>28< : Cảm ơn đã giúp tôi
Cậu được hắn dắt vào công ty giới thiệu với vai trò là thư ký riêng cao cấp của hắn, công việc của cậu chỉ gói gọn trong mệnh lệnh của hắn .Tức là hắn sai gì thì cậu làm đó ,hắn gọi thì vào, hắn muốn thì chiều theo ,nói trắng ra thì cậu sẽ là người hầu thân cận của hắn.
- Tiểu Hàn.
- Dạ,Thiếu Gia
- Sao cậu trông buồn thế ? Không thích chức vụ tôi giao cho cậu à ?
- Dạ không phải, chỉ là chức vụ này nhiều người khác vẫn có thể làm được mà, Thiếu Gia đâu cần cất công đi tìm tôi về đây làm gì.
- Người có thể hiểu rỏ tôi, người một lòng trung thành với tôi, người không oán trách dù tôi có làm điều gì tồi tệ. Ai có thể làm được việc này tốt hơn cậu đây, nói tôi nghe thử xem nào ?
- Thiếu Gia.
- Tiểu Hàn, người có thể trung thành suốt đời với tôi chỉ có thể là cậu thôi, nếu không phải là cậu thì sẽ không thể là ai được.
- Thiếu Gia, cậu nhớ lại rồi sao ?
- Nhớ lại ? Nhớ chuyện gì ?
- Nếu anh không nhớ thì sao biết việc tôi hiểu rỏ và luôn trung thành với cậu ?
- Chuyện đó cậu không cần quan tâm, giờ thì đi pha cà phê cho tôi đi.
- Dạ, Thiếu Gia.
Cậu bắt đầu công việc hầu hạ hắn như trước đây, cơm bưng nước rót và ở bên hắn gần như 24/24, chỉ thiếu việc tắm chung và ngủ chung nữa thôi là y như xưa.
- Tiểu Hàn.
- Dạ, Thiếu Gia.
- Gọi tôi là anh đi.
- Tại sao ?
- Tôi muốn nghe, mau gọi đi, nhanh lên.
- Anh.
- Nói thêm vài chữ cho tròn câu đi.
- Thiếu Gia, anh thấy tôi gọi như vậy được không ?
- Không có cảm giác, đổi câu khác.
- Anh cần gì không Thiếu Gia ?
- Câu khác.
- Tôi giúp gì được cho anh đây Thiếu Gia ?
- Không giống, câu khác.
- Thiếu Gia, rốt cuộc cậu muốn tôi nói cái gì chứ ?
- Tôi muốn nghe cậu gọi tôi là anh thật ngọt ngào, ngọt ngào đầy yêu thương.
- Tôi xin lỗi Thiếu Gia, tôi không làm được.
- Tiểu Hàn.
- Thiếu Gia, tôi thực sự không làm được, cậu đừng ép tôi.
- Tiểu Hàn, đây là mênh lệnh.
- Tôi xin lỗi, tôi không thể phục tùng.
- TIỂU HÀN.
- Muộn rồi, tôi xin phép về phòng.
Cậu bỏ đi và hắn nắm tay kéo mạnh, cậu ngã ngay vào lòng hắn, hai cánh tay hắn cũng theo quáng tính mà ôm lấy cậu. Nhịp tim cậu lẫn nhịp tim của hắn đều trở nên dồn dập, cậu bị ôm, tai bị áp ở ngực nên nghe rất rỏ nhịp tim kích động của hắn.
- Thiếu... Thiếu Gia, bỏ... bỏ tôi ra.
Cậu đẩy hắn muốn thoát ra nhưng hắn lại ôm lấy không buông.
- Thiếu Gia, cậu...
- Đừng cử động, im lặng.
- Thiếu Gia.
- TÔI NÓI IM LẶNG.
Cậu im lặng và để cho hắn ôm lấy mình như thế, hắn cũng không nói gì nữa, hai người ở trong tư thế đó rất lâu.
- Tiểu Hàn,tim tôi hình như bị gì rồi,nó đập nhanh quá, thật khó thở.
- Là do cậu ôm tôi chặt quá,tôi đè lên ngực cậu nên mới vậy đó,buông tôi ra đi.
- Thật sao ?
- Ừ.
Hắn buông cậu ra,cậu vội lùi ra xa hắn.
- Tiểu Hàn,tim tôi vẫn còn đập nhanh.
- Cậu hít sâu rồi thở ra từ từ,làm vài lần thì sẽ ổn. Tôi về phòng đây,mai gặp lại cậu.
Cậu nói xong lập tức chạy vội đi,hắn đứng đó nhìn theo cậu,tay vuốt ngực mình tự xoa dịu. Đêm đó cậu và hắn đều mất ngủ,hai trái tim đang còn lưu luyến lẫn nhau.
-----------
Sau bữa sáng cậu cùng hắn đến công ty, hôm nay hắn rất bận, hồ sơ hợp đồng ký liên tục không ngớt tay,nhìn hắn như vậy cậu cũng xót nhưng cậu thì chẳng giúp được gì cả bởi đống chữ nghĩa với những thuật ngữ trong kinh doanh cậu không hiểu thì làm sao mà giúp được chứ ? Việc duy nhất cậu có thể làm đó là săn sóc hắn, không để hắn đói hắn khát, khi hắn thấm mệt thì đến cạnh massage giúp hắn thư giãn.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, công việc của hắn cũng phần nào giải quyết hết, lúc này cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy hắn ăn no thì cậu cũng no lây, nhìn thấy hắn vui vẻ cậu cũng thoải mái trong lòng.
- Tiểu Hàn.
- Dạ ?
- Cậu không đói à ? Sao không ăn mà nhìn tôi làm gì thế ?
- Thiếu Gia cứ ăn trước đi,hôm nay cậu vất vả rồi,nên ăn nhiều,tôi lát sẽ ăn.
- Cậu sợ tôi thiếu ăn à ? Hay là đang ám chỉ tôi háu ăn và giành hết đồ ăn của cậu.
- Dạ không phải,tôi không có ý đó đâu Thiếu Gia.
- Không có thì mau ăn đi,ăn cho hết.
- Dạ.
Cậu nghe lời và ăn ngay,nhưng cũng không gắp nhiều thức ăn,như kiểu muốn nhường cho hắn vậy.
- Thiếu Gia.
- Hở ?
- Cậu bận như vậy sao không giảm bớt công việc đi,tôi nghĩ tài sản của cậu ăn cả đời cũng không hết,sao cậu phải vất vả kiếm thêm nhiều tiền như thế để làm gì,tiền sẽ không mua được sức khỏe đâu.
- Tôi kiếm tiền để trả lương cho cậu đó.
- Dạ ?
- Lương của cậu đến gấp 10 lần cơ mà,nếu tôi không kiếm thêm thì sao có thể thuê cậu thật lâu được chứ.
- Vậy Thiếu Gia giảm lương tôi đi,tôi lấy lương như nhân viên thường là đủ rồi,thật đấy.
- Thật à ? Cậu muốn giảm lương lại thật sao ?
- Dạ,cậu giảm đi,nếu cần ký giấy lại thì tôi sẽ ký.
Hắn cười khoái chí.
- Thôi đi,tôi đùa thôi,lương cậu không nhiều với tôi đâu, giảm cũng không giúp được gì đâu.
- Dạ ?
- Tôi làm việc không phải vì tiền,tôi chỉ muốn chứng minh thực lực của mình cho Cha Mẹ tôi thôi,tôi muốn họ công nhận và dừng việc áp đặt tư tưởng của họ cuộc sống riêng của tôi.
- Là sao ạ ? Lão gia và Phu nhân đã làm gì cậu ?
- Tôi no rồi,về công ty thôi.
- Hả , nhưng mà cậu chưa trả lời mà.
- Nhanh lên,hay muốn tự thanh toán.
- Tôi ra ngay,ra ngay.
Cậu cảm giác hắn đang cố giấu diếm việc gì đó,đang có bí mật gì đó không thể nói ra,cậu muốn biết việc hắn đang che giấu,muốn giúp hắn.
-------------
Hôm nay hắn không đi làm, chỉ nằm lỳ trong phòng mà không xuống ăn sáng,cậu lo cho hắn nên xuống bếp mang đồ ăn lên phòng để hầu cho hắn ăn.
Vào tới phòng hắn đã dậy nhưng không rời giường.
- Thiếu Gia,cậu dậy rồi à ? Mau ăn sáng đi.
Nghe giọng cậu hắn giật mình kéo vội chăn lên,cậu mang thức ăn đi vào đặt lên bàn.
- Thiếu Gia,thức ăn còn nóng,cậu ăn kẻo nguội.
- Tôi chưa muốn ăn,cậu mang ra ngoài đi,mang đi.
- Thiếu Gia,đã muộn rồi,cậu ăn ngay mới được,không nên bỏ bữa sáng.
- Tôi không ăn.
Cậu tiến đến gần giường hắn một chút.
- Thiếu Gia, sao cậu lại đắp chăn giờ này ?
- Ờ,.. tại.. tôi lạnh.
- Lạnh ? Nhưng thời tiết rất nóng mà, tôi đứng đây còn ra mồ hôi nữa,cậu lạnh thật sao ?
- Ừ ừ lạnh lắm.
- Thiếu Gia, cậu không khỏe sao ? Đưa trán cho tôi xem nào,tôi sẽ...
Cậu định lại gần giường hơn chút nhưng tự nhiên bị vấp chân mà ngã xuống đè lên người hắn.
Ngực đối ngực.
- Xin lỗi Thiếu..
Cậu ngước đầu lên, mặt đối mặt nhau, hơi thở chạm nhau.
Bên dưới của hắn căng cứng mà cấn vào người cậu, cậu phát hiện liền hiểu vì sao hắn cứ đắp chăn,hóa ra hắn đang thẩm du.
Cậu chống tay muốn dậy nhưng đã bị hắn xoay người ấn xuống thân,hắn áp sát nhìn cậu.
- Thiếu... Thiếu ... Gia.
- Tiểu Hàn.
- Cậu ra khỏi người tôi đi.
- Tiểu Hàn, cậu giúp tôi một việc đi.
- Cậu... cậu muốn... muốn gì ?
- Vuốt dương vật giúp tôi.
- HẢ!?
- Giúp tôi đi,tôi không thể tự mình làm.
- Không được,không được,tôi không làm được đâu Thiếu Gia.
- Tôi biết việc này là sai trái,là thiệt thòi cho cậu nhưng tôi hết cách rồi,tôi hết cách rồi Tiểu Hàn. Cậu giúp tôi đi,xin hãy giúp tôi đi,gíup tôi đi.
- Không được,tôi không thể,không thể mà.
- Tiểu Hàn,giúp tôi đi,tôi thật sự khó chịu lắm Tiểu Hàn.
- Cậu gọi mấy cô gái kia đến giúp đi,tôi không giúp được,không giúp được đâu.
- Không,tôi không muốn ai biết việc tôi tự thẩm du một mình,tôi không muốn. Cậu hãy giúp tôi đi Tiểu Hàn,tôi xin cậu đó.
- Thiếu Gia.
- Làm ơn đi,tôi nghẹn đến chết mất,tôi nghẹn chết mất Tiểu Hàn.
Cuối cùng cậu cũng chịu giúp hắn,cậu đã bắt hắn bịt mắt lại và hai tay luôn để sau đầu,cậu ngồi cạnh đưa tay giúp hắn vuốt.
- Nữa đi Tiểu Hàn,nhiều nữa đi.
Cậu gia tăng tốc lực ở tay,làm hết sức có thể,hắn dời tay xuống nắm lấy bàn tay đang cầm của cậu kéo ra và tự mình vuốt nhanh hơn.
Hắn thở dốc gấp gáp hơn và gọi tên cậu,nắm lấy bàn tay cậu và tay kia vẫn tiếp tục tăng lực bên dưới.
- Tiểu Hàn,ah ah Tiểu Hàn.
Hắn kéo tay cậu lên và ngửi lấy,dáng vẻ hắn lúc này như con nghiện thiếu thuốc vừa nhặt được gói thuốc cuối cùng vậy. Dáng vẻ hắn lúc này khiến cậu không dám nhìn,chỉ có thể cúi đầu để mặc hắn ngửi rồi hôn hít tay mình.
--------
------
Hắn phóng thích, thỏa mãn trong bộ dạng vô cùng thư thái,cậu rút vội tay về.
- Thiếu Gia,xong việc rồi nên tôi xin phép về p...
Cậu ngước mặt lên thì môi liền bị chạm, cậu bị bất động chẳng biết phản ứng thế nào nữa cho đến khi hắn rời môi.
- Tôi xin lỗi,tôi vẫn chưa thoát được cái hưng phấn lúc nãy.
- Không... Không sao.
- Cảm ơn cậu nhé Tiểu Hàn,cảm ơn vì đã giúp tôi.
- Cậu tắm rửa đi rồi ăn sáng,tôi về phòng đây.
- Ừ.
Cậu rời đi.
Hắn rời giường và đi thẳng vào phòng tắm,vẻ mặt không vui không buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com