Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

"Vân Hi?!" Ngạo Hồng Luân không thể tin, khóe mắt như muốn nứt ra. "Vân Hi, ngươi còn sống?"

Linh Phi, không, phải gọi hắn là Ngạo Vân Hi. Khóe miệng hắn tràn ra những tiếng cười khan. Đôi mắt xếch vốn ẩn chứa phong tình, bây giờ lại tràn ngập tia máu.

"Phải rồi, vì sao con vẫn còn sống nhỉ? Rõ ràng phụ thân đã hút sạch tinh lực của con rồi vứt xác của con và mẫu thân xuống vách đá rồi kia mà."

Khi đó Ngạo Phong chỉ chưa đến năm tuổi. Cậu chỉ biết mẫu thân và huynh trưởng mất do đậu mùa, chữa trị không bao lâu thì qua đời. Trong đám tang, đến mặt hai người cậu cũng không được phép gặp lần cuối.

Hóa ra tất cả chỉ là lừa gạt!

Chưa bao giờ Ngạo Phong cảm thấy vô thố như hiện tại. Cậu nắm chặt tay Ngạo Vân Hi, lại như cầu xin mà nói với Ngạo Hồng Luân:

"Phụ thân, đây không phải sự thật, phải không? Năm năm trước, khi ta trúng Hạc Đỉnh Hồng, mê hồn hương trộn lẫn cùng trầm hương đốt trong phòng không phải là do phụ thân, phải không?"

Hạc Đỉnh Hồng do Tiểu Liên bôi lên đầu đũa và bát, lại thêm Bách Thảo Sương có tác dụng mê hồn trong lư hương, khiến đôi mắt Ngạo Phong mãi mãi mất đi ánh sáng.

Đến nước này, Ngạo Hồng Luân cũng lười che giấu.

"Ngạo Phong, ta để ngươi sống thêm năm năm đã là hết tình phụ tử. Đã đến lúc ngươi tẫn sức đền đáp phụ thân." Ánh mắt Ngạo Hồng Luân liếc qua Ngạo Vân Hi, lạnh lùng nói. "Vân Hi, ta không biết vì sao ngươi còn sống. Nhưng như vậy cũng được, hai huynh đệ các ngươi cùng nhau, dù sao cũng sẽ không cô đơn."

Dứt lời, hắn như mũi tên phi về phía Ngạo Phong. Cũng may Ngạo Hồng Luân hiện tại chỉ phát huy được tu vi của Tông Sư Hạ Cảnh, Ngạo Phong mới có thể miễn cưỡng vượt cấp chống đỡ. Ngạo Phong mất đi thị giác, nhưng thính giác lại cực nhạy, hơn nữa thân thủ cực nhanh, khiến cậu có thể chính xác hóa giải sát chiêu của Ngạo Hồng Luân. Ngạo Hồng Luân giống như mỡ treo miệng mèo mà với không đến, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.

Trong sân phơi rất nhiều thảo dược, nhưng nhiều năm không ai trông nom, thảo dược đã biến thành những nắm lá khô. Ngạo Hồng Luân tung cước, khiến mẹt thảo dược bên chân hắn bắn ra giữa sân, xô đổ hàng chục mẹt thảo dược khô khác, khiến lá thuốc bắn lên tung tóe. Tiếng lá khô va vào nhau xào xạc, nhất thời khiến Ngạo Phong cứng đờ.

Ngạo Hồng Luân nhếch miệng cười, trảo thủ dễ dàng tiếp cận, chuẩn bị tóm lấy Ngạo Phong.

"Phong Nhi, cẩn thận!"

Ngạo Vân Hi đẩy cậu ra sau, dùng thân thể che cho cậu. Ngạo Phong phản ứng cực nhanh, tay áo cuốn lấy Ngạo Vân Hi khiến hắn hiểm hiểm mà tránh khỏi độc trảo của Ngạo Hồng Luân, thế nhưng sau lưng vẫn bị vẽ ra năm dấu máu.

Thấy sau lưng Ngạo Vân Hi thấm máu, Ngạo Phong dường như không thể tự lừa mình dối người nữa. Bất kể Ngạo Hồng Luân muốn làm gì cậu đều được, từ đôi mắt đến tu vi, thậm chí tính mạng, chỉ cần phụ thân cần, cậu đều cho hắn. Thế nhưng nếu là mẫu thân và huynh trưởng thì lại là chuyện khác.

"Phụ thân, nếu người cần tu vi của con, Ngạo Phong quyết không chối từ." Ngạo Phong cúi đầu, cắn từng chữ mà nói. "Ngạo Phong ngày đó còn nhỏ dại, chưa thể bảo vệ mẫu thân và huynh trưởng. Giờ đây, trước mặt ta, không cho phép bất cứ ai đụng vào một sợi tóc của huynh trưởng!"

Bạch y không gió mà tung bay, tay áo vung lên, lần này không chỉ là né tránh mà còn mang ý sát phạt. Ngạo Hồng Luân vì tẩu hoả nhập ma mà tu vi nhất thời hạ xuống, không thể dễ dàng chế phục Ngạo Phong. Tuy nhiên, một khi đã biết nhược điểm của cậu, hắn cũng không ngại chơi xấu. Ngạo hồng luân không ngừng tạo ra tiếng động nhằm đánh lạc hướng Ngạo Phong. Cả hai giằng co nhau một lúc lâu, Ngạo Phong bắt đầu ho ra máu.

Thân thể của cậu quá kém, không thể vận công quá sức. Ngạo Phong khom lưng, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra. Ngạo Hồng Luân không cần phí chút sức lực nào nữa, giơ chân đạp ngã Ngạo Phong xuống đất. Ngạo Vân Hi đón lấy cậu, ôm chặt Ngạo Phong trong lòng. Ngạo Hồng Luân nhếch miệng nhìn Ngạo Vân Hi đang trừng hắn đến nổi lên tơ máu.

"Vân Hi, trước đây là mẫu thân thân của ngươi, giờ đến đệ đệ ngươi. Đừng nhìn ta như vậy, chỉ trách bản thân ngươi không đủ khả năng để bảo vệ bất kỳ ai cả."

Ngạo Vân Hi cắn chặt răng, dùng cả thân thể che cho Ngạo Phong.

Bỗng ngay lúc này, trời đang sáng bỗng xảy ra dị tượng, bóng đêm xuất hiện nuốt chửng mặt trời. Là Nhật Thực!

Ngạo Vân Hi cắn răng, hắn không còn cách nào khác. Nhân lúc Ngạo Hồng Luân bất ngờ trước dị tượng, hắn ném một gói thuốc bột vào người Ngạo Hồng Luân. Ngạo Vân Hi ôm Ngạo Phong chạy vào thư phòng trước đây của Dược Thánh. Ngạo Hồng Luân đau đớn hét lên một tiếng, giãy giụa ngã xuống đất không ngừng gào thét. Chỉ một lát sau, hắn đã đuổi theo Ngạo Phong và Ngạo Vân Hi.

"Tên súc sinh Ngạo Vân Hi! Ta phải giết ngươi!"

Gương mặt Ngạo Hồng Luân bây giờ bốc cả khói trắng, huyết nhục mơ hồ, có chỗ còn lộ ra xương trắng. Hắn điên cuồng đuổi theo, đánh vỡ bất cứ thứ gì cản đường.

Ngạo Vân Hi mở cơ quan phía sau giá sách, ôm Ngạo Phong tiến vào trong rồi khoá lại. Giá sách và vách tường được gia cố bằng đồng, nhưng với công lực của Ngạo Hồng Luân, vách tường này không thể chống đỡ được lâu. Ngạo Hồng Luân liên tục đánh vào giá sách, tiếng động đùng đùng cùng vô số bụi đất rơi xuống. Bên trong mật thất nhỏ cũng rung chuyển ầm ầm.

Ngạo Vân Hi thấy Ngạo Phong đã tỉnh, liền cười nói:

"Phong Nhi, chào mừng đệ tới căn cứ bí mật của ta. Nhắm mắt vào nào."

Ngạo Phong kinh ngạc, nhớ lại những "căn cứ bí mật" mà trước đây Ngạo Vân Hi đưa cậu đến, trong lòng không khỏi xót xa. Trước khi tiến vào căn cứ bí mật, huynh trưởng luôn yêu cầu cậu phải nhắm mắt. Hiện tại tuy đã không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn nghe lời hắn.

"Hít một hơi thật sâu."

Ngạo Vân Hi ấn cơ quan trong vách tường. Ngay khi vách giá sách bị xé rách, bàn tay mang giáp sắt của Ngạo Hồng Luân thò vào trong, cũng là lúc cả hai người rơi xuống một thông đạo.

Bất ngờ bị rơi không trọng lực, Ngạo Phong kinh hãi tóm chặt áo Ngạo Vân Hi. Mà Ngạo Vân Hi cũng che chắn miệng mũi cậu, ùm một tiếng, cả hai cùng rơi xuống mặt nước.

Mặt nước tối như mực, không một tia ánh sáng. Đúng lúc này, Nhật Thực tan đi, tia sáng đầu tiên loé ra từ mặt trời men theo đỉnh Dược Sơn rọi xuống mặt nước.

Ngạo vân hi lặn xuống, không ngừng bơi theo tia sáng. Không biết bơi đến bao lâu, ánh sáng duy nhất dẫn đường cũng nhạt mất, mà Ngạo Phong cũng đã cạn hơi, Ngạo Vân Hi cũng sắp cố hết sức thì bất ngờ, đáy nước lộ ra ánh sáng bàng bạc. Ngạo Vân Hi dùng hết sức bơi về phía ánh sáng, cuối cùng cả hai cũng trồi lên khỏi mặt nước.

Nơi này là một căn động rất lớn, bao bọc thảm thực vật cực kỳ phong phú. Gần mặt nước còn có một căn nhà nhỏ. Ngạo Vân Hi kéo Ngạo Phong lên mặt nước. Ngạo Phong bị đuối nước, Ngạo Vân Hi cố gắng ép nước ra khỏi phổi cậu.

"Phong Nhi, tỉnh lại!"

Ngạo Phong sặc ra nước, sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm là túm lấy tay Ngạo Vân Hi.

"Huynh trưởng, ta liền biết là ngươi!"

Ngạo Vân Hi bật cười. "Thật không? Ta chỉ sợ đệ ngốc quá, không đợi ta nói thì không nhận ra ta."

Ngạo Phong gục đầu vào vai hắn.

"Trở về là tốt rồi."

Thật tốt.

Ngạo Vân Hi tìm quần áo khô trong nhà gỗ cho cả hai thay, rồi đi tìm củi nhóm lửa, lại hái một chút rau quả dại. Ngạo Phong cầm que gỗ ngồi bên mặt nước, rất dễ dàng xiên được hai con cá. Ngạo Vân Hi nấu ăn rất ngon, không lâu sau đã có một nồi canh cá thơm phúc nóng nổi.

"Thơm quá." Mùi hương thật quen thuộc, là món trước đây Ngạo Phong rất thích ăn.

Nhìn Ngạo Phong ăn "ngon lành", Ngạo Vân Hi không khỏi chua xót. Ngạo Hồng Luân nói đúng, là do hắn quá vô dụng, không thể bảo vệ được bất cứ ai.

Hai huynh đệ vừa ăn vừa trò chuyện, bắt đầu từ việc mẫu thân phát hiện sau khi Ngạo Hồng Luân lên vị trí cung chủ, tất cả sư huynh đệ của hắn đều "theo quy củ" mà rời khỏi Thiên Hành Cung. Nói là rời khỏi, nhưng giống như đột nhiên biến mất vậy. Một lần nàng vô tình phát hiện trong mật thất của cung chủ rất nhiều ám vệ tu luyện Cửu Hoa Tâm Pháp đều thất bại, nên Ngạo Hồng Luân bắt đầu chuyển sự chú ý tới ba đứa trẻ. Bởi vậy, nàng tự phế bỏ võ công, trọng tu Cửu Hoa Tâm Pháp. Ngạo Hồng Luân thỏa thuận với nàng, chỉ cần nàng khiến hắn tấn chức lên Tông Sư Viên Mãn, hắn sẽ bỏ qua cho bọn trẻ.

Dù sao cũng là hài tử của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm chứ?

Thế nhưng, Ngạo Hồng Luân tu luyện thất bại, thay vì cần bốn tầng công lực như đã nói, thực chất hắn cần đến bảy tầng. Mà nàng và Ngạo Vân Hi cộng vào, lại vừa vặn đúng bảy tầng công lực.

Trước khi chết, mẫu thân đưa Ngạo Vân Hi một viên thuốc, khiến tim hắn ngừng đập. Sau khi cả hai bị vứt xuống vách núi, Ngạo Vân Hi may mắn mắc phải một thân cây đâm ra từ vách đá. Võ công mất hết, hắn tìm đường xuống núi, an táng cho mẫu thân rồi trốn khỏi Thiên Hành Cung.

"Sau đó, trên đường ta gặp phải Dược Thánh, ban đầu cứ nghĩ lão ta cảm thấy ta hợp nhãn duyên nên muốn thu làm đệ tử." Ngạo Vân Hi bĩu môi nói. "Hóa ra là coi trọng vẻ ngoài của ta, lão già bẩn thỉu."

Ngạo Phong nhíu mày nhớ lại. "Ta cũng từng tới Dược Sơn, đúng lúc Dược Thánh và một dược đồng nữa bị độc chết."

"Là ta làm."

Ngạo Vân Hi trong lòng không khỏi chua xót. Hai huynh đệ họ suýt chút nữa đã có thể gặp nhau trên đỉnh Dược Sơn. Hắn đã bỏ qua những khoảng thời gian khó khăn nhất của đệ đệ. Ngạo Phong dường như cũng biết hắn đang nghĩ gì, cầm tay hắn nhẹ nhàng an ủi.

"Cuối cùng chúng ta vẫn gặp lại nhau."

Ngạo Vân Hi cười xoa đầu cậu. "Đệ vẫn đúng là một ông cụ non!"

Ngạo Phong lần đầu tiên không tránh hắn, cúi đầu cho hắn vò loạn tóc. Hai huynh đệ trò chuyện thêm, bất giác Ngạo Phong mới nhớ ra hỏi:

"Vậy bao giờ chúng ta rời khỏi đây?"

"Ta cũng không biết."

Ngạo Phong ngây người. Ngạo Vân Hi gãi đầu cười nói:

"Lần trước ta vào đây phải đợi đến gần một năm mới ra được. Nếu không có ánh sáng của Nhật Thực hoặc Nguyệt Thực dẫn đường, chúng ta không thể ra khỏi đây."

———–

Ngạo Phong: Hay lắm người anh trai, amazing good job =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com