>19< : Thiếu Gia,anh muốn gì ?
Hôm nay vẫn như thường ngày,cậu lại rửa mặt cho hắn,nhưng đến khi tắm thì hắn lại không cho cậu vào cùng.
Không phải hắn ghét cậu,chỉ là mấy hôm nay hắn thường xuyên mơ thấy giấc mơ đó,cái giấc mơ hắn cưỡng bức cậu và cậu ngã khỏi lan can và chết.
Cơ thể hắn cũng bắt đầu mất kiểm soát mổi khi cậu chạm vào hắn lúc tắm,cậu đơn thuần chỉ giúp hắn kì lưng và ngực cùng hai tay thôi,nhưng cứ khi cậu dội nước và đưa tay chà sạch bọt lên người giúp hắn là bên dưới hắn lại ngóc lên.
Lần đó cậu nhìn thấy hắn cương,cậu cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà tiếp tục chà ngực,hắn bị lửa dục đốt nóng cơ thể suýt nữa là làm bậy với cậu,thật may vì kịp dừng lại khi cậu la hét xin lỗi.
Sau lần đó hắn không cho cậu tắm giúp mình nữa,hắn sợ.
-----------
Chiều hôm đó khi mà cậu và hắn cùng ngồi ở vườn ngắm hoa và hóng gió.
- Thiếu Gia.
- Hở ?
- Anh ghét em sao ?
- Không có,anh sao có thể ghét em được chứ Tiểu Hàn,sao em lại nghĩ vậy chứ ?
- Nếu không ghét em sao Thiếu Gia không bám em nữa ? Sao Thiếu Gia không nắm tay em nữa ? Sao Thiếu Gia không đòi em tắm cho anh nữa ?
- Tiểu Hàn,anh nhìn thấy rồi,mắt anh khỏe rồi mà. Anh sao có thể bám dính rồi bắt em phục vụ mọi thứ như trước được chứ Tiểu Hàn ?
- Em hiểu rồi.
Cậu đứng dậy ra sau lưng hắn đứng, hắn xoay người lại nhìn cậu ngơ ngác.
- Em làm gì vậy Tiểu Hàn ?
- Người hầu thì nên đứng khi chủ nhân ngồi.
- Nói gì vậy chứ,từ trước tới giờ em luôn ngồi với anh mà. Ra đây ngồi nào,ngoan.
- Lúc trước khác,bây giờ khác. Thiếu Gia bây giờ đã nhìn thấy mọi thứ rồi,có thể tự ăn mà không cần em đút,có thể tự đi mà không cần em dìu,có thể tự làm mọi thứ mà không cần có em nữa rồi.
- Tiểu Hàn.
- Em không còn là người hầu cao cấp của Thiếu Gia nữa rồi,em nên về đúng bổn phận của mình.
Hắn đứng dậy đưa hai tay áp lên mặt cậu,nâng cái gương mặt đang cúi gập kia lên đối diện.
- Tiểu Hàn,em giận anh sao ?
- Không,em không giận,không có giận.
- Không giận thì ngồi với anh nào,ngoan nghe lời nào.
Hắn nắm tay cậu rồi kéo lại ghế ngồi,cậu đứng dậy và hắn lại kéo cậu ngồi xuống và nắm chặt tay cậu.
- Giờ một tay anh cầm sách,tay kia nắm tay em rồi,chẳng còn tay để lấy trái cây ăn nữa rồi Tiểu Hàn.
- Thiếu Gia muốn gì ?
- Em đoán xem ?
- Em phải đút Thiếu Gia ăn trái cây sao ?
- Đúng rồi,Tiểu Hàn thật thông minh đó.
- Em không đút đâu,Thiếu Gia đã nhìn thấy rồi nên tự ăn đi.
Hắn nắm tay cậu giơ lên.
- Nhưng tay anh bận hết rồi,sao tự ăn được chứ ?
- Vậy thì đừng nắm tay nữa thì tay Thiếu Gia sẽ hết bận thôi.
Cậu rút mạnh tay mình về nhưng hắn nắm chặt quá không thể rút ra.
- Được rồi,vậy anh không ăn nữa, nhịn đói tới bữa tối vậy.
- Thiếu Gia.
- Gì nào ?
- Thiếu Gia muốn ăn loại nào,em lấy cho anh ?
- Anh muốn táo.
- Dạ.
Cậu cứ thế mà ngoan ngoãn phục vụ hắn,cậu vui khi được chăm sóc hắn thế này như thể việc lo lắng cho hắn là niềm hạnh phúc duy nhất của cậu.
------------
---------
Sáng hôm sau,hắn tỉnh dậy và nhìn thấy cậu đang nằm cạnh mình và không mặc gì cả.Hắn ngồi dậy vò đầu bức tóc cố nhớ xem mọi chuyện nhưng không tài nào nghĩ ra,hắn lại bắt đầu suy diễn là mình đã cưỡng bức cậu.
Cậu dậy và ngồi mà dụi mắt rồi nhìn hắn.
- Thiếu Gia dậy rồi à ?
- Ờ ờ ờ.
- Đêm qua Thiếu Gia làm em mệt quá đi.
- Anh làm em mệt sao ?
- Dạ,mệt quá trời luôn.
- Anh làm gì rồi Tiểu Hàn ? Anh làm gì em rồi Tiểu Hàn ? Anh đã làm gì rồi Tiểu Hàn ?
- Thiếu Gia làm em phải trần truồng mà ngủ nè,đã vậy anh còn ôm em không buông nữa nè,nhột quá trời.
- Ôm sao ?
- Dạ,anh ôm em rồi ngáy vô tai em nữa,em đã mất ngủ cả đêm luôn đó Thiếu Gia.
- Anh chỉ ôm em thế thôi sao ? Anh không làm bậy gì chứ ?
- Làm bậy là làm gì ạ ? Thiếu Gia sẽ làm bậy gì với em sao ?
- À không,không có gì,không có gì hết.
- Thiếu Gia cho em ngủ thêm chút nữa nha,em còn buồn ngủ quá hà.
- Ừ,ngủ đi,em ngủ đi.
- Cảm ơn Thiếu Gia.
Cậu lại nằm xuống.
- Thiếu Gia.
- Hả ?
- Em muốn được ôm ngủ,Thiếu Gia ôm em nha ?
- Ờ ờ,để anh mặc quần vào cái đã.
- Không cần đâu,cứ thế này ôm sẽ mắt hơn đó Thiếu Gia.
- Hả !?
Cậu nắm lấy tay hắn rồi kéo xuống nằm cạnh, cậu còn chủ động chui vào vòng tay của hắn mà nằm, hắn thật sự có chút chưa tiêu hoá nổi.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Sao hôm nay em lại thế, bình thường em đâu thoải mái thế này đâu ?
- Bắt đầu từ hôm nay em sẽ luôn thoải mái với Thiếu Gia, thế nên anh cũng đừng kìm nén gì với em nữa nha.
- Hả ? Kìm nén gì chứ ?
- Oaaa buồn ngủ quá đi,em ngủ đây.
- Ờ, ờ.
Cậu cứ thế mà ngủ trong lòng hắn.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ tận hưởng việc ôm lấy cậu ngủ như lúc này thôi.
--------
Đêm qua hắn đã uống rượu trái cây của mẹ vừa mua về,hắn say và nôn khắp người mình. Cậu đã giúp hắn lau người và thay đồ khác,hắn đã nhất quyết không mặc đồ mà còn lột sạch bộ đồ của cậu, ôm chặt lấy cậu trên giường.
- Thiếu Gia,anh bỏ em ra đi.
- Không bỏ.
- Thiếu Gia,bỏ em ra đi mà,em xin anh đó.
- Không bỏ.
- Thiếu Giaaaaa.
- Không bỏ,anh nhất định không bỏ,anh không bỏ.
- Thiếu Gia,anh cho em về phòng mình đi mà,đi mà Thiếu Gia.
- Không,em đã hứa ngủ với anh rồi,không được nuốt lời.
- Để hôm khác đi mà Thiếu Gia,hôm khác nhé? Em hứa sẽ ngủ với anh vào hôm khác,em hứa đó.
- Không.
- Thiếu Gia,hôm nay thật sự không được mà,không được.
- Tại sao lại không được hả ?
- Thì hôm nay không được nên mới không được.
- Em nói cái gì vậy Tiểu Hàn ? Anh nghe chả hiểu gì hết, hổng hiểu gì hết á.
- Thiếu Gia, anh làm gì vậy ?
- Tiểu Hàn ơi, có con rắn ở dưới chân anh.
- Đâu đâu ?
- Đây nè, con rắn nè.
Hắn nắm lấy thằng nhỏ của cậu.
- Á á Thiếu Gia, không phải rắn đâu, không phải đâu.
Hắn ngồi dậy nằm đè lên bụng cậu rồi lấy tay nghịch lấy thằng nhỏ đang ngủ yên kia.
- Ú u rắn ngoan, rắn ngoan.
- Ah~ Thiếu Gia, anh đừng sờ ah~ ah~.
- Woaaaa, rắn ngóc đầu rồi nè, í i dễ thương quá đi.
- Ah~ ah~ ah~ Thiếu Giaa, đừng ah~ ah~.
- Rắn ơi, mi xinh quá đi, chu~ chu~.
- Đừng hôn ah~ ah~.
- Nhem nhem, kem ngon, kem nóng.
- Ưm ah ư ư ahhhh.
- Kem lại to hơn rồi, càng mút càng to, hay ghê.
- Đừng ư ah ah, Thiếu Gia ah~ ah~ ah~.
- Ây da, kem nhân sữa, khó ăn quá đi hà.
Hắn phun phèo phèo mấy cái ra sàn.
- Thiếu Gia... Thiếu Gia...
- Tiểu Hàn, Tiểu Hàn gọi anh hả ?
Hắn lại xoay qua áp sát mặt cậu.
- Thiếu Gia ưm Thiếu Gia ưm.
- Tiểu Hàn,em thật quyến rũ.
- Thiếu ....
Cậu vừa thở dốc vừa gọi hắn, đôi mắt mơ màng của cậu thoáng chốc hút lấy hắn. Môi chạm môi nhưng không ai chán ghét mà người lại đón nhận rất nhiệt, cậu vòng tay ôm lấy lưng hắn, còn hắn vừa hôn vừa cọ hông liên tục.
- Thiếu Gia.
- Tiểu Hàn,anh hỏi em một việc nha ?
- Thiếu Gia, anh muốn gì ?
- Tiểu Hàn, anh có thể yêu em không ? Anh có thể yêu Tiểu Hàn không ?
- Thiếu Gia muốn yêu em sao ? Muốn yêu kẻ xấu xí như em sao ?
- Tiểu Hàn không xấu xí, Tiểu Hàn là người đẹp nhất, là người đẹp nhất thế giới này.
- Thiếu Gia,anh đừng lừa em nha.
- Anh sẽ không lừa Tiểu Hàn, không bao giờ lừa hết.
- Thiếu Gia.
- Tiểu Hàn hãy chấp nhận anh, đừng sợ tình yêu của anh, đừng tránh anh, đừng...
Cậu ngước lên hôn lấy môi hắn.
- Thiếu Gia, em chấp nhận anh.
- Tiểu Hàn.
- Thiếu Gia.
Và sau đó hai người đã làm với nhau, và tất nhiên sáng hôm sau chỉ có mình cậu nhớ hết mọi việc, còn hắn thì quên sạch hết mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com