>6< : Thiếu Gia,Tiểu Hàn đi đây
- Tiểu Hàn,đừng đi.
- Em chỉ đi 2 tuần thôi Thiếu Gia.
- Mấy ngày anh cũng không cho em đi,không cho.
- Thiếu gia,bà cô bị bệnh,em chỉ tạm thời đến chăm sóc thôi. Bà cô hết bệnh thì em sẽ về,sẽ nhanh thôi mà.
- Anh cũng bệnh,anh cũng cần em chăm sóc. Em ở lại với anh,sai người khác đi đi,không cho Tiểu Hàn đi.
- Thiếu Gia,anh biết bà cô rất khó tính mà,người khác không chịu nổi đâu. Em thì quen rồi nên mới chăm sóc được,với lại chỉ hai tuần thôi thiếu gia,em sẽ lại quay về mà.
- Không muốn,anh không muốn đâu.
- Thiếu Gia nghe lời đi,đừng làm khó em mà.
- Rồi rồi,đi đi,bỏ anh mà đi đi. Em đi luôn đi,biến mất luôn đi,đừng có mà quay về nữa.
Hắn giận dỗi,cậu chỉ biết cười.
- Em đi đây,Thiếu Gia nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Đi đi,đừng có quay về nữa,Tiểu Hàn xấu xa.
- Thiếu Gia,em sẽ quay về.
- Anh ghét em,đi luôn đi.
- Em thương Thiếu Gia.
- Hứ.
- Thiếu Gia,Tiểu Hàn đi đây.
- Đi đi.
Cậu mang hành lí và bỏ đi.
Hắn hờn giận ngồi yên trong phòng.
------------
Nhà bà cô ở trên vùng núi nên đoạn đường tới đó khá xa nên phải bắt đầu đi từ sáng sớm,vì vậy nên bữa sáng của hắn cậu không thể kịp phục vụ.
Mới vắng cậu một lúc là hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu,cái tính cộc cằn của hắn lại nổi lên.
- Con trai,có rồi con trai,có rồi con trai.
Bệnh viện thông báo tìm được võng mạc thích hợp,hắn lập tức nhập viện và tiến hành phẩu thuật cấy ghép.
Hắn vui vẻ vì sắp được nhìn thấy Tiểu Hàn của hắn bằng xương bằng thịt, không cần suốt ngày phải tự tưởng tượng ra.
---------
2 tuần trôi qua nhưng Tiểu Hàn vẫn chưa quay lại,người chịu trách nhiệm chăm sóc hắn hiện tại là quản gia. Lúc nào hắn cũng hỏi quản gia khi nào cậu quay về,cứ hỏi liên tục không ngừng nghỉ,đến mức quản gia phải cầu cứu mẹ hắn.
- Mẹ ơi,khi nào Tiểu Hàn về ạ ?
- Trí Quân,con phải nghỉ ngơi.
- Con muốn Tiểu Hàn,mẹ cho người đi đón em ấy về đi,mau đón em ấy về cho con đi.
- Tiểu Hàn chưa thể về đâu con,bà cô vẫn chưa khỏe mà.
- Vậy khi nào bà cô mới khỏe ? Mẹ kêu người khác đi chăm sóc bà cô đi,trả lại Tiểu Hàn cho con đi. Mẹ đã nói em ấy là người của con mà,Mẹ mau trả người lại cho con đi.
Bà nắm lấy tay hắn.
- Con trai nghe lời mẹ,tịnh dưỡng mắt thật tốt. Đợi khi Tiểu Hàn về,con có thể khoe với cậu ấy đôi mắt của con, mắt con vẫn còn băng bó mà giờ nó quay về thì sao con tạo cho nó ngạc nhiên được chứ ? Chi bằng con chờ đến lúc tháo băng ra,rồi giả vờ để tạo ngạc nhiên,mẹ chắc Tiểu Hàn sẽ vui lắm.
Hắn nghe vậy liền thông suốt ngay,hắn tưởng tưởng đến lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến vui vẻ của cậu thì vô cùng khoái chí.
- Vậy Mẹ khoan hãy gọi Tiểu Hàn về, đợi mắt con tháo băng và nhìn rỏ trước đã, lúc mắt con khỏe rồi thì mẹ nhất định phải gọi Tiểu Hàn về cho con đó,phải gọi về thật nhanh đấy.
- Mẹ biết rồi,con trai.
Hắn bắt đầu tịnh dưỡng và tẩm bổ chờ cậu về,3 tháng sau đó hắn bắt đầu tháo băng mắt ra,lâu lắm mới có thể nhìn thấy thứ gì đó không phải màu đen,hắn phấn khích đến mức chạy khắp phòng để nhìn cho đã con mắt.
Hắn làm theo dặn dò của bác sĩ mà giữ sạch mắt của mình,chăm đến khi có thể nhìn thấy rỏ ràng mọi thứ. Hắn bắt đầu đòi mẹ đưa cậu quay về, nhưng ngày tháng cứ trôi đi vẫn không có tin tức gì từ cậu. Hắn hỏi nhưng ai cũng lẫn tránh cậu trả lời,hắn muốn đi tìm nhưng đều bị ngăn cản.
---------
- Không muốn,con không ai ngoài Tiểu Hàn hết. Con chỉ muốn Tiểu Hàn thôi,muốn Tiểu Hàn của con thôi.
- Trí Quân à.
- Tiểu Hàn,con chỉ muốn Tiểu Hàn thôi,chỉ Tiểu Hàn mới có thể chăm sóc con thôi.
- Tiểu Hàn vẫn còn ở chổ bà cô,người này chỉ tạm thay thế để chăm sóc con thôi con trai,khi nào Tiểu Hàn về thì nó sẽ chăm con.
- Không muốn,không cần,không bao giờ.
- Trí Quân à.
- Mẹ đem cô ta đi đổi Tiểu Hàn về trả cho con đi,mẹ mau trả Tiểu Hàn lại cho con đi,trả cho con.
Mẹ hắn thuê một người mới về để chăm sóc hắn,nhưng người đó chỉ vừa vào phòng liền bị hắn mắng và đuổi ra ngoài. Mẹ hắn nói cỡ nào hắn cũng không thỏa hiệp,hắn chẳng muốn ai chăm sóc cho mình ngoài cậu cả,hắn ghét người khác đi vào cuộc sống của hắn.
------------
--------
Hôm đó hắn ngồi ở gốc cây và tình cờ nghe hai cô giúp việc nói chuyện với nhau,họ khóc và đốt gì đó ở trong chậu,hắn đi lại gần và thấy là giấy tiền vàng mã.
Họ thấy hắn liền hoảng sợ định bỏ chạy,hắn bắt lại và tra hỏi.
- NÓI DỐI,CÁC NGƯỜI ĐỀU LÀ BỌN NÓI DỐI.
Hắn như phát điên khi biết họ đốt số vàng mã ấy cho cậu,cái ngày cậu đến nhà bà cô đã xảy ra tai nạn khiến cậu mất. Chẳng ai dám báo cho hắn biết, mọi người đều giấu hắn,vì biết rỏ hắn sẽ phát điên nếu biết tin này.
- TIỂU HÀN KHÔNG CHẾT,EM ẤY KHÔNG CÓ CHẾT,KHÔNG CHẾT.
- Thiếu Gia,cậu đừng kích động.
- TIỂU HÀN,MAU TRẢ TIỂU HÀN LẠI CHO TÔI,MẤY NGƯỜI MAU TRẢ TIỂU HÀN LẠI CHO TÔI,TRẢ CHO TÔI.
Hắn la hét đập phá đòi cậu,đòi mọi người mang cậu trả lại cho hắn. Hắn phát điên mà bỏ đói chính mình và tự nhốt trong phòng,hắn cần đôi mắt này để làm gì chứ,hắn chỉ vì muốn nhìn thấy cậu mà thôi.
Hắn đâu ngờ đôi mắt của hắn cũng là do cậu hiến tặng, đâu biết rằng trước khi mất cậu đã nhất quyết dặn dò bác sĩ phải lấy võng mạc của mình,hắn đâu biết đến khi chết rồi cậu vẫn lo cho hắn như vậy.
-------------
Hắn thường xuyên tưởng tượng ra cậu,hắn nghe thấy tiếng cậu gọi mình,hắn bị ảo giác rằng cậu cô đơn và muốn hắn chết cùng.
- Tiểu Hàn anh đến đây Tiểu Hàn.
- THIẾU GIA NGUY HIỂM,NGƯỜI ĐÂU,NGƯỜI ĐÂU.
Lúc thì hắn đứng trên mái nhà,lúc thì đứng ở lang can cửa,lúc thì tự đập đầu vào tường.Hắn như người điên mà cố tìm cách chết,Mẹ hắn hết cách đành phải trói hắn lại,đành phải giam hắn để cố giữ lại tính mạng của hắn bây giờ.
--------------
Mấy tháng đầu hắn điên loạn nhiều lắm,la hét gào khóc liên tục. Tháng gần đây hắn bắt đầu yên lặng,hắn chỉ ngồi mà thơ thẩn,cũng ngoan ngoãn ăn.
- Trí Quân,con trai.
- Con muốn thăm mộ Tiểu Hàn,Mẹ à.
- Mẹ cho con đi,chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời thì Mẹ sẽ dắt con đi thăm mộ Tiểu Hàn.
- Con sẽ ngoan
Sau 6 tháng,hắn lần đầu đến thăm mộ cậu. Ngôi mộ đơn sơ và cỏ dại mọc um tùm,hắn cho người dọn sạch rồi ngồi cạnh tựa đầu lên bia.
- Tiểu Hàn,anh đến rồi,mau ra gặp anh đi nào.
- Em suốt ngày nói anh xấu xa,thật ra em mới chính là người xấu xa nhất, không nói tiếng nào mà đã biến mất,em là tên xấu xa nhất trên đời.
- Tiểu Hàn,em không ở bên chăm anh nên anh chẳng thể ăn nhiều,anh bây giờ ốm lắm rồi Tiểu Hàn.
- Em là đồ xấu xa,Tiểu Hàn xấu xa.
Dù hắn nói gì,hắn trêu gì cũng không có ai đáp lại hắn,không còn ai để hắn lấy cà tím ra dọa nữa. Hắn khóc cũng không ai dỗ,hắn buồn cũng không ai làm trò để mua vui,trái tim vỡ đi cũng không có ai giúp hàn gắn.
Một viên thuốc.
Một giấc ngủ.
Một kết thúc.
Một khởi đầu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com