Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Vừa vào phòng, chưởng quầy đã cung kính quỳ xuống: "Tôn Quỳ gặp qua thiếu chủ."

"Tôn lão bản đứng lên đi." Ngạo Phong ngửi được mùi máu tanh dày đặc, nghĩ chắc Dạ dưới lớp áo choàng cả người đều là máu, bèn nói tiếp: "Phiền ông chuẩn bị nước tắm."

Tôn Quỳ cúi đầu lĩnh mệnh rồi bước ra. Lúc này, Triệu Hổ lục tục chuyển đồ vào phòng. Trân Châu vừa bước vào, dường như vẫn còn chưa hết sợ hãi, trên tay vẫn ôm chặt bảo vệ chiếc rương nhỏ. Chính nàng cũng không biết trong này có gì, chỉ biết Đệ Nhất Ảnh luôn trân quý như bảo bối.

Linh Phi cũng chú ý tới chiếc rương, chỉ biết Dạ sau khi biết rương bị hỏng liền phát điên, khiến hắn tò mò không chịu được. Lúc này, người vẫn đang quỳ dưới đất thò ra một bàn tay từ trong áo choàng. Trân Châu run rẩy đặt chiếc rương vào tay hắn, rồi thấy hắn cuộn lại ôm vào lòng. Chỉ một lúc sau, cả Triệu Hổ và Trân Châu đều ra khỏi phòng, chỉ còn Linh Phi vẫn ngồi cạnh Ngạo Phong, chậc chậc nói:

"Cứ ngỡ Huyết Tộc đã hoàn toàn diệt vong, không ngờ tại đây lại gặp được hậu nhân của Huyết Tộc thực sự! Lại còn mang Huyết Nhãn!"

Dạ hiếm thấy khi nào không trừng mắt dọa Linh Phi, bị hắn bóc trần thân phận chỉ yên lặng cúi đầu càng sâu hơn, thân thể cao lớn hơn người cố gắng rúc vào áo choàng. Ngạo Phong trước đó đã lờ mờ đoán được bởi vậy nên không chút nào kinh ngạc, thế nhưng cậu chỉ biết sơ qua về Huyết Tộc, còn Huyết Nhãn là thế nào, xem ra phải tỉ mỉ tìm hiểu thêm.

Ngạo Phong quay sang nói với Linh Phi:

"Phòng hẳn đã chuẩn bị xong rồi, ngươi qua đó nghỉ đi." Trân Châu cúi đầu, chuẩn bị dẫn đường cho Linh Phi.

Linh Phi hơi lo lắng đáp. "Huyết Nhãn của hắn vẫn chưa tan, ngươi cẩn thận một chút."

Ngạo Phong gật đầu, đợi Linh Phi ra khỏi phòng, cậu mới hỏi chuyện Dạ. Thì ra chính bản thân hắn cũng chỉ mơ hồ biết bản thân mình là người của Huyết Tộc, từ khi biết ghi nhớ mọi chuyện xung quanh, hắn đã thấy mình bị giam trong ngục thất. Nơi đó tối tăm và ẩm thấp không khác gì bên trong Huyết Âm Các, hơn nữa hàng ngày sẽ có một nam nhân đến không ngừng tìm mọi thủ đoạn tra tấn hắn, khi thì đòn roi, lúc thì nhấn nước. Sau này hắn chạy trốn ra khỏi đó, vô tình gặp được Duy Ngã, rồi bị bà ta mang về Thiên Hành Cung, ném vào Ảnh Điện, sau đó lại bị chọn tiến vào Huyết Âm Các.

"Nơi đó tối đen như mực, trống rỗng không có bất cứ vật gì. Thuộc hạ lớn lên ở đó, không ngừng tự hỏi vì sao mình lại bị đối xử như vậy, cho đến một ngày đôi mắt này xuất hiện."

"Huyết Nhãn?" Ngạo Phong nhíu mày. Nói vậy, sử dụng cực hình là để ép cho Huyết Nhãn của Dạ xuất hiện, mục đích của hắn là gì? Hơn nữa, để khiến cho Huyết Nhãn xuất hiện, hắn rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì? Ngạo Phong mơ hồ cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Kẻ đó ép thuộc hạ uống dầu sôi. Hẳn là khi đó Huyết Nhãn đã xuất hiện, nhân lúc hắn kinh ngạc mất cảnh giác, thuộc hạ đẩy dầu sôi vào người và tay hắn, sau đó chạy thoát. Cổ họng bị bỏng quá nặng nên không thể ăn uống được gì, Duy Ngã tìm được thuộc hạ khi đó đã sắp chết bên đường, cũng không biết vì sao bà ta lại mang thuộc hạ về Thiên Hành Cung nữa." Dạ kể lại bằng chất giọng khàn đục đặc trưng của mình. Giọng nói của hắn kẽo kẹt như dây đàn bị đứt, không nghe ra chút cảm xúc nào, giống như đang kể câu chuyện của một kẻ xa lạ chứ không phải của chính hắn. "Sống trong Ảnh Điện cũng không tệ, thế nhưng Huyết Âm Các thì lại khác. Nơi đó cũng tối tăm như Huyết Âm Các vậy, luôn phải cảnh giác không biết khi nào thì từ trong bóng tối sẽ bước ra những kẻ muốn lấy mạng mình."

Nhiều khi sực tỉnh dậy từ những cơn chợp mắt ngắn ngủi, Dạ không phân biệt được hiện tại và quá khứ. Hắn cứ ngỡ mình trở lại là một đứa trẻ nhỏ yếu không sức chống cự, bị bóng tối nuốt chửng.

Kể đến đây, Dạ rốt cuộc cũng vui vẻ, giọng nói cũng mang theo ý cười. "Nhưng chủ nhân rốt cuộc cũng xuất hiện. Cuối cùng thuộc hạ đã nhìn thấy ánh sáng và hi vọng sau ô cửa nhỏ đó."

Dạ luôn cố ý giấu diếm thân phận Huyết Tộc, đương nhiên chưa bao giờ hé răng nói về chuyện trong quá khứ. Ngạo Phong có thể đoán ra thân phận của hắn, thế nhưng đây là lần đầu tiên nghe Dạ kể về những gì hắn đã trải qua.

Chẳng trách hắn trở nên bạo ngược như vậy.

Chẳng trách giọng nói của hắn lại khó nghe như vậy.

Chẳng trách vì sao hắn bằng mọi giá phải bò tới bên người cậu như vậy.

Bởi vì chủ nhân là ánh sáng duy nhất, tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.

Ngạo Phong biết cảm giác khó chịu trong ngực cậu hiện tại là gì, đó là đau lòng. Cậu đến ngồi xổm bên cạnh Dạ, yên lặng đưa tay xoa đầu hắn. Dạ dụi đầu vào tay cậu, nỉ non:

"Thuộc hạ chỉ có người. Chủ nhân người đừng đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ chỉ có một mình người."

Dạ đang quỳ, hắn đỡ lấy tay Ngạo Phong, thành kính mà hôn lên vết thương trên tay cậu. Ngạo Phong nghe giọng nói trầm khàn của hắn tiếp tục cầu xin: "Trong lòng thuộc hạ mang tâm tư không nên có, thuộc hạ thề sẽ quản chặt những suy nghĩ này, không để mảy may làm phiền tới chủ nhân! Chỉ cầu chủ nhân đừng đuổi thuộc hạ đi, nếu sau này xuất hiện người khiến chủ nhân động tâm..." Dạ cắn răng, Huyết Nhãn như có ngọn lửa bùng cháy bên trong. "Thuộc hạ thề lấy tính mạng bảo hộ."

Tu vi của Dạ đã đạt đến Tông Sư Viên Mãn, kiêu ngạo khinh cuồng đến tận xương tủy. Vậy mà vì được ở bên chủ nhân, hắn chỉ có thể hèn mọn cầu xin sự thương hại của cậu. Đừng nói là rời xa Ngạo Phong, đến sự lạnh nhạt của cậu hắn cũng không thể chịu nổi.

Ngạo Phong dở khóc dở cười, búng vào trán Dạ cười nói: "Vậy thì tạm tin ngươi. Phải rồi, ngươi còn nhớ mặt kẻ đã giam ngươi lại không?"

Dạ ngốc hề hề xoa xoa trán, nghe cậu hỏi vậy thì đáp: "Mỗi khi hắn tới đều đeo mặt nạ che mặt, thuộc hạ không nhìn thấy mặt hắn. Chỉ biết khi trốn thoát, thuộc hạ đã hất dầu vào tay hắn, hẳn là bàn tay trái sẽ để lại sẹo."

Ngạo Phong gật gật đầu. Lúc này cậu mới như nhớ ra điều gì, chìa tay ra trước mặt Dạ:

"Đưa ta xem."

Dạ ngẩn người, lúc này Ngạo Phong mới mất kiên nhẫn lặp lại.

"Có gì trong chiếc rương này? Đưa ta xem."

Dạ do dự hồi lâu, cũng may Ngạo Phong cũng không gấp, cuối cùng hắn mới chần chờ đặt chiếc rương nhỏ vào tay Ngạo Phong.

"Đây đều là đồ chủ nhân đã ban cho thuộc hạ."

Ngạo Phong kinh ngạc mở chiếc rương ra, có khăn tay gói điểm tâm, tách trà, quân cờ vây bị sứt một góc, thứ gì đó như cánh hoa đào ép khô, và cả những thứ lung tung mà cậu chỉ dựa vào xúc giác không thể đoán ra. Trong đó có một thứ đã bị vỡ, mảnh sứ vừa nãy Dạ đã lấy ra để chủ nhân không vô tình chạm vào, chỉ còn lại bấc đèn.

Ngạo Phong cầm lấy bấc đèn lên, hóa ra đây là lí do khiến Dạ nổi giận đến mức không thể kiểm soát được Huyết Nhãn.

"Ngày cuối cùng trước khi lên Sát La Đài, chủ nhân hỏi thuộc hạ có muốn gì không?" Giọng nói trầm khàn lại vang lên bên tai cậu, nhắc Ngạo Phong nhớ lại một câu chuyện cỏn con mà cậu đã sớm bỏ quên từ lâu rồi. "Đó là lần đầu tiên có người hỏi thuộc hạ cần gì, bèn nói thuộc hạ muốn có ánh sáng. Chủ nhân tối hôm ấy đã mang cho thuộc hạ một chiếc đèn dầu."

Ngày đó Ngạo Phong sợ rằng sau khi lên Sát La Đài Dạ sẽ không sống nổi, bèn hỏi Dạ xem hắn muốn thứ gì nhất, nếu được cậu sẽ thành toàn cho hắn. Trời biết khi đó "ánh sáng" mà hắn nói chính là cậu thiếu niên như tiểu thần tiên hạ phàm này. Cậu nghe vậy suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng mang cho hắn một chiếc đèn. Đêm hôm đó Dạ châm đèn dầu lên, hai tay hắn nâng niu chiếc đèn cả đêm, dầu nóng chảy ra cũng như không biết. Ngọn đèn vàng leo lét ánh vào mắt hắn, bấc đèn nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay vào thẳng trái tim.

Ngạo Phong lúc này mới ý thức được, tâm tư của Dạ đâu phải chỉ một từ "ái mộ" là có thể diễn tả hết. Thứ tình cảm này vốn là khắc cốt ghi tâm, là sự ký thác của tình yêu, tình thân, hy vọng, là những gì tốt đẹp nhất của hắn.

Mà Ngạo Phong, mất mẫu thân và huynh trưởng từ nhỏ, hai người duy nhất yêu thương cậu vô điều kiện, vậy nên thứ duy nhất cậu không thể từ chối là sự chân tâm thực lòng. Từ phụ thân đến đại phu nhân và tỷ tỷ, chẳng ai là cậu không cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, dùng sự chân thành của mình đổi lấy tình thân.

Dễ mềm lòng là điểm yếu của Ngạo Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com