chap 101
Sau khi tàn ảnh của Lee Min Hyun biến mất cô ở thực tại cũng bừng tỉnh, ánh mắt trời chiếu vào căn phòng chứng tỏ trời đã sáng rồi.
Cô nhìn hai tay mình tự hỏi đây là thực hay mơ?
Cô vẫn chưa thoát khỏi viễn cảnh lúc nãy, vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy Oh Min Hyun.
Nguyên chủ đã về có nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ không thể quay về đó nữa, lúc này cô lại nhớ đến lời của bà nội và cha xứ.
Vật hoàn nguyên chủ.
Cuối cùng thì đâu cũng vào đấy, cô đã sống dưới thân xác của người khác đến lúc cũng phải trả lại cho người ta rồi, đây là điều hiển nhiên mà.
Thế nhưng nghĩ đến viễn cảnh những ngày tháng sau này người bên cạnh anh là một người phụ nữ khác không phải là cô trái tim cô liền đau đớn, quặn thắt, ruột gan như muốn đảo lộn.
Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Ông trời cho cô gặp gỡ anh sao không cho cô là người ở bên cạnh anh mãi mãi.
“Huhu… “ Bây giờ đây ngoài khóc ra Lee Min Hyun cũng không biết phải làm gì cả, chưa bao giờ cô khao khát được ở cạnh anh như vậy.
Tiếng khóc của cô đã thu hút sự chú ý của người bên ngoài, bà My lật đật chạy vào trong phòng cô, không màng gõ cửa hỏi: “Hyun ơi con làm sao thế hả?”
“Mẹ, mẹ ơi.” Lee Min Hyun nhào vào lòng bà My trút hết những giọt nước mắt kìm nén lâu nay, cô không cách nào nhịn được nữa rồi.
“Trời ơi con ngoan của mẹ đã xảy ra chuyện gì với con vậy, đừng khóc, đừng khóc mà.” Ba My vừa dỗ vừa lo lắng.
Lee Min Hyun trong lòng rất đau, như hàng vạn kim chích, không, thậm chí còn đau hơn thế.
Bên này trận thuật liên tục đổi màu, người bên ngoài chỉ nhìn thấy được màu sắc không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong như thế nào.
Ahn Hyuk có vẻ lo lắng, khuôn mặt không lúc nào không căng thẳng, Kim Taehyung cũng chắc hơn kém bao nhiêu, có mấy lần tim anh như muốn ngừng lại, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía trước.
NamJoon đã rời khỏi căn phòng bảo hộ bên ngoài chỉ có Jimin là còn bình tĩnh một chút nhưng cũng đã nóng hết ruột gan, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi hắn phải tiếp thu một số chuyện mà cả đời này hắn không tưởng đến, thần kinh cũng muốn căng ra luôn rồi.
Tình hình bên trong MinKi đã sớm đổ mồ hôi, sắc mặt vì vận hành trận thuật mà trở nên kém cỏi, thiếu sức sống, đôi lông mày thanh tú lúc nhíu lúc giãn, trông vô cùng căng thẳng.
Hai cô gái nằm ở trong trận thuật vẫn yên tĩnh không có dấu hiệu gì, thế nhưng cô gái mặc váy cam bên tay phải khuôn mặt lại có chút vặn vẹo.
Chỉ mới hai tiếng đồng hồ MinKi gần như đã bị trút hết hai phần ba sức lực, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào nhưng lại không từ bỏ.
Một khi đã khởi động trận thuật nếu cô bỏ nửa chừng hai linh hồn sẽ không thể quay lại, cho nên chưa đến phút cuối cô không thể từ bỏ.
Vì thế trận thuật vẫn đang diễn ra, vòng tròn bao bọc bên trong bỗng nhiên chuyển sang một màu đen, MinKi cảm nhận được sự tối tăm liền sửng sốt.
Không hay rồi, nếu không nhanh chóng vận chuyển trận thuật thành màu đỏ linh hồn sẽ không tìm được đường về.
Cơ thể cô lúc này đang rất đau, kinh mạch như muốn vỡ tung ra nhưng vẫn phải cố gắng dùng sức lực của mình thay đổi trận thuật.
Khi màu đỏ dần nhen nhóm thì màu đen lại ùa tới lấn át, căn bản không muốn màu đỏ được phát sinh, hai bên cứ giằng co không ai nhường ai nhưng hiển nhiên màu đỏ vẫn yếu thế hơn.
MinKi gần như đến giới hạn, khóe môi chảy ra một dòng máu màu đen, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không mở ra.
“Thế này là thế nào? Sao căn phòng lại tối đen như vậy?” Jimin nhìn tình cảnh trước mắt kinh ngạc, rõ ràng ban nãy ánh sáng màu đỏ còn chiếu sáng cả căn phòng lúc này lại đen như mực khiến hắn vô cùng khó chịu.
Kim Taehyung cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trái tim của anh đập thình thịch, đến nỗi hai người bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Trong tình cảnh này không ai biết phải nên ứng xử thế nào, ngoài chờ đợi ra bọn họ vô pháp can thiệp vào chuyện này.
“Không được tôi muốn vào bên trong.” Ahn Hyuk dường như không chờ được nữa, muốn bước vào vòng tròn kia.
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp nhấc chân Kim Taehyung gầm giọng nói: “Không được vào.”
“Tình hình thế này rồi anh còn muốn đứng xem sao? Màu đen này không biết là cái gì, lỡ như, lỡ như vợ tôi bị nó nuốt mất anh có chịu trách nhiệm được không?” Ahn Hyuk vì quá lo lắng mà nghĩ vớ nghĩ vẩn, hắn nhìn thế nào lại cho rằng vòng tròn này sẽ nuốt vợ mình.
Kim Taehyung nghe vậy thần kinh cũng ngưng trệ, anh có chút do dự thế nhưng vẫn kiên định đến cùng: “Chờ đi, nếu anh dám bước vào tôi cho anh một viên đạn.”
Lời cảnh cáo quá rõ ràng khiến Ahn Hyuk có chút rùng mình, hắn dù nghe qua danh tiếng của Kim Taehyung nhưng chưa từng tiếp xúc, hôm nay gặp mặt đúng là không thể xem thường.
Ahn Hyuk lo lắng nhưng thấy Kim Taehyung vẫn kiên định đứng chờ hắn không có lý do gì mà phải vội vàng.
Tuy mới gặp một lúc nhưng hắn cũng nhận ra được Kim Taehyung cũng lo lắng cho vợ như hắn.
Nghĩ vậy Ahn Hyuk cũng vững lòng hơn một chút.
“Aaaaaa.” Đột nhiên tiếng hét vang lên, rung động cả căn phòng, ba người đàn ông cũng xém chút đứng không vững.
Ba cặp mắt nhìn về phía vòng tròn, bóng tối dần dần biến mất thay vào đó ánh sáng đỏ dần dần xuất hiện, ban đầu mờ nhạt sau đó càng lúc càng sáng, đến nỗi chói mắt người ta.
Ba người đàn ông theo bản năng che mắt lại, đến lúc bọn họ cảm thấy không còn ánh sáng nữa mới thả tay xuống.
Lúc này vòng tròn ánh sáng bao bọc trận thuật biến mất, ba cô gái hiện ra trong mắt mọi người, cô gái ngồi giữa phun ra ngụm máu từ từ gục ngã.
Kim Taehyung và Ahn Hyuk lại nhanh chóng chạy đến bên cạnh người vợ của mình đồng thanh gọi.
“Min Hyun.”
Cô gái trong lòng Ahn Hyuk từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của chồng mình vội vàng ôm lấy: “Ahn Hyuk, cuối cùng em cũng có thể về rồi, hu hu hu.”
Hiển nhiên Oh Min Hyun đã quay về thân phận mình mong muốn, Ahn Hyuk cũng vô cùng vui vẻ ôm lấy cô, hai người sụt sùi trong niềm hạnh phúc.
Còn bên này Kim Taehyung có gọi thế nào cô gái trong lòng anh cũng không tỉnh lại, anh gọi đến khản cổ, nước mắt cũng rơi xuống.
“Min Hyun, Min Hyun à, em nghe anh nói phải không, xin em hãy mở mắt ra nhìn anh, nhìn anh, nhìn anh một chút thôi.”
Bao nhiêu ngày qua anh đã gọi cô như thế nhưng không có kết quả, lúc này đây cũng vậy.
Kim Taehyung đau đớn mà ôm cô vào lòng, anh thậm chí còn gào lên: "Min Hyun, tỉnh dậy đi mà, anh chịu hết nổi rồi, em còn không dậy anh sẽ theo em đấy.”
“Taehyung.” Jimin nghe anh gào mà xót xa trong lòng, Kim Taehyung rốt cuộc đã yêu cô gái này đến mức nào chứ? Ngay cả mạng sống cũng không cần hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Jimin lại nhìn cô gái ngất ở giữa sàn, lúc này mới đi đến đỡ cô dậy, lạy tỉnh người: “Cô phù thủy, mau tỉnh lại.”
Không biết MinKi là gì nhưng cô lại biết những điều tâm linh huyền bí nên Jimin mặc định cô là phù thủy.
MinKi nghe được tiếng gọi của Jimin cũng gắng gượng mở mắt, thì thào hỏi: “Thế nào?”
“Cô xem xem, Lee Min Hyun sao lại không tỉnh dậy, Kim Taehyung sắp điên lên rồi.” Jimin rối rít nói.
MinKi nghe vậy lại từ từ ngồi dậy, Jimin ở bên giúp đỡ nâng cả người cô lên.
Nhìn thấy Oh Min Hyun thức tỉnh mà Lee Min Hyun lại không có dấu hiệu gì cô nàng nhíu mày, khó khăn nói: “Đưa tôi đến chỗ Lee Min Hyun.”
Jimin lập tức làm theo ý MinKi đỡ cô đến chỗ Kim Taehyung và Lee Min Hyun.
MinKi mặc kệ người đàn ông đang chìm trong đau khổ chỉ quan sát Lee Min Hyun, đến khi nhìn thấy giữa trán cô xuất hiện vệt sáng màu đen MinKi kinh sợ nói: “Không xong rồi, linh hồn cô ấy không tìm thấy lối về.”
Hai người đàn ông nghe vậy khựng lại, Kim Taehyung nhanh chóng hỏi: “Như vậy là có ý gì?”
“Có nghĩa là linh hồn cô ấy không nghe được tiếng gọi của tôi.” MinKi nhỉ giọng giải thích.
“Vậy phải làm sao?” Kim Taehyung dồn dập hỏi, trái tim đau đáu khôn nguôi, siết chặt người trong lòng.
MinKi dựa toàn bộ cơ thể vào tường một lần nữa dùng hơi sức nói: “Bây giờ chỉ còn một cách thôi, phải có người đi vào trong tiềm thức của cô ấy gọi linh hồn cô ấy đến đây.”
“Được, tôi đi.” Kim Taehyung không hỏi thêm điều gì trực tiếp muốn là người gọi cô về.
MinKi lại nói: “Chờ hai tiếng nữa, khi tôi lấy lại sức sẽ tiến hành trận thuật tiếp theo.”
Cơ thể cô bây giờ hiển nhiên không thể nào vận hành trận thuật được nữa, nhấc người còn không nổi nữa là.
“Linh hồn cô ấy sẽ không sao chứ?” Kim Taehyung vô cùng lo lắng điều này.
“Không sao cả.” MinKi nói xong một câu cổ họng cảm nhận được vị ngọt thanh, rất nhanh phun tiếp một ngụm máu.
“Để tôi gọi bác sĩ tới.” Jimin có chút lo lắng cho cô gái nhỏ muốn lấy điện thoại ra lại bị cô với tay ngăn lại.
“Đừng gọi, bác sĩ không giúp được tôi đâu, lấy cái túi thổ cẩm của tôi đến là được.”
“À, ừ, được, được, tôi đi lấy cho cô.”
Chỗ này Kim Taehyung cứ ngồi dưới sàn ôm chặt Lee Min Hyun không muốn rời xa cô.
Hai người kia nhìn bộ dạng của anh thì hiểu tình hình lắng lặng rời khỏi.
Sau khi Jimin lấy giỏ tới cho cô MinKi liền bảo hắn tìm trong túi cái lọ thủy tinh bên trong có một viên thuốc màu vàng.
Jimin lấy xong lại đút viên thuốc vào miệng cô, MinKi cứ thế từ từ nhắm mắt lại.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô phù thủy Jimin lại nhìn người đàn ông ở đằng kia nói: “Taehyung, tôi đưa phù thủy qua phòng bên cạnh, lát nữa cô ấy tỉnh lại sẽ đến tìm cậu.”
Kim Taehyung không đáp lại, thời gian không khác nào một con dao hai lưỡi.
____________
Màn đêm kéo xuống những vì sao bắt đầu mọc đầy trên bầu trời, Lee Min Hyun ngồi trước ban công ngắm nhìn những vì sao trong im lặng, bà My ở sau cánh cửa nhìn thấy con gái như vậy đau lòng lại không biết làm sao.
Bà cầm một chiếc áo khoác đi tới nói: “Khuya rồi con còn ngồi ở đây sao?”
Lee Min Hyun nghe giọng mẹ mới rục rịch một chút, quay đầu nhìn bà: “Sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Haix, con thế này mẹ làm sao yên tâm ngủ, Huyn à, mặc dù câu chuyện con kể có chút viển vông nhưng mẹ tin con, có điều như con nói đó, côn không thể quay về nơi ấy nữa thì cần gì phải buồn hả con, cứ xem như một giấc mơ không được sao?” Bà My đi đến khoác chiếc áo lên người cô thở dài thườn thượt.
Lee Min Hyun hiểu ý mẹ mình cô cười khổ một tiếng, sáng nay cô đã kể hết mọi chuyện cho mẹ biết, dù sao bà cũng là người thân thiết của cô, huống hồ còn là người sinh ra cô nữa, cô không có lý do gì giấu bà, mặc dù mọi chuyện có chút huyền huyễn nhưng thật may mẹ chọn tin tưởng cô.
“Con biết chứ mẹ nhưng con không quên được anh ấy.” Giọng nói của cô chứa đầy nước mắt, đã bảo không được khóc nữa nhưng không hiểu sao những giọt nước mắt đáng ghét này vẫn cứ chảy ra.
Bà My lại ngồi xuống bên cạnh vỗ về vai cô khẽ bảo: “Tình đầu mà làm sao mà dễ quên, nhưng con cũng phải mạnh mẽ mà đối diện với nó, mẹ không ngờ con gái mẹ khi yêu lại mong manh, dễ vỡ như vậy, chàng trai đó rất tốt sao?”
Vốn dĩ bà không tính hỏi về người đó nhưng nhìn con gái thế này bà cũng phải dấy lên chút tò mò.
Nhắc đến anh Lee Min Hyun chậm rãi nói: “Đối với người ngoài anh ấy không phải là người tốt nhưng đối với con anh ấy là người chồng tốt.”
“Vậy sao, mẹ mừng vì điều đó, nếu cậu ta tốt như vậy con luyến tiếc là phải rồi.” Bà My thở dài, nếu ai đối xử tốt với bà chắc bà cũng khó lòng từ bỏ, về điểm này con gái thật sự giống bà.
Lee Min Hyun lại lắc đầu cười: “Mẹ không biết đâu, ban đầu anh ấy rất ghét con, thậm chí nhìn con như kẻ thù của anh ây nhưng thời gian trôi qua không biết vì lẽ gì chúng con lại gắn kết với nhau rồi yêu thương nhau, nếu con có thể bớt yêu anh ấy một chút thì tốt biết mấy, lúc chia xa sẽ không phải đau khổ như thế này.”
Càng nói Lee Min Hyun càng thấy buồn râu, nếu cô như lúc đầu là một cô gái luôn tìm cách chạy trốn anh thì mọi chuyện có khác không?
Vì sao cô lại yêu anh nhiều đến vậy chứ?
“Con à, mẹ không thể nói con đừng buồn vì mẹ biết rất khó với con nhưng nếu con không quên được chàng trai đó thì cũng đừng phiền muộn, các con đã có duyên gặp nhau thì chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.” Bà My miệt mài vuốt tóc cô, cho cô an ủi từ hành động nhỏ của mình.
“Thật sao mẹ? Con có thể gặp lại anh ấy sao?” Lee Min Hyun ngước đầu lên nhìn bà.
Bà My nhìn con gái có chút không đành lòng, lại mỉm cười nói: “Ừ, mẹ tin vào duyên phận, mẹ cũng tin con gái mẹ là người tốt Thiên Chúa sẽ nhận lời cầu nguyện của con.”
“Mẹ…” Lee Min Hyun nước mắt lưng tròng, hóa ra mẹ cô cũng biết cả rồi.
“Ngoan lắm, giờ hãy dựa vào lòng mẹ, ngủ một giấc nhé! Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Giọng nói của mẹ vô cùng ấm áp trìu mến, giống như một lời ru đưa cô vào giấc ngủ, cứ thế cô gục vào lòng bà từ từ nhắm mắt.
Bà My nhìn con gái đã ổn định trong lòng mình lại chậm rãi hát lên lời ru trong đêm khuya.
Dù con gái có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì đối với người mẹ con vẫn là đứa con bé bỏng mà thôi, và mẹ vẫn muốn được ru con ngủ như ngày nào.
Biệt thự Hoa Sơn Trà.
Hai tiếng đã trôi qua MinKi cũng đã tỉnh lại, cô lại có mặt ở căn phòng kia, lúc này trong phòng chỉ có cô, Jimin và Kim Taehyung, hai người kia không có chuyện của mình nữa đã sớm đi nghỉ ngơi rồi.
Trước khi bày trận thuật tiếp theo MinKi dặn dò: “Nhớ, anh chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi đấy, trước khi trời sáng hãy đưa linh hồn của cô ấy về, nếu không được tôi cũng không còn cách nào đâu.”
Anh nhìn người trong lòng, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm: “Tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở về, bắt đầu đi.”
MinKi nhìn anh một cái lại vẽ ra một trận pháp, lần này có vẻ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ trong vòng năm phút một hình ngôi sao sáu cánh hiện ra, giữa ngôi sao có một vòng tròn lớn không có bất kỳ họa tiết nào, MinKi chỉ phác họa vài họa tiết ở cánh ngôi sao, thấy nó đã hoàn hảo mới nói: “Xong rồi, hai người hãy nằm xuống vòng tròn đó đi.”
Kim Taehyung từng bước đưa cô vào vòng tròn, làm theo những gì MinKi nói.
Sau khi hai người đã nằm xuống MinKi không bước vào như lúc nãy mà chỉ ngồi bên ngoài.
“Anh ra ngoài đi, cấm không cho ai vào.” Trước khi vận hành trận thuật MinKi lại liếc Jimin một cái ra lệnh.
Jimin lập tức hiểu, đi ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com