Chap 40
Dường như tiếng la của cô càng thêm kích thích anh hơn, Kim Taehyung tiếp tục đạp ga lao về phía trước như vũ bão cuồng nộ.
Lee Min Hyun gần như không chịu được tốc độ này, ôm chặt ngực mình, cắn răng chịu đựng.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như đã phát tiết xong rồi Kim Taehyung mới chịu giảm tốc độ lại đi một cách bình thường.
Lee Min Hyun mặt mày tái mét đã không thể nói câu gì rồi, cô chỉ mong người đàn ông này đừng có nổi điên mà an toàn chạy về nhà thôi.
Trở lại thành phố Lee Min Hyun mới bình ổn lại tâm trạng, cô không muốn đôi co với Kim Taehyung, sợ anh lại nổi cơn thịnh nộ nên ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ mặc dù trong lòng rất muốn chửi anh ta một trận cho bỏ tức.
Có điều muốn chửi cũng phải về nhà rồi chửi, nếu không cô không biết anh ta còn làm ra trò kinh khủng gì đâu, đúng là ngồi trên xe của trai đẹp phải trả giá đắt, cô hôm nay coi như đã lĩnh ngộ rồi, có chết cô cũng không muốn ngồi lên chiếc xe này thêm một lần nào nữa.
Lee Min Hyun đã đem chiếc xe này vào danh sách đen của mình, thế nhưng cô lại không biết được tương lai mình còn ngồi lên nó nhiều hơn mình tưởng.
.....
Biết tin Oh Min Hyun được bảo lãnh ra ngoài Hwang Go Yong làm tới, thuê một đám người đóng giả làm người nhà của ba người đàn ông bị thương kia đến sở cảnh sát gây sự, Lee Min Hyun một lần nữa được mời đến sở cảnh sát làm việc nhưng người đến không phải là cô mà là trợ lý của Kim Taehyung.
Chỉ cần bỏ ra chút thời gian anh đã tra rõ ngọn ngành câu chuyện, cũng biết những người này ở đâu mà ra, cho nên đã cho trợ lý của mình trực tiếp mang bằng chứng qua đó.
Phía cảnh sát xem xét, thẩm vấn mấy người này thêm một lần nữa cuối cùng bọn họ mới chịu khai thật nhưng lại không khai tên của Hwang Go Yong ra, cảnh sát phạt bọn họ tội gây rối nơi công cộng, tạm giam mấy ngày rồi thả ra.
Kế hoạch thất bại Hwang Go Yong vô cùng tức giận cô ta gần như là phát điên, thế nhưng cũng không thể làm gì được nữa.
Lại nói những điều này Lee Min Hyun lại không hề hay biết, cô tiếp tục cố gắng thuyết phục Kang Ahn Young, thời hạn mà Kim Taehyung cho cô chỉ còn có ba ngày, gấp rút như vậy một phút một giây cũng là quý giá.
Hôm nay Kang Ahn Young lại đến trung tâm thương mại, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi theo, Lee Min Hyun chưa kịp tiếp cẩn đã bị hai người này đuổi đi.
Kang Ahn Young nhìn thấy cô lại phớt lờ như chưa từng quen, đến một cửa hàng bán đồ trẻ em ở lầu tám cô lại căn dặn hai vệ sĩ: “Canh chừng cô ta đừng để cô ta vào đây làm phiền tôi.”
“Vâng, phu nhân.” Hai vệ sĩ đứng canh ngoài cửa.
Hai phút sau Lee Min Hyun cũng lên tới, khi cô muốn vào cửa hàng kia thì bị vệ sĩ chặn lại: “Cô không được phép vào, xin mời đi cho.”
“Tôi vào mua đồ cũng không được sao?” Lee Min Hyun giật giật khóe mắt, mấy người này là có ý gì, cứ hễ tiệm nào Kang Ahn Young đi vào là cô không được vào sao?
Một vệ sĩ nghiêm túc nói: “Bên kia còn nhiều cửa hàng, phiền cô qua đó mua.”
“Nhưng tôi chỉ muốn vào đây, thế nào, các anh là vệ sĩ bảo vệ chủ cũng thôi đi còn cấm cản người khác không được vào chỗ này chỗ kia sao?” Lee Min Hyun trừng mắt với bọn họ.
Lee Min Hyun một lần nữa xông vào, lại bị tên vệ sĩ kia chặn lại, đặt tay lên bả vai cô, Lee Min Hyun định ra tay với tên kia thì có hai người áo đen đằng sau xông tới, hất bàn tay của tên vệ sĩ kia xuống.
"Đừng động vào thiếu phu nhân nhà chúng tôi!" Hai tên áo đen kia không ai khác chính là vệ sĩ của Kim Taehyung.
“Nhưng đây là nhiệm vụ của chúng tôi.” 4 người áo đen nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu thua ai cả. Lee Min Hyun nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng lại kéo hai tên vệ sĩ kia đi
Nói thế nào đây cũng là vệ sĩ của Kang Ahn Young cô không thể gây hấn với bọn họ được, đến lúc đó sợ là khó nói chuyện hơn.
Cho nên cô đành phải ngồi ở hàng ghế bên ngoài cửa hàng chờ đợi, không tin không có cơ hội tiếp cận Kang Ahn Young.
Thế nhưng nguyên một buổi cô thật sự không có một cơ hội nào để tiếp xúc với mục tiêu, hai tên vệ sĩ kia canh chừng quá gắt gao, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con không cho ai đến gần.
Mấy người mua sắm nhìn thấy tràng diện này cũng chẳng dám đến gần nữa là…
Không được, cô phải tìm cách tách hai tên vệ sĩ này ra, nếu không đi theo nguyên ngày thế này cũng không thu hoạch được gì.
Có điều cô chưa kịp nghĩ cách thì nhìn thấy một đám người bao vây lấy Kang Ahn Young cùng hai tên vệ sĩ, trên tay mỗi người còn cầm gậy gộc, dao găm.
Mọi người nhìn thấy vậy vội vàng bỏ chạy, không ai còn dám bước qua chỗ này.
Lee Min Hyun không rời đi, cô đứng nép một bên lẳng lặng xem diễn biến sự việc, hơn nữa bên cạnh Kang Ahn Young còn có hai người bảo vệ cô không nhất thiết phải ra mặt khi chưa biết chuyện gì xảy ra.
Bên này Kang Ahn Young đối diện với đám áo đen lạnh lùng hỏi: “Các anh là ai? Muốn gì?”
“Cô em hỏi bọn này muốn gì à? Chính là muốn cô em đấy.” Tên cầm đầu cà lơ phất phơ nói.
Kang Ahn Young không vui nói: “Anh nói năng cho cẩn thận, có biết tôi là ai không?”
“Dĩ nhiên, cô em là vợ của tên khốn Won Young-chul, anh đây sao lại không biết, ngoan ngoãn thì theo anh đây rời đi, anh sẽ không động thủ, nếu không…”
“Nếu không thì sao? Tôi sẽ không đi với các người.” Kang Ahn Young không để người đàn ông trước mặt mình nói đã lạnh giọng đáp trả.
“Ồ, cô em nghĩ mình không đi là được sao, bên cạnh cô em cũng chỉ có hai vệ sĩ còn chúng ta đây có tận hai mươi người đấy, cô em nghĩ bọn họ có đấu lại chúng tôi không?” Tên cầm đầu nhoẻn miệng nói.
Kang Ahn Young trong lòng có chút căn thẳng lại hỏi nhỏ: “Hai đấu hai mươi các anh liệu có đánh được không?”
“Chúng tôi cũng không nắm chắc, phu nhân chúng tôi sẽ cố gắng cầm cự cô lựa thời cơ chạy đi.” Một vệ sĩ nói nhỏ.
“Được, các anh cẩn thận.” Cũng chỉ còn cách này, Kang Ahn Young không biết võ lại đang mang thai căn bản không thể ra tay được.
Thấy thiếu phu nhân nhà mình đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tên vệ sĩ đồng thanh nói: “Muốn đem thiếu phu nhân đi, nằm mơ.”
“Tốt, tốt lắm, anh em, lên.” Tên cầm đầu ra lệnh.
Một đám người đồng loạt lao về phía ba người Kang Ahn Young, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Lee Min Hyun đứng ở bên xem lại nghi hoặc, trung tâm thương mại xảy ra xô xát lại không thấy một bảo vệ nào lên sao?
Lại nói đám người này trà trộn vào đây cũng thật dễ dàng, ăn mặc như kiểu khách hàng vào trung tâm thương mại rồi phân tán mỗi người một nơi, chả trách không ai phát hiện ra điều gì.
Theo cô quan sát hai tên vệ sĩ kia tuy võ công có nhỉnh hơn một chút nhưng với số lượng người thế này khó lòng mà đối phó.
Quả nhiên sau khi đánh được chục người bọn họ cũng thở không ra hơi, sức lực cũng đuối dần.
Kang Ahn Young thấy có cơ hội liền len lén chạy đi nhưng không qua được ánh mắt của tên cầm đầu, hắn quát to: “Bắt cô ta lại.”
Hai trong số mười tên đang đánh nhau với vệ sĩ liền tách ra đuổi theo Kang Ahn Young. Vì đang mang thai Kang Ahn Young chạy không được nhanh, phút chốc đã bị hai tên kia đuổi kịp.
Ngay lúc này Lee Min Hyun tính ra tay trượng nghĩa thì một nhóm bảo vệ đúng lúc chạy tới, cô khựng bước lại, để xem đám bảo vệ này có thể khống chế hai tên này không.
Kang Ahn Young thấy bảo vệ tới cũng thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc bảo vệ đối phó với hai người này liền chạy về phía thang máy.
Khi cô mở thang máy đã có hai người đàn ông ăn mặc lịch lãm ở trong, Kang Ahn Young đang gấp nên không chút nghi ngờ cứ thế đi vào.
Lee Min Hyun ở bên kia thấy vậy cũng chạy theo vào, nhìn thấy cô Kang Ahn Young không vui nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Cô hỏi gì lạ thế, tôi cũng muốn xuống dưới sảnh.” Lee Min Hyun nhún vai nói, lại cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Cô vừa quay sang phải lại đụng phải ánh mắt cùng nụ cười như có như không của hai người đàn ông, Lee Min Hyun nâng cao tinh thần cảnh giác, canh chừng bọn họ.
Kang Ahn Young hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, vừa thoát khỏi đám người kia lại bắt gặp Lee Min Hyun cô có chút không vui nói: “Muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần nữa đây, Oh Min Hyun, cô đừng theo tôi nữa tôi sẽ không giúp cô đâu.”
Lee Min Hyun lại kéo Kang Ahn Young qua một bên nói nhỏ: “Chuyện đó bỏ qua đi, tôi nói cô nghe hai người đàn ông này có vấn đề, cẩn thận một chút.”
“Cái gì?” Kang Ahn Young không thể tin được, cô đưa mắt dò xét hai người họ nhưng bọn họ lại không để ý đến cô, một người nghịch điện thoại, một người để hai tay vào túi nhìn lên con số đang hiển thị, như thể đang mong thang máy mau xuống.
Kang Ahn Young không nhận ra điều gì lại nói: “Cô nhầm rồi đó, tôi thấy bọn họ không có gì đáng nghi cả.”
Lee Min Hyun nghe vậy cũng chẳng nói thêm nữa, tính cảnh giác của cô gái này sao lại kém vậy chứ, cô ta có biết mình đang trong vòng nguy hiểm không, đám người trên kia đánh nhau cũng không biết còn đồng bọn hay không đâu.
Tháng máy nhảy đến số 6 thì đột nhiên lại rung lắc kịch liệt, thậm chí còn nghe rõ tiếng ròng rọc của thang máy kêu “kẽo kẹt”
“Chuyện, chuyện gì vậy?” Kang Ahn Young bám vào thành thang máy hoảng sợ hỏi.
Lee Min Hyun cũng có chung một thắc mắc với Kang Ahn Young, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Không để cô nghĩ nhiều thì lại nghe một tiếng: “Rầm.”
Thang máy cũng dừng lại nhưng điện tắt lịm.
“A.” Lee Min Hyun nghe thấy tiếng rên nhỏ của người phụ nữ liền nghĩ ngay đến Kang Ahn Young lập tức hỏi: “Kang Ahn Young, cô không sao chứ?”
“Thang máy chấn động mạnh quá tôi bị té, bụng có chút đau, tôi sợ con tôi xảy ra chuyện.” Kang Ahn Young ngồi bệt xuống dưới một tay ôm bụng một tay bám vào tay vịn trong thang máy.
“Để tôi xem xem.” Lee Min Hyun vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra bật đèn flash lên soi tới trên người Kang Ahn Young.
Có ánh sáng của đèn chiếu cô nhìn thấy sắc mặt của Kang Ahn Young có chút trắng bệch lại soi xuống bụng của cô ấy một chút, không có gì bất thường cũng không có máu chảy ra, cô thở phào một hơi nói: “Có lẽ bị động thai thôi, cô chờ một chút đi tôi gọi người tới cứu chúng ta, xem tình hình này thang máy bị hỏng rồi.”
Lee Min Hyun dứt lời liền đứng dậy bấm vào nút gọi khẩn cấp trong thang máy, lập tức có giọng nói của người phát ra: “Xin chào, đây là trung tâm hỗ trợ, bạn cần gì ạ?”
“Chúng tôi bị kẹt trong thang máy rồi, làm ơn đến giúp chúng tôi với.” Lee Min Hyun nhanh chóng nói.
“Xin quý khách hãy bình tĩnh, xin nói cho tôi biết cô kẹt ở tầng mấy, trong đó còn ai không?”
“Kẹt ở tầng 6, trong đấy có bốn người, tôi, hai người đàn ông và một phụ nữ mang thai, các cô nhanh một chút giúp tôi, cô ấy đang có nguy cơ động thai, phải nhanh chóng tới bệnh viện xem xét.” Lee Min Hyun lo lắng đáp lời cô nhân viên bên kia.
“Được rồi, chúng tôi đã nắm bắt thông tin, mọi người chờ một chút đội kỹ thuật sẽ nhanh chóng đến.” Nhân viên vừa nói vừa trấn an các cô.
Lee Min Hyun hơi sốt ruột hỏi: “Nhanh là bao lâu, tôi và hai người đàn ông có thể chờ nhưng phụ nữ mang thai không thể chờ đâu, cho nên các cô càng nhanh càng tốt.”
“Tôi biết rồi, nhanh nhất 10 phút.”
Lee Min Hyun không hỏi thêm nữa, báo người tới cứu xong cô lại ngồi xuống xem tình hình của Kang Ahn Young, an ủi: “Cô cũng nghe rồi đó, kiên nhẫn một chút sẽ có người cứu chúng ta thôi.”
Kang Ahn Young thở khó nhọc nói: “Tôi không sao, quan trọng con tôi, tôi không thể để cái thai xảy ra chuyện được.”
“Được, được, vậy cô uống miếng nước trước đi, ở đây là không gian kín cô đừng căng thẳng hay hoảng sợ, nếu không sẽ không kiên trì được đâu.” Lee Min Hyun lấy chai nước đưa cho Kang Ahn Young đồng thời cũng nhắc nhở cô.
Bất thình lình phía sau lại truyền đến giọng nói ghê tởm: “Ái chà, hai em đang sợ sao, hay là để hai anh che chở cho các em nhé? Chúng ta cùng vui vẻ một chút, rất nhanh thôi, sau đó thang máy mở ra sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lee Min Hyun cảm nhận rõ hai người đàn ông ở sát phía sau mình, toàn thân cô rét lạnh, trầm giọng quát: “Cút, trước khi tôi cho các anh không thể đứng dậy được.”
Hai người đàn ông đang tiến tới bỗng khựng lại, một người nói: “Cô em này thật hung dữ, anh đây thích cô em rồi đấy, vậy để anh vui vẻ với cô em nhé, còn con bầu này, cho mày đấy.”
“Hừ, tốt thôi, nghe nói phụ nữ có bầu đặc biệt nhạy cảm, tao chơi chết nó mới thôi.” Tên bên cạnh nói ra một câu chứa đầy dục vọng.
Nghe hai tên này nói Lee Min Hyun có chút tởm lợm, cười lạnh: “Đúng là hai tên ghê tởm, đã vậy thì…”
Lee Min Hyun chưa nói xong câu lại một lần nữa đứng dậy, trong lúc hai tên kia chưa kịp phòng bị cô đột nhiên xoay người, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, khuôn mặt u ám một nửa, sau đó xuống tấn nâng gối đá thẳng vào hạ bộ của mỗi tên một phát.
“A…”
“A…”
Phút chốc trong thang máy có hai tiếng hét kinh thiên động địa phát ra.
Tiếng hét có chút lớn lại thảm thiết khiến Lee Min Hyun nhíu mày khó chịu, cô lớn tiếng quát: “Câm mồm, nếu như không muốn ngất xỉu tại chỗ.”
Hai tên kia đau đớn căn bản không nghe lời cô nói, Lee Min Hyun chán nản cho mỗi tên một cú đánh sau gáy khiến bọn họ ngất xỉu tại chỗ.
Hừ, như này nhanh hơn, đỡ ồn ào lại giải quyết dễ dàng.
Trong bóng tối chỉ có đèn của điện thoại Kang Ahn Young không biết cô ra tay thế nào nhưng nhìn thấy rõ hai tên nằm ở đằng kia, cô nuốt nước miếng nói: “Cô xem như cũng lợi hại.”
Lee Min Hyun lại không để lời khen sáo rỗng của cô nàng vào lòng chỉ nói: “Hai tên này không biết có phải là đồng lõa của mấy tên trên kia không?”
“Hồi nãy cô đều chứng kiến sao? Tại sao lại không ra giúp một tay?” Kang Ahn Young thầm nghĩ nếu Lee Min Hyun ngay ban đầu chịu giúp thì chuyện đã khác đi rồi, bọn họ cũng sẽ không bị kẹt trong máy, còn gặp hai tên có ý định xấu với mình, nếu không phải Lee Min Hyun ở đây mà chỉ có mình cô, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa.
Trong tâm cô rất cảm kích Lee Min Hyun lại không nói thành miệng được.
Lee Min Hyun nghe thấy câu hỏi của Kang Ahn Young lại thản nhiên trả lời: “Là cô không cho tôi đến gần, không phải sao?”
Kang Ahn Young á khẩu không nói được gì, không khí bỗng chốc rơi vào gượng gạo, Lee Min Hyun ngồi bên cạnh Kang Ahn Young, trong lúc chờ đợi lại nói chuyện với cô nàng vài ba câu.
“Thực ra tôi cũng không muốn làm phiền cô như vậy đâu nhưng tôi cũng hết cách rồi, nếu không ký được bản hợp đồng này tôi sẽ không lo cho mẹ được.”
“Lo cho mẹ, là thế nào, mẹ cô không phải là phu nhân nhà họ Oh sao? Cần gì cô phải lo lắng.” Kang Ahn Young khó hiểu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com