Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

Bước chân của cô vì câu nói của Kang Ahn Young mà khựng lại, cô biết câu nói này là đang khịa mình, có điều mình có chuyện nhờ vả người ta nên phải cúi đầu trước.

“Tôi đến đây trước là để xin lỗi cô sau là muốn nhờ cô một việc.”

Kang Ahn Young nghe vậy kinh ngạc trong chớp nhoáng sau đó lại nói: “Ồ, thật là hiếm lạ, cô mà cũng có lúc hạ mình xin lỗi người khác sao?”

“Tuy khó tin nhưng trải qua bao nhiêu chuyện tôi cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình lúc trước nên muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi.” Lee Min Hyun dứt lời cũng cúi người thành tâm xin lỗi.

Kang Ahn Young nhìn người trước mặt tâm tình vô cùng phức tạp, lạnh giọng nói: “Cô khiến tôi xém chút mất mạng, lại khiến tôi sảy mất một đứa con, sau những chuyện đó cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho tôi sao?”

“Tôi biết rất khó để khiến cô tha thứ, nếu là tôi bị người khác làm vậy cũng sẽ không đời nào tha thứ cho kẻ đó, nhưng cô có tấm lòng từ bi mong cô suy xét mà tha thứ cho tôi.” Lee Min Hyun vẫn chưa đứng dậy, giữ nguyên tư thế nói chuyện.

“Ha, hay cho câu tấm lòng từ bi, trên đời này không ai có tấm lòng từ bi cả, những việc cô làm tôi vẫn còn khắc cốt trong lòng, chẳng qua tôi không muốn thế hệ sau bị hệ lụy nên mới bỏ qua cho cô, nếu không cô nghĩ mình còn đứng đây sao?” Kang Ahn Young lạnh lùng nói, giọng điệu không khác Won Young-chul bao nhiêu.

Lee Min Hyun biết mọi chuyện không dễ dàng cô lại ngẩng đầu lên đối diện với người trước mặt nói: “Cảm ơn cô khi đó đã bỏ qua cho tôi, vì lòng hư vinh tôi đã gây ra không ít tội lỗi, tôi xin lỗi là chuyện nên làm còn việc cô không thể tha thứ cho tôi tôi có thể hiểu.”

“Được rồi, cô đi thẳng vào vấn đề chính đi, đừng tỏ lòng hối lỗi trước mặt tôi nữa.” Kang Ahn Young cảm thấy Oh Min Hyun hoàn toàn thay đổi, không giống với người trước kia nữa, lần đó ở bữa tiệc cô chỉ nghi ngờ nhưng bây giờ lại hoàn toàn xác định, Oh Min Hyun hiện tại như là bị hoán đổi linh hồn, bộ dạng vẫn vậy nhưng tâm hồn lại trắng trong hơn.

Không hiểu sao cô lại nghĩ như vậy nhưng đây là cảm giác của cô, cô tin vào nó.

Nghe đối phương hỏi Lee Min Hyun thở nhẹ nói: “Thật không dám giấu, tập đoàn Kim Gia muốn hợp tác với Joon Won, nên tôi nhờ cô làm thuyết khách giúp tôi.”

“Là chuyện của công ty sao?” Kang Ahn Young bị Lee Min Hyun đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô còn tưởng cô ta nhờ vả cái gì ghê gớm lắm, hóa ra là chuyện làm ăn à?

“Đúng vậy, chủ tịch Won đã xem qua bản dự án và rất hài lòng với nó nhưng vì tôi nên anh ta lại không muốn hợp tác, tôi không còn cách khác chỉ có thể tìm tới cô, mong thiếu phu nhân rộng lòng giúp đỡ.” Lee Min Hyun phải nói cúi mình hết cỡ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cúi đầu trước người nào đầu, toàn là người khác phải cúi đầu trước cô.

Lại nói lỗi lầm này cũng không phải do cô gây ra nhưng vì sống dưới thân phận của người ta lại vì lỗi lầm người ta gây ra mà phải cúi đầu, chắc không ai xui xẻo hơn cô đâu nhỉ.

Kang Ahn Young rơi vào trầm tư lại nói: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp được gì cho cô, trước nay tôi không can thiệp vào chuyện làm ăn của chồng mình, hơn nữa tôi cũng là phụ nữ có thai không quản được nhiều việc.”

“Thiếu phu nhân, tôi biết cô hận tôi chuyện lúc trước nhưng mà hợp đồng này rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải ký được, coi như tôi xin cô vậy, giúp tôi đi mà.” Lee Min Hyun một lần nữa cúi đầu trước Kang Ahn Young.

Kang Ahn Young không nghĩ cô vậy mà làm đến mức này, nhíu mày nói: “Tôi có điều không hiểu, chuyện hợp đồng trước nay không phải đều do tổng giám đốc Kim phụ trách sao? Vì cái gì lại để cô phụ trách?”

“Chuyện nói ra dài dòng, còn có nguyên nhân sâu xa trong đó, tôi không thể nói được, thiếu phu nhân, tôi…”

"Ahn Young, Ahn Young, em không sao chứ, Ahn Young.” Lee Min Hyun còn chưa nói xong câu thì một giọng nói cùng một bóng người lướt qua người cô đi tới bên cạnh Kang Ahn Young.

Nhìn người đàn ông vì mình lo lắng Kang Ahn Young dịu giọng nói: “Em không có việc gì, anh sao lại về sớm như vậy?”

Won Young-chul ôm lấy Kang Ahn Young, hít hà nói: “Anh nhận được tin báo Oh Min Hyun đến tìm em gây rối nên mới tức tốc chạy về, anh sợ em bị cô ta gây hại.”

Lee Min Hyun ở dưới nghe lời này không biết phải nói sao cho phải, xem ra trong lòng bọn họ cô vĩnh viễn là kẻ xấu, cho dù có thay đổi đi chăng nữa.

Được chồng yêu quan tâm Kang Ahn Young trong lòng cảm thấy ngọt ngào tràn làn lại bảo: “Anh yên tâm cô ta không gây hại được cho em.”

“Vậy thì tốt.”

Won Young-chul lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn Lee Min Hyun: “Ai cho đến đây, Roberts.”

Ngữ điệu của anh ta đúng là âm u rét buốt, quản gia và hai người hầu đã bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo nhưng Lee Min Hyun tuyệt nhiên không cảm thấy vậy, ở với Kim Taehyung bao lâu nay cô còn không quen ngữ điệu này sao?

Vốn dĩ cô chỉ gặp Kang Ahn Young thôi nếu Won Young-chul đã trở về cô cũng không tiện nói chuyện với cô ta nên mở miệng nói: “Đã làm phiền rồi, tôi xin phép về trước.”

Nói xong cô xoay người cất bước rời đi nhưng giọng nói âm u phía sau lại vang lên: “Đứng lại.”

“Không biết chủ tịch Won có gì muốn nói?” Lee Min Hyun cũng không quay đầu lại chỉ đơn giản hỏi một câu.

“Lần sau đừng để tôi biết cô làm phiền Ahn Young, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu, bất kể cô có là ai.” Ý tứ cảnh cáo trong lời nói vô cùng rõ ràng.

Lee Min Hyun cười khổ nói: “Tôi biết rồi.”

Rời khỏi biệt thự Lee Min Hyun lại uể oải đi ra chiếc xe BMW đen bóng đậu cách đó không xa, có ai như cô không, mang tiếng là thiếu phu nhân của một thiếu gia giàu có nhất nhì thành phố Seoul vậy mà ba tỷ cũng không có, phải chạy vay khắp nơi để kiếm, đã vậy còn cúi đầu trước người ta nữa chứ, sống hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ cô thấy khó khăn như lúc này.

Về tới biệt thự Hoa Sơn Trà cũng đã hơn bảy giờ tối, Kim Taehyung đang dùng bữa tối trong nhà ăn, cô ngang qua cũng chẳng để ý đến anh, cũng không màng ăn cơm mà đi thẳng lên lầu.

Thế nhưng mới được hai bậc cầu thang lại bị người đang ngồi trước bàn ăn gọi lại: “Đến đây.”

“Không biết đại thiếu gia có gì phân phó cứ nói với tôi một tiếng tôi tận lực hầu hạ ngài.” Lee Min Hyun không lạnh không nhạt nói, kể từ ngày hôm đó cô tận lực tránh người đàn ông này, đơn giản là vì cô không muốn nhìn thấy bản mặt đáng đánh của anh.

“Tôi đếm đến ba nếu cô không ngồi xuống bàn ăn thì đừng trách tôi nặng nhẹ với cô.”

Dứt lời anh bắt đầu đếm: “Một… Hai… Ba…”

Một cơn gió lướt qua Lee Min Hyun đã ngồi xuống đối diện với anh, bày ra bộ mặt cau có nói: “Tôi ngồi xuống rồi đây, anh nói đi đừng có mà đe dọa tôi, nghĩ tôi sợ anh sao?”

“Lớn lối nhỉ? Xem ra chưa nếm đủ vị đắng.” Kim Taehyung nhìn cô khuôn mặt hắc ám khiến người ta không dám nhìn.

Lee Min Hyun lại không sợ chết nói: “Vị đắng tôi nếm nhiều rồi nếm thêm chút nữa cũng không sao.”

“Vậy được, người tới, mang thạch rùa lên đây cho cô ta.” Kim Taehyung cười ra lệnh.

Lee Min Hyun nghe anh nói trợn tròn mắt: “Anh, anh không làm thật đấy chứ?”

“Sao? Sợ rồi à?” Kim Taehyung chống cằm nhìn cô, anh xem người phụ nữ này gan dạ đến đâu.

Lee Min Hyun dứt khoát không đáp trả, đúng lúc này một người hầu cũng mang một cái bát lên đặt trên bàn lễ phép nói: “Thiếu gia, tôi mang thạch rùa lên rồi.”

“Đưa cho cô ta ăn.” Kim Taehyung hất cằm về phía cô.

Nha hoàn nghiêm túc làm theo đẩy cái bát có chứa mật rắn đến trước mặt Lee Min Hyun còn cười nham nhảm nói: “Thiếu phu nhân, mời cô.”

Nhìn bát thạch rùa đen xì trước mặt lông mày Lee Min Hyun nhíu lại kiên quyết nói: “Tôi không ăn.”

“Ăn hết.” Kim Taehyung không một chút nhân nhượng.

“Tôi bảo không ăn.” Lee Min Hyun cũng rất quyết tuyệt, cô không muốn ai cũng không thể ép.

“Người tới, đút cô ta ăn hết thì thôi.” Kim Taehyung ra lệnh.

Có hai cô hầu ở đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Lee Min Hyun, một người giữa hai vai cô một người cầm cái bát lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Cô ta xúc một thìa đưa đến bên miệng Lee Min Hyun ngay lập tức bị cô hất bay cái thìa.

“Leng keng.” Chiếc thìa rơi xuống sàn tạo ra một âm thanh chói tai.

“Đủ rồi đấy Kim Taehyung, chi bằng anh nói anh muốn gì còn hơn.” Lee Min Hyun đứng bật dậy đẩy luôn cả cô hầu phía sau ra.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Kim Taehyung lại chỉ nhoẻn miệng nói: “Ăn cơm đi.”

Lee Min Hyun hơi sững sờ, không kịp hiểu ý tứ trong lời nói của anh, Kim Taehyung lại bảo: “Nếu không ăn tôi có đủ cách khiến cô ăn thạch rùa, tốt nhất đừng làm tôi tức giận.”

Nghe vậy Lee Min Hyun thở phì phò, làm như có mình anh ta biết tức giận, cô không biết sao? Thế nhưng người đàn ông này mà nổi giận thì thật là khủng bố, hơn nữa cô cũng đang đói nên cũng không so đo với anh nữa, cho nên Lee Min Hyun rất nhanh thu lại tức giận ngồi xuống thoải mái ăn.

Món trên bàn hơn phân nửa là bò còn lại chỉ có chút tôm với cá, Lee Min Hyun là người ăn tạp nên cái gì cũng gắp qua một lượt.

Kim Taehyung đã ăn xong nhưng anh không đứng dây rời đi như mọi khi mà ngồi nguyên chỗ nhìn cô.

Bị ánh mắt của anh nhìn đến cô có chút không được thoải mái nhưng cũng lười quản, no bụng cái đã.

Hai mươi phút xong Lee Min Hyun mới dừng đũa nói: “Tôi ăn xong rồi, lên trước đây.”

Kim Taehyung cũng không cản cô, chỉ nở nụ cười bí hiểm.

Lee Min Hyun lên trên phòng vốn dĩ tính nghỉ ngơi một chút mới đi tắm ai ngờ cửa phòng lại bị người mở ra, người đàn ông nào đó thong dong bước vào phòng cô, trên môi còn giữ nụ cười khó lường.

Sắc mặt của Lee Min Hyun trầm xuống không lạnh không nhạt hỏi: “Anh vào phòng tôi làm gì?”

“Phòng cô? Trong căn biệt thự này không có phòng dành cho riêng cô.” Kim Taehyung nhợt nhạt nói.

Bỏ đi, cô không thừa sức cãi lộn với anh ta lại hỏi: “Vậy tìm tôi có chuyện gì?”

“Cô không thể thuyết phục Won Young-chul lại đến cầu cạnh Kang Ahn Young sao? Cô đừng quên mình là ai, người của Kim Taehyung tôi chưa bao giờ phải cúi đầu trước người khác đâu, cô làm tôi thật bẽ mặt.” Kim Taehyung ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó tỏ thái độ khinh thường.

Lee Min Hyun cũng không nề hà gì, cô nói: “Miễn sao tôi ký hợp đồng thành công là được, còn tôi dùng cách gì cũng đâu liên quan đến anh, không phải anh không xem tôi là vợ anh à, cần gì phải cảm thấy bẽ mặt?”

“Nói đúng lắm, thế nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của Kim Taehyung tôi, đừng có làm tôi mất mặt, nếu không hậu quả cô không gánh được đâu.” Kim Taehyung coi như cảnh cáo.

Lee Min Hyun cười lạnh trong lòng, bình thường thì không sao, bây giờ đụng đến mặt mũi mới xem cô là vợ sao?

Không thấy Lee Min Hyun lên tiếng Kim Taehyung không vui nhíu mày: “Thế nào? Lời tôi nói còn không nghe rõ sao?”

“Nghe rõ, nghe rõ, tôi biết rồi, anh không cần nhắc nhở, nếu không có chuyện gì nữa vậy thì tôi đi tắm đây.” Lee Min Hyun dứt lời muốn đi vào nhà tắm, không ngờ người nào đó cũng đi theo.

“Này, anh tính làm gì nữa?”

“Không phải cô mời tôi tắm sao, đến, tắm rửa cho tôi.” Kim Taehyung cứ thế đi lướt vào nhà tắm,

Lee Min Hyun thật không hiểu người đàn ông này muốn cái gì cô không vào chỉ nói: “Không phải anh ghét tôi sờ vào người anh sao? Anh như vậy có phải đang mời gọi tôi hãy chạm vào anh không?”

Bước chân của Kim Taehyung vì câu nói của cô mà khựng lại, tâm tình cũng phút chốc biến hóa.

Vốn dĩ anh nên ghét Lee Min Hyun mới đúng vì lẽ gì giây phút này lại quên đi chuyện này? Còn muốn cô ta tắm cho mình, anh điên rồi sao?

Kim Taehyung phút chốc trở nên tức giận, anh xoay người lại, hai mắt sắc lạnh nhìn cô, chính người phụ nữ này đã khiến tâm tình anh biến hóa khác thường, anh tiến tới hai bước, bỗng nhiên đẩy cô qua một bên lạnh giọng nói: “Cút cho tôi.”

Lee Min Hyun loạng choạng mấy bước, trong lòng thầm mắng Kim Taehyung vạn lần, chính anh ta khởi xướng trước còn bảo cô cút sao?

Lúc cô nhìn lại Kim Taehyung đã không còn trong phòng, Lee Min Hyun cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta không làm phiền cô mới tốt.

Nhưng mà tâm tình của người đàn ông này biến hóa cũng thật nhanh, liệu anh ta có bị gì về thần kinh không?

Đêm hôm đó Lee Min Hyun không tài nào ngủ được, cô vì chuyện hợp đồng mà lo nghĩ không thôi, Kang Ahn Young không chịu giúp cô, bước tiếp theo cô phải làm sao?

Lee Min Hyun đi ra lan can đứng hóng gió, vì là mùa hè nên ban đêm cũng không có gì gọi là lạnh lẽo, chỉ có thể nói là mát mẻ.

Cô nhìn khắp căn biệt thự một lượt mà thở dài thườn thượt, biệt thự lớn như vậy lại không có một chỗ dành riêng cho cô, đúng là bi ai mà, biết bao giờ cô mới thoát khỏi nơi này đây?

Nếu Kim Taehyung đồng ý thả cô đi cô cũng không chật vật đi cầu xin người ta, Kim Taehyung nghĩ cô muốn thế sao? Nếu có thể cô muốn ngẩng cao đầu mà sống kìa nhưng hoàn cảnh hiện tại cô chỉ có thể cúi đầu trước, nếu không cô mà còn kiêu ngạo như nguyên chủ chỉ có nước chết sớm thôi.

Lee Min Hyun đứng một lát cũng cảm thấy buồn ngủ, muốn đi vào thì lại nghe một tiếng hú rùng rợn phát ra ở phía đông.

Bước chân cô chững lại, nếu cô nghe không nhầm thì đây là tiếng sói thì phải, được trải nghiệm qua với một dàn thú dữ cô cũng không hiếm lạ gì nếu căn biệt thự này có sói, thế nhưng cũng không nhịn được tò mò nhìn sang.

Không ngờ lại nhìn thấy trên nóc một tòa nhà phía đông có một con sói màu trắng tuyết đang đứng ở ngay đó, thân hình nó khá lớn ánh mắt lại nhìn về hướng mặt trăng.

“Hú…. u… u…u….” Một tiếng hú nữa lại phát ra, lần này có vẻ lớn hơn lần trước, không biết có phải cô nhạy cảm hay không lại nghe ra được tiếng hú này có vẻ triền miên đau đớn.

Cô cứ thế nhìn con sói đăm chiêu, bất thình lình đôi mắt xanh kia nhìn về phía này, ánh mắt lóe lên một cái như muốn xuyên thấu qua người cô.

Trái tim của Lee Min Hyun đập thình thịch, không thể tưởng tượng ra khung cảnh một người một sói nhìn nhau là thế nào.

Con sói kia mang theo ánh mắt tức giận, hờn trách đứng trên mái nhà, chỉ thiếu một chút thôi là nó nhảy vồ về phía này rồi.

Thế nhưng Lee Min Hyun biết nó không thể làm được, sói chứ có phải chim đâu mà biết bay.

Bỗng chốc nó nhảy thật, hướng đi chính là phía này, nó nhảy qua từng mái nhà trong căn biệt thự đến mái nhà cách cô năm mét thì dừng lại, đối diện với cô.

Mái của căn nhà này phải nói là ngang tầm với lầu cô đang đứng, nó chỉ cần thực hiện một cú nhảy thôi cũng có thể nhào về phía cô.

Lee Min Hyun hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con sói này sao lại có mặt ở đây, lẽ nào xổng chuồng à?

Trong phút nhất thời cô không biết phản ứng ra sao? Nhìn dáng vẻ nó hung tợn nhưng không có ý định muốn tấn công nên cô cũng để im xem nó muốn làm gì.

Ai ngờ nó nhìn cô một lúc lại lẳng lặng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com