Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

>13< : Tiểu Hàn

Mẹ hắn đã nói là đôi mắt hắn không phải là của cậu,bà nói cậu vẫn đang ở nhà bà cô ở trên vùng núi. Hắn nửa tin nửa ngờ mà bình ổn lại tâm trạng,hắn hy vọng bà nói thật,rằng Tiểu Hàn của hắn vẫn còn sống.

Hắn vẫn cứ im lặng không nói gì trong suốt khoảng thời gian nằm viện,dù mẹ hắn có làm gì đi nữa hắn vẫn cứ như người câm.

Hai tuần sau hắn được xuất viện và đưa về nhà tịnh dưỡng,hắn cũng lại im lặng ngồi trong phòng,không nói gì với ai cả.

- Thiếu Gia,bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

Quản gia mang thức ăn vào và rồi lại lui ra,hắn chẳng động vào thức ăn bởi hắn đang ngóng chờ cậu về. Mẹ hắn đã hứa cho người mang cậu về vào sáng hôm nay,hắn thật chẳng có tâm trí nào ăn uống lúc này.

Có tiếng xe,hắn lập tức nhổm người đứng dậy men theo tường ra phía lan can,hắn vểnh tai để nghe xem có phải giọng cậu hay không nhưng hắn vẫn không nghe thấy gì cả.

Hắn lại trở về giường chờ đợi, cái hy vọng của hắn cũng yếu dần đi khi thời gian cứ trôi qua mà cậu vẫn không thấy xuất hiện.

--------------

Trời tối dần.

- Mọi người ơi,con về rồi nè.
- Tiểu Hàn,ta nhớ con quá.
- Con cũng nhớ dì bếp lắm.
- Tiểu Hàn có nhớ chú không ?
- Dạ nhớ,con rất nhớ chú á.
- Còn cô thì sao ?
- Con cũng nhớ cô nữa.

- Nhưng sao con lại đi bộ thế Tiểu Hàn ? Bà cô không cho xe đưa con về sao ?
- Dạ xe bị hư khi đi tới ngã tư,con thấy cũng gần nên đi bộ về luôn ạ.
- Thằng bé này,chân cũng khỏe ghê ha.
- Haha được khen thích ghê.
- Hành lí con đâu rồi Tiểu Hàn ?
- Dạ còn trên xe ạ,lúc nãy con định mang theo nhưng cốp xe bị hư mở không được nên con đành để lại luôn.

- Tiểu Hàn,con lên chào Thiếu Gia sao chưa ?
- Dạ chưa, Thiếu Gia khỏe không chú ?
- Cậu ấy vừa xuất hiện về nhà tuấn trước,nhưng lại kén ăn lắm con à.
- Xuất viện sao ? Cậu ấy bị bệnh ạ ? Cậu ấy có sao không chú ?
- Không bệnh,Thiếu Gia phẩu thuật mắt đấy con.
- Phẩu thuật mắt ạ ? Vậy cậu ấy đã có thể nhìn thấy rồi sao chú ?
- Vẫn chưa,bác sĩ nói phải sau 3 tháng thì mới biết được.
- À...
- Hay con lên thăm cậu ấy đi, Thiếu Gia biết con về chắc sẽ vui lắm.
- Dạ thôi ạ,Thiếu Gia không muốn gặp con đâu,con lên lại khiến cậu ấy khó chịu,với lại đã muộn rồi.
- Ừ,vậy con vào tắm rửa sạch đi rồi ăn cơm.
- Dạ.

------------

Hắn đã ngồi chờ tin cậu suốt đêm qua.

Trời sáng,khi mà hắn vẫn còn thơ thẩn ngồi trên giường thì nghe thấy giọng cậu hát,cái bài hát cậu thường ngân nga mỗi khi chăm sóc cây ngoài vườn.

- Tiểu Hàn.
- Tiểu Hàn.
- TIỂU HÀN.

Hắn lại hướng ra phía lan can và gọi lớn,hắn muốn cậu nghe thấy hắn gọi,muốn chắc chắn cậu nghe được giọng hắn.

Cậu từ dưới vườn nghe thấy hắn gọi liền ngước lên nhìn.

- TIỂU HÀN,TIỂU HÀN,TIỂU HÀN.
- DẠ ?
- Tiểu Hàn.
- Dạ,Thiếu Gia ?

Nghe thấy cậu đáp lại hắn mừng rỡ cười tươi,gương mặt u ám bổng rạng rỡ hơn.

- Tiểu Hàn,em về rồi,em về thật rồi.
- Thiếu Gia đừng đứng vươn người ra,ngã bây giờ.

- Tiểu Hàn,xe bà cô đến rồi.
- Dạ,con sẽ ra ngay.
- Tiểu Hàn.

- Đừng đi,em đừng đi mà Tiểu Hàn,đừng bỏ anh mà Tiểu Hàn,em đừng đi mà.

Cậu chạy đi.

- TIỂU HÀN.
- TIỂU HÀN.
- TIỂU HÀN.

Hắn lại tiếp tục gọi nhưng không nghe được cậu đáp lại,hắn lại sợ hãi mà di chuyển ra cửa,hắn muốn xuống nhà tìm cậu,hắn sợ cậu lại bỏ đi lần nữa.

Hắn cứ mò mẫn như thế đến ngã xuống sàn,mẹ hắn nghe tiếng hắn cũng chạy vội ra.

- Trí Quân,con sao vậy Trí Quân ?
- Mẹ ơi,giữ Tiểu Hàn lại,giữ Tiểu Hàn lại cho con đi mẹ,bắt em ấy ở lại với con đi mẹ ơi.
- Trí Quân à.
- Con không thể mất em ấy được,con không thể sống thiếu em ấy được,
không thể được đâu mẹ ơi. Tiểu Hàn của con,Tiểu Hàn của con,của con.
- Quản Gia,Quản Gia.

Quản Gia chạy vội vào.

- Dạ,Phu Nhân gọi tôi.
- Mau đi tìm Tiểu Hàn,mau mang thằng bé về đây cho tôi.
- Dạ,phu nhân.

- Con trai ngoan đừng khóc,mẹ sẽ mang Tiểu Hàn về,mẹ sẽ mang Tiểu Hàn về cho con ngay con trai.
- Mẹ ơi,đừng để Tiểu Hàn đi,đừng để em ấy rời khỏi con,đừng cho em ấy xa con.

-------------

Trong phòng.
Hắn ngồi tựa trên giường,bà thì ngồi cạnh nắm tay trấn an hắn.

Tiếng gõ cửa.

- Phu Nhân,Tiểu Hàn đến rồi ạ.
- Chú vào đi .
- Dạ.

Cửa mở ra,quản gia dắt cậu vào đi đến chổ hắn.

- Phu Nhân,bà cho gọi con.

- Tiểu Hàn,Tiểu Hàn,Tiểu Hàn.

Gương mặt sầu thảm của hắn lập tức rạng rỡ,dù không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn dang sẵn hai tay để đón cậu.

Cậu nhìn hắn rồi lại chuyển ánh mắt sang bà,đợi bà gật đầu thì cậu mới dám tiến vào vòng tay hắn.

- Tiểu Hàn,đừng bỏ đi,đừng bỏ anh. Tiểu Hàn đừng bỏ anh,đừng xa anh .

Mẹ hắn và quản gia rời đi,để lại hắn và cậu. Hắn cứ ôm chầm lấy cậu,như thể chỉ cần nới lỏng tay là cậu lại biến mất.

- Đừng đi,em đừng đi đến nhà bà cô nữa,đừng đi nữa.
- Thiếu Gia,em không đi nữa đâu.
- Không đâu,em đang định bỏ đi,em đang định bỏ anh một mình. Em đừng bỏ anh mà Tiểu Hàn,em đừng đến nhà bà cô nữa mà.
- Thiếu Gia,em về lần này thì không đi nữa đâu. Vì hôm qua bà cô cho xe đưa em về,xe bị hư nên hành lí của em bị kẹt lại,hôm nay xe đến chỉ để trả hành lí cho em thôi Thiếu Gia.
- Thật chứ ? Thật chứ Tiểu Hàn ?
- Thật mà Thiếu Gia,em không lừa Thiếu Gia đâu.

Hắn không nói gì nữa,chỉ ôm cậu thật chặt và im lặng thôi. Cậu vòng tay ôm hắn và vỗ nhẹ nhẹ lên lưng,dịu dàng mà dỗ dành.

- Thiếu Gia,em rửa mặt cho anh nhé ? Chúng ta cùng nhau ăn sáng với nhau nha Thiếu Gia ?
- Ừ,Tiểu Hàn rửa mặt cho anh đi, giúp anh rửa mặt và tắm rửa đi rồi cùng nhau ăn sáng.
- Dạ,để em đi chuẩn bị nước ấm.
- Ừm.
- À,Thiếu Gia phải buông em ra trước đã.
- À,à,anh quên mất.
- Thiếu Gia đợi em xíu nha.

Cậu chạy vội đi.
Hắn cười rồi tự xoa tim mình,hắn đã làm được,quá khứ không lặp lại,Tiểu Hàn của hắn không sao hết rồi.

--------------

Trong phòng tắm,hắn ngồi,còn cậu thì giúp hắn kì lưng.

- Thiếu Gia gầy quá đi,toàn là xương thôi nè.
- Vậy thì em mau vỗ béo anh đi.
- Dạ,em sẽ vỗ béo cho Thiếu Gia,vỗ thật béo luôn á.
- Cảm ơn Tiểu Hàn trước nha.
- Dạ♡.

Thật thoải mái,lâu rồi hắn mới được thoải mái thế này.

------------

Cậu ngồi cắt nhỏ thức ăn và đút cho hắn ăn sáng, quả nhiên chỉ có cậu mới ân cần với hắn như thế này,chỉ có cậu mới hiểu rỏ hắn như thế này.

- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Em ghét việc anh chạm mặt em lắm à ?
- À,dạ.
- Anh xin lỗi vì đã chạm mặt em,sau nay anh không thế nữa,Tiểu Hàn đừng chán ghét anh nhé.
- Sao anh lại nói vậy chứ Thiếu Gia, sao em có thể chán ghét anh được, em thương Thiếu Gia mà.
- Vậy thì tốt quá,thật là tốt.
- Thiếu Gia ăn giỏi rồi uống thuốc thì em sẽ lại càng thương Thiếu Gia hơn nữa.
- Tuân lệnh Tiểu Hàn.

Căn phòng vang lên tiếng cười nói rôm rả,mẹ hắn đứng bên ngoài nghe thấy cũng nhẹ lòng. Tuy hắn có thân thiết với cậu quá mức nhưng bà cũng không chấp,bởi bà thà rằng nhìn thấy hắn vui với một người con trai còn hơn là nhìn hắn cô đơn và buồn bã suốt ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com