Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

>23< : Thiếu Gia,nghe lời em đi

- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Em đang làm gì vậy hả ?
- Em lau sàn ạ.
- Ai mượn em làm việc đó hả, lên đây ngay với anh.
- Thiếu Gia chờ chút nha, em lau sắp xong rồi.
- LÊN ĐÂY NGAY.
- Dạ dạ dạ.

Cậu để cái giẻ lau xuống rồi rửa tay mà chạy vội lên phòng hắn, cửa phòng vừa mở liền thấy cái mặt khó chịu của hắn, cậu nhanh chóng đi tới cạnh.

- Thiếu Gia,em lên rồi.
- Anh phải nói bao nhiều lần thì em mới nhớ nhiệm vụ của mình trong căn nhà này không phải là người lau dọn hả Tiểu Hàn ? Em nhận nhiệm vụ chăm sóc anh chứ không phải lau dọn nhà của anh,em nhớ chưa hả Tiểu Hàn ?
- Thiếu Gia, mọi người đều bận, em rảnh nên muốn giúp một tay thôi mà, em ...

- Rảnh sao ? Được rồi, vậy bây giờ anh sẽ làm cho em bận.
- Thiếu Gia, anh làm gì vậy Thiếu Gia.
- Em nói mình rảnh lắm mà, em thích lau dọn lắm mà, giờ anh sẽ phá nát cái phòng này để em tha hồ lau dọn, tha hồ bận.

Hắn vừa nói vừa ném đồ vào tường, cậu giữ tay ngăn hắn lại.

- Thiếu Gia đừng như vậy mà, em biết sai rồi,em không tái phạm nữa đâu Thiếu Gia.
- Chắc không ?
- Dạ chắc,chắc mà Thiếu Gia.
- Được rồi,lên giường ngồi cạnh anh.
- Dạ.

Cậu leo lên giường và ngồi cạnh hắn.

- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Em có ghét anh không ?
- Dạ không.
- Anh ngang ngược với em như vậy mà em cũng không ghét anh sao ?
- Dù Thiếu Gia có giết em đi nữa thì em cũng không ghét anh.
- Ngoan thế.

Hắn đưa tay chạm lên má cậu rồi cười,cậu đưa tay mình áp lên tay hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Thiếu Gia,em yêu anh.
- Anh cũng yêu em,Tiểu Hàn.

Hai đôi môi chạm lấy nhau một chút rồi khẽ rời.

- Thiếu Gia,anh...
- Bên dưới của em vẫn còn sưng đấy,đừng có mà chiều anh nữa.
- Vậy em dùng miệng giúp anh ha,Thiếu Gia ?
- Không cần,miệng thì nên ngậm lấy miệng chứ,bên dưới chỉ cần tay là được rồi.
- Ưm Thiếu Gia,em không ưm ưm...
- Phải vuốt cho nhau chứ,sao có thể để mổi anh được phục vụ được chứ Tiểu Hàn,em xứng đáng được dỗ ngọt mà.
- Ưm ư Thiếu Gia,Thiếu Giaaa ưm ưm.

----------

Hôm đó cậu đang mang đồ bẩn của hắn xuống nhà thì gặp mẹ hắn, bà nắm chặt cổ tay của cậu kéo mạnh.

- Tại sao con vẫn còn đeo cái vòng nay hả Tiểu Hàn ?
- Phu Nhân.
- Tháo nó ra ngay,con dám cãi lời ta hả ?
- Phu Nhân đừng mà,con hứa sẽ không để ai thấy nó đâu,con hứa mà phu nhân.
- Đưa tay cho ta,đưa đây.
- Đừng mà Phu Nhân,đừng mà Phu Nhân,đừng mà.
- Ta nói con tháo ra.
- Phu Nhân ơi...

- DỪNG LẠI.

Hắn chạy từ trong phòng ra kéo cậu về phía mình rồi ôm lấy, ôm như kiểu sợ mẹ hắn sẽ làm hại cậu.

- Trí Quân.
- Mẹ, cái vòng đó là con bắt em ấy không được cởi ra, mẹ đừng làm khó Tiểu Hàn nữa.
- Trí Quân à.
- Mẹ, em ấy là người mà con yêu, xin mẹ đừng làm khó em ấy nữa, nếu mẹ cứ thế thì con sẽ về ở với cô chú đó.
- CON!!!?

Cậu thấy tình hình không ổn liền vội vàng cởi cái vòng ra và đưa về phía mẹ hắn.

- Phu Nhân, con cởi rồi, con cởi rồi đây phu nhân.
- Tiểu Hàn!!!
- Thiếu Gia đừng quấy nữa mà.

Cậu cầm lấy chiếc vòng tiến tới chổ mẹ hắn và cung kính đưa bằng hai tay.

- Phu Nhân, con sẽ không đeo nó nữa, không đeo nữa đâu ạ.
- TIỂU HÀN!
- Phu Nhân, chiếc vòng đây ạ.

Bà cầm lấy chiếc vòng.

- Đi làm tiếp việc của con đi.
- Dạ,con xin phép lui ạ.
- TIỂU HÀN, TIỂU HÀN.
- Con đi vào đây với mẹ.
- Không đi, con không muốn đi. Tiểu Hàn, Tiểu Hàn.

Cậu cũng lui ra sau,hắn thì bị kéo vào phòng.

- Con vì nó mà trách mẹ hay sao hả Trí Quân ?
- Con không có ý đó, nhưng mẹ đừng có ăn hiếp Tiểu Hàn của con nữa,Tiểu Hàn em ấy nhát gan lắm,mẹ cứ như thế sẽ làm Tiểu Hàn của con sợ.
- Một câu cũng Tiểu Hàn,hai câu cũng Tiểu Hàn,con bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả Trí Quân ?
- Mẹ lại nữa rồi,đừng có nói kiểu đó về Tiểu Hàn của con mà,con không thích đâu.
- Trí Quân.

- Mẹ,hôm đó Mẹ đã hứa để mặc chuyện tình cảm của con rồi mà,mẹ rỏ ràng đã hứa không xen vào chuyện tình cảm của con,mẹ không được nuốt lời.

- Con trai,mẹ không phải muốn nuốt lời với con. Tiểu Hàn dù sao cũng là một đứa con trai,bây giờ con có thể yêu đương vui vẻ gì mẹ cũng không ngăn cản,nhưng con không thể công khai thế được,lỡ truyền ra ngoài thì danh dự nhà họ Kim chúng ta biết để đâu hả con?

- Tụi con chỉ yêu nhau thôi,có gì mà Mẹ phải mang danh dự của dòng họ ra nói chứ.

- Nó là con trai,con hiểu không hả ? Một vị Thiếu Gia con nhà danh giá lại đi yêu một thằng nhóc người hầu,chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm ô nhục dòng họ rồi con có hiểu không hả ?

- Không có gì là ô nhục hết,ai cũng có quyền yêu nhau,trai gái yêu nhau thì được chúc tụng,trai trai yêu nhau thì lại là ô nhục,tại sao mọi người lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ ?

- SAO MẸ NÓI MÃI MÀ CON KHÔNG CHỊU HIỂU VẬY HẢ ? CON VÀ NÓ LÀ KHÔNG THỂ.

Cậu rời tai khỏi cửa và rời đi,cậu không dám tiếp tục nghe thêm, cậu sợ mình sẽ khóc tại đó mất,sợ hắn sẽ bắt gặp cảnh tượng đó mất.

Mẹ hắn nói đúng,cậu với hắn thật sự không thể bên nhau được. Chưa kể đến giai cấp,chỉ cái giới tính thôi đã không thể thành đôi.

-------------

Một lúc sau hắn tức giận bỏ về phòng mà đập phá đồ,nghe tiếng đổ vỡ ai cũng chạy lên nhưng không ai có thể ngăn cản. Mọi người lại chia nhau ra đi tìm cậu,bởi chỉ có cậu mới có thể ngăn hắn.

Cậu trốn ở một góc mà khóc,mất một lúc lâu họ mới tìm ra,nghe thấy hắn đập phá đồ cậu lật đật chạy đến ngay.

- Thiếu Gia dừng lại đi,anh dừng lại đi.
- Bỏ anh ra,bỏ anh ra.
- Thiếu Gia đừng đập đồ nữa,em xin anh đấy Thiếu Giaaaaaa.
- Bỏ anh ra,bỏ ra ngay.
- Thiếu Gia,nếu anh không dừng lại thì em sẽ bỏ mặc và không quan tâm đến anh nữa.

Cậu nói đến thế mà hắn vẫn không dừng lại mà tháo tay cậu ra rồi tiếp tục đập phá đồ đạc.

- ĐƯỢC LẮM,THIẾU GIA CỨ LÀM BẤT CỨ CÁI GÌ MÀ ANH MUỐN ĐI,EM KHÔNG QUAN TÂM NỮA,EM KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN ANH NỮA.

Cậu hét lớn rồi quay lưng chạy đi,hắn dừng tay và đuổi theo nắm lấy tay cậu giữ lại.

- Tiểu Hàn,anh nghe lời em rồi,em đừng bỏ mặc anh mà.
- Bỏ tay em ra.

Hắn kéo cậu lại ôm lấy.

- Anh nghe lời em,anh sẽ luôn nghe lời em mà.Em đừng giận anh nữa Tiểu Hàn, đừng bỏ mặc anh mà.
- Thiếu Gia,anh lớn rồi,anh đừng có hở ra tức giận là lại đập phá đồ. Anh làm thế vừa hoang phí vừa nguy hiểm,lỡ không may bị thương thì em biết tính sao đây.
- Anh sai rồi Tiểu Hàn,từ nay về sau anh không dám tái phạm nữa,không dám nữa đâu.
- Cảm ơn anh.
- Tiểu Hàn đừng buồn nữa nha,đừng khóc nữa.
- Dạ.
- Qua phòng sách với anh đi,phòng kia để mấy người hầu thu dọn.
- Ừm.

Hắn nắm lấy tay cậu dắt đi,người hầu ai cũng nhìn rồi bàn tán,mẹ hắn cũng chứng kiến hết mọi chuyện và bà tỏ vẻ không vui vì hắn nghe lời cậu quá dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com