Chap 21
Tầng bốn là khu thời trang may mặc, Lee Min Hyun vừa lên tới nơi liền đi vào một cửa hàng có thương hiệu, nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách tới liền nhiệt liệt đón tiếp: “Chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với chúng tôi.”
Lee Min Hyun đến trước cửa thì dừng bước nhìn tên vệ sĩ còn lại nói: “Anh đứng trước cửa chờ đi, đây là cửa hàng bán đồ nữ anh vào không tiện lắm đâu.”
Tên vệ sĩ có chút chần chừ lại hỏi nhân viên: “Cửa hàng này có cửa sau không?”
“Không thưa quý khách, cửa hàng chỉ có duy nhất một cửa chính này thôi ạ.” Nhân viên cẩn trọng trả lời.
Hắn nghe vậy nhìn qua một lượt mới đứng yên ngoài cửa, Lee Min Hyun phải công nhận sau lần trước hai tên vệ sĩ này kỹ càng hơn rất nhiều, cô luôn luôn trong tầm mắt của bọn họ không thể chạy thoát, có điều ngày hôm nay cô buộc phải tránh thoát bọn họ.
Lee Min Hyun đi vào bên trong quan sát thấy có vài ba cô gái cũng đang chọn đồ, nhân viên muốn giới thiệu sản phẩm cho cô lại bị cô cản lại, Lee Min Hyun đi đến chỗ cô gái đang lựa váy nói nhỏ: “Chào cô, xin lỗi tôi có thể làm phiền cô một chút không?”
“À vâng, chị nói đi.” Cô gái hơi giật mình nhìn cô.
Lee Min Hyun bày ra khuôn mặt âu sầu nói: “Thực ra tôi là tiểu thư nhà giàu, muốn ra ngoài vui chơi một bữa thỏa thích nhưng ba tôi lại bảo vệ sĩ đi theo, như vậy vô cùng gò bó, cho nên tôi muốn nhờ cô đóng giả làm tôi lừa anh ta được hay không? Cô không cần phải làm gì cả, chúng ta thay đồ cho nhau sau đó cô cứ đứng ở đây là được, tôi đưa cô hai triệu coi như làm thù lao cho cô, có được không?”
Cô gái nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó lại nói: “Nếu vậy em sẽ giúp chị, còn hai triệu thì không cần đâu, em hiểu mà.”
“Vậy thì tốt quá cảm ơn cô, bây giờ tôi đi vào phòng thử đồ trước, sau đó cô vào sau nhé.” Lee Min Hyun vui vẻ nói.
Cô gái kia gật đầu đồng ý.
Lúc này Lee Min Hyun chọn đại một bộ váy sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng thử đồ, cô gái kia xem thời gian cũng đi vào theo.
Mười phút sau, một cô gái đi ra trước, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai thêm cái kính cận, đằng sau đeo ba lô, miệng còn đeo thêm một cái khẩu trang, cô gái cầm chiếc váy đến quầy thu ngân tính tiền, xong xuôi lại thản nhiên đi ra cửa.
Tên vệ sĩ nhìn thấy cô gái liền liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn vào trong, thấy Lee Min Hyun còn đang lựa đồ hắn không để ý cô gái này nữa, đứng nghiêm ở chỗ cũ.
Cô gái lập tức rẽ phải rời đi, phía sau liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói của một người đàn ông khác: “Thế nào rồi?”
“Còn đang lựa đồ.”
“Lâu chưa?”
“Tầm hai mươi phút rồi.”
Giọng nói của hai người đàn ông càng lúc càng nhỏ dần, cô gái cũng đã đi vào thang máy.
Vừa vào trong cô lại tháo khẩu trang ra để lộ khuôn mặt của Lee Min Hyun.
Mệt chết cô rồi, lúc ra khỏi cửa bị tên vệ sĩ kia nhìn chằm chằm cô còn tưởng mình bị lộ rồi chứ, cũng may trời phù hộ.
Lee Min Hyun bấm thang máy xuống lầu ba, đó là nơi mua bán trang sức, cô cần phải gấp rút bán chiếc nhẫn này.
Tập đoàn Kim Gia.
Kim Taehyung vừa kết thúc buổi họp thì lễ tân báo lên có khách muốn gặp, mà vị khách này lại là người của tập đoàn Joon Won nên anh không thể không tiếp.
Kim Taehyung dặn dò lễ tân mang người lên lại cùng Jimin quay về văn phòng tổng giám đốc.
“Có rất nhiều tập đoàn khác phù hợp với công ty chúng ta, tại sao cậu lại chọn Joon Won? Nói thế nào cậu và Won Young-chul cũng ngự trị ở hai nơi, nước sông không phạm nước giếng, hợp tác với nhau có vẻ không thích hợp lắm, hơn nữa giữa anh ta và người vợ trên danh nghĩa kia của cậu cũng có mối quan hệ sâu xa, liệu rằng anh ta có chấp thuận hợp tác hay không?” Jimin vừa bước vào phòng liền hỏi ra nghi hoặc của mình.
Kim Taehyung lại chỉ bâng quơ nói: “Hợp tác không có gì là không thể, quan trọng vẫn là lợi ích thu về, còn việc bên đó có đồng ý hay không thì chúng ta cần phải bàn bạc.”
“Thật không hiểu cậu nghĩ gì.” Jimin chặc lưỡi lại hỏi sang chuyện khác: “Phải rồi, người vợ kia của cậu thật không đơn giản, NamJoon điều tra lại cũng không có thông tin gì cho thấy cô ta từng học võ, vậy rốt cuộc làm sao lại đánh nhau lợi hại như vậy?”
Trước thắc mắc của Jimin, Kim Taehyung cũng chỉ trầm mặc, vấn đề này anh cũng muốn biết, có điều người phụ nữ kia lại giỏi đánh trống lảng, anh làm mọi cách cũng không moi móc được thông tin từ miệng cô ta, lại nói người phụ nữ này cũng không giống những người thường, trước những trừng phạt anh đưa ra lại thản nhiên như không, anh cố gắng muốn nhìn một tia sợ hãi từ cô ta cũng không có, thay vào đó lại là sự kiên cường, trấn tĩnh.
Người phụ nữ này hoàn toàn không giống với Oh Min Hyun chỉ biết khóc lóc, sợ hãi lúc trước, cô ta dường như biến thành một người hoàn toàn mới. Lắm lúc anh cho rằng có người đã giả mạo Oh Min Hyun, nhưng vài lần kiểm tra khắp thân thể của cô ta anh lại không phát hiện ra điểm bất thường gì. Con người vẫn vậy nhưng tính cách lại thay đổi thật khiến người ta khó hiểu.
Jimin thấy người trước mắt mình thâm trầm không nói gì lại cất tiếng gọi: “Này, cậu sao thế?”
Kim Taehyung tuy chìm trong suy nghĩ nhưng vẫn nghe thấy tiếng gọi của Jimin, anh đối diện với hắn chậm rãi nói: “Cậu cảm thấy một người thay đổi tính cách đột ngột nguyên nhân là gì?”
“Cái này sao, tôi cũng không rõ lắm đâu, tôi thấy đa số là bị đả kích lớn.” Jimin ngẫm nghĩ trả lời.
“Đả kích sao?” Kim Taehyung cảm thấy có vài phần hợp lý nhưng lại không lý giải được chuyện đột nhiên biết võ.
“Người cậu đang nói đến là Oh Min Hyun sao?” Jimin tò mò hỏi.
Đúng lúc này cửa phòng có người gõ, một giọng nói cũng vang lên: “Tổng giám đốc, người của Joon Won đến rồi ạ.”
“Vào đi.” Kim Taehyung hắng giọng nói.
Jimin cũng ngồi vào vị trí.
Cửa phòng mở ra, lễ tân dẫn hai người một nam một nữ đi vào, nhìn thấy người đàn ông đi đầu Jimin có chút kinh ngạc, Kim Taehyung lại chưa có biểu cảm gì.
Người đàn ông hơi mỉm cười nhìn Kim Taehyung, sau đó lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Kim, lâu ngày không gặp anh vẫn khỏe chứ?”
“Tôi ổn, Won Young-chul không đến sao?” Kim Taehyung hỏi.
“Tôi đại diện cho tổng giám đốc Won tới đây. Sao hả? Chức vị của tôi không đủ tư cách nói chuyện với anh sao?” Người đàn ông nửa thật nửa đùa nói.
“Ngồi đi.” Kim Taehyung nhàn nhạt nói lại đứng dậy tiến về cái bàn phía trước.
Jimin cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh người đàn ông nói: “Đều là bạn học cũ, giám đốc Kang lại còn bắt bẻ cậu ta sao?”
“Hay cho cậu bạn học cũ, vậy mà tổng giám đốc Kim đây còn không nể mặt người bạn này đâu.” Người đàn ông không lạnh không nhạt nói.
“Thế nào? Vẫn còn ghi thù chuyện cũ sao?” Jimin nhướn mày hỏi, người này với bọn họ có chút vướng mắc, hắn sợ là cuộc đàm phán hôm nay có chút khó khăn rồi.
Người đàn ông liếc nhìn Jimin một cái, cười nhạt nói: “Ghi thù thì không, có điều tôi vẫn không phục.”
Nhớ năm năm trước hắn nộp hồ sơ xin vào Kim Gia làm, người được gọi là bạn cũ kia đã đánh trượt hắn trong vòng ba câu hỏi, đến lúc này hắn vẫn không hiểu vì sao mình bị đánh rớt trong khi năng lực của hắn không thua kém ai.
May mắn sao lúc đó Joon Won cũng đang tuyển người hắn thông qua phỏng vấn được vào làm. Từ đó hắn đã tự nhủ rằng sẽ khiến Kim Taehyung phải hối hận vì loại trừ mình và hắn đã làm được, hiện tại hắn đang làm giám đốc kinh doanh của Joon Won, biết Kim Gia muốn hợp tác với Joon Won hắn đã xin tổng giám đốc cho mình đảm đương việc đàm phán này, cốt yếu là muốn mặt đối mặt với Kim Taehyung một lần.
“Chuyện cũng đã qua, cậu cần gì để trong lòng, không phải bây giờ cậu đã rất thành công sao?” Jimin muốn làm dịu Kang Wu một chút, người này đúng là thù dai.
“Tôi thành công như ngày hôm nay có lẽ phải cảm ơn tổng giám đốc Kim một tiếng, thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh năm đó vì sao tôi lại bị trượt?” Kang Wu còn cố chấp chuyện cũ, mấy năm rồi hắn không nghĩ ra nguyên nhân sâu xa trong đó.
Trước cái nhìn của Kang Wu, Kim Taehyung lại hỏi: “Quan trọng sao?”
“Đối với anh có thể không quan trọng nhưng đối với tôi lại vô cùng quan trọng, bởi vì tôi tự tin vào năng lực của mình.” Kang Wu có mười phần khí phách, hôm nay hắn cuối cùng có thể đối diện với Kim Taehyung chất vấn.
“Bàn chuyện làm ăn tôi không muốn nói chuyện bên lề.” Kim Taehyung có chút hờ hững nói.
Kang Wu nghe vậy vẫn chưa từ bỏ: “Tôi cần một lý do chính đáng.”
“Cậu không đủ tư cách.”
Kang Wu lập tức sa sầm mặt mày, không cam hỏi: “Tôi có gì không đủ tư cách?”
“Với một người không phân biệt được đâu là chuyện riêng đâu là chuyện công tôi không nhất thiết phải mời người đó vào làm.” Kim Taehyung thẳng thừng nói.
Kang Wu có chút sững sờ, cô thư ký ở bên cạnh không biết chuyện gì đang diễn ra, có vẻ bối rối lên tiếng: “Giám đốc, chúng ta cần bàn chuyện hợp tác.”
Được người nhắc nhở Kang Wu mới hồi thần lại, không thể phủ nhận câu nói vừa rồi của Kim Taehyung đã đả kích hắn.
Lúc này ở trung tâm mua sắm hai tên vệ sĩ chờ mãi không thấy Lee Min Hyun bước ra, một người vào trong xem xét mới phát hiện cô đã không còn ở đây nữa.
Hai người đều mang vẻ mặt kinh sợ, một người tức giận lên tiếng: “Chúng ta bị cô ta lừa rồi, phải làm sao đây?”
Người kia cũng bực tức nói: “Chết tiệt, cô ta rốt cuộc rời đi như thế nào? Rõ ràng tôi đã canh ở đây suốt.”
“Đây không phải là lúc để hỏi vấn đề đó đâu, mau tìm cô ta đi nếu không tiền lương tháng này coi như mất.” Người kia có vẻ lo lắng, hai người lại bắt đầu chia nhau đi tìm.
Mà trong thời gian này Lee Min Hyun đã sớm rời khỏi trung tâm thương mại, cô gọi một chiếc taxi rồi tiến về phía sân bay.
Mắt thấy sắp tới nơi cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát, hai tên kia chắc hẳn đã phát hiện ra cô không còn ở đó thế nhưng bọn họ có phát hiện ra cũng không thể đuổi theo nên cô không lo lắng.
Năm phút sau chiếc xe dừng trước cổng sân bay, bác tài xế liền bảo: “Tới nơi rồi thưa cô.”
“Vâng, cảm ơn bác.” Lee Min Hyun lấy tiền ra đưa cho tài xế, sau đó mới mở cửa xe bước xuống.
Nhìn cổng sân bay trước mặt cô ngẫm nghĩ, cũng không khác thế giới thực bao nhiêu, hy vọng cô rời xa nơi này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Lee Min Hyun mang một tâm tình vui sướng bước vào bên trong làm thủ tục.
Hai người ở bên này tìm cô đến toát mồ hôi lại không thấy người, một người vừa thở vừa nói: “Cô ta chắc đã rời khỏi nơi này rồi chúng ta có tìm cũng vô ích thôi.”
“Mẹ kiếp, vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không biết cô ta đi hướng nào.” Người kia cay cú đánh một cú vào không trung.
“Gọi điện cho thiếu gia thôi.”
“Liệu có ổn không, thiếu gia mà biết chúng ta đánh mất người sẽ giết chúng ta mất.”
“Vậy cũng không còn cách nào, gọi chết sẽ toàn thây, không gọi chết vô cùng khó coi, cậu chọn đi.”
“Khốn thật, kiểu nào cũng chết, gọi đi.”
Người kia lấy điện thoại ra gọi cho Kim Taehyung, tay cầm điện thoại có chút giữ chặt, hắn không biết thông báo xong chuyện này người kia sẽ có phản ứng thế nào nên cũng có chút sợ hãi.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Kang Wu sau khi hồi thần cũng ngồi xuống bàn chuyện đàng hoàng, có điều hắn lại liên tục làm khó Kim Taehyung, có ý không muốn hợp tác.
Jimin có chút bực bội nói thẳng: “Cậu đây là đang dùng chuyện công để trả thù riêng sao?”
“Giám đốc Park sao lại nói thế? Tôi đã làm gì đâu?” Kang Wu phản bác.
“Cậu liên tục làm khó người khác còn dám nói không?” Jimin tức giận nói.
“Những vấn đề nãy giờ tôi nói đều vô cùng thiết thực, có làm khó ai, quý công ty nếu không làm được cũng đừng nói người khác làm khó chứ.” Kang Wu cười như có như không.
“Cậu…” Jimin muốn phản bác thì đột nhiên tiếng chuông ở đâu đó reo lên, mọi người theo bản năng nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía Kim Taehyung, bởi vì tiếng chuông này đến từ điện thoại của anh.
Kim Taehyung bỏ qua ánh nhìn của mọi người, tự nhiên nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Thiếu, thiếu gia… Chúng tôi, chúng tôi bị Oh Min Hyun lừa, lỡ làm mất dấu cô ta rồi.” Người ở đầu dây bên kia nói năng có chút lắp bắp, sau đó nín thở chờ phán quyết, không dám nói thêm câu nào nữa.
Kim Taehyung nghe báo cáo khuôn mặt phút chốc băng lãnh, sau đó đột nhiên đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Anh làm vài ba thao tác trên màn hình hiện lên một bản đồ, một dấu chấm đỏ chói in hằn trong tiêu cự của anh, vị trí lại chính là sân bay quốc tế. Kim Taehyung vô thức siết chặt điện thoại.
Người phụ nữ vậy mà dám bỏ chạy ư? Được, được lắm, lần này anh nhất định không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.
Lee Min Hyun ở sân bay không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cô làm xong thủ tục thì ngồi yên một chỗ chờ đến giờ liền lên máy bay.
Kim Taehyung sau khi xác định được vị trí của cô liền trầm giọng nói qua điên thoại: “Sân bay quốc tế, điều thêm mấy người từ biệt thự đi tới, tuyệt đối không được để người chạy thoát, nếu không tự nhận hậu quả.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Người kia chờ Kim Taehyung lên tiếng mà toát cả mồ hôi hột, trên trán nước chảy ròng ròng, cuối cùng nghe được lời phân phó của anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên đứng bên cạnh hỏi: “Thế nào, thiếu gia nói gì?”
“Cô ta đang ở sân bay quốc tế, đi, chúng ta mau đến đó, phải rồi, cậu thông báo cho quản gia một tiếng điều thêm người tới đó đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống hầm xe.
Ở đây Kim Taehyung cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, thần sắc càng lúc càng âm u, đám người ngồi ở kia không tự chủ được rùng mình, Jimin nhìn ra được điểm bất thường của cậu bạn rất muốn hỏi chuyện nhưng có người ở đây nên không tiện lên tiếng.
Kim Taehyung lại đứng lên cầm lấy áo khoác hướng đám người nói: “Cuộc đàm phán kết thúc tại đây, tôi sẽ nói chuyện với Won Young chul.”
Nói xong anh cũng mặc kệ đám người rời khỏi văn phòng.
Jimin không thể nhịn nữa cất tiếng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Bắt mèo con.” Kim Taehyung để lại một câu rồi biến mất khỏi cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com