>12< : Không được
- Thiếu Giaaaa.
- Em đừng có nói gì nữa hết,anh sẽ không xin lỗi,tuyệt đối không xin lỗi.
- Em nói lần cuối,anh có chịu đi xin lỗi phu nhân hay là không ?
- Không,không là không.
- Được rồi,nếu Thiếu Gia đã không còn nghe lời em nữa thì em đi.
- Tiểu Hàn,em đang nói gì vậy ?
- Em muốn nghỉ việc,em sẽ về quê ở với cha mẹ và em gái,em không ở lại đây nữa.
- Tại sao lại nghỉ việc chứ ? Anh không cho phép,em không được nghỉ việc,em phải chăm sóc anh suốt đời.
- Thiếu Gia không phân biệt phải trái,em khuyên mãi nhưng anh vẫn thị phi bất phân,em không nhịn nổi nữa.Em sẽ nghỉ việc,em không chăm sóc Thiếu Gia nữa,không muốn ở bên người vô lí như Thiếu Gia nữa.
Cậu đứng bật dậy.
- Tiểu Hàn,đừng bỏ anh mà Tiểu Hàn,em đừng bỏ anh mà.
- Tạm biệt Thiếu Gia.
Cậu bỏ đi dần xa hắn.
- Anh biết rồi,anh nghe lời em,anh sẽ đi xin lỗi mẹ.
- Thật ?
- Thật,anh thề.
- Nếu Thiếu Gia nuốt lời em sẽ không bao giờ quay lại đây lần nữa đâu đấy.
- Không nuốt lời,anh tuyệt đối không nuốt lời.
Cậu quay vào ngồi cạnh nắm tay hắn.
- Giờ em đưa anh qua phòng Phu Nhân nha ?
- Ừ.
Cậu đưa hắn qua phòng mẹ hắn rồi ra ngoài cửa chờ ,một lúc sau hắn gọi thì cậu vào và đưa hắn về.
- Thiếu Gia đã dỗ ngọt Phu Nhân rồi chưa ?
- Rồi,anh đã hôn mẹ tới mấy cái lận đó.
- Thiếu Gia giỏi ghê,về phòng em sẽ rửa chân cho Thiếu Gia ha ?
- Ừm~♡.
Hắn ngồi trên giường,cậu ngồi xổm dưới sàn chăm chú rửa chân cho hắn. Lúc này hắn bổng nhớ về quá khứ, nhớ cái lúc cậu rửa chân hắn và bị hất nước khắp người,nhớ cái lúc ấy thật sự vui vô cùng. Hắn cũng muốn vui như vậy lần nữa nhưng lại không nỡ làm cậu ướt,hắn giờ thương cậu lắm,chẳng nỡ trêu phá như trước đây nữa.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Anh sờ mặt em được không Tiểu Hàn ?
- Không được đâu Thiếu Gia,mặt em bẩn lắm,anh đừng sờ.
- Không sao,anh không ngại mà,cho anh sờ đi.
- Không được,không được.
Hắn vươn tay tới,cậu lập tức né ra.
- Tiểu Hàn,đưa mặt lại đây cho anh.
- Không,em không muốn,không muốn đâu.
- Tiểu Hàn.
- Em không muốn Thiếu Gia sờ mặt em,không muốn,em không muốn.
- Tại sao lại không muốn ? Nói anh nghe lí do đi,tại sao lại không muốn anh sờ hả ?
- Vì... vì...
- Vì sao hả ?
- Vì em ghét.
- Gì ?
- Em ghét Thiếu Gia chạm vào mặt em,em ghét Thiếu Gia sờ mặt em,em rất là ghét việc đó,rất ghét.
Hắn đá mạnh chân khiến chậu lật úp và nước văng khắp người cậu rồi lớn giọng.
- Được rồi,nếu đã ghét thì anh chẳng thèm sờ,không bao giờ sờ em nữa.
- Thiếu Gia.
- Dọn dẹp rồi đi ra ngoài đi,anh muốn ngủ.
- Thiếu Gia,anh giận em sao ?
- Anh nói em lui đi.
- Dạ.
- Còn nữa,nếu anh không gọi thì không cần lên đây.
- Dạ Thiếu Gia.
Hắn nằm xuống giường đắp chăn lại,cậu lau dọn rồi im lặng rời đi. Suốt từ chiều đến tối hôm ấy hắn thực sự không gọi cậu lên chăm sóc,cậu biết mình bị giận thật rồi,nhưng cậu đâu thể làm khác được,nếu để hắn sờ thì vết sẹo trên mặt cậu sẽ bị lộ mất.
-------------
Sáng hôm sau.
Cậu mang chậu nước lên phòng tìm hắn nhưng rồi lại bị hắn đuổi đi,hắn gọi quản gia lên hầu hạ mình và không quan tâm đến cậu.
- Thiếu Gia nếu không cần em nữa thì em xin phép lui ạ.
- Ừ,lui đi.
- Dạ.
Cậu lặng lẽ rời đi.
Gương mặt lạnh của hắn cũng trở nên khó chịu và buồn bã,mấy ngày liên tiếp hắn không cho gọi ,cậu lại trở về làm công việc chăm sóc mấy chậu hoa ngoài vườn.
- Tiểu Hàn,sao con lại tưới cây ở đây ?
Mẹ hắn từ trong nhà đi ra.
- Chào buổi sáng,Phu Nhân.
- Sao con không lên phòng với Trí Quân mà lại ở đây ?
- Thiếu Gia không cần con nữa rồi Phu Nhân,anh ấy nói không muốn con chăm sóc cho mình nữa.
- Tại sao chứ ? Trí Quân nó suốt ngày đòi con cơ mà,sao bổng nhiên nó lại không muốn con ?
- Chuyện là...
Cậu kể hết mọi chuyện cho mẹ hắn nghe.
- Rồi,ta hiểu rồi,thằng con trai này của ta thật sự vẫn chỉ là một đứa con nít thôi. Con đừng buồn,cứ kệ nó.
- Phu Nhân.
- À mà nó không cần con cũng là chuyện tốt đấy chứ.
- Ý Phu Nhân là gì ạ ?
- Bà cô đang bệnh,ta đang lo vì không có ai để tin tưởng để đưa đến chăm sóc bà,giờ vừa hay lại có con đang rảnh,thật may quá,con giúp ta đến nhà bà cô một chuyến nhé ?
- Chuyện đó...
- Con đừng lo,chỉ cần đi 2 tuần thôi,khi con về có khi thằng Trí Quân đã hết giận con rồi đấy Tiểu Hàn,con đi giúp ta nhé ?
- Dạ,con sẽ đi ạ.
- Tốt quá Tiểu Hàn,cảm ơn con.
------------
Sáng hôm sau cậu chuẩn bị sẵn hành lí rồi mới lên phòng tìm hắn để từ biệt,nhưng lên rồi thì hắn lại không muốn gặp nên cậu cũng đi luôn.
- Phu Nhân,con đi đây.
- Ừ,đi cẩn thận nhé con.
- Dạ.
Cậu lên xe và rời đi.
Hắn ngồi trên phòng,cố vểnh tai để nghe giọng cậu vừa hát vừa tưới cây nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy.
Quản gia lên tới.
- Thiếu Gia,bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Lúc nãy không phải Tiểu Hàn muốn gặp tôi sao,chú gọi cậu ấy đến cho tôi đi.
- Tiểu Hàn đi rồi thưa Thiếu Gia.
- Đi rồi ? Đi đâu chứ ?
- Vì bà cô bị bệnh nên Phu Nhân đưa Tiểu Hàn đến đó để chăm sóc cho bà cô rồi ạ .
- CÁI GÌ CHỨ ?
Đến nhà bà cô,đó chẳng phải là cái ngày xảy ra tai nạn hay sao ? Đó chẳng phải là ngày Tiểu Hàn của hắn biến mất khỏi thế giới hay ?
- Thiếu Gia,cậu đi đâu vậy Thiếu Gia ?
Hắn chạy vội đi,không nhìn thấy gì,hắn bị va trúng đồ đạc rất nhiều,mẹ hắn vào nhà thấy hắn bị ngã liền chạy lại đỡ.
- Trí Quân,con sao vậy Trí Quân.
- Sao mẹ lại làm vậy,sao mẹ lại hại em ấy,sao mẹ nỡ làm hại em ấy ?
- Con nói gì vậy Trí Quân ?
Điện thoại reo lên.
Cô phụ việc chạy vào.
- Phu nhân,bệnh viện vừa gọi đến,vừa có người hiến giác mạc,có thể lập tức phẩu thuật cấy ghép.
Giác mạc,đó là Tiểu Hàn của hắn,là của Tiểu Hàn của hắn. Thất bại,hắn đã thất bại trong việc sửa chữa quá khứ,hắn lại một lần nữa để cậu phải hy sinh vì mình.
- Con trai,đến bệnh viện,chúng ta đến bệnh viện.
- TIỂU HÀN,KHÔNG ĐƯỢC TIỂU HÀN,KHÔNG THỂ ĐƯỢC TIỂU HÀN.
- Trí Quân,con trai,con trai
Hắn ngất đi.
----------------
Hắn tỉnh dậy với đôi mắt bị quấn băng,hắn biết mọi chuyện đã lại tái diễn,cái hiện thực tàn nhẫn lại tái diễn với hắn lần nữa.
Hắn căm ghét mình,căm ghét cái tên phế nhân là mình,đã có cơ hội trọng sinh nhưng vẫn phá hỏng mọi thứ,vẫn thất bại trong việc cứu lấy cậu.
Hắn bây giờ ngay cả khóc cũng không thể,đôi mắt đau đớn vô cùng.
Hắn nằm im mà tịnh tâm lại,phải chi hắn không hờn giận cậu,phải chi hắn giữ chặt cậu bên mình thì kết quả đã khác,có khi lúc này hắn đã được cậu rửa mặt và đút bữa sáng cho ăn,có khi còn được cậu chọc cười,có khi hắn còn có thể nhận được thêm nhiều tình yêu từ cậu chứ không phải đau đớn như bây giờ.
Nếu có thể,hắn muốn được trọng sinh một lần nữa,thêm một lần sống laj cùng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com