>1< : Thiếu Gia
Ba năm trước trong vụ tai nạn xe hắn đã mất đi thị lực,hắn đã rơi vào trầm cảm suốt một năm trời,không ai chịu nổi cái tính khó ưa và cộc cằn của hắn cả.
Hôm đó hắn lại ra ngoài sân một mình, té ngã nhưng không ai đến giúp vì sợ hắn lại nổi giận vô cớ.
- CÚT RA.
- Chân cậu bị thương rồi Thiếu Gia,để em giúp cậu.
- TÔI NÓI CẬU CÚT RA.
- Em dìu Thiếu Gia vào nhà băng bó xong rồi sẽ cút ngay,Thiếu Gia cẩn thận.
- CÚT RA,TÔI NÓI CÚT RA.
Chỉ có Tiểu Hàn can đảm chạy vội lại đỡ, mặc những lời mắng chửi và cú đánh của hắn lên người mình,dù bị xô ngã mấy lần thì cậu vẫn sáp lại đỡ lấy hắn.
- CÚT RA.
Hắn đẩy mạnh cậu ra rồi lại nhấc chân mà mò đường để đi,chân bị trẹo và hắn lại bị ngã một cái mạnh.
- THIẾU GIA.
Cậu hốt hoảng chạy vội laj.
- Chân cậu chảy máu rồi Thiếu Gia.
- Cút ra.
- Lên lưng em,em cõng cậu vào nhà.
- CÚT RA.
Hắn đẩy cậu ra lần nữa.
Hắn lại cố nhấc chân đi.
- Được rồi,em bỏ mặc cậu,cậu tự mà tìm đường vào nhà đi.
Hắn lại tiếp tục nhấc chân đi,nhưng cứ đi mãi vẫn không thể vào nhà,chân thì đau rát vô cùng,hắn ngã quỵ xuống nền cỏ.
Ai đó đưa lưng về phía hắn và lấy hai tay hắn kéo về phía trước,cơ thể được nâng lên,hắn đang được cõng.
- Ai đấy ?
- ...
- Tôi hỏi là ai đấy ?
- ...
- Thả tôi xuống,thả xuống.
- ...
- THẢ TÔI XUỐNG.
Người kia dừng lại thả hắn xuống,để hắn ngồi ở đó một mình,một lúc sau thì có tiếng chân người dẫm đạp lên cỏ tiến về phía hắn.
Chân hắn được gác lên cái gì đó mềm mại,có nước gì đó dội lên chân có chút đau rát,hắn A lên mấy tiếng nhưng vẫn không phản kháng. Chân được băng bó lại và hắn lại được cõng lên và đi vào nhà,từ dưới nhà lên tới cầu thang lên thẳng phòng,chân hắn vẫn không hề đụng xuống sàn.
Vào tới phòng được đặt hẳn lên giường,một bộ đồ sạch được đặt bên cạnh.
- Thiếu Gia thay quần áo đi,em ra ngoài trước,thay xong thì gọi,em sẽ vào mang quần áo cũ xuống nhà
Cậu xoay lưng đi.
Lát sau cậu quay vào lấy quần áo rồi im lặng đi ra, mỗi khi hắn gặp khó khăn trong sinh hoạt là cậu lại tự nhiên xuất hiện. Nhiều khi hắn còn tưởng tượng cậu theo dõi mình 24/24 vậy, hôm nay hắn lại bị ngã xuống giường, cố đứng dậy rồi lại quơ trúng đồ mà rơi vỡ tứ tung.
Hắn không dám bước đi bởi dưới sàn đầy mảnh chai, hắn không thể nhìn thấy nên chỉ có thể đứng đó chờ người đến giúp.
Cửa phòng được hé ra, cậu nhìn lén vào bên trong liền thấy hắn đang đứng ở giữa mấy miếng thủy tinh liền hiểu chuyện. Cậu dọn dẹp một đọan trước rồi còng lưng mà khiêng hắn về giường, đắp chăn cho hắn rồi lại lấy dụng cụ để quét dọn.
- Em dọn sạch rồi, Thiếu Gia nghỉ ngơi đi.
Cậy xoay người hướng ra cửa.
- Khoan đã, cậu tên là gì ?
- Thiếu Gia không cần thiết biết tên em đâu.
- Tôi muốn biết,nói tôi nghe đi,cậu tên là gì ?
- Em là Tiểu Hàn thưa Thiếu Gia.
- Tiểu Hàn.
- Nếu không có gì,em ra ngoài trước đây.
- Ừ,ra ngoài đi.
- Dạ.
Mấy hôm sau hắn bắt đầu gọi cậu đến để sai việc,cậu đã ở bên chăm sóc hắn từng chút một gần như 24/24, nhờ có cậu mà tâm tình hắn ngày càng tốt hơn.
Ba năm bên cạnh cậu đã khiến hắn yêu đời đến lạ thường,có lẽ vì vậy Mẹ của hắn mới giao nhiệm vụ chăm sóc hắn cho cậu,ngoài việc chăm sóc hắn thì cậu không cần làm bất cứ việc gì cả.
--------------
- Tiểu Hàn,Tiểu Hàn,Tiểu Hàn.
Đó là điều đầu tiên khi tỉnh dậy của Trí Quân vào mổi buổi sáng,hắn luôn tìm cậu trước tiên,việc có cậu ở bên đã trở thành thói quen rồi.
- Em đây,em tới rồi đây thiếu gia.
Tiểu Hàn cầm lấy chậu nước chạy vào mà thở hì hục,cậu đặt chậu nước lên bàn rồi nhúng khăn vào nước.
- Em lên trễ,xin lỗi thiếu gia.
- Em đó, anh đã bảo em không cần làm việc nhà,chỉ chăm sóc anh thôi mà. Em lại vừa đi tưới cây phải không ? Đừng có chối,tai anh thính lắm đấy.
Cậu chỉ cười trừ.
Hắn lại càm ràm.
- Chăm sóc anh suốt ngày đủ mệt rồi,cấm em làm mấy việc của người hầu,việc đó để người hầu họ làm.
- Em cũng là người hầu giống họ mà thiếu gia ?
- Em không giống bọn họ,em là người hầu của riêng anh, người hầu cao cấp nhất. Em chỉ được làm những việc anh yêu cầu thôi,nhớ chưa ?
Cậu lại cười.
- Dạ,em nhớ rồi,em không dám tái phạm nữa.
- Mau rửa mặt cho anh đi.
- Dạ,thiếu gia.
Cậu vắt ráo khăn vào tỉ mỉ giúp hắn chải răng và rửa mặt sạch sẽ,những việc cơ bản đó hắn làm được chứ. Nhưng hắn thích để cậu làm,thích cảm giác cậu chạm vào mặt hắn.
Bữa sáng được bày ra.
Cậu tự động ngồi bên cạnh cắt nhỏ phần ăn cho vừa miệng,để đĩa thức ăn vừa tầm tay, rồi đặt thìa và nĩa vào tay cho hắn.
- Thiếu gia, có thể ăn rồi.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Tay anh mỏi.
- À,vâng,để em đút thiếu gia.
Cậu xích lại gần cầm lấy thìa và nĩa để đút hắn ăn,Trí Quân luôn hóa thành trẻ con mổi khi ở bên cậu.
Mổi khi vắng cậu là hắn lại có thể tự làm hết mọi việc,nhưng cậu vừa xuất hiện là hắn lại như một đứa trẻ vụng về không làm được trò trống gì cả.
Thậm chí cả việc tắm rửa hắn cũng bắt cậu làm,cậu cũng vui vẻ tuân theo lệnh,dù hắn có đòi hỏi vô cớ đến thế nào đi nữa thì cậu vẫn chiều theo.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Gương mặt em trông như thế nào ?
- Ừm,mắt cũng to,mũi cũng to và miệng cũng to.
- Điểm văn của em chắc là thấp lắm nhỉ ?
- Thiếu gia này,lại trêu em.
Hắn đưa hai tay về phía trước.
- Đưa mặt em lại đây,anh muốn sờ.
Cậu lập tức đi lại ngồi cạnh kéo hai tay hắn áp lên mặt mình,Trí quân bắt đầu sờ tổng thể gương mặt rồi lại sờ từng chi tiết.
- Hí hí nhột quá đi,thiếu gia đừng sờ nữa hí hí.
Tiểu Hàn bắt đầu cựa quậy và cười hí hửng.
- Ngồi yên,anh đang phác thảo gương mặt em trong tưởng tượng của mình.
- Nhưng em nhột lắm hí hí.
- Dám động đậy,anh sẽ cho em ăn cơm với cà tím.
- Đừng mà,đừng mà,em sẽ ngồi yên mà.
- Ngoan.
Cậu lập tức ngồi im lại,bởi với cậu thì ăn cà tím là một cực hình.
- Tiểu Hàn của anh xinh trai thật đấy,chỉ mới sờ thôi mà anh đã thấy em xinh lắm rồi,thật xinh.
- Thiếu gia dùng từ sai rồi,phải khen em là đẹp trai. Xinh là dành cho con gái,em là con trai nên thiếu gia phải khen Tiểu Hàn đẹp trai mới đúng.
Hắn nói.
- Tiểu Hàn xinh đẹp.
Cậu nói.
- Tiểu Hàn đẹp trai.
Hắn nói.
- Tiểu Hàn rất xinh đẹp.
Cậu lại nói.
- Tiểu Hàn rất đẹp trai.
Hắn nghiêm giọng.
- Ăn cơm với cà tím một tuần.
Cậu lập tức chịu thua mà dối lòng.
- Á a Tiểu Hàn xinh đẹp,Tiểu Hàn xinh đẹp chứ không phải đẹp trai,không có đẹp trai.
Hắn cười cười xoa xoa tóc cậu.
- Kêu nhà bếp làm đùi gà nướng,anh muốn ăn cơm.
- Dạ,thiếu gia.
Cậu hí hửng chạy đi.
Hắn ngồi đó mà mỉm cười,mổi ngày đều ở cùng cậu như vậy,hắn thật sự rất mãn nguyện.
..................
Bữa ăn được dọn lên,cậu sẽ cắt những cứa trên cái đùi trước rồi quấn giấy ở phần xương cầm rồi đặt vào tay hắn.
- Thiếu gia ăn ngon miệng nha,ăn xong thì cứ gọi,em sẽ vào dọn.
Cậu nói xong thì đứng dậy.
- Tiểu Hàn,em định đi đâu ?
- Em xuống dưới nhà ăn cơm.
- Ở đây ăn với anh.
- Nhưng mà ...
- Không ăn nữa,anh nhịn đói,em dọn đi.
Tiểu Hàn vội ngồi xuống và nâng tay hắn lên lại.
- Em biết rồi,em sẽ ăn với thiếu gia,em sẽ ở lại ăn với thiếu gia.
- Cắn đi.
- Dạ ?
- Anh muốn đút tiểu Hàn,mau cắn một cái đi.
Trí Quân cầm cái đùi giơ thẳng trước mặt,cậu cũng áp sát lại cắn lên cái đùi gà một cái.
- Cắn miếng to to lên.
- Dạ.
Cậu lại cắn thêm một cái thật to,hắn rút tay về đưa cái đùi lên miệng mà cảm nhận vết cắn to của cậu,hắn hài lòng rồi mới ăn tiếp trên cái đùi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com