222Kiếm Khởi Vạn Triều
Tiếng sáo chợt ngưng, Cẩn Uy Đại Tổng Quản đứng ở mủi thuyền thu hồi cây sáo, xa xa nhìn đám người Tiêu Sắt . Một chiếc thuyền con không người lái, nhưng lại hướng Tuyết Tùng Trường Thuyền càng lúc càng gần.
"Dựa vào chân khí cũng có thể đuổi thuyền, Cẩn Uy Đại Tổng Quản quả nhiên là một nhân vật lợi hại." Lôi Vô Kiệt thở dài nói.
Mộc Xuân Phong thần sắc biến đổi: "Cẩn Uy Đại Tổng Quản?"
Tiêu Sắt vội vàng trợn mắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, Lôi Vô Kiệt mới nhất thời kịp phản ứng, nếu để cho Mộc Xuân Phong biết hắn là nhân vật bị năm Đại Tổng Quản truy đuổi , sợ là sẽ không cho hắn lên thuyền.
"Cẩn Uy Đại Tổng Quản là bằng hữu của các ngươi? Hắn cũng sẽ lên thuyền?" Mộc Xuân Phong sắc mặt mang vui, "Vậy thuyền này của ta thật là bồng tất sinh huy!"
(bồng tất sinh huy kiểu như rồng tới nhà tôm á, khách quý đến nhà)
"Không , hắn là tới bắt ta." Tiêu Sắt bỗng nhiên nói.
Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt cả kinh, trong đầu nghĩ coi như là thân phận Cẩn Uy bị phát hiện , nhưng cũng không cần tự giận mình như vậy, liền trực tiếp đem chân tướng để lộ ra ngoài a.
"Thực không dám giấu giếm, sư phụ ta là Thiên Khải chưởng hương giam Cẩn Tiên công công, nhưng ta vô tâm học võ, càng không muốn tịnh thân vào cung. Sau mấy phen tranh chấp, ta chạy ra khỏi Thiên Khải, hai vị này là bằng hữu ta ở trong giang hồ vô tình gặp được , may nhờ cho bọn hắn, mới có thể một mực trốn tới nơi này, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị cản lại." Tiêu Sắt thở dài, trong giọng nói là nhàn nhạt ưu thương.
(tịnh thân là thiến nha, thiến xong thành Thái giám)
"Cưỡng bách người học võ cũng được đi, lại muốn bức người tịnh thân? Đây quả thực là làm người ta tức lộn ruột." Mộc Xuân Phong cả giận nói, "Từng nghe Thiên Khải năm Đại Tổng Quản quyền thế thông thiên, nhưng không nghĩ lại bá đạo đến vậy. Tiêu huynh, nếu ngươi lên thuyền của ta, liền là người của ta, ta tất hộ ngươi chu toàn."
Lôi Vô Kiệt cùng Đường Liên trố mắt nhìn nhau, không ngờ kết cục cuối cùng là như vậy.
"Mang kiếm của ta tới." Thời điểm Mộc Xuân Phong nói những lời này có chút khí thế, chỉ là vừa nói xong cũng ho khan mấy tiếng, Tiêu Sắt ba người nhìn nhau một cái, không nghĩ tới một người nhìn gầy yếu như vậy, cũng tập qua kiếm thuật, bất quá định trước mặt Chưởng Kiếm Giam cướp người, công tử nhà giàu sợ là chưa thấy qua cao thủ giang hồ chân chính.
"Công tử, ba ngày ước hẹn đã đến, theo ta trở về Thiên Khải đi." Thanh âm Cẩn Uy Đại Tổng Quản xa xa truyền tới, hơi có mấy phần uy nghiêm.
"Cùng ngươi trở về, cùng ngươi trở về, công tử không phải sẽ biến thành công công?" Mộc Xuân Phong cười nhạt, cũng cất cao giọng nói, "Tại hạ Mộc Xuân Phong, Thanh Châu con thứ ba của Mộc Gia , chuyến này muốn đi viễn hải, đã có được giấy thông hành, mời công công nhường đường."
Con thứ ba của Mộc Gia ? Cẩn Uy Đại Tổng Quản hơi khẽ cau mày, nhân vật Thanh Châu Mộc Gia tất nhiên không phải ai cũng dám đắc tội, nhưng cầm tên này tới áp năm Đại Tổng Quản, lại có mấy phần buồn cười.
"Làm thế nào?" Đường Liên biết, đừng nói một đứa con trai của Mộc Gia ở chỗ này, coi như Mộc Gia gia chủ đích thân tới, cũng cản không được Cẩn Uy, vội vàng hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có thể đánh."
Đường Liên thấp giọng nói: " không phải là không dám đánh, chỉ là sợ bại lộ thân phận."
Tiêu Sắt cũng thấp giọng nói: "Ngươi chớ dùng ám khí, Lôi Vô Kiệt cũng không cần dùng thuốc nổ. Chớ lập tức đem hết toàn lực, cất giấu chút bản lãnh, chuyến đi biển này, con đường phía trước không biết, không tới thời khắc tối hậu, không thể lấy ra lá bài tẩy."
"Thay mặt ta hướng Mộc Trường Tùng hiền đệ hỏi thăm sức khỏe." Cẩn Uy công công trả lời, hắn kêu tên Mộc Gia gia chủ , nhưng dùng hiền đệ mà xưng, rõ ràng là muốn áp quá đầu Mộc Gia , hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Trên thuyền có một vị khách nhân, là từ nhà lén chạy ra ngoài, ta phải mang về , xin hiền chất không nên phiền lòng."
Mộc Xuân Phong phất phất ống tay áo: "Nếu ta không để cho ngươi mang đi thì sao ?"
Cẩn Uy công công sững sốt một chút, đại khái không nghĩ tới Mộc Xuân Phong sẽ trả lời như vậy, tự giễu cười một tiếng, không có nói nữa , trực tiếp rút kiếm ra.
Lúc này thủ hạ Mộc Xuân Phong cũng sắp đưa kiếm hắn lên, chuôi vàng vỏ ngọc , hết sức hoa mỹ , là kiếm tiêu chuẩn của công tử nhà giàu , nhìn tinh mỹ, nhưng một khi gặp phải lợi kiếm chân chính , trong nháy mắt đều không chịu nổi một kích. Nhưng Mộc Xuân Phong giọng vẫn cương quyết: "Tiêu huynh đệ yên tâm, danh hiệu năm Đại Tổng Quản tại Thiên Khải đúng là có chút vang nhưng ta mặc kệ, ở trước mặt Thanh Châu Mộc Gia , tính cái rắm!"
Ba người cũng sững sốt một chút, Mộc Xuân Phong vẫn luôn là một bộ hình dáng công tử văn nhã , thập phần nhã khí , nhưng không ngờ tới đột nhiên nói ra một câu thô tục.
Cẩn Uy công công bỗng nhiên nhảy lên một cái, một kiếm hướng về phía ba người bổ tới, hắn mặc dù vẫn còn cách mấy chục trượng, nhưng kiếm khí vẫn mang uy thế tuyệt cường hướng về phía mọi người đánh thẳng tới.
Lôi Vô Kiệt đang muốn xuất thủ, bỗng nhiên thấy Mộc Xuân Phong cướp trước một bước nhảy lên một cái, trên cao nhìn xuống, hướng về phía Cẩn Uy công công một kiếm bổ tới.
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, thậm chí Cẩn Uy công công, đều ở đây một khắc kia ngây ngẩn.
Kiếm này.
Kiếm khí này!
Nếu như nói nhất định phải hình dung một kiếm này của Mộc Xuân Phong , như vậy cảnh trước mắt giống như là, bát ngát như biển khơi, mênh mông như sóng khởi!
Một kiếm, kinh vạn triều.
Chỉ thấy nước biển trong vòng mười trượng đều bị một kiếm kia nhấc lên một đợt sóng, vỗ một cái rồi mới rơi.
"Thì ra là như vậy." Tiêu Sắt khẽ mỉm cười một cái.
Ánh mắt Lôi Vô Kiệt vẫn đi theo thanh kiếm kia, trong ánh mắt chính là mừng rỡ.
Đúng vậy, không sai. Chính là thanh kiếm này, trừ bản thân kiếm thuật của Mộc Xuân Phong ra, cũng chỉ có thanh kiếm này, mới có thể có khí thế như vậy.
"Động Thiên Sơn!" Lôi Vô Kiệt rốt cuộc hô lên tên thanh kiếm này .
Kiếm khí mênh mông, một kiếm khởi thiên sơn, động vạn triều, Kiếm Tâm Trủng Lý Tố Vương đúc, đời này trong thập đại danh kiếm đứng hàng thứ bảy —— Động Thiên Sơn!
Nhiều năm như vây, ngay cả người đúc kiếm Lý Tố Vương cũng không biết kiếm này rơi vào nơi nào, lúc ấy lúc Lý Tố Vương cùng Lôi Vô Kiệt ở Kiếm Tâm Trủng từ biệt còn đặc biệt kính nhờ Lôi Vô Kiệt tra hỏi tung tích kiếm này, lại không nghĩ rằng ở chỗ này nhìn thấy, lại là ở trong tay Thanh Châu Mộc Gia Tam công tử.
Nhưng sau khi triều nổi sóng rơi , thân hình Cẩn Uy công công lại lần nữa xuất hiện, hắn điểm chân lần nữa nhảy trở lại lên trên chiếc thuyền con , một thân áo quan màu tím lại không có dính nửa điểm nước biển, một kiếm thập phần khí thế kia, cũng chỉ là hời hợt bâng quơ.
Mộc Xuân Phong cũng rơi trở về trên thuyền, thở dài: "Quả nhiên Thiên Khải năm Đại Tổng Quản không phải là nhân vật bình thường."
Tiêu Sắt lạnh lùng nói: "Một kiếm mới vừa rồi của ngươi kia, khí thế rất mạnh, xuất kiếm cũng rất đẹp, nhưng có một cái khuyết điểm."
Mộc Xuân Phong nghi nói: "Khuyết điểm gì?"
"Không có ích ." Tiêu Sắt đáp phải dứt khoát.
(Phũ quá anh ơi =))))
Trong lòng Đường Liên cùng Lôi Vô Kiệt nhất thời cả kinh, trong đầu nghĩ lúc này nói bừa cái gì còn hơn nói thật, vất vả lắm mới tìm được một cái núi dựa, chẳng lẽ một giây kế tiếp liền muốn bị hắn một cước đá xuống thuyền?
Nhưng Mộc Xuân Phong kia lại gãi đầu một cái: "Sư phụ ta cũng nói như vậy, ta học kiếm không phải là vì giết người, chủ yếu là đẹp mắt là quan trọng nhất."
"Không giết người là đúng." Lôi Vô Kiệt vừa gật đầu khen, một bên chậm rãi rút kiếm ra, "Nhưng đầu tiên, mình phải còn sống."
"Đánh đi." Đường Liên bất đắc dĩ nói.
Mộc Xuân Phong vội la lên: "Một kiếm vừa nãy kia của ta chỉ là thử tay..."
"Không có thời gian." Tiêu Sắt cau mày, "Ta không nhất định đánh thắng được hắn, nhưng ta có thể làm lật thuyền hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com