - người tên Karry lên tiếng – Em yêu nó sao?
- Không phải chuyện của anh
- Anh thì sao? Em biết anh yêu..
- Anh im đi và biến khỏi đây
- Em sẽ hối hận cho xem hahaha Tình cảm của em nên dành cho anh đấy Jackson à hahaha
Tiếng chân xa dần, có lẽ tên Karry đó đã đi rồi. Vương Nguyên nuốt nước bọt, giờ cậu phải làm sao? phải làm sao? Bỗng dưng, bên má cậu cảm nhận được sự ấm áp, ai đó đã áp tay vào má cậu.
- Vương Nguyên, tôi rất nhớ em, mười năm rồi, từ ngày tôi cứu em. Nhưng giờ đây tôi là người bắt cóc em. Em biết được sẽ tha thứ cho tôi chứ? Nhưng sao, tôi vẫn quyến luyến em. Dù cho em được thả ra, trở về với gia đình thì tôi vẫn quyến luyến em, muốn giữ em cho riêng mình. Tôi sợ tôi sẽ bất chấp mà giữ em thật chặt...Tôi...thật độc ác phải không? Ngày mai, em sẽ được gặp gia đình..ngày mai..
Vương Nguyên lặng im nghe những lời nói của Thiên Tỉ. Là cậu ấy – cái người mà cậu luôn mong nhớ, người mà đã cứu cậu năm xưa. Nhưng số phận thật trớ trêu, người đó bây giờ lại là kẻ bắt cóc cậu, gian cầm cậu trong bóng tối. Cậu nên vui mừng vì được gặp người mình mong chờ hay đau khổ vì sự phản bội này đây?
Từ lúc đó, Vương Nguyên vẫn được đút ăn, vẫn được thay băng nhưng cậu không hề nói gì, cứ tựa người vào tường. Thiên Tỉ cũng im lặng với cậu, mà..cậu ta luôn im lặng mà, chỉ khi nào cậu nói chuyện mới trả lời. Không biết qua bao lâu, Vương Nguyên vẫn giữ tư thế tựa vào tường kia. Nhưng tự nhiên có luồng ấm áp bao quanh cậu.
- Cho tôi ôm em lần cuối nhé, ngày mai, em sẽ phải rời xa tôi
- Thiên..Tỉ?
- Tôi biết em đã nghe tôi và Karry nói chuyện, tôi biết em hận tôi. Nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ em cho đến khi em gặp gia đình. Em đừng lo
- Cám..cám ơn
- Lần cuối cùng, tôi yêu em
Thiên Tỉ hôn lên trán cậu, nụ hôn ấm nhưng mang đầy xót xa. Vương Nguyên cũng không rõ cảm xúc của bản thân là gì, cậu muốn thời gian ngưng đọng lại. Chỉ một chút ít này thôi cũng được hoặc thời gian đừng trôi nữa để ngày mai đến chậm hơn cũng được. Vương Nguyên nhớ gia đình mình, nhưng cậu luyến tiếc giây phút này hơn, giây phút nằm trong lòng người mình mong nhớ, nghe người đó nói yêu mình. Thiên Tỉ..Thiên Tỉ..tôi yêu cậu.
.
.
Thời gian trôi như thế nào, Vương Nguyên không biết. Chỉ khi cậu ý thức được thì có ai đó lôi cậu đi, cảm giác khó thở lại ập đến. Nghe giọng bố mình, cậu hét lên
- Bố ơi, bố ơi
- Vương Nguyên, thả thằng bé ra, tôi xin các người
- Đủ tiền chưa ông già?
- Rồi, đủ rồi, làm ơn, thả con tôi ra, nó rất yếu, xin làm ơn.
- Hahahah
*đùng* *đoàng*
Vương Nguyên dự cảm không lành, hét lên
- BỐ! BỐ ƠI, TRẢ LỜI CON ĐI
Có ai đó đánh cậu, rồi hình như có thêm ai đó kéo cậu vào lòng, mùi hương quen thuộc..Thiên Tỉ?
Cậu nghe tiếng người nói, có tiếng súng, cả tiếng chửi thề tục tĩu..
Cậu chỉ có thể nghe được mà không thể nhìn được..
*đùng*
- VƯƠNG NGUYÊN
Thiên Tỉ gọi cậu, sao thế này? Lồng ngực Vương Nguyên đau nhói, có cái gì đó đang xuyên vào tim cậu khiến lồng ngực thắt lại. Cậu không thể thốt ra được lời nào. Bỗng dưng cậu cảm thấy ấm áp, hình như ai đó đang ôm lấy cậu
- VƯƠNG NGUYÊN! VƯƠNG NGUYÊN! Đừng chết, sẽ không sao đâu, tôi ở đây với em
Thiên Tỉ? Vương Nguyên khẽ cười, thì ra là Thiên Tỉ, được cậu ấy ôm thật ấm..thật thân quen..
*đùng*
Thiên Tỉ sao rồi? Vương Nguyên cố gắng thở, cố gắng vòng tay qua ôm người đang ôm mình vào lòng.
- Vương..Vương Nguyên..tôi..tôi..luôn..bên..em..Em sẽ..không..sao.. đâu..
Vòng tay cậu ấy nới lỏng dần.
Thiên Tỉ..
Thiên Tỉ của cậu..
Thiên Tỉ của Vương Nguyên..
Cậu..vẫn chưa nói cho cậu ấy biết..Cậu yêu Thiên Tỉ..
Là..yêu..rất yêu..
Cậu nghe tiếng còi..cậu nghe tiếng bước chân dồn dập..nghe tiếng súng..tiếng người nói..cả tiếng chửi thề tục tĩu..
Vậy mà..thứ cậu cảm nhận rất ấm áp..
Đến nỗi..cho dù cậu chết đi..cậu vẫn nguyên chôn chặt bản thân ở nơi này..
Vương Nguyên cố hết sức ôm người kia thật chặt..
Cánh tay..mỏi quá rồi..
Thiên Tỉ..Thiên Tỉ..
Tôi..yêu..cậu..
~~End~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com