chap 70
Đến buổi tối khi hai người trở về biệt thự ăn cơm tối chưa được bao lâu thì lại có một vị khách đến thăm, người này khí thế hừng hực trên người tỏa ra sát khí muốn giết người, theo sau còn có vài ba người đàn ông cao to lực lưỡng xếp thành một hàng ngang đứng sau hắn.
Kim Taehyung nhìn tràng cảnh này nhíu mày hỏi: “Won Young-chul, cậu tính làm gì?”
Phải, người đến không ai khác là Won Young-chul.
“Tôi muốn hủy hợp đồng với Kim Gia đồng thời muốn anh giao nộp Oh Min Hyun ra đây.” Won Young-chul lạnh lùng nói.
“Lý do.” Kim Taehyung sắc mặt hơi trầm xuống.
Lee Min Hyun đứng bên cạnh anh trong lòng đầy nghi hoặc, Won Young-chul đột nhiên đến vừa muốn hủy hợp đồng vừa muốn Kim Taehyung giao nộp cô trong đây khẳng định ẩn chứa nội tình.
“Cô ta dám thuê người sát hại Ahn Young, tôi muốn cô ta phải trả giá, theo đó Kim Taehyung cậu không quản được vợ mình cũng phải trả giá.” Won Young-chul nói chuyện rõ ràng lành mạch.
“Cậu nghĩ cậu làm được?” Kim Taehyung chất vấn, anh không giống như lần trước trực tiếp giao cô cho người khác.
“Muốn bằng chứng có bằng chứng, người tới, đưa cho Kim thiếu gia xem.” Won Young-chul ra lệnh.
Người đàn ông phía sau đẩy một tên mắt chột trong số đó lên, người này đột nhiên lao đến chỗ Lee Min Hyun nói: “Cô Min Hyun, cứu, cứu tôi, tôi chỉ làm theo lời cô mà thôi, tôi, tôi không biết gì hết, kế hoạch thất bại, cô phải cứu tôi.”
“Anh đang nói linh tinh cái gì?” Lee Min Hyun nhíu mày, cô căn bản không nhận biết người này, xem ra có người muốn vu khống rồi.
“Cô Min Hyun, cô không thể qua cầu rút ván, là cô thuê chúng tôi giết vợ của Won thiếu gia, chúng tôi cũng cố hết sức rồi nhưng nửa chừng lại bị Won thiếu gia phát hiện, tôi không có cách thoát thân, chỉ có thể khai ra cô thôi.” Tên mắt chột liến thoắng nói.
Lee Min Hyun nghe vậy cười lạnh: “Tôi thuê các anh? Các anh là ai, có bằng chứng gì mà nói vậy?”
“Chúng tôi là người Hổ Sơn, trưa nay cô chẳng phải đã gọi điện cho chúng tôi còn gì, còn chuyển một lúc hai trăm triệu, chúng tôi thấy số tiền lớn nên lập tức hành động.” Tên mắt chột trả lời.
“À, thì ra là vậy.” Lee Min Hyun coi như hiểu vụ việc trưa nay không phải là trùng hợp, nó là một cái bẫy.
“Vậy có thể cho tôi xem cuộc gọi đó được không?” Cô đề nghị.
Tên mặt chột cũng không do dự đưa chiếc điện thoại cho cô kiểm tra, Lee Min Hyun mở nhật ký cuộc gọi ra, trong đây có vài số bao gồm số của cô.
Nhìn lịch sử cuộc gọi có thể thấy cuộc gọi này gọi lúc 11h trưa, cũng chính là khoảng thời gian cô bị tên kia giật giỏ xách.
“Won thiếu gia, tin lời bọn họ nói sao?” Lee Min Hyun quay sang nhìn người trước mặt.
“Nhân chứng vật chứng có đủ, cô còn gì muốn nói?” Won Young-chul lạnh giọng nói.
“Có nhiều điều muốn nói là đằng khác, thứ nhất tuy trong danh bạ của người này có số điện thoại của tôi nhưng sao có thể xác nhận là tôi gọi?” Lee Min Hyun bắt đầu màn chất vấn của mình.
Tên mặt chột nhanh chóng nói: “Bởi vì tôi có ghi âm lại cuộc gọi đó.”
Nói rồi hắn cũng mở đoạn ghi âm lên cho tất cả mọi người cùng nghe, giọng nữ lập tức phát ra: “Tôi muốn các anh ám sát Kang Ahn Young, tôi lập tức chuyển 200 triệu cho các anh.”
“Được, cô chuyển tiền chúng tôi lập tức làm.”
Đến đây cuộc ghi âm liền tắt nhưng ai cũng nghe ra giọng nữ là của Lee Min Hyun, ngay cả cô cũng xém chút tin rằng đây là giọng mình.
Mấy người này đúng là vu oan có đầu tư.
“Oh Min Hyun, giờ cô còn gì để nói? Người đâu, bắt cô ta lại.” Won Young-chul lập tức ra lệnh.
“Ai dám!” Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.
“Won Young-chul, cậu nghĩ mình đang đứng ở địa bàn của ai? Muốn bắt người của tôi đi, cậu không có cửa!” Trên người Kim Taehyung tỏa ra toàn mùi thuốc súng.
Hai người đàn ông có quyền lực nhất đối đầu với nhau, khí thế không ai thua ai, sát khí tỏa ra tứ phía, khiến mấy người đứng quanh bọn họ không ai dám nhúc nhích, hó hé gì.
“Kim Taehyung, nhân chứng vật chứng đủ cả, nếu anh không để tôi đưa cô ta đi vậy chúng ta nói chuyện bằng pháp luật, anh thấy sao?” Won Young-chul hai mắt trở nên sắc bén, giọng nói mười phần uy hiếp.
“Pháp luật, cậu đừng đưa pháp luật ra để nói chuyện với tôi, Kim Taehyung tôi trước nay chưa từng để pháp luật vào mắt.” Kim Taehyung cười lạnh.
“Anh đúng là dám nói, Kim Taehyung, để tôi thử xem anh có thể bảo vệ được cô ta không, đừng nghĩ chỉ có mình anh có thế lực người khác không có, anh không coi pháp luật không ra gì nhưng anh có thể chống lại nó sao? Anh nghĩ mình là ai, ông trời của vũ trụ sao?” Won Young-chul khinh thường ra mặt.
Nhưng mà lời nói của hắn đã khiêu khích đến giới hạn của Kim Taehyung, anh không nói không rằng lấy từ trong người ra một khẩu súng chĩa vào người Won Young-chul trầm giọng nói: “Won Young-chul, nếu tôi muốn giết cậu đó là chuyện vô cùng dễ dàng, còn về pháp luật, bao nhiêu năm nay Kim Taehyung tôi làm việc thế nào cậu không phải không biết.”
“Ha, anh nghĩ chỉ mình anh dám chĩa súng thôi sao?” Won Young-chul vừa dứt lời tám người phía sau hắn đồng loạt chĩa súng về phía anh.
Tình hình có biến chuyển, Lee Min Hyun nhìn chín khẩu súng trước mặt, cô tiến lên một bước, cầm lấy bàn tay đang cầm súng của Kim Taehyung từ từ hạ xuống đồng thời nhìn anh nói: “Đừng nóng giận, chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, để tôi.”
Kim Taehyung không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn để cho cô tự quyết, Lee Min Hyun lại nhìn người trước mắt nói: “Anh ấy buông súng rồi lẽ nào các người không định buông?”
Won Young-chul nhìn cô khẽ nhếch môi lại nâng tay lên ra hiệu cho mấy người phía sau buông súng.
Bọn họ nghiêm chỉnh làm theo, Won Young-chul lại nói: “Thế nào? Cô tính làm sao?”
“Chuyện này có nhiều chỗ đáng nghi anh không nhìn ra sao?” Lee Min Hyun nhàn nhạt bảo.
“Ồ, nói thử xem, đáng nghi ở chỗ nào?”
“Mặc dù nhân chứng và vật chứng đều chĩa thẳng vào tôi nhưng không có nghĩa những thứ này đều là thật, anh chẳng lẽ không biết đến bốn chữ vu oan giá họa sao?” Lee Min Hyun bình tĩnh nói.
“Vậy ý cô là cô bị vu oan? Vậy chứng minh xem, Won Young-chul tôi trước nay chỉ tin vào bằng chứng, cô không đưa ra được vậy cũng đừng trách tôi không buông tha.” Won Young-chul nheo mắt giở giọng cảnh cáo.
“Chứng minh, tốt thôi, một ngày, Won Young-chul, trong vòng một ngày tôi sẽ minh chứng cho sự trong sạch của vợ tôi, đến lúc đó cậu buộc phải xin lỗi vợ tôi, đồng thời chi phí xây dựng Thủy Cung lần này Won gia sẽ chịu, thế nào?” Giọng nói của Kim Taehyung vô cùng sắc bén, như lưỡi dao tử thần lướt qua mặt người.
Vì sơ sót bởi kế hoạch đầu nên khi kế hoạch thứ hai của án dự Thủy Cung được sửa lại, mọi chi phí xây dựng đều do Kim Gia toàn bộ phụ trách, tuy con số không nhỏ nhưng Kim Gia có thể đảm đương được, tuy nhiên nếu có người san sẻ khoản chi này thì là một điều tốt. Trong kinh doanh không ai muốn mình lỗ lã cả.
Won Young-chul nghe vậy không hề hấn gì, người lại vô cùng hứng thú: “Anh thật biết làm ăn, được, tôi đồng ý, có điều nếu anh không chứng minh được thì Kim Gia và cả cô ta đều thuộc về tôi, anh có dám chơi ván bài này không?”
“Dám.” Kim Taehyung mạnh mẽ nói ra từ này, Kim Taehyung anh có cái gì mà không dám.
"Không hổ là Kim Taehyung, tôi chờ cậu, giờ này ngày mai tôi lại đến.” Won Young-chul sảng khoái nói, sau đó mang theo người mình rời đi.
Kim Taehyung lại bảo: “Khoan đã, để tên vu khống vợ tôi lại.”
“Anh không phải muốn ép hắn tạo chứng cứ giả đấy chứ?” Won Young-chul như có như không nói.
“Cậu cút về được rồi!” Kim Taehyung cười khinh, muốn tìm ra sự thật anh thiếu gì cách nhưng anh tuyệt đối không tha cho kẻ đã hại cô.
“Cũng được, với năng lực của anh sẽ không làm trò hèn này.” Won Young-chul nói xong câu này liền rời đi để lại tên mắt chột còn đang sợ hãi run rẩy.
Kim Taehyung ra lệnh: “Mang hắn đến căn cứ, cho hắn chịu đủ thì thôi.”
“Đừng, Kim thiếu, xin tha, tha cho tôi đi mà…” Tên mắt chột bỗng nhiên sợ hãi, hắn nghĩ chỉ đến làm chứng thôi là đủ rồi có ai ngờ đâu lại rơi vào tay người này.
Kim Taehyung căn bản không nghe tiếng cầu xin của hắn, sắc mặt vẫn còn lạnh như băng, Lee Min Hyun chợt hỏi: “Anh cứ thế tin tưởng tôi sao? Lỡ may tôi thực sự làm vậy thì sao?”
“Không sao, tôi đã nói rồi em làm gì cũng có tôi che chở, huống hồ tôi tin em không làm vậy.” Giọng nói của anh hòa hoãn một chút.
Nghe được lời chắc chắn của anh cô lại hỏi: “Vì sao?”
“Em là người thông minh nếu thực sự muốn giết người sẽ không để lộ sơ hở cho người ta nắm thóp, hơn nữa với tính cách của em sẽ không hại người.” Anh thâm tình nhìn cô.
“Hừm, anh dựa vào đâu mà nói thế, tôi cũng là người độc ác không kém ai đâu.”
Kim Taehyung lại xoa đầu cô: “Không đâu, nếu em muốn hại người thì đã không để người khác một con đường sống, đêm hôm đó đám vệ sĩ kia rõ ràng muốn giết em nhưng em không bắn chết họ, ngược lại chỉ khiến họ mất đi khả năng phản kháng, điều này tôi thấy rõ.”
Chính vì thế anh mới khẳng định cô mạnh mẽ nhưng cũng rất lương thiện.
Lee Min Hyun có chút bất ngờ với những luận điểm của anh, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Coi như anh có mắt nhìn.”
“Tôi còn chưa hỏi em sao lại tha cho bọn họ?” Kim Taehyung hỏi.
“Dù sao cũng là mạng người tôi đâu phải sát thủ đâu mà giết người không ghê tay.” Lee Min Hyun trả lời, nếu làm được như vậy cô cũng đi làm sát thủ kiếm thật nhiều tiền cho rồi, cần gì phải làm một thiếu phu nhân sống trong căn biệt thự thi hẹp này.
Câu nói của cô lại khiến Kim Taehyung trầm lắng, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt mờ ảo của anh.
Lee Min Hyun thấy tâm trạng anh thay đổi đột ngột liền hỏi thăm: “Anh sao vậy?”
“Tôi từng giết người em có ghê tởm tôi không?” Kim Taehyung đấu tranh tâm lý một hồi mới quyết định hỏi câu này. Hỏi xong hai tay anh siết lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, lần đầu tiên có chút thấp thỏm.
Nếu cô ghê tởm anh thì sao? Anh sẽ phải làm gì?
Một người cao ngạo, luôn làm theo ý mình như anh lại có lúc không biết nên làm thế nào với một người phụ nữ, có phải năng lực của anh kém cỏi rồi không? Kim Taehyung trào phúng bản thân.
Lee Min Hyun không nghĩ anh lại nói ra vấn đề này với cô, mặc dù biết anh không phải người tốt đẹp gì nhưng không hiểu sao cô chẳng thể ghét anh. Thực ra mà nói những người như anh có một quá khứ tồi tệ lại trải qua những điều khủng khiếp, có dính chút máu cũng là điều dễ hiểu.
Lee Min Hyun đột nhiên tiến đến ôm lấy anh và bảo: “Con người anh thế nào tôi cũng đều chấp nhận.”
“Thật, thật sao?” Hai mắt của anh tỏa sáng, như đứa trẻ được mẹ khen ngợi vì được điểm mười.
“Không phải anh bảo tin tưởng tôi sao, lẽ nào còn nghi ngờ lời nói của tôi?” Lee Min Hyun nhẹ nhàng nói, người đàn ông này đôi lúc cũng có mặt yếu đuối, mà anh đã nói ra như vậy tức là anh quan tâm đến cảm nhận của cô, vậy cô cũng nên quan tâm đến cảm nhận của anh chứ.
“Không có, tôi cứ nghĩ em sẽ ghét tôi, thấy tôi kinh tởm, tôi thật sự không chịu được điều này.” Ngữ điệu của anh có chút khổ sở.
Một khi quan tâm đến một người sẽ lo trước lo sau người đó nghĩ về mình thế nào, Kim Taehyung đã sa vào vòng xoáy của tình yêu mà bản thân anh vẫn còn đang mơ màng.
Lee Min Hyun vỗ nhẹ vai anh: “Vợ chồng với nhau anh có xấu xa thế nào tôi cũng không ghét anh, nhưng mà hứa với tôi một điều được không?
“Ừm, tôi hứa.” Kim Taehyung nhanh chóng trả lời.
Lee Min Hyun phì cười: “Tôi chưa nói mà anh hứa cái gì chứ.”
“Điều gì tôi cũng hứa.” Kim Taehyung đột nhiên ôm chặt cô hơn, như thể muốn khảm cô vào lòng mình.
“Lỡ may tôi nói ra việc anh không thể làm thì sao.”
“Sẽ không, tôi nói được làm được.”
“Được, được rồi, tôi chỉ cần anh hứa sau này nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì đừng nhuộm máu có được không?”
Giết người cũng không phải việc gì tốt đẹp tốt nhất không nên làm, dù anh có thể vượt qua pháp luật nhưng luật nhân quả còn đó, sao có thể thoát.
Có biết có nhiều trường hợp anh buộc phải nổ súng đoạt mạng nên cô chỉ mong cầu anh buông tha cho những người có thể tha.
“Tôi đáp ứng em.” Kim Taehyung nhanh chóng trả lời, anh cũng chẳng thích thú gì việc giết người, nếu không phải kẻ đó đáng chết anh sẽ không ra tay, cùng lắm là hành hạ người đến chết đi sống lại mà thôi.
“Ừm, cảm ơn anh.” Lee Min Hyun khẽ nói, xem ra người đàn ông này đã có chút thay đổi mà quan hệ của hai người cũng ngày một tốt lên, cuộc sống tương lai thật đáng mong chờ.
Hai người ôm nhau một lúc mới buông đối phương ra, Lee Min Hyun bình ổn cảm xúc lại bảo: “Trước mắt chúng ta nên giải quyết cho xong chuyện này đã, sáng nay Hwang Go Yong gặp tôi có xảy ra một vài chuyện, tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cô ta, còn nữa giọng nói trong đoạn ghi âm kia tôi cho rằng có người giả giọng hoặc bọn họ đã xử lý qua phần mềm âm thanh nào đó, sớm mai tôi đi gặp Hwang Go Yong anh giúp tôi chuyện giọng nói được không?”
“Mọi chuyện tôi có thể điều tra được, em không cần phải mệt nhọc.” Kim Taehyung nói, chút chuyện cỏn con này anh điều tra một chút là có manh mối, hơn nữa chuyện này lại có liên quan đến Hổ Sơn vậy thì càng dễ giải quyết.
“Không sao, tôi cũng đang rảnh rỗi không biết làm gì, anh cho tôi đi đi, dẫu sao chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến tôi mà.” Lee Min Hyun kiên quyết muốn gặp Hwang Go Yong cho bằng được.
Không xoay chuyển được ý định của cô anh liền lùi một bước: “Thôi được, tùy em nhưng phải chú ý an toàn.”
“Anh lo xa rồi, Hwang Go Yong không làm gì được tôi đâu, anh còn không biết vợ anh lợi hại thế nào sao?”
“Anh biết nhưng không thể không lo lắng.” Kim Taehyung ôn như nói.
“Được ông xã đại nhân lo lắng đúng là vinh dự của tôi mà.” Lee Min Hyun kiễng chân lên một chút hôn nhẹ vào má anh.
Dù chỉ như chuồn chuồn đạp nước thế nhưng trái tim anh cũng không nhịn được rung động mà cô mang đến.
Anh khàn giọng nói: “Em có thể gọi thêm một tiếng không?”
“Gọi cái gì cơ?” Lee Min Hyun nhất thời chưa kịp phản ứng.
Kim Taehyung trở nên rối ren không biết nói thế nào, anh muốn nghe hai từ ông xã phát ra từ miệng cô nhưng không thể trực tiếp nói.
Lee Min Hyun nhìn bộ dạng này của anh ban đầu quả thật không hiểu nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của mình, cô liền biết anh muốn cô gọi gì.
Lee Min Hyun khẽ cười một chút sau đó tiến sát tai anh chậm rãi nói ra từng chữ: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, ông xã.”
Kim Taehyung cuối cùng cũng nghe được từ mình muốn nghe, khóe môi nở nụ cười vui sướng, sau đó lập tức bế bổng cô lên đáp trả: “Được, bà xã.”
“Chỉ gọi anh một tiếng anh vui như vậy sao?”
“Phải, sau này cứ gọi như vậy đi, tôi thích nghe.” Ai đó cười không khép được miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com