chap 95
Chẳng sao cả, ai muốn đi cứ để người đó đi, tôi sẽ sắp xếp nhân sự.” Kim Taehyung không cho điều này là khó khăn gì, dường như anh đã chuẩn bị cả rồi.
Nghe vậy Jimin có chút cả kinh nhưng không nói gì thêm.
Cuộc nói chuyện của bọn họ kết thúc lại đến NamJoon gọi điện đến.
“Đã tìm ra chỗ của hắn rồi, đúng là ở núi Linh Sơn, hắn trốn khá kỹ tôi phải tốn chút thời gian.”
“Ừm, sắp xếp người đi, tối mai hành động.” Chiếc xe của Kim Taehyung nhanh chóng lái vào biệt thự.
Hôm nay có vẻ khác lạ hơn mọi khi, anh vừa lái xe vào trước sân đột nhiên sáng rực, đèn neon ở hai bên đường không nói, ở đây còn có thêm rất nhiều đèn nháy cùng hàng vạn ngôi sao lấp lánh.
Kim Taehyung không hiểu chuyện gì anh mang theo nghi hoặc bước xuống xe, khung cảnh trước mặt lại khiến hai mắt anh sáng rực.
Cách đó không xa Lee Min Hyun mặc chiếc váy dạ hội màu trắng, đội trên đầu một vòng hoa đỏ rực, đứng trong một vòng tròn hoa hồng lung linh huyền ảo, mái tóc đen bồng bềnh trước gió.
Kim Taehyung đứng hình ngơ ngác nhìn cô, anh còn nghĩ rằng người trước mặt mình là nàng tiên giáng trần nào đó.
Lee Min Hyun từ khi anh xuất hiện đã cất từng bước đi đến chỗ anh, âm nhạc đột nhiên vang lên, một khúc nhạc valse nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc, giống như tâm trạng cô lúc này vậy.
Chưa đầy mười bước cô đã đến trước mặt anh đưa tay ra mỉm cười dịu dàng nói: “Hỡi hoàng tử của em, không biết em có vinh hạnh được mời anh nhảy một bài hay không?”
Kim Taehyung quả thật có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nắm lấy tay cô cười khẽ: “Phu nhân đã có lời mời anh có thể từ chối sao?”
Rất nhanh hai người đã dìu nhau đến trung tâm của vòng hoa, âm nhạc lúc này nổi lên to hơn, hai người chìm đắm trong điệu nhảy.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lee Min Hyun khiêu vũ tuy không được thành thục nhưng mấy ngày nay cô đã học tập rất siêng năng nên bước chân khá ổn định.
Kim Taehyung thì không cần bàn đến, anh thường xuyên phải giao lưu nên khiêu vũ là môn học không thể không thành thạo.
Lúc nhảy hai người luôn nhìn vào mắt nhau thắm thiết không rời, trong đôi mắt của đối phương toàn là tình yêu nồng cháy.
“Tại sao lại muốn khiêu vũ?” Nhày được nửa bài Kim Taehyung hà hơi vào tai cô hỏi.
Lee Min Hyun cũng biết trước anh sẽ hỏi điều này nê cô cũng trả lời thành thật: “Muốn cùng anh qua những tháng ngày lãng mạn.”
Dù sao đây cũng là lần đầu cô yêu nên muốn để lại những ký ức đẹp đẽ nhất hơn nữa, ngoài những việc làm này ra cô không biết phải làm cho anh cái gì nữa.
“Vậy sao, thế thì không chỉ hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngày kia nữa, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay đều là những ngày lãng mạn, em chịu không?” Kim Taehyung tin tưởng vào lời cô nói mới đưa ra cho cô lời hứa hẹn xuất phát từ trái tim.
“Vâng.” Lee Min Hyun hạnh phúc đáp lòng thì nghẹn lại, cô sao không muốn như thế nhưng thời gian của cô không còn bao nhiêu nữa rồi, có lẽ đêm nay sẽ là đêm cuối cùng.
Kim Taehyung hoàn toàn không biết những dự định trong lòng cô, chỉ chìm đắm vào tình yêu mà cô trao cho mình, anh không dám nghĩ có ngày mình lại được hưởng thứ hạnh phúc tuyệt vời này.
Những ngày tháng qua đối với anh mà nói không có mệt mỏi, phiền não, không có cay đắng cô đơn, chỉ có mật ngọt của tình yêu.
Đêm lung linh, huyền dịu đã xóa nhòa đi những lo lắng, bất an giữa hai người, sự gắn kết của trái tim khiến hai người thắt chặt với nhau hơn.
Tiếng nhạc không biết kết thúc từ lúc nào nhưng hai người vẫn ôm lấy nhau không buôn, chỉ có cái ôm mới khiến lòng người ấm áp.
“Taehyung, anh biết không, ban đầu biết mình là vợ anh em chỉ muốn thoát khỏi anh càng nhanh càng tốt nhưng có chạy đến đâu cũng bị anh bắt lại, lúc đó em đã rất tức giận, em nghĩ mình sẽ chẳng thể thích anh được đâu, thế mà bây giờ…”
Lee Min Hyun nói đoạn thì cười khẽ, Kim Taehyung trầm ngâm hỏi: “Bây giờ thế nào?”
“Tất nhiên là yêu anh không thể dứt ra rồi, anh đã chuốc bùa mê gì cho em vậy hả?” Lee Min Hyun nửa thật nửa đùa hỏi.
“Bùa mê sao? Anh chỉ có một trái tim này thôi.” Kim Taehyung đặt tay cô lên trái tim anh, nơi đây đập có chút hữu lực, thậm chí còn nghe rất rõ.
Lee Min Hyun cảm nhận rõ ràng lại nói: “Hóa ra không biết từ lúc nào trái tim này đã rời vào lòng bàn tay của em rồi, Taehyung, vi diệu thật đấy, anh có thấy vậy không?”
“Quả là vậy, nếu không sao anh có thể yêu em đến thế, chỉ nghĩ đến việc một ngày nào đó em rời xa anh, trái tim liền muốn ngừng đập.”
Lời nói của anh vô tình chạm mạnh vào trái tim cô, khiến nói nhói lên dữ dội, cô vô thức ôm ngực mình.
Kim Taehyung nhìn thấy hoảng hốt hỏi: “Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à? Chúng ta vào nhà thôi anh sẽ gọi bác sĩ đến.”
Lee Min Hyun nắm lấy tay anh lắc đầu: “Không, em không sao, đêm nay hãy ở bên em đừng đi đâu cả.”
“Anh vẫn luôn ở bên em đây thôi.” Kim Taehyung bắt đầu cảm thấy có điều kỳ lạ nhưng anh không hỏi thắng, nhìn thấy nụ cười của cô anh không muốn phá hỏng bầu không khí.
Thôi vậy! Ngày mai anh sẽ tìm cô hỏi cũng không muốn.
“Bên kia em đã chuẩn bị một bàn thức ăn, chúng ta dùng bữa tối ở đây nhé?” Lee Min Hyun vừa nói vừa kéo anh đến chỗ bàn ăn được trang trí nến và hoa.
Những người hầu đã rời đi hết để lại không gian riêng tư cho hai người.
Lee Min Hyun phá lệ làm nũng: “Ông xã, anh đút cho em nhé?”
Tương lai cô sẽ không còn có cơ hội này nên cô muốn tận dụng tối nay, dù có không còn nữa cô cũng muốn lưu giữ những khoảnh khắc này trong tim.
Kim Taehyung không từ chối, ngược lại còn thực hiện tất cả các yêu cầu trong đêm nay của cô, hai người chìm đắm trong men say của tình yêu đến tận đêm khuya.
Nhìn người phụ nữ đã ngủ say bên cạnh, anh không nỡ nhưng cũng phải rời đi, đến phòng sách bên cạnh.
Khi cánh cửa được đóng vào Lee Min Hyun bỗng mở mắt ra, ngày mai cô phải đi rồi nên đêm nay cô ngủ không được, dù được anh dỗ dành đi vào giấc ngủ cô cũng chỉ thấy bồn chồn.
Cô đưa tay ra vuốt nhẹ hơi ấm bên cạnh, nếu không có cô nữa anh sẽ ra sao?
Cô không dám nghĩ đến, đã nói với nhau bao nhiêu điều về ngày mai và tương lai phía trước nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện.
Giờ cô đã hiểu tâm tình của những người khi yêu lại không được ở bên nhau rồi, chắc họ cũng đau đớn, dằn vặt như có lúc này nhỉ?
Màn đêm cứ thế buông xuống, thời gian dần dần trôi qua, dù con người muốn nó dừng lại nó cũng không thể dừng.
Thư phòng bên cạnh, có hai người đàn ông ngồi trước bàn làm việc của Kim Taehyung, khi anh ngồi vào vị trí bọn họ lần lượt báo cáo.
“Thưa thiếu gia, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không tra ra được tung tích của người hầu kia, cô ta dường như không có thông tin cá nhân nào.”
“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân không có gì bất thường, chỉ là sáng nay có gọi cho mẹ vợ cậu, nói chuyện tầm hai mươi phút.”
Kim Taehyung nghe từng báo cáo một, thần sắc cũng không đổi, vấn đề sau anh không nghi hoặc nhưng vấn đề trước anh lại quan tâm.
"Không tìm thấy sao? Các cậu chỉ là kẻ vô dụng à?” Kim Taehyung có chút lạnh lùng.
“Xin thiếu gia trách phạt, chúng tôi đã tận trách, người đó không tồn tại danh tính thật chúng tôi cũng khó lòng kiểm tra.” Bọn họ biết tính cách ông chủ mình, nếu không được việc nhẹ sẽ bị sa thải nặng sẽ phải đối diện với hình phạt kinh khủng hơn thế, bọn họ tuy không muốn bị phạt nhưng đôi lời nói lấy lệ cũng buộc phải nói.
Kim Taehyung có đôi chút không hài lòng nhưng cũng không trách phạt người vô cớ, anh lại nói: “Theo sát thiếu phu nhân cho tôi, không được để cô ấy xảy ra vấn đề gì, nếu cô ấy có biểu hiện gì bất thường hoặc có đi đâu cũng phải báo cho tôi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Phải rồi, quan sát trong âm thầm thôi không cần quá lộ liễu, cho cô ấy không gian riêng không được ai làm phiền.” Kim Taehyung căn dặn kỹ càng, ban ngày anh không thể ở bên cô ai biết sẽ có chuyện gì, tình thần của cô nhìn như bình thường nhưng trong mắt vẫn còn nhiều ưu tư.
Anh đoán rằng cô có điều giấu anh nhưng lại không nói, điều này làm anh canh cánh trong lòng.
__________
Sáng ngày hôm sau Kim Taehyung dặn dò cô vài điều mới rời đi, anh nói làm việc xong anh sẽ đến núi Linh Sơn một chuyến, mà núi Linh Sơn cách thành phố khá xa nên có thể chiều hôm sau mới về.
Lee Min Hyun nghe vậy cảm thấy thật sự trùng hợp, anh rời đi cô cũng rời đi.
“Để em tiễn anh ra cổng nhé!” Ngay khi anh bước chân ra cửa Lee Min Hyun đã nhanh chóng đề nghị, vì là ngày cuối nên cô muốn ở bên anh thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi.
Kim Taehyung nhìn cô có chút kỳ quái nhưng không từ chối, bước chân của cô khá chậm anh cũng đi theo nhịp của cô khác với tác phong nhanh nhẹn của mình hàng ngày.
Lee Min Hyun vừa đi vừa nói rất nhiều điều: “Taehyung này, dù có bận đến mấy anh cũng nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy nhé, đừng thức khuya quá cũng đừng để bản thân bị ốm, em sẽ lo đấy, còn nữa…”
Lee Min Hyun nói đến nửa chừng thì dừng lại, Kim Taehyung cũng dừng theo, cô nhìn anh thật lâu, thật lâu đến nỗi xém chút rơi nước mắt, cô phải kìm mình lại mới có thể nói: “Hãy nhớ em rất yêu anh.”
“Min Hyun, em có chuyện gì phải không?” Đã không dưới một lần anh hỏi cô câu này nhưng hôm nay lại vô cùng nghiêm túc hỏi.
Lee Min Hyun không trả lời anh ngược lại ôm lấy anh hôn cuồng nhiệt, đây có lẽ là lần cuối cùng cô được hôn anh nên nụ hôn kéo dài hơn mọi khi.
Kim Taehyung ban đầu có chút kinh ngạc nhưng không cưỡng lại đôi môi mềm mại cùng hương vị ngọt ngào của cô.
Hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau không buông, cả người cô áp sát vào ngực anh khiến anh thật muốn bùng nổ, nếu hôm nay không phải họp cổ đông anh sẽ không nhịn được mà đưa cô lên phòng mất.
Đám vệ sĩ nhìn hai chủ nhân của căn biệt thự, lại quay ngoắt đi nhìn trời nhìn mây, chẳng ai dám nhìn cảnh này.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, khi Lee Min Hyun cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa mới quyến luyến rời khỏi môi anh, thở hổn hển.
“Min Hyun, em ổn chứ?” Kim Taehyung vuốt tóc cô hỏi.
“Vâng, em ổn mà.” Lee Min Hyun dịu vào lòng anh, không muốn mình phải rơi nước mắt.
Anh không muốn nói hôm nay cô thật kỳ lạ chỉ nhẹ nhàng vỗ về: “Không sao thì tốt, đừng làm anh lo lắng, em có chỗ nào không khỏe thì nói anh biết chưa?”
“Em có thể chăm sóc mình chỉ là em không nỡ rời anh thôi, anh đi ngày mai mới về em có chút nhớ anh rồi.” Lee Min Hyun hơi đỏ mắt, cô nhịn đến giờ này cũng là giỏi lắm rồi, nụ hôn này, cái ôm này có lẽ từ nay về sau cô sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa rồi.
“Anh đi nhanh về nhanh không để em chờ lâu đâu, chờ anh một chút là được.” Kim Taehyung coi như an ủi cô.
“Vâng.” Lee Min Hyun nghe vậy càng thêm xót xa, cô có thể chờ anh sao?
“Thiếu gia, sắp đến giờ rồi ạ, trợ lý Trung nói ban cổ đông đã tập trung hết rồi.” Lúc này tài xế đi tới nhắc nhở hai người, giọng nói có chút lùng túng.
Anh ta vừa dứt lời liền nhận lấy ánh nhìn lạnh lẽo của Kim Taehyung.
Lee Min Hyun không muốn chậm trễ công việc của anh liền nhanh chóng rời khỏi người anh nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh mau đi đi.”
“Ừm, anh đi đây, em ở nhà thích làm cái gì thì làm cái đó, ra ngoài một chút cho thư giãn cũng được.” Kim Taehyung dịu dàng căn dặn, lại hôn lên trán cô một cái, coi như lời tạm biệt.
Lee Min Hyun giữ vững tinh thần mỉm cười: “Em biết mà, chúc anh một ngày tốt lành.”
Không chỉ hôm nay mà còn là những ngày sau nữa.
Trước khi đi Kim Taehyung cứ luôn nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, rốt cuộc cô giấu anh chuyện gì đây?
Xử lý xong chuyện của Park Beom-Jun anh nhất định sẽ tìm hiểu cặn kẽ.
Đợi chiếc xe của anh đi khá xa nước mắt của Lee Min Hyun không tự chủ được rơi lã chã, cô ôm mặt khóc nức nở rồi ngồi thụp xuống lẩm bẩm: “Taehyung, tạm biệt anh.”
Hai vệ sĩ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy, bọn họ muốn nhắc nhở cô lại không biết mở miệng thế nào.
Một phút, hai phút trôi qua một chiếc xe Roll Royce màu đỏ đỗ trước cổng biệt thự, một cô gái mặc váy màu vàng bước xuống, nhìn thấy Lee Min Hyun ngồi trước cổng, bờ vai lại run rẩy cô ta liền cất bước đến chỗ cô dò hỏi: “Chị dâu, chị dâu, chị làm sao vậy?”
Lee Min Hyun nghe có người gọi mình mới phản ứng lại ngước mắt lên nhìn người vừa đến, sụt sịt nói: “Areum, cô đến rồi sao?”
“Chị, chị khóc sao?” Kim Areum có chút sửng sốt khi thấy bộ dạng này của cô, trong tưởng tượng của cô ta Lee Min Hyun hung dữ, mạnh mẽ giống hổ báo vậy, nước mắt như thỏ nhỏ bị bắt nạt này thật không phù hợp chút nào.
Lee Min Hyun điều chỉnh lại tâm trạng, không nghĩ Kim Areum lại đến nhanh như vậy, cô lau nước mắt có chút nghẹn giọng nói: “Xin lỗi đã để cô nhìn thấy bộ dạng này, chúng ta vào nhà trước đi.”
Lee Min Hyun khóc đó lại nín đó, cô quay ngoắt người lại dẫn đầu vào trước, Kim Areum theo sau trong đầu muôn vàn nghi hoặc nhưng không dám hỏi.
Vào đến nhà khách Lee Min Hyun bảo người làm pha hai cốc cà phê, cô không quen uống trà mà Kim Areum chắc cũng vậy nên pha cà phê là thích hợp nhất.
Trong lúc chờ đợi người làm mang đồ uống tới Kim Areum lại quan sát người trước mặt, tuy đã lau khô nước mắt nhưng đôi mắt đỏ ứng không thể che giấu được.
Cô ta lại mạo muội hỏi một câu: “Lẽ nào anh họ làm chị buồn sao?”
“Không phải, sao cô lại hỏi vậy?” Lee Min Hyun có vẻ bất ngờ.
“Lúc em vừa đến thì thấy xe anh họ rời đi mà chị lại ngồi trước cổng khóc nên em đoán vậy.” Kim Areum ngượng nghịu gãi cằm, cô ta sợ mình đoán sai làm ảnh hưởng tình cảm người ta.
Lee Min Hyun giải thích qua loa: “Tôi nhớ mẹ nên buồn đến mức muốn khóc thôi.”
“Vậy à.” Kim Areum không cho là đúng, nhớ mẹ cũng không đến mức đó đi, thế nhưng lại không thể vạch trần.
Lúc này người lam mang hai tách cà phê lên, lễ phép nói: “Thiếu phu nhân, tiểu thư, mời hai người.”
“Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.” Lee Min Hyun đuổi khéo người làm không muốn ai ở đây.
Kim Areum nhấp một ngụm cà phê mới hỏi: “Phải rồi, chị gọi em đến là có chuyện gì?”
Lee Min Hyun nghe câu hỏi lại thẳng thắn nói: “Tôi muốn cô đóng giả thành tôi một ngày.”
“Cái gì?” Kim Areum hai mắt tròn xoe, không kịp uống hớp thứ ai, dường như rất kinh ngạc không hiểu lắm ý của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com