Chương 12
Ngạo Phong ngủ thẳng đến khi được gọi tỉnh dậy. Hôm nay không phải giọng của Trân Châu đánh thức cậu, mà là giọng của một nam nhân. Giọng nói tuy khàn đục, nhưng lại cố gắng để gọi cậu một cách mềm nhẹ nhất có thể. Đó là giọng nói của Dạ.
Mà điều khiến cậu lạ lùng hơn cả, là đêm qua Ngạo Phong đã có một giấc ngủ đúng nghĩa đầu tiên từ khi cậu trúng kịch độc. Cậu không cảm thấy bị hàn khí giày vò, sáng ngủ dậy vẫn cảm giác trong người ấm áp, dù lò sưởi của cậu đã nguội từ lâu.
"Chủ nhân, để thuộc hạ giúp ngài rửa mặt."
Cậu không nói gì, cũng không ngăn cản, để cho hắn giúp cậu rửa mặt, chải tóc và thay quần áo. Dù muốn hay không, Ngạo Phong hiện tại buộc phải chấp nhận rằng, cậu không thể tự làm những việc đơn giản hằng ngày như trước đây. Hơn nữa Trân Châu dù sao cũng là tì nữ, vẫn có một số việc không tiện giúp cậu.
Cũng may Đệ Nhất Ảnh của cậu lại vừa hay rất cẩn thận tỉ mỉ, không ngờ rằng nhìn hắn bề ngoài lạnh lùng đáng sợ như vậy, bên trong lại chu đáo, biết chăm sóc người khác.
Thế nhưng Ngạo Phong lại có điều không biết. Đôi tay của Đệ Nhất Ảnh nhà cậu ngoại từ giết người ra thì chưa từng biết chăm sóc bất kỳ ai, kể cả chính bản thân hắn. Hắn chỉ là dồn hết tâm tư để học cách làm sao để cho cậu có thể vừa lòng nhất mà thôi.
Vừa lúc cậu đã dùng xong bữa sáng, Ngạo Cầm Thanh từ bên ngoài chạy như bay vào phòng. Trên người nàng chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, tuyết rơi trắng cả mái tóc đen dài. Gương mặt xinh đẹp trở nên tiều tụy, ánh mắt lo âu từ lúc bước vào cửa không giây phút nào rời khỏi Ngạo Phong.
"Phong Nhi, mắt của đệ..."
Hơi lạnh xen lẫn bông tuyết và bụi đường trên người nàng khiến Ngạo Phong ho nhẹ vài tiếng, Dạ ngay lập tức bắn một tia chưởng phong khiến cho cánh cửa đóng lại. Ngạo Cầm Thanh vội vàng đưa áo choàng cho Trân Châu, rồi đến ngồi bên cạnh Ngạo Phong.
"Tỉ đã về rồi."
Ngạo Phong cười nói, thế nhưng đôi mắt vô hồn khiến cho nụ cười trở nên thật gượng gạo. Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp vô cùng, nhưng trên người cậu vẫn khoác áo lông dày, gương mặt tái nhợt khiến nàng không thể liên hệ nam hài yếu ớt trước mắt với đệ đệ trong trí nhớ của nàng. Rõ ràng chỉ là một tháng không gặp...
Ngạo Cầm Thanh đỏ mắt cầm chặt tay cậu, sau đó nhẹ giọng an ủi, đại phu nhân đã gửi gia thư thỉnh cầu Hoàng Đế đồng ý cử Vương ngự y tới đây chẩn bệnh cho cậu. Vương ngự y Hoa Đà tái thế, nàng nhận được thư của mẫu thân, lập tức tới kinh thành đón Vương ngự y về Thiên Hành Cung. Lúc này, Ngạo Cầm Thanh mới sực nhớ ra Vương ngự y vẫn đi theo phía sau nàng không thấy đâu, liền gấp gáp vội đứng dậy tìm người.
Đúng lúc này, đại phu nhân Bạch Ngọc Lan từ bên ngoài bước vào, dẫn theo một ông lão tóc mai bạc trắng mặc quan phục màu đỏ, bước thấp bước cao tiến vào phòng. Lão ngồi xuống rồi từ tốn hỏi chuyện, sau đó mới bắt mạch cho Ngạo Phong. Ước chừng một chung trà, những cặp mắt trong phòng không khỏi tập trung nhìn chằm chằm lão, giống như muốn từ gương mặt trầm tư ấy, suy đoán xem ông lão này có thể chữa được cho đôi mắt của cậu không. Dạ cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ướt, kể cả những trận đấu sinh tử trước giờ cũng chưa từng cho hắn cảm giác lo sợ hồi hộp như thế này. Hắn nhìn xuống chủ nhân của mình, tuy gương mặt không biểu hiện gì, nhưng ở tay còn lại, ngón tay cậu hơi siết chặt lấy tách trà đã nguội. Cậu cũng đang chờ đợi vị danh y lừng lẫy trước mặt lên tiếng.
"Vương ngự y, Phong Nhi thế nào?" Bạch Ngọc Lan nôn nóng hỏi.
Ông lão thở dài một tiếng, châm chước từ ngữ trả lời:
"Thiếu chủ hiện tại nên chú trọng điều dưỡng thân thể, quá mức phiền muộn cũng sẽ ảnh hưởng ..."
Ngạo Phong liền ngắt lời lão: "Mắt của ta không thể chữa khỏi ư?"
"Thứ cho lão phu y thuật không đủ cao minh..."
Không khí trong phòng dường như trầm hẳn xuống. Ngạo Phong cảm thấy có gì đó ứ lại trong cổ họng, giống như bước hụt xuống vực sâu vạn trượng. Hi vọng tưởng như có thể nắm lấy trong tay lại tan ra như bông tuyết. Nếu như nói Điện chủ Dược điện chỉ chuyên về độc dược, thì cậu có thể an ủi bản thân có lẽ y thuật của hắn vẫn chưa đủ để chữa khỏi mắt cho cậu. Thế nhưng nếu lời này thốt ra từ miệng của một đại phu được người đời xưng tụng là Hoa Đà tái thế đây, thì có lẽ mắt cậu thực sự hết hi vọng...
Không đâu, có thể vẫn còn một người nữa...
Ngạo Phong nhận lấy chén trà mới được đưa vào trong tay, cảm nhận hơi ấm từ tách trà tỏa ra sưởi ấm lòng bàn tay cậu. Cậu hơi quay lại phía sau, gật đầu nói:
"Đa tạ Vương ngự y không quản đường xá xa xôi tới đây. Trân Châu, ngươi đưa ngự y đại nhân tới tiểu viện cho khách nghỉ ngơi đi."
Đại phu nhân lúc này mở miệng nói:
"Ta đã sắp xếp chỗ ở cho Vương đại nhân rồi, con không cần nhọc lòng. Cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Ngạo Phong cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình, tiếng nói của Ngạo Cầm Thanh cất lên bên tai cậu: "Đệ gầy quá, phải chú ý điều dưỡng thân thể. Rồi sẽ có cách mà. Thôi chúng ta không quấy rầy đệ thêm nữa."
Nói rồi nàng đưa Bạch Ngọc Lan và Vương đại phu rời khỏi. Nhân lúc cửa còn chưa khép lại, Triệu Hổ từ bên ngoài liếc nhìn về phía Dạ vẫn luôn đứng sau Ngạo Phong, trông thấp thỏm lo lắng không yên. Dạ nhận được ánh mắt của hắn, thấp giọng xin phép ra ngoài.
"Thế nào rồi?" Dạ không kiên nhẫn hỏi.
"Đại nhân, bái thiếp gửi đến Dược Sơn đều không có hồi đáp. Hôm kia chúng ta cho người đích thân tốc mã chạy tới Dược Sơn đã gửi bồ câu trở về, nói rằng tất cả thư tín vẫn ở yên trong hòm thư dưới chân núi, hơn nữa giống như đã rất lâu không có ai xuống thu thập. Thôn dân gần đó cũng nói đã nhiều ngày chưa có dược đồng xuống núi mua gạo củi, chuyện này e là không tốt."
Dạ cau mày, hỏi lại hắn:
"Địa hình của Dược Sơn thế nào? Có thể trực tiếp lên núi kiểm tra không?"
"Không thể, thưa đại nhân. Vách núi vô cùng trơn và dốc, thông thường đều di chuyển bằng ròng rọc kéo từ trên đỉnh núi. Nếu muốn trực tiếp lên đó, họa may chỉ có thể là đại cao thủ dùng khinh công mới có thể leo lên."
Dạ nghe vậy thì mày cau càng chặt. Hắn không thể đích thân đến Dược Sơn được, trong thời gian này rõ ràng có kẻ đang nhắm tới chủ nhân, thích sát bất thành lại đến hạ độc. Chưa tìm ra kẻ đó là ai, hắn không thể rời khỏi chủ nhân nửa bước. Tới Ảnh Điện tìm người? Hắn lại chẳng tin tưởng được bất kỳ tên ảnh vệ nào ở nơi đó.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một tiếng nói:
"Vậy thì ta sẽ đích thân đi."
Triệu Hổ phát hiện là Ngạo Phong không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn, lúng túng cúi đầu. Dạ nghe vậy, lo lắng trả lời.
"Chủ nhân, đường sá xa xôi, trời lại quá lạnh, thân thể người hiện tại không thể chịu được."
Triệu Hổ nghe vậy cũng vội vàng khuyên can: "Đúng vậy, thiếu chủ. Thiên Hành Cung không phải không có cao thủ về khinh công. Chúng ta có thể điều người tới đó..."
"Đừng nói nữa." Ngạo Phong cụp mắt, quay người đi vào trong. "Mau chuẩn bị ngựa xe, ngày mai chúng ta khởi hành."
Cứ như vậy, tinh mơ hôm sau, một chiếc xe ngựa khởi hành từ Thiên Hành Cung. Thùng xe khá lớn, dùng ba con tuấn mã kéo đi. Bên ngoài xe ngựa ngồi một thanh niên lực lưỡng đang đánh xe, gương mặt hàm hậu và một cô nương thanh tú, vóc người nhỏ nhắn. Cô nương vẻ mặt sầu lo, không ngừng lẩm bẩm:
"Triệu Hổ đại ca, chúng ta tự ý đưa thiếu chủ xuất cung thế này, khi trở về nhất định sẽ bị đại phu nhân trừng phạt thật nặng mất."
Đây đúng là Triệu Hổ và Trân Châu. Triệu Hổ không cho là đúng, chất phác đáp:
"Chúng ta là người của thiếu chủ, đâu phải người của đại phu nhân mà muốn phạt là phạt? Hơn nữa đây là ý của thiếu chủ, chúng ta đâu có "tự ý" đưa người ra ngoài đâu?"
Trân Châu thở dài: "Thiếu chủ mới sáng sớm đã rời đi, không hề báo trước cho ai biết, đương nhiên là không muốn bị đại phu nhân và đại tiểu thư ngăn cản. Ý của thiếu chủ đã quyết, họ không thể làm gì được người, nhưng vẫn có thể lột da chúng ta. Dù sao thân thể của thiếu chủ vẫn còn quá yếu..."
Triệu Hổ nghĩ cũng phải, thầm cảm thấy nha đầu này tuy tay chân vụng về chút nhưng được cái đầu óc cũng thông minh thật. Hai người thi thoảng câu được câu không trò chuyện, còn bên trong thùng xe là không khí lặng như tờ. Ngạo Phong ngồi tựa vào gối mềm, trên người phủ chăn lông thật dày. Tay cậu vẫn cầm lò sưởi tay, bên trong chăn cũng nhét thêm vài cái. Thế nhưng than cũng gần như đã hết ấm, nếu như muốn thêm than nóng vào sưởi thì buộc phải dừng xe ngựa để nhóm lửa. Hơn nữa xe ngựa xóc nảy cho nên không thể đặt lò sưởi. So với việc dừng xe để nhóm lửa đốt than, Ngạo Phong chẳng thà để ngựa chạy nhanh một chút, sớm đến Dược Sơn tìm Dược Thánh, hi vọng người đó có thể khiến cho đôi mắt cậu một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được. Cơ thể yếu nhược này cậu vẫn có thể chịu đựng, nhưng chỉ riêng đôi mắt thì không.
Phía trên xe ngựa, một bóng người loáng thoáng di chuyển trên những tàng cây, nhẹ nhàng như bay. Bỗng hắn hạ xuống đỉnh xe ngựa, ngay phía sau lưng Trân Châu.
"Mau vào kiểm tra lò sưởi của thiếu chủ." Tiếng nói trầm khàn vang lên.
Trân Châu bị dọa, tim thiếu chút nữa bắn ra ngoài. Trời biết nàng vốn đã nhút nhát, mà đứng trước Đệ Nhất Ảnh này thì chẳng khác nào thỏ con gặp sói, dù con sói này khinh thường làm thịt nó, nhưng vẫn tim đập chân run.
Nàng vâng dạ đáp rồi vén màn bước vào trong xe, ngay sau đó lại thấy vén màn đi ra. Nàng lúng túng báo:
"Đại nhân, thiếu chủ nói than vẫn còn ấm, không có việc gì."
Dạ nghe vậy thì nhíu mày, nhưng rốt cuộc hắn cũng không nói gì nữa, thân ảnh lại nhoáng lên biến mất. Thế nhưng, chỉ một lúc sau lại thấy hắn xuất hiện.
"Ngươi vào lại một lần nữa." Hắn sốt ruột nói.
Trân Châu khó xử đi vào, rồi lại đi ra: "Thiếu chủ ngài ấy nói không có vấn đề gì."
"Không thể nào, đã quá hai canh giờ rồi. Than nhất định đã nguội." Dạ lo lắng vô cùng, vẫn là không nhịn được tự mình tiến vào trong xe ngựa. Bên trong tuy ấm hơn, nhưng vẫn không bì được so với ở Thiên Hành Cung.
Hắn nhẹ nhàng bước vào, thấy bên trong là một thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người đang bọc trong chăn lông trắng. Mái tóc đen chảy tán loạn trên bạch y, khiến nước da của cậu càng thêm trắng sứ. Lông mi đen dài, rung động như cánh bướm, tiết lộ giấc ngủ này chợp mắt không yên. Gương mặt tuy rằng tiều tụy nhưng không che được đường nét tinh xảo, khiến Dạ nhất thời quên mất hít thở thế nào.
Hắn định thần lại, nhẹ bước tiến đến không để cậu phát hiện. Tay hắn luồn vào chăn, đã thấy lò sưởi lạnh ngắt từ lúc nào. Lúc này xe ngựa bỗng nhiên lắc về một bên, khiến Ngạo Phong vốn đang chợp mắt ngã vào vai hắn.
Trán cậu cọ vào cổ hắn, cảm giác lạnh như băng. Hiện tại dù sao cũng là ban ngày, cho nên hắn không dám to gan ôm lấy cậu, chỉ dám vận công khiến thân nhiệt tăng lên, giúp cậu sưởi ấm. Cứ như vậy cho đến tận khi dừng lại nghỉ trưa, Trân Châu tranh thủ nhóm lửa, đốt than bỏ vào lò sưởi, Dạ cũng nhẹ nhàng ra khỏi xe trước khi Ngạo Phong tỉnh lại.
Cơm trưa được phòng bếp của Thanh Vân Các chuẩn bị từ sáng sớm, Trân Châu mang theo nên chỉ cần dùng lửa hâm nóng lại là có thể ăn được, ăn uống nghỉ ngơi đơn giản rồi lại lên đường.
Tới chiều, nàng ước chừng thời gian định vào kiểm tra lò sưởi của thiếu chủ, đã thấy Dạ hiện thân. Hắn bước vào trong xe hồi lâu không ra ngoài, Trân Châu nhún vai, hẳn là không cần than nữa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com