Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

"Rất tốt, vậy cô thử chết cho tôi xem." Kim Taehyung cách cô một bước dừng lại nhoẻn miệng nói.

Lee Min Hyun sững sờ, không thể tin được anh ta vậy mà bảo cô chết, cô nên làm thế nào?

Bàn tay cầm mảnh sành có chút đau đớn, cô lại nói: "Mạng sống là của tôi không ai có thể kêu tôi đi chết, Kim Taehyung, nếu anh không thể buông tha cho tôi vậy thì chúng ta sống chết một lần, tôi thà chết trong trận chiến cũng sẽ không tự mình giết mình."

Đây là hành động ngu ngốc đến cỡ nào, cô không đời nào lại nghe anh làm bậy, cô chết rồi thì sao? Xuống địa ngục hay lên thiên đường?

Điều đó không quan trọng, vấn đề là chết rồi cô sẽ không tồn tại trên thế gian này nữa, nếu không phải đường cùng ai lại đi chọn chết.

Với màn đáp trả của cô, Kim Taehyung có chút phức tạp, cả tháng nay người phụ nữ này có khi nào phản kháng lại anh, chỉ có răm rắp nghe theo, vậy mà hôm nay lại cả gan nói ra những lời này, chưa kể còn động tay chân.

Kim Taehyung càng thêm nghi ngờ cô là gián điệp của kẻ kia, nếu vậy cũng đừng trách anh không biết ra tay nhẹ nhàng với phụ nữ.

Lee Min Hyun cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô lắc đầu mấy cái cho thanh tỉnh lại nhìn thấy Kim Taehyung hóa thành hai người.

Không xong, cô đến cực hạn rồi.

Thân hình của Lee Min Hyun bắt đầu đổ về phía trước lại cố giữ bản thân mình bình tĩnh, cảnh giác người trước mắt nhưng có làm sao cũng không tỉnh táo nổi, cuối cùng té xuống đất.

Kim Taehyung chỉ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ nằm dưới mảnh vỡ, hoàn toàn không có ý định nâng cô lên, anh nhìn lướt qua cô một cái lại ra khỏi căn phòng.

Lee Min Hyun chỉ là không chống đỡ được cơ thể nên mới ngã rạp xuống đất, thực chất cô cũng chưa ngất xỉu, nghe thấy tiếng chân và tiếng đóng cửa cô mới lần lần đứng dậy, sớm biết ngất xỉu hữu hiệu cô đã sớm dùng rồi, đỡ vất vả đánh nhau với anh ta.

Khó khăn lắm cô mới đứng dậy được lại nhịn đau đi đến ngăn tủ trước giường tìm bông băng, Oh Min Hyun thường xuyên bị Kim Taehyung làm thương hẳn sẽ có đồ băng bó.

Quả nhiên lục tủ một hồi có mấy chai thuốc đỏ và một đống bông băng, cô nhanh chóng băng lại cầm máu sau đó mệt mỏi nằm lăn ra giường.

Phải nói hôm nay là một ngày kinh khủng đối với cô, những ngày tiếp theo cô nên làm sao mới tốt đây? Cô không thể cứ để người nơi này hành hạ mãi thế được.

Mà người đàn ông này muốn trả thù Oh Min Hyun để cô ta làm osin mặc người hầu khinh bỉ cũng quá lắm rồi, tối đến lại đi làm hành động này, anh ta liệu có bị bệnh hay không?

Đáng tiếc cô không phải là người trực tiếp đọc quyển truyện nên chỉ nhớ sơ lược về nội dung còn những chi tiết nhỏ nhặt căn bản cô không quan tâm.

Ai mà ngờ đâu có một ngày mình lại xuyên thành một nhân vật trong truyện thế này, đúng là đủ khắc khoải.

Lee Min Hyun vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi cũng chìm vào giấc ngủ, hy vọng sẽ là một đêm bình yên.

Bên ngoài đám người hầu lại run rẩy đối diện với cặp mắt hung ác của Kim Taehyung, không ai nghĩ anh lại đột nhiên đi ra nên không ai kịp chạy đi.

"Dám nghe lén." Kim Taehyung nhếch môi cười một cách quỷ dị.

Đám người vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Thiếu gia tha tội, chúng tôi, chúng tôi lần sau không dám nữa."

"Tôi đuổi các người khỏi đây liền không có lần sau, ý các người là vậy sao?" Âm thanh của Kim Taehyung vừa lạnh lẽo vừa ma mị, làm người ta càng thêm sợ hãi.

Một người can đảm nói: "Thiếu gia, chúng tôi chỉ vi phạm một lần, mong anh cho chúng tôi một cơ hội ở lại."

"Phải, phải, chúng tôi cần công việc này, xin cậu khoan hồng độ lượng." Đám người cùng đồng loạt xin xỏ.

Kim Taehyung lại nở một nụ cười tuyệt luân kèm theo giọng nói âm trầm: "Tốt thôi, các người nếu ở lại sẽ phải mất một thứ gì đó, chẳng hạn như... đôi tai."

Đám người nghe vậy lạnh cả sống lưng không ai dám xin xỏ nữa.

Kim Taehyung cứ thế lướt qua bọn họ đi về phòng của mình, cái bóng lấp ló đứng ở một góc nhìn theo bóng dáng của anh, ánh mắt có chút sâu xa.

Hôm sau biệt thự thiếu đi năm người giúp việc, ai cũng biết nguyên nhân là gì nhưng không ai dám lên tiếng bàn tán.

Chính vì thế gà còn chưa gáy Lee Min Hyun đã bị người gọi dậy. nói đúng hơn là la hét gọi dậy.

"Oh Min Hyun, dậy mau cho tôi, còn tính ngủ đến khi nào hả? Mọi người đã dậy hết rồi, cô đừng có mà lười biếng."

Lee Min Hyun ong hết cả tai, hôm qua ngủ trễ hai mắt không thể nào mở ra nổi, cô chỉ động đậy mí mắt một chút không có dấu hiệu mở mắt ra.

Cô hầu kia vô cùng tức giận nắm lấy tóc của Lee Min Hyun giật mạnh: "Cô dậy hay chưa, bộ là heo hả sao mãi không dậy."

Lee Min Hyun đau đến phát tỉnh, lúc này đã có thể mở mắt ra nhìn người trước mặt, cô hầu này có thân hình khá to con nên sức lực cũng lớn, một hít một ngụm khí lạnh cũng nhàn nhạt nói: "Buông tôi ra."

"Buông cái gì, mày dậy đi rồi tao buông." Cô hầu kia ngược lại nắm chặt tóc cô hơn.

Lee Min Hyun cảm thấy da đầu tê dại, lẽ nào người trong nhà này đều thích dùng bạo lực nói chuyện sao? Thế thì cũng đừng trách cô.

Trong lúc cô hầu không phòng bị gì Lee Min Hyun đã nâng tay tạo thành một cú đấm đánh thật mạnh vào bụng cô ta.

Cú đánh không nhẹ chút nào, cô hầu đau đến vật vã buộc phải buông tay ra ngồi xuống đất ôm bụng.

"Cô, cô dám đánh tôi." Cô ta chỉ tay về phía cô khó khăn nặn từng chữ.

"Có gì mà tôi không dám." Khuôn mặt của Lee Min Hyun lạnh lùng hiếm thấy, không ngờ mới sáng sớm cô đã phải vận động như vậy rồi, đúng là một buổi sáng Không yên lành mà.

Cô không quan tâm cô hầu mà đi thẳng vào nhà tắm, hai ba động tác đã vệ sinh cá nhân xong sau đó bước ra bên ngoài, không biết vì do cơ địa hay cú đánh có lực sát thương lớn cô hầu kia vẫn chưa thể đứng dậy được, nhưng mà cô cũng không rảnh quan tâm cô ta, bây giờ cô muốn đi gặp Kim Taehyung, nói chuyện với anh.

Qua một đêm suy nghĩ cô đã đưa ra một quyết định có chút táo báo để thoát căn nhà này.

Thấy cô đi ra khỏi phòng cô hầu gào lên: "Này, Oh Min Hyun, cô đánh tôi tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Lee Min Hyun cũng không quay đầu lại chỉ nói: "Được, tôi chờ."

"Cô..." Cô hầu tức giận mà không thể làm gì chỉ nhìn theo bóng dáng của Lee Min Hyun.

Vừa ra khỏi phòng đi chưa được bao lâu Lee Min Hyun liền nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen đi về hướng này, hóa ra phòng của anh ta cũng không cách cô bao xa.

Kim Taehyung cũng nhìn thấy cô nhưng không hề chú tâm, lúc anh bước xuống cầu thang Lee Min Hyun nhanh chóng lên tiếng: "Kim Taehyung, anh khoan đi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Kim Taehyung nghe thấy nhưng không có ý định dừng lại mà cứ thế đi xuống cầu thang.

Cô hiểu người đàn ông này là muốn làm lơ mình, cho nên vội vàng đuổi theo nói sau lưng: "Kim Taehyung, chúng ta ly hôn đi."

Câu nói của cô thành công khiến Kim Taehyung dừng bước, mà cũng khiến mấy người hầu đang ở đó kinh sợ.

Lee Min Hyun đứng cách Kim Taehyung hai bậc cầu thang chờ xem phản ứng của anh lại không thấy anh có phản ứng gì, cô lại không đứng trước mặt nên không thể nhìn thấy nét mặt lúc này của anh thế nào nên trong lòng cũng có chút hồi hộp.

Chưa đến mười giây âm thanh lạnh lùng của Kim Taehyung lại vang lên: "Người đâu, đem người phụ nữ này đến căn phòng phía đông."

Lee Min Hyun không hiểu ý anh, ngay lập tức có ba bốn người đàn ông lực lưỡng không biết từ trên cầu thang đi tới kèm cặp cô.

Lee Min Hyun cũng không vội phản kháng chỉ nghi hoặc hỏi: "Kim Taehyung anh như thế là có ý gì? Có ly hôn hay không thì nói một tiếng hà cớ gì lại cho người bắt tôi."

Trả lời cô chỉ là những bước chân mang theo phẫn nộ của ai đó, Kim Taehyung cứ thế đi xuống dưới mà cô cũng bị hai người đàn ông đem đi.

Khi chưa hiểu chuyện gì Lee Min Hyun sẽ không ra tay, cô mặc cho hai người đàn ông đưa mình đi, trong lòng lại không ngừng chuyển động suy nghĩ ý đồ của người đàn ông kia.

"Chậc chậc chậc, Oh Min Hyun hôm nay lại gan như vậy, còn đòi ly hôn với thiếu gia, cô ta là không chịu nổi hành hạ đây mà, đáng lắm."

Kim Taehyung vừa khuất bóng đã có người không nhịn được lên tiếng bàn tán, người sau tiếp nối người trước: "Xem biểu tình của thiếu gia, chắc sẽ không tha cho cô ta đâu."

"Còn không phải sao, bộ cô ta muốn kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn à, hừ."

Đám người hầu ở chung quanh đúng là hợp với câu vui sướng khi người gặp nạn. Lúc này có một giọng nói nghiêm nghị vang lên: "Các người không làm việc còn tán gẫu cái gì, muốn đuổi việc như mấy người kia sao?"

Cả đám nghe thấy giọng nói kinh sợ vội vàng quay sang nhìn người phụ nữ trung niên nói: "Jeju, chúng tôi biết lỗi, chúng tôi lập tức làm việc."

Nói xong đám người cũng giải tán ai làm việc nấy như sợ Jeju sẽ răn dạy.

Người phụ nữ nhìn bọn như đàn gà lạc lối chỉ khẽ nhíu mày, xem ra bà cần phải dạy lại quy củ cho bọn họ rồi.

Lại nói Lee Min Hyun sau khi bị đưa vào một căn phòng thì Kim Taehyung cũng vừa lúc tới nơi, hai người đàn ông kia xong việc liền đi ra ngoài không quên đóng cửa.

Lee Min Hyun nhìn người đàn ông trước mặt mình tỏ ra cảnh giác, đồng thời cô cũng nhìn lướt qua căn phòng này.

Bỗng chốc Lee Min Hyun sửng sốt mấy giây, mẹ nó, đây là nơi quỷ quái nào vậy, xung quanh toàn là những dụng cụ ghê rợn, có dao có dùi cui, có dây ra, roi sắt... Nói tóm lại cái gì thuộc về hành hạ người đều tập hợp ở đây.

Đừng nói là người đàn ông này muốn dùng nó lên người cô đấy nhé?

"Kim Taehyung, anh đưa tôi đến đây làm gì?" Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng Lee Min Hyun vẫn theo lẽ thường hỏi anh.

Kim Taehyung lại lấy từ trong người ra một đôi bao tay màu đen thành thục đeo vào rồi nở nụ cười quỷ dị tiến về phía cô.

Lee Min Hyun theo bản năng lùi lại còn nói: "Này, anh đừng có làm bậy, có gì chúng ta nói chuyện với nhau."

Kim Taehyung làm sao nghe lời cô anh không dừng bước cũng không lên tiếng, tay phải lại đưa ra rút lây roi da gần đấy, cuốn mấy vòng vào bàn tay.

Lee Min Hyun cắn chặt răng, người đàn ông này thật sự là quá ma mị, cô hỏi anh ta không trả lời lại chỉ hành động, cô cũng không thể đứng đấy chịu chết cho nên tiện tay cũng lấy một thanh kiếm katana ở gần đấy.

Roi của Kim Taehyung vừa quất đến cô liền đưa kiếm lên ngăn cản, roi da lập tức quấn vào mũi kiếm, Kim Taehyung lại dùng lực kéo cô về phía mình, hai người mặt đối mặt với nhau.

"Sao hả? Tính dùng thanh kiếm này đấu với tôi sao? Vậy thì tôi xem cô có thể đánh được mấy chiêu." Dứt lời anh lại kéo roi da xuống bẻ cong thanh kiếm.

Lee Min Hyun có xu hướng bị kéo theo, cô lại dùng lực rút thanh kiếm ra khỏi roi da, lại nhanh chóng chém xuống một đường.

Kim Taehyung nghiêng mình tránh né lại hất roi da quấn lấy vòng eo của Lee Min Hyun một lần nữa kéo cô lại đây.

Lee Min Hyun cũng không để ý đồ của anh được thực hiện, cô lại phi thanh kiếm về phía mi tâm của anh, tốc độ không chậm chút nào.

Kim Taehyung nhìn thanh kiếm cười lạnh, anh chỉ cần nghiêng người một chút là có thể tránh thoát, động tác uyển chuyển, linh hoạt.

"Chết tiệt." Min Hyun thầm chửi, lúc này cũng nằm gọn trong tay Kim Taehyung, một tay giữ roi da một tay đưa lên cần cổ trắng nõn của cô.

"Không còn kiếm, tôi xem cô làm thế nào?" Kim Taehyung có vẻ đắc ý thêm vài phần khiêu khích.

Trong trường hợp này Lee Min Hyun đúng là khó lòng trốn thoát hoặc ra chiêu, hắn chỉ cần mạnh tay một chút nữa thôi cô nhất định sẽ chết không nghi ngờ.

"Anh nói đi, muốn gì ở tôi?" Cô trước tiên thỏa hiệp, cách này đơn giản nhất, cho dù cô có thể cùng anh thử sức mấy chiêu nữa nhưng kết quả cũng sẽ thua dưới tay anh thôi, vậy thì cứ giữ sức trước đi, cô lại thở ra một hơi, tựa toàn bộ cơ thể ra sau.

Mà phía sau chính là Kim Taehyung

Có một nơi để dựa tội gì không dựa, đánh đấm gì cho mệt.

Thấy cơ thể Oh Min Hyun thả lỏng không có ý phản kháng nữa Kim Taehyung hết hứng thú, hai mắt híp lại khàn giọng hỏi: "Nói, cô có phải là người của Park Beom-Jun hay không?"

"Park Beom-Jun là ai?" Lee Min Hyun nghe thấy cái tên lạ lẫm liền ninh mi hỏi.

"Đừng có giả vờ với tôi, cô chính là người mà hắn gài vào bên cạnh tôi có đúng không?" Kim Taehyung cúi người sát bên tai cô gầm nhẹ một tiếng, bàn tay đang giữ cổ cô cũng khẽ siết chặt một chút.

Lee Min Hyun bắt đầu thấy đau cổ nhưng cô vẫn phải thả lỏng ẩn nhẫn nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi đã nói rồi tôi không biết hắn ta, anh bỏ tay ra khỏi cổ tôi được không? Có chuyện gì cũng có thể nói chuyện với nhau, động tay động chân có gì hay ho."

Cô nói vậy càng khiến người đàn ông thêm khinh bỉ, bàn tay không thả lỏng vẫn giữ nguyên.

"Còn ngoan cố sao? Vậy võ công của cô là thế nào? Đừng nói với tôi cô chỉ đánh bừa." Kim Taehyung cười lạnh một tiếng.

Lee Min Hyun cảm thấy không ổn, cô sao lại quên mất Oh Min Hyun không biết võ, cô lại hai lần hiển lộ trước mặt anh, có bị anh nghi ngờ cũng là hợp lý.

Cô sắp xếp suy nghĩ lại nói: "Tôi không đánh bừa, tôi đúng là có võ."

"Cô đang thừa nhận mình là người của Park Beom-Jun sao?" Kim Taehyung không nghĩ cô dễ dàng thừa nhận như vậy.

"Anh làm sao vậy, tôi thừa nhận có võ với chuyện có phải người của Park Beom-Jun gì đó không thì có liên quan gì đến nhau." Lee Min Hyun không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì nữa.

"Lúc trước cô không dùng võ phản kháng lại tôi mà tỏ ra ngoan ngoãn, cô là muốn tôi mất cảnh giác với cô sau đó nghe theo lệnh của Park Beom-Jun giết tôi, có đúng không?" Kim Taehyung lại đặt ra nghi vấn.

Lee Min Hyun không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, cô một lần nữa tốn nước miếng giải thích: "Một người chịu hành hạ tối ngày cũng sẽ có lúc không nhịn được mà phản kháng thôi, lẽ nào anh không hiểu đạo lý này? Lại nói tôi muốn giết anh cũng phải chọn cơ hội, làm sao lại phản kháng giữa lúc cơ thể còn yếu ớt, đây không phải lấy trứng chọi đá sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com