Chap 33
Một đêm trôi qua không mấy yên bình, vậy mà sáu giờ sáng Lee Min Hyun đã bị gọi dậy, lễ tân đưa vào cho bọn họ hai bộ đồ để thay, sau đó hai người ăn sáng luôn trong phòng, Lee Min Hyun thấy tinh thần anh đã tốt muốn nói chuyện về mẹ mình thì một cuộc điện thoại gọi đến cô và anh chưa kịp ăn xong đã phải quay về biệt thự.
Cũng không biết là có chuyện gì trên đường đi cô có hỏi nhưng Kim Taehyung lại không trả lời.
Từ khách sạn về tới biệt thự cỡ mười lăm phút, hai người vừa bước vào nhà người làm đã tập hợp đầy đủ, bao gồm cả quản gia.
Như thường lệ bọn họ cúi người lễ phép chào hỏi: "Thiếu gia."
"Chuyện là thế nào? Jeju đâu rồi?" Kim Taehyung nhìn quản gia hỏi.
Daejeon buồn bã nói: "Không biết thế nào sáng sớm người làm không thấy bà ấy xuống dưới liền đi lên gọi, ai ngờ thấy bà ấy... tự tử trong phòng."
Nói đến câu cuối Daejeon nghẹn lòng, những người xung quanh có người đã khóc nức nở.
Bình thường bà ấy nghiêm khắc nhưng đối với ai cũng tốt, đâu có ai ngờ một sớm mai tỉnh dậy lại thấy cảnh tượng này.
Kim Taehyung thần sắc không đổi nhưng Lee Min Hyun đã vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Vì, vì sao bà ấy tự tử?"
Đám người nhìn cô không ai trả lời, chỉ có Daejeon lên tiếng: "Bà ấy có để lại di thư nói có người ép bà ấy làm vậy."
"Có người ép sao? Là ai mới được?" Lee Min Hyun nghi hoặc hỏi.
"Tôi làm sao mà biết, di thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ, lại nói chắc chắn không phải người bên ngoài, dù sao bà ấy không có một mối đe dọa nào, chỉ có thể trong biệt thự hiềm khích với ai đó." Daejeon ẩn ý nói ra suy đoán của mình.
"Vậy quản gia thử nói xem trong biệt thự này ai sẽ là người hiềm khích với Jeju đến mức bà ấy sợ hãi phải tự tử?" Lee Min Hyun trầm giọng hỏi, lý do của quản gia đưa ra thật là gượng ép làm sao.
"Cái này làm sao tôi biết được, thiếu phu nhân phải rõ hơn tôi chứ." Daejeon như có như không nói.
Thế này có khác nào chỉ thẳng vào mặt cô mà nói, Lee Min Hyun cũng cười lạnh: "Trước không nói chuyện này, thi thể của Jeju ở đâu tôi muốn xem một chút."
"A, thiếu phu nhân cũng không phải pháp y muốn xem cái gì?" Daejeon cười cợt.
"Chẳng lẽ chỉ có pháp y mới được xem xác chết sao?" Lee Min Hyun nhàn nhạt nói.
Daejeon lại nhìn về phía Kim Taehyung xin ý kiến: "Thiếu gia..."
"Gọi pháp y đến kiểm tra." Kim Taehyung ra lệnh.
Daejeon có chút kinh ngạc sau đó vâng dạ đi gọi.
Thi thể của Jeju vẫn ở trong phòng bà ấy, Kim Taehyung và Lee Min Hyun đi lên nhìn thấy sàn nhà đầy máu còn bà ấy nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cổ tay phải buông thõng xuống, có một vết cắt đã khô máu.
Đây là dùng dao rạch tay sao?
Lee Min Hyun trong lòng nghi hoặc, lại nhìn sang Kim Taehyung, từ khi biết tin đến giờ anh vẫn không có biểu hiện gì cũng không hề nói một câu.
Cô không nhịn được lên tiếng: "Anh không sao chứ?"
Kim Taehyung vẫn im lặng, bình thường anh đã đáng sợ giờ khắc này khiến người ta sợ hãi hơn, Lee Min Hyun thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nữa chỉ đứng bên cạnh anh nhìn thi thể trên giường.
Cô không cho rằng Jeju sẽ tự tử, lại nhìn khắp phòng không có dấu vết gì lạ, mọi thứ cũng yên ắng đến khác thường.
Ánh mắt trời cứ thế chiếu vào thi thể đang nằm trên giường như đang đón lấy linh hồn người rời xa trần thế.
Trong lòng cô có chút thương cảm, mặc dù cô không thân thiết với Jeju cho lắm nhưng bà cũng là một trong những người quan tâm trong căn biệt thự này, bà rời đi cô sao không tiếc thương.
Mười lăm phút sau pháp y cũng đến, đó là một người đàn ông trẻ trạc tuổi Kim Taehyung, anh ta vừa đến Kim Taehyung liền ra lệnh khám nghiệm tử thi.
Người này làm việc cũng khá chuyên nghiệp, động tác nhanh nhẹn kiểm tra toàn bộ thi thể.
Một lúc sau hắn mới cho ra kết luận: "Thưa anh, theo kết quả kiểm tra bà ấy chết do mất quá nhiều máu, trên người không có vết thương nào khác, có thể kết luận đây là vụ tự tử."
"Pháp y, anh đã coi kỹ vết cắt chưa?" Lee Min Hyun lên tiếng hỏi.
"Cô đang nghi ngờ bà ấy không phải tự tử sao?" Pháp y nhanh chóng hiểu ý.
Lee Min Hyun gật đầu: "Không ngoại trừ khả năng này."
Chung quy cô vẫn không tin bà ấy tự tử.
Pháp y lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi có thể đảm bảo đây là tự tử, cô cũng thấy đấy tôi kiểm tra rất kỹ."
Lee Min Hyun nghe vậy cũng không nói gì thêm, Kim Taehyung lúc này mới mở miệng: "An táng đi."
Daejeon vâng dạ lại phân phó cho người dưới làm việc, đồng thời tiễn pháp y rời đi.
Kim Taehyung cũng không vì cái chết của Jeju mà bị ảnh hưởng anh vẫn đến công ty như bình thường, Lee Min Hyun nên nói anh là vô tình hay quá bình tĩnh đây.
Cô đuổi theo anh lại hỏi: "Anh tin bà ấy tự tử sao?"
"Nếu không thì sao?" Kim Taehyung lạnh nhạt nói, bước chân cũng không dừng lại.
"Mặc dù pháp y đã kết luận nhưng tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó bất ổn, hay gọi cảnh sát đến kiểm tra một lần nữa đi." Lee Min Hyun khuyên nhủ.
Kim Taehyung thẳng thừng nói: "Không cần."
"Nhưng mà..."
Lee Min Hyun chưa kịp nói xong Kim Taehyung liền gắt: "Đây không phải chuyện của cô, đừng có nhiều lời."
Câu nói của anh như tát một gáo nước lạnh vào người cô, ý anh ta có phải là cô không được xem là người nhà này nên không có quyền can dự vào bất cứ chuyện gì phải không?
Nghĩ vậy cô như chợt tỉnh ra, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi nhiều chuyện rồi, chuyện nhà anh anh giải quyết tôi sẽ không quản."
Nói rồi cô cất bước đi vào, sao cô có thể quên mình không là gì trong căn nhà này, chắc ngay cả người làm cũng không bằng.
Kim Taehyung nhìn cô rời đi cũng không có cảm xúc gì, anh dặn dò quản gia vài câu xong cũng lên xe.
Vì vụ việc của Jeju mà mấy ngày tiếp theo không khí trong biệt thự có chút quỷ dị, người người nhìn vào cô đều nói ra nói vào nhưng không dám nói trước mặt, dù sao bọn họ cũng có chút sợ hãi cô.
Lại nói Kim Taehyung cũng không thấy trở về biệt thự, giống như là biệt tăm vậy.
Ba ngày nay Lee Min Hyun nhận không ít cuộc gọi từ mẹ mình, bà nói vị phu nhân kia chỉ cho bà hết ngày hôm nay.
Cho nên Lee Min Hyun phải ra ngoài một chuyến sắp xếp chỗ ở cho mẹ mình, lần trước cô chỉ bán chiếc nhẫn kia nên còn vài món trang sức khác có thể mang đi bán, tạm thời tìm một chỗ trọ cho mẹ cô trước rồi tính tiếp.
Daejeon và đám vệ sĩ thấy cô ra ngoài cũng không ngăn cản như lần trước nữa ngược lại tùy ý cô, thế nhưng vẫn cho người giám sát.
Cô đi rồi đám người làm mới bắt đầu bàn luận: "Hừ, tôi đảm bảo cái chết của Jeju liên quan đến cô ta, tờ di chúc đó rõ ràng là ám chỉ cô ta, sao thiếu gia lại không trừng trị cô ta nhỉ?"
"Hừm, tôi cũng đoán vậy, Jeju tội nghiệp cứ thế mà ra đi, cô ta đúng là đồ xui xẻo mà."
"Chỉ một bức thư thôi cũng không nói lên điều gì, các cô đừng ăn nói linh tinh." Một cô gái tầm 20 tuổi lên tiếng.
"Hyo à, cô ta cho mày ăn cái gì mà mày lại bênh cô ta thế, mày thử nghĩ đi trong căn biệt thự này người có thù với Jeju là ai?"
Hyo suy nghĩ không ra nên lắc đầu, cô hầu kia lại khinh bỉ: "Sao mày ngu thế, là Oh Min Hyun chứ còn ai vào đây, chúng ta có người nào có thù với Jeju không?"
"Nhưng mà vì sao thiếu phu nhân phải làm vậy, Jeju cũng chưa làm gì cô ấy mà." Hyo phản bác, vẫn tin tưởng Lee Min Hyun.
Cô hầu kia khinh bỉ: "Hừm, mày chưa nghe câu lòng người khó đoán à, mày còn chưa tỉnh ngộ mà bênh cô ta."
"Em không bênh, em thấy thiếu phu nhân là người tốt." Hyo hùng hồn nói, đối với ai cô không biết nhưng đối với cô thiếu phu nhân là ân nhân của cô, mấy ngày trước cô thiếu tiền không dám mở miệng mượn quản gia thiếu phu nhân biết được đã cho cô mượn số tiền đó, thậm chí còn quan tâm, hỏi han, cô rất cảm kích và cũng nhận định rằng thiếu phu nhân là người tốt.
Mấy cô hầu nghe lời Hyo nói cười phá lên: "Ha ha ha, người tốt, chuyện này nghe thật mắc cười, cô ta mà là người tốt trên đời này không ai là người xấu đâu."
"Cô, các cô sao có thể nghĩ xấu người khác như vậy." Hyo có chút hậm hực.
"Mày mới vào nên không biết đó thôi, lúc trước cô ta vô cùng xấu xa, dùng thủ đoạn leo lên giường thiếu gia không nói, vào nhà họ Kim rồi còn hống hách vô đối, đánh cả vệ sĩ lẫn người làm, thậm chí em họ của thiếu gia cô ta cũng dám tát, mày nghĩ cô ta là người tốt à? Nực cười." Một người lên tiếng vạch trần "việc xấu" của Lee Min Hyun.
"Sao, sao có thể như thế." Hình tượng của Lee Min Hyun trong lòng cô bé phút chốc sụp đổ, nói thế nào cô cũng là người mới, biết rất ít chuyện trong biệt thự, người đầu tiên đối tốt với cô là cô Tư, sau đó là thiếu phu nhân, nên cô kính trọng người này. Thế mà hôm nay lại nghe mấy người này nói thiếu phu nhân như thế cô biết tin ai.
Đám người hầu thấy Hyo kinh sợ lại thêm dầu vào lửa: "Mày cứ tin cô ta đi, có ngày cô ta ném mày giấu xác, đến lúc đó đừng hỏi sao bọn tao không nhắc nhở."
Không thể không nói Hyo đã bị lời nói của đám người này dọa sợ, cô lắc đầu liên tục nói: "Không, không phải như thế, thiếu phu nhân không phải người như vậy."
Không chịu được điều này cô ta đã chạy một mạch vào trong, đám người hầu thấy vậy vô cùng đắc ý.
Bên này Lee Min Hyun tìm nhà trọ cũng không đi xa mà tìm mấy khu nhà trọ gần với biệt thự nhà họ Kim, những căn hộ ở đây tuy có chút đắt nhưng an toàn, lại gần với chỗ cô ở, nên khi mẹ cô gặp bất chắc cô cũng có thể đến nhanh.
Lúc này đây Lee Min Hyun đang đi vào khu chung cư mang tên Phú Quý, nghe tên có vẻ như người sống ở đây rất giàu có.
Cô đứng ở đại sảnh chung cư lại có một người phụ nữ tầm 40 tuổi đi xuống niềm nở hỏi: "Cô là Min Hyun hay không?"
"Vâng, chào cô, cháu là Min Hyun, còn cô là cô Yi phải, chủ chung cư Phú Quý phải không?" Lee Min Hyun nhìn người phụ nữ ăn mặt giản dị, khuôn mặt phúc hậu hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, chẳng hay cô muốn thuê phòng trọ thế nào, chỗ tôi có ba kiểu phòng cho cô chọn, phòng tầm trung, phòng vip và phòng dành cho sinh viên, như cô đây hình như đi làm rồi phải không?" Bà chủ vừa giới thiệu vừa dò hỏi.
"Vâng, cháu là người đi làm nên muốn thuê một căn tầm trung, cho người trung niên ở." Lee Min Hyun nói.
"Ồ, người trung niên, không phải cô ở sao?" Bà chủ có vẻ là người nhiều chuyện nên tò mò hỏi.
"Không phải." Lee Min Hyun cũng không muốn giải thích nhiều nên hỏi trực tiếp vào vấn đề: "Cô cho cháu xem phòng tầm trung được không?"
"Ai da, được chứ, đi theo tôi nào." Bà chủ dẫn cô lên tầng năm, tòa chung cư này có tổng cộng tám tầng chia thành ba kiểu phòng như bà chủ nói, mà phòng tầm trung lại là ở giữa.
Vào một căn hộ lầu năm bà chủ giới thiệu một lượt cho cô, sau đó mới nói về giá cả.
Căn hộ này có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh và phòng bếp, nội thất máy lạnh đầy đủ nên bà chủ tính giá 7 triệu một tháng, điện nước xài bao nhiêu tính bấy nhiêu, nói vậy cũng sẽ lên tới 7 triệu rưỡi.
Con số này không quá cao cũng khớp với thông tin trên sàn bất động sản nên Lee Min Hyun cũng không cân nhắc nhiều đồng ý: "Cháu sẽ thuê căn hộ này, nhưng mà ngày mai mẹ cháu chuyển qua mới làm hợp đồng sau, cô thấy sao?"
"Cái này không thành vấn đề, vậy khi nào cô và mẹ cô qua thì báo tôi trước một tiếng để tôi sắp xếp là được." Bà chủ vui mừng nói, lần đầu tiên bà gặp một vị khách không hỏi nhiều chỉ nhìn căn phòng rồi quyết định thuê, bà cảm thấy khỏe biết bao nhiêu.
"Được rồi, vậy cháu đi về trước, có gì sẽ nhắn cô sau."
Trước khi đi Lee Min Hyun chụp lại không gian căn hộ rồi gửi cho mẹ mình xem, bà Hee bên kia nhìn thấy có vẻ khá ưng ý, bà cũng đã chuẩn bị tinh thần ở riêng rồi.
Lee Min Hyun về lại biệt thự thì vừa lúc xe của Kim Taehyung cũng về tới, hai người đối diện nhìn nhau nhưng không ai nói gì, Kim Taehyung phớt lờ cô đi vào bên trong.
Lee Min Hyun cũng nối gót theo sau, không biết cô có nhìn nhầm không lại thấy sắc mặt của Kim Taehyung vô cùng mệt mỏi, đôi mắt còn có cả tia máu, lẽ nào anh ta làm việc suốt không ngủ sao?
Cô tính hỏi thăm nhưng nghĩ lại những lời nói hôm trước của anh đành thôi, lẳng lặng đi vào trong nhà.
Thế nhưng người đằng trước còn chưa vào đến nhà thì đột nhiên ngã rầm xuống đất, Lee Min Hyun ở phía sau có chút bàng hoàng lại vội vàng chạy tới hỏi: "Kim Taehyung, anh sao vậy?"
Người đàn ông ngất lịm dưới đất không nghe tiếng cô gọi Lee Min Hyun đành phải hét lên: "Người tới, thiếu gia của các người ngất xỉu rồi."
Nghe thấy giọng nói của cô mấy người làm và vệ sĩ gần đó chạy tới.
Kim Taehyung được một vệ sĩ cõng lên phòng, quản gia lại gọi điện mời một bác sĩ tư đến khám cho anh.
Đây cũng là vị bác sĩ ngày trước khám cho Lee Min Hyun.
Sau khi khám xong ông ta nói: "Cậu ấy không ăn uống đầy đủ nên kiệt sức thôi, không sao cả, cố gắng chăm sóc tốt là khỏe lại thôi."
"Vậy bao giờ thiếu gia nhà chúng tôi mới tỉnh?" Daejeon hỏi.
"Tùy thể trạng, như Kim thiếu gia thì đến tối mới có thể tỉnh lại, tôi đã truyền nước cho cậu ấy rồi, các người trông nom cho tốt khi nào hết thì có thể gỡ bình ra, lại nói tiếp cậu ta tỉnh lại thì cho ăn cháo thịt trước lại để cậu ta uống liều thuốc tôi đưa sẽ nhanh khỏi hơn." Bác sĩ căn dặn vô cùng kỹ càng.
Daejeon vâng dạ nghe theo lại tiễn bác sĩ ra về, trước khi đi ông nhìn cô Tư nói: "Bà nghe rõ rồi chứ, chuẩn bị cháo cho thiếu gia đi."
"Được, tôi biết rồi." Cô Tư gật đầu tính đi xuống thì Lee Min Hyun lên tiếng: "Để cháu phụ cô một tay."
Cô Tư từ chối: "Không cần đâu, dưới bếp nhiều người rồi cô cứ ở đây chăm thiếu gia đi."
Lee Min Hyun nhìn người đàn ông nằm yên tĩnh trên giường có chút không muốn chăm nhưng vẫn gật đầu: "Được, cô đi đi."
Trước khi rời đi cô Tư liếc cô một cái, lại bảo: "Thiếu gia nhìn bình tĩnh vậy thôi nhưng hơn ai hết tôi hiểu cái chết của Jeju cũng khiến cậu ấy đau lòng."
Lee Min Hyun nghe cô Tư nói có chút nghi hoặc, người đàn ông này cũng có lúc đau lòng vì ai đó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com