>26< : Lâu rồi không gặp
Cậu vừa từ vườn hoa đi vào thì cô vợ hối hả chạy đến.
- Anh về rồi, cuối cùng cũng về rồi.
- Từ từ đã nào, em làm gì mà cuốn cuồn lên vậy ?
- Vào nhà đi anh, vào rồi em nói anh nghe.
Cậu bị cô vợ kéo nhanh vào nhà, đập vào mặt là một người đàn ông trong bộ vest đang ngồi trên ghế xoay lưng về phía mình, dáng vẻ rất quen thuộc.
- Anh Hàn về rồi,anh ấy về rồi.
Người đàn ông kia đứng vậy và xoay người, lúc này cậu mới nhận ra đó là hắn, người mà cậu luôn mong nhớ ngày đêm. Hắn mỉm cười tiến đến trước mặt cậu.
- Lâu rồi không gặp, Tiểu Hàn.
- Lâu rồi không gặp, Thiếu Gia.
- Hai người ngồi nói chuyện đi ha, em chạy ra chợ mua thêm đồ để nấu cơm.
- Làm phiền rồi.
- Không phiền đâu ạ, hai người cứ nói chuyện đi. Chồng à, em đi nha.
- Ừ, đi cẩn thận.
- Ưm.
Cô vợ bỏ đi, giờ trong phòng chỉ còn cậu và hắn. Hai người ngồi trên ghế đối diện nhau, tuy đã 7 năm không gặp nhưng giờ gặp lại hắn tim cậu khó trách bị kích động.
- Thiếu Gia, cậu đến có việc gì không ?
- Hiện tại tôi đang cần một người có thể tin tưởng để phụ việc, đã tìm rất nhiều nhưng tôi nghĩ cậu là người thích hợp nhất, cậu có thể ở bên giúp đỡ tôi không ?
- Tôi rất tiếc thưa Thiếu Gia, tôi còn phải chăm sóc khu vườn và vợ con của mình, tôi không thể đi khỏi đây được, hay là cậu...
- Tôi sẽ trả lương gấp 10 lần cho cậu, nhà tôi sẽ cho người xây mới lại,vợ con cậu cũng không phải làm việc vất vả nữa, tôi sẽ trợ cấp hằng tháng.
- Thiếu Gia, cậu không cần làm vậy đâu.
- Nên mà, cầu người tài thì chi bao nhiêu cũng được.
- Nhưng Thiếu Gia, vợ tôi sẽ không đồng ý đâu, cô ấy không thể một mình lo cho con và làm việc được.
- Chuyện đó cậu không cần lo, tôi đã trình bày mọi việc với vợ cậu rồi, cô ta cũng đồng ý, giờ chỉ còn cậu thôi.
- Vợ tôi đồng ý sao ?
- Ừ, đã đồng ý.
- Thiếu Gia, tôi xin lỗi, tôi không thể. Ở nhà tôi là người quyết định, tôi không ý thì vợ tôi cũng sẽ theo tôi thôi.
- Ý cậu là không thể sao ?
- Vâng, thật sự không thể.
- Được rồi, tôi không ép cậu nữa. Giờ cậu cứ chuẩn bị tiền bồi thường thỏa thuận đi, tôi đi trước.
- Tiền bồi thường gì ạ ?
- Thì là bản thỏa thuận làm việc đó.
- Thỏa thuận ạ ?
- Đúng vậy, cô ấy cũng đã ký thỏa thuận rồi. Nó đây, không tin thì cậu cứ đọc đi.
Bản thỏa thuận thật sự có chữ ký của vợ cậu, là hợp đồng làm việc 5 năm và không có ngày nghỉ. Điều kiện thỏa thuận và thù lao thật sự rất có lợi cho vợ con cậu, và mức bồi thường nếu hủy thỏa thuận thì cao ngất ngưỡng.
- Tôi không lừa cậu phải không ?
- Thiếu Gia, tôi thật sự không giúp được gì cho cậu đâu, hay là cậu...
- Giúp được hay không tự tôi có thể biết, cậu không cần quan tâm vấn đề đó đâu, vấn đề bây giờ là cậu đồng ý ở bên tôi hay là không thôi.
- Thiếu Gia à.
- Tôi cho cậu 1 ngay để quyết định.Ngày mai thu dọn đến chổ tôi hoặc đưa tiền bồi thường thỏa thuận.
- Thiếu Gia, khoan đã, Thiếu Gia.
Hắn cứ thế lên xe bỏ đi.
Đêm đó cậu đã cãi nhau với cô vợ một trận, cậu thật sự không dám ở bên hắn nữa, cậu sợ mình sẽ bị động tâm, sẽ lại phá hoại gia đình hiện tại của mình.
Nhưng cậu không còn cách lựa chọn nào khác ngoài làm theo thỏa thuận,bởi cậu không có đủ số tiền bồi thường cao ngất ngưởng kia nên đành phải cắn răng chịu đựng dọn lên sống cùng hắn.
-------------
Lúc cậu đến nơi thì hắn đã đến công ty làm việc và không có nhà ,hắn đã sai người hầu đứng chờ cậu và dắt cậu vào nhà rồi sắp xếp phòng cho cậu.
Là căn nhà trước đây cậu đã từng sống cùng hắn, nhưng người hầu và cảnh vật xung quanh đã đổi khác.
Phòng cậu nằm ở cuối hành lang và cách xa phòng của hắn,căn phòng được trang trí rất trang nhã thanh lịch và khá rộng rãi thoáng mát.Từ lan can phòng cậu nhìn xuống dưới sân là một vườn hoa Thược dược với đủ chủng loại, tự nhiên nhìn thấy chúng lại khiến kí ức năm xưa chợt ùa về, cảm giác xa lạ ở nơi đây bổng chốc tan biến.
Khu vườn của cậu vẫn như xưa, à phải nói là đẹp hơn xưa mới đúng, chắc hẳn người làm vườn đã rất vất vả.
-------------
Lúc cậu vừa tắm rửa xong và đang dọn dẹp quần áo thì nghe tiếng gõ cửa.
- Thiếu Gia.
- Tôi rất vui vì cậu đã dọn đến, Tiểu Hàn. Xuống ăn tối với tôi đi, đi nào.
- Dạ.
Ở bàn ăn hai người ngồi đối diện nhau, bàn ăn tuy dài nhưng cảm giác thật gần, hắn ngồi trước mặt thế này làm cậu không dám ngẩn mặt nhìn lên.
- Cậu phải ăn nhiều vào đấy, Tiểu Hàn.
- Dạ.
Lâu rồi mới được ăn xa xỉ như thế này khiến cậu có chút không quen nên hơi e dè trong việc gắp thức ăn,cậu chỉ ăn cơm trắng mà không thèm đụng đến những đĩa thịt thơm ngon hấp dẫn kia.Hình như hắn cũng để ý điều đó mà dừng đũa.
- Ăn với tôi khiến cậu khó chịu à ? Thức ăn tôi chọn không hợp khẩu vị với cậu sao ?
- Dạ không phải đâu Thiếu Gia, xin cậu đừng hiểu lầm. Chỉ tại hôm nay đi đường xa nên tôi hơi mệt, tôi không phải khó chịu với cậu đâu Thiếu Gia.
- Quản gia, kêu dưới bếp nấu một phần cháo cho tôi.
- Dạ, ông chủ.
- Thiếu Gia, không cần đâu ạ.
- Tôi đã bảo họ nấu rồi, chờ tí.
Một lát sau bát cháo được mang đến, hắn ăn xong vẫn ngồi yên đó để quan sát cậu ăn,hắn nói khi nào cậu ăn hết thì mới được rời bàn và trở về phòng. Ngồi ăn dưới cái nhìn chằm chằm của hắn khiến cậu rất lo lắng, có lẽ cậu hơi nhạy cảm một chút nhưng trong ánh mắt của hắn thật sự có chút tà.
Đêm đó cậu rất khó ngủ, một phần vì lạ chổ và một phần vì sợ hắn sẽ đột ngột vào phòng mà làm bậy, ánh mắt kia của hắn vẫn còn ám ảnh trong đầu cậu lắm.
Nhưng có lẽ cậu đã quá lo xa rồi, bởi suốt đêm hôm đó hắn không hề qua tới phòng cậu dù chỉ 1 lần, và hắn cũng không gọi cậu qua phòng hắn để sai bảo gì cả.
-------
----------
Theo thói quen suốt thời gian qua, tờ mờ sáng cậu đã dậy và khôg ngủ lại được, cậu chỉ có thể đi xuống khu vườn mà cắt tỉa chăm bón vườn hoa Thược dược xinh đẹp kia. Cậu vừa tưới cây vừa hát, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Cậu đang cúi người vun xới đất thì hắn từ đâu bổng xuất hiện vô nhẹ lên mông cậu, cậu bị giật mình mà ngã đâm đầu vào khóm hoa, may mà hắn ôm cậu lại kịp nếu không thì mặt cậu chắc sẽ đầy đất và trầy rất nhiều.
Hắn kéo cậu dậy và giúp cậu phủi người.
- Cậu ổn chứ ? Có bị thương ở đâu không ?
- Không sao, tôi không sao đâu Thiếu Gia.
Cậu phủi tay hắn ra rồi đứng lùi ra sau.
- Không sao thật chứ ?
- Dạ không sao.
- Ừ, không sao thì tốt.
- Nhưng sao Thiếu Gia lại dậy sớm thế ? Mới 5 giờ sáng thôi mà ?
- Không phải tôi dậy sớm đâu, là do tôi vẫn chưa ngủ thôi.
- Cậu thức trắng từ đêm qua đến giờ sao ?
- Ừ, thức trắng.
Hắn cười cười rồi gãi đầu mình.
- Sao lại thức trắng ạ ? Cậu bị khó ngủ sao ?
- Không đâu, chỉ tại công việc làm hoài không hết thôi. Tôi rất dễ ngủ đó, nhắm mắt một chút là ngủ được liền.
- Công việc nhiều vậy sao cậu không tìm người phụ, cứ một mình gánh vác sẽ có hại cho sức khỏe đấy.
- Ai nói không tìm chứ ? Không phải tôi đã tìm cậu về rồi hay sao ?
- Nhưng tôi có biết gì về công việc của cậu đâu mà giúp chứ Thiếu Gia ?
- Không biết thì tôi dạy, đừng lo.
- Ừm.
- Tôi đi ngủ đây, không phiền cậu nữa.
Hắn cười rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com