Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shot 3


Bóng tối bao trùm cả gian phòng, bầu không khí quỷ dị toát lên rõ rệt, Thiên Tỉ cảm tưởng như bản thân đang bước vào ngôi nhà ma thường chơi ở công viên lớn ở trung tâm thành phố. Cậu cố gắng căng mắt nhìn về phía trước, từng bước chậm rãi tiến vào trong, đôi tay lần mò lên bức tường bên cạnh, chạm phải công tắc đèn. Ánh đèn chớp tắt vài cái rồi sáng hẳn, một lần nữa nỗi lo lắng của Thiên Tỉ dâng cao. Khắp gian phòng khách, những vết cào rách dài chồng chéo lên nhau ở khắp nơi, chiếc ghế sofa màu nâu rách tơi tả, những mảng bông trắng bong ra bên ngoài qua những đường rách. Tấm thảm, sàn nhà và cả trên tường nữa, những vết cào dày đặc như một cuộc tấn công rất mãnh liệt. Thiên Tỉ bước vào trong, Tiểu Nguyên đâu nhỉ?

Cậu đi theo đường hành lang, chiếc bóng đèn tròn treo phía trên nhấp nháy, chớp tắt liên hồi. Có lẽ nó quá cũ kỹ, cánh cửa phòng đầu tiên hiện ra lập lờ dưới ánh đèn khó chịu kia, phía trên có một bảng gỗ "Thiên đường" được khắc bằng tay, nét chữ to tròn ngay ngắn quen thuộc của Tiểu Nguyên. Đây ắt hẳn là phòng của cậu ấy rồi, nghĩ thế Thiên Tỉ liền mở cửa bước vào, miệng khe khẽ gọi

- Tiểu Nguyên à..Nhị Nguyên

Vẫn không có ai trả lời, cậu liền tìm công tắc đèn, mở nó lên. Ánh sáng trắng chói lòa nhanh chóng khiến mọi vật hiện rõ ràng. Những tấm hình của Thiên Tỉ được dán dày đặc bức tường đập vào mắt khiến Thiên Tỉ giật mình. Trong phòng chỉ có một cái bàn học và một cái ghế ngồi, các tường thì toàn là ảnh, từ lúc Thiên Tỉ chuyển đến lớp 2C, chơi đùa ngoài sân cho đến thời điểm hiện tại đều có. Cậu tiến gần chiếc bàn học, trên bàn cũng có một tấm hình thì phải. Thiên Tỉ tò mò cúi xuống nhìn, tấm hình bị xé mất một nửa, trong hình cậu đang vò tóc ai đó, cái lan can kia hình như là tầng thượng. Cậu khó hiểu cầm tấm hình ngồi xuống ghế, chăm chú suy nghĩ thì phát hiện hộp gì đó trong góc trên bàn học. Một hộp nhỏ màu đen trên bàn, không có nắp đậy. Trong đó thấp thoáng cái kẹp hồng hình con thỏ, Thiên Tỉ liền bỏ tấm hình qua một bên, kéo cái hộp gần lại. Bên trong không chỉ có cái kẹp thỏ kia, mà còn có một cái vòng tay màu đen, và một ít tóc. Tò mò, cậu trút hết những thứ bên trong hộp ra.

Chiếc kẹp thỏ rất quen, hình như cậu nhìn thấy ở đâu rồi. Hình ảnh Tiểu Hạ thấp thoáng xẹt qua đầu, cô bé thích nhất chiếc kẹp này, thường dùng mỗi khi đến lớp, lần cuối cùng cậu thấy cái kẹp hình như là ngày cuối cùng Tiểu Hạ đến lớp. Tại sao nó lại ở đây? Thiên Tỉ đưa mắt nhìn chiếc vòng đen nằm trên đám tóc kia, trang trí của vòng khá đơn giản, chỉ có một hạt gỗ nhỏ, trên hạt gỗ khắc chữ H. Đây là chiếc vòng Tiểu Hoành rất thích, cậu nhóc ấy tự làm từ năm lớp 6 và đeo đến bây giờ, đôi lúc khoe với Thiên Tỉ nữa. Màu tóc nâu sẫm rơi vãi trên tấm hình bên cạnh, rất giống màu tóc của ai đó đã bị xé mất, gương mặt Tiểu Hoành cười tươi tắn hiện rõ trong trí nhớ. Chẳng lẽ..

*cạch*

Tiếng động bên ngoài khiến Thiên Tỉ giật thót, liền quay lại đằng sau. Cánh cửa vẫn khép hờ im lìm, như thể tiếng động kia chỉ là hư ảo. Tiếng tim đập liên hồi, cảm nhận nguy hiểm đến gần, Thiên Tỉ nhanh chóng đứng dậy, bỏ hết những thứ trên bàn vào cái hộp

- Cậu làm gì vậy?

Giọng nói bạc hà đột ngột vang lên khiến Thiên Tỉ điếng người, quay nhanh ra phía sau. Tiểu Nguyên đang cười nhìn cậu, đôi mắt ánh lên những vì sao lấp lánh, nụ cười tươi sáng rạng ngời giữa không gian căn phòng khiến nó thêm ma mị. Thiên Tỉ vừa che giấu chiếc hộp, vừa sợ hãi lắp bắp

- Tớ..tớ tìm cậu..bởi..bởi..bởi cậu không đi học ..

- À

Tiểu Nguyên bình thản tiến lại gần chiếc bàn, Thiên Tỉ bất giác lùi xa người bạn thân của mình, người mà cậu đã có những cảm xúc đặc biệt kia. Những giác quan của Thiên Tỉ nhạy cảm lạ thường, tín hiệu nguy hiểm cảnh báo từ cơ thể ngày càng tăng nhanh, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Chiếc hộp bởi không được nắm chặt liền rời khỏi tay cậu, rơi xuống sàn. Hai mắt Thiên Tỉ căng ra, nhìn về phía Tiểu Nguyên dò xét. Còn Vương Nguyên vô cùng an tĩnh, vừa thấy chiếc hộp rơi xuống đất liền cười nói

- Ah, đây rồi. Vừa hay tớ muốn cho cậu xem.

Nhìn người kia nhặt từng thứ rơi ra vào lại chiếc hộp, Thiên Tỉ chợt run rẩy. Cậu muốn chạy ra khỏi nơi này, nhưng đôi chân cứng ngắt như dán chặt xuống sàn nhà. Tiểu Nguyên lôi từng thứ ra trên bàn, vẫn như bình thường huyên thuyên với Thiên Tỉ, ánh mắt nhìn từng thứ được đem ra ngoài ánh sáng kia.

- Cái này của Tiểu Hạ..Ah, còn cái này là của Tiểu Hoành đó.

- À.. ờm..v..vậy hả?

- Ừ, đây là lệ phí

- Lệ phí?

- Ừ, lệ phí đến thiên đường

Tiểu Nguyên dứt lời quay qua Thiên Tỉ cười hiền, nụ cười kia lại như chiếc dao găm, cảm giác nguy hiểm tăng cao. Từng bước tiến đến gần nhưng đôi chân cậu như nhũn ra, không thể động đậy, liền ngã ngồi xuống sàn. Vương Nguyên cũng ngồi xuống ôm chầm lấy Thiên Tỉ, nước mắt vô thức rơi trên vai áo cậu, chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu đã nghe tiếng Vương Nguyên thì thầm

- Yêu tớ, cậu nhé?

Câu nói nhẹ nhàng đánh tan đi những cảnh giác trong người của Thiên Tỉ, hình ảnh bé con bị đám nhóc đánh chỉ biết ôm đầu ngồi chịu đựng ngày xưa khiến lòng Thiên Tỉ đau nhói. Phải rồi, Tiểu Nguyên vẫn luôn yếu đuối như vậy, luôn cần có một Tiểu Thiên mạnh mẽ che chở. Cánh tay cậu liền chuyển động, ôm chầm lấy người cậu thương. Cảm giác bình tâm thường ngày bên cạnh Tiểu Nguyên vô cùng quen thuộc trở về. Tiếng "ừm" chưa kịp phát ra khỏi miệng, Thiên Tỉ đột ngột nhói ở tim, có vật gì đó chen vào giữa trái tim cậu thì phải? Đôi đồng tử cậu giãn to, vòng tay vô lực lỏng dần. Vừa quen với dị vật sắc bén kia, liền có cảm giác lực kéo rất mạnh, rút nó ra khỏi người Thiên Tỉ, chất lỏng nhanh chóng bết lại, chảy từng dòng xuống lưng. Mắt cậu hoa dần, tiếng ong ong đinh tai, không nghe rõ bất kì thanh âm gì, cả người vô lực dựa vào Tiểu Nguyên. Thiên Tỉ muốn hỏi, muốn nói nhưng chẳng thể nói được gì, trước khi chìm hẳn vào khoảng không trắng xóa, giọng nói mềm mại quen thuộc bên tai

"Chúng ta cùng đi đến thiên đường"

Cảm nhận người trong lòng lạnh dần, Vương Nguyên quăng chiếc dao găm trong tay về phía cửa, kéo Thiên Tỉ đến góc phòng, chỉnh thành động tác ngồi dựa tường, duỗi thẳng hai chân. Cậu tiến đến chiếc bàn quen thuộc, kéo hộc tủ ra, ống tiêm chứa dung dịch màu hồng nhạt đến vạch 100ml lăn lóc bên trong. Không suy nghĩ, Tiểu Nguyên cầm lên đâm thẳng vào cánh tay, bơm hết chất lỏng sền sệt đó vào người. Cơ thể tiếp nhận dị dịch quá nhanh liền co giật nhẹ, chân cũng vô lực ngã xuống sàn, ống tiêm cũng rơi xuống đất, lăn vào gầm bàn. Tiểu Nguyên bò bằng hai tay, cánh tay đầy những vết xước cũ nặng nhọc lôi cả cơ thể đến gần Thiên Tỉ.

Vương Nguyên cố gắng ngồi dựa lưng vào tường, ngả đầu về phía Thiên Tỉ, tầm mắt nhìn thẳng đến cái bàn học. Chiếc kẹp thỏ lấp ló, như cánh tay Tiểu Hạ dưới dòng sông lạnh buốt. Hình ảnh công chúa Tiểu Hạ vùng vẫy dưới nước, miệng không ngừng kêu nhưng lại bị sóng nước lấp vào mà không thể phát ra hơi. Thật xinh đẹp! Thiên đường đang rộng cửa đón nàng công chúa vào lòng, Tiểu Nguyên với tay đến nàng, kéo chiếc kẹp ra khỏi tóc, lệ phí đến thiên đường hạnh phúc.

Một vài sợi tóc li ti rơi xuống sàn, Tiểu Nguyên chớp chớp mắt tìm tiêu cự, kì thực, Tiểu Hoành không được lên thiên đường đâu nha. Thiên sứ chạm vào người thì phải bị đày xuống địa ngục cơ, vậy mà cả người Tiểu Hoành đều được Thiên Tỉ chạm. Vậy nên Tiểu Nguyên chỉ giúp cậu ấy đến thiên đường thôi. Chiếc đinh ba giáng xuống gương mặt khả ái kia, gương mặt đầy máu biến dạng, tiếng thét thất thanh giữa không trung, chỉ là còn quá sớm để đến trường. Ah, còn tóc, cũng cần thanh tẩy đó, và lệ phí cho thiên đường mở rộng cửa, ôm cậu bé khả ái kia đến bến trời hạnh phúc. Thiên Tỉ à, cậu nói xem, rất tốt phải không?

Đôi mắt Tiểu Nguyên mờ dần, dòng máu đỏ thẫm lăn dài từ lỗ tai, mũi và cả miệng xuống bộ quần áo trắng tinh. Còn có, mẹ mẹ rất thích thiên đường, nhưng mẹ mẹ quá mạnh mẽ, nên không được ở thiên đường đâu. Nơi đó chỉ dành cho bé ngoan và thiên sứ mà thôi, mẹ mẹ không được vào. Tiểu Nguyên khẽ cười, đôi môi hình thành nên một đường cong méo mó, mẹ mẹ chỉ nên ở dưới bếp mà thôi. Cậu mệt nhọc thở gấp, tai đã không nghe được thanh âm nào. Nhưng cậu vẫn cười, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh sao sáng ngời, miệng lẩm nhẩm hát, hơi thở mỏng dần

Tình yêu ngọt ngào say đắm theo dòng thời gian

Như cơn gió mát thổi qua cánh đồng rộng lớn bao la

Như que kem..mát lạnh ngày hè

Vậy nên..

Yêu tớ, cậu nhé?!

~~End~~

Fic này thật hoài niệm TT-TT M.n đọc fic vui vẻ nha s2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com