Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

>25< : Vô vị

Phải rất nhiều người hợp sức mới giữ được hắn mà trói lại, hắn như thể con thú hoang mà điên cuồng gào thét đòi cậu. Mẹ hắn phải gọi bác sĩ đến cho hắn một liều thuốc an thần thì hắn mới có thể hạn giọng mà nằm im, nhìn hắn như thế làm mẹ hắn khó có thể không đau lòng.

- Con trai,con đừng như vậy nữa,đừng vậy nữa mà con.
- Mẹ ơi,Tiểu Hàn muốn bỏ con,em ấy muốn rời khỏi con. Mẹ mang em ấy về cho con đi,làm ơn bắt em ấy về cho con đi,bắt em ấy về cho con đi mẹ ơi.
- Trí Quân,đừng khóc,đừng khóc mà con.
- Tiểu Hàn,con muốn Tiểu Hàn,con không thể mất em ấy được. Con chết mất mẹ ơi,con chết mất,con sẽ chết mất mẹ ơi.
- Đừng lo con trai,mẹ sẽ không cho Tiểu Hàn rời đi,mẹ sẽ bắt nó ở cạnh con cả đời,nó sẽ ở mãi bên con.
- Mẹ ơi,mẹ ơi.

Bà ôm lấy hắn vào lòng dỗ dành,bà không nghĩ việc cậu rời đi lại khiến hắn trở nên như thế này,bà đã không nghĩ cậu quan trọng với hắn như thế.

-------------

Cậu vừa xuất viện thì được đưa thằng về và vào phòng mẹ hắn.

- Phu Nhân tìm con ạ ?
- Ừ,con ngồi xuống đi.
- Dạ.

- Ta cũng nói thẳng ý định của mình với con luôn,ta mong là con sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của ta.
- Xin Phu Nhân đừng nói vậy,Phu Nhân có việc gì cần con cứ nói đi ạ,nếu con làm được thì con nhất định làm.
- Con có thể giúp ta chăm sóc Trí Quân cả đời được không ?
- Dạ được ạ,sau này dù có lập gia đình đi nữa con cũng sẽ tiếp tục chăm sóc Thiếu Gia,xin Phu Nhân cứ an tâm, con không để tâm việc đó nữa đâ
- Không phải Tiểu Hàn, ý ta là con hãy ở bên nó như một người tri kỉ ấy,suốt đời kề cận bên nó và không kết hôn.
- Phu Nhân.
- Ta biết lời đề nghị này là thiệt thòi cho con nhưng ta mong con đồng ý,Trí Quân nó thật sự rất cần con Tiểu Hàn,xin còn đừng kết hôn với cô gái đó.
- Phu Nhân.

Bà nắm lấy tay cậu và nhìn bằng đôi mắt van xin.

- Ta xin con,coi như ta cầu xin con đi Tiểu Hàn,xin con hãy thỏa nguyện cho ta.
- Phu Nhân,con...
- Con hiểu Trí Quân mà Tiểu Hàn,ta biết con hiểu được vị trí mình trong tim nó mà. Nó coi con là lẽ sống,nếu con rời đi thì nó sẽ chết mất con ơi,Trí Quân sẽ chết mất con ơi.

Bà khóc rất nhiều và thuyết phục cậu,nhìn dáng vẻ của bà khiến cậu không thể từ chối. Bà hứa về chuyện hôn sự kia bà sẽ giải quyết thay cậu,ngay sau khi nói chuyện cậu được đưa đến phòng hắn.

--------
----------

Nhìn thấy cậu thì hắn lập tức ngừng la hét,nhìn hắn bị trói chặt khiến cậu nhói lòng.

- TIỂU HÀN,TIỂU HÀN CỦA,TIỂU HÀN.

Cậu đi đến ngồi cạnh sờ mặt hắn mà đau xót,mới đây thôi mà hắn đã tiều tụy rất nhiều.

- Thiếu Gia.
- Tiểu Hàn,đừng đi,đừng bỏ anh,xin em đừng bỏ anh.
- Em không đi nữa Thiếu Gia,em sẽ ở bên cạnh anh cả đời,Tiểu Hàn sẽ ở bên cạnh Thiếu Gia cả đời.
- Tiểu Hàn, Tiểu Hàn.
- Em cởi trói cho anh nha Thiếu Gia ?
- Ừ.

Dây trói vừa tháo hắn liền ôm chặt lấy cậu, như thể chỉ vừa rời tay là cậu lập tức bôc hơi đi. Thời gian sau đó tâm trạng hắn cũng ổn đinh, vẫn cư xử đúng mực và vui vẻ với cậu và tất cả mọi người. Nhưng thảm kịch của cậu lại bắt đầu bằng việc cậu cười nói cùng cô giáo của em hắn, dù cậu có giải thích thế nào đi nữa hắn vẫn khẳng định hai người có tình ý với nhau.

Vết sẹo trên mặt cậu chẳng phải là đỡ dao cho hắn, mà vết thương ấy là chính hắn gây ra cho cậu, lí do cũng chỉ vì yêu. Hắn đã dùng dao chém lên mặt cậu, hắn nói chỉ cần cậu xấu xí thì sẽ không ai đến cướp cậu khỏi hắn nữa.

Mọi thứ cậu chịu đều do hắn gây ra, nhưng rồi trong một lần ngã cầu thang hắn đã quên hết tất cả những việc mình làm và tự viết lên một kí ức mới trong tâm trí bản thân.

Vẻ ngoài hắn cũng bình thường như bao người khác, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn ẩn chứa những thứ bí mật mà chẳng ai có thể biết. Khi hắn dần trở lại bình thường và hầu như không đập phá đồ nữa, mẹ hắn bắt đầu muốn tách cậu và hắn ra, bởi bà muốn con trai mình đi theo con đường của mình chọn.

Hành động sơ ý đó của bà vô tình đã kích động lại con quái vật trong hắn, con quái vật có thể làm bất cứ thứ gì mà không ai co thể đoán được.
Bà chưa từng nghĩ con mình sẽ mắc chứng bệnh này, bởi bà nghĩ chứng bệnh đó chỉ xuất hiện với những đứa trẻ bị bạo hành hoặc bị thiếu tình thương từ nhỏ thôi, bà chưa bao giờ nghĩ đến việc con mình mắc hội chứng đó.
Bác sĩ nói có thể điều trị khỏi hội chứng nếu tiến hành trị liệu kí ức trắng, việc trị liệu sẽ thực hiện bằng cách thôi miên bệnh nhân, xóa đi kí ức trong đầu và lấp đầy bằng kí ức mới.
Bà muốn hắn trị liệu bằng phương pháp đó, nhưng hắn lại không chịu hợp tác, bởi bác sĩ trị liệu đó sống ơ nước ngoài mà hắn thì sống chết không chịu rời khỏi cậu, bà chỉ đành mang cả cậu để đi cùng hắn.

-----------
----------
-------
---
-
-

Thời gian đầu hắn không quen với cuộc sống bên đó nên cứ đòi cậu cùng hắn quay về liên tục, phải đến tháng thứ 2 hắn mới ngoan ngoãn để bác sĩ trị liệu cho mình, tất nhiên là hắn không biết mình đang bị xóa kí ức.

Thái độ của hắn đối với cậu cũng dần dần thay đổi sau mổi lần điều trị, trước đây chỉ cầu không nhìn thấy cậu là hắn lại chạy đi tìm, nhưng bây giờ chỉ hỏi người xung quanh có thấy cậu hay không và cậu cũng nhận ra sự thay đổi đó.

Tháng thứ 5 hắn không đòi cậu ngủ cùng nữa, việc tắm rửa và ăn sáng hắn cũng không đòi cậu phục vụ mình, hắn thay đổi khiến cậu vừa vui vừ buồn.

Năm thứ 1 hắn không gọi cậu là em nữa mà thay vào đó là xưng hô " cậu - tôi ", chiếc vòng trên tay cậu hắn cũng không để ý đeo hay không đeo nữa, thậm trí cậu mang trả lại hắn còn cảm ơn vì đã nhặt giúp hắn.

Năm thứ 2 sau khi điều trị hắn gần như không còn hào hứng khi nhìn thấy cậu nữa, mổi khi cậu mang thức ăn đến thì hắn chỉ chào hỏi bình thường thôi, lúc này cậu nghĩ mình đã bị xóa sạch khỏi tim hắn rồi, có chút chua xót nhưng cậu cũng thấy nhẹ lòng bởi hắn có thể sống một cuộc đời mới rồi.

Sau 3 năm điều trị cậu và hắn quay về.
Về tới nhà hắn đã hào hứng chạy vào ôm lấy mẹ hắn ngọt ngào cười nói, để mặc cậu với đống hành lí bên ngoài.

Hắn tự lập và làm tất cả mọi việc, cậu tồn tại như một thứ gì đó dư thừa trong thế giới của hắn, cậu đã nghĩ như vậy.

Một năm sau đó cậu xin nghỉ để trở về quê ở cùng cha mẹ, hắn đồng ý và không nói thêm gì nữa.

- Tiểu Hàn, con đã chịu khổ nhiều rồi, đây coi như ta đền đáp cho con.

- Phu Nhân đừng làm vậy, việc mà điều trị mắt và vết sẹo cho con đã đủ rồi, xin Phu Nhân đừng...

- Con nhận đi, lấy số tiền này rồi về quên mở một cửa hàng mà sinh sống, đừng chịu khổ nữa, coi như giúp ta nhẹ lòng đi Tiểu Hàn.
- Phu Nhân.
- Con trai, hãy sống tốt nhé con.
- Phu Nhân bảo trọng.

Bà ôm lấy cậu một cái rồi cậu lên xe rời đi.

----------

Vài năm sau đó cậu kết hôn và sinh con, cuộc sống giản dị mà ấm no lắm, đôi khi câu lại nhớ đến hắn, nhớ về thời gian cả hai từng rất ngọt ngào, nhớ về mọi thứ rồi cười trong nước mắt.

Cậu và hắn đã kết thúc như thế, một cái kết vô vị đầy nhàm chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com